Nghịch Ngợm Cổ Phi
-
Chương 741: Con rùa đen nhỏ nhà của ta ăn sẽ buồn nôn
Khoát tay áo, Thủy Diệu m như được đại xá, dập đầu lia lịa vội vàng bước đi.
Nàng còn chưa đi ra khỏi cửa, liền có hai thị vệ che ở trước mặt của nàng.
Vân phi chau mày: "Chết tiệt nô tài, Ai gia không phải nói thả nàng đi sao? Vì sao phải ngăn đón? Ngay cả lời nói của Ai gia cũng không nghe đến sao?!"
Hai thị vệ kia không nhúc nhích.
Thủy Diệu m chẳng qua chỉ là một nữ lưu yếu đuối, đương nhiên không dám cùng hai thị vệ cao lớn thô kệch so đo, đành phải trở về.
Vân phi tức giận thân hình run nhè nhẹ, liếc mắt nhìn Phượng Thiên Vũ: " Thái tử gia, xin cho người của ngài tránh ra. "
Phượng Thiên Vũ lại không thèm quan tâm đến lý lẽ của bà, đem Long Phù Nguyệt nhẹ nhàng đặt ở trên ghế: "Ngoan, cho ta xem thử có trầy sướt ở đâu không?"
Long Phù Nguyệt cau mày: "Chân còn có chút đau...... Ừm, Móng chân cái ấy, đau chết ta."
Phượng Thiên Vũ lúc này đương nhiên không thể kéo ống quần của nàng để xem, chỉ cách quần của nàng sờ soạng thử.
Ẩn ẩn có chút dính cùng ẩm ướt, xem ra là đã chảy máu.
Trong lòng tê rần,cảm thấy thật tức giận.
Thản nhiên nhìn Thủy Diệu m liếc mắt một cái, lại xoa xoa đầu Long Phù Nguyệt nói: "Đem móng chân người kia chặt xuống cho rùa con ăn được không?"
Long Phù Nguyệt lắc lắc đầu: "Không tốt, thối hoắc, con rùa đen nhỏ nhà của ta ăn sẽ buồn nôn."
Sắc mặt của Thủy Diệu m chỉ có thể dùng từ trắng bệch để hình dung.
Bùm quỳ trên mặt đất, liên tục dập đầu: "Nương nương, thật không phải là nô tỳ làm. Nương nương làm chủ cho nô tỳ."
Vân phi liếc mắt nhìn Phượng Thiên Vũ một cái, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Mặc dù là các nô tài hầu hạ không đắc lực, nhưng Vương Phi tự mình cũng không cẩn thận, chuyện nhỏ như vậy cũng tính toán chi li không khỏi mất phong phạm hoàng gia, chẳng qua chỉ là một cái té ngã mà thôi......"
Phượng Thiên Vũ tự tiếu phi tiếu nói: "Chẳng qua chỉ là một cái té ngã mà thôi? Nương nương nói rất đúng, thực sự rất đúng......"
Trong miệng hắn nói chuyện, lòng bàn chân hơi động một chút, liền đem hai ba viên trân châu dưới chân đá về dưới chân của Vân phi.
Động tác của hắn vô cùng nhanh, người khác hoàn toàn thấy không rõ, cũng sẽ không chú ý.
Vân phi nghe trong lời nói của Phượng Thiên Vũ ý tứ có buông lỏng, trong lòng vui vẻ, đi về phía trước hai bước, đang muốn nói gì đó.
Nàng còn chưa đi ra khỏi cửa, liền có hai thị vệ che ở trước mặt của nàng.
Vân phi chau mày: "Chết tiệt nô tài, Ai gia không phải nói thả nàng đi sao? Vì sao phải ngăn đón? Ngay cả lời nói của Ai gia cũng không nghe đến sao?!"
Hai thị vệ kia không nhúc nhích.
Thủy Diệu m chẳng qua chỉ là một nữ lưu yếu đuối, đương nhiên không dám cùng hai thị vệ cao lớn thô kệch so đo, đành phải trở về.
Vân phi tức giận thân hình run nhè nhẹ, liếc mắt nhìn Phượng Thiên Vũ: " Thái tử gia, xin cho người của ngài tránh ra. "
Phượng Thiên Vũ lại không thèm quan tâm đến lý lẽ của bà, đem Long Phù Nguyệt nhẹ nhàng đặt ở trên ghế: "Ngoan, cho ta xem thử có trầy sướt ở đâu không?"
Long Phù Nguyệt cau mày: "Chân còn có chút đau...... Ừm, Móng chân cái ấy, đau chết ta."
Phượng Thiên Vũ lúc này đương nhiên không thể kéo ống quần của nàng để xem, chỉ cách quần của nàng sờ soạng thử.
Ẩn ẩn có chút dính cùng ẩm ướt, xem ra là đã chảy máu.
Trong lòng tê rần,cảm thấy thật tức giận.
Thản nhiên nhìn Thủy Diệu m liếc mắt một cái, lại xoa xoa đầu Long Phù Nguyệt nói: "Đem móng chân người kia chặt xuống cho rùa con ăn được không?"
Long Phù Nguyệt lắc lắc đầu: "Không tốt, thối hoắc, con rùa đen nhỏ nhà của ta ăn sẽ buồn nôn."
Sắc mặt của Thủy Diệu m chỉ có thể dùng từ trắng bệch để hình dung.
Bùm quỳ trên mặt đất, liên tục dập đầu: "Nương nương, thật không phải là nô tỳ làm. Nương nương làm chủ cho nô tỳ."
Vân phi liếc mắt nhìn Phượng Thiên Vũ một cái, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Mặc dù là các nô tài hầu hạ không đắc lực, nhưng Vương Phi tự mình cũng không cẩn thận, chuyện nhỏ như vậy cũng tính toán chi li không khỏi mất phong phạm hoàng gia, chẳng qua chỉ là một cái té ngã mà thôi......"
Phượng Thiên Vũ tự tiếu phi tiếu nói: "Chẳng qua chỉ là một cái té ngã mà thôi? Nương nương nói rất đúng, thực sự rất đúng......"
Trong miệng hắn nói chuyện, lòng bàn chân hơi động một chút, liền đem hai ba viên trân châu dưới chân đá về dưới chân của Vân phi.
Động tác của hắn vô cùng nhanh, người khác hoàn toàn thấy không rõ, cũng sẽ không chú ý.
Vân phi nghe trong lời nói của Phượng Thiên Vũ ý tứ có buông lỏng, trong lòng vui vẻ, đi về phía trước hai bước, đang muốn nói gì đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook