Nghịch Lân
-
Chương 39: Lòng lang dạ sói
- Tôi tin anh.
Lý Mục Dương nói.
Tuy rằng việc làm và lời nói của Yến Tương Mã có chút hơi quá nhưng lòng dạ lại khá tốt.
Đây là nhận thức của Lý Mục Dương về Yến Tương Mã.
Hơn nữa, thông qua lần tiếp xúc hôm trước, Lý Mục Dương biết người này chưa thể gọi là người xấu được, ít nhất cho đến bây giờ Lý Mục Dương còn chưa thấy hắn hư hỏng gì, nếu không lần đầu tiên gặp mặt cũng sẽ không diễn ra trong không khí thân mật như vậy.
Lấy thân phận thiếu gia của phủ thành chủ thì tại sao lại không mời được cao thủ? Có chuyện gì mà không làm được?
Lý Mục Dương dùng một tay bẻ gãy một góc bàn, nhưng đây không phải là nguyên nhân làm Yến Tương Mã lui bước, Lý Mục Dương không biết cao thủ có dạng gì nhưng mà bản thân hắn rõ, người ở bên cạnh Thôi Tiểu Tâm có thể phóng ra được ánh mặt trời, đây là việc mà hắn không thể so sánh được.
Đây cũng là điều khó xử khi Lý Mục Dương tin tưởng giao cha mẹ và em gái của mình cho Yến Tương Mã chiếu cố, nếu như Lý Mục Dương có ấn tượng không tốt với ai đó thì bất kể như thế nào Lý Mục Dương cũng sẽ không giao người nhà của mình vào tay kẻ đó, Lý Mục Dương tình nguyện không đi thi, không đậu ĐH Tây Phong.
- Cái gì?
Yến Tương Mã lặng đi một chút, nhìn Lý Mục Dương hỏi:
- Cậu nói cái gì? Tin tôi? Tin đây không phải là thuốc xổ sao?
- Tôi tin anh sẽ không làm hại người nhà của tôi.
Lý Mục Dương cười nói:
- Nếu không thì tôi cũng không nhờ anh chiếu cố bọn họ rồi.
- Cậu không nhờ mà là yêu cầu.
Yến Tương Mã tức giận:
- Bất quá là tôi nói thật, đây là thuốc xổ à không đây là thuốc giải, là thuốc giải độc, bên trong có Thái Dương thảo.
Lý Mục Dương gật gật đầu, nói:
- Tôi biết, còn thuốc nữa không?
- Có, còn có một nồi lớn.
Lý Đại Lộ bổ sung.
"------"
Yến Tương Mã ai oàn nhìn Lý Đại Lộ, con mẹ nó, thằng này là cao thủ bổ đao có nghề sao?
- Cảm ơn.
Lý Mục Dương cảm ơn Lý Đại Lộ, vào phòng bếp, múc hai chén thuốc, một chén cho cha mình, chén khác cho Lý Tư Niệm.
Lý Tư Niệm liều mạng lắc đầu, nói:
- Em không uống, vừa đen vừa khó uống, còn bị tiêu chuẩn nữa.
- Phải uống.
Giọng nói của Lý Mục Dương rất ôn nhu:
- Trong thân thể của em còn có độc, nhất định phải bài trừ nó ra, nếu không sẽ không tốt cho cơ thể của em. Cho dù bây giờ em không sao nhưng ai biết được nó có ảnh hưởng gì đến nội tạng của em không?
Lý Tư Niệm vẫn lắc đầu, nàng sợ nhất là chịu khổ.
Vì thế Lý Mục Dương liền nắm cái mũi của nàng rồi đổ chén thuốc vào miệng của nàng.
Uống thuốc xong, Lý Mục Dương che miệng mà nói:
- Lý Mục Dương, anh đáng ghét, đắng chết đi được.
Lý Mục Dương để cái chén qua một bên, nói:
- Em mau về phòng của mình đi.
Lý Tư Niệm cực kì thông minh, nhìn Yến Tương Mã liếc mắt một cái rồi đi về phòng của mình.
Lý Mục Dương lắc đầu cười khẽ, cô muội muội này thật đúng là để cho hắn đau đến tận xương tủy.
Yến Tương Mã nhìn thấy bóng lưng rời xa của Lý Tư Niệm, có chút si ngốc, một lúc sau mới tỉnh lại, đi đến bên cạnh Lý Mục Dương, hỏi:
- Lý Mục Dương, Tư Niệm là em gái của cậu sao?
- Đúng.
Lý Mục Dương gật đầu, thấy vẻ mặt chờ mong của Yến Tương Mã, Lý Mục Dương có chút cảnh giác mà hỏi:
- Anh hỏi cái này làm gì?
- Hai người là am em ruột đó chứ?
Yến Tương Mã hỏi.
Nghe được Yến Tương Mã nói những lời này, Lý Nham đang uống thuốc thiếu chút nữa mà nghẹn chết.
Vẻ mặt ông trở nên tức giận nhìn chằm chằm Yến Tương Mã, quát:
- Yến Tương Mã, cậu nói cái gì đó? Lý Mục Dương cùng Lý Tư Niệm là do một mẹ sinh ra, là an hem ruột, cậu không biết thì đừng có nói bậy.
Yến Tương Mã cười ha hả nhìn Lý Nham, nói:
- Không phải tôi cố ý nói cái này chỉ là tôi cảm thấy diện mạo của Lý Mục Dương và Lý Tư Niệm kém xa nhau quá lớn.
Hắn nghiêm túc đánh giá Lý Mục Dương, nói:
- Không chỉ riêng tôi nghĩ như vậy, nếu để cho hai người các cậu cùng đi ra ngoài thì…
- Đi tới đâu cũng là anh em ruột cả.
Lý Nham không khách khí mà cắt ngang lời nói của Yến Tương Mã.
Lý Mục Dương nhìn Yến Tương Mã liếc mắt một cái, ý bảo hắn không cần tiếp tục đề tài này. Hắn biết phụ thân không thích nghe người khác hoài nghi mình cùng Lý Tư Niệm không phải là anh em ruột, lúc nhỏ hai người cùng ra phố, nếu có nào nói hai người không phải là anh em ruột thì sau đó phụ thân sẽ trở nên rất tức giận mà mẫu thân lại dịu dàng cười hì hì nói là con trai lớn bị ốm cho nên thân thể mới không tốt.
Lý Nham là người có võ, tuy rằng cảnh giới không cao nhưng nhiều năm khổ luyện cho nên thân thể cũng mạnh hơn người thường. Từ nhỏ Lý Tư Niệm đã đi theo lão sư phụ luyện " Phá Thể thuật ", thoạt nhìn là không cố gắng nhưng mà kiên trì rất lâu hơn nữa nàng cũng thông minh, coi như là có chút bản lĩnh.
Trái lại La Kỳ là người có thân thể yếu nhất, bà là người tỉnh dậy cuối cùng.
Mở mắt ra, chuyện đầu tiên mà bà làm là tìm Lý Mục Dương, thấy được Lý Mục Dương đứng ở bên cạnh mình, hốc mắt bà đỏ lên, bổ nhào qua ôm lấy Lý Mục Dương nói:
- Mục Dương, con không sao chứ? Có bị thương không? Tên xấu kia đâu rồi? Cha cùng em của con đâu? Bọn họ có sao không?
- Mẹ, cha và em không sao cả.
Lý Mục Dương ôm chặt thân thể của mẫu thân, cười nói.
- Tốt quá, tốt quá.
La Kỳ lệ nóng doanh tròng, ôm thật chặc Lý Mục Dương không chịu buông tay.
Đã trải qua sinh li tử biệt, mới càng có thể cảm nhận được sinh mệnh đáng quý.
Lý Mục Dương khuyên giải an ủi mẹ mình, lại cho mẹ mình uống chén thuốc giải độc, cuối cùng cũng đã giải quyết xong chuyện trong nhà.
Lý Mục Dương đi đến bên cạnh Yến Tương Mã, vẻ mặt cảm kích nói:
- Yến đại thiếu, lần này đa tạ anh đã giúp tôi chiếu cố người nhà, phần ân tình này tôi ghi ở trong lòng. Ngày sau nếu có cơ hội, tôi sẽ báo đáp.
- Quá khách khí. Quá khách khí.
Yến Tương Mã cười ha hả khoát tay, nói:
- Tất cả mọi người là người trẻ tuổi, cậu lại là bạn họ của Tiểu Tâm, mọi người liền đều là người một nhà. Đừng gọi là Yến đại thiếu này Yến đại thiếu nọ, danh xưng kia là cho người bên ngoài gọi, còn cậu thì cứ gọi là anh họ như trước kia là được.
- Được rồi anh họ.
- Đúng thôi, nên như vậy. Đúng rồi, tôi đi lên lầu nhìn xem Tư Niệm hiện tại tình huống thế nào, sau khi uống thuốc xong sẽ bị đau bụng, chỗ của tôi còn có một viên thuốc của Đạo gia…
Yến Tương Mã còn chưa nói xong thì đã muốn chạy lên lầu.
- Yến Tương Mã, anh đứng lại cho tôi.
Lý Mục Dương ở phía sau hét lớn.
- Tôi chỉ muốn đi nhìn…
- Không được.
Lý Mục Dương ngăn Yến Tương Mã lại.
- Để tôi đứng ở trước cửa thể hiện sự quan tâm của tôi được chứ?
- Không được.
- Tôi vừa mới giúp cậu.
- Tôi nói rồi tôi sẽ báo đáp.
- Tôi không thể thu chút lợi tức trước sao?
- Không thể.
- Lý Mục Dương, cậu lòng lang dạ sói.
- Yến Tương Mã, anh tham tài háo sắc.
…
Thôi Tiểu Tâm đẩy cửa sân ra thì thấy Lý Mục Dương và Yến Tương Mã mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Nàng nở ra một nụ cười, nói:
- Tôi đang đi vào vườn bách thú sao?
Lý Mục Dương nói.
Tuy rằng việc làm và lời nói của Yến Tương Mã có chút hơi quá nhưng lòng dạ lại khá tốt.
Đây là nhận thức của Lý Mục Dương về Yến Tương Mã.
Hơn nữa, thông qua lần tiếp xúc hôm trước, Lý Mục Dương biết người này chưa thể gọi là người xấu được, ít nhất cho đến bây giờ Lý Mục Dương còn chưa thấy hắn hư hỏng gì, nếu không lần đầu tiên gặp mặt cũng sẽ không diễn ra trong không khí thân mật như vậy.
Lấy thân phận thiếu gia của phủ thành chủ thì tại sao lại không mời được cao thủ? Có chuyện gì mà không làm được?
Lý Mục Dương dùng một tay bẻ gãy một góc bàn, nhưng đây không phải là nguyên nhân làm Yến Tương Mã lui bước, Lý Mục Dương không biết cao thủ có dạng gì nhưng mà bản thân hắn rõ, người ở bên cạnh Thôi Tiểu Tâm có thể phóng ra được ánh mặt trời, đây là việc mà hắn không thể so sánh được.
Đây cũng là điều khó xử khi Lý Mục Dương tin tưởng giao cha mẹ và em gái của mình cho Yến Tương Mã chiếu cố, nếu như Lý Mục Dương có ấn tượng không tốt với ai đó thì bất kể như thế nào Lý Mục Dương cũng sẽ không giao người nhà của mình vào tay kẻ đó, Lý Mục Dương tình nguyện không đi thi, không đậu ĐH Tây Phong.
- Cái gì?
Yến Tương Mã lặng đi một chút, nhìn Lý Mục Dương hỏi:
- Cậu nói cái gì? Tin tôi? Tin đây không phải là thuốc xổ sao?
- Tôi tin anh sẽ không làm hại người nhà của tôi.
Lý Mục Dương cười nói:
- Nếu không thì tôi cũng không nhờ anh chiếu cố bọn họ rồi.
- Cậu không nhờ mà là yêu cầu.
Yến Tương Mã tức giận:
- Bất quá là tôi nói thật, đây là thuốc xổ à không đây là thuốc giải, là thuốc giải độc, bên trong có Thái Dương thảo.
Lý Mục Dương gật gật đầu, nói:
- Tôi biết, còn thuốc nữa không?
- Có, còn có một nồi lớn.
Lý Đại Lộ bổ sung.
"------"
Yến Tương Mã ai oàn nhìn Lý Đại Lộ, con mẹ nó, thằng này là cao thủ bổ đao có nghề sao?
- Cảm ơn.
Lý Mục Dương cảm ơn Lý Đại Lộ, vào phòng bếp, múc hai chén thuốc, một chén cho cha mình, chén khác cho Lý Tư Niệm.
Lý Tư Niệm liều mạng lắc đầu, nói:
- Em không uống, vừa đen vừa khó uống, còn bị tiêu chuẩn nữa.
- Phải uống.
Giọng nói của Lý Mục Dương rất ôn nhu:
- Trong thân thể của em còn có độc, nhất định phải bài trừ nó ra, nếu không sẽ không tốt cho cơ thể của em. Cho dù bây giờ em không sao nhưng ai biết được nó có ảnh hưởng gì đến nội tạng của em không?
Lý Tư Niệm vẫn lắc đầu, nàng sợ nhất là chịu khổ.
Vì thế Lý Mục Dương liền nắm cái mũi của nàng rồi đổ chén thuốc vào miệng của nàng.
Uống thuốc xong, Lý Mục Dương che miệng mà nói:
- Lý Mục Dương, anh đáng ghét, đắng chết đi được.
Lý Mục Dương để cái chén qua một bên, nói:
- Em mau về phòng của mình đi.
Lý Tư Niệm cực kì thông minh, nhìn Yến Tương Mã liếc mắt một cái rồi đi về phòng của mình.
Lý Mục Dương lắc đầu cười khẽ, cô muội muội này thật đúng là để cho hắn đau đến tận xương tủy.
Yến Tương Mã nhìn thấy bóng lưng rời xa của Lý Tư Niệm, có chút si ngốc, một lúc sau mới tỉnh lại, đi đến bên cạnh Lý Mục Dương, hỏi:
- Lý Mục Dương, Tư Niệm là em gái của cậu sao?
- Đúng.
Lý Mục Dương gật đầu, thấy vẻ mặt chờ mong của Yến Tương Mã, Lý Mục Dương có chút cảnh giác mà hỏi:
- Anh hỏi cái này làm gì?
- Hai người là am em ruột đó chứ?
Yến Tương Mã hỏi.
Nghe được Yến Tương Mã nói những lời này, Lý Nham đang uống thuốc thiếu chút nữa mà nghẹn chết.
Vẻ mặt ông trở nên tức giận nhìn chằm chằm Yến Tương Mã, quát:
- Yến Tương Mã, cậu nói cái gì đó? Lý Mục Dương cùng Lý Tư Niệm là do một mẹ sinh ra, là an hem ruột, cậu không biết thì đừng có nói bậy.
Yến Tương Mã cười ha hả nhìn Lý Nham, nói:
- Không phải tôi cố ý nói cái này chỉ là tôi cảm thấy diện mạo của Lý Mục Dương và Lý Tư Niệm kém xa nhau quá lớn.
Hắn nghiêm túc đánh giá Lý Mục Dương, nói:
- Không chỉ riêng tôi nghĩ như vậy, nếu để cho hai người các cậu cùng đi ra ngoài thì…
- Đi tới đâu cũng là anh em ruột cả.
Lý Nham không khách khí mà cắt ngang lời nói của Yến Tương Mã.
Lý Mục Dương nhìn Yến Tương Mã liếc mắt một cái, ý bảo hắn không cần tiếp tục đề tài này. Hắn biết phụ thân không thích nghe người khác hoài nghi mình cùng Lý Tư Niệm không phải là anh em ruột, lúc nhỏ hai người cùng ra phố, nếu có nào nói hai người không phải là anh em ruột thì sau đó phụ thân sẽ trở nên rất tức giận mà mẫu thân lại dịu dàng cười hì hì nói là con trai lớn bị ốm cho nên thân thể mới không tốt.
Lý Nham là người có võ, tuy rằng cảnh giới không cao nhưng nhiều năm khổ luyện cho nên thân thể cũng mạnh hơn người thường. Từ nhỏ Lý Tư Niệm đã đi theo lão sư phụ luyện " Phá Thể thuật ", thoạt nhìn là không cố gắng nhưng mà kiên trì rất lâu hơn nữa nàng cũng thông minh, coi như là có chút bản lĩnh.
Trái lại La Kỳ là người có thân thể yếu nhất, bà là người tỉnh dậy cuối cùng.
Mở mắt ra, chuyện đầu tiên mà bà làm là tìm Lý Mục Dương, thấy được Lý Mục Dương đứng ở bên cạnh mình, hốc mắt bà đỏ lên, bổ nhào qua ôm lấy Lý Mục Dương nói:
- Mục Dương, con không sao chứ? Có bị thương không? Tên xấu kia đâu rồi? Cha cùng em của con đâu? Bọn họ có sao không?
- Mẹ, cha và em không sao cả.
Lý Mục Dương ôm chặt thân thể của mẫu thân, cười nói.
- Tốt quá, tốt quá.
La Kỳ lệ nóng doanh tròng, ôm thật chặc Lý Mục Dương không chịu buông tay.
Đã trải qua sinh li tử biệt, mới càng có thể cảm nhận được sinh mệnh đáng quý.
Lý Mục Dương khuyên giải an ủi mẹ mình, lại cho mẹ mình uống chén thuốc giải độc, cuối cùng cũng đã giải quyết xong chuyện trong nhà.
Lý Mục Dương đi đến bên cạnh Yến Tương Mã, vẻ mặt cảm kích nói:
- Yến đại thiếu, lần này đa tạ anh đã giúp tôi chiếu cố người nhà, phần ân tình này tôi ghi ở trong lòng. Ngày sau nếu có cơ hội, tôi sẽ báo đáp.
- Quá khách khí. Quá khách khí.
Yến Tương Mã cười ha hả khoát tay, nói:
- Tất cả mọi người là người trẻ tuổi, cậu lại là bạn họ của Tiểu Tâm, mọi người liền đều là người một nhà. Đừng gọi là Yến đại thiếu này Yến đại thiếu nọ, danh xưng kia là cho người bên ngoài gọi, còn cậu thì cứ gọi là anh họ như trước kia là được.
- Được rồi anh họ.
- Đúng thôi, nên như vậy. Đúng rồi, tôi đi lên lầu nhìn xem Tư Niệm hiện tại tình huống thế nào, sau khi uống thuốc xong sẽ bị đau bụng, chỗ của tôi còn có một viên thuốc của Đạo gia…
Yến Tương Mã còn chưa nói xong thì đã muốn chạy lên lầu.
- Yến Tương Mã, anh đứng lại cho tôi.
Lý Mục Dương ở phía sau hét lớn.
- Tôi chỉ muốn đi nhìn…
- Không được.
Lý Mục Dương ngăn Yến Tương Mã lại.
- Để tôi đứng ở trước cửa thể hiện sự quan tâm của tôi được chứ?
- Không được.
- Tôi vừa mới giúp cậu.
- Tôi nói rồi tôi sẽ báo đáp.
- Tôi không thể thu chút lợi tức trước sao?
- Không thể.
- Lý Mục Dương, cậu lòng lang dạ sói.
- Yến Tương Mã, anh tham tài háo sắc.
…
Thôi Tiểu Tâm đẩy cửa sân ra thì thấy Lý Mục Dương và Yến Tương Mã mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Nàng nở ra một nụ cười, nói:
- Tôi đang đi vào vườn bách thú sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook