Nghịch Lý Tốc Độ FULL
14: Tôi Sẽ Luôn Chờ Em


“Người đó đang ở nơi nào? Đã sinh ra chưa?” Thẩm Khê bĩu môi.
“Đương nhiên là người đó đã sinh ra.

Rồi cô sẽ gặp một người đàn ông có phong thái, đánh giá cao và công nhận tài hoa của cô, sẽ không ghen tị với thành công của cô, hơn nữa sẽ vui mừng vì thành tựu của cô.

Tư tưởng của hai người sẽ được kết nối, cô trở thành động lực của anh ta mà anh ta cũng sẽ giúp cô trở thành một người tốt hơn.”
Thẩm Khê nhìn về phía Trần Mặc Bạch, ánh mắt cô có vẻ bình tĩnh nhưng đầy sâu xa.

Lúc này Trần Mặc Bạch mới ý thức được căn bản Thẩm Khê không quan tâm đến lời nói của vị tiến sĩ đó, hơn nữa chắc chắn xung quanh cô sẽ có không ít người nói giống như vị tiến sĩ kia.

Tất cả những điều ấy cô đều xem như không thấy nhưng không có nghĩa là Thẩm Khê không quan tâm.
“Sau này cô không cần phải đi nữa, nếu mẹ cô gọi cô về xem mắt, cô cứ nói mình đã có người yêu là được.”
Trước kia Thẩm Khê đã từng nói, những người xung quanh họ hiểu họ nhưng lại không thực sự thấu hiểu họ.

Mẹ của Thẩm Khê chỉ đơn giản là muốn mang lại một tương lai tốt đẹp hơn cho Thẩm Khê theo cách riêng của bà, nhưng cái mà bà cho là “tốt nhất” chưa chắc đã phù hợp với cô.
“Bà ấy sẽ bảo tôi đưa người yêu về ra mắt.” Thẩm Khê bĩu môi, không giấu được nét trẻ con.
“Vậy cô hãy trả lời rằng bạn trai đang sống ở Mỹ hoặc ở nước ngoài.”
“Bà ấy sẽ muốn video call với người yêu tôi.”
“Vậy đưa số điện thoại của tôi cho bà ấy, tôi sẽ video call với mẹ cô.”
“Nhưng tôi vốn không có người yêu, không sớm thì muộn cũng sẽ bị lộ.

Hơn nữa tôi không giỏi nói dối … nhất định sẽ có trăm ngàn lỗ hổng.” Thẩm Khê thở dài, trông cô giống như chú sóc trong gói biểu tượng cảm xúc.

(Đoạn trên mình không hiểu lắm, có thể là do biểu cảm của Thẩm Khê giống với chú sóc này nên Trần Mặc Bạch nghĩ vậy chăng? Mình không tìm được ảnh sóc, chỉ tìm được ảnh chú chuột này là gần giống thôi)
“Tôi sẽ giúp cô chuyện đó.


Còn về vấn đề người yêu thì cuộc sống này như một cái sàng vậy, lọc từ từ.

Thay vì thỏa hiệp để tiếp cận một người thì không bằng chờ cho đến khi có một người không quan tâm đến những thành công và khuyết điểm ấy đến bên cô, cô chỉ cần giữ lấy người ấy thật chặt là tốt rồi.”
“Nếu như không ai xuất hiện thì sao?”
“Dù vậy vẫn phải ngẩng cao đầu, làm chuyện mình thích, kiên trì với nguyên tắc của bản thân, độc thân nhưng vẫn phải vui vẻ.”
“Ừ.” Thẩm Khê nở nụ cười, cầm bát cơm đưa cho Trần Mặc Bạch “Cho tôi thêm một bát cơm nữa.”
“Được, cô phải ăn nhiều một chút.”
“Tại sao?”
“Mập thêm chút nữa thì mới không bị rơi xuống cống.”
“Vô nghĩa.”
Đưa bát cơm cho Thẩm Khê xong, Trần Mặc Bạch phát hiện ra 5 cân cá hầm đã hết, trong bát canh chỉ còn lại giá đỗ.
“Cô chỉ chừa lại giá đỗ cho tôi sao?”
“À… tôi vốn định phần cho anh một chút cá, nhưng mà anh cứ nói chuyện với tôi làm tôi quên mất.”
Trần Mặc Bạch há miệng thở dốc… được rồi, dù chỉ còn giá đỗ nhưng đó cũng là sự “ban ân” của Thẩm Khê.

Di động của Trần Mặc Bạch chợt vang lên, là Trần Mặc Phỉ gọi.
Cuộc gọi vừa được kết nối đã nghe thấy một tràng: “Chị nghe nói tiến sĩ Thẩm bị mất tích? Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tìm được người chưa?”
“Tìm được rồi, chị yên tâm, cô ấy quên không mang theo điện thoại.” Trần Mặc Bạch cười, xoay người lại, phát hiện Thẩm Khê đang đầy áy náy mà gắp những miếng cá vụn còn sót lại trong đống giá đỗ vào bát cơm của anh, thì ra cô vẫn còn chút lương tâm.
“Vậy thì tốt.

Thứ sáu tuần này ở khách sạn Khải Duyệt có một buổi giao lưu học thuật về thiết kế ô tô, mọi người nghe nói tiến sĩ Thẩm đã về nước nên đều mong muốn được trao đổi với cô ấy.

Em hỏi tiến sĩ Thẩm xem cô ấy có muốn tham gia hay không, nếu muốn thì nói địa chỉ email của cô ấy cho chúng ta biết để gửi tài liệu trong buổi hội nghị đến cho cô ấy.”
“Được, em sẽ nói với cô ấy.”

Sau khi nghe Trần Mặc Bạch nói về buổi hội nghị, Thẩm Khê lập tức lắc đầu.
“Tôi không đi đâu, tôi sẽ ngủ gật ở đó mất.”
Trần Mặc Bạch nở nụ cười: “Tôi cam đoan với cô buổi giao lưu này thực tế hơn buổi hội thảo của Duệ Phong nhiều, rất nhiều kỹ sư đầu ngành và chuyên gia trong nước và ngoài nước đến tham gia, tôi sẽ đi với cô.”
“Vậy… được rồi.”
“Cho tôi địa chỉ email của cô, chúng tôi sẽ gửi tài liệu cho cô.”
“Được.”
Thẩm Khê mở điện thoại gửi địa chỉ email của mình cho Trần Mặc Bạch.

Anh liếc mắt nhìn qua tin nhắn, khoảnh khắc chuyển tiếp tin nhắn cho Trần Mặc Phỉ, ngón tay anh dường như đông cứng lại, Trần Mặc Bạch cảm giác máu bị tắc nghẽn ở đầu mạch rồi mới từ từ di chuyển đến các bộ phận, cơ thể anh như muốn vỡ ra.

Địa chỉ email kia rất quen thuộc, quen thuộc đến mức Trần Mặc Bạch cho rằng mình đã quên nó đi nhưng ngay khi nhìn thấy nó, mỗi chữ cái, mỗi ký tự dường như đều được khắc sâu trong tâm trí anh, đôi mắt anh nhói lên như tất cả chỉ là ảo giác.
“Đây là địa chỉ email của cô sao?” Mặc dù vẻ mặt có bình tĩnh đến đâu nhưng anh vẫn cảm giác được trái tim trong lồng ngực mình đã bị đào ra, treo ở bên tai.
“Đúng vậy, tôi vẫn luôn dùng địa chỉ này, có vấn đề gì sao?” Thẩm Khê khó hiểu hỏi.
Khoảnh khắc ấy trái tim của Trần Mặc Bạch đập liên hồi, tiếng tim đập lặp đi lặp lại không ngừng vang lên bên tai anh.
“Đây hẳn là hòm thư cô dùng từ hồi còn học ở MIT, ra trường rồi vẫn không đổi sao?”
“Tôi không đổi.”
“Là do dùng quen sao?”
“Cũng không phải… tôi vẫn luôn liên lạc với một người bạn qua địa chỉ này.

Sau đó vì tôi lỡ hẹn với anh ấy, chắc anh ấy giận tôi nên chúng tôi không còn liên lạc nữa.”
“Cô vẫn dùng email này… là hy vọng về một ngày người bạn đó sẽ liên lạc lại với cô sao?”
“Đúng vậy.”
“Vậy sao cô lại lỡ hẹn?” Trần Mặc Bạch hỏi.

Thẩm Khê cúi mặt, gãi gãi đầu.
“Bởi vì… vào ngày tôi hẹn anh ấy, anh trai Thẩm Xuyên của tôi và Hunt gặp tai nạn xe.

Sau đó… vì có quá nhiều chuyện xảy ra, tôi mất một tháng vẫn không thể tin được rằng mình đã mất đi hai người họ, mỗi buổi tối ngoài việc khóc ra tôi không biết mình nên làm gì.

Hơn một tháng sau khi tôi nhớ ra buổi hẹn với anh ấy thì anh ấy đã gửi email cho tôi nói rằng anh ấy đã chờ tôi một tuần nhưng giờ thì phải về Trung Quốc, không thể chờ tôi được nữa nên liền từ biệt tại đây.”
Thẩm Khê rũ đầu nên Trần Mặc Bạch không nhìn thấy biểu cảm của cô, cho dù không nhìn thấy thì anh vẫn biết tâm trạng của cô hiện tại ra sao.
“Chờ đợi một người trong một tuần thật là lâu.” Thẩm Khê nói.
“Nhưng cô từng nói sau đó cô chờ người ấy tận một tháng.”
“Tôi… có lẽ không phải vì muốn chờ anh ấy mà là muốn tự trừng phạt bản thân vì mình đã lỡ hẹn mà thôi.”
“Nếu anh ta biết lý do vì sao cô lỡ hẹn thì chắc chắn sẽ rất hối hận.” Trần Mặc Bạch nhìn Thẩm Khê, chậm rãi nói.
“Sao lại hối hận?”
“Hối hận tại sao không hẹn cô sớm hơn, như vậy anh ta có thể ở bên cô trong thời điểm cô khó khăn nhất.”
“Thật sao?” Đôi mắt Thẩm Khê ngước lên như muốn hỏi.
“Thật.” Trần Mặc Bạch gật đầu, vẻ mặt điềm tĩnh của anh có một sức thuyết phục kỳ lạ với Thẩm Khê.
Thẩm Khê nhoẻn miệng cười: “Vì lỡ hẹn nên tôi đã mất đi một người bạn rất quan trọng, vậy nên từ đó về sau khi tôi đã hứa hẹn với người khác điều gì thì nhất định sẽ thực hiện được.”
“Tôi đã biết.

Cho nên sau này nếu chúng ta có hẹn mà cô gặp phải chuyện ngoài ý muốn không đến được, cô nhất định phải nói cho tôi biết, nếu không tôi vẫn sẽ đợi cho đến khi cô đến thì thôi.”
“Vậy nên vì chờ tôi nên hôm nay anh mới về muộn như vậy sao?” Thẩm Khê có chút ngạc nhiên, cô cho rằng Trần Mặc Bạch là người khiến người khác phải chờ đợi chứ không có chuyện anh chờ người khác.
“Đúng vậy.”
“Nếu như mãi mà tôi không đến, anh vẫn sẽ chờ tôi sao?”
“Nếu là trước kia có lẽ sẽ không, nhưng kể từ hôm nay tôi sẽ làm như vậy.

Cho nên dù xảy ra bất cứ chuyện gì, cô đều phải nói cho tôi biết, nếu không tôi sẽ mãi chờ cô, nhớ chưa?”
Ánh mắt của Trần Mặc Bạch khiến cho Thẩm Khê cảm thấy rất khác so với mọi khi, lặng lẽ mà bao dung, ấm áp như nước biển, sâu thẳm nhưng không làm cô cảm thấy nguy hiểm.
“Nhớ rồi.” Thầm Khê gật đầu.
Lúc này Trần Mặc Bạch mới cúi đầu ăn cơm.
“Tôi nay chúng ta có đua xe không?” Thẩm Khê hỏi.

“Đua chứ sao không.” Trần Mặc Bạch ngừng một chút, nói tiếp “Dù sao cô cũng không thắng được.”
Hôm sau, khi Thẩm Khê xuất hiện ở phòng tiếp khách, thư lý Lâm suýt nữa thì khóc vì sung sướng, bánh quy mời khách ngày hôm nay khác hẳn với mọi hôm.
“Thư ký Lâm, tại sao bánh quy hôm nay lại ngon hơn mọi khi vậy?”
“Vậy sao? Vậy thì cô ăn nhiều một chút.”
“Sao hôm nay cô cười vui vẻ thế?
“Bởi vì tôi lo sau này tiến sĩ Thẩm sẽ không đến đây nữa.”
“Tại sao cô lại lo lắng nếu như sau này tôi không đến nữa?”
“… Tại vì tôi đã coi tiến sĩ Thẩm là bạn… bạn tôi đột nhiên biến mất rồi trở về không phải là chuyện vui sao?”
Thẩm Khê như nhận ra chuyện gì, cô đứng dậy ôm thư ký Lâm một cái.
“Đúng vậy, thư ký Lâm là bạn của tôi.”
Trần Mặc Bạch đi qua phòng tiếp khách chỉ biết lắc đầu cười.
Một đối tác đến Duệ Phong đã khen ngợi sự tiếp đãi của Duệ Phong với Trần Mặc Bạch.
“Trần tổng, đồ ngọt và trà trong phòng tiếp khách của các anh ngon đến mức khiến tôi không nỡ rời đi.”
“Hôm nay tôi mới thay đổi nơi cung ứng đồ ngọt.

Nếu Phương tổng thích có thể mua ở tiệm bánh 57 độ.”
“Tiệm bánh 57 độ sao? Cả Duệ Phong đều có hay chỉ duy nhất chỗ Trần tổng mới có?”
“Thực xin lỗi, chỉ duy nhất chỗ này của tôi là có thôi bởi vì tôi có một vị khách siêu vip.” Trần Mặc Bạch khẽ cười.
Thẩm Khê mở email của mình ra để kiểm tra như thường lệ, bên trong ngoại trừ tài liệu về buổi hội nghị của Duệ Phong còn có một bức thư chưa đọc.

Bức thư ấy được gửi từ “SKYFALL”, khi nhìn thấy nó, đôi mắt của Thẩm Khê như sắp nứt ra.

Cô ngồi ngây ngốc, chăm chú nhìn những con chữ kia.
“Thư… thư ký Lâm… thư ký Lâm!” Thẩm Khê hô lên.
“Sao vậy?” Thư ký Lâm vội vàng chạy đến, thầm nghĩ đừng nói là Thẩm Khê làm đổ nước trà lên máy tính bảng nhé.
Đang nói chuyện cùng Phương tổng nhưng khi nghe thấy tiếng của Thẩm Khê, Trần Mặc Bạch lập tức làm thủ thế “xin lỗi” với Phương tổng rồi đứng dậy rảo bước đến phòng tiếp khách.
Tác giả có lời muốn nói:
Bạn học Trần Mặc Bạch chuẩn bị mở ra hình thức ngược cẩu, chuẩn bị rải thức ăn chó trên mọi nẻo đường….

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương