Nghịch Mệnh Tầm Duyên
-
Chương 25: Cuồng phong chợt nổi
Nếu phải tìm một nơi nghỉ dưỡng, có lẽ ngoại ô thành phố A là sự lựa chọn tuyệt vời. Nơi đây chẳng những có không khí trong lành mà cũng gần với khu đô thị phồn hoa, mọi thứ tiện nghi cần đều có đủ. Thế nên, không khó hiểu lắm khi trên đường quốc lộ nối sang thành phố B lại là những căn biệt thự khang trang. Rất có thể, ở trong những căn nhà này là một vị từng nắm giữ quyền to nay đã muốn lui về ở ẩn.
Giữa một khu vườn xanh mát, một người đàn ông ngồi vào bàn gỗ giải cờ thế. Đầu lốm đốm tóc bạc, không khó để nhận ra rằng tuổi ông ta cũng đã cao. Đứng cạnh bên là người quản gia đầu cũng đã luống tuổi. Cả hai người đều dán mắt vào bàn cờ đã bày sẵn.
Thế cờ đang vào phút gay cấn, binh tốt hai bên đều đã hao tổn ít nhiều. Bên xanh mất đi đôi mã và đôi tượng, bên đỏ thì mất đi một mã, một pháo một quân xe.
- Lão Vưu, phí mất con mã rồi.
Ông quản gia chẳng nói gì, chỉ cung kính rót ly trà từ ấm. Từng ấy năm làm việc cho chủ, ông ta luôn biết mình nên nói gì và nên làm gì. Người đàn ông nọ làm ra điệu bộ trầm ngâm rồi thở dài tiếc nuối:
- Ta chỉ định kềm chế con pháo bên kia, vậy mà lại lãng phí một quân cờ, tiếc thật!
Cái quân pháo trùng tên với ông, không ngờ cả năng lực lẫn quyết đoán đều không thể khinh thường. Đúng là hậu sinh khả úy. Đáng tiếc là không dùng được, bằng mọi giá đều phải hủy.
Lúc này, người quản gia mới mở lời:
- Thế ngài đã chọn được ai thay cho Khắc Triều chưa?
Mất một thuộc hạ trung thành vì trận tính toán kia, ông ta có vẻ cẩn thận hẳn. Ngẫm nghĩ thêm một thoáng, tay ông ta đẩy một con tốt xanh đến gần con pháo đỏ:
- Dùng Chu Vinh. Tuy hắn hơi ngu xuẩn và tham lam nhưng dùng lúc này là hợp lí.
Thế cục bàn thời tức thì thay đổi. Một khoảng trống lộ ra cho con mã bên xanh để nó có thể diệt được con xe. Ông quản gia trố mắt hô to:
- Ngài từ bỏ Vũ Hạng ư?
Nhìn bộ dạng bất ngờ của thuộc hạ, Trầm Kha cười như không cười:
- Không được ư?
Quản gia kia đắn đo, hồi lâu mới trả lời:
- Người này vẫn còn giá trị.
Tức khắc, vẻ mặt Trầm Kha thay đổi:
- Hắn đã không còn giá trị gì kể từ cái ngày có ý định ngông cuồng đó. Cái họa này sớm muộn cũng phải trừ. Chẳng bằng thí để tiêu diệt con pháo này, một mũi tên trúng hai con chim.
Thiên Sát đã đẩy một cái bánh to đến trước mặt Dạ Quỷ, ông không tin là họ không ăn. Và nếu họ bị lợi ích cám dỗ thì quân pháo kia không thể nào tồn tại được nữa. Trầm Kha ông không tin không giải quyết được thằng oắt Tạ Kha đó!
Nói đoạn, ông ta rời khỏi bàn cờ còn dang dở, tay cầm điện thoại bắt đầu gọi cho một người. Vị quản gia kia trông thấy vẻ mặt nghiêm nghị của chủ nhân thì còn gì không hiểu. Thật không ngờ, cuối cùng mọi chuyện tệ đến nhường này. Cảm thán trong thoáng chốc, ông lại khôi phục vẻ mặt phục tùng, dáng đứng nghiêm nghị như một pho tượng đá.
- - - - - - -
- Dạo gần đây bọn người Thiên Sát cứ rục rịch.
Vừa rít xong một hơi thuốc lá, Lạc Vũ lầm bầm vài tiếng. Tạ Kha cười cười, cây bút liên tục chuyển động qua các đầu ngón tay:
- Cay cú mà, không có gì đáng ngạc nhiên.
Tuy điệu bộ có vẻ bình tĩnh, nhưng thật sự trong lòng anh vô cùng kiên kị. Mỗi lần hai băng nhóm đụng chạm thì thế nào cũng phải đổ máu. Anh không thích máu, nhưng có những chuyện không thể tự quyết được. Lợi ích sờ sờ ra đó, cả Dạ Quỷ và Thiên Sát đều sẽ chẳng nhún nhường.
- Chúng đến thì giở chứng thì đã làm sao! Tao không tin là lực lượng của Bạch Hổ lại không cân nổi tụi nó.
Bản thân Dạ Quỷ được hợp lại từ bốn đường. Thanh Long nắm giữ mạch máu tài chính của tổ chức. Tiền bạc, vũ khí, tất cả những thứ đó đều được họ nắm trong tay. Chu Tước chuyên lo đối ngoại, giữ mối quan hệ tốt đẹp với những người đứng đầu các quốc gia để thuận tiện cho những vụ buôn lậu hàng cấm. Huyền Vũ lo đối nội, chiêu mộ nhân tài cũng như xử lí gián điệp là bổn phận của họ. Còn Bạch Hổ, họ chỉ có duy nhất một nhiệm vụ: chiến đấu.
Phần đông những người thuộc về đường Bạch Hổ đều là sát thủ hoặc lính đánh thuê. Thân kinh bách chiến, họ là những người thường xuyên được máu tanh gột rửa. Chẳng trách Bạch Thần tự tin như vậy!
Nhưng với thói quen cẩn thận, anh lặng lẽ nhắc người bạn này:
- Không thể khinh xuất.
Đã quá quen với một Tạ Kha như thế, Bạch Thần cười to:
- Mày xem, ngữ điệu của mày có khác gì ông già tao không?
Rồi cả ba cùng cười to. Làm anh em bao nhiêu năm, tính nết của đối phương còn gì không rõ!
Nếu xét về tính cách, ba người họ là ba thái cực. Bạch Thần hơi kiêu ngạo, có lẽ là vì sinh ra đã ngậm thìa vàng. Thế nhưng, cậu ta cũng không phải hạng hoàn khố, năng lực cũng không tồi, mỗi tội cư xử khinh xuất. Lạc Vũ thì bên ngoài có vẻ lơ đãng, nhưng thực tế là tiểu hồ ly. Cha hắn cũng là nhân vật trọng yếu của Chu Tước Đường, mưa dầm thấm lâu, tên này cực kì am hiểu dùng lợi ích ràng buộc kẻ khác. Còn Tạ Kha thì đặc biệt trầm ổn. Cư xử quyết đoán, biết tiến biết lùi, đó là lý do anh là người đầu tiên trong thế hệ trẻ nhận quyền từ bậc cha chú.
Cũng đã lâu rồi cả ba người họ chưa được gặp. Vậy là cả ba đứng hàn huyên, chưa được vài câu thì trước cổng lại xuất hiện thêm mấy người. Các bậc cha chú đã tới, mặt không nhìn ra hỉ giận, chẳng biết hồ lô đang bán thuốc gì. Nhìn những người thế hệ trước ngồi vào đúng vị trí mình, cả ba nhanh chóng trở về Đường mà mình tham dự.
- Mật báo bên ta vừa gửi về một tin rằng Thiên Sát đang điều quân cho một đơn hàng lớn.
Vừa nói, Bạch Diễn không quên chỉ tay trên lượt đồ để minh họa tuyến đường đi. Để đến được biên giới nước C, bọn họ nhất định phải đi qua một đoạn đường đồi núi khá khúc khuỷu. Những người khác khẽ gật đầu, rồi một người mở miệng dò la:
- Ý của anh là chúng ta sẽ phục kích?
Ông ta gật đầu:
- Phải. Điều động toàn bộ những người không có nhiệm vụ của Bạch Hổ Đường, vì người cầm đầu chuyến này Vũ Hạng.
Cả đám người hơi đổi sắc mặt, rõ ràng cái người kia không phải hạng vô danh. Nhưng là những người từng trải qua sóng to gió lớn, sau khi suy xét thiệt hơn, bọn họ quả quyết đồng ý.
Rồi Bạch Diễn nhìn về phía Tạ Kha:
- Do sự thay đổi này, nên cháu triệu tập những người dùng được của ba đường còn lại để hoàn tất đơn hàng ở nước Z. Nhất định phải giao hàng đúng ngày, có như vậy thì mới giữ được chữ tín.
Tạ Kha cung kính đáp lời, những người khác thì nhìn anh, không khỏi giấu vẻ hâm mộ. Nếu mấy đứa nhà họ cũng nên hình nên dáng như con lão Hồng thì họ đã bớt lo.
Đúng lúc này, một người bất chợt cắt ngang:
- Kha nó còn trẻ, lý thuyết có thừa còn trải nghiệm thì không được bao nhiêu cả. Hay là anh cứ để tôi lo đơn hàng này, dù sao tôi cũng rất nhàn.
Người đó không ai khác chính là Tạ Hồng, bố ruột của Tạ Kha. Từ ngày giao quyền lại cho con trai, ông ta an nhàn làm thái thượng hoàng chỉ tay năm ngón, chẳng biết lí do gì mà đột ngột đứng ra xin nhận nhiệm vụ. Bạch Diễn xua tay từ chối:
- Hồng, ông cứ việc ở nhà, cho bọn trẻ cơ hội. Cho dù là ngọc thì cũng phải qua rèn dũa mới tỏa sáng được mà!
Thoáng nhìn qua Lạc Vũ, phát hiện hắn cũng chau mày, Tạ Kha mỉm cười nói với ông già nhà mình:
- Cha cứ để con.
Trực giác của anh đã cảnh bảo rằng chuyến đi này không hề đơn giản. Đã như thế, làm sao anh để ông già mình thay mặt được đây? Chẳng bằng cứ để anh liều một phen, binh tới tướng đỡ, chắc chắn không tuyệt đường.
Một trận mưa đột ngột trút xuống thế gian, cả đám người vui cười kể lại chuyện cũ. Tạ Kha nhìn làn nước đục ngầu. Trận mưa kế tiếp thế nào cũng nhuộm máu tanh.
Giữa một khu vườn xanh mát, một người đàn ông ngồi vào bàn gỗ giải cờ thế. Đầu lốm đốm tóc bạc, không khó để nhận ra rằng tuổi ông ta cũng đã cao. Đứng cạnh bên là người quản gia đầu cũng đã luống tuổi. Cả hai người đều dán mắt vào bàn cờ đã bày sẵn.
Thế cờ đang vào phút gay cấn, binh tốt hai bên đều đã hao tổn ít nhiều. Bên xanh mất đi đôi mã và đôi tượng, bên đỏ thì mất đi một mã, một pháo một quân xe.
- Lão Vưu, phí mất con mã rồi.
Ông quản gia chẳng nói gì, chỉ cung kính rót ly trà từ ấm. Từng ấy năm làm việc cho chủ, ông ta luôn biết mình nên nói gì và nên làm gì. Người đàn ông nọ làm ra điệu bộ trầm ngâm rồi thở dài tiếc nuối:
- Ta chỉ định kềm chế con pháo bên kia, vậy mà lại lãng phí một quân cờ, tiếc thật!
Cái quân pháo trùng tên với ông, không ngờ cả năng lực lẫn quyết đoán đều không thể khinh thường. Đúng là hậu sinh khả úy. Đáng tiếc là không dùng được, bằng mọi giá đều phải hủy.
Lúc này, người quản gia mới mở lời:
- Thế ngài đã chọn được ai thay cho Khắc Triều chưa?
Mất một thuộc hạ trung thành vì trận tính toán kia, ông ta có vẻ cẩn thận hẳn. Ngẫm nghĩ thêm một thoáng, tay ông ta đẩy một con tốt xanh đến gần con pháo đỏ:
- Dùng Chu Vinh. Tuy hắn hơi ngu xuẩn và tham lam nhưng dùng lúc này là hợp lí.
Thế cục bàn thời tức thì thay đổi. Một khoảng trống lộ ra cho con mã bên xanh để nó có thể diệt được con xe. Ông quản gia trố mắt hô to:
- Ngài từ bỏ Vũ Hạng ư?
Nhìn bộ dạng bất ngờ của thuộc hạ, Trầm Kha cười như không cười:
- Không được ư?
Quản gia kia đắn đo, hồi lâu mới trả lời:
- Người này vẫn còn giá trị.
Tức khắc, vẻ mặt Trầm Kha thay đổi:
- Hắn đã không còn giá trị gì kể từ cái ngày có ý định ngông cuồng đó. Cái họa này sớm muộn cũng phải trừ. Chẳng bằng thí để tiêu diệt con pháo này, một mũi tên trúng hai con chim.
Thiên Sát đã đẩy một cái bánh to đến trước mặt Dạ Quỷ, ông không tin là họ không ăn. Và nếu họ bị lợi ích cám dỗ thì quân pháo kia không thể nào tồn tại được nữa. Trầm Kha ông không tin không giải quyết được thằng oắt Tạ Kha đó!
Nói đoạn, ông ta rời khỏi bàn cờ còn dang dở, tay cầm điện thoại bắt đầu gọi cho một người. Vị quản gia kia trông thấy vẻ mặt nghiêm nghị của chủ nhân thì còn gì không hiểu. Thật không ngờ, cuối cùng mọi chuyện tệ đến nhường này. Cảm thán trong thoáng chốc, ông lại khôi phục vẻ mặt phục tùng, dáng đứng nghiêm nghị như một pho tượng đá.
- - - - - - -
- Dạo gần đây bọn người Thiên Sát cứ rục rịch.
Vừa rít xong một hơi thuốc lá, Lạc Vũ lầm bầm vài tiếng. Tạ Kha cười cười, cây bút liên tục chuyển động qua các đầu ngón tay:
- Cay cú mà, không có gì đáng ngạc nhiên.
Tuy điệu bộ có vẻ bình tĩnh, nhưng thật sự trong lòng anh vô cùng kiên kị. Mỗi lần hai băng nhóm đụng chạm thì thế nào cũng phải đổ máu. Anh không thích máu, nhưng có những chuyện không thể tự quyết được. Lợi ích sờ sờ ra đó, cả Dạ Quỷ và Thiên Sát đều sẽ chẳng nhún nhường.
- Chúng đến thì giở chứng thì đã làm sao! Tao không tin là lực lượng của Bạch Hổ lại không cân nổi tụi nó.
Bản thân Dạ Quỷ được hợp lại từ bốn đường. Thanh Long nắm giữ mạch máu tài chính của tổ chức. Tiền bạc, vũ khí, tất cả những thứ đó đều được họ nắm trong tay. Chu Tước chuyên lo đối ngoại, giữ mối quan hệ tốt đẹp với những người đứng đầu các quốc gia để thuận tiện cho những vụ buôn lậu hàng cấm. Huyền Vũ lo đối nội, chiêu mộ nhân tài cũng như xử lí gián điệp là bổn phận của họ. Còn Bạch Hổ, họ chỉ có duy nhất một nhiệm vụ: chiến đấu.
Phần đông những người thuộc về đường Bạch Hổ đều là sát thủ hoặc lính đánh thuê. Thân kinh bách chiến, họ là những người thường xuyên được máu tanh gột rửa. Chẳng trách Bạch Thần tự tin như vậy!
Nhưng với thói quen cẩn thận, anh lặng lẽ nhắc người bạn này:
- Không thể khinh xuất.
Đã quá quen với một Tạ Kha như thế, Bạch Thần cười to:
- Mày xem, ngữ điệu của mày có khác gì ông già tao không?
Rồi cả ba cùng cười to. Làm anh em bao nhiêu năm, tính nết của đối phương còn gì không rõ!
Nếu xét về tính cách, ba người họ là ba thái cực. Bạch Thần hơi kiêu ngạo, có lẽ là vì sinh ra đã ngậm thìa vàng. Thế nhưng, cậu ta cũng không phải hạng hoàn khố, năng lực cũng không tồi, mỗi tội cư xử khinh xuất. Lạc Vũ thì bên ngoài có vẻ lơ đãng, nhưng thực tế là tiểu hồ ly. Cha hắn cũng là nhân vật trọng yếu của Chu Tước Đường, mưa dầm thấm lâu, tên này cực kì am hiểu dùng lợi ích ràng buộc kẻ khác. Còn Tạ Kha thì đặc biệt trầm ổn. Cư xử quyết đoán, biết tiến biết lùi, đó là lý do anh là người đầu tiên trong thế hệ trẻ nhận quyền từ bậc cha chú.
Cũng đã lâu rồi cả ba người họ chưa được gặp. Vậy là cả ba đứng hàn huyên, chưa được vài câu thì trước cổng lại xuất hiện thêm mấy người. Các bậc cha chú đã tới, mặt không nhìn ra hỉ giận, chẳng biết hồ lô đang bán thuốc gì. Nhìn những người thế hệ trước ngồi vào đúng vị trí mình, cả ba nhanh chóng trở về Đường mà mình tham dự.
- Mật báo bên ta vừa gửi về một tin rằng Thiên Sát đang điều quân cho một đơn hàng lớn.
Vừa nói, Bạch Diễn không quên chỉ tay trên lượt đồ để minh họa tuyến đường đi. Để đến được biên giới nước C, bọn họ nhất định phải đi qua một đoạn đường đồi núi khá khúc khuỷu. Những người khác khẽ gật đầu, rồi một người mở miệng dò la:
- Ý của anh là chúng ta sẽ phục kích?
Ông ta gật đầu:
- Phải. Điều động toàn bộ những người không có nhiệm vụ của Bạch Hổ Đường, vì người cầm đầu chuyến này Vũ Hạng.
Cả đám người hơi đổi sắc mặt, rõ ràng cái người kia không phải hạng vô danh. Nhưng là những người từng trải qua sóng to gió lớn, sau khi suy xét thiệt hơn, bọn họ quả quyết đồng ý.
Rồi Bạch Diễn nhìn về phía Tạ Kha:
- Do sự thay đổi này, nên cháu triệu tập những người dùng được của ba đường còn lại để hoàn tất đơn hàng ở nước Z. Nhất định phải giao hàng đúng ngày, có như vậy thì mới giữ được chữ tín.
Tạ Kha cung kính đáp lời, những người khác thì nhìn anh, không khỏi giấu vẻ hâm mộ. Nếu mấy đứa nhà họ cũng nên hình nên dáng như con lão Hồng thì họ đã bớt lo.
Đúng lúc này, một người bất chợt cắt ngang:
- Kha nó còn trẻ, lý thuyết có thừa còn trải nghiệm thì không được bao nhiêu cả. Hay là anh cứ để tôi lo đơn hàng này, dù sao tôi cũng rất nhàn.
Người đó không ai khác chính là Tạ Hồng, bố ruột của Tạ Kha. Từ ngày giao quyền lại cho con trai, ông ta an nhàn làm thái thượng hoàng chỉ tay năm ngón, chẳng biết lí do gì mà đột ngột đứng ra xin nhận nhiệm vụ. Bạch Diễn xua tay từ chối:
- Hồng, ông cứ việc ở nhà, cho bọn trẻ cơ hội. Cho dù là ngọc thì cũng phải qua rèn dũa mới tỏa sáng được mà!
Thoáng nhìn qua Lạc Vũ, phát hiện hắn cũng chau mày, Tạ Kha mỉm cười nói với ông già nhà mình:
- Cha cứ để con.
Trực giác của anh đã cảnh bảo rằng chuyến đi này không hề đơn giản. Đã như thế, làm sao anh để ông già mình thay mặt được đây? Chẳng bằng cứ để anh liều một phen, binh tới tướng đỡ, chắc chắn không tuyệt đường.
Một trận mưa đột ngột trút xuống thế gian, cả đám người vui cười kể lại chuyện cũ. Tạ Kha nhìn làn nước đục ngầu. Trận mưa kế tiếp thế nào cũng nhuộm máu tanh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook