Nghịch Đồ Tu Tiên Chỉ Nam
-
7: Chân Nhân Đừng Đi A!
Thiên Võ Tông Quang Diệu Lâu.
“Thật là ít khách đến a.”
“Chưởng môn nói đùa.”
Tuyết Mai Nhưỡng nhìn đứng nữ tử áo lam ở trước mặt.
Nàng mặc một bộ y sam lam sắc bình thường, tóc dài vãn ở sau đầu cũng vô cùng đơn giản, nhìn tổng thể đơn giản đến cực điểm, giơ tay nhấc chân lại hiển lộ nét ưu nhã.
Đều nói người dựa xiêm y mã dựa an, nhưng người này lại luôn thuộc dạng ăn mặc bao tải cũng khó nén được nét phong hoa.
Chờ nàng quay đầu là một trương phảng phất thần ban cho dung nhan gọi người không dời mắt.
Đối mặt Phong Hề Ngô dù là chưởng môn đại nhân, cũng nhịn không được tâm sinh ghen ghét.
Người được trời ưu ái như thế, lại có người nào không cực kì hâm mộ đâu.
Tuyết Mai Nhưỡng nghĩ đến việc nữ nhi gửi gắm, không khỏi tò mò: “Phong chân nhân chẳng lẽ là vì chuyện tiểu nữ mà đến.”
Phong Hề Ngô người này là một cái truyền kỳ, năm đó át chủ bài lớn nhất của Thiên Võ Tông là Vạn Thủy lão tổ còn chưa bế quan, vân du là lúc mang về Phong Hề Ngô lại tự mình thu người này làm đồ đệ.
Phải biết rằng Vạn Thủy lão tổ cả đời chỉ thu ba cái đồ đệ, trước kia có hai cái đồ đệ, đều đã tới cảnh giới Hóa Thần kỳ, Phong Hề Ngô chính nàng là đệ tử quan môn.
Vạn Thủy lão tổ năm đó cảm thán, thiên phú Phong Hề Ngô vĩnh viễn siêu việt hơn so với mình, chỉ sợ là người duy nhất Thiên Võ Tông có hy vọng phi thăng trong một nghìn năm qua.
Mà Phong Hề Ngô cũng không cô phụ kỳ vọng của nàng, một đường phá quan trảm tướng, nhiều lần nghịch thiên ghi vào lịch sử của võ tông ký lục.
Hơn mười năm trước, Vạn Thủy lão tổ cho rằng chính mình đã không còn gì có thể dạy Phong Hề Ngô thụ giáo, còn đường phía trước chính nàng có thể tự đi, vì thế liền đi bế quan tu luyện.
Nhưng Phong Hề Ngô dù sao cũng là đệ tử môn lão tổ, bởi vậy tông nội môn đối đãi nàng như cũ phá lệ coi trọng.
Tuyết Mai Nhưỡng thân là chưởng môn mọi việc đều phải hỏi đến, bởi vậy càng hiểu biết Phong Hề Ngô đang ở tình thế nào.
Nói thật, mọi người đều là Nguyên Anh kỳ, nhưng chỉ duy nhất Phong Hề Ngô là thanh nhàn, bên trong đệ tử trong lòng không phải không có oán.
Chính là không có nhân gia nào thiên phú, oán cũng vô dụng.
Nghe được Tuyết Mai Nhưỡng hỏi chuyện Lưu Ly, Phong Hề Ngô thực mau liền phản ứng lại, tiểu cô nương là về nhà tìm cha nàng tới làm thuyết khách.
Nàng trong mắt xẹt qua một mạt ý cười, ngắn ngủi làm bất luận kẻ nào cũng không phát hiện.
Phong Hề Ngô lắc đầu giơ tay lên, trải tấm bản đồ ra: “Lần này ta đến là có sự tình khác.”
Tuyết Mai Nhưỡng nhìn xuống, đây là bản đồ Thiên Võ Tông nhưng hướng phụ cận có kéo dài ra một chút.
Tuyết Mai Nhưỡng nhìn không ra có vấn đề gì, nghi hoặc đi về phía trước tiếp lấy bản đồ, Phong Hề Ngô theo bản năng rụt tay lại.
Tuyết Mai Nhưỡng chú ý tới, nhịn không được cười nàng: “Phong chân nhân điểm này thật là từ nhỏ đến giờ chưa từng thay đổi a.”
Không yêu thích người kết giao, không thích nói chuyện, càng không thích cùng người khác đụng chạm.
Phong Hề Ngô cũng không quan tâm đến ý tứ lời nói của hắn.
Tuyết Mai Nhưỡng tiếp tục xem bản đồ, nhìn không ra cái gì liền hỏi: “Mặt trên này có cái gì?”
“Cấm địa sau núi.” Phong Hề Ngô nhàn nhạt nói ra.
Tuyết Mai Nhưỡng ngưng thần nhìn kỹ, một lát sau, sắc mặt ngưng trọng lên: “Năm kia địa long xoay người, chưa từng nghĩ đến sẽ ảnh hưởng đến địa thế trận pháp.
Đa tạ Phong chân nhân chỉ điểm, ta sẽ mau chóng xử lý.”
“Còn có một chuyện.” Phong Hề Ngô không biết nghĩ tới cái gì, biểu cảm khuôn mặt vạn năm không gợn sóng lại chứa một tầng mỏng hàn ý.
Chỉ là lúc này nàng không trực tiếp mở miệng, mà đi truyền âm nhập mật, đem chính sự nói cho Tuyết Mai Nhưỡng.
Tuyết Mai Nhưỡng sau khi nghe xong, gật gật đầu: “Sự tình quan trọng này ta sẽ cùng vài vị trưởng lão thương nghị một chút.”
Phong Hề Ngô gật đầu: “Vậy ta cáo từ.”
“Chậm đã!” Nhưng Tuyết Mai Nhưỡng làm sao buông tha Phong Hề Ngô.
Phong Hề Ngô làm người quái gở, ngay cả ngày hôm trước tấn chức Nguyên Anh kỳ mấy cái đỉnh núi gần đó tính toán tiến đến bái phỏng chúc mừng, hoặc là phái đệ tử tiến đến tặng lễ chúc mừng lại bị nàng hết thảy từ chối, tự mình ở một chỗ yên tĩnh đến tẻ ngắt, muốn cùng nàng nói cái gì thật sự cũng không dễ dàng.
Bởi vậy Tuyết Mai Nhưỡng biết Lưu Ly không chỉ gặp được Phong Hề Ngô, còn ngủ lại một đêm, thậm chí được nàng tự mình chỉ điểm…… Tuyết Mai Nhưỡng liền biết, tuy nữ nhi nói có chút khoa trương nhưng cũng không có nói dối.
Tuyết Mai Nhưỡng tươi cười hoà thuận vui vẻ: “Phong chân nhân, ngươi tuy tuổi còn trẻ, nhưng đến Thiên Võ Tông ngần ấy năm, quy củ ngươi cũng biết.
Nguyên Anh chân nhân là nên thu đồ đệ.”
Phong Hề Ngô bất động thanh sắc nói: “Việc này ngày sau lại nói.”
“Kỳ thật.” Tuyết Mai Nhưỡng nói, “Ta cũng không phải muốn bức ngươi, chỉ là đứa nhỏ Lưu Ly này nhận định ngươi.
Phong chân nhân, đứa nhỏ này cũng không làm ngươi lo lắng.”
Phong Hề Ngô vô thức, thuận miệng đáp: “Không uổng tâm.”
Tuyết Mai Nhưỡng ánh mắt sáng lên, cười ha hả nói: “Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi, kỳ thật tông môn chúng ta rất nhiều Kim Đan chân nhân đã bắt đầu thu đồ đệ, Phong chân nhân có vì chính mình suy xét ta cũng hiểu, bất quá chuyện này cũng muốn ngươi có thể lý giải một chút tâm tư của cái lão phụ thân ta a.”
“……” Phong Hề Ngô nói, “Chuyện thu đồ đệ, ta sẽ suy xét.”
Chỉ là kết quả như thế nào, nàng không cam đoan.
“Ta hiểu được, thu đồ đệ còn phải xem duyên.
Ba tháng sau sư môn đại bỉ, các đệ tử thay phiên nhau lên đài luận võ, nhưng thật ra là thời cơ chọn hảo đồ đệ.”
Phong Hề Ngô lãnh đạm ừ một tiếng.
Tuyết Mai Nhưỡng biết không thể quá mức liền nói: “Đến lúc đó, ta cùng các trưởng lão nói một chút, cho ngươi chọn trước.”
Phong Hề Ngô: “Có thể.”
Nói từ biệt xong, Phong Hề Ngô liền xoay người hướng đến Ngô Đồng Sơn đi về.
Nàng cũng không kháng cự chuyện thu đồ đệ, dùng tài nguyên Thiên Võ Tông mấy năm nay, nàng hẳn là phải hồi báo tông môn.
Chỉ là Lưu Ly……
Nghĩ đến Tuyết Lưu Ly, Phong Hề Ngô mím môi, ánh mắt tối tăm không rõ.
Hy vọng kiếp này, tự giải quyết cho tốt đi.
Nhưng mà Phong Hề Ngô không biết một câu “Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến”……
Đương lúc Phong Hề Ngô đi ngang qua sân đệ tử sân tập luyện, chợt ngheoojt mảnh tiếng cười trong viện một mảnh tràng ra.
Nàng cùng đệ tử ngoại môn trong núi cũng không tính là quen thuộc, chính kình bế quan đã quá lâu, ngày thường các đệ tử quét dọn cũng không dám quấy rầy nàng, hiện tại lại nghĩ đến Tuyết Lưu Ly vừa mới đến chỗ nàng hai ngày, bản thân mới cùng các đệ tử ngoại môn nói nhiều hơn một chút, tổng so với với những năm khác cộng lại còn nhiều hơn.
Lại chưa nói đến nàng là lần đầu tiên nghe được trong núi có tiếng cười thành thúy hào sảng như vậy.
Nhất thời hứng thú, Phong Hề Ngô liền đi đến trước cửa viện môn đình nhìn vào, ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy hai con mắt cười thành vầng tiểu nguyệt sáng trong của Tuyết Lưu Ly, cùng lúc đó nàng ngửi được nhàn nhạt phập phềnh mùi hương ngòn ngọt.
Không biết hiện tại đi còn kịp hay không đến.
Hiển nhiên là không kịp rồi.
Lưu Ly vui mừng khôn xiết liền nhảy ra chắn tới đường rút lui của nàng, hô to một tiếng: “Chân nhân!”
Phong Hề Ngô chợp mắt một lát, môi giật giật mấy cái, lúc này mới nhìn nàng: “Ngươi sao lại ở đây?”
Lưu Ly liền vội vàng chạy xuống xách ra hộp đồ ăn giơ lên trước mặt Phong Hề Ngô, trên mặt toàn là ý cười: “Chân nhân giúp ta nhiều như vậy, sau khi trở về đệ tử lúc nào cũng nghĩ đến cảm ơn chân nhân mới thành tâm a.
Bởi vậy mới cố ý làm điểm tâm đem đến nói lời cảm tạ.”
Phong Hề Ngô nhìn trong tay nàng đang cầm hộp đồ ăn, lại nhìn về phía trong viện: “Ngươi vừa rồi đang làm cái gì?”
“Mới vừa rồi ta cùng các đệ tử tâm sự, uống canh thôi.” Nói rồi nàng vẫy vẫy tay với Tiểu Phong sư muội, “Sư muội, mau đem chén đũa tới ta cấp chân nhân nếm thử, đây là nấm tuyết táo đỏ chè hạt sen ta tự tay làm!”
“Không cần, các ngươi ăn đi.” Phong Hề Ngô chậm rãi lui ra phía sau hai bước, vội xua xua tay với Tiểu Phong sư muội, ý bảo nàng không cần đưa canh lại đây.
Lưu Ly lại không chịu buông tha nàng, xách theo hộp đồ ăn đuổi theo: “Chân nhân đừng đi a!”
Phong Hề Ngô bước đi càng nhanh hơn.
Lưu Ly bám riết không tha, một tay xách theo hộp đồ ăn một tay xách lên góc váy, đuổi theo Phong Hề Ngô, cái miệng nhỏ không ngừng hô to: “Chân nhân chân nhân, từ từ đợi ta a!”
“……”
“Ai!”
Lưu Ly truy đến nóng nảy, dẫm một chân lên đá vụn, vừa dẫm một cái dưới chân đột nhiên trượt xuống, nàng không kịp đè phòng té ngã.
Đầu gối hôn mặt đất một cái, mắt cá chân cũng vặn ngang lại, hộp đồ ăn được ôm vào trong ngực bảo hộ.
Lưu Ly ngồi dưới đất hít mấy hơi.
Bị té cũng không có gì nghiêm trọng nhưng Phong Hề Ngô chạy đi làm nàng thất vọng đến vô cùng khó chịu
Lưu Ly đem hộp đồ ăn để qua một bên cạnh, duỗi tay chọc chọc, hộp đồ ăn lay động nhoáng lên: “Đáng tiếc, nguyên liệu nấu ăn tốt như vậy.”
“Đáng tiếc cái gì?”
Một đạo giọng nữ mát lạnh giọng nữ từ đỉnh đầu vang lên.
Lưu Ly đột nhiên ngẩng đầu, trước mắt đụng vào mặt nữ thần đang cúi xuống.
Phong Hề Ngô không biết từ khi nào đứng ở trước mặt nàng, hơi hơi cong lưng nhìn nàng.
Phía sau là cây ngô đồng xanh um tươi tốt mà râm mát, một màu xanh sẫm sắc thái, phía trước là nàng với y sam thân thiển màu lam tươi mát phiêu dật, tóc dài từ đầu vai rũ xuống, phong phất thổi qua hơi hơi lay động.
Lưu Ly chớp chớp mắt, không thể tin được nói: “Chân nhân?”
Nữ tử trước mặt hơi hơi cong cong khóe môi, đáp: “Là ta.”
“Thật là ngươi!” Lưu Ly lập tức linh hoạt lên, cái mặt khổ qua một lần nữa lộ ra tươi cười.
Phong Hề Ngô nhìn cẳng chân bị thương của nàng, tựa hồ muốn hỏi cái gì lại không nhẫn tâm hỏi ra.
Lưu Ly xem mặt đoán ý, mềm như bông trang đáng thương hề hề: “Đệ tử đi không nổi, làm sao bây giờ?”
Phong Hề Ngô đời này tính tình nhẫn nại đều tiêu hao quá mức than xong rồi nói: “Hôm qua ta dạy ngươi vận chuyện chân khí, còn nhớ rõ?”
“Nhớ rõ.”
“Ngươi bị thương, tự luyện công chữa thương là được.”
Lưu Ly lại ngượng ngùng cười nói: “Chân nhân, kỳ thật ta hôm nay tới, trừ bỏ cảm tạ ngài, còn có một chuyện khác.”
“Chuyện gì?”
“Ta muốn thỉnh chân nhân chỉ điểm ta tu luyện.” Lưu Ly không đợi nàng cự tuyệt, liền nói, “Ta hỏi qua chưởng môn, chưởng môn giáo đệ tử thật sự không hiểu, vẫn là hôm qua Phong chân nhân giáo ta mới thụ giáo một chút.
Bởi vậy đệ tử liền muốn lại chân nhân chỉ điểm một vài chuyện.”
“Đệ tử chỉ học biết khống chế vận chuyển chân khí, lại không biết trừ bỏ xoay vòng vòng, còn có thể đem chân khí vận hướng nơi nào có tác dụng gì khác nữa.” Nói tới đây, Lưu Ly bĩu môi, “Ngài cũng biết đệ tử cái gì cũng đã quên, những công pháp nói rõ ràng ta cũng không hiểu.
Chân nhân, ngươi được giúp đỡ được ta, liền giáo cho đệ tử thụ bái đi!”
Nguyên lai Tuyết Lưu Ly lại quên tới tình trạng này.
Nhìn nàng mang ánh mắt tràn ngập chờ mong như con cún nhỏ, ma xui quỷ khiến nàng thế nhưng gật đầu đáp ứng.
Bất quá là chỉ điểm một vài chuyện…… Cũng không có gì.
Lưu Ly vui vẻ chết đi được, liền một tay chống lấy định bò dậy đuổi theo.
Lại không nghĩ đến mọi người đều là người tu đạo, không cần ngồi dậy vất vả như thế.
Phong Hề Ngô vung tay lên, một mảnh lá cây lớn nhỏ rơi xuống mặt đất, Lưu Ly đem hộp đồ ăn cất vào nhẫn trữ vật, ngồi đàng hoàng lại.
Phong Hề Ngô chân đạp lên lá cây, diệp thuyền khinh phiêu phiêu ly đem Lưu Ly bay vào.
Phong Hề Ngô phảng phất vô tâm hỏi: “Pháp bảo cũng biết không dùng?”
Lưu Ly hắc hắc cười nói: “Nhẫn trữ vật sẽ dùng!”
Ngụ ý chính là, cái khác đều sẽ không dùng!
Phong Hề Ngô bất đắc dĩ.
Diệp thuyền đáp xuống đất, chớp mắt xuất hiện địa phương xa lạ là cái sân sau rộng lớn.
Phong Hề Ngô mang nàng vào một gian phòng, Lưu Ly mới biết được nguyên lai bên trong có chứa động thiên!
Bên ngoài nhìn trông như thư phòng nhỏ nhỏ, lúc sau tiến vào lại giống như sân bóng rổ to lớn như vậy a, toàn bộ phòng đơn giản không có cái gì, trên mặt đất có một cái thảm ngồi, mép giường có một cái lư hương.
Phong Hề Ngô nói: “Đây là chỗ ta đã từng luyện công.”
Lưu Ly hưng phấn nói: “Chân nhân, ta hiện tại nên làm gì?”
Phong Hề Ngô nâng nâng cằm, ý bảo nàng hướng trung tâm đi tiếp, Lưu Ly tìm chỗ xong định ngồi xuống liền nghe Phong Hề Ngô nói: “Ngồi đi.”
Lưu Ly nghĩ nghĩ, bưng cái chân bị thương lên xếp bằng ngồi xuống.
Phong Hề Ngô thấy chân nàng bất tiện, liền nói: “Không cần như thế, ngươi ngồi thoải mái là được.”
Này hảo a, không nói sớm.
Lưu Ly giãn mặt mày ra, lập tức không hề khó xử, thẳng người thở phào một hơi —— nằm xuống.
Phong Hề Ngô: “……”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook