Nghĩa Nữ Của Thành Vương
-
Chương 93: Quân gả
Nhược Yên cũng sớm biết tính tình thích náo sự của Triệu Huân, nên khẽ cọ cọ xoay xoay trên người Triệu Doãn mấy cái, tự tìm tư thế ấm áp quan sát náo nhiệt, nói đúng hơn là xem người khác náo động phòng của mình như thế nào.
Triệu Doãn bị nàng cọ đến nỗi nổi lên một bụng hỏa, kìm nén khó khăn, nhưng cũng không dám lên tiếng ngăn nàng, vì sợ Triệu Huân thính tai nghe được, chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn.
Đoàn người bên dưới hiên ngang bước đến cửa tân phòng, Niên lão bối rối theo sau nhưng không thể ngăn được hoàng thượng, huống chi thái tử còn ở phía sau ngăn lão lên tiếng đánh động người bên trong, làm lão không cách nào khác đành đứng xa xa lo lắng.
Hoàng đế cao cao tại thượng, tư thế uy nghi đang cầm cây đuốt sáng rực như sắp nổi pháo hiệu ra trận, lệnh cho La công công và các hộ vệ chất các sọt tre ngoài cửa, nháy mắt bảo Triệu Minh An chuẩn bị sẵn sàng, sau đó châm lửa.
Mặc Tự Ngôn đứng một bên đen mặt nhìn biểu tình trẻ con của hai người, cảm thấy đây không thể nào là hoàng thượng và thái tử của một nước cả. Bây giờ hắn mới hiểu được tính tình phá phách của thái tử từ đâu ra, thật đúng là hổ phụ vô khuyển tử a!
Hoàng đế vừa châm lửa xong, khói bốc cao lên mù mịt, thái tử ngay lập tức khua chiêng trống vang lên, miêng hô lớn:” Cháy rồi! Cháy rồi! Mau dập lửa đi, nhanh nhanh!”
Các thái giám hộ vệ như được tập tuồng từ trước, cũng đồng loạt la theo, làm Thanh Dật Hiên ồn ào như nhóm chợ.
Nhược Yên nằm trên người Triệu Doãn cười rung người, khi nhìn bọn họ nháo trò chạy loạn như dám khỉ, nàng tin rằng khắp thiên hạ có thể ngồi coi hoàng đế diễn trò khỉ thế này, e chỉ có ở mỗi nóc nhà của Thành Vương Phủ này đi. Thử nghĩ nếu để tên hồ ly đó biết nàng và Triệu Doãn nằm trên này quan sát, không biết hắn có tức đến giơ chân không đây?
Khác với Nhược Yên nằm đó cười quên trời đất, Triệu Doãn vẫn nhớ rõ đêm này là tân hôn của mình, đâu có ngốc mà chịu lạnh chịu rét bên ngoài với bọn ngốc kia chứ?
Cưng chiều xoa lấy gương mặt vì cười quá mức mà đỏ ửng của nàng, sau đó đưa ta ra sau ôm trọn lấy eo Nhược Yên, lợi dụng lúc bên dưới ồn ào và khói lửa mù mịt phân tán chú ý của mọi người, phi người qua bên kia mái nhà, nép người mở cửa sổ Thanh Thủy Hiên, ôm lấy nàng bay vào phòng. Nhanh chóng đóng cửa lại.
Triệu Doãn liền thả nàng xuống ghế, rót một tách trà nóng đặt vào tay nàng, mới ngồi xuống tự rót cho mình thêm một tách. Hai người nhìn nhau hiểu ý, im lặng cùng dỏng tai nghe động tĩnh bên kia truyền đến.
Thấy khói lửa bốc lên lớn vậy, bên ngoài nhốn nháo người la hét, nhưng bên trong lại không có chút động tĩnh nào, cảm giác có gì đó không đúng, Triệu Huân liền đặt đuốc xuống, bước đến cửa phòng, đang muốn đưa tay đẩy vào đã bị Mặc Tự Ngôn cản lại nói:” Hoàng thượng! Không nên! Dù sao người cũng là nam nhân, bước vào tân phòng lỡ nhìn thấy gì, đối với danh tiết Yên Nhi e là không tốt.”
Hoàng thượng muốn náo động phòng hắn không cản, dù sao cũng chỉ đùa vui một chút, nhưng hắn không thể để ảnh hưởng xấu đến Yên Nhi được.
Triệu Huân sao không biết Mặc Tự Ngôn lo lắng điều gì, vỗ vỗ vai y nói:” Yên tâm đi, họ không có trong đó đâu, khói nhiều vậy còn không ra, lẻ nào muốn chết ngợp trong đó sao?”
Lệnh người dập lửa, Triệu Huân đẩy của bước vào, nhìn thấy tân phòng trống rỗng, trên giường chỉ có một cái khăn hỉ và một cái ly nằm lăn lốc, chăn gối vẫn còn ngay ngắn một bên, liền lắc đầu bất mãn lầm bầm:” Ở bên cạnh một người quá hiểu mình, đúng là không còn gì để bất ngờ nữa cả, thật vô vị!”
Quay người kéo vai Mặc Tự Ngôn bước ra ngoài nói:“ Đệ ấy sớm biết nên có chuẩn bị rồi, giờ ở đây cũng chẳng làm được gì, thôi ra ngoài uống rượu đi, đừng phí mỹ tửu mà trẫm đem từ trong cung ra chứ! Đi thôi!”
Đem binh lực hùng hậu vào lại gặp phải “không phòng kế”, kế hoạch náo động phòng đành ngâm nước, làm cả đám mất hứng kéo nhau ra ngoài uống rượu, chỉ có thể trách Thành Vương liệu sự như thần thôi.
Nghe thấy tiếng chân rời đi, Nhược Yên liền ngẩn lên hỏi Triệu Doãn:” Chàng làm sao biết được kế hoạch bọn họ?”
Triệu Doãn nhìn vẻ mặt đắc ý vui vẻ của nàng, nhịn không được đưa tay xoa cái mũi nàng một cái mới phun ra hai tiếng :” Ta đoán!”
Nhưng Nhược Yên vẫn không hài lòng với đáp án này, liền ôm lấy tay hắn hỏi tiếp:” Không thể nào, đầu óc tên hồ ly kia gian trá vậy, làm sao có thể để chàng đoán ra?”
Triệu Doãn thuận thế ôm nàng vào lòng, ngửi mùi thơm trên tóc nàng, hít sâu một lúc mới nói:” Vì chúng ta là huynh đệ!”
Ngồi trong lòng hắn, Nhược Yên mới nhớ một điều, tuy bề ngoài Triệu Doãn lạnh nhạt trông có vẻ không quan tâm điều gì, nhưng tính phúc hắc như từ trong máu, trải qua bao trận lớn bé tranh phong, nàng ăn thiệt trong tay hắn đâu có ít, làm sao có thể nghĩ hắn đơn thuần được chứ.
Đang muốn mở miệng lên án hắn vài câu, nhưng chưa kịp nói gì cả người đã bị hắn nhấc bỗng lên, bên tai nghe hắn nhỏ giọng nói:” Không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên nghỉ ngơi thôi.”
Nhược Yên còn tưởng Triệu Doãn ôm nàng trở lại Thanh Dật Hiên, lòng còn lo người của Hoàng thượng chưa đi hẳn, cho đến khi thấy hắn ôm nàng đi thẳng vào phòng trong, mới ngạc nghiêng đến to mắt.
Vẫn là Thanh Thủy Hiên quen thuộc, nhưng khắp nới treo đầy vải đỏ, cách trang trí không khác gì tân phòng bên kia, chỉ thiếu mỗi cặp nến long phụng nữa là đủ bộ.
Nhược Yên không nhịn được thốt lên:” Chàng đã chuẩn bị từ trước rồi?”
Triệu Doãn mỉm cười có vài phần đắc ý nói:” Ta và hoàng huynh trưởng thành cùng nhau, làm sao không hiểu tính tình huynh ấy được, dù không chắc huynh ấy muốn làm gì, nhưng nghĩ cũng nên chuẩn bị sẵn một cái gì đó trước, tuyệt đối không để bất cứ chuyện gì làm ảnh hưởng hôn lễ của ta và nàng.”
Nàng không nói gì, tâm có phần cảm động vì Triệu Doãn vì nàng mà để tâm mọi thứ, tỉ mỉ từng chút một để cho nàng một hôn lễ hoàn mỹ như vậy, làm lòng nàng ấm áp đến không thể nói nên lời. Cẩn thận quan sát “tân phòng thứ hai” này, bỗng nghĩ đến một chuyện làm nàng nhịn không được bật cười khúc khích, đưa mắt nhìn hắn một cách ranh mãnh.
-“ Nàng cười chuyện gì?” Triệu Doãn khó hiểu hỏi.
-“ Ta có cảm giác hôm nay không phải là ta gả cho chàng, mà phải là chàng gả cho ta mới đúng!” Nhìn chân mày Triệu Doãn vì nghi hoặc hơi nhếch lên, Nhược Yên nói thêm:” Chàng xem, nếu là ta gả cho chàng, đúng ra phải về bên phòng chàng, nhưng vì chàng gả cho ta nên ta rước chàng về phòng ta, không phải sao?”
Triệu Doãn vì suy nghĩ lạ lẫm này của nàng có phần hơi bất ngờ ngẩn người một chút, ngay sau đó liền khôi phục tinh thần, bước tới giường ôm nàng sát vào lòng mình, áp môi vào vành tai nhạy cảm của nàng gian tà hỏi:” Phải, là vi phụ gả cho nương tử, vậy nương tử muốn vi phu hầu hạ như thế nào?”
Triệu Doãn bị nàng cọ đến nỗi nổi lên một bụng hỏa, kìm nén khó khăn, nhưng cũng không dám lên tiếng ngăn nàng, vì sợ Triệu Huân thính tai nghe được, chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn.
Đoàn người bên dưới hiên ngang bước đến cửa tân phòng, Niên lão bối rối theo sau nhưng không thể ngăn được hoàng thượng, huống chi thái tử còn ở phía sau ngăn lão lên tiếng đánh động người bên trong, làm lão không cách nào khác đành đứng xa xa lo lắng.
Hoàng đế cao cao tại thượng, tư thế uy nghi đang cầm cây đuốt sáng rực như sắp nổi pháo hiệu ra trận, lệnh cho La công công và các hộ vệ chất các sọt tre ngoài cửa, nháy mắt bảo Triệu Minh An chuẩn bị sẵn sàng, sau đó châm lửa.
Mặc Tự Ngôn đứng một bên đen mặt nhìn biểu tình trẻ con của hai người, cảm thấy đây không thể nào là hoàng thượng và thái tử của một nước cả. Bây giờ hắn mới hiểu được tính tình phá phách của thái tử từ đâu ra, thật đúng là hổ phụ vô khuyển tử a!
Hoàng đế vừa châm lửa xong, khói bốc cao lên mù mịt, thái tử ngay lập tức khua chiêng trống vang lên, miêng hô lớn:” Cháy rồi! Cháy rồi! Mau dập lửa đi, nhanh nhanh!”
Các thái giám hộ vệ như được tập tuồng từ trước, cũng đồng loạt la theo, làm Thanh Dật Hiên ồn ào như nhóm chợ.
Nhược Yên nằm trên người Triệu Doãn cười rung người, khi nhìn bọn họ nháo trò chạy loạn như dám khỉ, nàng tin rằng khắp thiên hạ có thể ngồi coi hoàng đế diễn trò khỉ thế này, e chỉ có ở mỗi nóc nhà của Thành Vương Phủ này đi. Thử nghĩ nếu để tên hồ ly đó biết nàng và Triệu Doãn nằm trên này quan sát, không biết hắn có tức đến giơ chân không đây?
Khác với Nhược Yên nằm đó cười quên trời đất, Triệu Doãn vẫn nhớ rõ đêm này là tân hôn của mình, đâu có ngốc mà chịu lạnh chịu rét bên ngoài với bọn ngốc kia chứ?
Cưng chiều xoa lấy gương mặt vì cười quá mức mà đỏ ửng của nàng, sau đó đưa ta ra sau ôm trọn lấy eo Nhược Yên, lợi dụng lúc bên dưới ồn ào và khói lửa mù mịt phân tán chú ý của mọi người, phi người qua bên kia mái nhà, nép người mở cửa sổ Thanh Thủy Hiên, ôm lấy nàng bay vào phòng. Nhanh chóng đóng cửa lại.
Triệu Doãn liền thả nàng xuống ghế, rót một tách trà nóng đặt vào tay nàng, mới ngồi xuống tự rót cho mình thêm một tách. Hai người nhìn nhau hiểu ý, im lặng cùng dỏng tai nghe động tĩnh bên kia truyền đến.
Thấy khói lửa bốc lên lớn vậy, bên ngoài nhốn nháo người la hét, nhưng bên trong lại không có chút động tĩnh nào, cảm giác có gì đó không đúng, Triệu Huân liền đặt đuốc xuống, bước đến cửa phòng, đang muốn đưa tay đẩy vào đã bị Mặc Tự Ngôn cản lại nói:” Hoàng thượng! Không nên! Dù sao người cũng là nam nhân, bước vào tân phòng lỡ nhìn thấy gì, đối với danh tiết Yên Nhi e là không tốt.”
Hoàng thượng muốn náo động phòng hắn không cản, dù sao cũng chỉ đùa vui một chút, nhưng hắn không thể để ảnh hưởng xấu đến Yên Nhi được.
Triệu Huân sao không biết Mặc Tự Ngôn lo lắng điều gì, vỗ vỗ vai y nói:” Yên tâm đi, họ không có trong đó đâu, khói nhiều vậy còn không ra, lẻ nào muốn chết ngợp trong đó sao?”
Lệnh người dập lửa, Triệu Huân đẩy của bước vào, nhìn thấy tân phòng trống rỗng, trên giường chỉ có một cái khăn hỉ và một cái ly nằm lăn lốc, chăn gối vẫn còn ngay ngắn một bên, liền lắc đầu bất mãn lầm bầm:” Ở bên cạnh một người quá hiểu mình, đúng là không còn gì để bất ngờ nữa cả, thật vô vị!”
Quay người kéo vai Mặc Tự Ngôn bước ra ngoài nói:“ Đệ ấy sớm biết nên có chuẩn bị rồi, giờ ở đây cũng chẳng làm được gì, thôi ra ngoài uống rượu đi, đừng phí mỹ tửu mà trẫm đem từ trong cung ra chứ! Đi thôi!”
Đem binh lực hùng hậu vào lại gặp phải “không phòng kế”, kế hoạch náo động phòng đành ngâm nước, làm cả đám mất hứng kéo nhau ra ngoài uống rượu, chỉ có thể trách Thành Vương liệu sự như thần thôi.
Nghe thấy tiếng chân rời đi, Nhược Yên liền ngẩn lên hỏi Triệu Doãn:” Chàng làm sao biết được kế hoạch bọn họ?”
Triệu Doãn nhìn vẻ mặt đắc ý vui vẻ của nàng, nhịn không được đưa tay xoa cái mũi nàng một cái mới phun ra hai tiếng :” Ta đoán!”
Nhưng Nhược Yên vẫn không hài lòng với đáp án này, liền ôm lấy tay hắn hỏi tiếp:” Không thể nào, đầu óc tên hồ ly kia gian trá vậy, làm sao có thể để chàng đoán ra?”
Triệu Doãn thuận thế ôm nàng vào lòng, ngửi mùi thơm trên tóc nàng, hít sâu một lúc mới nói:” Vì chúng ta là huynh đệ!”
Ngồi trong lòng hắn, Nhược Yên mới nhớ một điều, tuy bề ngoài Triệu Doãn lạnh nhạt trông có vẻ không quan tâm điều gì, nhưng tính phúc hắc như từ trong máu, trải qua bao trận lớn bé tranh phong, nàng ăn thiệt trong tay hắn đâu có ít, làm sao có thể nghĩ hắn đơn thuần được chứ.
Đang muốn mở miệng lên án hắn vài câu, nhưng chưa kịp nói gì cả người đã bị hắn nhấc bỗng lên, bên tai nghe hắn nhỏ giọng nói:” Không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên nghỉ ngơi thôi.”
Nhược Yên còn tưởng Triệu Doãn ôm nàng trở lại Thanh Dật Hiên, lòng còn lo người của Hoàng thượng chưa đi hẳn, cho đến khi thấy hắn ôm nàng đi thẳng vào phòng trong, mới ngạc nghiêng đến to mắt.
Vẫn là Thanh Thủy Hiên quen thuộc, nhưng khắp nới treo đầy vải đỏ, cách trang trí không khác gì tân phòng bên kia, chỉ thiếu mỗi cặp nến long phụng nữa là đủ bộ.
Nhược Yên không nhịn được thốt lên:” Chàng đã chuẩn bị từ trước rồi?”
Triệu Doãn mỉm cười có vài phần đắc ý nói:” Ta và hoàng huynh trưởng thành cùng nhau, làm sao không hiểu tính tình huynh ấy được, dù không chắc huynh ấy muốn làm gì, nhưng nghĩ cũng nên chuẩn bị sẵn một cái gì đó trước, tuyệt đối không để bất cứ chuyện gì làm ảnh hưởng hôn lễ của ta và nàng.”
Nàng không nói gì, tâm có phần cảm động vì Triệu Doãn vì nàng mà để tâm mọi thứ, tỉ mỉ từng chút một để cho nàng một hôn lễ hoàn mỹ như vậy, làm lòng nàng ấm áp đến không thể nói nên lời. Cẩn thận quan sát “tân phòng thứ hai” này, bỗng nghĩ đến một chuyện làm nàng nhịn không được bật cười khúc khích, đưa mắt nhìn hắn một cách ranh mãnh.
-“ Nàng cười chuyện gì?” Triệu Doãn khó hiểu hỏi.
-“ Ta có cảm giác hôm nay không phải là ta gả cho chàng, mà phải là chàng gả cho ta mới đúng!” Nhìn chân mày Triệu Doãn vì nghi hoặc hơi nhếch lên, Nhược Yên nói thêm:” Chàng xem, nếu là ta gả cho chàng, đúng ra phải về bên phòng chàng, nhưng vì chàng gả cho ta nên ta rước chàng về phòng ta, không phải sao?”
Triệu Doãn vì suy nghĩ lạ lẫm này của nàng có phần hơi bất ngờ ngẩn người một chút, ngay sau đó liền khôi phục tinh thần, bước tới giường ôm nàng sát vào lòng mình, áp môi vào vành tai nhạy cảm của nàng gian tà hỏi:” Phải, là vi phụ gả cho nương tử, vậy nương tử muốn vi phu hầu hạ như thế nào?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook