Nghĩa Nữ Của Thành Vương
-
Chương 14: Bỗng dưng mắc chứng khó ngủ
Ăn cơm xong, Triệu Doãn dẫn Nhược Yên đi quanh phủ cho tiêu thực. Nắm lấy bàn tay bé xíu của nàng, bước chầm chậm quanh đình Thủy Tích, khuôn viên không lớn nhưng mát mẻ, nước trong hồ không sâu, chỉ đủ để trồng sen, thả vài con cá cảnh.
Kể từ khi cứu được nàng đến giờ, phần lớn thời gian hai người đều ở chung, ít khi tách rời, nhưng do Nhược Yên không nói được, còn Triệu Doãn cũng khá kiệm lời, nên thường là hắn im lặng ôm nàng đi loanh quanh, hoặc như bây giờ nắm tay dạo vòng vòng, dù không nói gì nhưng trong lòng luôn thấy ấm áp.
Dẫn nàng trở lại Thanh Thuỷ Hiên, Triệu Doãn cởi áo ngoài cho nàng rồi đặt nàng lên giường, vén chăn cho nàng ngủ xong mới bước ra ngoài đóng cửa trở về viện của mình.
Triệu Doãn vừa bước ra ngoài, Nhược Yên đã mở mắt, nàng ngồi dậy xếp bằng hai chân bắt đầu luyện công. Không phải nàng cố ý giấu diếm gì hắn, chỉ là hiện tại nàng chưa nói được, khó diễn tả hết đầu đuôi cho hắn hiểu và cũng một phần do nàng sợ. Nàng sợ hắn hiểu lầm, xem nàng như yêu quái mà tránh xa, nàng sợ mất đi sự ôn nhu của hắn, chẳng thà nàng chưa từng nhận được sự trìu chuộng yêu thương thì thôi, một khi đã có được nàng thật lòng luyến tiếc.
Qua một canh giờ sau Nhược Yên dừng lại, nàng cảm nhận rõ rệt chân khí lưu chuyển trong cơ thể mình, lan tràn khắp tứ chi bách hài làm cơ thể vô cùng khoan khoái.
Trở về viện đã hơn nửa canh giờ, Triệu Doãn vẫn không tài nào chợp mắt được, cảm giác như thiếu một cái gì đó làm hắn bức bối vô cùng, đành ngồi dậy mặc ngoại bào vào bước ra khỏi Thanh Dật Hiên đi dạo.
Dưới tàng cây cuốn lá bên cạnh đình hồ, Trần Thanh Ảnh đang yên lặng nhìn về phía bên kia bờ, tầm mắt xa xôi không biết nghĩ gì. Nghe tiếng bước chân hắn quay lại, nhìn thấy Triệu Doãn đang đi tới liền lên tiếng hỏi:" Giờ này sao vương gia còn ở đây? Ngài không nghỉ sớm để ngày mai diện thánh sao?"
Triệu Doãn nhìn nghe Trần Thanh Ảnh hỏi tự dưng chột dạ, không muốn nói nguyên nhân nên đáp:" Ánh trăng đêm nay khá đẹp, ta muốn ngắm một chút."
-"Ánh trăng đẹp?!" Trần Thanh Ảnh ngước lên nhìn ánh trăng non mỏng manh mờ nhạt giữa trời mà mày nhíu lại. Vương gia, ngày không muốn nói thì cũng đâu cần tìm cái cớ khó tin vậy chứ.
Thấy hắn không vạch trần mình, Triệu Doãn mới hỏi:" Vậy còn ngươi?"
Trần Thanh Ảnh trầm ngâm một lúc mới nói:" Vương gia ! Huyết án diệt môn của Lục ngự y đã sắp tròn một năm, ngày mai ta muốn xin người nghỉ ít ngày để đi bái tế!"
-"Cũng phải, bây giờ triều đình cũng không có chuyện gì cấp bách, người đi sớm rồi về." Triệu Doãn ưng thuận.
-"Tạ vương gia!" Triệu Thanh Ảnh hành lễ.
Tính trở về thì nghe tiếng Triệu Doãn nhàn nhạt truyền đến:" Huyết án của Lục ngự y cũng đã một năm, người chết cũng đã chết, bằng chứng điều tra cho thấy đây là một thế lực lớn trong giang hồ và quan trọng hơn, rễ chúng cắm sâu trong triều đình hiện tại, ngươi có nóng lòng điều tra cũng không được gì, nếu chẳng may bức dây động rừng, thì manh mối khó khăn tìm được điều sẽ đổ về một kẻ chết thay chứ không phải là hung thủ thật, ngươi hiểu chứ?"
-"Thuộc hạ đã hiểu. Tạ vương gia nhắc nhở!"
Triệu Doãn nhìn nét mặt tang thương của hắn mà thở dài khẽ nói:" Ngươi từ nhỏ đã bên cạnh ta, vừa là quân - thần vừa là bằng hữu. Ngươi vốn rất thông minh và thừa kiên nhẫn, nhưng chỉ cần có liên quan đến Lục Uyển tiểu thư, luôn làm người thất khống. Thanh Ảnh, sự thất khống này rất có thể sẽ giết chết ngươi." Sau đó quay người bước đi, để lại một mình Trần Thanh Ảnh đau thương đứng đó.
Về đến Thanh Dật Hiên, Triệu Doãn mở cửa muốn bước vô bỗng dừng lại, quay đầu nhìn qua phía đối diện, ngẫm nghĩ một lúc, hắn đóng cửa lại, bước qua cầu đá mở cửa phòng Thanh Thuỷ Hiên đi vào.
Đang ngủ yên trên giường Nhược Yên nghe được tiếng mở cửa chợt mở mắt, khi nhìn thấy là Triệu Doãn mới bỏ xuống lo lắng thở ra một hơi, ngồi dậy nhìn hắn bước vào.
-"Phụ vương làm Nhược Nhi thức giấc sao?" Triệu Doãn bước đến dùng tay áo lao đi mồ hôi trên trán nàng hỏi.
Nàng chưa kịp đáp đã nghe hắn nói:" Vốn phụ vương sợ Nhược Nhi ngủ một mình không quen sẽ gặp ác mộng, nên mới qua kiểm tra. Không ngờ vẫn làm Nhược Nhi thức giấc."
Ờ thì nghe cũng hợp tình hợp lý, chỉ là không hiểu sao trên mặt hắn có vẻ không được tự nhiên. Nhưng nàng cũng không nói nhiều, bò vào bên trong chừa chỗ cho hắn rồi nằm xuống.
Triệu Doãn thấy Nhược Yên chừa chỗ cho hắn thì vui vẻ cởi ngoại bào, nằm xuống kéo nàng ôm vào lòng, nhẹ nhàng thở ra một hơi rồi ngủ.
Gần đến giờ mão hôm sau, Niên tổng quản gõ cửa phòng Thanh Dật Hiên tận ba lần nhưng không nghe thấy tiếng trả lời, đang muốn gõ thêm lần nữa thì đã thấy Triệu Doãn mở cửa từ Thanh Thủy Hiên tỉnh táo bước ra ngoài khiến Niên lão tròn mắt.
Bước nhanh qua nói với hắn:" Vương gia a ! Người có cưng chiều Nhược Yên tiểu thư đến đâu, thì cũng nên biết nam nữ khác biệt, người phải sớm tập cho nàng tự ngủ một mình chứ."
Nghe Niên lão cằn nhằn hắn thản nhiên đáp:" Nàng còn quá nhỏ lại lần đầu tiên đến nơi này rất dễ sợ hãi, cứ đợi nàng lớn chút nữa rồi nghĩ cũng không muộn."
Dĩ nhiên hắn trực tiếp quên nói với Niên lão nguyên do hắn ngủ không được mà chui qua phòng nàng.
Hắn nhanh nhẹn bước về phòng rửa mặt, thay triều phục lên triều.
Kể từ khi cứu được nàng đến giờ, phần lớn thời gian hai người đều ở chung, ít khi tách rời, nhưng do Nhược Yên không nói được, còn Triệu Doãn cũng khá kiệm lời, nên thường là hắn im lặng ôm nàng đi loanh quanh, hoặc như bây giờ nắm tay dạo vòng vòng, dù không nói gì nhưng trong lòng luôn thấy ấm áp.
Dẫn nàng trở lại Thanh Thuỷ Hiên, Triệu Doãn cởi áo ngoài cho nàng rồi đặt nàng lên giường, vén chăn cho nàng ngủ xong mới bước ra ngoài đóng cửa trở về viện của mình.
Triệu Doãn vừa bước ra ngoài, Nhược Yên đã mở mắt, nàng ngồi dậy xếp bằng hai chân bắt đầu luyện công. Không phải nàng cố ý giấu diếm gì hắn, chỉ là hiện tại nàng chưa nói được, khó diễn tả hết đầu đuôi cho hắn hiểu và cũng một phần do nàng sợ. Nàng sợ hắn hiểu lầm, xem nàng như yêu quái mà tránh xa, nàng sợ mất đi sự ôn nhu của hắn, chẳng thà nàng chưa từng nhận được sự trìu chuộng yêu thương thì thôi, một khi đã có được nàng thật lòng luyến tiếc.
Qua một canh giờ sau Nhược Yên dừng lại, nàng cảm nhận rõ rệt chân khí lưu chuyển trong cơ thể mình, lan tràn khắp tứ chi bách hài làm cơ thể vô cùng khoan khoái.
Trở về viện đã hơn nửa canh giờ, Triệu Doãn vẫn không tài nào chợp mắt được, cảm giác như thiếu một cái gì đó làm hắn bức bối vô cùng, đành ngồi dậy mặc ngoại bào vào bước ra khỏi Thanh Dật Hiên đi dạo.
Dưới tàng cây cuốn lá bên cạnh đình hồ, Trần Thanh Ảnh đang yên lặng nhìn về phía bên kia bờ, tầm mắt xa xôi không biết nghĩ gì. Nghe tiếng bước chân hắn quay lại, nhìn thấy Triệu Doãn đang đi tới liền lên tiếng hỏi:" Giờ này sao vương gia còn ở đây? Ngài không nghỉ sớm để ngày mai diện thánh sao?"
Triệu Doãn nhìn nghe Trần Thanh Ảnh hỏi tự dưng chột dạ, không muốn nói nguyên nhân nên đáp:" Ánh trăng đêm nay khá đẹp, ta muốn ngắm một chút."
-"Ánh trăng đẹp?!" Trần Thanh Ảnh ngước lên nhìn ánh trăng non mỏng manh mờ nhạt giữa trời mà mày nhíu lại. Vương gia, ngày không muốn nói thì cũng đâu cần tìm cái cớ khó tin vậy chứ.
Thấy hắn không vạch trần mình, Triệu Doãn mới hỏi:" Vậy còn ngươi?"
Trần Thanh Ảnh trầm ngâm một lúc mới nói:" Vương gia ! Huyết án diệt môn của Lục ngự y đã sắp tròn một năm, ngày mai ta muốn xin người nghỉ ít ngày để đi bái tế!"
-"Cũng phải, bây giờ triều đình cũng không có chuyện gì cấp bách, người đi sớm rồi về." Triệu Doãn ưng thuận.
-"Tạ vương gia!" Triệu Thanh Ảnh hành lễ.
Tính trở về thì nghe tiếng Triệu Doãn nhàn nhạt truyền đến:" Huyết án của Lục ngự y cũng đã một năm, người chết cũng đã chết, bằng chứng điều tra cho thấy đây là một thế lực lớn trong giang hồ và quan trọng hơn, rễ chúng cắm sâu trong triều đình hiện tại, ngươi có nóng lòng điều tra cũng không được gì, nếu chẳng may bức dây động rừng, thì manh mối khó khăn tìm được điều sẽ đổ về một kẻ chết thay chứ không phải là hung thủ thật, ngươi hiểu chứ?"
-"Thuộc hạ đã hiểu. Tạ vương gia nhắc nhở!"
Triệu Doãn nhìn nét mặt tang thương của hắn mà thở dài khẽ nói:" Ngươi từ nhỏ đã bên cạnh ta, vừa là quân - thần vừa là bằng hữu. Ngươi vốn rất thông minh và thừa kiên nhẫn, nhưng chỉ cần có liên quan đến Lục Uyển tiểu thư, luôn làm người thất khống. Thanh Ảnh, sự thất khống này rất có thể sẽ giết chết ngươi." Sau đó quay người bước đi, để lại một mình Trần Thanh Ảnh đau thương đứng đó.
Về đến Thanh Dật Hiên, Triệu Doãn mở cửa muốn bước vô bỗng dừng lại, quay đầu nhìn qua phía đối diện, ngẫm nghĩ một lúc, hắn đóng cửa lại, bước qua cầu đá mở cửa phòng Thanh Thuỷ Hiên đi vào.
Đang ngủ yên trên giường Nhược Yên nghe được tiếng mở cửa chợt mở mắt, khi nhìn thấy là Triệu Doãn mới bỏ xuống lo lắng thở ra một hơi, ngồi dậy nhìn hắn bước vào.
-"Phụ vương làm Nhược Nhi thức giấc sao?" Triệu Doãn bước đến dùng tay áo lao đi mồ hôi trên trán nàng hỏi.
Nàng chưa kịp đáp đã nghe hắn nói:" Vốn phụ vương sợ Nhược Nhi ngủ một mình không quen sẽ gặp ác mộng, nên mới qua kiểm tra. Không ngờ vẫn làm Nhược Nhi thức giấc."
Ờ thì nghe cũng hợp tình hợp lý, chỉ là không hiểu sao trên mặt hắn có vẻ không được tự nhiên. Nhưng nàng cũng không nói nhiều, bò vào bên trong chừa chỗ cho hắn rồi nằm xuống.
Triệu Doãn thấy Nhược Yên chừa chỗ cho hắn thì vui vẻ cởi ngoại bào, nằm xuống kéo nàng ôm vào lòng, nhẹ nhàng thở ra một hơi rồi ngủ.
Gần đến giờ mão hôm sau, Niên tổng quản gõ cửa phòng Thanh Dật Hiên tận ba lần nhưng không nghe thấy tiếng trả lời, đang muốn gõ thêm lần nữa thì đã thấy Triệu Doãn mở cửa từ Thanh Thủy Hiên tỉnh táo bước ra ngoài khiến Niên lão tròn mắt.
Bước nhanh qua nói với hắn:" Vương gia a ! Người có cưng chiều Nhược Yên tiểu thư đến đâu, thì cũng nên biết nam nữ khác biệt, người phải sớm tập cho nàng tự ngủ một mình chứ."
Nghe Niên lão cằn nhằn hắn thản nhiên đáp:" Nàng còn quá nhỏ lại lần đầu tiên đến nơi này rất dễ sợ hãi, cứ đợi nàng lớn chút nữa rồi nghĩ cũng không muộn."
Dĩ nhiên hắn trực tiếp quên nói với Niên lão nguyên do hắn ngủ không được mà chui qua phòng nàng.
Hắn nhanh nhẹn bước về phòng rửa mặt, thay triều phục lên triều.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook