Nghịch Lữ Lai Quy
-
Quyển 8 - Chương 81: Bị bao vây
Mạc Thông đẩy mạnh đám người ra, mà cùng lúc đó, An Tiệp mạnh mẽ ngăn hắn lại như đã đoán trước được hắn sẽ làm như thế. Tay y giữ chặt lấy thắt lưng hắn, bị hắn kéo ra ngoài mấy bước.
“Buông tôi ra… Buông tôi ra…” Mạc Thông hít thở thật sâu, chút lý trí sót lại cho hắn biết người đang kéo mình lại là ai. Giọng nói của hắn cực thấp cực thấp như đang cật lực tìm về thần trí. Hắn ghì chặt lưng An Tiệp muốn đẩy y ra, lại như thể đang nắm chặt một ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng, không nỡ buông tay. Hắn gọi tên An Tiệp một lần rồi lại một lần, tựa hồ làm như vậy có thể khiến cho trái tim đang đập dồn tưởng chừng muốn vỡ tung bình tĩnh lại, “Buông tôi ra An Tiệp, An Tiệp, An Tiệp…”
An Tiệp vẫy người bên cạnh chạy tới giúp y giữ Mạc Thông lại, bàn tay vẫn vỗ vỗ lưng hắn, trầm giọng nói: “Yên nào, tí nữa cho cậu xử lý chúng nó, bình tĩnh lại trước đã, đừng…” Mạc Thông đột nhiên ôm chặt lấy An Tiệp, cả khuôn mặt vùi vào hõm vai y. An Tiệp chần chừ một chút, cuối cùng cũng không đẩy hắn ra. Vòng ôm của y có chút cứng ngắc, thế nhưng với đứa trẻ thất hồn lạc phách này, như vậy đã là quá đủ rồi.
Hô hấp của hắn chậm rãi bình ổn lại, thế nhưng cánh tay vẫn cứ ôm chặt An Tiệp không chịu buông ra. Túy Xà ở bên cạnh xấu hổ ho một tiếng, sợ đau mắt, không dám nhìn sang phía ấy nữa mà cúi đầu phân phó: “Chú ý, chúng nó đến rồi, súng hạng nặng sẵn sàng, tiêu diệt thủ lĩnh trước.”
Dù sao cũng phải lưu ý đến tình huống tâm lý của thân nhân người bị hại chứ, huống hồ thân nhân này còn là một nhân vật tương đối nguy hiểm nữa kìa.
“Đưa tôi một khẩu.” Mạc Thông trầm giọng nói. Hắn buông An Tiệp ra, ánh mắt lạnh lùng bắn thẳng đến con quái vật đi đầu, từng tiếng rành mạch lặp lại yêu cầu mình, ngữ điệu mang đầy ý ra lệnh, “Đưa tôi một khẩu hạng nặng.”
Phản ứng này của hắn khiến cho Túy Xà chợt nhớ ra, người đàn ông trước mặt gã không phải một tên nhóc vô dụng trốn sau lưng người lớn, hắn là Hắc Y thiên tài thần bí trong hắc đạo ngập đầy bóng tối. Túy Xà quay đầu đi, trao đổi một ánh mắt với An Tiệp, người kia sau phút do dự liền nhẹ nhàng gật đầu.
Một thanh niên tóc húi cua bên cạnh tự giác đứng lên, động tác nhường lại vị trí có vài phần đề phòng cảnh giác. Mạc Thông như vậy làm cho người ta cảm thấy nguy hiểm khác thường, giống như một loài động vật ăn thịt im lặng rình mồi, trong vẻ ngoài lãnh khốc đè nén phẫn nộ và sát ý.
Mạc Thông dường như khẽ nở nụ cười, nụ cười khiến cho các đường nét trên khuôn mặt hắn càng trở nên sắc nét. Hắn ngắm bắn, nổ súng, bắn phá, không hề chớp mắt, không hề sai lệch. Tiếng súng dồn dập vang lên, bùng nổ, thân thể máu thịt của quái vật tung tóe phía xa xa hòa cùng tịch dương đại mạc rực đỏ, cái đầu lâu mang khuôn mặt quen thuộc cuối cùng biến mất trong tiếng súng râm ran. Sau đó, như thể nhận được tín hiệu, càng nhiều tiếng súng vang lên nối tiếp.
Một màn giết chóc cá lớn nuốt cá bé này, là để định đoạt sinh tử.
An Tiệp đứng tại chỗ không nhúc nhích, trong tay cầm kính râm. Y nheo mắt lại nhìn chằm chằm chiến trường cách đó không xa, vị trí của con người và quái vật đã hoàn toàn đảo ngược so với lần đầu y đến. Y đột nhiên miên man nghĩ, con người và quái vật rốt cuộc có điểm nào khác nhau? Cũng có vô số người chết oan chết uổng trong mưa bom bão đạn, giết hại lẫn nhau, đấu đá lẫn nhau, mưu toan không ngừng không nghỉ… Những đội viên khảo cổ chạy trốn bạt mạng, người giáo sư già sửa sang lại dáng vẻ của mình cam tâm chịu chết, biết bao nhiêu kẻ lữ hành bị lãng quên trong đại mạc, và tòa thành cổ như bị nguyền rủa kia.
Tại sao lại có người lấy việc thương tổn người khác để trả giá cho sự sống? Tại sao… con nhìn không thấu thế giới này? Phụ thân…
Đầu lâu của người giáo sư già triệt để biến mất trong tầm mắt. Linh hồn của ông ấy đã tiêu tán, thi thể vẫn còn liên lụy, đầu của ông ấy hẳn là phải được mục nát trong lòng đất, tiến vào luân hồi, sạch sẽ kiền tịnh, cao quý vô cùng… Mà không phải vẫn còn ở đây, bị loại quái vật không tên này chiếm làm của riêng.
Chuyện cũ đã qua___Mạc Thông ngừng lại, nâng súng lên, cùng An Tiệp lặng im nhìn qua nơi đó.
Quái vật nhào lên hết lớp này đến lớp khác, những thân hình khổng lồ ầm ầm ngã xuống, thế nhưng chúng nó vẫn tre già măng mọc ùn ùn xông lên không dứt. Túy Xà không biết chúng nó có thật sự có một chút trí thông minh như An Tiệp miêu tả hay không. Nếu đúng như vậy thì tình cảnh lúc này đúng là có vài phần bi tráng.
Giết người hút não, thu thập đầu người, chính là phương thức sinh tồn của chúng nó.
Trong lòng Mạc Thông dấy lên cảm xúc khó mà gọi tên, như có cái gì vừa mất đi, lại như có cái gì đột nhiên được buông xuống. Hắn nghiêng đầu nhìn An Tiệp, nhìn khuôn mặt của người đàn ông đã khắc vào xương tủy. Hắn nghĩ, cả đời này của mình có lẽ vẫn còn được mấy mươi năm, một thời tuổi trẻ khinh cuồng sống vô trách nhiệm, hắn đã đánh mất người duy nhất trên thế giới này luôn vắt óc tìm cách bảo vệ hắn, dốc hết sức lực yêu thương hắn, hắn không thể để mất đi thêm một người nữa.
Hắn sống trên đời hơn hai mươi năm, nhưng không biết phải làm thế nào để yêu một người. Lý Bích Vân không dạy hắn, hai đứa em còn quá nhỏ, mà ba… Ông ấy tựa hồ đã quen một mình lặng yên thay người khác gánh chịu tất cả, giấu diếm hết thảy, sau đó mặc cho bọn họ hiểu lầm.
Mạc Thông nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay vừa cầm súng. Hắn đã từng mê luyến cảm giác trong tay cầm vũ khí, có lẽ nó xuất phát từ sự thiếu an toàn về tâm lý mà thôi. Thế nhưng bây giờ hắn chợt phát hiện ra chính mình vốn dĩ có thể không hề sợ hãi bất cứ điều gì. Nơi này là trạm dừng cuối cùng của phụ thân hắn, của người đàn ông vĩ đại nhất, khiêm tốn nhất, cũng dũng cảm nhất trên thế gian này… Ông ấy chưa từng bắn dù chỉ là một phát súng, ông ấy dùng phương thức của chính mình để bảo vệ người thân, người yêu, thậm chí đã cố gắng bảo vệ cả thế giới.
Mặt trời chạng vạng sau khi xem đủ kịch hay thì dần dần chìm xuống, trời tối rất nhanh. Không biết đã qua bao lâu, xác quái vật cơ hồ đã trải đầy mặt đất, thế nhưng chúng nó vẫn cứ kéo ra từ trong không biết bao nhiêu ngóc ngách, không chịu lui quân. An Tiệp chợt nghĩ đến điều gì, lông mày y càng ngày càng nhíu chặt, vẻ mặt có chút nghiêm trọng. Y kéo Túy Xà qua, tận lực nói lớn tiếng giữa âm thanh súng đạn ầm ầm: “Chúng ta có mang đủ đạn không?”
“Tuyệt đối…” Túy Xà đột nhiên dừng lời, ngộ ra, “Ý chú là… Ý chú là cái lũ quái vật này bám chân chúng ta có mục đích sao? Tiêu hao đạn dược? Mẹ nó, quá điên rồi, đừng có nói là thật đấy nhá! Chúng nó… Chúng nó thông minh đến thế à?!”
An Tiệp nhanh chóng suy nghĩ: “Bảo người của anh mặc hết trang phục trông như áo phi hành kia vào, dùng súng máy hạng nặng mở một đường máu, chúng ta đâm qua chính giữa chúng nó, đừng dùng dằng nữa.”
“Chỉ sợ không được.” Mạc Thông nhẹ nhàng ngắt lời hắn, chỉ một ngón tay: “Nhiều lắm, chúng ta lại không biết cửa động và hang ổ của chúng nó ở phía nào, có bao nhiêu chỗ, đi như thế rất có khả năng sẽ mắc kẹt bên trong.”
“Làm sao bây giờ?” Túy Xà không kiên nhẫn nghe phân tích quá trình, trực tiếp ép hỏi kết quả.
“Có lựu đạn không? Không thì bom có lực sát thương lớn mà ném được xa cũng được.” Khuôn mặt Mạc Thông được ánh lửa chiếu sáng, ánh mắt trầm tĩnh, không ai có thể nói hắn vẫn còn là một thằng nhóc mới có tí tuổi đầu, “Súng hạng nặng tiếp tục, những thứ khác ngừng bắn, bảo người ném lựu đạn trước, xem xét tình hình rồi tính tiếp.”
“Làm như cậu ta nói đi.” Túy Xà ra lệnh.
Rương lựu đạn được chuyển ra, tiếng nổ vang lên như sấm, quái vật tứ chi đứt lìa tru lên thảm thiết. An Tiệp vẫn không động đậy đứng yên tại chỗ, cầm lấy ống nhòm chăm chú nhìn nơi lựu đạn rơi xuống. Xuyên qua những mảnh máu thịt và chân cẳng bay lên nện xuống, y đánh giá tất cả cửa vào, đường ra, nơi khởi nguồn của lũ quái vật này… hoặc là… cửa chính của Địa Ngục.
Một lát sau, y hạ ống nhòm xuống: “Hướng năm giờ có một con, ở thẳng hướng phía sau nó có hai con, hướng chín giờ có một con nữa… Chờ một chút!”
An Tiệp trầm sắc mặt, lớn tiếng hô: “Đừng ném lựu đạn nữa, dừng lại, lập tức dừng lại!”
Còn chưa kịp giải thích thì đám người đang ngơ ngác nhìn y khó hiểu đã biết nguyên nhân là gì. Mặt đất ban đầu chỉ rung động rất nhỏ chậm rãi rung lắc mạnh hơn, sau đó biến thành kịch liệt, đến cuối cùng, kể cả người có cảm quan trì độn cũng có thể cảm nhận được. Túy Xà theo rít ra mấy chữ từ trong cổ họng: “Chuyện quái gì…”
Vỏ Trái Đất chấn động mãnh liệt, nền văn minh bí ẩn từ viễn cổ rốt cuộc cũng phô bày bộ mặt dữ tợn của nó ra trước mắt những kẻ xâm lăng dám gây sự ngay trước cửa nhà. Những người cầm súng và bao nhiêu vũ khí khác như thể không gì không làm được đánh đâu thắng đó kia chỉ trong phút chốc đã luống cuống tay chân ngã nhào trên mặt đất. Hình ảnh cuối cùng mà An Tiệp nhìn thấy chính là Mạc Thông đang hô lớn cái gì đó, vẻ mặt nôn nóng bổ nhào về phía mình___Đất cát mang theo mùi tanh tưởi và mùi thuốc súng tràn ngập trong ngũ quan lục cảm của y.
Sau đó, cả mặt đất chao đảo.
Không biết qua bao lâu mới chậm rãi tỉnh táo lại, An Tiệp cảm thấy đầu có chút choáng váng như bị cái gì đụng vào, rồi nghe thấy có người dùng giọng nói rất dịu dàng gọi tên y, lại vỗ lên mặt y nhè nhẹ. Ký ức trước đó chảy vào trong đầu, An Tiệp nhanh chóng cố gắng khống chế thân thể của mình lần nữa, trạng thái này thật sự quá nguy hiểm.
Y mở mắt ra, xung quanh tối om như đang bị chôn trong lòng đất, chẳng qua với khả năng nhìn đêm y vẫn có thể thấy được rõ ràng. Không gian cực kì chật chội, độ cao có lẽ chỉ đủ cho y miễn cưỡng ngồi dậy, chiều rộng chỉ khoảng sáu bảy mươi phân, mà ở cái chỗ vốn nhỏ hẹp thấp bé tí hin này, người đang cúi đầu khẩn trương nhìn y lại càng bị ép gần.
An Tiệp hơi cựa mình lùi về phía sau một chút để kéo dãn khoảng cách xấu hổ với Mạc Thông___Nửa người thằng ranh cơ hồ dán sát trên người y. Mãi sau y mới tận lực bình tĩnh mà hỏi: “Những người khác đâu? Tình hình thế nào?”
“Vừa rồi hình như là động đất, chúng ta bị đẩy ngã xuống đây, kẹt trong cái khe này. Những người khác chắc là cũng không xa đây lắm.” Mạc Thông dừng một chút, “Mà cái lũ quái vật trộm đầu người kia có vẻ cũng ở không xa.”
An Tiệp nhanh chóng kiểm tra tất cả đồ đạc còn lại trên người mình, thứ có giá trị chỉ còn một khẩu súng ngắn với bốn viên đạn vẫn giắt ở thắt lưng, kính râm đeo trên cổ áo vỡ nát, có mảnh kính vỡ cào xước da cổ, bị y lấy ra vứt sang bên cạnh. Ngoài ra chỉ còn cái ống nhòm bằng đồng hỏng hơn nửa và nửa chai quân dụng nước. Chiếc vòng cổ đặt trong ngực phá rách vạt áo hơi mỏng, nhưng Mạc Thông không phát hiện ra… Về phần Mạc Thông, ngoại trừ bề ngoài hơi nhếch nhác ra thì hẳn là không còn vết thương nào nghiêm trọng.
Y hít sâu một hơi, vươn tay sờ soạng bốn phía: “Không có dấu hiệu yếm khí, xem ra không phải là tử lộ… Au…” Trái tim đột nhiên đau đớn kịch liệt, An Tiệp thiếu chút nữa không thở nổi.
“Anh làm sao vậy?” Mạc Thông bị tiếng kêu bất chợt và hơi thở gần như dừng lại của y dọa sợ. Hắn rụt rè cầm lấy bàn tay An Tiệp đang đè trên ngực, người sau cơ hồ đã không còn sức để mà phản kháng, bàn tay bị nắm dần dần lỏng ra. An Tiệp cuộn người muốn lùi về phía sau, cơ mà không gian quá hạn chế, không thu được kết quả gì.
Mạc Thông nhíu mày, chậm rãi lấy ra thứ gì cộm lên cấn tay trong túi áo trước ngực của y. Hắn nhìn mảnh nắp lon mang theo vết máu kia, ngây dại.
“Buông tôi ra… Buông tôi ra…” Mạc Thông hít thở thật sâu, chút lý trí sót lại cho hắn biết người đang kéo mình lại là ai. Giọng nói của hắn cực thấp cực thấp như đang cật lực tìm về thần trí. Hắn ghì chặt lưng An Tiệp muốn đẩy y ra, lại như thể đang nắm chặt một ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng, không nỡ buông tay. Hắn gọi tên An Tiệp một lần rồi lại một lần, tựa hồ làm như vậy có thể khiến cho trái tim đang đập dồn tưởng chừng muốn vỡ tung bình tĩnh lại, “Buông tôi ra An Tiệp, An Tiệp, An Tiệp…”
An Tiệp vẫy người bên cạnh chạy tới giúp y giữ Mạc Thông lại, bàn tay vẫn vỗ vỗ lưng hắn, trầm giọng nói: “Yên nào, tí nữa cho cậu xử lý chúng nó, bình tĩnh lại trước đã, đừng…” Mạc Thông đột nhiên ôm chặt lấy An Tiệp, cả khuôn mặt vùi vào hõm vai y. An Tiệp chần chừ một chút, cuối cùng cũng không đẩy hắn ra. Vòng ôm của y có chút cứng ngắc, thế nhưng với đứa trẻ thất hồn lạc phách này, như vậy đã là quá đủ rồi.
Hô hấp của hắn chậm rãi bình ổn lại, thế nhưng cánh tay vẫn cứ ôm chặt An Tiệp không chịu buông ra. Túy Xà ở bên cạnh xấu hổ ho một tiếng, sợ đau mắt, không dám nhìn sang phía ấy nữa mà cúi đầu phân phó: “Chú ý, chúng nó đến rồi, súng hạng nặng sẵn sàng, tiêu diệt thủ lĩnh trước.”
Dù sao cũng phải lưu ý đến tình huống tâm lý của thân nhân người bị hại chứ, huống hồ thân nhân này còn là một nhân vật tương đối nguy hiểm nữa kìa.
“Đưa tôi một khẩu.” Mạc Thông trầm giọng nói. Hắn buông An Tiệp ra, ánh mắt lạnh lùng bắn thẳng đến con quái vật đi đầu, từng tiếng rành mạch lặp lại yêu cầu mình, ngữ điệu mang đầy ý ra lệnh, “Đưa tôi một khẩu hạng nặng.”
Phản ứng này của hắn khiến cho Túy Xà chợt nhớ ra, người đàn ông trước mặt gã không phải một tên nhóc vô dụng trốn sau lưng người lớn, hắn là Hắc Y thiên tài thần bí trong hắc đạo ngập đầy bóng tối. Túy Xà quay đầu đi, trao đổi một ánh mắt với An Tiệp, người kia sau phút do dự liền nhẹ nhàng gật đầu.
Một thanh niên tóc húi cua bên cạnh tự giác đứng lên, động tác nhường lại vị trí có vài phần đề phòng cảnh giác. Mạc Thông như vậy làm cho người ta cảm thấy nguy hiểm khác thường, giống như một loài động vật ăn thịt im lặng rình mồi, trong vẻ ngoài lãnh khốc đè nén phẫn nộ và sát ý.
Mạc Thông dường như khẽ nở nụ cười, nụ cười khiến cho các đường nét trên khuôn mặt hắn càng trở nên sắc nét. Hắn ngắm bắn, nổ súng, bắn phá, không hề chớp mắt, không hề sai lệch. Tiếng súng dồn dập vang lên, bùng nổ, thân thể máu thịt của quái vật tung tóe phía xa xa hòa cùng tịch dương đại mạc rực đỏ, cái đầu lâu mang khuôn mặt quen thuộc cuối cùng biến mất trong tiếng súng râm ran. Sau đó, như thể nhận được tín hiệu, càng nhiều tiếng súng vang lên nối tiếp.
Một màn giết chóc cá lớn nuốt cá bé này, là để định đoạt sinh tử.
An Tiệp đứng tại chỗ không nhúc nhích, trong tay cầm kính râm. Y nheo mắt lại nhìn chằm chằm chiến trường cách đó không xa, vị trí của con người và quái vật đã hoàn toàn đảo ngược so với lần đầu y đến. Y đột nhiên miên man nghĩ, con người và quái vật rốt cuộc có điểm nào khác nhau? Cũng có vô số người chết oan chết uổng trong mưa bom bão đạn, giết hại lẫn nhau, đấu đá lẫn nhau, mưu toan không ngừng không nghỉ… Những đội viên khảo cổ chạy trốn bạt mạng, người giáo sư già sửa sang lại dáng vẻ của mình cam tâm chịu chết, biết bao nhiêu kẻ lữ hành bị lãng quên trong đại mạc, và tòa thành cổ như bị nguyền rủa kia.
Tại sao lại có người lấy việc thương tổn người khác để trả giá cho sự sống? Tại sao… con nhìn không thấu thế giới này? Phụ thân…
Đầu lâu của người giáo sư già triệt để biến mất trong tầm mắt. Linh hồn của ông ấy đã tiêu tán, thi thể vẫn còn liên lụy, đầu của ông ấy hẳn là phải được mục nát trong lòng đất, tiến vào luân hồi, sạch sẽ kiền tịnh, cao quý vô cùng… Mà không phải vẫn còn ở đây, bị loại quái vật không tên này chiếm làm của riêng.
Chuyện cũ đã qua___Mạc Thông ngừng lại, nâng súng lên, cùng An Tiệp lặng im nhìn qua nơi đó.
Quái vật nhào lên hết lớp này đến lớp khác, những thân hình khổng lồ ầm ầm ngã xuống, thế nhưng chúng nó vẫn tre già măng mọc ùn ùn xông lên không dứt. Túy Xà không biết chúng nó có thật sự có một chút trí thông minh như An Tiệp miêu tả hay không. Nếu đúng như vậy thì tình cảnh lúc này đúng là có vài phần bi tráng.
Giết người hút não, thu thập đầu người, chính là phương thức sinh tồn của chúng nó.
Trong lòng Mạc Thông dấy lên cảm xúc khó mà gọi tên, như có cái gì vừa mất đi, lại như có cái gì đột nhiên được buông xuống. Hắn nghiêng đầu nhìn An Tiệp, nhìn khuôn mặt của người đàn ông đã khắc vào xương tủy. Hắn nghĩ, cả đời này của mình có lẽ vẫn còn được mấy mươi năm, một thời tuổi trẻ khinh cuồng sống vô trách nhiệm, hắn đã đánh mất người duy nhất trên thế giới này luôn vắt óc tìm cách bảo vệ hắn, dốc hết sức lực yêu thương hắn, hắn không thể để mất đi thêm một người nữa.
Hắn sống trên đời hơn hai mươi năm, nhưng không biết phải làm thế nào để yêu một người. Lý Bích Vân không dạy hắn, hai đứa em còn quá nhỏ, mà ba… Ông ấy tựa hồ đã quen một mình lặng yên thay người khác gánh chịu tất cả, giấu diếm hết thảy, sau đó mặc cho bọn họ hiểu lầm.
Mạc Thông nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay vừa cầm súng. Hắn đã từng mê luyến cảm giác trong tay cầm vũ khí, có lẽ nó xuất phát từ sự thiếu an toàn về tâm lý mà thôi. Thế nhưng bây giờ hắn chợt phát hiện ra chính mình vốn dĩ có thể không hề sợ hãi bất cứ điều gì. Nơi này là trạm dừng cuối cùng của phụ thân hắn, của người đàn ông vĩ đại nhất, khiêm tốn nhất, cũng dũng cảm nhất trên thế gian này… Ông ấy chưa từng bắn dù chỉ là một phát súng, ông ấy dùng phương thức của chính mình để bảo vệ người thân, người yêu, thậm chí đã cố gắng bảo vệ cả thế giới.
Mặt trời chạng vạng sau khi xem đủ kịch hay thì dần dần chìm xuống, trời tối rất nhanh. Không biết đã qua bao lâu, xác quái vật cơ hồ đã trải đầy mặt đất, thế nhưng chúng nó vẫn cứ kéo ra từ trong không biết bao nhiêu ngóc ngách, không chịu lui quân. An Tiệp chợt nghĩ đến điều gì, lông mày y càng ngày càng nhíu chặt, vẻ mặt có chút nghiêm trọng. Y kéo Túy Xà qua, tận lực nói lớn tiếng giữa âm thanh súng đạn ầm ầm: “Chúng ta có mang đủ đạn không?”
“Tuyệt đối…” Túy Xà đột nhiên dừng lời, ngộ ra, “Ý chú là… Ý chú là cái lũ quái vật này bám chân chúng ta có mục đích sao? Tiêu hao đạn dược? Mẹ nó, quá điên rồi, đừng có nói là thật đấy nhá! Chúng nó… Chúng nó thông minh đến thế à?!”
An Tiệp nhanh chóng suy nghĩ: “Bảo người của anh mặc hết trang phục trông như áo phi hành kia vào, dùng súng máy hạng nặng mở một đường máu, chúng ta đâm qua chính giữa chúng nó, đừng dùng dằng nữa.”
“Chỉ sợ không được.” Mạc Thông nhẹ nhàng ngắt lời hắn, chỉ một ngón tay: “Nhiều lắm, chúng ta lại không biết cửa động và hang ổ của chúng nó ở phía nào, có bao nhiêu chỗ, đi như thế rất có khả năng sẽ mắc kẹt bên trong.”
“Làm sao bây giờ?” Túy Xà không kiên nhẫn nghe phân tích quá trình, trực tiếp ép hỏi kết quả.
“Có lựu đạn không? Không thì bom có lực sát thương lớn mà ném được xa cũng được.” Khuôn mặt Mạc Thông được ánh lửa chiếu sáng, ánh mắt trầm tĩnh, không ai có thể nói hắn vẫn còn là một thằng nhóc mới có tí tuổi đầu, “Súng hạng nặng tiếp tục, những thứ khác ngừng bắn, bảo người ném lựu đạn trước, xem xét tình hình rồi tính tiếp.”
“Làm như cậu ta nói đi.” Túy Xà ra lệnh.
Rương lựu đạn được chuyển ra, tiếng nổ vang lên như sấm, quái vật tứ chi đứt lìa tru lên thảm thiết. An Tiệp vẫn không động đậy đứng yên tại chỗ, cầm lấy ống nhòm chăm chú nhìn nơi lựu đạn rơi xuống. Xuyên qua những mảnh máu thịt và chân cẳng bay lên nện xuống, y đánh giá tất cả cửa vào, đường ra, nơi khởi nguồn của lũ quái vật này… hoặc là… cửa chính của Địa Ngục.
Một lát sau, y hạ ống nhòm xuống: “Hướng năm giờ có một con, ở thẳng hướng phía sau nó có hai con, hướng chín giờ có một con nữa… Chờ một chút!”
An Tiệp trầm sắc mặt, lớn tiếng hô: “Đừng ném lựu đạn nữa, dừng lại, lập tức dừng lại!”
Còn chưa kịp giải thích thì đám người đang ngơ ngác nhìn y khó hiểu đã biết nguyên nhân là gì. Mặt đất ban đầu chỉ rung động rất nhỏ chậm rãi rung lắc mạnh hơn, sau đó biến thành kịch liệt, đến cuối cùng, kể cả người có cảm quan trì độn cũng có thể cảm nhận được. Túy Xà theo rít ra mấy chữ từ trong cổ họng: “Chuyện quái gì…”
Vỏ Trái Đất chấn động mãnh liệt, nền văn minh bí ẩn từ viễn cổ rốt cuộc cũng phô bày bộ mặt dữ tợn của nó ra trước mắt những kẻ xâm lăng dám gây sự ngay trước cửa nhà. Những người cầm súng và bao nhiêu vũ khí khác như thể không gì không làm được đánh đâu thắng đó kia chỉ trong phút chốc đã luống cuống tay chân ngã nhào trên mặt đất. Hình ảnh cuối cùng mà An Tiệp nhìn thấy chính là Mạc Thông đang hô lớn cái gì đó, vẻ mặt nôn nóng bổ nhào về phía mình___Đất cát mang theo mùi tanh tưởi và mùi thuốc súng tràn ngập trong ngũ quan lục cảm của y.
Sau đó, cả mặt đất chao đảo.
Không biết qua bao lâu mới chậm rãi tỉnh táo lại, An Tiệp cảm thấy đầu có chút choáng váng như bị cái gì đụng vào, rồi nghe thấy có người dùng giọng nói rất dịu dàng gọi tên y, lại vỗ lên mặt y nhè nhẹ. Ký ức trước đó chảy vào trong đầu, An Tiệp nhanh chóng cố gắng khống chế thân thể của mình lần nữa, trạng thái này thật sự quá nguy hiểm.
Y mở mắt ra, xung quanh tối om như đang bị chôn trong lòng đất, chẳng qua với khả năng nhìn đêm y vẫn có thể thấy được rõ ràng. Không gian cực kì chật chội, độ cao có lẽ chỉ đủ cho y miễn cưỡng ngồi dậy, chiều rộng chỉ khoảng sáu bảy mươi phân, mà ở cái chỗ vốn nhỏ hẹp thấp bé tí hin này, người đang cúi đầu khẩn trương nhìn y lại càng bị ép gần.
An Tiệp hơi cựa mình lùi về phía sau một chút để kéo dãn khoảng cách xấu hổ với Mạc Thông___Nửa người thằng ranh cơ hồ dán sát trên người y. Mãi sau y mới tận lực bình tĩnh mà hỏi: “Những người khác đâu? Tình hình thế nào?”
“Vừa rồi hình như là động đất, chúng ta bị đẩy ngã xuống đây, kẹt trong cái khe này. Những người khác chắc là cũng không xa đây lắm.” Mạc Thông dừng một chút, “Mà cái lũ quái vật trộm đầu người kia có vẻ cũng ở không xa.”
An Tiệp nhanh chóng kiểm tra tất cả đồ đạc còn lại trên người mình, thứ có giá trị chỉ còn một khẩu súng ngắn với bốn viên đạn vẫn giắt ở thắt lưng, kính râm đeo trên cổ áo vỡ nát, có mảnh kính vỡ cào xước da cổ, bị y lấy ra vứt sang bên cạnh. Ngoài ra chỉ còn cái ống nhòm bằng đồng hỏng hơn nửa và nửa chai quân dụng nước. Chiếc vòng cổ đặt trong ngực phá rách vạt áo hơi mỏng, nhưng Mạc Thông không phát hiện ra… Về phần Mạc Thông, ngoại trừ bề ngoài hơi nhếch nhác ra thì hẳn là không còn vết thương nào nghiêm trọng.
Y hít sâu một hơi, vươn tay sờ soạng bốn phía: “Không có dấu hiệu yếm khí, xem ra không phải là tử lộ… Au…” Trái tim đột nhiên đau đớn kịch liệt, An Tiệp thiếu chút nữa không thở nổi.
“Anh làm sao vậy?” Mạc Thông bị tiếng kêu bất chợt và hơi thở gần như dừng lại của y dọa sợ. Hắn rụt rè cầm lấy bàn tay An Tiệp đang đè trên ngực, người sau cơ hồ đã không còn sức để mà phản kháng, bàn tay bị nắm dần dần lỏng ra. An Tiệp cuộn người muốn lùi về phía sau, cơ mà không gian quá hạn chế, không thu được kết quả gì.
Mạc Thông nhíu mày, chậm rãi lấy ra thứ gì cộm lên cấn tay trong túi áo trước ngực của y. Hắn nhìn mảnh nắp lon mang theo vết máu kia, ngây dại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook