Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải)
-
Chương 68: Người gây tai nạn
<tbody></tbody>
“Thực tấu xảo.” Trong lúc Andrew Loufu nhìn về phía mình, Lý Dật lộ ra một tia mỉm cười thản nhiên. Chứng kiến nụ cười trên mặt của Lý Dật vô cùng tự nhiên, Andrew Loufu không thể không bội phục hắn là một cao thủ trở sắc mặt. Nếu không phải lúc trước lơ đãng nhận ra diễn cảm kia của hắn, nàng như thế nào cũng không tin, nam nhân cường hãn trước mắt này lại có lúc mang một bộ mặt toát ra biểu tình mê man cùng ưu thương. “Anh cũng ở nơi này sao?” Andrew Loufu trong lòng âm thầm tán thưởng đồng thời nhịn không được dò hỏi. Ngày hôm qua, sau khi cùng Tiêu Thanh Sơn hoàn thành thương nghị một số vấn đề nhỏ, Andrew Loufu cũng không có lập tức ký kết hợp đồng cùng Tiêu Thanh Sơn, mà muốn nghỉ ngơi tại Thượng Hải vài ngày. Nàng muốn chứng minh tính chân thực trong lời nói của Lý Dật lúc trước. Sau khi hiểu được ý đồ của Andrew Loufu, Tiêu Thanh Sơn cũng không tìm Lý Dật thương lượng, mà an bài nàng tại khu biệt thự này. Chỗ ở của Andrew Loufu ngay tại bên cạnh căn biệt thự sang trọng của hắn. Tại khu biệt thự kia, có hơn mười căn đều thuộc tài sản riêng của Tiêu Thanh Sơn. Bình thường không có ai cư ngụ, chỉ phái người đến quét tước và trông coi, thỉnh thoảng có khách quý đến mới an bài vào trong khu biệt thự này. Mà căn biệt thự sang trọng nhất trong số đó, cư nhiên hắn lại tặng cho Lý Dật. “Xem như thế đi.” Lý Dật gật đầu cười nói. “Cái gì mà gọi là xem như thế đi?” Andrew Loufu biểu cảm hơi chút cổ quái, mặc dù nàng ngoại ngữ không sai, tuy nhiên nghe vẫn mơ hồ không hiểu lời nói của hắn. “Biệt thự của tôi cũng ở trong này, bất quá hôm nay tôi lần đầu tiên đến đây.” Lý Dật nói. “Oh?” Câu trả lời của hắn nhiều ít làm cho Andrew Loufu có chút ngạc nhiên, nàng hiểu rõ ý nghĩa khu biệt thự này đối với Tiêu Thanh Sơn: “Nơi này không phải Tiêu tiên sinh dùng để chiêu đãi khách nhân hay sao? Như thế nào anh lại cư ngụ ở nơi này, chẳng lẽ anh là khách của hắn? Không có khả năng! Nếu anh là khách của hắn thì không thể có tư cách tham dự bút sinh ý kia. Rốt cuộc anh và Tiêu tiên sinh có quan hệ gì?” Liêc tục hỏi thăm dò, đồng thời Andrew Loufu cũng nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào Lý Dật dường như đang suy nghĩ cái gì đó. “Andrew Loufu tiểu tư, đây là chuyện riêng, tôi có quyền cự tuyệt câu trả lời.” Nụ cười trên khuôn mặt Lý Dật dần dần biến mất: “Mặt khác, vấn đề của cô lại có rất nhiều.” “Thật không phải.” Nghe Lý Dật nói, Andrew Loufu mới nhận thấy được chính mình trong lúc nhất thời có chút lắm miệng, vừa hối hận cũng vừa buồn bực, loại tình huống này ở trước kia chưa từng trải qua bao giờ. Lý Dật cũng chẳng buồn nói thêm gì nữa, mà xoay người định quay trở lại bờ biển. Chẳng lẽ hắn muốn bơi về sao? Chứng kiến hành động của Lý Dật, Andrew Loufu sắc mặt hơi đổi, theo sau đó xác định suy nghĩ này là đúng thật. Dù sao, Lý Dật cũng bơi một mình đến nơi này, phía sau không có du thuyền đưa đón. “Nơi này cách bờ biển có xa lắm không?” Andrew Loufu hướng bảo tiêu trên du thuyền hỏi. Đám bảo tiêu kia chứng kiến hành động của Lý Dật cũng không biết nên nói như thế nào cho phải. Đến từ công ty bảo tiêu nổi tiếng nhất nước Mỹ, cũng từng trải qua mọi loại huấn luyện nghiêm khắc, nhưng phải bơi mười cây số đường biển, đối với bọn họ mà nói cũng là một sự khiêu chiến thật lớn! “Tiểu thư, từ nơi này đến bờ biển ước chừng khoảng mười bốn dặm hải lý.” Một gã bảo tiêu trong đó hồi đáp. Nghe bảo tiêu hồi đáp, chân mày Andrew Loufu hơi nhíu lại, nhìn theo bóng dáng của Lý Dật, ánh mắt phức tạp đến cực điểm. Theo sau, Andrew Loufu tao nhã bơi đến bên cạnh du thuyền, sau khi lên trên tiếp nhận khăn tắm do bảo tiêu đưa cho, lau qua nước biển trên thân mình, mới nói: “Đuổi theo hắn.” Tên bảo tiêu đang điều khiển du thuyền nghe được Andrew Loufu phân phó, không nói hai lời, ngay lập tức khởi động, nương theo một chuỗi âm hưởng gào rít, du thuyền khuấy động bọt sóng ở trên mặt biển, hướng tới phía Lý Dật phóng đi. Nghe được tiếng gầm rú truyền đến từ phía sau, Lý Dật cũng không quay đầu nhìn lại, thậm chí ngay cả tiết tấu bơi lội đều không biến hóa. Du thuyền chạy đến gần phía sau người của Lý Dật, tên bảo tiêu điều khiển bánh lái cho tốc độ giảm chậm lại. Trên du thuyền, Andrew Loufu mặc một bộ áo tắm hai mảnh màu vàng, bộ áo tắm mạnh dạn phá cách khiến cho những đường cong quyến rũ phơi lộ ra bên ngoài không hề che giấu. Hai ngọn thánh nữ trước ngực nhô cao, cái rãnh sâu thăm thẳm vun lên hai mảnh thịt nung núc, khoảng bụng phẳng lặng trơn mịn, đồng thời cặp mông phong mãn vểnh cao theo một góc độ quỷ dị, hai chân dài trắng nõn thẳng tắp, bởi vì thời gian chơi đùa ở trong nước biển quá lâu cho nên hơi ửng hồng. Diện mạo họa quốc ương dân, có thể nói là một cái dáng người ma quỷ, mang theo khí chất đại trí tuệ, thân phận cao quý thần bí. Andrew Loufu chính là một nữ nhân đủ khiến cho bất kì một nam nhân nào cũng muốn chinh phục nhục dục. Nàng giống như một đóa hoa hồng có độc, vô cùng quyến rũ đồng thời cũng tràn ngập khí tức nguy hiểm! Nàng có thể kích thích dục vọng của bất kì một nam nhân nào, đồng dạng cũng có thể bóp chết họ từ trong trứng nước. Nếu như nói nữ nhân như Gia Cát Minh Nguyệt và Lưu Tư Cầm chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, không thể phát tiết nhục dục. Còn Andrew Loufu thuộc loại nữ nhân chỉ có thể ngưỡng mộ mà thôi. Nữ nhân như vậy nhất định sẽ cô độc. Andrew Loufu ngồi ở trên du thuyền, bắt chéo hai chân, trong tay bưng một ly rượu vang đỏ tươi, đang trầm ngâm nhìn theo bóng dáng của Lý Dật. Cảm nhận được ánh mắt của Andrew Loufu nhưng Lý Dật không quay đầu nhìn lại nàng, như cũ vẫn duy trì nhịp độ bơi, không chút hoang mang thẳng tiến đến phía bờ biển. Một đường im lặng không nói chuyện, khi Lý Dật bơi tới bờ biển cũng có một chút cảm giác mệt nhọc. Trước kia tuy rằng mỗi ngày hắn đều tiến hành rèn luyện bơi lội, nhưng khoảng cách đường bơi không có dài như hôm nay, hơn nữa cũng không có đi ra ngoài biển, chỉ bơi loanh quanh ven bờ, khí lực so với hôm nay cũng giảm bớt được nhiều lần. Mặc dù toàn thân mỏi mệt nhưng hắn vẫn kiên trì như cũ, ở trong nước đánh một bộ quyền, Andrew Loufu thì nhất mực đứng bên cạnh xem chừng, không định quấy rầy hắn. “Lý tiên sinh, mạo muội hỏi một câu, sáng sớm nào anh cũng bơi lội như vậy hay sao?” Chứng kiến Lý Dật đình chỉ động tác, Andrew Loufu nhẹ nhàng vuốt vài sợi tóc mai, mỉm cười hỏi. Nhìn hành động lơ đãng của Andrew Loufu, phối hợp cùng nụ cười tiêu hồn kia, Lý Dật phải thừa nhận, nữ nhân trước mặt này chính là ma quỷ trong lòng của đám nam nhân. Nhất là thời gian ma quỷ còn mặc một thân áo tắm hai mảnh, cái này với nam nhân mà nói, tuyệt đối có lực sát thương trí mạng! Hiện tại, Lý Dật nhiều ít có chút thưởng thức đám bảo tiêu bên cạnh Andrew Loufu. Dù sao, mỗi ngày ở cùng một đại mỹ nhân như vậy nhưng lại không thể làm gì, đó là một chuyện tình phi thường thống khổ. “Andrew Loufu tiểu thư, những bảo tiêu cô thuê được quả nhiên không sai, tốn không ít tiền nhỉ?” Người ta hỏi một đằng, Lý Dật trả lời một nẻo, đồng thời chứng kiến đũng quần của một gã bảo tiêu bành trướng lên, thì khóe miệng không khỏi xuất hiện một tia mỉm cười. Câu nói cổ quái của hắn làm cho Andrew Loufu hơi nghi hoặc, nàng theo ánh mắt của hắn hướng tới giữa hai chân gã bảo tiêu kia nhìn thoáng qua, khi trông thấy lều trại dựng lên thì diễn cảm cũng rất bình thường. Nhưng biểu tình lạnh lùng của gã bảo tiêu kia lại có một chút biến hóa, tựa như phi thường xấu hổ. “Nếu ngay cả chút điểm dục vọng, bọn hắn đều không thể khống chế được, tôi sẽ đưa bọn hắn về bên quỷ satan.” Andrew Loufu nở một nụ cười nhưng vẻ tươi cười kèm theo chút âm lãnh, khiến cho người ta dựng hết cả lông tóc. Nữ nhân đáng sợ. Lý Dật trong lòng hạ kết luận, nhưng lại không nói thêm gì nữa, xoay người đi tới bờ biển. Mới vừa lên bờ, Lý Dật liền nghe được tiếng chuông điện thoại quen thuộc. Móc chiếc điện thoại từ trong túi quần dài ra, Lý Dật nhìn màn hình là do Trần Lâm gọi đến, hơi nhíu mày nối liên lạc. “Anh chết ở đâu vậy? Nửa ngày không thèm nghe điện thoại?” Điện thoại vừa nối, trong tai nghe liền truyền ra tiếng rít gào của Trần Lâm. Trần Lâm nói làm cho hắn bất tri giác có chút không thoải mái. Dù sao, hắn cũng không phải bạn trai của Trần Lâm, đi đâu còn phải báo cáo với nàng hay sao. “Có chuyện thì mau nói, có rắm thì mau phóng, nếu không tôi cúp điện thoại đây!” Mỗi lần nghe thấy thanh âm tức giận của Trần Lâm, hắn liền không nhịn được muốn đả kích nàng, ai bảo Trần Lâm luôn luôn uy hiếp hắn cơ chứ? “Lý Dật…Anh hỗn đản!” Đầu bên kia điện thoại, thanh âm của Trần Lâm bỗng nhiên đề cao nói: “Tôi muốn cùng anh đấu một trận!” “Được thôi, ngồi trực thăng bay tới đi, tôi ở bãi biển chờ cô.” Lý Dật mặt không đổi sắc nói. Nghe hắn nói như vậy, Trần Lâm thiếu chút nữa đã tức hộc máu mồm, đồng thời nàng cũng bi ai phát hiện, mỗi lần hướng Lý Dật phát hỏa, người thiệt thòi luôn là chính mình. Cố gắng kiềm chế nội tâm muốn róc xương lóc thịt của Lý Dật, nàng lạnh lùng nói: “Điều tra ra người gây tai nạn rồi, chính là Tiêu Cường, con trai của Tiêu Thanh Sơn.” Tiêu Cường? Lần đầu tiên chứng kiến Tiêu Cường, Lý Dật đã cảm thấy quen thuộc nhưng không nhớ ra mình gặp qua ở nơi nào. Hiện tại vừa nghe Trần Lâm nói như thế, hắn không khỏi nhớ lại rõ ràng, thời điểm ngày đó phát sinh tai nạn, Tiêu Cường chẳng những không dừng xe, hơn nữa theo bên cạnh còn chứng kiến được khóe miệng của hắn lộ ra một tia mỉm cười khinh thường. “Cám ơn.” Trầm mặc thật lâu sau, hắn khó nhọc phun ra hai chữ này, đồng thời biểu cảm trở nên phức tạp dị thường. |
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook