Nghịch Lữ Lai Quy
-
Quyển 5 - Chương 51: Đánh giáp lá cà
Thực ra thì Mạc Thông hoàn toàn không cần bận tâm, An Tiệp liếc mắt một cái đã biết cô nàng kia là một con chim mới ra ràng, khuôn mặt trang điểm lòe loẹt nhìn thì kinh người, cơ mà nếu rửa hết đi thì có khi chỉ mới mười tám mười chín, có lớn cũng hai mươi là cùng, còn non lắm. Khi y áp sát đã cảm giác được con bé vô thức cứng còng cả người, chắc hẳn là y ăn may, vừa ra tay đã bắt ngay được một con chim nhỏ vừa biết bay biết nhảy.
Cái liếc mắt mà còn chút vụng về như vậy… Cho nên An Tiệp mới lắm miệng hỏi một câu có phải cô ở bên trong hay không. Y thấy con bé này chắc là còn chưa dạy dỗ hẳn hoi, ỷ vào mặt mũi sáng láng mới được thả ra ngoài sớm để thử nước đây mà.
Cô nàng trẻ tuổi đưa hai người vào trong quán, ngọn đèn bên trong rất tối, trong quán có một quầy bar, nguyên một đám người ngồi trong sảnh trông qua chả ra thể thống gì, không cần nhìn cũng biết ở đây không ít kẻ là phường lừa đảo, chỉ để biếu không cho cớm.
Cô nàng đánh tiếng với tên pha rượu sau quầy ba, đưa theo hai người vào một phòng, cô ả có chút do dự liếc nhìn Mạc Thông: “Anh đẹp giai, hai người?”
An Tiệp bật cười, hỏi lại: “Không đủ tiền?”
Cô ả nhếch miệng, lắc đầu, bàn tay xoay nắm cửa có chút run rẩy: “Đủ rồi, không sao, hai người càng hăng hái ….vào đi.”
Chả biết là con cái nhà ai học hành chưa đàng hoàng đã chạy tới những chỗ thế này, sợ muốn chết còn cứng cổ. Mạc Thông đi theo phía sau y không nói một lời, trên người lại bập bùng sát khí.
An Tiệp ho nhẹ một chút rồi cười thành tiếng. Tiếng cười kia rất kì lạ, nó trầm thấp như kìm lại trong cổ họng, lại có chút ái muội nói không nên lời: “Trêu cô chơi chút thôi, anh bạn tôi không thích con gái…có …không? Hả?”
Cô nàng rõ ràng là nhẹ nhàng thở ra, mang theo bọn họ đến một cầu thang xoắn ốc, vừa xuống lầu vừa nói: “Có chứ, có rất nhiều, anh đẹp trai, không phải em ba hoa với anh đâu, trong quán của em loại hình nào mà chẳng có?” Cô ả chu cái môi đỏ choét làm mặt quỷ với Mạc Thông,“Thích loại nào?”
Mạc Thông đen sì mặt, hừ lạnh một tiếng: “Không vội, tôi chỉ đến tham quan học tập thôi.”
An Tiệp tí nữa thì sặc nước miếng mà chết, trong lòng thầm nhủ sao trước kia mình không biết thằng ôn con này còn có tế bào hài hước thâm hiểm thế nhở ? Hai cân phấn sáp trên mặt cô ả chim non cũng không che hết được sắc xám ngắt. Cô nàng quay đầu lại nhìn, hai cha này mặt mũi sáng sủa đàng hoàng sao nhìn đi nhìn lại vẫn thấy biến thái thế là thế nào. Đến cả đôi môi cô ả đáng thương cũng kín đáo run run mấy cái.
Chưa đi hết cầu thang, cô nàng đã mở một cánh cửa, An Tiệp nhìn xuống dưới, hữu ý vô ý hỏi một câu: “Dưới cùng là cái gì thế ? Kí túc xá nhân viên người lạ cấm vào à ?”
Cô ả căng thẳng suốt đường đi không kìm nổi một tiếng cười phì, cười xong lại quay đầu đánh giá An Tiệp, y thấy thần sắc cô ta cứ như kiểu đang cắn răng nhẫn nhịn. Cô ả dẫn hai người vào trong, nói: “Bên dưới cái gì cũng có, anh đẹp trai có muốn thuê phòng tôi cũng đưa xuống được, nhưng mà phải đăng kí trước.”
An Tiệp rũ mắt, lại nhìn xuống dưới: “Các cô ở bên ngoài kéo khách là việc riêng đúng không? Bên trong thì bao nhiêu?”
“Ba bốn phần gì đó.” Cô ả không yên lòng đáp lời, ánh mắt nhìn An Tiệp có vài phần do dự,“Khách bình thường thì ba bốn phần……” Cô ta dừng một chút, miễn cưỡng cười với An Tiệp,“Dù sao cũng phải cho các chị em tiền thuốc men chứ phải không ___Anh đẹp trai à, nếu có yêu cầu nào thêm thì phải nói trước nhé.”
An Tiệp nhếch khóe miệng: “Cái này thì cô em yên tâm đi.”
Đi một đoạn đường ngắn, tầm nhìn phía trước sáng trưng rộng mở như một đại sảnh lớn, có một bảo tiêu đứng ngay cửa. Trông thấy cô nàng kia, hắn ta liếc nhìn một cái rồi nhếch một cái cười bỉ ổi làm cho người ta rất không thoải mái, còn thò tay véo mông cô nàng: “Được đó Mai Mai, anh cứ nghĩ cưng mới bắt đầu làm việc thì không kéo nổi khách cơ.”
Cô nàng được gọi là Mai Mai sầm mặt phun hai chữ lạnh lùng: “Cút đi.”
Đường nhìn của bảo tiêu lại phiêu qua hai người đằng sau, dừng lại trên mặt An Tiệp một hồi, trong miệng hắn phát ra âm thanh chèm chẹp. An Tiệp cùng Mạc Thông đi theo Mai Mai vào trong, trong không khí nồng nặc một mùi hương cổ quái mang theo vị ngai ngái nhàn nhạt, không biết có công hiệu kích thích hay không. Mùi hương này phối hợp cùng ánh đèn mờ ảo và tiếng vang dâm mỹ rất dễ khiến con người mất đi ý trí.
Trong sảnh có khoảng mười mấy người, rõ ràng là một trường quay AV trái phép, hiếm lạ cổ quái cái gì cũng có, đa dạng vô cùng. An Tiệp chia một phần tinh lực ra liếc Mạc Thông, trên mặt tên này không có biểu cảm gì đặc biệt…toàn là ghê tởm chán ghét không nói cũng hiểu.
An Tiệp nghĩ nghĩ một tí rồi đột nhiên quơ tay ôm eo Mai Mai, kéo cô ta vào trong ngực, chóp mũi hít hà mái tóc cô ta, thì thầm dường như nỉ non: “Mới gặp đã thấy trên người em có cái mùi này, là dây ở đây sao?” Y không đợi Mai Mai trả lời mà cứ lần lữa không chịu trả tóc người ta lại. Lôi mấy tờ ông Mao đỏ chói trong ví Mạc Thông ra nhét vào áo nhỏ của cô nàng, đầu ngón tay nhẹ lướt khiến con chim non run lên một cái, y nói nhỏ,“Tên bạn này của tôi còn non lắm, hôm nay bị tôi sống chết kéo tới đây, có hơi ngượng ngùng một chút, cô em tìm một chỗ sạch sẽ…và vài người sạch sẽ chút, nhé?”
Y buông Mai Mai ra, vỗ lên lưng cô ả hai cái. Mai Mai nhảy ra khỏi ngực y, ba bước nhảy thành hai chui đến một xó như quầy phục vụ, nói với người ở đó mấy câu, sau đó móc tiền trên người ra cho người nọ rút một ít.
Người đàn ông mặt mày dữ tợn đứng sau quầy giương mắt nhìn Mạc Thông, sau đó gọi điện thoại, hình như nói gì đó, chốc sau, Mai Mai mang hai người ra cửa, ở đó đã có một thiếu niên chờ bọn họ.
Thiếu niên này mặc sơ mi trắng bình thường, không biết có trang điểm không mà mi thanh mục tú đến mức khó phân trống mái, thế mà lại hết sức tự nhiên, mang theo khí chất trong sáng đơn thuần cung cúc cúi đầu với bọn họ: “Chúng ta xuống tầng bốn nhé.” Nó nói xong thì tự nhiên như ruồi bâu đến ôm lấy Mạc Thông, Mạc Thông cau mày tránh né, hung dữ lườm An Tiệp đang xem náo nhiệt.
Móa nó, ông đây đến bắt người với anh, chứ có phải đến chơi gái quái đâu!
Thiếu niên cũng không để ý, khách nhân khó chơi hơn Mạc Thông nó gặp nhiều rồi. Nó tươi cười, không dán vào hắn nữa. Bốn người vào một gian phòng bố trí gọn gàng như phòng ngủ. Mạc Thông liếc An Tiệp, ý nói “Xem anh làm thế nào giờ”.
An Tiệp lại cứ như là đã chặt đứt mối dây liên hệ. Y đẩy mạnh Mai Mai lên tường, có mỗi động tác này thôi mà y làm còn quen tay hơn cả cầm súng đánh người, trong chậm rãi lại lộ ra ung dung dụ hoặc. Qua một cái hôn, y đã làm cho con bé chim non kia chóng mặt choáng váng.
Đồ đểu Túy Xà không phải nói y say đắm si mê thủ thân như ngọc với một em gái ngây thơ hay sao?! Dây thân kinh trong đầu Mạc Thông đứt phựt. Ý tưởng duy nhất trong đầu hắn chính là tóm cổ An Tiệp lôi xuống khỏi người con nhỏ kia, thế mà lại bị một cánh tay nhẹ nhàng giữ lại.
Thiếu niên cuốn lấy hắn như một con rắn, cách lớp quần áo ve vuốt da thịt hắn. Thằng chả không ra nam không ta nữ này khiến cho Mạc Thông ghét cay ghét đắng, muốn đẩy ra mà cuối cùng lại không làm. Thiếu niên thở khí như lan vào lỗ tai hắn nhồn nhột: “Sao thế? Em không đẹp bằng người bạn kia của anh à?”
Mạc Thông sửng sốt nheo mắt, ánh nhìn chiếu thẳng vào thiếu niên đầy nguy hiểm.
“Đừng như vậy mà, làm nghề này của chúng em ấy à, trước tiên phải có con mắt sắc…mùi vị của y, anh còn chưa nếm qua phải không ?” Ngón tay thiếu niên chậm rãi trượt xuống theo vai Mạc Thông, vẽ vòng như có như không lên ngực hắn,“Có muốn thử với em trước không ? Cam đoan không kém y đâu mà……”
Mạc Thông rụng da gà đầy đất, nhấc chân đạp đầu gối thiếu niên quăng người ra. Ngẩng đầu lên đã phát hiện An Tiệp và con nhỏ Mai Mai kia biến mất tăm mất dạng. Nhớ tới bộ dạng An Tiệp cười tủm tỉm “Đến cậu mà còn không đốn gục được thì còn làm ăn quái gì.” Hắn lập tức hiểu ra mình lại bị tên đàn ông xấu xa trơn như cá chạch này chơi đểu rồi. Hắn oán hận chỉnh lại quần áo, tóm lấy thiếu niên mặt trắng dưới chân: “Ông hỏi cái gì thì mày nói cái đó, nói nhảm một chữ, liệu hồn với ông!”
An Tiệp ung dung nhìn Mai Mai bất tỉnh nhân sự nằm một bên, đã nhấc chân muốn đi rồi lại thở dài lộn về, mở ví Mạc Thông ra trút hết tiền lên ngực cô ả___Dù sao cũng không phải tiền của y, coi như làm một việc thiện.
Con chim chưa mọc đủ lông Mạc Thông cuối cùng cũng bị An Tiệp bỏ rơi, y còn dùng hiệu suất cực cao moi ra được từ miệng Mai Mai kết cấu cơ bản của chỗ này, dựa vào những gì y biết từ Lý thì…
An Tiệp cười cười, bản thân y là người có bệnh, đối phương lại ưa sạch sẽ, đều cực dễ phân tích bắt thóp, nếu nói từ mặt đó thì cũng tính là ngang sức ngang tài… Cho đến tận giờ vẫn là Lý áp chế y, cũng nên đến lúc phản kích lần đầu rồi.
Tầng này là dành cho khách mua vui thuê phòng, tầng tiếp theo là dãy phòng của những kẻ có khuynh hướng thích ngược đãi, có kèm theo cả công cụ đặc thù, còn có một tầng cuối cùng nghe đâu là phòng VIP, thật rõ là ra vẻ, người kia nói chỗ cũ chắc là tầng kia rồi ?
An Tiệp nhìn thoáng qua những bậc thang tối om như dẫn thẳng xuống Địa Ngục, nhưng không đi xuống dưới. Dựa vào tình trạng khiết phích thành bệnh như người kia mà có thể xuống được tận đây đã rất là khiêu chiến năng lực thừa nhận của y rồi. Y cẩn thận mà thong thả tìm kiếm trong tầng này, như một trận gió thổi qua các góc khuất, không mảy may để lại dù chỉ là một cái bóng trong camera theo dõi, vô thanh vô tức.
Bố trí của tầng nhà này vô cùng nhàm chán, ngoại trừ mấy ngọn đèn hoặc sáng hoặc tối chứa ám hiệu ngầm với mấy bức bích họa trên tường ra thì trên cơ bản cửa phòng nào cũng như nhau, bên trên đơn giản viết mỗi số phòng. Tuy đã là rạng sáng nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể có người tới, huống chi lấy chỉ số thông minh của Mạc Thông thì sẽ không bị y cắt đuôi quá lâu, thời gian cho y tìm không còn bao nhiêu nữa.
Cái hành lang này xoay tới xoay lui, An Tiệp đi một lúc bị xoay cho suýt hôn mê, thứ duy nhất không thay đổi chính là dãy phòng bên trái đánh số lẻ từ “1” đến “15”, dãy bên phải đánh số chẵn từ “2” Đến “14”, vì vị trí cầu thang mà thiếu một gian so với bên trái…… Đột nhiên, một cánh cửa bị người ta giật mạnh ra, An Tiệp cả kinh, nhanh chóng lách mình tránh sau cây cột chỗ lối rẽ. Y trông thấy Mạc Thông do dự tại chỗ một chút rồi xoay người đi xuống lầu, phỏng chừng cũng đã hỏi kĩ cấu tạo của nơi này rồi.
Mỹ nhân trong lòng mà tâm không loạn, An Tiệp nhìn bóng lưng của hắn mà thầm tán thưởng trong lòng, nhóc con khá lắm.
Căn phòng mà Mạc Thông vừa bước ra là phòng số chẵn “14”, Mai Mai kéo mình vào phòng số “12”, nghe nói hôm nay làm ăn không tồi, cả một tầng không còn phòng nào trống, như vậy thì, căn phòng ở chính giữa bị ngăn cách kia… Ánh nhìn của An Tiệp rơi vào cánh cửa viết số “13”. Bảng hiệu của tất cả các gian phòng đều là màu xanh đậm, chỉ có gian này, tấm biển đen sẫm.
Con số tượng trưng của tà ác và điềm xấu, An Tiệp dựa vào vách tường lạnh băng, nhìn chằm chằm cánh cửa ấy.
——————————————————–
Nửa giờ sau, theo một tiếng cười khẽ, một cánh cửa nhẹ nhàng bị kéo ra từ bên trong, người đàn ông trẻ tuổi đeo kính thò đầu ra nhìn quanh rồi lại quay vào nói gì đó với người bên trong.
Đúng vào lúc này, biến cố phát sinh, đằng sau gã vô thanh vô tức nhảy xuống một người. No.16 đeo kính đen giật mình thì đã muốn, phần gáy bị chém cho một nhát, lập tức ngã sụp xuống. Mà chính vì No.16 đứng chắn cửa ra vào, cho nên khi người bên trong ý thức được chuyện xảy ra thì An Tiệp đã túm được khẩu súng trên người No.16, tựa cửa đứng nhìn bọn họ rồi.
Trong phòng có hai người, một tên là cái gã áo mưa kín mít vừa rồi, vẫn úp nguyên bộ ngồi trên giường, trong tay không có vũ khí. Một người khác ngồi trên xe lăn, cả người cũng che kín như bưng. Cả gian phòng, ngoại trừ No.16 đang nằm dưới đất ra thì chẳng có ai dùng mặt thật nhìn người khác cả
An Tiệp bĩu môi, không thèm nhìn tên trùm áo mưa mà chỉ thẳng súng vào kẻ ngồi xe lăn, chậm rãi đi qua đó.
Cánh cửa mở ra sau lưng y lung lay hai cái, là một số 3 màu lam nhu hòa.
An Tiệp hơi hơi nghiêng đầu qua, nở một nụ: “Zeus, Poseidon và Hades là ba đứa con trai của Cronos, ba người bọn họ phân chia cai quản cả vũ trụ; nắm giữ vận mệnh cả đời con người là ba vị nữ thần; Minh phủ phán quan do chúng thần bổ nhiệm cũng là ba ông; vị thần cổ xưa nhất Hy Lạp là Zeus ba mắt, ba con mắt thể hiện quyền khống chế cao nhất của ông ta với ba nguyên tố tự nhiên___Đất, nước và không khí. Trong những truyền thuyết vô vị này, ‘Ba’ vĩnh viễn liên quan đến quyền uy chí cao vô thượng… Lý, mười năm không gặp, sao ông không tiến bộ hơn chút nào hết vậy, bày vẽ lắm trò thế?”
Cái liếc mắt mà còn chút vụng về như vậy… Cho nên An Tiệp mới lắm miệng hỏi một câu có phải cô ở bên trong hay không. Y thấy con bé này chắc là còn chưa dạy dỗ hẳn hoi, ỷ vào mặt mũi sáng láng mới được thả ra ngoài sớm để thử nước đây mà.
Cô nàng trẻ tuổi đưa hai người vào trong quán, ngọn đèn bên trong rất tối, trong quán có một quầy bar, nguyên một đám người ngồi trong sảnh trông qua chả ra thể thống gì, không cần nhìn cũng biết ở đây không ít kẻ là phường lừa đảo, chỉ để biếu không cho cớm.
Cô nàng đánh tiếng với tên pha rượu sau quầy ba, đưa theo hai người vào một phòng, cô ả có chút do dự liếc nhìn Mạc Thông: “Anh đẹp giai, hai người?”
An Tiệp bật cười, hỏi lại: “Không đủ tiền?”
Cô ả nhếch miệng, lắc đầu, bàn tay xoay nắm cửa có chút run rẩy: “Đủ rồi, không sao, hai người càng hăng hái ….vào đi.”
Chả biết là con cái nhà ai học hành chưa đàng hoàng đã chạy tới những chỗ thế này, sợ muốn chết còn cứng cổ. Mạc Thông đi theo phía sau y không nói một lời, trên người lại bập bùng sát khí.
An Tiệp ho nhẹ một chút rồi cười thành tiếng. Tiếng cười kia rất kì lạ, nó trầm thấp như kìm lại trong cổ họng, lại có chút ái muội nói không nên lời: “Trêu cô chơi chút thôi, anh bạn tôi không thích con gái…có …không? Hả?”
Cô nàng rõ ràng là nhẹ nhàng thở ra, mang theo bọn họ đến một cầu thang xoắn ốc, vừa xuống lầu vừa nói: “Có chứ, có rất nhiều, anh đẹp trai, không phải em ba hoa với anh đâu, trong quán của em loại hình nào mà chẳng có?” Cô ả chu cái môi đỏ choét làm mặt quỷ với Mạc Thông,“Thích loại nào?”
Mạc Thông đen sì mặt, hừ lạnh một tiếng: “Không vội, tôi chỉ đến tham quan học tập thôi.”
An Tiệp tí nữa thì sặc nước miếng mà chết, trong lòng thầm nhủ sao trước kia mình không biết thằng ôn con này còn có tế bào hài hước thâm hiểm thế nhở ? Hai cân phấn sáp trên mặt cô ả chim non cũng không che hết được sắc xám ngắt. Cô nàng quay đầu lại nhìn, hai cha này mặt mũi sáng sủa đàng hoàng sao nhìn đi nhìn lại vẫn thấy biến thái thế là thế nào. Đến cả đôi môi cô ả đáng thương cũng kín đáo run run mấy cái.
Chưa đi hết cầu thang, cô nàng đã mở một cánh cửa, An Tiệp nhìn xuống dưới, hữu ý vô ý hỏi một câu: “Dưới cùng là cái gì thế ? Kí túc xá nhân viên người lạ cấm vào à ?”
Cô ả căng thẳng suốt đường đi không kìm nổi một tiếng cười phì, cười xong lại quay đầu đánh giá An Tiệp, y thấy thần sắc cô ta cứ như kiểu đang cắn răng nhẫn nhịn. Cô ả dẫn hai người vào trong, nói: “Bên dưới cái gì cũng có, anh đẹp trai có muốn thuê phòng tôi cũng đưa xuống được, nhưng mà phải đăng kí trước.”
An Tiệp rũ mắt, lại nhìn xuống dưới: “Các cô ở bên ngoài kéo khách là việc riêng đúng không? Bên trong thì bao nhiêu?”
“Ba bốn phần gì đó.” Cô ả không yên lòng đáp lời, ánh mắt nhìn An Tiệp có vài phần do dự,“Khách bình thường thì ba bốn phần……” Cô ta dừng một chút, miễn cưỡng cười với An Tiệp,“Dù sao cũng phải cho các chị em tiền thuốc men chứ phải không ___Anh đẹp trai à, nếu có yêu cầu nào thêm thì phải nói trước nhé.”
An Tiệp nhếch khóe miệng: “Cái này thì cô em yên tâm đi.”
Đi một đoạn đường ngắn, tầm nhìn phía trước sáng trưng rộng mở như một đại sảnh lớn, có một bảo tiêu đứng ngay cửa. Trông thấy cô nàng kia, hắn ta liếc nhìn một cái rồi nhếch một cái cười bỉ ổi làm cho người ta rất không thoải mái, còn thò tay véo mông cô nàng: “Được đó Mai Mai, anh cứ nghĩ cưng mới bắt đầu làm việc thì không kéo nổi khách cơ.”
Cô nàng được gọi là Mai Mai sầm mặt phun hai chữ lạnh lùng: “Cút đi.”
Đường nhìn của bảo tiêu lại phiêu qua hai người đằng sau, dừng lại trên mặt An Tiệp một hồi, trong miệng hắn phát ra âm thanh chèm chẹp. An Tiệp cùng Mạc Thông đi theo Mai Mai vào trong, trong không khí nồng nặc một mùi hương cổ quái mang theo vị ngai ngái nhàn nhạt, không biết có công hiệu kích thích hay không. Mùi hương này phối hợp cùng ánh đèn mờ ảo và tiếng vang dâm mỹ rất dễ khiến con người mất đi ý trí.
Trong sảnh có khoảng mười mấy người, rõ ràng là một trường quay AV trái phép, hiếm lạ cổ quái cái gì cũng có, đa dạng vô cùng. An Tiệp chia một phần tinh lực ra liếc Mạc Thông, trên mặt tên này không có biểu cảm gì đặc biệt…toàn là ghê tởm chán ghét không nói cũng hiểu.
An Tiệp nghĩ nghĩ một tí rồi đột nhiên quơ tay ôm eo Mai Mai, kéo cô ta vào trong ngực, chóp mũi hít hà mái tóc cô ta, thì thầm dường như nỉ non: “Mới gặp đã thấy trên người em có cái mùi này, là dây ở đây sao?” Y không đợi Mai Mai trả lời mà cứ lần lữa không chịu trả tóc người ta lại. Lôi mấy tờ ông Mao đỏ chói trong ví Mạc Thông ra nhét vào áo nhỏ của cô nàng, đầu ngón tay nhẹ lướt khiến con chim non run lên một cái, y nói nhỏ,“Tên bạn này của tôi còn non lắm, hôm nay bị tôi sống chết kéo tới đây, có hơi ngượng ngùng một chút, cô em tìm một chỗ sạch sẽ…và vài người sạch sẽ chút, nhé?”
Y buông Mai Mai ra, vỗ lên lưng cô ả hai cái. Mai Mai nhảy ra khỏi ngực y, ba bước nhảy thành hai chui đến một xó như quầy phục vụ, nói với người ở đó mấy câu, sau đó móc tiền trên người ra cho người nọ rút một ít.
Người đàn ông mặt mày dữ tợn đứng sau quầy giương mắt nhìn Mạc Thông, sau đó gọi điện thoại, hình như nói gì đó, chốc sau, Mai Mai mang hai người ra cửa, ở đó đã có một thiếu niên chờ bọn họ.
Thiếu niên này mặc sơ mi trắng bình thường, không biết có trang điểm không mà mi thanh mục tú đến mức khó phân trống mái, thế mà lại hết sức tự nhiên, mang theo khí chất trong sáng đơn thuần cung cúc cúi đầu với bọn họ: “Chúng ta xuống tầng bốn nhé.” Nó nói xong thì tự nhiên như ruồi bâu đến ôm lấy Mạc Thông, Mạc Thông cau mày tránh né, hung dữ lườm An Tiệp đang xem náo nhiệt.
Móa nó, ông đây đến bắt người với anh, chứ có phải đến chơi gái quái đâu!
Thiếu niên cũng không để ý, khách nhân khó chơi hơn Mạc Thông nó gặp nhiều rồi. Nó tươi cười, không dán vào hắn nữa. Bốn người vào một gian phòng bố trí gọn gàng như phòng ngủ. Mạc Thông liếc An Tiệp, ý nói “Xem anh làm thế nào giờ”.
An Tiệp lại cứ như là đã chặt đứt mối dây liên hệ. Y đẩy mạnh Mai Mai lên tường, có mỗi động tác này thôi mà y làm còn quen tay hơn cả cầm súng đánh người, trong chậm rãi lại lộ ra ung dung dụ hoặc. Qua một cái hôn, y đã làm cho con bé chim non kia chóng mặt choáng váng.
Đồ đểu Túy Xà không phải nói y say đắm si mê thủ thân như ngọc với một em gái ngây thơ hay sao?! Dây thân kinh trong đầu Mạc Thông đứt phựt. Ý tưởng duy nhất trong đầu hắn chính là tóm cổ An Tiệp lôi xuống khỏi người con nhỏ kia, thế mà lại bị một cánh tay nhẹ nhàng giữ lại.
Thiếu niên cuốn lấy hắn như một con rắn, cách lớp quần áo ve vuốt da thịt hắn. Thằng chả không ra nam không ta nữ này khiến cho Mạc Thông ghét cay ghét đắng, muốn đẩy ra mà cuối cùng lại không làm. Thiếu niên thở khí như lan vào lỗ tai hắn nhồn nhột: “Sao thế? Em không đẹp bằng người bạn kia của anh à?”
Mạc Thông sửng sốt nheo mắt, ánh nhìn chiếu thẳng vào thiếu niên đầy nguy hiểm.
“Đừng như vậy mà, làm nghề này của chúng em ấy à, trước tiên phải có con mắt sắc…mùi vị của y, anh còn chưa nếm qua phải không ?” Ngón tay thiếu niên chậm rãi trượt xuống theo vai Mạc Thông, vẽ vòng như có như không lên ngực hắn,“Có muốn thử với em trước không ? Cam đoan không kém y đâu mà……”
Mạc Thông rụng da gà đầy đất, nhấc chân đạp đầu gối thiếu niên quăng người ra. Ngẩng đầu lên đã phát hiện An Tiệp và con nhỏ Mai Mai kia biến mất tăm mất dạng. Nhớ tới bộ dạng An Tiệp cười tủm tỉm “Đến cậu mà còn không đốn gục được thì còn làm ăn quái gì.” Hắn lập tức hiểu ra mình lại bị tên đàn ông xấu xa trơn như cá chạch này chơi đểu rồi. Hắn oán hận chỉnh lại quần áo, tóm lấy thiếu niên mặt trắng dưới chân: “Ông hỏi cái gì thì mày nói cái đó, nói nhảm một chữ, liệu hồn với ông!”
An Tiệp ung dung nhìn Mai Mai bất tỉnh nhân sự nằm một bên, đã nhấc chân muốn đi rồi lại thở dài lộn về, mở ví Mạc Thông ra trút hết tiền lên ngực cô ả___Dù sao cũng không phải tiền của y, coi như làm một việc thiện.
Con chim chưa mọc đủ lông Mạc Thông cuối cùng cũng bị An Tiệp bỏ rơi, y còn dùng hiệu suất cực cao moi ra được từ miệng Mai Mai kết cấu cơ bản của chỗ này, dựa vào những gì y biết từ Lý thì…
An Tiệp cười cười, bản thân y là người có bệnh, đối phương lại ưa sạch sẽ, đều cực dễ phân tích bắt thóp, nếu nói từ mặt đó thì cũng tính là ngang sức ngang tài… Cho đến tận giờ vẫn là Lý áp chế y, cũng nên đến lúc phản kích lần đầu rồi.
Tầng này là dành cho khách mua vui thuê phòng, tầng tiếp theo là dãy phòng của những kẻ có khuynh hướng thích ngược đãi, có kèm theo cả công cụ đặc thù, còn có một tầng cuối cùng nghe đâu là phòng VIP, thật rõ là ra vẻ, người kia nói chỗ cũ chắc là tầng kia rồi ?
An Tiệp nhìn thoáng qua những bậc thang tối om như dẫn thẳng xuống Địa Ngục, nhưng không đi xuống dưới. Dựa vào tình trạng khiết phích thành bệnh như người kia mà có thể xuống được tận đây đã rất là khiêu chiến năng lực thừa nhận của y rồi. Y cẩn thận mà thong thả tìm kiếm trong tầng này, như một trận gió thổi qua các góc khuất, không mảy may để lại dù chỉ là một cái bóng trong camera theo dõi, vô thanh vô tức.
Bố trí của tầng nhà này vô cùng nhàm chán, ngoại trừ mấy ngọn đèn hoặc sáng hoặc tối chứa ám hiệu ngầm với mấy bức bích họa trên tường ra thì trên cơ bản cửa phòng nào cũng như nhau, bên trên đơn giản viết mỗi số phòng. Tuy đã là rạng sáng nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể có người tới, huống chi lấy chỉ số thông minh của Mạc Thông thì sẽ không bị y cắt đuôi quá lâu, thời gian cho y tìm không còn bao nhiêu nữa.
Cái hành lang này xoay tới xoay lui, An Tiệp đi một lúc bị xoay cho suýt hôn mê, thứ duy nhất không thay đổi chính là dãy phòng bên trái đánh số lẻ từ “1” đến “15”, dãy bên phải đánh số chẵn từ “2” Đến “14”, vì vị trí cầu thang mà thiếu một gian so với bên trái…… Đột nhiên, một cánh cửa bị người ta giật mạnh ra, An Tiệp cả kinh, nhanh chóng lách mình tránh sau cây cột chỗ lối rẽ. Y trông thấy Mạc Thông do dự tại chỗ một chút rồi xoay người đi xuống lầu, phỏng chừng cũng đã hỏi kĩ cấu tạo của nơi này rồi.
Mỹ nhân trong lòng mà tâm không loạn, An Tiệp nhìn bóng lưng của hắn mà thầm tán thưởng trong lòng, nhóc con khá lắm.
Căn phòng mà Mạc Thông vừa bước ra là phòng số chẵn “14”, Mai Mai kéo mình vào phòng số “12”, nghe nói hôm nay làm ăn không tồi, cả một tầng không còn phòng nào trống, như vậy thì, căn phòng ở chính giữa bị ngăn cách kia… Ánh nhìn của An Tiệp rơi vào cánh cửa viết số “13”. Bảng hiệu của tất cả các gian phòng đều là màu xanh đậm, chỉ có gian này, tấm biển đen sẫm.
Con số tượng trưng của tà ác và điềm xấu, An Tiệp dựa vào vách tường lạnh băng, nhìn chằm chằm cánh cửa ấy.
——————————————————–
Nửa giờ sau, theo một tiếng cười khẽ, một cánh cửa nhẹ nhàng bị kéo ra từ bên trong, người đàn ông trẻ tuổi đeo kính thò đầu ra nhìn quanh rồi lại quay vào nói gì đó với người bên trong.
Đúng vào lúc này, biến cố phát sinh, đằng sau gã vô thanh vô tức nhảy xuống một người. No.16 đeo kính đen giật mình thì đã muốn, phần gáy bị chém cho một nhát, lập tức ngã sụp xuống. Mà chính vì No.16 đứng chắn cửa ra vào, cho nên khi người bên trong ý thức được chuyện xảy ra thì An Tiệp đã túm được khẩu súng trên người No.16, tựa cửa đứng nhìn bọn họ rồi.
Trong phòng có hai người, một tên là cái gã áo mưa kín mít vừa rồi, vẫn úp nguyên bộ ngồi trên giường, trong tay không có vũ khí. Một người khác ngồi trên xe lăn, cả người cũng che kín như bưng. Cả gian phòng, ngoại trừ No.16 đang nằm dưới đất ra thì chẳng có ai dùng mặt thật nhìn người khác cả
An Tiệp bĩu môi, không thèm nhìn tên trùm áo mưa mà chỉ thẳng súng vào kẻ ngồi xe lăn, chậm rãi đi qua đó.
Cánh cửa mở ra sau lưng y lung lay hai cái, là một số 3 màu lam nhu hòa.
An Tiệp hơi hơi nghiêng đầu qua, nở một nụ: “Zeus, Poseidon và Hades là ba đứa con trai của Cronos, ba người bọn họ phân chia cai quản cả vũ trụ; nắm giữ vận mệnh cả đời con người là ba vị nữ thần; Minh phủ phán quan do chúng thần bổ nhiệm cũng là ba ông; vị thần cổ xưa nhất Hy Lạp là Zeus ba mắt, ba con mắt thể hiện quyền khống chế cao nhất của ông ta với ba nguyên tố tự nhiên___Đất, nước và không khí. Trong những truyền thuyết vô vị này, ‘Ba’ vĩnh viễn liên quan đến quyền uy chí cao vô thượng… Lý, mười năm không gặp, sao ông không tiến bộ hơn chút nào hết vậy, bày vẽ lắm trò thế?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook