Nghịch Ngợm Cổ Phi
-
Chương 23: Biến thái gay
Tiếng xương cốt gãy vỡ chói tai truyền đến, hai tỷ muội kêu lên một cách đau đớn, cả hai người đều bị đánh bay thẳng ra ngoài.
Ba, ba, hai tiếng té rớt ở trên mặt đất, khóe miệng máu chảy như suối, từng giọt rơi trên mặt đất......
Long Phù Nguyệt bất luận như thế nào cũng không nghĩ tới sẽ nhìn thấy một màn như vậy, miệng mở to vì kinh ngạc, gần như không thể khép lại được. Trong lòng thấy thật kinh hoàng, hai chân như nhũn ra, phút này định thần trừng mắt nhìn Phượng Thiên Vũ: "Tên biến thái này, không ngờ...... không ngờ võ công lại cao như vậy! Ra tay nhanh như vậy!"
Một cảm giác đau lòng bỗng nhiên nổi lên, sắc mặt của nàng không khỏi tái nhợt. Nàng cùng hai nữ tử này tuy rằng là lần đầu quen biết, nhưng có một cảm giác thân thuộc khó có thể diễn tả bằng lời được. Long Phù Nguyệt biết, thì ra đây là phản ứng của chủ nhân thân thể này.
Các nữ tử khác đều kêu lên thất thanh, cũng có chút nhát gan, ngay lập tức liền hôn mê bất tỉnh.
Thì ra, ra tay cứu Phượng Thiên Hành không phải ai khác, chính là Cửu Vương gia Phượng Thiên Vũ, hắn nhẹ nhàng lấy khăn xoa xoa tay, tựa hồ là lau đi vết ô uế không sạch sẽ, trên mặt hiển hiện vẻ vân đạm phong khinh.
Nhìn hai nữ tử trên mặt đất, khóe miệng nhếch lên vẻ đùa cợt, quay đầu thi lễ với Phượng Thiên Hành "Phụ hoàng, đã để người phải sợ hãi."
Mọi việc lần này xảy ra quá nhanh, Phượng Thiên Hành đến giờ phút này mới có phản ứng lại. Mắt đen nhíu lại, lửa giận cháy lên ngùn ngụt, đưa tay ra, liền nắm cổ áo, lôi Phù Lăng lên: "Nói! Tại sao phải ám sát trẫm? Thật to gan!"
Phù Lăng lúc này đã bị nội thương rất nặng, máu tươi theo khóe miệng không ngừng trào ra, nhưng đôi mắt sáng lại lóe lên sự thù hận: "Hôn quân! Ta hận không thể ăn thịt ngươi, uống máu ngươi! Muốn có được ta, kiếp sau đi!" Một câu chưa nói xong, miệng của nàng một lượng lớn máu trào ra, thì ra nàng đã cắn lưỡi tự sát, sắc mặt của nàng chuyển từ trắng bệch sang vàng nhạt, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Phượng Thiên Hành như thế nào cũng không nghĩ tới một nữ tử nhìn qua như đóa hoa bình thường mềm mại, lại có một hành động quyết liệt như vậy, trong khoảng thời gian ngắn đứng ở nơi đó, theo bản năng quay sang nhìn Long Phù Doanh đang ở trên mặt đất, miệng cuả nàng cũng trào ra máu tươi, thân mình chậm rãi ngã xuống, đương nhiên cũng là cắn lưỡi tự sát.
Ba, ba, hai tiếng té rớt ở trên mặt đất, khóe miệng máu chảy như suối, từng giọt rơi trên mặt đất......
Long Phù Nguyệt bất luận như thế nào cũng không nghĩ tới sẽ nhìn thấy một màn như vậy, miệng mở to vì kinh ngạc, gần như không thể khép lại được. Trong lòng thấy thật kinh hoàng, hai chân như nhũn ra, phút này định thần trừng mắt nhìn Phượng Thiên Vũ: "Tên biến thái này, không ngờ...... không ngờ võ công lại cao như vậy! Ra tay nhanh như vậy!"
Một cảm giác đau lòng bỗng nhiên nổi lên, sắc mặt của nàng không khỏi tái nhợt. Nàng cùng hai nữ tử này tuy rằng là lần đầu quen biết, nhưng có một cảm giác thân thuộc khó có thể diễn tả bằng lời được. Long Phù Nguyệt biết, thì ra đây là phản ứng của chủ nhân thân thể này.
Các nữ tử khác đều kêu lên thất thanh, cũng có chút nhát gan, ngay lập tức liền hôn mê bất tỉnh.
Thì ra, ra tay cứu Phượng Thiên Hành không phải ai khác, chính là Cửu Vương gia Phượng Thiên Vũ, hắn nhẹ nhàng lấy khăn xoa xoa tay, tựa hồ là lau đi vết ô uế không sạch sẽ, trên mặt hiển hiện vẻ vân đạm phong khinh.
Nhìn hai nữ tử trên mặt đất, khóe miệng nhếch lên vẻ đùa cợt, quay đầu thi lễ với Phượng Thiên Hành "Phụ hoàng, đã để người phải sợ hãi."
Mọi việc lần này xảy ra quá nhanh, Phượng Thiên Hành đến giờ phút này mới có phản ứng lại. Mắt đen nhíu lại, lửa giận cháy lên ngùn ngụt, đưa tay ra, liền nắm cổ áo, lôi Phù Lăng lên: "Nói! Tại sao phải ám sát trẫm? Thật to gan!"
Phù Lăng lúc này đã bị nội thương rất nặng, máu tươi theo khóe miệng không ngừng trào ra, nhưng đôi mắt sáng lại lóe lên sự thù hận: "Hôn quân! Ta hận không thể ăn thịt ngươi, uống máu ngươi! Muốn có được ta, kiếp sau đi!" Một câu chưa nói xong, miệng của nàng một lượng lớn máu trào ra, thì ra nàng đã cắn lưỡi tự sát, sắc mặt của nàng chuyển từ trắng bệch sang vàng nhạt, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Phượng Thiên Hành như thế nào cũng không nghĩ tới một nữ tử nhìn qua như đóa hoa bình thường mềm mại, lại có một hành động quyết liệt như vậy, trong khoảng thời gian ngắn đứng ở nơi đó, theo bản năng quay sang nhìn Long Phù Doanh đang ở trên mặt đất, miệng cuả nàng cũng trào ra máu tươi, thân mình chậm rãi ngã xuống, đương nhiên cũng là cắn lưỡi tự sát.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook