Nghịch Mệnh Tầm Duyên
-
Chương 11: Rung động
Cuối ngày hôm đó, Giai Mẫn tỉnh lại và khăng khăng về nhà cho bằng được. Để bù đắp phần lỗi của mình, Thư Uyển tạm trở thành đầu bếp cho cô nàng. Tạ Kha và Uyển cũng tạm làm hòa, nhưng trong lòng mỗi người lại có một ý nghĩ riêng.
Thế nên, chỉ sau ba ngày, Giai Mẫn lại cùng với Tạ Kha và Trần Ấn đi kí một hợp đồng lớn. Đối tác là một ông chú đã ngoài bốn mươi tuổi, làm việc cũng rất được nhưng có tật ưa ba hoa. Với tài ăn nói của mình, Giai Mẫn vừa chuốc ông ta say mèm vừa cho ông ta cơ hội khoe khoang đủ thứ. Mãn lòng toại ý, cuối buổi, ông ta đưa bút kí ngay vào hợp đồng.
- Hết tháng này em sẽ được tăng lương.
Tạ Kha hứng khởi đưa ra quyết định làm Giai Mẫn cười rạng rỡ:
- Em cảm ơn sếp. Sếp đúng là người đẹp trai tài giỏi nhất hệ mặt trời!
Trước nụ cười đó, Tạ Kha ngơ ngẩn. Vì vết thương trên trán, Giai Mẫn đã cắt mái ngố che lại và nó lại hợp với cô đến bất ngờ. Ánh mắt anh dán chặt vào gương mặt xinh đẹp đó. Trần Ấn cũng vừa hoàn thành nhiệm vụ đưa vị đối tác say rượu lên tắc-xi, trở lại thì thấy hai người họ nhìn nhau chăm chú.
Rồi Giai Mẫn tung tăng chạy đến trước mặt Trần Ấn:
- Này ông anh, em lại sắp được lên lương ấy nhé!
Thấy cô nàng vui quá, anh cũng hô đùa:
- Tổng giám đốc thật bất công!
Mặt không đổi sắc, Tạ Kha điềm tĩnh đáp:
- Thế thì mời anh Trần Ấn kiểm tra lại bảng lương.
Anh vốn không hề keo kiệt với nhân viên, càng được việc thì lương cũng càng cao ngất. Trần Ấn làm việc lâu năm, lại giúp anh được nhiều bận bịu, lương cũng đã tăng lên tám số không. Nhìn cả bảng lương, trừ anh ra thì lương cậu ta cũng đã là cao nhất. Thế mà còn bày đặt so bì!
- Nhưng sếp nhớ lại xem, hồi trước tôi mới vào làm thì đâu tăng lương nhanh thế đâu.
Vị thư kí lâu năm này tiếp tục già mồm, thoạt nhìn cứ nghĩ là đang ghen ăn tức ở. Nhưng cộng tác đã lâu, anh thừa biết Trần Ấn lại đùa dai.
Mà chợt nhớ lại thì Tạ Kha phát hiện mình không thường tăng lương cho Trần Ấn như hiện giờ. Mặc dù nói Giai Mẫn được việc, nhưng thời gian gần đây anh cứ liên tục tăng lương, quá rộng rãi. Thôi kệ, tiền, nếu mua được sự thoải mái thì bao nhiêu cũng đáng. Có trách thì phải trách Trần Ấn làm việc với anh trong khoảng thời gian căng thẳng leo thang…
- Vì người ta đẹp mặt hơn cậu. Tôi nhìn vừa mắt, được chưa?
Nói xong, anh bước ngay lên xe. Giai Mẫn vẫn đứng đó làm mặt quỷ trêu ghẹo Trần Ấn, xong rồi bước ra về.
Nhìn thấy Trần Ấn với vẻ đăm chiêu, Tạ Kha bật cười:
- Trần Ấn, cậu không so bì thật chứ!
- Tất nhiên là không.
Dưới ánh đèn màu nhập nhoạng trong phòng riêng ở bar, Trần Ấn nhìn sếp mình bằng ánh nhìn suy tính. Hớp một ngụm rượu vang, anh mới hỏi:
- Anh và Uyển đã hết giận nhau chưa?
Tạ Kha gật đầu, anh vốn dĩ không thể giận cô ấy lâu được. Mà có lẽ cũng chẳng có thể giận dai khi đối mặt với sự chân thành của cô.
- Vậy thì tốt rồi, còn vụ kiện của cô ấy đã ra sao?
Tạ Kha cười cười nhưng đôi mắt lạnh lùng:
- Phía bên kia đang dùng mọi cách để trì hoãn phiên xét xử. Tôi đang chống mắt lên xem họ bày ra được trò gì.
Trần Ấn im lặng, chẳng nói chẳng rằng. Làm việc cùng với Tạ Kha từ những ngày đầu mới lập Thiên Ân, anh không chỉ là cấp dưới của cậu ta mà cũng gần như là một người bạn. Thư Uyển có tình cảm với sếp anh, đó là điều chẳng còn gì bàn cãi. Nhưng còn Kha, cậu ấy đang có ý định gì đây?
Rõ ràng, Tạ Kha luôn dành cho Thư Uyển một sự quan tâm rất đỗi đậm sâu. Mỗi khi cô nàng có chuyện gì, vị tổng giám đốc này đều sốt sắng hơn cả. Kẻ hữu tình, người có ý, chẳng hiểu thế nào mà hai người họ vẫn chỉ là bạn bè. Mà dường như chính Kha cũng không muốn họ vượt qua ngưỡng bạn thân.
Anh vẫn tin rằng, hai người họ sớm muộn rồi cũng sẽ trở thành một đôi, cho đến khi Giai Mẫn xuất hiện. Cách Tạ Kha đối xử với cô gái này có gì đó khác với mọi người. Ân cần hơn và cũng thân mật hơn, đó là những gì anh đã thể hiện. Mối quan hệ của họ dường như cũng trở nên thân thiết hơn theo thời gian.
Là nhân viên, chuyện tình cảm của sếp anh vốn không nên quan tâm. Nhưng là bạn, anh thật sự cảm thấy Tạ Kha nên quyết đoán. Cả hai cô gái ấy đều rất tốt. Và Kha nữa, anh ấy cũng vất vả nhiều rồi. Anh không muốn ai trong những người bạn này chịu thương tổn.
- Có người bạn như cậu, Uyển đúng là may mắn.
Đôi mắt tinh anh của Tạ Kha bỗng trở nên mơ hồ. Nhìn ly rượu đỏ trên tay, anh nói bằng giọng kiên quyết.
- Thế cũng chưa hẳn. Nhưng dù sao, tôi sẽ là người bảo vệ Uyển.
- - - - - - - -
Trở về từ tiệc rượu, Tạ Kha tựa lưng vào sô pha. Trong đầu anh thoáng hiện lên nụ cười rạng rỡ của cô nàng Giai Mẫn kia, tim lại đập thình thịch. Ngay lúc đó, anh dường như chỉ còn nhớ một ý định, rằng anh sẽ khiến cô nở mãi tươi cười như thế. Và sau khi hoàn hồn lại, anh giật mình kinh ngạc. Rốt cục anh đang bị sao thế này?
Lật lại trí nhớ, Tạ Kha phát hiện rất nhiều ưu điểm của cô nàng.Ngoài vẻ ngoài xinh đẹp, tính cách của cô nàng cũng rất mực thu hút. Bao giờ, cô cũng treo trên môi nụ cười tươi tắn như bông hoa hướng dương rạng ngời. Cô ấy là một người lạc quan, và luôn sẵn sàng lan tỏa tinh thần ấy cho những người khác…
Khoan đã, không ổn, không hề ổn! Thật sự, có điều kí quái gì đó đang diễn ra. Dường như anh đang mất quyền kiểm soát cảm xúc của chính mình. Đặc biệt là hôm Giai Mẫn gặp tai nạn, anh đã vì thế mà trút giận lên cô. Anh, rõ ràng là không hề rung động trước Mẫn. Nhưng cái cảm giác vừa rồi phải giải thích làm sao?
Anh càng cố gắng nhớ thêm thì vẫn chỉ có những đánh giá rất cao cho cô gái nọ. Tự phủ định ý nghĩ của mình, đầu anh đau như bị búa đập mạnh lên. Có lẽ mình quá chén, anh nghĩ thế rồi lại bật cười. Nếu hai chai rượu vang đã say thì biệt danh “Tửu tiên” của anh nên quăng vào sọt rác rồi. Chuyện này, rõ ràng khắp nơi đều quái dị!
“Kha, mai cậu có muốn ăn gì không?”
Điện thoại đột nhiên run lên, là tin nhắn của Uyển. Anh đưa tay day huyệt thái dương, tay còn lại nhanh chóng ấn phím, viết nên ba chữ tôm kho tàu. Mớ ngổn ngang trong đầu óc vào lúc này đã yên tĩnh lại. Cô luôn mang đến cho anh cảm giác bình yên.
Trực giác nói với anh, người anh muốn là Thư Uyển, chỉ có cô. Những gì họ trải qua cùng nhau, người khác khó lòng mà tưởng tượng nổi. Cô xem anh là người duy nhất có thể tin tưởng, anh cũng rất trân trọng cô gái ngốc này. Cô là người anh muốn bảo vệ bằng mọi giá. Đến nỗi, anh tự tước quyền yêu cô.
Anh, không phải là người tốt. Cô gái ngốc đó xứng đáng với một người tốt thật sự.
Do dự một lúc, anh lại nhắn cho cô:
“Mà tớ quên mất, mai tớ có cuộc hẹn với đối tác. Cậu không cần nấu đâu.”
Bên kia im lặng. Một lúc lâu sau, anh mới nhận được phản hồi:
“Có phải cậu còn giận tớ không? Tớ… tớ xin lỗi.”
Ngay tức thì, anh bốc điện thoại gọi cho cô, và cô không nhấc máy. Lòng anh quặn thắt, cô ngốc đó lại nghĩ lung tung nữa rồi. Một cuộc rồi lại một cuộc gọi đi, cuối cùng, cô nghe máy nhưng không hề lên tiếng.
- Tớ biết cậu đang khóc. Đừng nghĩ nhiều nữa, được không Uyển?
Bên kia vẫn im lặng. Anh lại tiếp tục màn độc thoại này:
- Bằng danh dự của tớ, tớ cho cậu biết là không có giận hờn gì cậu hết. Nói gì đó, được không?
Gần như ngay lúc đó, những tiếng nức nở truyền ngay đến tai anh. Anh cảm thấy đau lòng khôn xiết. Đều tại anh không tốt, Uyển mới luôn cảm thấy bất an như vậy. Chết tiệt, nếu lúc đó anh đủ mạnh mẽ, cô sẽ vẫn hồn nhiên như năm đó. Cô vẫn sẽ cười dịu dàng, bẽn lẽn, khiến người người cảm thấy an yên.
- Uyển, ngoan, ngừng khóc. Được không?
Tiếng nức nở nhỏ dần, có vẻ chủ nhân của nó đã trấn định.
- Tớ không khóc nữa, tớ không khiến cậu phiền thêm đâu.
Bằng giọng bất đắc dĩ, anh nói với cô:
- Cậu từng nói với tớ, là cậu chưa bao giờ quên. Tớ trước giờ chưa nói, nhưng hôm nay tớ sẽ nói cho cậu biết một chuyện: Cậu chưa bao giờ là phiền phức của tớ!
Điện thoại phát ra tiếng cười gượng, Thư Uyển đáp lời anh bằng giọng không thể tin:
- Cậu phải biết tớ yêu cậu đó! Nói thế này, tớ sẽ tự hiểu sai mất thôi…
- Nếu như tớ lại nói, cậu không hiểu sai thì sao?
Người bên kia, bằng giọng nói bất ngờ pha chút hoảng loạn nhanh chóng đáp:
- Kha, đừng đùa nữa, tớ không chịu nổi mất.
- Nghe này Thư Uyển, tớ thích cậu. Không đúng, tớ xin sửa lại là tớ đã yêu cậu, Uyển à!
Thế nên, chỉ sau ba ngày, Giai Mẫn lại cùng với Tạ Kha và Trần Ấn đi kí một hợp đồng lớn. Đối tác là một ông chú đã ngoài bốn mươi tuổi, làm việc cũng rất được nhưng có tật ưa ba hoa. Với tài ăn nói của mình, Giai Mẫn vừa chuốc ông ta say mèm vừa cho ông ta cơ hội khoe khoang đủ thứ. Mãn lòng toại ý, cuối buổi, ông ta đưa bút kí ngay vào hợp đồng.
- Hết tháng này em sẽ được tăng lương.
Tạ Kha hứng khởi đưa ra quyết định làm Giai Mẫn cười rạng rỡ:
- Em cảm ơn sếp. Sếp đúng là người đẹp trai tài giỏi nhất hệ mặt trời!
Trước nụ cười đó, Tạ Kha ngơ ngẩn. Vì vết thương trên trán, Giai Mẫn đã cắt mái ngố che lại và nó lại hợp với cô đến bất ngờ. Ánh mắt anh dán chặt vào gương mặt xinh đẹp đó. Trần Ấn cũng vừa hoàn thành nhiệm vụ đưa vị đối tác say rượu lên tắc-xi, trở lại thì thấy hai người họ nhìn nhau chăm chú.
Rồi Giai Mẫn tung tăng chạy đến trước mặt Trần Ấn:
- Này ông anh, em lại sắp được lên lương ấy nhé!
Thấy cô nàng vui quá, anh cũng hô đùa:
- Tổng giám đốc thật bất công!
Mặt không đổi sắc, Tạ Kha điềm tĩnh đáp:
- Thế thì mời anh Trần Ấn kiểm tra lại bảng lương.
Anh vốn không hề keo kiệt với nhân viên, càng được việc thì lương cũng càng cao ngất. Trần Ấn làm việc lâu năm, lại giúp anh được nhiều bận bịu, lương cũng đã tăng lên tám số không. Nhìn cả bảng lương, trừ anh ra thì lương cậu ta cũng đã là cao nhất. Thế mà còn bày đặt so bì!
- Nhưng sếp nhớ lại xem, hồi trước tôi mới vào làm thì đâu tăng lương nhanh thế đâu.
Vị thư kí lâu năm này tiếp tục già mồm, thoạt nhìn cứ nghĩ là đang ghen ăn tức ở. Nhưng cộng tác đã lâu, anh thừa biết Trần Ấn lại đùa dai.
Mà chợt nhớ lại thì Tạ Kha phát hiện mình không thường tăng lương cho Trần Ấn như hiện giờ. Mặc dù nói Giai Mẫn được việc, nhưng thời gian gần đây anh cứ liên tục tăng lương, quá rộng rãi. Thôi kệ, tiền, nếu mua được sự thoải mái thì bao nhiêu cũng đáng. Có trách thì phải trách Trần Ấn làm việc với anh trong khoảng thời gian căng thẳng leo thang…
- Vì người ta đẹp mặt hơn cậu. Tôi nhìn vừa mắt, được chưa?
Nói xong, anh bước ngay lên xe. Giai Mẫn vẫn đứng đó làm mặt quỷ trêu ghẹo Trần Ấn, xong rồi bước ra về.
Nhìn thấy Trần Ấn với vẻ đăm chiêu, Tạ Kha bật cười:
- Trần Ấn, cậu không so bì thật chứ!
- Tất nhiên là không.
Dưới ánh đèn màu nhập nhoạng trong phòng riêng ở bar, Trần Ấn nhìn sếp mình bằng ánh nhìn suy tính. Hớp một ngụm rượu vang, anh mới hỏi:
- Anh và Uyển đã hết giận nhau chưa?
Tạ Kha gật đầu, anh vốn dĩ không thể giận cô ấy lâu được. Mà có lẽ cũng chẳng có thể giận dai khi đối mặt với sự chân thành của cô.
- Vậy thì tốt rồi, còn vụ kiện của cô ấy đã ra sao?
Tạ Kha cười cười nhưng đôi mắt lạnh lùng:
- Phía bên kia đang dùng mọi cách để trì hoãn phiên xét xử. Tôi đang chống mắt lên xem họ bày ra được trò gì.
Trần Ấn im lặng, chẳng nói chẳng rằng. Làm việc cùng với Tạ Kha từ những ngày đầu mới lập Thiên Ân, anh không chỉ là cấp dưới của cậu ta mà cũng gần như là một người bạn. Thư Uyển có tình cảm với sếp anh, đó là điều chẳng còn gì bàn cãi. Nhưng còn Kha, cậu ấy đang có ý định gì đây?
Rõ ràng, Tạ Kha luôn dành cho Thư Uyển một sự quan tâm rất đỗi đậm sâu. Mỗi khi cô nàng có chuyện gì, vị tổng giám đốc này đều sốt sắng hơn cả. Kẻ hữu tình, người có ý, chẳng hiểu thế nào mà hai người họ vẫn chỉ là bạn bè. Mà dường như chính Kha cũng không muốn họ vượt qua ngưỡng bạn thân.
Anh vẫn tin rằng, hai người họ sớm muộn rồi cũng sẽ trở thành một đôi, cho đến khi Giai Mẫn xuất hiện. Cách Tạ Kha đối xử với cô gái này có gì đó khác với mọi người. Ân cần hơn và cũng thân mật hơn, đó là những gì anh đã thể hiện. Mối quan hệ của họ dường như cũng trở nên thân thiết hơn theo thời gian.
Là nhân viên, chuyện tình cảm của sếp anh vốn không nên quan tâm. Nhưng là bạn, anh thật sự cảm thấy Tạ Kha nên quyết đoán. Cả hai cô gái ấy đều rất tốt. Và Kha nữa, anh ấy cũng vất vả nhiều rồi. Anh không muốn ai trong những người bạn này chịu thương tổn.
- Có người bạn như cậu, Uyển đúng là may mắn.
Đôi mắt tinh anh của Tạ Kha bỗng trở nên mơ hồ. Nhìn ly rượu đỏ trên tay, anh nói bằng giọng kiên quyết.
- Thế cũng chưa hẳn. Nhưng dù sao, tôi sẽ là người bảo vệ Uyển.
- - - - - - - -
Trở về từ tiệc rượu, Tạ Kha tựa lưng vào sô pha. Trong đầu anh thoáng hiện lên nụ cười rạng rỡ của cô nàng Giai Mẫn kia, tim lại đập thình thịch. Ngay lúc đó, anh dường như chỉ còn nhớ một ý định, rằng anh sẽ khiến cô nở mãi tươi cười như thế. Và sau khi hoàn hồn lại, anh giật mình kinh ngạc. Rốt cục anh đang bị sao thế này?
Lật lại trí nhớ, Tạ Kha phát hiện rất nhiều ưu điểm của cô nàng.Ngoài vẻ ngoài xinh đẹp, tính cách của cô nàng cũng rất mực thu hút. Bao giờ, cô cũng treo trên môi nụ cười tươi tắn như bông hoa hướng dương rạng ngời. Cô ấy là một người lạc quan, và luôn sẵn sàng lan tỏa tinh thần ấy cho những người khác…
Khoan đã, không ổn, không hề ổn! Thật sự, có điều kí quái gì đó đang diễn ra. Dường như anh đang mất quyền kiểm soát cảm xúc của chính mình. Đặc biệt là hôm Giai Mẫn gặp tai nạn, anh đã vì thế mà trút giận lên cô. Anh, rõ ràng là không hề rung động trước Mẫn. Nhưng cái cảm giác vừa rồi phải giải thích làm sao?
Anh càng cố gắng nhớ thêm thì vẫn chỉ có những đánh giá rất cao cho cô gái nọ. Tự phủ định ý nghĩ của mình, đầu anh đau như bị búa đập mạnh lên. Có lẽ mình quá chén, anh nghĩ thế rồi lại bật cười. Nếu hai chai rượu vang đã say thì biệt danh “Tửu tiên” của anh nên quăng vào sọt rác rồi. Chuyện này, rõ ràng khắp nơi đều quái dị!
“Kha, mai cậu có muốn ăn gì không?”
Điện thoại đột nhiên run lên, là tin nhắn của Uyển. Anh đưa tay day huyệt thái dương, tay còn lại nhanh chóng ấn phím, viết nên ba chữ tôm kho tàu. Mớ ngổn ngang trong đầu óc vào lúc này đã yên tĩnh lại. Cô luôn mang đến cho anh cảm giác bình yên.
Trực giác nói với anh, người anh muốn là Thư Uyển, chỉ có cô. Những gì họ trải qua cùng nhau, người khác khó lòng mà tưởng tượng nổi. Cô xem anh là người duy nhất có thể tin tưởng, anh cũng rất trân trọng cô gái ngốc này. Cô là người anh muốn bảo vệ bằng mọi giá. Đến nỗi, anh tự tước quyền yêu cô.
Anh, không phải là người tốt. Cô gái ngốc đó xứng đáng với một người tốt thật sự.
Do dự một lúc, anh lại nhắn cho cô:
“Mà tớ quên mất, mai tớ có cuộc hẹn với đối tác. Cậu không cần nấu đâu.”
Bên kia im lặng. Một lúc lâu sau, anh mới nhận được phản hồi:
“Có phải cậu còn giận tớ không? Tớ… tớ xin lỗi.”
Ngay tức thì, anh bốc điện thoại gọi cho cô, và cô không nhấc máy. Lòng anh quặn thắt, cô ngốc đó lại nghĩ lung tung nữa rồi. Một cuộc rồi lại một cuộc gọi đi, cuối cùng, cô nghe máy nhưng không hề lên tiếng.
- Tớ biết cậu đang khóc. Đừng nghĩ nhiều nữa, được không Uyển?
Bên kia vẫn im lặng. Anh lại tiếp tục màn độc thoại này:
- Bằng danh dự của tớ, tớ cho cậu biết là không có giận hờn gì cậu hết. Nói gì đó, được không?
Gần như ngay lúc đó, những tiếng nức nở truyền ngay đến tai anh. Anh cảm thấy đau lòng khôn xiết. Đều tại anh không tốt, Uyển mới luôn cảm thấy bất an như vậy. Chết tiệt, nếu lúc đó anh đủ mạnh mẽ, cô sẽ vẫn hồn nhiên như năm đó. Cô vẫn sẽ cười dịu dàng, bẽn lẽn, khiến người người cảm thấy an yên.
- Uyển, ngoan, ngừng khóc. Được không?
Tiếng nức nở nhỏ dần, có vẻ chủ nhân của nó đã trấn định.
- Tớ không khóc nữa, tớ không khiến cậu phiền thêm đâu.
Bằng giọng bất đắc dĩ, anh nói với cô:
- Cậu từng nói với tớ, là cậu chưa bao giờ quên. Tớ trước giờ chưa nói, nhưng hôm nay tớ sẽ nói cho cậu biết một chuyện: Cậu chưa bao giờ là phiền phức của tớ!
Điện thoại phát ra tiếng cười gượng, Thư Uyển đáp lời anh bằng giọng không thể tin:
- Cậu phải biết tớ yêu cậu đó! Nói thế này, tớ sẽ tự hiểu sai mất thôi…
- Nếu như tớ lại nói, cậu không hiểu sai thì sao?
Người bên kia, bằng giọng nói bất ngờ pha chút hoảng loạn nhanh chóng đáp:
- Kha, đừng đùa nữa, tớ không chịu nổi mất.
- Nghe này Thư Uyển, tớ thích cậu. Không đúng, tớ xin sửa lại là tớ đã yêu cậu, Uyển à!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook