"Sư tỷ...!Sư tỷ đừng đi...!" Giãy dụa từ trong mơ tỉnh lại, Hoa Dạ Ngữ bưng ánh mắt phát đau ngồi dậy, im lặng nhìn mọi thứ xung quanh đều quen thuộc.

Đêm nay nàng lại nằm mộng, vả lại chuyện trong giấc mộng cũng giống như lần trước.

Hoa Dạ Ngữ mơ thấy bản thân khi còn bé không có nhà để về, mơ cho đến khi Phó Bạch Chỉ của hiện tại đứng ở trước mặt nho nhỏ mình.

Nàng dịu dàng cười, đưa tay thay mình lau sạch vết bẩn trên mặt, rồi lại không nói một lời đi xa.

Nhìn thân ảnh của Phó Bạch Chỉ càng ngày càng xa, Hoa Dạ Ngữ đưa tay bắt lấy, nhưng chỉ rơi vào khoảng không, rõ ràng là muốn gọi đối phương, nhưng cổ họng lại giống như bị bóp lấy, làm thế nào cũng không phát ra được âm thanh.

Vô lực đuổi theo thân ảnh của Phó Bạch Chỉ, đến đây trận ác mộng này mới chấm dứt.

Nhớ lại mọi thứ trong mơ, Hoa Dạ Ngữ lấy tay vuốt đầu, mấy ngày nay luôn cảm giác mình nằm mơ thấy điềm xấu, thế nên nàng lo lắng sợ hãi mỗi ngày đều chủ động đi tìm Phó Bạch Chỉ, rất sợ có một ngày đối phương sẽ thực sự biến mất như trong mộng.

Rửa mặt chỉnh đốn xong, Hoa Dạ Ngữ như cũ đi nhà bếp làm hai chén cháo bỏ thêm chút rau xanh đi tới trước cửa phòng Phó Bạch Chỉ, nhưng lần này nàng chưa kịp gõ cửa, cửa gỗ đã hé ra để lộ một khe hở.

Hoa Dạ Ngữ nghĩ quái lạ, liền thấy một cái gì đó trắng mềm lại mượt mà lông lá chạy đến bên chân.

Nàng nhìn kỹ lại, kia chính là một con mèo nhỏ, lúc này đang ngẩng đầu nhìn mình.

Trước đây Hoa Dạ Ngữ chưa từng gặp qua mèo ở khoảng cách gần như vậy, lúc ở dưới chân núi cũng chỉ thấy một vài phu nhân ôm chúng nó trong tay, thỉnh thoảng sinh ra một loại cảm giác người không bằng mèo.

Lúc này, thấy con mèo nhỏ nhìn mình chằm chằm không cho bước tới, Hoa Dạ Ngữ cũng không biết nên nói cái gì mới có thể làm cho con mèo nhỏ này nhường đường cho mình, cũng nhìn chằm chằm vào nó.

"Ngươi đứng ở cửa làm gì? Tại sao không đi vào." Phó Bạch Chỉ tính toán thời gian, liền biết là Hoa Dạ Ngữ tới, nghe được tiếng mở cửa, nhưng thủy chung không thấy người đi vào, nàng đi ra bên ngoài nhìn thử, liền thấy Hoa Dạ Ngữ hai tay bưng cháo đứng ở cửa, cùng con mèo nhỏ ngày hôm nay mình vừa lấy được mắt lớn mắt nhỏ trừng nhau, bộ dáng như gặp đại địch.

"Sư tỷ, không phải là ta không muốn vào, mà là con mèo này nãy giờ không chịu tránh đường, ta đang suy nghĩ nên nói cái gì nó mới có thể cho qua."
"Ngươi trực tiếp đi tới nó sẽ tránh ra...!" Nghe Hoa Dạ Ngữ giải thích, Phó Bạch Chỉ chỉ có thể dùng câu không có gì để nói để hình dung tâm tình của mình giờ phút này.

Nàng nghĩ bình thường Hoa Dạ Ngữ rất thông minh lanh lợi cũng đáng tin, nhưng ở một số chuyện nhỏ lại ngốc đến kỳ lạ.

Chẳng hạn như nàng có thể dễ dàng tùy ý nói ra một ít lời con gái bình thường không dám nói, rõ ràng là không thích ăn cay nhưng luôn làm những món cay.


Mấy ngày nay mỗi ngày đều đến tìm mình, khiến cho mình ngay cả thời gian nhìn bí tịch cũng không có.

Phó Bạch Chỉ mặc dù ngoài miệng oán trách, nhưng không có thực sự ngăn cản Hoa Dạ Ngữ đến tìm nàng, cho dù câu nói đầu tiên của nàng có thể đem người đuổi đi, nhưng thầm chấp nhận Hoa Dạ Ngữ thân thiết.

Nhìn đối phương cười đem cháo bưng vào, ôm lấy mèo mà ngắm.

Phó Bạch Chỉ thở dài, ngồi bên cạnh.

Nàng cũng không biết cuộc sống bình thản như bây giờ rốt cuộc có thể kéo dài bao lâu, nhưng càng cùng Hoa Dạ Ngữ ở chung, nàng lại càng không muốn tổn thương Hoa Dạ Ngữ.

Có lẽ, vị tiểu sư muội đe dọa đến mình này, chính là bằng hữu duy nhất của nàng đi?
"Sư tỷ, con mèo này sao lại xuất hiện ở chỗ của ngươi?" Thấy Phó Bạch Chỉ ngồi ở một bên, Hoa Dạ Ngữ vén lên tóc bị con mèo nhỏ làm loạn hỏi.

Theo nàng tới gần, Phó Bạch Chỉ ngửi được mùi hương thanh ngọt trên người Hoa Dạ Ngữ, dù trước đây là người không thích ăn bánh ngọt, nhưng đến cổ đại lâu như vậy, nàng cũng có chút nhớ mùi vị kia.

"Là đệ tử của môn phái nhặt được trong lúc quét dọn, giao lại cho ta giữ.

Thế nào, ngươi thích?" Phó Bạch Chỉ thấy Hoa Dạ Ngữ vui vẻ chơi đùa với con mèo nhỏ, mặc dù trong tưởng tượng của mình là nụ cười rất thân thiện, nhưng từ góc độ của Phó Bạch Chỉ mà nói, đó rõ ràng chính là câu dẫn.

Mặc dù mới 15 tuổi, nhưng bản chất tướng mạo đã thành hình, bản thân Hoa Dạ Ngữ không phát hiện, nhưng Phó Bạch Chỉ lại thấy rất rõ, một cái nhăn mày một tiếng cười của nàng, thậm chí đến giơ tay nhấc chân, đều mang một loại mùi vị câu người.

"Chưa nói là thích, chẳng qua là cảm thấy con mèo này có thể ngày đêm ở bên người sư tỷ, rất hạnh phúc đi." Hoa Dạ Ngữ cúi đầu nói, hoàn toàn không có phát hiện những lời này của nàng nghe qua có bao nhiêu kỳ lạ.

Nhìn gò má rủ xuống của nàng, Phó Bạch Chỉ suy nghĩ một chút, cuối cùng tìm không được lời nói phản bác.

Nàng cảm thấy thái độ của Hoa Dạ Ngữ đối với tự mình rất kỳ quái, cùng nguyên bản có thể nói là một trời một vực.

Chẳng hạn như mấy ngày trước cưỡng hôn mình, thỉnh thoảng còn toát ra đôi lời chọc ghẹo, những hành động này ở cổ đại gọi là đăng đồ tử, ở hiện đại chính là đồ lưu manh.

Bây giờ nghe được Hoa Dạ Ngữ nói như vậy, Phó Bạch Chỉ hoài nghi nữ chính Hoa Dạ Ngữ có thể bị hỏng ở đâu, cư nhiên bổ sung thêm một chút thuộc tính hoa bách hợp?
Nghĩ đến tình cảnh của mình cùng Hoa Dạ Ngữ, Phó Bạch Chỉ vội vàng lắc đầu một cái, xua đi những ý nghĩ lung tung này.


Tuy là nhìn qua đẹp vô cùng, mình cũng không cảm thấy có nhiều bài xích, nhưng mà...!nữ phụ và nữ chính ở chung một chỗ chuyện như vậy, ai biết có phải là người kế tiếp bỏ mạng hay không?
"Nếu ngươi thích, thì đưa ngươi.

Ta còn chưa đặt tên cho nó, ngươi tuỳ ý gọi một cái là tốt rồi." Phó Bạch Chỉ thuận miệng nói, đem vẻ mặt thụ sủng nhược kinh của Hoa Dạ Ngữ nhìn ở trong mắt.

Nghĩ đến chẳng qua là một cái quyết định tùy tiện của mình thì có thể làm cho người này vui vẻ như vậy, trong lòng Phó Bạch Chỉ cũng không biết cảm thụ ra sao.

Mà thôi, bây giờ có thể chung sống thật tốt, liền quý trọng một chút đi.

"Toàn thân nó đều trắng như vậy, ta liền gọi nó Bạch Dạ được không." Hoa Dạ Ngữ nói, len lén liếc mắt nhìn Phó Bạch Chỉ, thấy nàng đối với cái tên mình đặt cho mèo con không có phản ứng, lại lần nữa cúi đầu.

"Ừ, tên không tệ."
Phó Bạch Chỉ không nhìn thấy ánh mắt của Hoa Dạ Ngữ, đối với tên mèo cũng không có gì kiến nghị.

Chỉ là, nàng không nghĩ tới lúc bản thân gật đầu nói được, Hoa Dạ Ngữ chợt đứng lên, ôm mèo liền chạy.

Nhìn dáng vẻ cấp bách của nàng, Phó Bạch Chỉ nghi ngờ liếc nhìn một chén cháo khác chưa từng được đụng tới, hoàn toàn không hiểu Hoa Dạ Ngữ đi gấp như vậy làm gì, mình cũng sẽ không đòi lại mèo đã tặng.

Mà bên kia, ôm con mèo nhỏ trong ngực một đường chạy nhanh trở về phòng của mình, Hoa Dạ Ngữ sau khi vào cửa liền khóa cửa lại, ngồi ở bên bàn trang điểm.

Gương đồng trên đài sáng nay mới lau qua, phản chiếu rất rõ ràng chóp mũi đỏ bừng của bản thân.

Nghĩ tới tên của mèo con, Hoa Dạ Ngữ vui vẻ ôm lấy, dùng tay vuốt ve lưng nó.

"Bạch Dạ, ngươi biết vì sao ta lấy tên này cho ngươi không? Đây là lần đầu tiên nàng tặng ta vật gì đó, ta thực sự rất vui vẻ.

Sư tỷ đem ngươi đưa cho ta, nhất định là cảm thấy ngươi có thể thay thế nàng, thời điểm nàng không có ở đây phụng bồi ta.

"
"Meo meo...!" Hoa Dạ Ngữ nói xong liền đem Bạch Dạ ôm thật chặc, bởi vì ôm thật chặc, Bạch Dạ nhịn không được kêu một tiếng, tỏ vẻ phản kháng, nhưng mà giờ phút này Hoa Dạ Ngữ đã hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, tự nhiên sẽ không phát hiện nó khác thường.


"Bạch Dạ, vì sao ngươi một mực kêu, có phải là ngươi cũng cảm thấy ta nói rất đúng hay không? Nếu như ngươi có thể nói chuyện thì thật tốt, như vậy liền có thể cùng ta trò chuyện về đại sư tỷ.

Ta thực sự rất thích nàng, nhưng loại thích này lại khác với loại thích mà ta dành cho những sư tỷ khác.

Loại thích này cảm giác rất tốt, rất kỳ quái.

"
"Sư muội." Hoa Dạ Ngữ đang nói, thì đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị gõ, nghe thanh âm của Phó Bạch Chỉ ở phía bên ngoài, nàng hoảng sợ vội vàng buông tay ôm Bạch Dạ, nhìn trước gương sửa sang lại bản thân, lúc này mới đi mở cửa.

"Sư tỷ."
"Ừ, ta tới xem ngươi có sao không, nếu như không có gì, cùng ta đi đại sảnh một chuyến, sư phụ tìm ngươi và ta có chuyện muốn nói."
"Vậy ta liền đi cùng sư tỷ."
Hai người một trước một sau đi trên đường, Hoa Dạ Ngữ cho là lại có nhiệm vụ gì yêu cầu các nàng đi với nhau, nhưng Phó Bạch Chỉ lại nghĩ kế tiếp sẽ xuất hiện tình tiết gì.

Sách này nàng viết đã lâu, cũng chỉ nhớ rõ nội dung quan trọng, các tình tiết nhỏ liên quan đến vấn đề đã không nhớ rõ lắm.

Không bao lâu hai người đã đến đại sảnh, Lục Uyên thẳng tắp sống lưng ngồi ở chủ vị, một bộ vân đạm phong khinh dáng dấp.

Thấy Phó Bạch Chỉ và Hoa Dạ Ngữ cùng nhau tới, Lục Uyên phất phất tay ra hiệu các nàng ngồi xuống, từ trong lòng ngực móc ra một tấm thiệp mời màu đỏ, đặt ở trước bàn.

"Đúng là lại có nhiệm vụ?" Đem động tác của Lục Uyên nhìn ở trong mắt, Phó Bạch Chỉ nhẹ giọng hỏi, nghĩ đến lại phải cùng Hoa Dạ Ngữ xuống núi liền cảm giác phiền lòng.

"Lần này vi sư gọi các ngươi đến đây cũng không phải là có nhiệm vụ, mà là hy vọng các ngươi thay vi sư đi làm một chuyện.

Mấy ngày nữa chính là sinh nhật 12 tuổi nữ nhi của cốc chủ Dược tiên cốc, vi sư đương nhiên cũng được mời.

Nhưng mấy tháng gần thân thể không khỏe, không bằng Chỉ ngươi mang theo tiểu sư muội của ngươi thay ta đưa lễ vật đến, bày tỏ tâm ý."
"Nếu sư phụ thân thể không khỏe, liền ở lại môn phái nghỉ ngơi.

Nhưng mà đệ tử không rõ lắm, thế nào sinh nhật nữ nhi của cốc chủ, phải mời sư phụ ngài đi?" Phó Bạch Chỉ giả vờ hoang mang hỏi, trong lòng đã gõ chuông báo động.

Mới đầu nghe được Dược tiên cốc ba chữ, nàng cũng biết cái gì nên tới sẽ phải tới.

Trong chốn giang hồ thường phân chính tà hai phái, phe chính do Thương khung môn cầm đầu mấy đại môn phái, tà giáo thì theo Minh tuyệt cung như thiên lôi sai đâu đánh đó.

Mà ngoại trừ chính tà hai phái, còn có thế lực trung lập, chính là Dược tiên cốc.


Thời gian Dược tiên cốc tồn tại so với Thương khung môn và Minh tuyệt cung còn muốn lâu hơn, nó nằm ở đỉnh núi Vọng Linh, dưới chân núi, đỉnh núi sinh trưởng vô số dược liệu quý báu hiếm thấy cùng mãnh thú quý hiếm, cho nên mới được Dược tiên cốc coi trọng.

Tiền nhiệm cốc chủ của Dược tiên cốc Liễu Nguyên y thuật đã là xuất thần nhập hóa, mà đương nhiệm cốc chủ Liễu Tĩnh Mạt là nữ nhi duy nhất của hắn, tuy còn trẻ tuổi, nghe đâu y thuật đã vượt qua cha mình từ lâu.

Trừ những điều này ra, Dược tiên cốc không phải chỉ biết nghiên cứu thảo dược, Liễu Nguyên và Liễu Tĩnh Mạt đều là cao thủ võ lâm, vả lại trong cốc còn có ba vị trưởng lão, có người nói công lực đều có thể ngang ngửa với Lục Uyên.

Những thứ này đều do Phó Bạch Chỉ tự mình viết xuống, dù có qua thật lâu nàng vẫn có thể đọc làu làu.

Ở nguyên bản, Hoa Dạ Ngữ là vai chính, sau khi chiến thắng đại sư tỷ trong trận so tài, danh tiếng bên trong môn phái liền vang xa, Lục Uyên càng coi trọng nàng, trực tiếp phái nàng đi Dược tiên cốc, cũng khiến cho Hoa Dạ Ngữ quen biết với nam chính, bắt đầu con đường nhân sinh của người thắng cuộc.

Mà bây giờ, liếc nhìn Lục Uyên ngồi ở chủ vị, nghe được hắn nói muốn mình và Hoa Dạ Ngữ cùng đi, Phó Bạch Chỉ âm thầm tính toán trong đầu.

Về công về tư, nàng không muốn để cho Hoa Dạ Ngữ và nam chính gì đó tiến triển tốt đẹp.

Thứ nhất là vì lợi ích sau này của mình, thứ hai chính là, như thế ngoan ngoãn lại biết nấu nướng sư muội, nhất định phải coi chừng thật tốt, không thể để cho kẻ khác trộm đi.

"Vi sư thoạt đầu nghe được lời mời ít nhiều cũng có chút kinh ngạc, nhưng đương nhiệm cốc chủ Dược tiên cốc làm việc luôn luôn cổ quái, vả lại bên ngoài đồn nàng hết sức cưng chiều con gái của mình.

Hàng năm sinh nhật chắc chắn phải tổ chức cực kỳ long trọng xa hoa, lần này mời vi sư đi, ắt là chỉ vì mở rộng tràng diện." Lục Uyên nói, trong mắt lóe lên vẻ không vui cũng không có tránh được ánh mắt của Phó Bạch Chỉ, nàng rốt cuộc hiểu, Lục Uyên không đi căn bản cũng không phải là do thân thể không khỏe, chỉ là không muốn hạ mình đi tham gia sinh nhật một đứa bé mà thôi.

"Đã như vậy, sư phụ càng thêm không tiện tham dự, chuyến này để ta và sư muội đi thôi."
"Ừ, lần này đường xá xa xôi, hai người các ngươi sáng mai liền xuất phát."
"Dạ." Cùng Hoa Dạ Ngữ ra khỏi đại sảnh, Phó Bạch Chỉ ở trong lòng suy nghĩ về chuyện xuất hành lần này, tuyệt không thể lại mất mặt hoặc là khiến cho Hoa Dạ Ngữ bị mình liên lụy.

Bất thình lình, ngón tay bị người bên cạnh kéo lại, nàng ngoảnh lại liền thấy Hoa Dạ Ngữ đang nghiêm túc chăm chú nhìn mình, biểu tình và ánh mắt lộ ra vài tia sáng rỡ cùng mong đợi, cũng là bản thân quen thuộc.

"Sư tỷ chuyến này đừng lo, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi an toàn.

Thật ra thì, vừa mới nghe phải cùng sư tỷ một mình đi ra ngoài, nhịp tim liền tăng lên thật là nhanh." Hoa Dạ Ngữ nói xong, thừa dịp Phó Bạch Chỉ thất thần rất nhanh thò đầu đến bên thái dương của nàng hôn một cái, sau đó đỏ mũi đi ra ngoài.

Vuốt nơi bị Hoa Dạ Ngữ hôn qua, Phó Bạch Chỉ chỉ cảm thấy trên đầu ngón tay có một nhóm lửa, nó lan tràn rất nhanh, đem cả người mình đều thiêu cháy.

Phải đi cũng nhanh đi a, hôn loạn cái gì a, đồ lưu manh.

Tác giả có lời muốn nói: nhắn lại thật là ít, che tay quyên khóc trung TAT
Thứ hai cp hạ chương login..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương