Nghịch Mệnh
-
Chương 9
Edit & Beta: Calcium
Đản bảo bảo thấy thế, miệng méo xẹo, hai mắt rưng rưng, nước mắt ngập tràn sắp rơi xuống. Đôi mắt trông mong nhìn Hà Thiên Lý, ủy ủy khuất khuất kêu một tiếng: “Mẫu thân~!
Vốn dĩ mềm lòng nhưng nghe thế Hà Thiên Lý lại đen mặt không thèm để ý tới Đản bảo bảo nữa, y nói: “Hoặc gọi là cha, bằng không thì không ôm.” Đản bảo bảo dựa vào chủng tộc thiên tính mà nhận định Hà Thiên Lý chính là mẫu thân của mình nên nhất quyết không chịu sửa miệng.
Hà Thiên Lý mặt lạnh ngồi xuống, cự tuyệt Đản bảo bảo tới gần.
Tạ Trảm Lưu tiến vào liền thấy một màn này, Hà Thiên Lý ngồi trên giường đá lột bỏ một mảng vỏ trái cây đỏ tươi, lộ ra bên trong là thịt quả. Sau đó cắm một cái ống hút gỗ đưa cho nhi tử.
Nhi tử nước mắt lưng tròng, tay nhỏ múp thịt gắt gao nắm lấy góc áo Hà Thiên Lý, bẹp một ngụm ngậm lấy cái ống hút vừa thương tâm hút nước trái cây vừa ánh mắt trông mong nhìn Hà Thiên Lý, kêu ‘mẫu thân’ cầu ôm ấp hôn hít.
Hà Thiên Lý lột vỏ trái cây tự mình hút, không thèm nhìn nhi tử.
Tạ Trảm Lưu thở dài: “Ngươi lại giận gì nhi tử rồi?”
Hà Thiên Lý hừ lạnh: “Người đương nhiên không cần giận, cảm thấy ta chuyện bé xé ra to rồi.” Y cảm thấy khó thở, chỉ vào nhi tử đáng thương hề hề: “Hắn gọi ngươi là cha, dựa vào cái gì lại gọi ta là mẹ?”
Từ lúc Đản bảo bảo gọi tiếng ‘mẫu thân’ đầu tiên, trong lòng Hà Thiên Lý liền bất bình ầm ầm bùng nổ. Dựa vào cái gì người nằm dưới hầu hạ kẻ khác là y, người sinh con cũng là y? Chuyện này cũng bỏ qua đi, dù sao khi rời khỏi đây thì đường ai nấy đi, sẽ không có ai biết cả. Nhưng Đản bảo bảo lại gọi y là ‘mẫu thân’ thì hoàn toàn khiến y bùng nổ.
Hà Thiên Lý bực bội đứng lên: “Đừng có gạt ra! Ngươi rốt cuộc là thứ gì? Bảo Bảo lại là gì? Ngươi lừa được ta nhất thời có thể lừa ta một đời sao?”
Nghe vậy, ánh mắt Tạ Trảm Lưu thoáng âm trầm: “Ngươi suy nghĩ đến chuyện cùng ta một đời sao?”
“Không có! Đừng suy nghĩ nhiều.”
“Được rồi.” Tạ Trảm Lưu thất vọng.
Hà Thiên Lý đau đầu: “Không cần phải nói sang chuyện khác!”
Tạ Trảm Lưu thở dài, bế nhi tử lên nói: “Ngươi muốn biết thật sao?”
“Hỏi thừa!”
“Đã từng nghe qua Thái Dương Chúc Chiếu và Thái Âm U Huỳnh hay chưa?”
Hà Thiên Lý nhíu mày: “Đã từng nghe.”
Thái Dương Chúc Chiếu và Thái Âm U Huỳnh đều là tứ tượng thánh thú, sau thời kỳ sáng lập hỗn độn thì sinh ra Chí Dương chi khí và Thái Dương chi tinh, kết hợp lại biến thành Thánh thú Chúc Chiếu, Chí Âm chi khí cùng Thái Âm chi tinh kết hợp lại thành Thánh thú U Huỳnh. Hai người còn được xưng là thánh thần, thánh thú Thái Âm U Huỳnh là chư thần tối cao chỉ đứng sau thánh thú Thái Dương Chúc Chiếu.
Hà Thiên Lý nhíu mày: “Chắc không phải ngươi định nói với ta rằng ngươi chính là Thái Dương Chúc Chiếu còn ta là Thái Âm U Huỳnh, cho nên chúng ta mới sinh ra Đản bảo bảo?”
Tạ Trảm Lưu gật đầu: “Đúng vậy.”
“Một âm, một dương gọi là chi đạo, số trời đã định, từ một thành hai, âm dương hợp đức.”
Hà Thiên Lý: “Có ý tứ gì?”
“Âm dương tương hợp là thuận theo ý trời, vừa lúc ta và ngươi lại dùng âm dương quả. Cho nên tác dụng của âm dương quả lại càng phóng đại lên.”
“Nói rõ ra.” Hà Thiên Lý không kiên nhẫn.
Tạ Trảm Lưu trầm ngâm một lúc lâu nói: “Tuy rằng ngươi đã sinh nhi tử, nhưng tác dụng của âm dương quả vẫn còn. Cho nên âm dương nhị khí tiếp tục giao cảm, cho đến khi….” Hắn khụ hai tiếng: “Lại mang thai.”
Hà Thiên Lý lẳng lặng nhìn Tạ Trảm Lưu, sau một lúc nhếch môi lạnh lùng châm chọc một câu: “Nói lung tung.”
Nói xong xoay người chạy ra khỏi hang muốn tìm cách rời khỏi tiểu bí cảnh.
Tạ Trảm Lưu nhìn bóng dáng Hà Thiên Lý rời đi, bình tĩnh nói: “Hà Thiên Lý, ngươi và ta vốn dĩ là trời sinh một cặp. Cho dù không có âm dương quả, chúng ta cũng vẫn sẽ ở bên nhau. Người đến Tư Mệnh Cung xem tương lai của chính mình, tìm mọi cách để trốn tránh, không phải kết cục vẫn là về bên nhau sao? Âm dương tương hợp, đó là chi đạo.”
Hà Thiên Lý không tin, chạy trốn càng nhanh.
Nói giỡn, ai mà thèm tin lời hắn nói?
Rõ là nói hươu nói vượn.
—————————————————-
Editor có lời muốn nói: Lúc edit đoạn Thái Âm U Huỳnh và Thái Dương Chúc Chiếu não mình nó loạn xì ngậu lên luôn ấy, đọc đi đọc lại bản cv cũng k hiểu lắm, chỉ đại ý hiểu là 2 thánh thú này 1 âm 1 dương là số trời an bài rồi. Nên có bạn nào đọc bản edit này mà không hiểu thì thông cảm cho mình nhé!
Đản bảo bảo thấy thế, miệng méo xẹo, hai mắt rưng rưng, nước mắt ngập tràn sắp rơi xuống. Đôi mắt trông mong nhìn Hà Thiên Lý, ủy ủy khuất khuất kêu một tiếng: “Mẫu thân~!
Vốn dĩ mềm lòng nhưng nghe thế Hà Thiên Lý lại đen mặt không thèm để ý tới Đản bảo bảo nữa, y nói: “Hoặc gọi là cha, bằng không thì không ôm.” Đản bảo bảo dựa vào chủng tộc thiên tính mà nhận định Hà Thiên Lý chính là mẫu thân của mình nên nhất quyết không chịu sửa miệng.
Hà Thiên Lý mặt lạnh ngồi xuống, cự tuyệt Đản bảo bảo tới gần.
Tạ Trảm Lưu tiến vào liền thấy một màn này, Hà Thiên Lý ngồi trên giường đá lột bỏ một mảng vỏ trái cây đỏ tươi, lộ ra bên trong là thịt quả. Sau đó cắm một cái ống hút gỗ đưa cho nhi tử.
Nhi tử nước mắt lưng tròng, tay nhỏ múp thịt gắt gao nắm lấy góc áo Hà Thiên Lý, bẹp một ngụm ngậm lấy cái ống hút vừa thương tâm hút nước trái cây vừa ánh mắt trông mong nhìn Hà Thiên Lý, kêu ‘mẫu thân’ cầu ôm ấp hôn hít.
Hà Thiên Lý lột vỏ trái cây tự mình hút, không thèm nhìn nhi tử.
Tạ Trảm Lưu thở dài: “Ngươi lại giận gì nhi tử rồi?”
Hà Thiên Lý hừ lạnh: “Người đương nhiên không cần giận, cảm thấy ta chuyện bé xé ra to rồi.” Y cảm thấy khó thở, chỉ vào nhi tử đáng thương hề hề: “Hắn gọi ngươi là cha, dựa vào cái gì lại gọi ta là mẹ?”
Từ lúc Đản bảo bảo gọi tiếng ‘mẫu thân’ đầu tiên, trong lòng Hà Thiên Lý liền bất bình ầm ầm bùng nổ. Dựa vào cái gì người nằm dưới hầu hạ kẻ khác là y, người sinh con cũng là y? Chuyện này cũng bỏ qua đi, dù sao khi rời khỏi đây thì đường ai nấy đi, sẽ không có ai biết cả. Nhưng Đản bảo bảo lại gọi y là ‘mẫu thân’ thì hoàn toàn khiến y bùng nổ.
Hà Thiên Lý bực bội đứng lên: “Đừng có gạt ra! Ngươi rốt cuộc là thứ gì? Bảo Bảo lại là gì? Ngươi lừa được ta nhất thời có thể lừa ta một đời sao?”
Nghe vậy, ánh mắt Tạ Trảm Lưu thoáng âm trầm: “Ngươi suy nghĩ đến chuyện cùng ta một đời sao?”
“Không có! Đừng suy nghĩ nhiều.”
“Được rồi.” Tạ Trảm Lưu thất vọng.
Hà Thiên Lý đau đầu: “Không cần phải nói sang chuyện khác!”
Tạ Trảm Lưu thở dài, bế nhi tử lên nói: “Ngươi muốn biết thật sao?”
“Hỏi thừa!”
“Đã từng nghe qua Thái Dương Chúc Chiếu và Thái Âm U Huỳnh hay chưa?”
Hà Thiên Lý nhíu mày: “Đã từng nghe.”
Thái Dương Chúc Chiếu và Thái Âm U Huỳnh đều là tứ tượng thánh thú, sau thời kỳ sáng lập hỗn độn thì sinh ra Chí Dương chi khí và Thái Dương chi tinh, kết hợp lại biến thành Thánh thú Chúc Chiếu, Chí Âm chi khí cùng Thái Âm chi tinh kết hợp lại thành Thánh thú U Huỳnh. Hai người còn được xưng là thánh thần, thánh thú Thái Âm U Huỳnh là chư thần tối cao chỉ đứng sau thánh thú Thái Dương Chúc Chiếu.
Hà Thiên Lý nhíu mày: “Chắc không phải ngươi định nói với ta rằng ngươi chính là Thái Dương Chúc Chiếu còn ta là Thái Âm U Huỳnh, cho nên chúng ta mới sinh ra Đản bảo bảo?”
Tạ Trảm Lưu gật đầu: “Đúng vậy.”
“Một âm, một dương gọi là chi đạo, số trời đã định, từ một thành hai, âm dương hợp đức.”
Hà Thiên Lý: “Có ý tứ gì?”
“Âm dương tương hợp là thuận theo ý trời, vừa lúc ta và ngươi lại dùng âm dương quả. Cho nên tác dụng của âm dương quả lại càng phóng đại lên.”
“Nói rõ ra.” Hà Thiên Lý không kiên nhẫn.
Tạ Trảm Lưu trầm ngâm một lúc lâu nói: “Tuy rằng ngươi đã sinh nhi tử, nhưng tác dụng của âm dương quả vẫn còn. Cho nên âm dương nhị khí tiếp tục giao cảm, cho đến khi….” Hắn khụ hai tiếng: “Lại mang thai.”
Hà Thiên Lý lẳng lặng nhìn Tạ Trảm Lưu, sau một lúc nhếch môi lạnh lùng châm chọc một câu: “Nói lung tung.”
Nói xong xoay người chạy ra khỏi hang muốn tìm cách rời khỏi tiểu bí cảnh.
Tạ Trảm Lưu nhìn bóng dáng Hà Thiên Lý rời đi, bình tĩnh nói: “Hà Thiên Lý, ngươi và ta vốn dĩ là trời sinh một cặp. Cho dù không có âm dương quả, chúng ta cũng vẫn sẽ ở bên nhau. Người đến Tư Mệnh Cung xem tương lai của chính mình, tìm mọi cách để trốn tránh, không phải kết cục vẫn là về bên nhau sao? Âm dương tương hợp, đó là chi đạo.”
Hà Thiên Lý không tin, chạy trốn càng nhanh.
Nói giỡn, ai mà thèm tin lời hắn nói?
Rõ là nói hươu nói vượn.
—————————————————-
Editor có lời muốn nói: Lúc edit đoạn Thái Âm U Huỳnh và Thái Dương Chúc Chiếu não mình nó loạn xì ngậu lên luôn ấy, đọc đi đọc lại bản cv cũng k hiểu lắm, chỉ đại ý hiểu là 2 thánh thú này 1 âm 1 dương là số trời an bài rồi. Nên có bạn nào đọc bản edit này mà không hiểu thì thông cảm cho mình nhé!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook