Nghịch Lữ Lai Quy
-
Quyển 6 - Chương 68: Ác mộng triền miên
Ngươi nhìn người đó, nhớ đến ai?
Địch Hải Đông ngồi một mình sau cái bàn, trong phòng không có đèn___hắn không cần ánh sáng. Trên bàn đặt một bức thư bằng chữ nổi, nói là thư, không bằng nói là một tờ giấy nhắn, bởi vì trên nó chỉ có một dòng chữ: “Ngươi nhìn người đó, nhớ đến ai?” không có mào đầu cũng không có chữ kí, người mà nó nhắc tới cũng không biết là ai.
Tay của Địch Hải Đông hơi hơi run rẩy
Nét mặt của hắn cực kỳ trống rỗng, con mắt đục ngầu bất an đảo loạn, sắc mặt xám ngoét. Giống như hắn vừa bừng tỉnh từ trong ác mộng___hoặc có lẽ, cả đời này hắn vẫn chưa thoát ra khỏi ác mộng triền miên.
Từ cổ họng phát ra tiếng gầm rú thất thanh, hắn vụt đứng lên, quét hết những thứ trên mặt bàn xuống đất như một kẻ điên.
Bất cứ ở đâu cũng có người không có mắt, nghe thấy động tĩnh, ngoài cửa lập tức có tiếng hỏi: “Đại ca, làm sao vậy?”
“Cút…cút!” Địch Hải Đông lui về phía sau một bước, bị ghế dựa vướng chân lảo đảo, hắn phải vịn tay vào bàn mới có thể đứng vững. Sau đó hắn đột nhiên xoay người cầm chiếc ghế nện xuống mặt đất, cuối cùng dựa lưng vào bàn không ngừng thở dốc. Dần dần, Địch Hải Đông an tĩnh lại, hai vai rụt lại, trượt từ trên bàn xuống. Hắn che mặt phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào như dã thú.
Nhớ đến ai, nhớ đến ai, nhớ đến ai…
Câu hỏi này như một lời nguyền, một lời nguyền cả đời không sao giải nổi.
Quá nửa đêm, Bạch Chí Hòa mới từ bên ngoài về, hẳn là nghe nói Địch Hải Đông không hiểu sao lại nổi giận, gã đứng ngoài cửa do dự một chút:“Đại ca, nghỉ rồi sao?”
Trong phòng không có tiếng động, Bạch Chí Hòa đợi một lúc, vừa muốn xoay người đi thì Địch Hải Đông bên trong đã nói vọng ra trầm thấp: “Thế nào?”
Bạch Chí Hòa cau mày, Địch Hải Đông không để gã đi vào, hơn nữa giọng nói còn có chút bất thường, thế nhưng gã không dám hỏi câu nào, thành thật nói: “Có chút cổ quái, không phát hiện cô gái kia, chúng tôi đến nơi hẹn, chỉ thấy có một người đàn ông trung niên, lúc sau còn có một thiếu niên…” Gã do dự một chút,“Giống An tiên sinh đến ba bốn phần, hai người chắc hẳn là cha con, cãi nhau một trận, sau đó An tiên sinh bảo chúng tôi cho người đuổi theo người đàn ông trung niên kia, cuối cùng mất dấu.”
Địch Hải Đông trầm mặc một hồi: “Mất dấu? Là người trung niên trông thế nào?”
Bạch Chí Hòa đáp vâng, không nghe ra là tâm tình gì: “Rất gầy, tóc hoa râm, mắt đeo kính, có chút giống người trí thức.”
“Mất dấu ở đâu?”
Bạch Chí Hòa nghĩ nghĩ rồi báo ra một địa chỉ: “Đại ca, chuyện hôm nay từ đầu đến cuối đều rất khó hiểu, ngài…có tính toán gì không?”
Sau nửa ngày, Địch Hải Đông vẫn không lên tiếng, Bạch Chí Hòa cúi đầu yên lặng chờ, nét nghi hoặc trên mặt càng ngày càng nặng, cuối cùng nhịn không được ho nhẹ một tiếng, gọi lên: “Đại ca?”
“À, không còn sớm nữa, cậu đi đi.”
Bạch Chí Hòa sửng sốt một chút, phát hiện hình như mình với Địch lão đại không cùng sóng não, tuy rằng trong lòng gã còn nhiều nghi hoặc, thế nhưng làm một đàn em hoàn mỹ lại quen phục tùng, gã vẫn đáp lời, sau đó không hỏi thêm gì nữa mà quay người đi thẳng.
Chuyện đáng sợ nhất trong cuộc sống không phải là yêu ma quỷ quái, không phải mưa bom bão đạn, thậm chí cũng không phải là cái chết___mà là phải nhìn thấy bản thân mà mình không muốn thấy. Địch Hải Đông co người trong phòng ngủ, cuộn tròn lại, nghe tiếng bước chân Bạch Chí Hòa càng đi càng xa. Hắn nhắm mắt lại, có một thiếu niên đột nhiên hiện lên trong đầu hắn.
Nhỏ gầy mà xấu xí, có vẻ mặt dơi tai chuột, dưới da mặt nổi cồm cộm hai bên xương gò má, đôi mắt một mí rất nhỏ lòng trắng nhiều hơn lòng đen, thoạt nhìn không những không khiến người ta yêu thích mà còn có chút hèn mọn bỉ ổi. Nó luôn luôn lặng yên không nói, luôn luôn đứng trong cái bóng của anh em, luôn luôn bị người khác coi nhẹ.
Địch Hải Đông nhận ra thiếu niên kia ___Đó chính là thiếu niên đáng cười lấy tên Thụy Sư nhiều năm về trước.
Lý nói, trời sinh hắn chính là cái bóng. Khi lão nói câu này thì ý cười mơ hồ, giống như hàm chứa ý tứ sâu xa, lại giống như chẳng hề ám chỉ bất cứ điều gì. Thế nhưng người nghe lại để ý.
Độc Lang từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ Ẩm Hồ thì chẳng để ai vào mắt, hắn dám coi rẻ hết thảy phép tắc trên thế giới, có lẽ cũng giống như những đứa trẻ được dã thú nuôi lớn hay thấy trên ti vi, bởi vì những trải nghiệm đặc thù lúc nhỏ khiến cho hắn không có cơ hội tiếp nhận giáo dục của con người, không chịu tiếp nhận những phép tắc đã ăn sâu vào xương tủy họ, đồng thời cũng không được ai tiếp nhận. Hắn sống như súc sinh, vô tư hơn bọn họ nhiều.
Túy Xà tựa hồ luôn là thằng khiến cho người ta đau đầu nhất, cũng là thằng hào quang chói lóa nhất, không một ai có thể chán ghét thiếu niên chân thực nhiệt tình tốn rất ít thời gian để có thể xưng huynh gọi đệ với người khác như tên đó.
Ẩm Hồ… đúng vậy, còn có thiên tài An Ẩm Hồ. Em trai nhỏ “đáng yêu” của bọn họ.
Địch Hải Đông phát hiện những năm ấy đã xa xôi lắm, hắn khó khăn nhớ lại, hắn thậm chí còn không nhớ nổi gương mặt của Túy Xà hay Độc Lang khi còn trẻ tuổi, chỉ có An Ẩm Hồ ___ánh mắt của An Ẩm Hồ. Y của ngày đó chỉ khác một chút so với An Tiệp bây giờ, thiếu niên trẻ tuổi dường như không để điều gì trong lòng, không hề tranh tranh đoạt đoạt, luôn có người mang tất cả dâng hiến cho y.
Mọi người đều nói, An Ẩm Hồ là người nối nghiệp mà Lý coi trọng.
Thế còn mình? Địch Hải Đông không chỉ một lần hỏi chính mình vấn đề này, hắn mới là người rời khỏi phụ thân sớm nhất để đi theo Lý ra ngoài trải nghiệm, hắn mới là người cố gắng nhất liều mạng nhất…
Khi hắn lết thân xác như một con chó chết trở về phụng lệnh với Lý, khi hắn cả người đẫm máu cửu tử nhất sinh, khi hắn xử lý cho Lý những nhiệm vụ không thể nhìn người cũng không thể đối mặt chính mình trong giá rét cắt da cắt thịt, An Ẩm Hồ ở nơi nào? Y có tư cách gì mà không chút nề hà gọi thẳng tên của Lý, y có tư cách gì mà mỗi ngày đều thản nhiên ung dung?
Y có tư cách gì, mà hào sảng hăng hái như vậy…
Địch Hải Đông nghĩ mình có lẽ vĩnh viễn chỉ là một con sư tử ngủ say, nhìn thì oai nghiêm uy vũ, thực ra không có chút lực công kích nào. Hắn vĩnh viễn không học nổi cái càn rỡ và kiêu ngạo mà Ẩm Hồ bẩm sinh đã có, vĩnh viễn không thể giống như y, oanh oanh liệt liệt dám nói lớn dám làm liều, dám sinh dám tử dám tiêu sái.
Thế nhưng không có nghĩa là hắn sẽ không căm hận.
Địch Hải Đông không quên được bộ dáng An Ẩm Hồ ngày đó uống đến say mèm, thanh niên tuấn mỹ cả người đầy mùi rượu, ánh mắt lại tỉnh táo lạnh băng, y gằn từng chữ như thể cố tình nói chậm để hắn nghe cho rõ: “Thế nào? Anh không tin? Chứng cứ của em còn chưa đủ? Chính tên súc sinh R?Lý kia đã hại chết phụ thân, anh có dám giáp mặt hỏi lão không?!”
“Ẩm Hồ, anh chỉ là…”
“Cảm thấy lão có ân có nghĩa với anh?” Tiếng hừ lạnh của Ẩm Hồ đâm thẳng vào lòng hắn, sự khinh miệt và coi thường trong lời nói như đã đốt lên ngọn lửa vô hình trong thâm tâm hắn,“Lão căn bản là đồ điên, là một tên điên tâm lý biến thái? Anh!”
Một tiếng “Anh” gọi lên khiến cho hắn hoảng hồn, Địch Hải Đông chỉ cảm thấy thật châm chọc, trong tâm khảm dường như có giọng nói của ai đó khác lạnh lùng chất vấn: “Anh? Mày xứng đáng để y gọi là anh hay sao? Một tiếng anh này của An Ẩm Hồ, mày có thể nhận nổi sao? Mày có thể nhận nổi sao?”
Một người chỉ có thể nhìn lên như vậy, một người mà hắn toàn tâm toàn ý sùng bái như vậy ! An Ẩm Hồ y nói thế nào thì là như thế, y dựa vào cái gì? Địch Hải Đông bi ai nghĩ, thì ra gần mười năm nỗ lực của mình, trong mắt An Ẩm Hồ chẳng qua chỉ là trò cười nhận giặc làm cha.
Trò cười… Hắn đột nhiên đáng buồn nhận ra cả đời mình là một trò cười. Hai lần đào ngũ, hai lần phản bội, tự tay cầm dao đâm vào thân thể An Ẩm Hồ, sau đó khi An Ẩm Hồ bị Hà Độc Lang giam cầm, hắn giả vờ câm điếc suốt ba năm.
Túy Xà nói, đây chính là anh em ruột thịt.
Đây chính là anh em ruột thịt…
Hắn hận phụ thân, hận Ẩm Hồ, hận nhiều người như vậy, thế nhưng cuối cùng ngộ ra, hận nhất chính là bản thân mình. Trước đây là tâm lý khuyết tật, bây giờ, đến cả thân thể cũng khuyết tật.
Ngươi nhìn người đó, nhớ đến ai?
Địch Hải Đông hơn mười năm sau, khi nhìn thấy Hắc Y, nhớ đến ai ?
=============================================
Kẻ bị ác mộng quấn riết cả đêm không chỉ có một mình Địch Hải Đông.
An Tiệp nghe thấy có một thanh âm trong trẻo đang ghé sát vào tai y lẩm nhẩm hát, một bài hát thiếu nhi dịa dàng khiến cho y chìm đắm. Y nhớ tới buổi chiều hôm ấy, cũng là một chiều tan học, sau khi cúp mấy cuộc điện thoại của phụ thân, Hà Cảnh Minh chuyển lời nói phụ thân nghiêm túc ra lệnh cho y gặp mặt tại quán trà sữa cạnh cổng trường.
Đó là lần đầu tiên y vì Mộc Liên mà gây gổ với phụ thân, cuối cùng sập cửa mà đi… An Tiệp không biết người phụ thân cơ trí của mình khi đó đã đoán được gì, hay là đã biết được điều gì. Y và Mộc Liên gặp nhau quá sớm, sớm đến mức y còn chưa đủ chín chắn để xử lý một tình cảm mà bản thân dốc hết tâm sức.
Sau đó, sau đó thế nào nhỉ?
An Tiệp cảm thấy trong trí nhớ dường như xuất hiện một hố đen, thoáng cái đã hút hết gương mặt của mọi người vào đó, trong nội tâm càng tới gần lại càng muốn tránh xa.
An Tiệp ngồi bật dậy từ trên giường, tim đập như nổi trống. Y đè tay lên ngực, có lẽ do thở quá gấp, cũng có lẽ là do ảo giác, y cảm thấy ngực mình nhói như kim châm.
Mạc Thông cũng yên lặng ngồi dậy, hắn nhìn y trong bóng tối hồi lâu, sau đó thở dài, thăm dò đặt một tay sau lưng An Tiệp. Thấy mình không bị cự tuyệt, bàn tay kia chậm rãi theo cột sống lần lên trên, nhẹ nhàng nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng y như đang an ủi một con mèo trong cơn sợ hãi, đợi cho hơi thở và nhịp tim của y vững vàng trở lại, cơ bắp căng cứng cũng thả lỏng rất nhiều.
Hắn không thể tham dự vào quá khứ của người này, lúc này, hắn cũng chỉ có thể ngồi lặng ở đây, dùng nhiệt độ cơ thể của mình nói cho đối phương biết, y không chỉ có một mình.
Đêm dài dài đằng đẵng, những kẻ ôm lấy trái tim bải hoải mệt nhoài, đều lo sợ bất an.
==========================================
Hai ngày sau vẫn không có tin tức gì của Dương Kim Linh, nhà họ Dương đã báo cảnh sát, có điều nếu như báo cảnh sát mà nên cơm cháo thì cái mục tìm người trên báo nghỉ cơm từ lâu rồi. Thế nhưng chuyện làm cho mấy người An Tiệp cảm thấy hoảng hốt chính là…một người khác cũng mất tích.
Từ sau khi mất dấu người đàn ông trung niên kia, Hà Cảnh Minh dường như đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người. Chiếc xe mỗi ngày đúng giờ đúng chỗ điểm danh ở trước cửa tiểu khu nhà An Tiệp, không ngờ hôm sau lại vắng họp. Cơ mà xét thấy Hà Cảnh Minh là phần tử phản xã hội có tiền án tiền sự lại đủ tay đủ chân đủ sức khỏe, đối với chuyện vắng họp của hắn, ngoại trừ Mạc Thông vẫn coi hắn là cái đinh trong mắt ra thì không ai để tâm nhiều.
Nhưng mà Mạc Thông chỉ mừng thầm có ngày đầu tiên thôi, hôm sau hắn đã thấy bất thường. Người giúp việc nơi Hà Cảnh Minh ở gọi điện thoại nói Hà tiên sinh vẫn chưa về nhà, sau đó mấy tên tâm phúc theo hắn từ Thượng Hải đến trực tiếp tìm Địch Hải Đông, bấy giờ mọi người mới phát hiện, Hà Cảnh Minh mất tích.
Trong tình huống không ai hay biết.
Địch Hải Đông ngồi một mình sau cái bàn, trong phòng không có đèn___hắn không cần ánh sáng. Trên bàn đặt một bức thư bằng chữ nổi, nói là thư, không bằng nói là một tờ giấy nhắn, bởi vì trên nó chỉ có một dòng chữ: “Ngươi nhìn người đó, nhớ đến ai?” không có mào đầu cũng không có chữ kí, người mà nó nhắc tới cũng không biết là ai.
Tay của Địch Hải Đông hơi hơi run rẩy
Nét mặt của hắn cực kỳ trống rỗng, con mắt đục ngầu bất an đảo loạn, sắc mặt xám ngoét. Giống như hắn vừa bừng tỉnh từ trong ác mộng___hoặc có lẽ, cả đời này hắn vẫn chưa thoát ra khỏi ác mộng triền miên.
Từ cổ họng phát ra tiếng gầm rú thất thanh, hắn vụt đứng lên, quét hết những thứ trên mặt bàn xuống đất như một kẻ điên.
Bất cứ ở đâu cũng có người không có mắt, nghe thấy động tĩnh, ngoài cửa lập tức có tiếng hỏi: “Đại ca, làm sao vậy?”
“Cút…cút!” Địch Hải Đông lui về phía sau một bước, bị ghế dựa vướng chân lảo đảo, hắn phải vịn tay vào bàn mới có thể đứng vững. Sau đó hắn đột nhiên xoay người cầm chiếc ghế nện xuống mặt đất, cuối cùng dựa lưng vào bàn không ngừng thở dốc. Dần dần, Địch Hải Đông an tĩnh lại, hai vai rụt lại, trượt từ trên bàn xuống. Hắn che mặt phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào như dã thú.
Nhớ đến ai, nhớ đến ai, nhớ đến ai…
Câu hỏi này như một lời nguyền, một lời nguyền cả đời không sao giải nổi.
Quá nửa đêm, Bạch Chí Hòa mới từ bên ngoài về, hẳn là nghe nói Địch Hải Đông không hiểu sao lại nổi giận, gã đứng ngoài cửa do dự một chút:“Đại ca, nghỉ rồi sao?”
Trong phòng không có tiếng động, Bạch Chí Hòa đợi một lúc, vừa muốn xoay người đi thì Địch Hải Đông bên trong đã nói vọng ra trầm thấp: “Thế nào?”
Bạch Chí Hòa cau mày, Địch Hải Đông không để gã đi vào, hơn nữa giọng nói còn có chút bất thường, thế nhưng gã không dám hỏi câu nào, thành thật nói: “Có chút cổ quái, không phát hiện cô gái kia, chúng tôi đến nơi hẹn, chỉ thấy có một người đàn ông trung niên, lúc sau còn có một thiếu niên…” Gã do dự một chút,“Giống An tiên sinh đến ba bốn phần, hai người chắc hẳn là cha con, cãi nhau một trận, sau đó An tiên sinh bảo chúng tôi cho người đuổi theo người đàn ông trung niên kia, cuối cùng mất dấu.”
Địch Hải Đông trầm mặc một hồi: “Mất dấu? Là người trung niên trông thế nào?”
Bạch Chí Hòa đáp vâng, không nghe ra là tâm tình gì: “Rất gầy, tóc hoa râm, mắt đeo kính, có chút giống người trí thức.”
“Mất dấu ở đâu?”
Bạch Chí Hòa nghĩ nghĩ rồi báo ra một địa chỉ: “Đại ca, chuyện hôm nay từ đầu đến cuối đều rất khó hiểu, ngài…có tính toán gì không?”
Sau nửa ngày, Địch Hải Đông vẫn không lên tiếng, Bạch Chí Hòa cúi đầu yên lặng chờ, nét nghi hoặc trên mặt càng ngày càng nặng, cuối cùng nhịn không được ho nhẹ một tiếng, gọi lên: “Đại ca?”
“À, không còn sớm nữa, cậu đi đi.”
Bạch Chí Hòa sửng sốt một chút, phát hiện hình như mình với Địch lão đại không cùng sóng não, tuy rằng trong lòng gã còn nhiều nghi hoặc, thế nhưng làm một đàn em hoàn mỹ lại quen phục tùng, gã vẫn đáp lời, sau đó không hỏi thêm gì nữa mà quay người đi thẳng.
Chuyện đáng sợ nhất trong cuộc sống không phải là yêu ma quỷ quái, không phải mưa bom bão đạn, thậm chí cũng không phải là cái chết___mà là phải nhìn thấy bản thân mà mình không muốn thấy. Địch Hải Đông co người trong phòng ngủ, cuộn tròn lại, nghe tiếng bước chân Bạch Chí Hòa càng đi càng xa. Hắn nhắm mắt lại, có một thiếu niên đột nhiên hiện lên trong đầu hắn.
Nhỏ gầy mà xấu xí, có vẻ mặt dơi tai chuột, dưới da mặt nổi cồm cộm hai bên xương gò má, đôi mắt một mí rất nhỏ lòng trắng nhiều hơn lòng đen, thoạt nhìn không những không khiến người ta yêu thích mà còn có chút hèn mọn bỉ ổi. Nó luôn luôn lặng yên không nói, luôn luôn đứng trong cái bóng của anh em, luôn luôn bị người khác coi nhẹ.
Địch Hải Đông nhận ra thiếu niên kia ___Đó chính là thiếu niên đáng cười lấy tên Thụy Sư nhiều năm về trước.
Lý nói, trời sinh hắn chính là cái bóng. Khi lão nói câu này thì ý cười mơ hồ, giống như hàm chứa ý tứ sâu xa, lại giống như chẳng hề ám chỉ bất cứ điều gì. Thế nhưng người nghe lại để ý.
Độc Lang từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ Ẩm Hồ thì chẳng để ai vào mắt, hắn dám coi rẻ hết thảy phép tắc trên thế giới, có lẽ cũng giống như những đứa trẻ được dã thú nuôi lớn hay thấy trên ti vi, bởi vì những trải nghiệm đặc thù lúc nhỏ khiến cho hắn không có cơ hội tiếp nhận giáo dục của con người, không chịu tiếp nhận những phép tắc đã ăn sâu vào xương tủy họ, đồng thời cũng không được ai tiếp nhận. Hắn sống như súc sinh, vô tư hơn bọn họ nhiều.
Túy Xà tựa hồ luôn là thằng khiến cho người ta đau đầu nhất, cũng là thằng hào quang chói lóa nhất, không một ai có thể chán ghét thiếu niên chân thực nhiệt tình tốn rất ít thời gian để có thể xưng huynh gọi đệ với người khác như tên đó.
Ẩm Hồ… đúng vậy, còn có thiên tài An Ẩm Hồ. Em trai nhỏ “đáng yêu” của bọn họ.
Địch Hải Đông phát hiện những năm ấy đã xa xôi lắm, hắn khó khăn nhớ lại, hắn thậm chí còn không nhớ nổi gương mặt của Túy Xà hay Độc Lang khi còn trẻ tuổi, chỉ có An Ẩm Hồ ___ánh mắt của An Ẩm Hồ. Y của ngày đó chỉ khác một chút so với An Tiệp bây giờ, thiếu niên trẻ tuổi dường như không để điều gì trong lòng, không hề tranh tranh đoạt đoạt, luôn có người mang tất cả dâng hiến cho y.
Mọi người đều nói, An Ẩm Hồ là người nối nghiệp mà Lý coi trọng.
Thế còn mình? Địch Hải Đông không chỉ một lần hỏi chính mình vấn đề này, hắn mới là người rời khỏi phụ thân sớm nhất để đi theo Lý ra ngoài trải nghiệm, hắn mới là người cố gắng nhất liều mạng nhất…
Khi hắn lết thân xác như một con chó chết trở về phụng lệnh với Lý, khi hắn cả người đẫm máu cửu tử nhất sinh, khi hắn xử lý cho Lý những nhiệm vụ không thể nhìn người cũng không thể đối mặt chính mình trong giá rét cắt da cắt thịt, An Ẩm Hồ ở nơi nào? Y có tư cách gì mà không chút nề hà gọi thẳng tên của Lý, y có tư cách gì mà mỗi ngày đều thản nhiên ung dung?
Y có tư cách gì, mà hào sảng hăng hái như vậy…
Địch Hải Đông nghĩ mình có lẽ vĩnh viễn chỉ là một con sư tử ngủ say, nhìn thì oai nghiêm uy vũ, thực ra không có chút lực công kích nào. Hắn vĩnh viễn không học nổi cái càn rỡ và kiêu ngạo mà Ẩm Hồ bẩm sinh đã có, vĩnh viễn không thể giống như y, oanh oanh liệt liệt dám nói lớn dám làm liều, dám sinh dám tử dám tiêu sái.
Thế nhưng không có nghĩa là hắn sẽ không căm hận.
Địch Hải Đông không quên được bộ dáng An Ẩm Hồ ngày đó uống đến say mèm, thanh niên tuấn mỹ cả người đầy mùi rượu, ánh mắt lại tỉnh táo lạnh băng, y gằn từng chữ như thể cố tình nói chậm để hắn nghe cho rõ: “Thế nào? Anh không tin? Chứng cứ của em còn chưa đủ? Chính tên súc sinh R?Lý kia đã hại chết phụ thân, anh có dám giáp mặt hỏi lão không?!”
“Ẩm Hồ, anh chỉ là…”
“Cảm thấy lão có ân có nghĩa với anh?” Tiếng hừ lạnh của Ẩm Hồ đâm thẳng vào lòng hắn, sự khinh miệt và coi thường trong lời nói như đã đốt lên ngọn lửa vô hình trong thâm tâm hắn,“Lão căn bản là đồ điên, là một tên điên tâm lý biến thái? Anh!”
Một tiếng “Anh” gọi lên khiến cho hắn hoảng hồn, Địch Hải Đông chỉ cảm thấy thật châm chọc, trong tâm khảm dường như có giọng nói của ai đó khác lạnh lùng chất vấn: “Anh? Mày xứng đáng để y gọi là anh hay sao? Một tiếng anh này của An Ẩm Hồ, mày có thể nhận nổi sao? Mày có thể nhận nổi sao?”
Một người chỉ có thể nhìn lên như vậy, một người mà hắn toàn tâm toàn ý sùng bái như vậy ! An Ẩm Hồ y nói thế nào thì là như thế, y dựa vào cái gì? Địch Hải Đông bi ai nghĩ, thì ra gần mười năm nỗ lực của mình, trong mắt An Ẩm Hồ chẳng qua chỉ là trò cười nhận giặc làm cha.
Trò cười… Hắn đột nhiên đáng buồn nhận ra cả đời mình là một trò cười. Hai lần đào ngũ, hai lần phản bội, tự tay cầm dao đâm vào thân thể An Ẩm Hồ, sau đó khi An Ẩm Hồ bị Hà Độc Lang giam cầm, hắn giả vờ câm điếc suốt ba năm.
Túy Xà nói, đây chính là anh em ruột thịt.
Đây chính là anh em ruột thịt…
Hắn hận phụ thân, hận Ẩm Hồ, hận nhiều người như vậy, thế nhưng cuối cùng ngộ ra, hận nhất chính là bản thân mình. Trước đây là tâm lý khuyết tật, bây giờ, đến cả thân thể cũng khuyết tật.
Ngươi nhìn người đó, nhớ đến ai?
Địch Hải Đông hơn mười năm sau, khi nhìn thấy Hắc Y, nhớ đến ai ?
=============================================
Kẻ bị ác mộng quấn riết cả đêm không chỉ có một mình Địch Hải Đông.
An Tiệp nghe thấy có một thanh âm trong trẻo đang ghé sát vào tai y lẩm nhẩm hát, một bài hát thiếu nhi dịa dàng khiến cho y chìm đắm. Y nhớ tới buổi chiều hôm ấy, cũng là một chiều tan học, sau khi cúp mấy cuộc điện thoại của phụ thân, Hà Cảnh Minh chuyển lời nói phụ thân nghiêm túc ra lệnh cho y gặp mặt tại quán trà sữa cạnh cổng trường.
Đó là lần đầu tiên y vì Mộc Liên mà gây gổ với phụ thân, cuối cùng sập cửa mà đi… An Tiệp không biết người phụ thân cơ trí của mình khi đó đã đoán được gì, hay là đã biết được điều gì. Y và Mộc Liên gặp nhau quá sớm, sớm đến mức y còn chưa đủ chín chắn để xử lý một tình cảm mà bản thân dốc hết tâm sức.
Sau đó, sau đó thế nào nhỉ?
An Tiệp cảm thấy trong trí nhớ dường như xuất hiện một hố đen, thoáng cái đã hút hết gương mặt của mọi người vào đó, trong nội tâm càng tới gần lại càng muốn tránh xa.
An Tiệp ngồi bật dậy từ trên giường, tim đập như nổi trống. Y đè tay lên ngực, có lẽ do thở quá gấp, cũng có lẽ là do ảo giác, y cảm thấy ngực mình nhói như kim châm.
Mạc Thông cũng yên lặng ngồi dậy, hắn nhìn y trong bóng tối hồi lâu, sau đó thở dài, thăm dò đặt một tay sau lưng An Tiệp. Thấy mình không bị cự tuyệt, bàn tay kia chậm rãi theo cột sống lần lên trên, nhẹ nhàng nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng y như đang an ủi một con mèo trong cơn sợ hãi, đợi cho hơi thở và nhịp tim của y vững vàng trở lại, cơ bắp căng cứng cũng thả lỏng rất nhiều.
Hắn không thể tham dự vào quá khứ của người này, lúc này, hắn cũng chỉ có thể ngồi lặng ở đây, dùng nhiệt độ cơ thể của mình nói cho đối phương biết, y không chỉ có một mình.
Đêm dài dài đằng đẵng, những kẻ ôm lấy trái tim bải hoải mệt nhoài, đều lo sợ bất an.
==========================================
Hai ngày sau vẫn không có tin tức gì của Dương Kim Linh, nhà họ Dương đã báo cảnh sát, có điều nếu như báo cảnh sát mà nên cơm cháo thì cái mục tìm người trên báo nghỉ cơm từ lâu rồi. Thế nhưng chuyện làm cho mấy người An Tiệp cảm thấy hoảng hốt chính là…một người khác cũng mất tích.
Từ sau khi mất dấu người đàn ông trung niên kia, Hà Cảnh Minh dường như đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người. Chiếc xe mỗi ngày đúng giờ đúng chỗ điểm danh ở trước cửa tiểu khu nhà An Tiệp, không ngờ hôm sau lại vắng họp. Cơ mà xét thấy Hà Cảnh Minh là phần tử phản xã hội có tiền án tiền sự lại đủ tay đủ chân đủ sức khỏe, đối với chuyện vắng họp của hắn, ngoại trừ Mạc Thông vẫn coi hắn là cái đinh trong mắt ra thì không ai để tâm nhiều.
Nhưng mà Mạc Thông chỉ mừng thầm có ngày đầu tiên thôi, hôm sau hắn đã thấy bất thường. Người giúp việc nơi Hà Cảnh Minh ở gọi điện thoại nói Hà tiên sinh vẫn chưa về nhà, sau đó mấy tên tâm phúc theo hắn từ Thượng Hải đến trực tiếp tìm Địch Hải Đông, bấy giờ mọi người mới phát hiện, Hà Cảnh Minh mất tích.
Trong tình huống không ai hay biết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook