Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải)
-
Chương 75: Lão thụ bàn căn
Andrew mặc chiếc váy ngắn, váy rất ngắn, lại cách cây thương của Lý Dật rất gần, lúc này hai chân nàng mở ra vắt ngang thắt lưng Lý Dật, chiếc váy mở rộng, cây thương của Lý Dật dựng thẳng lên lập tức đính tới hoa viên thần bí của nàng.
“Ân…”
Andrew chỉ cảm thấy có một cây gì đó cứng rắn dính tới hoa viên thần bí của mình, nơi hoa viên lập tức truyền đến cảm giác ngứa ngáy, làm nàng không tự chủ được phát sinh một tiếng rên rỉ, đồng thời cả người phảng phất giống như bị hút hết khí lực, nhất thời ngã xuống trên người Lý Dật, hai chân vô ý thức khép lại sau lưng hắn…
Lý Dật chỉ là nổi lên phản ứng bản năng của đàn ông, nhưng không nghĩ đến cây thương dưới thân lại trực đảo hoàng long, ngay đầu thương truyền đến một trận nóng hổi, cảm giác ướt át, làm toàn thân thần kinh hắn buộc chặt, một cỗ ngứa ngáy thâm nhập xương cốt từ ngay mũi thương lan tràn ra các bộ vị thân thể, tựa hồ tế bào toàn thân giống như đang hoan hô lên.
Nhưng không đợi hắn hồi phục lại cảm giác, thì bỗng nhiên cảm thấy cây thương của mình cùng vùng hoa viên của Andrew đang ma sát vào nhau…
Ngửi thấy mùi thơm cơ thể khiến kẻ khác say mê của Andrew, nhìn gương mặt đỏ tươi cùng đôi mắt mê ly của nàng, Lý Dật chỉ cảm thấy có một cỗ lửa nóng đang thiêu đốt ngay vùng bụng dưới, hắn vô ý thức muốn ôm lấy vòng eo nhỏ của Andrew, nhưng bỗng nhiên nghe được trên đỉnh đầu truyền đến tiếng bước chân hỗn độn.
Tiếng bước chân thình lình xảy đến khiến Lý Dật lập tức từ trong biển dục vọng khôi phục lại sự lãnh tĩnh, hắn dùng tay trái chăm chú che lại miệng của Andrew, nhìn nàng lắc đầu, đồng thời tay phải cầm lấy cây súng lục bên người.
Cây súng này là ngày trước khi hắn bị thủ hạ của Tiêu Thanh Sơn chộp tới đã lấy, từ đó về sau, hắn hầu như mỗi ngày đều mang theo trên người.
Bầu không khí huyền ảo trong khe núi trong nháy mắt thay đổi, trở nên có chút khẩn trương!
Andrew vẫn giống như một con rắn mềm, hai chân bắt chéo sau lưng Lý Dật, hai tay ôm cổ Lý Dật, chôn sâu đầu trong ngực hắn, không dám thở mạnh.
Tư thế của hai người rất giống lão thụ bàn căn*. Thế nhưng không hề dám cử động, không thể lợi dụng loại tư thế này để hưởng thụ sự vui vẻ.
Tiếng gió thổi trên núi tựa hồ càng lớn, tiếng bước chân truyền đến từ trên đỉnh đầu cũng càng ngày càng rõ ràng. Thậm chí còn có thể nghe được thanh âm nói chuyện của đối phương.
“Các ngươi nói tên tạp chủng này chạy đi đâu chứ? Chúng ta đã tìm hết cả khu núi, cũng không tìm được bọn họ.”
“Vân Sơn lớn như vậy, nơi nơi đều là cây cối bụi rậm, đêm hôm khuya khoắc muốn tìm người thật quá khó khăn!”
“Đúng vậy! Trừ phi đem cảnh khuyển( chó cảnh sát) trong đội đến thì còn được.”
“Đội trưởng đã phái người trở lại đem tới, phỏng chừng thêm một hồi sẽ tới thôi.”
….
Nghe được thanh âm truyền từ trên đỉnh đầu, Lý Dật đi qua khẩu âm đoán đối phương có ba người.
Khác hẳn với lúc rơi vào biển dục vọng vừa rồi, giờ khắc này, ý nghĩ Lý Dật dị thường rõ ràng, con mắt mị thành một cái khe, lỗ tai dựng thẳng lên, tập trung tinh thần nghe tiếng bước chân.
Nhìn thấy được tim đập nhẹ nhàng của Lý Dật, sự sợ hãi trong lòng Andrew chậm rãi biến mất, nàng phải thừa nhận, trên thân nam nhân này có một cỗ khí chất đặc thù, loại khí chất này sẽ làm cho người bên cạnh khi đối mặt nguy cơ sẽ giảm bớt sợ hãi.
Nhưng khi Andrew nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Lý Dật thì nàng hiểu rõ, nam nhân này đã làm xong sự chuẩn bị xuất kích, một khi ba người trên đỉnh đầu đẩy ra bụi rậm, cây súng trong tay Lý Dật sẽ không chút lưu tình cướp đi sinh mạng của bọn họ.
Đối với thuật bắn súng của Lý Dật, Andrew có lòng tin tuyệt đối!
Giờ khắc này, Lý Dật và Andrew đều có một loại cảm giác sống một ngày bằng một năm, thời gian một giây đồng hồ lại dài dằng dặc. Theo thời gian trôi đi, tiếng bước chân càng ngày càng gần, thậm chí Lý Dật có thể khẳng định, đối phương chỉ cách chỗ khe núi của họ không được một thước!
Lý Dật nhẹ nhàng nâng lên tay phải, chĩa họng súng nhắm ngay trên đầu.
“Bá bá…”
Tiếng bước chân rõ ràng vang lên trên đầu Lý Dật, thế nhưng vẻ mặt của hắn không hề phát sinh bất luận sự biến hóa gì, ngay cả tốc độ tim đập cũng không có biến hóa.
“Hô…”
Hơn mười giây trôi qua, tiếng bước chân dần dần đi xa, Andrew biết ba người kia không có phát hiện khe núi này, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Mà Lý Dật cũng buông cây súng trong tay, nhìn Andrew lắc đầu, sau đó hai tay nâng người Andrew lên, nhẹ nhàng đặt nàng xuống bên cạnh.
Làm xong tất cả, Lý Dật cẩn thận đẩy bụi cỏ ra, xuyên thấu qua khe cỏ nhìn thấy được bóng dáng ba gã binh sĩ đi xa.
Xác định ba người đã rời xa, Lý Dật thu hồi thân thể nói: “Chúng ta phải lập tức rời khỏi đây.”
“Vì sao?” Andrew nghe được Lý Dật nói, nàng thập phần nghi hoặc, còn nhớ kỹ trước đó Lý Dật nói phải ẩn giấu trong khe núi tới hừng đông mới xuống núi.
“Trên người cô có hương vị, nếu như bọn họ dùng đặc huấn cảnh khuyển đến tra xét, rất nhanh sẽ tìm được chúng ta.” Lý Dật cau mày nói: Cho nên, chúng ta phải xuống núi trước khi cảnh khuyển đến.”
Nghe được hai chữ hương vị, lại liên tưởng đến chút nữa phát sinh chuyện mờ ám với Lý Dật, gương mặt Andrew nhất thời bò lên một vùng ửng đỏ, đồng thời nàng cũng hiểu rõ Lý Dật nói đúng sự thật, suy nghĩ một chút nói: “Ý của anh là chúng ta theo dõi ba người kia xuống núi, chờ ba người hội hợp với người dưới chân núi, tính cảnh giác của bọn họ sẽ hạ xuống đến mức thấp nhất, chúng ta nhân cơ hội đó rời đi?”
Lý Dật phải bội phục ý nghĩ của Andrew, tựa hồ cô gái trước mắt này chỉ cần nhắc một câu, điều gì nàng cũng có thể đoán được.
Mắt thấy Andrew đã lĩnh hội được ý tứ của mình, Lý Dật cũng không tiếp tục giải thích với nàng, mà là gật đầu, sau đó chui ra bụi cỏ, cõng Andrew trên lưng, căn dặn: “Nhớ kỹ, vô luận phát sinh chuyện gì cũng không nên kinh hoảng mà phát ra âm thanh.”
“Hiểu rõ!” Andrew trước tiên trả lời, đem đầu dựa lên trên lưng Lý Dật, tư thế này phảng phất nói cho Lý Dật, từ giờ trở đi, mạng của tôi thuộc về anh…
Lý Dật cũng không nói thêm lời vô ích, hắn cần lập tức đuổi theo ba người kia, bằng không ba người đi xa muốn tìm thì thật khó khăn.
Lưng cõng Andrew, Lý Dật khom thắt lưng, đem thân thể hai người giấu trong bụi cỏ, bước chân mềm mại hướng phương hướng ba gã binh sĩ rời đi đuổi theo, tiếng bước chân rất nhẹ, trong sự ảnh hưởng của tiếng gió thổi vốn không thể nghe được thanh âm.
Đại khái qua khoảng một phút đồng hồ, Lý Dật đi tới phía sau ba gã binh sĩ khoảng chừng mười thước.
Ba gã binh sĩ không hề phát hiện Lý Dật, lúc bọn họ bước đi con mắt không ngừng quét khắp bốn phía, đồng thời cũng dùng cây gậy trong tay đập xung quanh người.
Thấy cử động của ba người, Lý Dật có chút nghĩ mà sợ. Trước đó nếu không phải bởi vì ba người lo nói chuyện, khẳng định sẽ dùng cây gậy đập vào chỗ hắn ẩn trú, địa phương kia là một cái khe, nhất định sẽ bị phát hiện.
Vừa nghĩ mà sợ, đồng thời Lý Dật thả chậm tốc độ, mỗi lần nhấc chân sẽ dừng lại ở giữa không trung một chút, sau đó cấp tốc giẫm xuống mặt đất, ở trong nháy mắt lại giơ lên, kể từ đó, làm tiếng bước chân hạ đến thanh âm nhỏ nhất.
Chẳng bao lâu, Lý Dật cõng Andrew đi theo ba gã binh sĩ xuống tới chân núi.
“Là ai?” Lúc này, chân núi truyền ra một thanh âm âm trầm.
“Là chúng ta.” Nghe được thanh âm kia, trong ba gã binh sĩ có một người lên tiếng đáp lại.
Hắn vừa thốt lên, trong bụi cỏ dưới chân núi phát sinh ra một trận tiếng vang, sau đó ba bóng người song song xuất hiện.
“Không tìm được bọn họ sao?” Sáu người hội hợp cùng nhau, một tên binh sĩ hỏi.
“Không có. Đêm hôm khuya khoắc, không có chó, không đèn pin, thế nào tìm?”
“Xem ra chỉ đành chờ chó và đèn pin tới mới tiếp tục tìm thôi!”
“Đúng. Tên khốn khiếp kia giết bốn huynh đệ chúng ta, chém rớt cánh tay Đại Tráng, vô luận như thế nào đều phải tìm được hắn!”
“Trước đi xuống hút vài điếu thuốc nghỉ ngơi, đợi lát nữa tiếp tục.”
….
Một trận nói chuyện qua đi, sáu người cùng nhau đi tới đường cái dưới chân núi, dùng bật lửa mồi thuốc.
Bởi gió khá lớn nên mấy người không mồi thuốc được, không thể làm gì khác hơn là khom người thành một đoàn, dùng phương thức này để cản gió.
Ngay lúc bọn họ tụm lại một chỗ, Lý Dật cõng Andrew giống như u linh trong nháy mắt đi tới đường cái, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất chạy vào trong bụi cỏ bên đường cái.
“Di, phía trước dường như có bóng người.” Tên binh sĩ quay mặt hướng Lý Dật nhíu mày nói.
Năm người khác nghe được hắn nói, lập tức hướng phía trước nhìn lại, chỉ thấy đường cái vắng vẻ, cùng cỏ dại theo gió chập chờn.
“Đừng nghi thần nghi quỷ, ba người chúng ta một mực thủ ở đây, nếu tiểu tử từ trên núi xuống đã sớm bị chúng ta phát hiện!” Một gã binh sĩ mai phục dưới chân núi nói.
Hắn vừa thốt lên xong, bốn người khác đều phụ họa, người dẫn đầu lên tiếng cũng cảm thấy mình hoa mắt, liền thu hồi ánh mắt trở lại.
Nơi bụi cỏ bên cạnh đường cái, Lý Dật nghe được mấy người nói chuyện, thần kinh buộc chặt chợt thả lỏng rất nhiều, đồng thời lần thứ hai đứng dậy cõng Andrew cẩn cẩn thận thận hướng phía trước chạy đi.
Dọc theo đường đi, Lý Dật phát hiện trong một bụi cỏ bên đường cái che giấu không ít binh sĩ, Lý Dật nhiều ít có chút may mắn với quyết định của mình là lập tức xuống núi, nếu không chờ bọn họ mang cảnh khuyển cùng đèn pin tới thì có chắp cánh cũng không thể bay.
Cùng lúc với Lý Dật âm thầm may mắn, hắn phát hiện phương hướng đi tới tựa hồ cũng không phải phương hướng ra đường cao tốc. Đối với việc này Lý Dật cũng không nghĩ thay đổi phương hướng, theo hắn xem ra, con đường đi thông đường cao tốc nhất định có rất nhiều người canh giữ, đi vào trong đó chẳng khác gì tự chui đầu vào lưới.
…
Cùng lúc đó, chỗ Diệp Thu đang đứng, ba chiếc xe tải quân dụng lóe ra ngọn đèn chói mắt chạy tới, trên xe tải có mười mấy tên binh sĩ vũ trang hạng nặng đang đứng. Đám binh sĩ này mỗi người lôi kéo một cảnh khuyển, những cảnh khuyển này cũng không hề phát sinh bất luận thanh âm gì.
“Báo cáo Diệp thiếu, cảnh khuyển và đèn pin đã mang đến, thỉnh chỉ thị!” Sau khi xe tải dừng lại, một gã đội trưởng Võ Cảnh từ trên xe tải nhảy xuống, lôi kéo con chó của mình đi tới bên người Diệp Thu, cung kính nói.
“Tiếp tục tìm kiếm trong núi, vô luận thế nào nhất định phải tìm ra hắn!” Diệp Thu hung hăng hút điếu thuốc, âm trầm nói.
“Rõ!” Tên trung đội trưởng kia trầm giọng đáp một câu, sau đó vung bàn tay, mười mấy tên binh sĩ lôi kéo cảnh khuyển phân tán ra, dùng hai người làm một tổ bắt đầu hướng tám hướng của Vân Sơn chạy đi.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Vân Sơn ngọn đèn tràn ngập, tiếng cho sủa rung trời, chẳng biết có bao nhiêu tiểu động vật bị cảnh khuyển cắn chết.
Lúc năm giờ hừng đông, trên bầu trời xa xa lóe ra màu sáng trắng, nguyên lai bầu trời đen kịt dần dần có chút sáng sủa.
Diệp Thu ngồi bên trong xe, biểu tình dị thường âm lãnh.
Hắn đã nhận được hồi báo, đám Võ Cảnh mang theo cảnh khuyển đã lật ngược cả tòa núi hai lần, cũng không có phát hiện bóng dáng của Lý Dật, thật không biết rốt cục Lý Dật đã đi nơi nào.
Đồng thời nghi hoặc, Diệp Thu lại không biết, kế tiếp, hắn và gia tộc của hắn phải đối mặt với sự trả thù có tính hủy diệt!
“Ân…”
Andrew chỉ cảm thấy có một cây gì đó cứng rắn dính tới hoa viên thần bí của mình, nơi hoa viên lập tức truyền đến cảm giác ngứa ngáy, làm nàng không tự chủ được phát sinh một tiếng rên rỉ, đồng thời cả người phảng phất giống như bị hút hết khí lực, nhất thời ngã xuống trên người Lý Dật, hai chân vô ý thức khép lại sau lưng hắn…
Lý Dật chỉ là nổi lên phản ứng bản năng của đàn ông, nhưng không nghĩ đến cây thương dưới thân lại trực đảo hoàng long, ngay đầu thương truyền đến một trận nóng hổi, cảm giác ướt át, làm toàn thân thần kinh hắn buộc chặt, một cỗ ngứa ngáy thâm nhập xương cốt từ ngay mũi thương lan tràn ra các bộ vị thân thể, tựa hồ tế bào toàn thân giống như đang hoan hô lên.
Nhưng không đợi hắn hồi phục lại cảm giác, thì bỗng nhiên cảm thấy cây thương của mình cùng vùng hoa viên của Andrew đang ma sát vào nhau…
Ngửi thấy mùi thơm cơ thể khiến kẻ khác say mê của Andrew, nhìn gương mặt đỏ tươi cùng đôi mắt mê ly của nàng, Lý Dật chỉ cảm thấy có một cỗ lửa nóng đang thiêu đốt ngay vùng bụng dưới, hắn vô ý thức muốn ôm lấy vòng eo nhỏ của Andrew, nhưng bỗng nhiên nghe được trên đỉnh đầu truyền đến tiếng bước chân hỗn độn.
Tiếng bước chân thình lình xảy đến khiến Lý Dật lập tức từ trong biển dục vọng khôi phục lại sự lãnh tĩnh, hắn dùng tay trái chăm chú che lại miệng của Andrew, nhìn nàng lắc đầu, đồng thời tay phải cầm lấy cây súng lục bên người.
Cây súng này là ngày trước khi hắn bị thủ hạ của Tiêu Thanh Sơn chộp tới đã lấy, từ đó về sau, hắn hầu như mỗi ngày đều mang theo trên người.
Bầu không khí huyền ảo trong khe núi trong nháy mắt thay đổi, trở nên có chút khẩn trương!
Andrew vẫn giống như một con rắn mềm, hai chân bắt chéo sau lưng Lý Dật, hai tay ôm cổ Lý Dật, chôn sâu đầu trong ngực hắn, không dám thở mạnh.
Tư thế của hai người rất giống lão thụ bàn căn*. Thế nhưng không hề dám cử động, không thể lợi dụng loại tư thế này để hưởng thụ sự vui vẻ.
Tiếng gió thổi trên núi tựa hồ càng lớn, tiếng bước chân truyền đến từ trên đỉnh đầu cũng càng ngày càng rõ ràng. Thậm chí còn có thể nghe được thanh âm nói chuyện của đối phương.
“Các ngươi nói tên tạp chủng này chạy đi đâu chứ? Chúng ta đã tìm hết cả khu núi, cũng không tìm được bọn họ.”
“Vân Sơn lớn như vậy, nơi nơi đều là cây cối bụi rậm, đêm hôm khuya khoắc muốn tìm người thật quá khó khăn!”
“Đúng vậy! Trừ phi đem cảnh khuyển( chó cảnh sát) trong đội đến thì còn được.”
“Đội trưởng đã phái người trở lại đem tới, phỏng chừng thêm một hồi sẽ tới thôi.”
….
Nghe được thanh âm truyền từ trên đỉnh đầu, Lý Dật đi qua khẩu âm đoán đối phương có ba người.
Khác hẳn với lúc rơi vào biển dục vọng vừa rồi, giờ khắc này, ý nghĩ Lý Dật dị thường rõ ràng, con mắt mị thành một cái khe, lỗ tai dựng thẳng lên, tập trung tinh thần nghe tiếng bước chân.
Nhìn thấy được tim đập nhẹ nhàng của Lý Dật, sự sợ hãi trong lòng Andrew chậm rãi biến mất, nàng phải thừa nhận, trên thân nam nhân này có một cỗ khí chất đặc thù, loại khí chất này sẽ làm cho người bên cạnh khi đối mặt nguy cơ sẽ giảm bớt sợ hãi.
Nhưng khi Andrew nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Lý Dật thì nàng hiểu rõ, nam nhân này đã làm xong sự chuẩn bị xuất kích, một khi ba người trên đỉnh đầu đẩy ra bụi rậm, cây súng trong tay Lý Dật sẽ không chút lưu tình cướp đi sinh mạng của bọn họ.
Đối với thuật bắn súng của Lý Dật, Andrew có lòng tin tuyệt đối!
Giờ khắc này, Lý Dật và Andrew đều có một loại cảm giác sống một ngày bằng một năm, thời gian một giây đồng hồ lại dài dằng dặc. Theo thời gian trôi đi, tiếng bước chân càng ngày càng gần, thậm chí Lý Dật có thể khẳng định, đối phương chỉ cách chỗ khe núi của họ không được một thước!
Lý Dật nhẹ nhàng nâng lên tay phải, chĩa họng súng nhắm ngay trên đầu.
“Bá bá…”
Tiếng bước chân rõ ràng vang lên trên đầu Lý Dật, thế nhưng vẻ mặt của hắn không hề phát sinh bất luận sự biến hóa gì, ngay cả tốc độ tim đập cũng không có biến hóa.
“Hô…”
Hơn mười giây trôi qua, tiếng bước chân dần dần đi xa, Andrew biết ba người kia không có phát hiện khe núi này, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Mà Lý Dật cũng buông cây súng trong tay, nhìn Andrew lắc đầu, sau đó hai tay nâng người Andrew lên, nhẹ nhàng đặt nàng xuống bên cạnh.
Làm xong tất cả, Lý Dật cẩn thận đẩy bụi cỏ ra, xuyên thấu qua khe cỏ nhìn thấy được bóng dáng ba gã binh sĩ đi xa.
Xác định ba người đã rời xa, Lý Dật thu hồi thân thể nói: “Chúng ta phải lập tức rời khỏi đây.”
“Vì sao?” Andrew nghe được Lý Dật nói, nàng thập phần nghi hoặc, còn nhớ kỹ trước đó Lý Dật nói phải ẩn giấu trong khe núi tới hừng đông mới xuống núi.
“Trên người cô có hương vị, nếu như bọn họ dùng đặc huấn cảnh khuyển đến tra xét, rất nhanh sẽ tìm được chúng ta.” Lý Dật cau mày nói: Cho nên, chúng ta phải xuống núi trước khi cảnh khuyển đến.”
Nghe được hai chữ hương vị, lại liên tưởng đến chút nữa phát sinh chuyện mờ ám với Lý Dật, gương mặt Andrew nhất thời bò lên một vùng ửng đỏ, đồng thời nàng cũng hiểu rõ Lý Dật nói đúng sự thật, suy nghĩ một chút nói: “Ý của anh là chúng ta theo dõi ba người kia xuống núi, chờ ba người hội hợp với người dưới chân núi, tính cảnh giác của bọn họ sẽ hạ xuống đến mức thấp nhất, chúng ta nhân cơ hội đó rời đi?”
Lý Dật phải bội phục ý nghĩ của Andrew, tựa hồ cô gái trước mắt này chỉ cần nhắc một câu, điều gì nàng cũng có thể đoán được.
Mắt thấy Andrew đã lĩnh hội được ý tứ của mình, Lý Dật cũng không tiếp tục giải thích với nàng, mà là gật đầu, sau đó chui ra bụi cỏ, cõng Andrew trên lưng, căn dặn: “Nhớ kỹ, vô luận phát sinh chuyện gì cũng không nên kinh hoảng mà phát ra âm thanh.”
“Hiểu rõ!” Andrew trước tiên trả lời, đem đầu dựa lên trên lưng Lý Dật, tư thế này phảng phất nói cho Lý Dật, từ giờ trở đi, mạng của tôi thuộc về anh…
Lý Dật cũng không nói thêm lời vô ích, hắn cần lập tức đuổi theo ba người kia, bằng không ba người đi xa muốn tìm thì thật khó khăn.
Lưng cõng Andrew, Lý Dật khom thắt lưng, đem thân thể hai người giấu trong bụi cỏ, bước chân mềm mại hướng phương hướng ba gã binh sĩ rời đi đuổi theo, tiếng bước chân rất nhẹ, trong sự ảnh hưởng của tiếng gió thổi vốn không thể nghe được thanh âm.
Đại khái qua khoảng một phút đồng hồ, Lý Dật đi tới phía sau ba gã binh sĩ khoảng chừng mười thước.
Ba gã binh sĩ không hề phát hiện Lý Dật, lúc bọn họ bước đi con mắt không ngừng quét khắp bốn phía, đồng thời cũng dùng cây gậy trong tay đập xung quanh người.
Thấy cử động của ba người, Lý Dật có chút nghĩ mà sợ. Trước đó nếu không phải bởi vì ba người lo nói chuyện, khẳng định sẽ dùng cây gậy đập vào chỗ hắn ẩn trú, địa phương kia là một cái khe, nhất định sẽ bị phát hiện.
Vừa nghĩ mà sợ, đồng thời Lý Dật thả chậm tốc độ, mỗi lần nhấc chân sẽ dừng lại ở giữa không trung một chút, sau đó cấp tốc giẫm xuống mặt đất, ở trong nháy mắt lại giơ lên, kể từ đó, làm tiếng bước chân hạ đến thanh âm nhỏ nhất.
Chẳng bao lâu, Lý Dật cõng Andrew đi theo ba gã binh sĩ xuống tới chân núi.
“Là ai?” Lúc này, chân núi truyền ra một thanh âm âm trầm.
“Là chúng ta.” Nghe được thanh âm kia, trong ba gã binh sĩ có một người lên tiếng đáp lại.
Hắn vừa thốt lên, trong bụi cỏ dưới chân núi phát sinh ra một trận tiếng vang, sau đó ba bóng người song song xuất hiện.
“Không tìm được bọn họ sao?” Sáu người hội hợp cùng nhau, một tên binh sĩ hỏi.
“Không có. Đêm hôm khuya khoắc, không có chó, không đèn pin, thế nào tìm?”
“Xem ra chỉ đành chờ chó và đèn pin tới mới tiếp tục tìm thôi!”
“Đúng. Tên khốn khiếp kia giết bốn huynh đệ chúng ta, chém rớt cánh tay Đại Tráng, vô luận như thế nào đều phải tìm được hắn!”
“Trước đi xuống hút vài điếu thuốc nghỉ ngơi, đợi lát nữa tiếp tục.”
….
Một trận nói chuyện qua đi, sáu người cùng nhau đi tới đường cái dưới chân núi, dùng bật lửa mồi thuốc.
Bởi gió khá lớn nên mấy người không mồi thuốc được, không thể làm gì khác hơn là khom người thành một đoàn, dùng phương thức này để cản gió.
Ngay lúc bọn họ tụm lại một chỗ, Lý Dật cõng Andrew giống như u linh trong nháy mắt đi tới đường cái, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất chạy vào trong bụi cỏ bên đường cái.
“Di, phía trước dường như có bóng người.” Tên binh sĩ quay mặt hướng Lý Dật nhíu mày nói.
Năm người khác nghe được hắn nói, lập tức hướng phía trước nhìn lại, chỉ thấy đường cái vắng vẻ, cùng cỏ dại theo gió chập chờn.
“Đừng nghi thần nghi quỷ, ba người chúng ta một mực thủ ở đây, nếu tiểu tử từ trên núi xuống đã sớm bị chúng ta phát hiện!” Một gã binh sĩ mai phục dưới chân núi nói.
Hắn vừa thốt lên xong, bốn người khác đều phụ họa, người dẫn đầu lên tiếng cũng cảm thấy mình hoa mắt, liền thu hồi ánh mắt trở lại.
Nơi bụi cỏ bên cạnh đường cái, Lý Dật nghe được mấy người nói chuyện, thần kinh buộc chặt chợt thả lỏng rất nhiều, đồng thời lần thứ hai đứng dậy cõng Andrew cẩn cẩn thận thận hướng phía trước chạy đi.
Dọc theo đường đi, Lý Dật phát hiện trong một bụi cỏ bên đường cái che giấu không ít binh sĩ, Lý Dật nhiều ít có chút may mắn với quyết định của mình là lập tức xuống núi, nếu không chờ bọn họ mang cảnh khuyển cùng đèn pin tới thì có chắp cánh cũng không thể bay.
Cùng lúc với Lý Dật âm thầm may mắn, hắn phát hiện phương hướng đi tới tựa hồ cũng không phải phương hướng ra đường cao tốc. Đối với việc này Lý Dật cũng không nghĩ thay đổi phương hướng, theo hắn xem ra, con đường đi thông đường cao tốc nhất định có rất nhiều người canh giữ, đi vào trong đó chẳng khác gì tự chui đầu vào lưới.
…
Cùng lúc đó, chỗ Diệp Thu đang đứng, ba chiếc xe tải quân dụng lóe ra ngọn đèn chói mắt chạy tới, trên xe tải có mười mấy tên binh sĩ vũ trang hạng nặng đang đứng. Đám binh sĩ này mỗi người lôi kéo một cảnh khuyển, những cảnh khuyển này cũng không hề phát sinh bất luận thanh âm gì.
“Báo cáo Diệp thiếu, cảnh khuyển và đèn pin đã mang đến, thỉnh chỉ thị!” Sau khi xe tải dừng lại, một gã đội trưởng Võ Cảnh từ trên xe tải nhảy xuống, lôi kéo con chó của mình đi tới bên người Diệp Thu, cung kính nói.
“Tiếp tục tìm kiếm trong núi, vô luận thế nào nhất định phải tìm ra hắn!” Diệp Thu hung hăng hút điếu thuốc, âm trầm nói.
“Rõ!” Tên trung đội trưởng kia trầm giọng đáp một câu, sau đó vung bàn tay, mười mấy tên binh sĩ lôi kéo cảnh khuyển phân tán ra, dùng hai người làm một tổ bắt đầu hướng tám hướng của Vân Sơn chạy đi.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Vân Sơn ngọn đèn tràn ngập, tiếng cho sủa rung trời, chẳng biết có bao nhiêu tiểu động vật bị cảnh khuyển cắn chết.
Lúc năm giờ hừng đông, trên bầu trời xa xa lóe ra màu sáng trắng, nguyên lai bầu trời đen kịt dần dần có chút sáng sủa.
Diệp Thu ngồi bên trong xe, biểu tình dị thường âm lãnh.
Hắn đã nhận được hồi báo, đám Võ Cảnh mang theo cảnh khuyển đã lật ngược cả tòa núi hai lần, cũng không có phát hiện bóng dáng của Lý Dật, thật không biết rốt cục Lý Dật đã đi nơi nào.
Đồng thời nghi hoặc, Diệp Thu lại không biết, kế tiếp, hắn và gia tộc của hắn phải đối mặt với sự trả thù có tính hủy diệt!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook