Nghịch Long
-
Chương 3: Chuyện cũ
Cuộc chiến qua đi, khi hắn tỉnh giấc thì cũng đã qua ngày hôm sau, cảm nhận được thân thể mình đang còn tồn tại ; trong lòng ngập tràn vui sứng vì đã sống sót sau tai nạn, hắn toan hét lên nhưng khi thấy cảnh tượng trước mắt thì hắn không dám lên tiếng nữa
Trước mắt hắn là một cảnh hoang tàn, đổ nát ; những cành cây, ngọn cỏ xung quanh không còn xanh tươi nữa, cái hồ xinh đẹp kia cũng chẳng còn thấy bóng đáng chỉ còn trơ trọi lại là cái xác của một con cá chép xinh đẹp
Nhìn thấy cảnh tượng này lòng hắn chợt trùm xuống, không còn cảm giác vui sướng nữa mà chỉ còn cảm giác tự trách, cũng không biết tại sao mà giờ đây hắn cảm thấy mình có lỗi vô cùng, như trước kia tuy rằng hắn chưa từng động tay chân vào mấy việc chém giết hay nói đúng hơn là hắn chưa từng giết bất kỳ một con yêu thú nào, nhưng đánh cho nó bị thương hay mất nửa cái mạng thì không phải không có, tuy vậy nhưng hắn cũng chưa từng cảm giác mình có lỗi, chưa bao giờ hắn có cảm giác mình đã làm sai mà bây giờ thứ cảm xúc ấy lại như thủy triều dũng mãnh phá vỡ đi triết lý sống của hắn
- Một chú cá nhỏ xinh đẹp như vậy, một cái hồ nên thơ như vậy, một khung cảnh tuyệt vời như vậy! tại sao? - hắn suy nghĩ mông lung một lúc, hắn chợt cảm thấy mình tội trạng thực quá lớn. chính hắn là nguyên nhân làm cho nơi này đổ nát, chính hắn là kẻ đã lấy đi sinh mạng con cá xinh đẹp kia, chính hắn là kẻ mù quáng làm ra những chuyện táng tận lương tâm như vậy. không ai khác là tại chính hắn, hắn đau khổ thầm nghĩ rồi ngước nhìn lên bầu trời
- Sư tổ trên trời có linh! hãy dẫn lối cho đệ tử vượt qua cõi u mê này - những giọt nước mắt lăn trên gò má, hắn thực sự thống khổ trước những điều đang diễn ra trước mắt mình
- Cám ơn ngươi vì đã cứu vớt linh hồn ta, cám ơn ngươi vì đã khóc vì ta - đang trong tâm trạng hoang mang bất định thì hắn nghe được một giọng nói, giọng nói này như xoa dịu tâm linh hắn đã đư hắn về thế giới thực. phía sau hắn, một luồng âm linh bất định không ngừng vỗ vai an ủi hắn
- Ngươi là ai? -như một phản ứng tự nhiên, hắn ngước mặt lên hỏi, nhưng khi thấy luồng âm linh này thì hắn đã biết câu trả lời
- Ngươi là con... ngươi là - hắn vô thức chỉ về phía con cá xinh đẹp mà tội nghiệp khi rồi lên tiếng
- Đúng vậy! ta chính là con cá mà ngươi đang cho là tội nghiệp kia - như hiểu nỗi lòng của hắn âm linh kia lên tiếng trả lời - cảm ơn ngươi đã thương xót cho ta
- Ngươi không hận ta sao - hắn đáp lại với giọng ngờ vực
- Không! hoàn toàn không! chính ngươi đã cứu ta ra khỏi khổ ải, ta phải cảm tạ ngươi mới đúng không hề có ý oán hận hay trách móc gì ngươi cả- âm linh lại lên tiếng lần này trong giọng nói của hắn chứa đựng sự chua xót lẫn vui sướng
Võ tam im lặng không nói, vì hắn hoàn toàn không hiểu chuyện gì vừa sảy ra, hắn muốn hỏi thêm vài ba câu nhưng không biết bắt đầu từ đâu
- Để ta kể cho ngươi nghe về cuộc đời ta - như thấu hiểu tâm can hắn âm linh từ từ thuật lại cuộc đời của hắn, giọng nói của hắn tĩnh lặng như thể hắn đang kể một câu chuyện bình thường vậy, trước lúc kể hắn cũng không quên nhìn về phía võ tam một cái, thấy hắn gật gật đầu thì mới bắt đàu kể
- Ta vốn là một chú cá bình thường, sống ở trong một chiếc ao bình thường mộng ước của ta cũng bình thường không kém. ta chỉ muốn nô đùa trong ao, làm bạn với cây cỏ sống một cuộc sống thanh bình rồi ra đi một cách thanh thản - nó bắt đầu câu chuyện bằng một giọng nói trầm lặng và ấm áp, như nghĩ về quá khứ nó nhìn về phía xa xăm, nơi mà chính nó được sinh ra
- Nhưng một ngày nọ ta gặp được sư phụ của mình. ngươi biết sư phụ ta không - hắn ngước mặt nhìn người thiếu niên đối diện, nhưng khi thấy đối phương lắc đầu, ánh mắt vô cùng chăm chú vào hắn thì hắn cũng đành tiếp tục câu chuyện
- Cũng đúng thôi! ngươi nếu đã từng gặp sư phụ ta thì ngươi cũng đã không thốt lên thất thanh khi nhìn thấy ta biến thân như vậy. đúng sư phụ ta là một con rồng, một hoàng kim long thực thụ - ánh mắt hắn giờ đây tràn đầy sự ngưỡng mộ cùng thành kính và đày sự nhớ nhung
- Người tìm thấy ta, lúc đó ta thấy người cực kỳ vui sướng như nhặt được châu báu vậy ; người còn nói với ta “ con là một tồn tại cực kỳ đặc biệt, tương lai của con sẽ có một ngày vượt vũng môn, hoá thành một con rồng chân chính ”. lúc đó ta rất vui, ta vui đến ba ngày không khép miệng lại được, chính ngày đó người đã cho ta ước mơ, cho ta thấy cuộc đời này còn nhiều điều thú vị mà ta muốn trải qua - vẫn giọng nói ấy hắn giờ đây tưởng chừng như đang đồng hành cùng có âm linh trong quãng thời gian này, hắn thấy nó hạnh phúc nó sung sướng
- Người ở bên cạnh ta trăm năm, người khai linh trí cho ta, người dạy ta cách tu luyện, dạy ta cách ước mơ dạy ta thực hiện ước mơ của mình
- Sau trăm năm người cũng rời khỏi, trước khi người đi còn dặn dò ta “ một ngày nào đó ta muốn thấy con ở long tộc, một ngày nào đó ta muốn thấy con vì long tộc mà chiến đấu ” - kể tới đây thì hai hàng nước mắt của âm linh đã chảy ra, hắn nức nở hồi lâu rồi tiếp tục câu chuyện
- Vì câu nói đó của người mà tu điên cuồng tu luyện, ta muốn cho sư phụ thấy được mình mạnh mẽ nhường nào, nhìn thấy sư phụ hãnh diện vì mình. nhưng ta đã lầm, cảnh giới tu vi càng lên cao càng chậm chạp, nhưng ta muốn sớm, sớm hơn nữa, ta muốn đạt được sự kỳ vọng của ân sư sớm nhất có thể vì thế ta đã sa đoạ
- Ngươi biết sát khí không? âm linh ngắt quãng câu chuyện rồi quay lại nhìn hắn hỏi. hắn thầm gật gật đầu nhưng sau đó lại lắc lắc đầu
- Y như ta dự đoán! ngươi biết sát khí nhưng ngươi không có sát khí. sát khí sẽ xuất hiện khi ngươi thực sự muốn giết một ai đó, vì ta biết ngươi không có nên ta mới muốn kể cho ngươi - nó nhìn về phía võ tam một cái rồi xác định lại một chuyện, võ tam gật gật đầu thực ra hắn không phải chưa từng có sát khí hay không có sát khí mà sát khí của hắn chỉ đơn giản là hắn đã giấu đi
- Sát khí là thứ mà yêu tộc ta vừa tôn sùng vừa sợ hãi, sát khí sẽ cho chúng ta lực lượng, cho chúng ta dũng cảm, cho chúng ta sức mạnh nhưng khi vượt qua giới hạn cho phép nó sẽ chiếm lấy linh hồn ta, chiếm lấy nhân tâm cũng như đoạt lấy sự sống của chính chúng ta: điên cuồng, sa đoạ, chém giết đó là tất cả những gì mà nó đem lại - nói tới đây khuôn mặt của âm linh cũng tỏ vẻ sợ hãi, nó một phần muốn giãy dụa để thoát ra còn một phần như muốn lao vào, đó là cảm xúc lẫn lộn một cảm xúc thực khó tả
- Yêu tộc ta muốn mạnh mẽ nên phải nương nhờ vào sát khí, điều đó là sai sao? không! hoàn toàn không sai, nhưng chúng ta lại sa đoạ vào đó, dùng sinh mạng của kẻ khác để biến minh mạnh mẽ. không sai! sai ở chỗ chúng ta đã đánh mất nhân tâm của mình, đánh mất đi ước vọng cao đẹp của mình
- Ta cũng thế, ta đã sa đoạ vào con đường tự diệt vong, ta điên cuồng trong dục vọng mà quên mất chính mình quên mất lời ân sư dặn dò. mà cuối cùng chính ngươi đã thức tỉnh ta. cảm ơn ngươi vì tất cả - âm linh kết thúc câu chuyện của mình rồi nhìn vào mặt người thiếu niên trước mắt
- Chúc mừng ngươi - sau khi nghe xong câu chuyện của âm linh hai hàng mi của hắn lại tuôn trào lệ nóng, hắn không biết nên an ủi đối phương thế nào nên đành nói một câu chúc mừng
- Đa tạ! a - như nhớ ra điều gì âm linh khuôn mặt bất định thì lình thốt lên một tiếng rồi tiến tới nơi cái xác của chính mình, hắn lôi ra một vật thể màu vàng dính máu
- Dây là thứ duy nhất mà ta có, bây giờ ta không thể dùng được nên tặng nó cho ngươi, hi vọng nó sẽ giúp ích cho ngươi! à mà không nó chắc chắn sẽ giúp ích cho ngươi. vì ngươi chắc chắn cần dùng đến nó! - nói đoạn âm linh ném vật kia cho hắn, trong vô thức hắn tiếp lấy vật này rồi kinh hoảng thốt lên - long lân
- Đúng vậy! đó là món quà đầu tiên cũng là thứ quý giá nhất mà sư phụ tặng cho ta - âm linh không chần chờ đáp lại
- Đã tới lúc ta phải đi. dù sao cũng cảm ơn vì tất cả - nói đoạn âm linh cũng tan biến vào cõi hư vô
- Vĩnh biệt - hắn hé miêng re ré một câu như chỉ để mình hắn nghe thấy
Sau khi âm linh tan biến lúc này hắn mới dò xét miếng lân phiến này, miếng lân phiến này chính là thứ mà ngày hôm qua hắn hiểu nhầm là một viên yêu đan, cũng chính nó đã lấy đi sinh mạng của người kia
- Hoá long quyết - khi nhìn dòng chữ đầu tiên trên miếng long phiến này đã là hắn vực kỳ thất vọng,
- Chỉ là một bộ công pháp mà ngươi cũng tự tin vcl ra, còn tỏ vẻ thần bí: chắc chắn ta cần tới nó. nói cho ngươi biết “ lạc vân quyết ” mà ta đang tu luyện chính là môn công pháp mà người người hằng mang có được, nó được xem là một môn tuyệt học nhất nhì thiên hạ, là bí bảo của tông môn ta cũng như toàn nhân tộc ta đó - hắn hét lên một cách tự hào nhưng thực chẳng ai nghe lời hắn nói cả
- Thôi! dù sao cũng là một món quà ý nghĩa, đọc nó cũng có mất mát gì vả lại có thể tăng thêm cho ta phần hiểu biết về thế giới này. nhưng khi đọc xong dòng đầu tiên đã làm hắn lệ rơi đầy mặt
Trước mắt hắn là một cảnh hoang tàn, đổ nát ; những cành cây, ngọn cỏ xung quanh không còn xanh tươi nữa, cái hồ xinh đẹp kia cũng chẳng còn thấy bóng đáng chỉ còn trơ trọi lại là cái xác của một con cá chép xinh đẹp
Nhìn thấy cảnh tượng này lòng hắn chợt trùm xuống, không còn cảm giác vui sướng nữa mà chỉ còn cảm giác tự trách, cũng không biết tại sao mà giờ đây hắn cảm thấy mình có lỗi vô cùng, như trước kia tuy rằng hắn chưa từng động tay chân vào mấy việc chém giết hay nói đúng hơn là hắn chưa từng giết bất kỳ một con yêu thú nào, nhưng đánh cho nó bị thương hay mất nửa cái mạng thì không phải không có, tuy vậy nhưng hắn cũng chưa từng cảm giác mình có lỗi, chưa bao giờ hắn có cảm giác mình đã làm sai mà bây giờ thứ cảm xúc ấy lại như thủy triều dũng mãnh phá vỡ đi triết lý sống của hắn
- Một chú cá nhỏ xinh đẹp như vậy, một cái hồ nên thơ như vậy, một khung cảnh tuyệt vời như vậy! tại sao? - hắn suy nghĩ mông lung một lúc, hắn chợt cảm thấy mình tội trạng thực quá lớn. chính hắn là nguyên nhân làm cho nơi này đổ nát, chính hắn là kẻ đã lấy đi sinh mạng con cá xinh đẹp kia, chính hắn là kẻ mù quáng làm ra những chuyện táng tận lương tâm như vậy. không ai khác là tại chính hắn, hắn đau khổ thầm nghĩ rồi ngước nhìn lên bầu trời
- Sư tổ trên trời có linh! hãy dẫn lối cho đệ tử vượt qua cõi u mê này - những giọt nước mắt lăn trên gò má, hắn thực sự thống khổ trước những điều đang diễn ra trước mắt mình
- Cám ơn ngươi vì đã cứu vớt linh hồn ta, cám ơn ngươi vì đã khóc vì ta - đang trong tâm trạng hoang mang bất định thì hắn nghe được một giọng nói, giọng nói này như xoa dịu tâm linh hắn đã đư hắn về thế giới thực. phía sau hắn, một luồng âm linh bất định không ngừng vỗ vai an ủi hắn
- Ngươi là ai? -như một phản ứng tự nhiên, hắn ngước mặt lên hỏi, nhưng khi thấy luồng âm linh này thì hắn đã biết câu trả lời
- Ngươi là con... ngươi là - hắn vô thức chỉ về phía con cá xinh đẹp mà tội nghiệp khi rồi lên tiếng
- Đúng vậy! ta chính là con cá mà ngươi đang cho là tội nghiệp kia - như hiểu nỗi lòng của hắn âm linh kia lên tiếng trả lời - cảm ơn ngươi đã thương xót cho ta
- Ngươi không hận ta sao - hắn đáp lại với giọng ngờ vực
- Không! hoàn toàn không! chính ngươi đã cứu ta ra khỏi khổ ải, ta phải cảm tạ ngươi mới đúng không hề có ý oán hận hay trách móc gì ngươi cả- âm linh lại lên tiếng lần này trong giọng nói của hắn chứa đựng sự chua xót lẫn vui sướng
Võ tam im lặng không nói, vì hắn hoàn toàn không hiểu chuyện gì vừa sảy ra, hắn muốn hỏi thêm vài ba câu nhưng không biết bắt đầu từ đâu
- Để ta kể cho ngươi nghe về cuộc đời ta - như thấu hiểu tâm can hắn âm linh từ từ thuật lại cuộc đời của hắn, giọng nói của hắn tĩnh lặng như thể hắn đang kể một câu chuyện bình thường vậy, trước lúc kể hắn cũng không quên nhìn về phía võ tam một cái, thấy hắn gật gật đầu thì mới bắt đàu kể
- Ta vốn là một chú cá bình thường, sống ở trong một chiếc ao bình thường mộng ước của ta cũng bình thường không kém. ta chỉ muốn nô đùa trong ao, làm bạn với cây cỏ sống một cuộc sống thanh bình rồi ra đi một cách thanh thản - nó bắt đầu câu chuyện bằng một giọng nói trầm lặng và ấm áp, như nghĩ về quá khứ nó nhìn về phía xa xăm, nơi mà chính nó được sinh ra
- Nhưng một ngày nọ ta gặp được sư phụ của mình. ngươi biết sư phụ ta không - hắn ngước mặt nhìn người thiếu niên đối diện, nhưng khi thấy đối phương lắc đầu, ánh mắt vô cùng chăm chú vào hắn thì hắn cũng đành tiếp tục câu chuyện
- Cũng đúng thôi! ngươi nếu đã từng gặp sư phụ ta thì ngươi cũng đã không thốt lên thất thanh khi nhìn thấy ta biến thân như vậy. đúng sư phụ ta là một con rồng, một hoàng kim long thực thụ - ánh mắt hắn giờ đây tràn đầy sự ngưỡng mộ cùng thành kính và đày sự nhớ nhung
- Người tìm thấy ta, lúc đó ta thấy người cực kỳ vui sướng như nhặt được châu báu vậy ; người còn nói với ta “ con là một tồn tại cực kỳ đặc biệt, tương lai của con sẽ có một ngày vượt vũng môn, hoá thành một con rồng chân chính ”. lúc đó ta rất vui, ta vui đến ba ngày không khép miệng lại được, chính ngày đó người đã cho ta ước mơ, cho ta thấy cuộc đời này còn nhiều điều thú vị mà ta muốn trải qua - vẫn giọng nói ấy hắn giờ đây tưởng chừng như đang đồng hành cùng có âm linh trong quãng thời gian này, hắn thấy nó hạnh phúc nó sung sướng
- Người ở bên cạnh ta trăm năm, người khai linh trí cho ta, người dạy ta cách tu luyện, dạy ta cách ước mơ dạy ta thực hiện ước mơ của mình
- Sau trăm năm người cũng rời khỏi, trước khi người đi còn dặn dò ta “ một ngày nào đó ta muốn thấy con ở long tộc, một ngày nào đó ta muốn thấy con vì long tộc mà chiến đấu ” - kể tới đây thì hai hàng nước mắt của âm linh đã chảy ra, hắn nức nở hồi lâu rồi tiếp tục câu chuyện
- Vì câu nói đó của người mà tu điên cuồng tu luyện, ta muốn cho sư phụ thấy được mình mạnh mẽ nhường nào, nhìn thấy sư phụ hãnh diện vì mình. nhưng ta đã lầm, cảnh giới tu vi càng lên cao càng chậm chạp, nhưng ta muốn sớm, sớm hơn nữa, ta muốn đạt được sự kỳ vọng của ân sư sớm nhất có thể vì thế ta đã sa đoạ
- Ngươi biết sát khí không? âm linh ngắt quãng câu chuyện rồi quay lại nhìn hắn hỏi. hắn thầm gật gật đầu nhưng sau đó lại lắc lắc đầu
- Y như ta dự đoán! ngươi biết sát khí nhưng ngươi không có sát khí. sát khí sẽ xuất hiện khi ngươi thực sự muốn giết một ai đó, vì ta biết ngươi không có nên ta mới muốn kể cho ngươi - nó nhìn về phía võ tam một cái rồi xác định lại một chuyện, võ tam gật gật đầu thực ra hắn không phải chưa từng có sát khí hay không có sát khí mà sát khí của hắn chỉ đơn giản là hắn đã giấu đi
- Sát khí là thứ mà yêu tộc ta vừa tôn sùng vừa sợ hãi, sát khí sẽ cho chúng ta lực lượng, cho chúng ta dũng cảm, cho chúng ta sức mạnh nhưng khi vượt qua giới hạn cho phép nó sẽ chiếm lấy linh hồn ta, chiếm lấy nhân tâm cũng như đoạt lấy sự sống của chính chúng ta: điên cuồng, sa đoạ, chém giết đó là tất cả những gì mà nó đem lại - nói tới đây khuôn mặt của âm linh cũng tỏ vẻ sợ hãi, nó một phần muốn giãy dụa để thoát ra còn một phần như muốn lao vào, đó là cảm xúc lẫn lộn một cảm xúc thực khó tả
- Yêu tộc ta muốn mạnh mẽ nên phải nương nhờ vào sát khí, điều đó là sai sao? không! hoàn toàn không sai, nhưng chúng ta lại sa đoạ vào đó, dùng sinh mạng của kẻ khác để biến minh mạnh mẽ. không sai! sai ở chỗ chúng ta đã đánh mất nhân tâm của mình, đánh mất đi ước vọng cao đẹp của mình
- Ta cũng thế, ta đã sa đoạ vào con đường tự diệt vong, ta điên cuồng trong dục vọng mà quên mất chính mình quên mất lời ân sư dặn dò. mà cuối cùng chính ngươi đã thức tỉnh ta. cảm ơn ngươi vì tất cả - âm linh kết thúc câu chuyện của mình rồi nhìn vào mặt người thiếu niên trước mắt
- Chúc mừng ngươi - sau khi nghe xong câu chuyện của âm linh hai hàng mi của hắn lại tuôn trào lệ nóng, hắn không biết nên an ủi đối phương thế nào nên đành nói một câu chúc mừng
- Đa tạ! a - như nhớ ra điều gì âm linh khuôn mặt bất định thì lình thốt lên một tiếng rồi tiến tới nơi cái xác của chính mình, hắn lôi ra một vật thể màu vàng dính máu
- Dây là thứ duy nhất mà ta có, bây giờ ta không thể dùng được nên tặng nó cho ngươi, hi vọng nó sẽ giúp ích cho ngươi! à mà không nó chắc chắn sẽ giúp ích cho ngươi. vì ngươi chắc chắn cần dùng đến nó! - nói đoạn âm linh ném vật kia cho hắn, trong vô thức hắn tiếp lấy vật này rồi kinh hoảng thốt lên - long lân
- Đúng vậy! đó là món quà đầu tiên cũng là thứ quý giá nhất mà sư phụ tặng cho ta - âm linh không chần chờ đáp lại
- Đã tới lúc ta phải đi. dù sao cũng cảm ơn vì tất cả - nói đoạn âm linh cũng tan biến vào cõi hư vô
- Vĩnh biệt - hắn hé miêng re ré một câu như chỉ để mình hắn nghe thấy
Sau khi âm linh tan biến lúc này hắn mới dò xét miếng lân phiến này, miếng lân phiến này chính là thứ mà ngày hôm qua hắn hiểu nhầm là một viên yêu đan, cũng chính nó đã lấy đi sinh mạng của người kia
- Hoá long quyết - khi nhìn dòng chữ đầu tiên trên miếng long phiến này đã là hắn vực kỳ thất vọng,
- Chỉ là một bộ công pháp mà ngươi cũng tự tin vcl ra, còn tỏ vẻ thần bí: chắc chắn ta cần tới nó. nói cho ngươi biết “ lạc vân quyết ” mà ta đang tu luyện chính là môn công pháp mà người người hằng mang có được, nó được xem là một môn tuyệt học nhất nhì thiên hạ, là bí bảo của tông môn ta cũng như toàn nhân tộc ta đó - hắn hét lên một cách tự hào nhưng thực chẳng ai nghe lời hắn nói cả
- Thôi! dù sao cũng là một món quà ý nghĩa, đọc nó cũng có mất mát gì vả lại có thể tăng thêm cho ta phần hiểu biết về thế giới này. nhưng khi đọc xong dòng đầu tiên đã làm hắn lệ rơi đầy mặt
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook