Nghịch Ngợm Cổ Phi
-
Chương 58: Xú nha đầu, xem đủ chưa
Nàng trong lòng bất chợt vừa động, chợt nghĩ tới một chủ ý.
Đường cổ đại so với hiện đại không được tốt lắm thường có xóc nảy.
Đợi cho xe ngựa lại xóc nảy một chút, Long Phù Nguyệt giả vờ không giữ được thăng bằng, ngã về trước một cái, cái trâm cài trên đầu của nàng gần như vô tình nhưng thật chính xác, đâm vào đùi hắn!
Thân mình Phượng Thiên Vũ hơi hơi run lên, mở choàng mắt. Có một tia giận dữ trong mắt hắn chợt lóe mà qua: "Nhóc con, ngươi làm gì?"
Long Phù Nguyệt tay chân luống cuống gượng đứng lên, nở nụ cười giả dối: "Ôi, xin lỗi, xe ngựa này thật sự là rất xóc, nô tỳ không cẩn thận, lúc nãy mới đâm phải Vương gia, xin lỗi, rất xin lỗi. Dạ, để cho nô tỳ nhìn xem, có phải rất đau hay không......"
Miệng nói xong, không cùng Phượng Thiên Vũ nói chuyện nữa, bàn tay của nàng bắt đầu tìm việc làm.
Cây trâm của Long Phù Nguyệt đâm vào đùi của hắn.Long Phù Nguyệt vừa vén ống quần của hắn lên vừa thấy. Không khỏi hít một hơi lạnh. Người nầy, làn da so với nữ nhân còn nhẵn nhụi, trắng mịn, giống dương chi mĩ ngọc, nơi bị đâm trúng bị trầy sướt có vết máu rỉ ra. Máu đỏ sẫm trên nền da trắng như tuyết, có một vẻ đẹp thực sự kiêu sa đến như thế.
"A, chảy máu, vậy không phải chân giả......" Trong đầu Long Phù Nguyệt xuất hiện ý niệm này.
"Này, xú nha đầu, xem đủ chưa?" Thanh âm của Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên từ phía trên chuyền đến.
"Dạ, dạ, nô tỳ sẽ băng bó cho ngài." Long Phù Nguyệt tiếp nhận kim sang dược hăn đưa, chọn một chút, rắc lên chân hắn. Lại nhìn chung quanh.
Không có băng vải, vậy thì lấy gì băng bó? Con mắt nàng vòng vo mấy vòng, bỗng nhiên nhìn đến áo choàng tuyết trắng của hắn. Linh cơ vừa động, tay nhỏ bé cầm lấy áo choàng, xé một cái!
Chỉ nghe ‘xoẹt’ một thanh âm vang lên, áo choàng bất giác bị nàng xé mạnh xuống một mảnh lớn.
"Nhóc con, ngươi làm gì thế?" Phượng Thiên Vũ ngồi bật dậy, rèm mi hơi khép, đôi lông mày hơi nhăn lại.
"Để băng bó cho ngài mà, nơi này lại không có băng vải...... Đành phải xé áo choàng của ngài để làm vải.” Long Phù Nguyệt cười híp mắt, đối với hành vi của mình vô cùng đắc ý.
Hắc hắc, trên TV nàng cũng thường hay nhìn thấy, những tình huống như thế này thì nên làm cách này.
Đường cổ đại so với hiện đại không được tốt lắm thường có xóc nảy.
Đợi cho xe ngựa lại xóc nảy một chút, Long Phù Nguyệt giả vờ không giữ được thăng bằng, ngã về trước một cái, cái trâm cài trên đầu của nàng gần như vô tình nhưng thật chính xác, đâm vào đùi hắn!
Thân mình Phượng Thiên Vũ hơi hơi run lên, mở choàng mắt. Có một tia giận dữ trong mắt hắn chợt lóe mà qua: "Nhóc con, ngươi làm gì?"
Long Phù Nguyệt tay chân luống cuống gượng đứng lên, nở nụ cười giả dối: "Ôi, xin lỗi, xe ngựa này thật sự là rất xóc, nô tỳ không cẩn thận, lúc nãy mới đâm phải Vương gia, xin lỗi, rất xin lỗi. Dạ, để cho nô tỳ nhìn xem, có phải rất đau hay không......"
Miệng nói xong, không cùng Phượng Thiên Vũ nói chuyện nữa, bàn tay của nàng bắt đầu tìm việc làm.
Cây trâm của Long Phù Nguyệt đâm vào đùi của hắn.Long Phù Nguyệt vừa vén ống quần của hắn lên vừa thấy. Không khỏi hít một hơi lạnh. Người nầy, làn da so với nữ nhân còn nhẵn nhụi, trắng mịn, giống dương chi mĩ ngọc, nơi bị đâm trúng bị trầy sướt có vết máu rỉ ra. Máu đỏ sẫm trên nền da trắng như tuyết, có một vẻ đẹp thực sự kiêu sa đến như thế.
"A, chảy máu, vậy không phải chân giả......" Trong đầu Long Phù Nguyệt xuất hiện ý niệm này.
"Này, xú nha đầu, xem đủ chưa?" Thanh âm của Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên từ phía trên chuyền đến.
"Dạ, dạ, nô tỳ sẽ băng bó cho ngài." Long Phù Nguyệt tiếp nhận kim sang dược hăn đưa, chọn một chút, rắc lên chân hắn. Lại nhìn chung quanh.
Không có băng vải, vậy thì lấy gì băng bó? Con mắt nàng vòng vo mấy vòng, bỗng nhiên nhìn đến áo choàng tuyết trắng của hắn. Linh cơ vừa động, tay nhỏ bé cầm lấy áo choàng, xé một cái!
Chỉ nghe ‘xoẹt’ một thanh âm vang lên, áo choàng bất giác bị nàng xé mạnh xuống một mảnh lớn.
"Nhóc con, ngươi làm gì thế?" Phượng Thiên Vũ ngồi bật dậy, rèm mi hơi khép, đôi lông mày hơi nhăn lại.
"Để băng bó cho ngài mà, nơi này lại không có băng vải...... Đành phải xé áo choàng của ngài để làm vải.” Long Phù Nguyệt cười híp mắt, đối với hành vi của mình vô cùng đắc ý.
Hắc hắc, trên TV nàng cũng thường hay nhìn thấy, những tình huống như thế này thì nên làm cách này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook