Nghịch Lữ Lai Quy
-
Quyển 6 - Chương 63: Gánh nặng sinh mệnh
Tống Trường An nghiêng đầu nhìn về phía An Tiệp, người đàn ông bị bóng tối trùm phủ nửa người vô tri vô giác mặc anh đánh giá, đầu ghé một bên, biểu cảm trên mặt cực kì an tĩnh. Tống Trường An nở một nụ cười không dễ nhận ra: “Cái tên An Ẩm Hồ chết tiệt này____Cậu biết y mắc chứng sợ hãi giam cầm ở một mức độ nào đó chứ?”
Mạc Thông gật gật đầu.
Tống Trường An thở dài: “Cậu có biết tại sao không?”
Mạc Thông sững sờ, có chút không rõ ý tứ đối phương, hắn chần chừ: “Là…..vì lão súc sinh Hà Cảnh Minh kia à?” Hắn nuốt nửa câu còn lại xuống, trên thực tế An Tiệp không chỉ một lần nửa đùa nửa thật nói Tống Trường An là đồ lang băm, thùng rỗng kêu to, chuyện gì cũng cứ cho mình là chuyên gia mà có tí bệnh vặt cũng không chữa khỏi, chỉ biết oán trách người bệnh không phối hợp. Mạc Thông dò xét sắc mặt Tống Trường An, rất săn sóc ngậm tăm phần phản hồi của tên bệnh nhân ‘không phối hợp’ nọ.
Tống Trường An cười cười, nhưng khuôn mặt gầy yếu có vẻ như lại càng thêm khắt khe: “Cậu đừng chỉ nhìn bề ngoài của An Ẩm Hồ, cái đồ một cái đầu ba sợi gân, trông qua đi đường thì lúc lắc mắt thì lờ đờ, lúc nào cũng như đớp phải thuốc chuột, thế nhưng kì thật y không yếu đuối như thế đâu.”
Mạc Thông im lặng, thật sự nghe không hiểu mấy câu này xếp vào một chỗ thì có ý gì, rốt cuộc là đang khen hay là đang mắng.
Chỉ nghe Tống Trường An nói tiếp: “Sống trong hoàn cảnh bị giam ba năm mà khi thoát ra tinh thần y vẫn bình thường, không hề có dấu hiệu phân liệt, thậm chí thủ đoạn mưu mô vẫn phát huy như đúng rồi, thần không biết quỷ không hay nhét một quả bom vào thân thể lão súc sinh, bức đối phương không dám tìm y làm phiền suốt bao nhiêu năm___Những chuyện này đủ để thuyết minh thần kinh tên đó còn cứng hơn cả xi măng cốt thép, tôi cũng không biết, lúc đó y làm sao mà làm được.”
Mạc Thông nghe anh ta nói mà nổi sóng trong lòng, bất kể nói như thế nào, mặc kệ An Tiệp thoạt nhìn thoạt nghe cường hãn bao nhiêu, làm qua bao nhiêu chuyện kinh thiên động địa liều mạng đi chăng nữa, hắn vẫn cứ thương tiếc y, vẫn đau lòng vì y, không thể ức chế nổi.
“Thái độ cẩn trọng coi y như thủy tinh dễ vỡ của cậu, thực ra sẽ làm cho y sợ…không, phải nói là được yêu mà sợ mới đúng. Y không quen làm một người được bảo vệ được chăm sóc, cả về tâm lý cũng thế.” Tống Trường An cười tủm tỉm nói trúng tim đen, Mạc Thông chấn động.
“Tôi…không hiểu lắm.” Mạc Thông không cam lòng nhưng vẫn phải thừa nhận, hắn khó xử nhìn Tống Trường An, đổi chủ đề,“Anh nói bệnh của y là bởi nguyên nhân gì?”
Tống Trường An lắc đầu: “Đó chính điều tôi muốn nói với cậu, chứng sợ hãi giam cầm của y chỉ sợ không phải do Hà Cảnh Minh gây nên, thế nhưng không thoát khỏi quan hệ với lão súc sinh đó, đoạn thời gian không thoải mái kia gợi ra cảm giác đã từng trải qua từ một mảnh ký ức sâu trong tiềm thức của y, cho nên mới biểu hiện ra bệnh trạng…… Cậu có hiểu không đấy?”
Mạc Thông thành thực lắc đầu: “Tôi học đại học khoa máy tính, đã thế lại còn trốn tiết nhiều hơn lên lớp nữa.”
Tống Trường An có chút bất nhẫn xoa xoa mi tâm, nói thẳng tưng: “Bảo sao thời gian dài như thế mà cậu còn không thu phục được y, để đến nước này, trên cổ cậu là cái đầu hay cái bô thế hử ?”
Mạc Thông sắc mặt khó coi bảo trì im lặng, quyết định không thèm chấp nhặt với người đang bệnh.
“Tinh thần phân tích học cho rằng, tiềm thức ảnh hưởng vô cùng lớn đến hành vi, thậm chí là thể xác và tinh thần của con người. Mà các nghiên cứu về trí nhớ cho chúng ta biết, có một số việc, xét về bề ngoài có vẻ như không ở trong đầu chúng ta, kì thực chúng nó đều được lưu trữ trong tiềm thức giống như lịch sử được ghi lại, hơn nữa rất ảnh hưởng tới hành vi của mỗi người.” Khác nghề như cách núi, Tống Trường An đem so máy tính cùi với máy tính đời cao, sau đó dùng ánh mắt nhìn thằng thiểu năng mà liếc xéo Mạc Thông,“Nói thế đã thông được tí nào chửa?”
Mạc Thông cuối cùng cũng hiểu vì sao cứ nhắc tới Tống Trường An là An Tiệp lại nghiến răng nghiến lợi: “Theo ý của anh là, thứ gọi là kí ức trong ‘Tiềm thức’ kia, nếu như nhớ tới thì sẽ ảnh hưởng đến hành vi phải không? Thế chúng nó làm sao chạy vào tiềm thức được, ăn no rỗi việc à?”
“Có thể do kích thích từ thế giới bên ngoài, cũng có thể do cảm xúc mãnh liệt của bản thân người đó.” Tống Trường An không để ý tới khiêu khích của hắn mà chuyển đường nhìn qua An Tiệp,“Về phần y…là dưới sự giúp đỡ của tôi.”
Mạc Thông cẩn thận sửa sang lại cái cách diễn đạt như tiếng sao Hỏa một chút, sau đó dùng hiểu biết của mình phiên dịch thành tiếng Địa Cầu: “Anh muốn nói, An Tiệp từng nhờ anh giúp làm một cách nào đó tận lực niêm phong một đoạn trí nhớ, che giấu kĩ đến mức chính y cũng không thể nhớ được ra___là ý này hả?”
Tống Trường An gật đầu: “Đó mới là nguồn gốc căn bệnh của y. Đây cũng là nguyên nhân vì sao suốt bao nhiêu năm qua tôi thử y thế nào, y vẫn vô thức kháng cự trị liệu. Có lẽ y không ý thức được, thế nhưng tên khốn kia có ý chí kiên định đến mức khiến cho người ta muốn gõ vỡ đầu y ra, như thể bất luận thế nào cũng phải bảo vệ đoạn trí nhớ kia cho bằng được ấy.”
“Vì cái gì?”
“Tôi nghĩ là y muốn bảo vệ người nào đó.” Tống Trường An nhẹ nói,“Vì bảo vệ người đó, mà ngay cả chính mình cũng không tin.”
Mạc Thông kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh ta: “Bảo vệ ai?”
Tống Trường An lực bất tòng tâm lắc đầu: “Đúng là tôi có biết một chút, thế nhưng…có vài chuyện y chính miệng nói ra không chắc đã là sự thực, thứ mà tôi có thể xác định cũng chỉ có một tí thế thôi. Hơn nữa nói ra những điều này đã là vi phạm đạo đức nghề nghiệp của tôi rồi, nếu nói thêm gì nữa, chính là vi phạm cả lương tâm.” Anh nhìn Mạc Thông,“Đáp án kia, có lẽ sẽ có một ngày y nguyện ý nhớ lại, nguyện ý nói cho cậu biết. Tôi cũng chỉ có thể giúp y gìn giữ tới bây giờ thôi.”
Mạc Thông cảm thấy trước khi Tống Trường An nói chuyện mình vẫn còn hiểu rõ quan hệ và tình thế của mọi người, thế mà sau khi anh ta mở cái mỏ quạ ra thì hắn như lọt vào trong sương mù, thành ra lại chẳng hiểu gì nữa. Mạc Thông có chút cam chịu nghĩ, quả nhiên thành phần chính của tâm lý học chính là lừa người mà.
Tống Trường An đột nhiên cười rất bỉ ổi, vỗ vỗ vai hắn: “Giờ tôi cho cậu một đề nghị nè, dẫn y ra khỏi bệnh viện, tìm chỗ nào không người…ờ nhầm…chỗ nào bí mật một chút.”
Mạc Thông co quắp khóe miệng nhìn biểu cảm quái quỷ của Tống Trường An: “Anh có ý gì?” Hắn cảm thấy ánh mắt tên bác sĩ tâm lý không đáng tin này nhìn mình cứ như nhìn diễn viên sắp quay AV, da gà trên người lập tức nhảy hết lên kháng nghị.
Tống Trường An mập mờ chỉ chỉ An Tiệp: “Thuốc mà cậu hạ có tác dụng phụ rất là không tệ, sau khi y tỉnh lại thì cả thân thể và tinh thần sẽ bị ép phải buông lỏng cực độ một thời gian, vốn là thuốc phụ trợ trị liệu của tôi……” Anh ta nhìn Mạc Thông vừa nghe xong mấy lời này đã vội vàng thu dọn áo khoác đồ đạc chuẩn bị cuỗm An Tiệp đi, miệng nhếch đến tận mang tai, thành ra hình tượng lại càng đáng khinh. Anh ta nhìn bóng lưng của Mạc Thông với ánh mắt rõ là ý vị thâm trường, trầm giọng nói,“Nhóc con, cậu phải nắm chặt cơ hội đó……”
Vừa mới dứt lời, Mạc Thông đã ôm người chạy mất dạng, tốc độ cực nhanh như thể hắn ôm trong lòng là một cái túi sách trống trơn chứ không phải một con người nặng hơn nửa tạ, cho nên hắn không nghe thấy nửa câu sau mà bà mối của hắn nói ra.
Tống Trường An cười nhẹ hai tiếng: “Lần tới không còn ai giúp cậu hạ gục tên khốn kia nữa rồi.”
Trong phòng bệnh trống rỗng, trên chiếc giường An Tiệp vừa nằm vẫn còn nếp uốn, chăn mền tán loạn vứt ở một bên, Tống Trường An nhìn lên trần nhà trắng toát, bĩu môi:“Mợ, sao mình không nghĩ tới cài cái máy quay mini lên người thằng lỏi kia để xem tường thuật trực tiếp nhỉ? Bây giờ Hà Cảnh Minh có thành quỷ cũng không bỏ qua cho mình…vụ mua bán này quá lỗ vốn rồi.”
Sau đó anh cười tủm tỉm nhìn ra phía cửa ra vào như đang chờ ai đó. Quả nhiên phòng bệnh yên tĩnh chưa được bao lâu thì cánh cửa đã lại được nhẹ nhàng đẩy ra. Người tới mặc áo blouse trắng, khẩu trang treo ở một bên tai để lộ khuôn mặt bình thường không có gì kì lạ. Hắn cầm trong tay ống tiêm và một cuốn sổ ghi chép như để kiểm tra phòng.
Trông thấy Tống Trường An đã tỉnh, hắn cũng hơi sửng sốt.
“Bác sĩ.” Tống Trường An thu lại nụ cười đáng khinh rồi gật đầu chào hỏi rất lịch sự, sau đó ánh nhìn của anh bay tới đầu giường, nơi đó có chiếc đồng hồ huỳnh quang biểu thị lúc này đã là một giờ sáng. Thế nhưng người bệnh không mảy may bất ngờ, cứ như thể bác sĩ đột nhiên lặng yên xuất hiện trong phòng bệnh vào giờ này là một chuyện rất bình thường vậy,“Đến kiểm tra phòng sao?”
Blouse trắng cười ôn hòa:“Bệnh của cậu rất nặng, nên sớm nghỉ ngơi mới phải, hơn nữa tốt nhất là đừng bỏ máy thở ra___Người vốn trông nom ở đây đâu rồi? Đi WC à?”
“À, tôi ngại bọn họ phiền nên đuổi hết đi rồi, trước trưa ngày mai hẳn là sẽ không gặp lại họ đâu.” Tống Trường An thản nhiên nói,“Ngài ngồi đi.”
Trong đáy mắt Blouse trắng dường như lóe lên ánh nhìn cực kì hứng thú, hắn cẩn thận ngồi xuống bên cạnh, đánh giá thần sắc bình tĩnh đến kì lạ của người đàn ông xanh xào tiều tụy trước mặt: “Mấy người đưa cậu vào bệnh viện chiều nay đâu rồi? Người bệnh nặng như vậy sao có thể không người trông nom thế này?”
Tống Trường An nghĩ nghĩ rồi kéo dài giọng nói một câu đầy ý tứ: “Ngài nói chủ nhà của tôi ấy à? Có thể là bởi vì gã sơ sẩy khiến bệnh tim của tôi tái phát, không còn mặt mũi nào gặp tôi nữa. Lại nói tôi đây hoàng thổ đã chôn gần kín đầu, trông hay không trông cũng có khác gì nhau đâu, ngài nói có phải không ?”
“Người bệnh không nên bi quan như thế.” Blouse trắng nói nhẹ, giọng nói của hắn cực kì nhu hòa như đang dỗ trẻ.
Tống Trường An nhún nhún vai:“Ngài không thấy cái mặt như bánh bao chiều của thằng em họ An nhà tôi hay sao, chiều nay ông bác sĩ kia phỏng chừng đã bảo y về chuẩn bị hậu sự xừ nó rồi. Hi vọng ngày mai y có thể tìm tiệm áo liệm nào tốt một chút, đốt cho tôi một cô vợ nóng bỏng sang bên kia bầu bạn___Nói đến cái này mới nhớ, bác sĩ nè, có phải ông bác sĩ già kia không dùng được nữa nên bác sĩ chủ trị thay người cho tôi không ?”
Blouse trắng nhìn Tống Trường An, cẩn thận nghiên cứu biểu cảm trêu chọc giảo hoạt trên khuôn mặt của người gần như là nửa đồng nghiệp của hắn, đột nhiên cười ra thành tiếng thấp trầm: “Chẳng trách, chẳng trách……” Hắn nói,“Chẳng trách nào giao tình của cậu và An Ẩm Hồ lại tốt như thế, Tống Trường An, trước kia không ngờ lại không có ai phát hiện ra cậu là một nhân tài.”
Tống Trường An khách khí gật đầu: “Thật sự, kỳ thực rất nhiều nhân tài đều mai một trong tay kẻ không có năng lực, đại khái chắc là vì tôi lớn lên không đẹp bằng mặt An Ẩm Hồ kia nhỉ?” Anh phiền muộn thở dài một hơi, “Trên đời nhiều người trông mặt mà bắt hình dong quá đi___”
Blouse trắng không cười mà hoang mang nhìn Tống Trường An: “Thế nhưng có một điều tôi không hiểu, vì sao dường như cậu không tham gia bất cứ chuyện gì, mà như thể lại biết được nhiều chuyện hơn bất cứ ai ?”
Tống Trường An đặt ngón tay lên môi, hạ thấp giọng, thần bí nói: “Nếu mỗi ngày ngài đều có khả năng sẽ đi gặp Marx, mỗi ngày đều có thể là ngày cuối cùng ở nhân gian, ngài cũng sẽ thích bà tám giống tôi thôi, thích đào móc tâm tư và bí mật của người khác.”
Blouse trắng tiếc hận nói: “Bệnh của cậu, tôi rất tiếc…..”
“Van ngài đó, mấy câu này tôi nghe đến sắp mọc kén trong tai rồi.”
“Thế nhưng cậu có thể không cần phải chết ngay bây giờ, nếu bình an qua được đêm nay, nói không chừng cậu vẫn có thể sống thêm vài năm nữa……”
“Chân thành cảm ơn cái mồm mỏ quạ của ngài, nói thật, chờ chết rất thống khổ.”
“Chỉ có một mình cậu mới có thể làm cho An Ẩm Hồ nhớ lại sự kiện đó…”
“Bác sĩ nè,” Tống Trường An ngắt lời hắn, nở một nụ cười nhẹ nhàng, chỉ vào ống tiêm trong tay hắn,“Chẳng phải ngài tới tiêm cho tôi sao ? Vậy thì đừng nói chuyện phiếm nữa, tiêm nhanh thôi, mọi người đi ngủ sớm chút mới tốt.”
Blouse trắng nhìn anh thật sâu: “Tôi rất hi vọng cậu lựa chọn sổ ghi chép.”
Tống Trường An lắc đầu: “Đầu óc của tôi rất tỉnh táo.”
Blouse trắng dựa lưng vào ghế ngồi, gằn giọng từng chữ một: “Người đầu óc tỉnh táo sẽ biết quý trọng tính mạng của mình, một người mắc bệnh tim bẩm sinh như cậu chắc hẳn phải rõ điểm này hơn ai hết.”
Tống Trường An thở dài, giống như bất đắc dĩ, lại giống như đang nhớ lại điều gì đó, mãi lúc lâu sau, anh mới nhẹ nhàng nói: “Tuy là An Ẩm Hồ rất khốn nạn, tuy là hai chúng tôi mỗi lần gặp mặt đều hận không thể khiến đối phương phải hối hận vì đã được sinh ra, thế nhưng y là người bạn duy nhất của tôi trong cả cuộc đời này…duy nhất…bác sĩ, ngài đã hiểu chưa ?”
Blouse trắng bắn ánh nhìn lập lòe, Tống Trường An chậm rãi duỗi ra canh tay gầy khô mà gân cốt rõ ràng: “Nếu ngài đã hiểu, thì đừng lãng phí thời gian nữa, chuyển lời cho người nào đó…” Anh dừng lời lại như đang mai mỉa,“Nói cho người đó biết, An Ẩm Hồ không ngu ngốc, giấy không gói được lửa, hiện tại nếu tôi cũng đã nhận ra rồi thì chẳng mấy nữa đâu, An Ẩm Hồ cũng sẽ nghĩ tới thôi.”
Ẩm Hồ, tôi vẫn cảm thấy vì bảo vệ một người nào đó mà anh không tin chính bản thân mình, tình nguyện bỏ cả trí nhớ là việc làm rất ngu ngốc. Thế nhưng giờ đây tôi đột nhiên hiểu được, thì ra đôi khi, đúng là chính mình cũng không thể tin tưởng___khi mà người anh bảo hộ thực sự vô cùng quan trọng.
Từ giờ trở đi, phải trông cậy vào biểu hiện của bạn nhỏ Mạc Thông rồi.
Một lát sau, Blouse trắng vội vã ra khỏi phòng bệnh,có hai người xông ra từ khúc ngoặt, một người tóc vàng, chính là No.15, người kia toàn thân bọc trong áo mưa, không nhìn rõ mặt.
No.15 cười hì hì nói: “Xem ra ‘Bác sĩ’ cũng có ngày ăn mệt nhỉ?”
Blouse trắng nhướng mi: “Phải là khốn quẫn mới đúng.” Hắn quay đầu đi, nhìn người trùm áo mưa, biểu cảm trên mặt như thể sung sướng khi người gặp họa,“Ông anh Judas, xem ra ông anh ẩn nấp cũng không tốt lắm đâu.”
Mạc Thông gật gật đầu.
Tống Trường An thở dài: “Cậu có biết tại sao không?”
Mạc Thông sững sờ, có chút không rõ ý tứ đối phương, hắn chần chừ: “Là…..vì lão súc sinh Hà Cảnh Minh kia à?” Hắn nuốt nửa câu còn lại xuống, trên thực tế An Tiệp không chỉ một lần nửa đùa nửa thật nói Tống Trường An là đồ lang băm, thùng rỗng kêu to, chuyện gì cũng cứ cho mình là chuyên gia mà có tí bệnh vặt cũng không chữa khỏi, chỉ biết oán trách người bệnh không phối hợp. Mạc Thông dò xét sắc mặt Tống Trường An, rất săn sóc ngậm tăm phần phản hồi của tên bệnh nhân ‘không phối hợp’ nọ.
Tống Trường An cười cười, nhưng khuôn mặt gầy yếu có vẻ như lại càng thêm khắt khe: “Cậu đừng chỉ nhìn bề ngoài của An Ẩm Hồ, cái đồ một cái đầu ba sợi gân, trông qua đi đường thì lúc lắc mắt thì lờ đờ, lúc nào cũng như đớp phải thuốc chuột, thế nhưng kì thật y không yếu đuối như thế đâu.”
Mạc Thông im lặng, thật sự nghe không hiểu mấy câu này xếp vào một chỗ thì có ý gì, rốt cuộc là đang khen hay là đang mắng.
Chỉ nghe Tống Trường An nói tiếp: “Sống trong hoàn cảnh bị giam ba năm mà khi thoát ra tinh thần y vẫn bình thường, không hề có dấu hiệu phân liệt, thậm chí thủ đoạn mưu mô vẫn phát huy như đúng rồi, thần không biết quỷ không hay nhét một quả bom vào thân thể lão súc sinh, bức đối phương không dám tìm y làm phiền suốt bao nhiêu năm___Những chuyện này đủ để thuyết minh thần kinh tên đó còn cứng hơn cả xi măng cốt thép, tôi cũng không biết, lúc đó y làm sao mà làm được.”
Mạc Thông nghe anh ta nói mà nổi sóng trong lòng, bất kể nói như thế nào, mặc kệ An Tiệp thoạt nhìn thoạt nghe cường hãn bao nhiêu, làm qua bao nhiêu chuyện kinh thiên động địa liều mạng đi chăng nữa, hắn vẫn cứ thương tiếc y, vẫn đau lòng vì y, không thể ức chế nổi.
“Thái độ cẩn trọng coi y như thủy tinh dễ vỡ của cậu, thực ra sẽ làm cho y sợ…không, phải nói là được yêu mà sợ mới đúng. Y không quen làm một người được bảo vệ được chăm sóc, cả về tâm lý cũng thế.” Tống Trường An cười tủm tỉm nói trúng tim đen, Mạc Thông chấn động.
“Tôi…không hiểu lắm.” Mạc Thông không cam lòng nhưng vẫn phải thừa nhận, hắn khó xử nhìn Tống Trường An, đổi chủ đề,“Anh nói bệnh của y là bởi nguyên nhân gì?”
Tống Trường An lắc đầu: “Đó chính điều tôi muốn nói với cậu, chứng sợ hãi giam cầm của y chỉ sợ không phải do Hà Cảnh Minh gây nên, thế nhưng không thoát khỏi quan hệ với lão súc sinh đó, đoạn thời gian không thoải mái kia gợi ra cảm giác đã từng trải qua từ một mảnh ký ức sâu trong tiềm thức của y, cho nên mới biểu hiện ra bệnh trạng…… Cậu có hiểu không đấy?”
Mạc Thông thành thực lắc đầu: “Tôi học đại học khoa máy tính, đã thế lại còn trốn tiết nhiều hơn lên lớp nữa.”
Tống Trường An có chút bất nhẫn xoa xoa mi tâm, nói thẳng tưng: “Bảo sao thời gian dài như thế mà cậu còn không thu phục được y, để đến nước này, trên cổ cậu là cái đầu hay cái bô thế hử ?”
Mạc Thông sắc mặt khó coi bảo trì im lặng, quyết định không thèm chấp nhặt với người đang bệnh.
“Tinh thần phân tích học cho rằng, tiềm thức ảnh hưởng vô cùng lớn đến hành vi, thậm chí là thể xác và tinh thần của con người. Mà các nghiên cứu về trí nhớ cho chúng ta biết, có một số việc, xét về bề ngoài có vẻ như không ở trong đầu chúng ta, kì thực chúng nó đều được lưu trữ trong tiềm thức giống như lịch sử được ghi lại, hơn nữa rất ảnh hưởng tới hành vi của mỗi người.” Khác nghề như cách núi, Tống Trường An đem so máy tính cùi với máy tính đời cao, sau đó dùng ánh mắt nhìn thằng thiểu năng mà liếc xéo Mạc Thông,“Nói thế đã thông được tí nào chửa?”
Mạc Thông cuối cùng cũng hiểu vì sao cứ nhắc tới Tống Trường An là An Tiệp lại nghiến răng nghiến lợi: “Theo ý của anh là, thứ gọi là kí ức trong ‘Tiềm thức’ kia, nếu như nhớ tới thì sẽ ảnh hưởng đến hành vi phải không? Thế chúng nó làm sao chạy vào tiềm thức được, ăn no rỗi việc à?”
“Có thể do kích thích từ thế giới bên ngoài, cũng có thể do cảm xúc mãnh liệt của bản thân người đó.” Tống Trường An không để ý tới khiêu khích của hắn mà chuyển đường nhìn qua An Tiệp,“Về phần y…là dưới sự giúp đỡ của tôi.”
Mạc Thông cẩn thận sửa sang lại cái cách diễn đạt như tiếng sao Hỏa một chút, sau đó dùng hiểu biết của mình phiên dịch thành tiếng Địa Cầu: “Anh muốn nói, An Tiệp từng nhờ anh giúp làm một cách nào đó tận lực niêm phong một đoạn trí nhớ, che giấu kĩ đến mức chính y cũng không thể nhớ được ra___là ý này hả?”
Tống Trường An gật đầu: “Đó mới là nguồn gốc căn bệnh của y. Đây cũng là nguyên nhân vì sao suốt bao nhiêu năm qua tôi thử y thế nào, y vẫn vô thức kháng cự trị liệu. Có lẽ y không ý thức được, thế nhưng tên khốn kia có ý chí kiên định đến mức khiến cho người ta muốn gõ vỡ đầu y ra, như thể bất luận thế nào cũng phải bảo vệ đoạn trí nhớ kia cho bằng được ấy.”
“Vì cái gì?”
“Tôi nghĩ là y muốn bảo vệ người nào đó.” Tống Trường An nhẹ nói,“Vì bảo vệ người đó, mà ngay cả chính mình cũng không tin.”
Mạc Thông kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh ta: “Bảo vệ ai?”
Tống Trường An lực bất tòng tâm lắc đầu: “Đúng là tôi có biết một chút, thế nhưng…có vài chuyện y chính miệng nói ra không chắc đã là sự thực, thứ mà tôi có thể xác định cũng chỉ có một tí thế thôi. Hơn nữa nói ra những điều này đã là vi phạm đạo đức nghề nghiệp của tôi rồi, nếu nói thêm gì nữa, chính là vi phạm cả lương tâm.” Anh nhìn Mạc Thông,“Đáp án kia, có lẽ sẽ có một ngày y nguyện ý nhớ lại, nguyện ý nói cho cậu biết. Tôi cũng chỉ có thể giúp y gìn giữ tới bây giờ thôi.”
Mạc Thông cảm thấy trước khi Tống Trường An nói chuyện mình vẫn còn hiểu rõ quan hệ và tình thế của mọi người, thế mà sau khi anh ta mở cái mỏ quạ ra thì hắn như lọt vào trong sương mù, thành ra lại chẳng hiểu gì nữa. Mạc Thông có chút cam chịu nghĩ, quả nhiên thành phần chính của tâm lý học chính là lừa người mà.
Tống Trường An đột nhiên cười rất bỉ ổi, vỗ vỗ vai hắn: “Giờ tôi cho cậu một đề nghị nè, dẫn y ra khỏi bệnh viện, tìm chỗ nào không người…ờ nhầm…chỗ nào bí mật một chút.”
Mạc Thông co quắp khóe miệng nhìn biểu cảm quái quỷ của Tống Trường An: “Anh có ý gì?” Hắn cảm thấy ánh mắt tên bác sĩ tâm lý không đáng tin này nhìn mình cứ như nhìn diễn viên sắp quay AV, da gà trên người lập tức nhảy hết lên kháng nghị.
Tống Trường An mập mờ chỉ chỉ An Tiệp: “Thuốc mà cậu hạ có tác dụng phụ rất là không tệ, sau khi y tỉnh lại thì cả thân thể và tinh thần sẽ bị ép phải buông lỏng cực độ một thời gian, vốn là thuốc phụ trợ trị liệu của tôi……” Anh ta nhìn Mạc Thông vừa nghe xong mấy lời này đã vội vàng thu dọn áo khoác đồ đạc chuẩn bị cuỗm An Tiệp đi, miệng nhếch đến tận mang tai, thành ra hình tượng lại càng đáng khinh. Anh ta nhìn bóng lưng của Mạc Thông với ánh mắt rõ là ý vị thâm trường, trầm giọng nói,“Nhóc con, cậu phải nắm chặt cơ hội đó……”
Vừa mới dứt lời, Mạc Thông đã ôm người chạy mất dạng, tốc độ cực nhanh như thể hắn ôm trong lòng là một cái túi sách trống trơn chứ không phải một con người nặng hơn nửa tạ, cho nên hắn không nghe thấy nửa câu sau mà bà mối của hắn nói ra.
Tống Trường An cười nhẹ hai tiếng: “Lần tới không còn ai giúp cậu hạ gục tên khốn kia nữa rồi.”
Trong phòng bệnh trống rỗng, trên chiếc giường An Tiệp vừa nằm vẫn còn nếp uốn, chăn mền tán loạn vứt ở một bên, Tống Trường An nhìn lên trần nhà trắng toát, bĩu môi:“Mợ, sao mình không nghĩ tới cài cái máy quay mini lên người thằng lỏi kia để xem tường thuật trực tiếp nhỉ? Bây giờ Hà Cảnh Minh có thành quỷ cũng không bỏ qua cho mình…vụ mua bán này quá lỗ vốn rồi.”
Sau đó anh cười tủm tỉm nhìn ra phía cửa ra vào như đang chờ ai đó. Quả nhiên phòng bệnh yên tĩnh chưa được bao lâu thì cánh cửa đã lại được nhẹ nhàng đẩy ra. Người tới mặc áo blouse trắng, khẩu trang treo ở một bên tai để lộ khuôn mặt bình thường không có gì kì lạ. Hắn cầm trong tay ống tiêm và một cuốn sổ ghi chép như để kiểm tra phòng.
Trông thấy Tống Trường An đã tỉnh, hắn cũng hơi sửng sốt.
“Bác sĩ.” Tống Trường An thu lại nụ cười đáng khinh rồi gật đầu chào hỏi rất lịch sự, sau đó ánh nhìn của anh bay tới đầu giường, nơi đó có chiếc đồng hồ huỳnh quang biểu thị lúc này đã là một giờ sáng. Thế nhưng người bệnh không mảy may bất ngờ, cứ như thể bác sĩ đột nhiên lặng yên xuất hiện trong phòng bệnh vào giờ này là một chuyện rất bình thường vậy,“Đến kiểm tra phòng sao?”
Blouse trắng cười ôn hòa:“Bệnh của cậu rất nặng, nên sớm nghỉ ngơi mới phải, hơn nữa tốt nhất là đừng bỏ máy thở ra___Người vốn trông nom ở đây đâu rồi? Đi WC à?”
“À, tôi ngại bọn họ phiền nên đuổi hết đi rồi, trước trưa ngày mai hẳn là sẽ không gặp lại họ đâu.” Tống Trường An thản nhiên nói,“Ngài ngồi đi.”
Trong đáy mắt Blouse trắng dường như lóe lên ánh nhìn cực kì hứng thú, hắn cẩn thận ngồi xuống bên cạnh, đánh giá thần sắc bình tĩnh đến kì lạ của người đàn ông xanh xào tiều tụy trước mặt: “Mấy người đưa cậu vào bệnh viện chiều nay đâu rồi? Người bệnh nặng như vậy sao có thể không người trông nom thế này?”
Tống Trường An nghĩ nghĩ rồi kéo dài giọng nói một câu đầy ý tứ: “Ngài nói chủ nhà của tôi ấy à? Có thể là bởi vì gã sơ sẩy khiến bệnh tim của tôi tái phát, không còn mặt mũi nào gặp tôi nữa. Lại nói tôi đây hoàng thổ đã chôn gần kín đầu, trông hay không trông cũng có khác gì nhau đâu, ngài nói có phải không ?”
“Người bệnh không nên bi quan như thế.” Blouse trắng nói nhẹ, giọng nói của hắn cực kì nhu hòa như đang dỗ trẻ.
Tống Trường An nhún nhún vai:“Ngài không thấy cái mặt như bánh bao chiều của thằng em họ An nhà tôi hay sao, chiều nay ông bác sĩ kia phỏng chừng đã bảo y về chuẩn bị hậu sự xừ nó rồi. Hi vọng ngày mai y có thể tìm tiệm áo liệm nào tốt một chút, đốt cho tôi một cô vợ nóng bỏng sang bên kia bầu bạn___Nói đến cái này mới nhớ, bác sĩ nè, có phải ông bác sĩ già kia không dùng được nữa nên bác sĩ chủ trị thay người cho tôi không ?”
Blouse trắng nhìn Tống Trường An, cẩn thận nghiên cứu biểu cảm trêu chọc giảo hoạt trên khuôn mặt của người gần như là nửa đồng nghiệp của hắn, đột nhiên cười ra thành tiếng thấp trầm: “Chẳng trách, chẳng trách……” Hắn nói,“Chẳng trách nào giao tình của cậu và An Ẩm Hồ lại tốt như thế, Tống Trường An, trước kia không ngờ lại không có ai phát hiện ra cậu là một nhân tài.”
Tống Trường An khách khí gật đầu: “Thật sự, kỳ thực rất nhiều nhân tài đều mai một trong tay kẻ không có năng lực, đại khái chắc là vì tôi lớn lên không đẹp bằng mặt An Ẩm Hồ kia nhỉ?” Anh phiền muộn thở dài một hơi, “Trên đời nhiều người trông mặt mà bắt hình dong quá đi___”
Blouse trắng không cười mà hoang mang nhìn Tống Trường An: “Thế nhưng có một điều tôi không hiểu, vì sao dường như cậu không tham gia bất cứ chuyện gì, mà như thể lại biết được nhiều chuyện hơn bất cứ ai ?”
Tống Trường An đặt ngón tay lên môi, hạ thấp giọng, thần bí nói: “Nếu mỗi ngày ngài đều có khả năng sẽ đi gặp Marx, mỗi ngày đều có thể là ngày cuối cùng ở nhân gian, ngài cũng sẽ thích bà tám giống tôi thôi, thích đào móc tâm tư và bí mật của người khác.”
Blouse trắng tiếc hận nói: “Bệnh của cậu, tôi rất tiếc…..”
“Van ngài đó, mấy câu này tôi nghe đến sắp mọc kén trong tai rồi.”
“Thế nhưng cậu có thể không cần phải chết ngay bây giờ, nếu bình an qua được đêm nay, nói không chừng cậu vẫn có thể sống thêm vài năm nữa……”
“Chân thành cảm ơn cái mồm mỏ quạ của ngài, nói thật, chờ chết rất thống khổ.”
“Chỉ có một mình cậu mới có thể làm cho An Ẩm Hồ nhớ lại sự kiện đó…”
“Bác sĩ nè,” Tống Trường An ngắt lời hắn, nở một nụ cười nhẹ nhàng, chỉ vào ống tiêm trong tay hắn,“Chẳng phải ngài tới tiêm cho tôi sao ? Vậy thì đừng nói chuyện phiếm nữa, tiêm nhanh thôi, mọi người đi ngủ sớm chút mới tốt.”
Blouse trắng nhìn anh thật sâu: “Tôi rất hi vọng cậu lựa chọn sổ ghi chép.”
Tống Trường An lắc đầu: “Đầu óc của tôi rất tỉnh táo.”
Blouse trắng dựa lưng vào ghế ngồi, gằn giọng từng chữ một: “Người đầu óc tỉnh táo sẽ biết quý trọng tính mạng của mình, một người mắc bệnh tim bẩm sinh như cậu chắc hẳn phải rõ điểm này hơn ai hết.”
Tống Trường An thở dài, giống như bất đắc dĩ, lại giống như đang nhớ lại điều gì đó, mãi lúc lâu sau, anh mới nhẹ nhàng nói: “Tuy là An Ẩm Hồ rất khốn nạn, tuy là hai chúng tôi mỗi lần gặp mặt đều hận không thể khiến đối phương phải hối hận vì đã được sinh ra, thế nhưng y là người bạn duy nhất của tôi trong cả cuộc đời này…duy nhất…bác sĩ, ngài đã hiểu chưa ?”
Blouse trắng bắn ánh nhìn lập lòe, Tống Trường An chậm rãi duỗi ra canh tay gầy khô mà gân cốt rõ ràng: “Nếu ngài đã hiểu, thì đừng lãng phí thời gian nữa, chuyển lời cho người nào đó…” Anh dừng lời lại như đang mai mỉa,“Nói cho người đó biết, An Ẩm Hồ không ngu ngốc, giấy không gói được lửa, hiện tại nếu tôi cũng đã nhận ra rồi thì chẳng mấy nữa đâu, An Ẩm Hồ cũng sẽ nghĩ tới thôi.”
Ẩm Hồ, tôi vẫn cảm thấy vì bảo vệ một người nào đó mà anh không tin chính bản thân mình, tình nguyện bỏ cả trí nhớ là việc làm rất ngu ngốc. Thế nhưng giờ đây tôi đột nhiên hiểu được, thì ra đôi khi, đúng là chính mình cũng không thể tin tưởng___khi mà người anh bảo hộ thực sự vô cùng quan trọng.
Từ giờ trở đi, phải trông cậy vào biểu hiện của bạn nhỏ Mạc Thông rồi.
Một lát sau, Blouse trắng vội vã ra khỏi phòng bệnh,có hai người xông ra từ khúc ngoặt, một người tóc vàng, chính là No.15, người kia toàn thân bọc trong áo mưa, không nhìn rõ mặt.
No.15 cười hì hì nói: “Xem ra ‘Bác sĩ’ cũng có ngày ăn mệt nhỉ?”
Blouse trắng nhướng mi: “Phải là khốn quẫn mới đúng.” Hắn quay đầu đi, nhìn người trùm áo mưa, biểu cảm trên mặt như thể sung sướng khi người gặp họa,“Ông anh Judas, xem ra ông anh ẩn nấp cũng không tốt lắm đâu.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook