Nghèo Đến Độ Phải Dựa Mặt Kiếm Cơm
-
Chương 13: Ăn Tết
Nhìn mẹ cười đến như thế, có lẽ là thật không có chuyện gì, chút lo lắng của Mẫu Đan bay biến hết, đặt rau vừa rửa sạch sang một bên cho ráo nước, lấy chảo qua rửa: "Qua hết năm, con liền cùng chị dâu tới thủ đô, mẹ cho thuê căn nhà ở đường Đại Đồng giúp con nha."
"Này còn cần con nói?!" Lam Lệ Quyên thế nhưng làm chủ thuê nhà đến 10 năm, mấy chuyện như vậy cực kỳ nhạy bén: "Đều đã cho thuê."
Mẫu Đan kinh ngạc: "Nhanh như vậy, không phải sắp đến Tết sao, làm sao còn có người thuê nhà?"
"Còn không phải xem nhà của con địa thế ra sao." Lam Lệ Quyên đắc ý, lúc ấy con gái mua nhà, bà cùng chồng liếc mắt liền chọn tòa nhà mới mở ở đường Đại Đồng: "Vừa ra khỏi nhà chưa đến 2km là trường Trung học, siêu thị. Hai ngày trước mẹ có thông tin cho nhóm đồng môn, không quá 2 tiếng, có những 5 cuộc điện thoại gọi đến."
Lau khô chảo đặt lên giá, Mẫu Đan bưng đĩa cá ra phòng ăn: "Ăn cơm thôi!"
Lam Lệ Quyên hừ một cái, nếu không phải hiện tại khắp nơi đều hạn chế giao dịch bất động sản, bà còn muốn mua thêm nhà.
Hôm nay con gái cùng con dâu trở về, Mẫu Trung Dân tâm tình không tệ, bảo Mẫu Tuyển mở 1 bình rượu vang cùng 1 bình rượu trắng: "Chút nữa Tuyển tử, Đan tử cùng cha uống chút rượu trắng."
Dương Dương phía sau ông nghe vậy vội nói: "Con cũng muống uống..." Chạy vào phòng bếp, kiễng kiễng đôi chân đi dép bông, tay nhỏ béo múp míp đẩy cửa tủ lạnh, Lam Lệ Quyên tới, cầm một bình sữa chua đưa cho cậu bé, cúi người cười dặn dò: "Đừng uống say."
"Dạ." Mập Dương Dương nghiêm túc gật gật đầu.
Cả gia đình ngồi vào bàn ăn, Giang Họa rót rượu cho cha mẹ chồng, cũng tự rót cho mình một chén: "Một chén này con kính cha mẹ, cám ơn cha mẹ bao lâu luôn bao dung, ủng hộ con." Trên mặt tràn đầy hạnh phúc nhưng khóe mắt rưng rưng: "Có thể gả cho Mẫu Tuyển, cùng mọi người trở thành người nhà là phúc mấy đời của con."
"Làm cái gì vậy." Lam Lệ Quyên khoát tay ra bảo cô ngồi xuống: "Kể từ khi con vào đây, nhà mình như có thêm một Đan Đan."
Mẫu Đan không tán đồng: "Con gái cùng con dâu sao có thể giống nhau, một đứa là con ruột, một người là cưới vào cửa." Cô nói chêm cười: "Con dù sao đánh chết không rời, mọi người kiểu gì cũng phải đối với Họa Họa tốt hơn." Nói liền đứng lên vươn tay qua bàn véo véo má phúng phính của Dương Dương: "Còn cả cháu của con nữa."
Lam Lệ Quyên cười: "Hóa ra cái gì con cũng hiểu hết, vậy mẹ cùng cha con cũng không giấu giấu diếm diếm làm gì nữa."
Nước mắt của Giang Họa bị hạnh phúc ngập tràn che lấp, Mẫu Tuyển xoa đầu em gái: "Thiếu tiền sao? Anh cho thêm."
"Tiền mừng tuổi sao?" Mẫu Đan luôn muốn cả nhà hòa thuận như vậy, vô luận là có chuyện gì, cũng sẽ không đến mức cả người đóng băng, bởi vì trong tim luôn luôn ấm áp.
Mẫu Trung Dân để Mẫu Tuyển rót rượu: "Cả nhà chúng ta uống một ly."
Cơm nước xong xuôi, Mẫu Đan cùng Giang Họa dọn bàn, Mẫu Tuyển mang Dương Dương đang ngủ gà ngủ gật về phòng. Đợi hết thảy đều ổn thỏa, Mẫu Trung Dân từ trên ghế salon đứng dậy, gọi Mẫu Đan đi hướng thư phòng: "Cùng cha đánh ván cờ."
"Vâng." Mẫu Đan biết lão hiệu trưởng có lời muốn nói với cô, kéo kéo tay ông: "Cờ tướng hay là cờ vây vậy cha?"
"Tùy con."
Vào thư phòng, mang bàn cờ ra, 2 cha con khoanh chân ngồi đối diện nhau, Mẫu Đan đưa tay tương thỉnh: "Con kính già yêu trẻ, cha đi trước đi."
Mẫu Trung Dân không khách khí, đẩy con tốt về phía trước: "Con cũng không nên khinh địch, phải biết gừng càng già càng cay." Ông giáo dục hai người con không phải lúc nào cũng nghiêm khắc, làm cha làm mẹ, trọng yếu nhất chính là để con hiểu được đạo làm người.
"Con còn là ớt chỉ thiên cơ đấy nhé." Mẫu Đan chuyển "mã": "Gừng cay thật, nhưng cay không bằng được con."
"Chưa trải sự đời." Mẫu Trung Dân liếc qua con gái đang đắc ý, cười hỏi: "Lần này tới Thân thành, cảm thấy thế nào?"
Mẫu Đan nhìn chằm chằm bàn cờ: "Cảm thấy mới mẻ."
Cha con hai ngươi tới ta đi, hết công tới thủ, từ thủ đến công, ai cũng không chịu lui nửa bước. Quân cờ trên bàn dần ít đi, tình hình chiến đấu càng lúc càng kịch liệt. Thẳng đến cuối cùng, Mẫu Trung Dân chiếu tướng, Mẫu Đan mới giơ tay đầu hàng.
"Ha ha..." Mẫu Trung Dân cầm quân tướng màu đỏ cùng một quân tốt: "Đan Đan, con làm cái gì cha cũng sẽ ủng hộ, nhưng có hai câu cha phải nhắc con: Một, không được có tâm hại người, tâm phòng bị người cũng không thể thiếu; hai, kiếm tiền phải biết kiếm đúng cách, không phải đồ của mình thì không được phép cầm, nghĩ cũng đừng nghĩ."
"Cám ơn cha." Mẫu Đan ngồi nghiêm chỉnh: "Con nhất định ghi nhớ." Đây chính là phong phạm của hiệu trưởng nhà cô.
Mẫu Trung Dân đặt hai quân cờ trong tay xuống, cầm điện thoại lên mở Weibo: "Tài khoản Weibo của con là gì, cha cùng mẹ con dùng email với số điện thoại đăng ký 7 cái rồi, chút nữa cũng đăng ký cho anh trai con vài cái."
"Là Mẫu Đan luôn đó cha." Cô làm sao cảm thấy hai vị nhà mình sẽ càng sống càng trẻ đâu?
Trở về phòng cầm quần áo tắm một cái cho thoải mái, nằm trong bồn tắm, nghĩ đến những chuyện phát sinh gần đây, Mẫu Đan chìm đầu vào làn nước ấm. Cô vẫn luôn rất rõ ràng mình đang làm cái gì.
Giang Họa cùng chồng tâm sự xong, mặc áo ngủ nhung đi gõ cửa phòng Mẫu Đan, hé đầu vào, thấy cô đang ngồi ở bên bàn đọc sách theo dõi tình hình chứng: "Tớ vào được không?"
"Mời vào." Mẫu Đan đứng dậy kéo ghế trang điểm tới: "Ngồi đi."
"Cổ phiếu nào vậy?" Giang Họa ngồi xuống, xích lại gần Mẫu Đan, nhìn về phía màn ảnh máy vi tính: "Cậu cũng mua Mao Đài?"
Mẫu Đan nhíu mày, quay đầu hỏi: "Nhà chúng ta còn có người khác mua Mao Đài à?"
"Có chứ." Giang Họa đưa tay kéo chuột: "Mấy năm trước cha đã mua Mao Đài, nhưng năm 2015, lúc được giá bán đi rồi, về sau giảm xuống 160 điểm lại mua vào." Nhìn giá cổ phiếu: "A, lại tăng."
"Tớ tự cảm thấy hổ thẹn đấy..." Mẫu Đan cạn lời.
Giang Họa lấy cùi chỏ chọc chọc Mẫu Đan: "Trong tài khoản của tớ còn có không ít tiền dư dả, bỏ ra mua mấy cái này cậu thấy được không?"
Mẫu Đan nghe vậy thu lại nỗi lòng, cẩn trọng nói: "Gần đây tớ chỉ chú ý cổ phiếu ngành rượu, tình thế không tồi, mua bên rượu có thể nói không lời không lỗ, rớt giá cũng không đến nỗi nghiêm trọng."
"Đi, vậy trước hết tớ mua 1000 tay." Lời này của Giang Họa khiến Mẫu Đan nhịn không được nuốt nước miếng: "1000 tay là 100.000 cổ, 1800 vạn*?" Họa Họa nhà cô là phú bà chân chính nha!
Giang Họa nhìn dáng vẻ không có tiền đồ này của cô, ghét bỏ nói: "Ra ngoài đừng nói cậu từng làm việc ở JPMorgan Chase." Mặc dù cô 5 năm không đi làm nhưng tiền thuê nhà có đều dùng để đầu tư, đặc biệt là giai đoạn 2014 - 2015, thị trường chứng khoán ổn định, lần đó thật kiếm bộn chút. Nếu không phải hiện tại mở studio, cô còn mua muốn mua nhiều thêm một chút.
"Ai, chuyện cũ nghĩ lại mà thấy sợ." Mẫu Đan tắt giao diện sàn chứng khoán: "Hiện tại cậu không ở cùng anh trai tớ mà tới đây, có việc sao?"
"Đương nhiên là có việc." Còn có 2, 3 ngày nữa liền qua Tết, ở đâu ra việc chứ?
Giang Họa bỏ hợp đồng của Lạc Lai lên bàn: "Đợi lát nữa tớ chuyển cho cậu 50 vạn." Cô biết trước mắt Mẫu Đan thiếu tiền cho nên cũng không đợi tiền bên Lạc Lai vào sổ, gửi trước tiền tư cho cô nàng. "Thuế thu nhập cũng không nộp thiếu một đồng."
Mẫu Đan lắc đầu: "Không cần đâu, tớ còn nợ cậu 80 vạn, hiện tại sao có thể..."
"Đừng nói nhảm." Giang Họa liếc qua màn hình máy tính: "Trước không đề cập tới 80 vạn kia, về sau trừ vào tiền cậu kiếm được là ổn, 50 vạn này cậu cầm dùng trước, chúng ta ngoài là chị em dâu, còn có tình bạn."
Đều nói đến như vậy, Mẫu Đan cũng không chối từ nữa: "Vậy tốt nha, cậu chuyển cho tớ 40 vạn là được rồi, bận rộn bao lâu, cậu không thể một phần cũng không nhận."
Vòng qua tóc Mẫu Đan, Giang Họa một tay chống cằm: "Gửi cho cậu lấy số may mắn 488888, haha..."
An thành là lục triều cố đô*, không khí ngày Tết càng tất bật rõ ràng, nửa tháng trước phố lớn ngõ nhỏ đã giăng đầy đèn lồng đỏ, ngày giao thừa người đến người đi, ngựa xe như nước.
Bởi vì Mẫu Trung Dân đồng chí thái độ kiên quyết, năm nay hai nhà Mẫu Đại Phượng, Mẫu Nhị Phượng đều bị ngăn ngoài cửa. Gia đình Mẫu Đan ăn xong cơm tất niên liền ngồi chờ đón giây phút giao thừa, một bên chuẩn bị làm sủi cảo bao thức ăn chay cùng bánh trôi nước, vui vẻ hòa thuận.
Tiếng chuông 8 giờ vừa vang, Dương Dương mập ngồi trên ghế salon, mặc một thân quần áo thời Đường liền kêu lên: "Đến rồi!" Ngay sau đó, trên TV truyền ra tiếng nói: "Đây là đài truyền hình trung ương... Đây là đài truyền hình trung ương..."
Lam Lệ Quyên lập tức mang nhân bánh đã trộn xong ra khỏi phòng bếp, Mẫu Trung Dân cầm theo bột mì đã nhào sẵn. Mẫu Đan cùng Giang Họa rửa tay chuẩn bị làm sủi cảo, Mẫu Tuyển có nhiệm vụ cán vỏ bánh.
"Năm nay vẫn là dẫn chương trình cũ..." Mẫu Trung Dân lấy một miếng bột mì bắt đầu nặn.
Lam Lệ Quyên xúc một thìa nhân thịt rau hẹ lên ngửi thử: "Chính là mùi này." Để thìa xuống phân phó Giang Họa: "Video call cho cha mẹ con đi, để bọn họ nói chuyện cùng Dương Dương."
Thân gia cũng lo lắng nhiều lắm, bà muốn để Tuyển tử đón bọn họ tới An thành ăn Tết, nói thế nào họ cũng không tới, nhưng mà năm sau không cần nhớ nhung lo lắng nữa rồi.
"Đúng đúng đúng." Mẫu Trung Dân mắt nhìn cháu trai: "Nhanh." Giang Họa cũng đang muốn gọi cho ba mẹ: "Con đi lấy iPad." Đây chính là cái khổ của con một, cho nên có điều kiện, mặc kệ nam nữ, cô nhất định phải sinh thêm một đứa.
Mẫu Đan nhìn cậu bé ngồi trên ghế salon, kìm lòng không đậu xông tới ôm cậu đùa nghịch một hồi, trong nhà tràn ngập tiếng cười.
Bên này cả nhà cùng nhau chúc mừng tân xuân, bên kia Phong Hán một mình lái xe đi hướng Dương thành, lại kẹt xe ở trên đường. Cắn đầu mẩu thuốc lá thả lỏng tâm tình, mở cửa sổ xe nhìn bầu trời tối, nghe bên ngoài xe truyền đến tiếng báo bình an không dứt, anh nhếch miệng cười nhạt một tiếng.
Điện thoại đặt ở ghế lái phụ đang không ngừng rung, Phong Hán không muốn nghe. Cảm thấy người khác có ấm áp, hi vọng có một ngày chính mình cũng cảm nhận được.
Xe trước mặt chuyển động, thả phanh tiếp tục đi, điện thoại vẫn rung, một lần lại một lần, hiển nhiên đối phương không có ý định dễ dàng buông tha.
Lại một lần nữa phanh lại, tay cầm điện thoại lên, thấy là số lạ, anh rũ mắt tiếp: "Alo, xin hỏi là ai vậy?"
Đầu bên kia điện thoại truyền đến một tiếng hít sâu, chần chờ thật lâu mới lên tiếng: "Phong lão sư, em là..."
Phong Hán tắt điện thoại, anh biết đối phương là ai.
Chú thích:
*"1800 vạn": theo tỷ giá quy đổi hiện tại, 1800 vạn RMB tương đương 59 tỷ VND;
*"lục triều cố đô": cố đô của 6 triều đại.
"Này còn cần con nói?!" Lam Lệ Quyên thế nhưng làm chủ thuê nhà đến 10 năm, mấy chuyện như vậy cực kỳ nhạy bén: "Đều đã cho thuê."
Mẫu Đan kinh ngạc: "Nhanh như vậy, không phải sắp đến Tết sao, làm sao còn có người thuê nhà?"
"Còn không phải xem nhà của con địa thế ra sao." Lam Lệ Quyên đắc ý, lúc ấy con gái mua nhà, bà cùng chồng liếc mắt liền chọn tòa nhà mới mở ở đường Đại Đồng: "Vừa ra khỏi nhà chưa đến 2km là trường Trung học, siêu thị. Hai ngày trước mẹ có thông tin cho nhóm đồng môn, không quá 2 tiếng, có những 5 cuộc điện thoại gọi đến."
Lau khô chảo đặt lên giá, Mẫu Đan bưng đĩa cá ra phòng ăn: "Ăn cơm thôi!"
Lam Lệ Quyên hừ một cái, nếu không phải hiện tại khắp nơi đều hạn chế giao dịch bất động sản, bà còn muốn mua thêm nhà.
Hôm nay con gái cùng con dâu trở về, Mẫu Trung Dân tâm tình không tệ, bảo Mẫu Tuyển mở 1 bình rượu vang cùng 1 bình rượu trắng: "Chút nữa Tuyển tử, Đan tử cùng cha uống chút rượu trắng."
Dương Dương phía sau ông nghe vậy vội nói: "Con cũng muống uống..." Chạy vào phòng bếp, kiễng kiễng đôi chân đi dép bông, tay nhỏ béo múp míp đẩy cửa tủ lạnh, Lam Lệ Quyên tới, cầm một bình sữa chua đưa cho cậu bé, cúi người cười dặn dò: "Đừng uống say."
"Dạ." Mập Dương Dương nghiêm túc gật gật đầu.
Cả gia đình ngồi vào bàn ăn, Giang Họa rót rượu cho cha mẹ chồng, cũng tự rót cho mình một chén: "Một chén này con kính cha mẹ, cám ơn cha mẹ bao lâu luôn bao dung, ủng hộ con." Trên mặt tràn đầy hạnh phúc nhưng khóe mắt rưng rưng: "Có thể gả cho Mẫu Tuyển, cùng mọi người trở thành người nhà là phúc mấy đời của con."
"Làm cái gì vậy." Lam Lệ Quyên khoát tay ra bảo cô ngồi xuống: "Kể từ khi con vào đây, nhà mình như có thêm một Đan Đan."
Mẫu Đan không tán đồng: "Con gái cùng con dâu sao có thể giống nhau, một đứa là con ruột, một người là cưới vào cửa." Cô nói chêm cười: "Con dù sao đánh chết không rời, mọi người kiểu gì cũng phải đối với Họa Họa tốt hơn." Nói liền đứng lên vươn tay qua bàn véo véo má phúng phính của Dương Dương: "Còn cả cháu của con nữa."
Lam Lệ Quyên cười: "Hóa ra cái gì con cũng hiểu hết, vậy mẹ cùng cha con cũng không giấu giấu diếm diếm làm gì nữa."
Nước mắt của Giang Họa bị hạnh phúc ngập tràn che lấp, Mẫu Tuyển xoa đầu em gái: "Thiếu tiền sao? Anh cho thêm."
"Tiền mừng tuổi sao?" Mẫu Đan luôn muốn cả nhà hòa thuận như vậy, vô luận là có chuyện gì, cũng sẽ không đến mức cả người đóng băng, bởi vì trong tim luôn luôn ấm áp.
Mẫu Trung Dân để Mẫu Tuyển rót rượu: "Cả nhà chúng ta uống một ly."
Cơm nước xong xuôi, Mẫu Đan cùng Giang Họa dọn bàn, Mẫu Tuyển mang Dương Dương đang ngủ gà ngủ gật về phòng. Đợi hết thảy đều ổn thỏa, Mẫu Trung Dân từ trên ghế salon đứng dậy, gọi Mẫu Đan đi hướng thư phòng: "Cùng cha đánh ván cờ."
"Vâng." Mẫu Đan biết lão hiệu trưởng có lời muốn nói với cô, kéo kéo tay ông: "Cờ tướng hay là cờ vây vậy cha?"
"Tùy con."
Vào thư phòng, mang bàn cờ ra, 2 cha con khoanh chân ngồi đối diện nhau, Mẫu Đan đưa tay tương thỉnh: "Con kính già yêu trẻ, cha đi trước đi."
Mẫu Trung Dân không khách khí, đẩy con tốt về phía trước: "Con cũng không nên khinh địch, phải biết gừng càng già càng cay." Ông giáo dục hai người con không phải lúc nào cũng nghiêm khắc, làm cha làm mẹ, trọng yếu nhất chính là để con hiểu được đạo làm người.
"Con còn là ớt chỉ thiên cơ đấy nhé." Mẫu Đan chuyển "mã": "Gừng cay thật, nhưng cay không bằng được con."
"Chưa trải sự đời." Mẫu Trung Dân liếc qua con gái đang đắc ý, cười hỏi: "Lần này tới Thân thành, cảm thấy thế nào?"
Mẫu Đan nhìn chằm chằm bàn cờ: "Cảm thấy mới mẻ."
Cha con hai ngươi tới ta đi, hết công tới thủ, từ thủ đến công, ai cũng không chịu lui nửa bước. Quân cờ trên bàn dần ít đi, tình hình chiến đấu càng lúc càng kịch liệt. Thẳng đến cuối cùng, Mẫu Trung Dân chiếu tướng, Mẫu Đan mới giơ tay đầu hàng.
"Ha ha..." Mẫu Trung Dân cầm quân tướng màu đỏ cùng một quân tốt: "Đan Đan, con làm cái gì cha cũng sẽ ủng hộ, nhưng có hai câu cha phải nhắc con: Một, không được có tâm hại người, tâm phòng bị người cũng không thể thiếu; hai, kiếm tiền phải biết kiếm đúng cách, không phải đồ của mình thì không được phép cầm, nghĩ cũng đừng nghĩ."
"Cám ơn cha." Mẫu Đan ngồi nghiêm chỉnh: "Con nhất định ghi nhớ." Đây chính là phong phạm của hiệu trưởng nhà cô.
Mẫu Trung Dân đặt hai quân cờ trong tay xuống, cầm điện thoại lên mở Weibo: "Tài khoản Weibo của con là gì, cha cùng mẹ con dùng email với số điện thoại đăng ký 7 cái rồi, chút nữa cũng đăng ký cho anh trai con vài cái."
"Là Mẫu Đan luôn đó cha." Cô làm sao cảm thấy hai vị nhà mình sẽ càng sống càng trẻ đâu?
Trở về phòng cầm quần áo tắm một cái cho thoải mái, nằm trong bồn tắm, nghĩ đến những chuyện phát sinh gần đây, Mẫu Đan chìm đầu vào làn nước ấm. Cô vẫn luôn rất rõ ràng mình đang làm cái gì.
Giang Họa cùng chồng tâm sự xong, mặc áo ngủ nhung đi gõ cửa phòng Mẫu Đan, hé đầu vào, thấy cô đang ngồi ở bên bàn đọc sách theo dõi tình hình chứng: "Tớ vào được không?"
"Mời vào." Mẫu Đan đứng dậy kéo ghế trang điểm tới: "Ngồi đi."
"Cổ phiếu nào vậy?" Giang Họa ngồi xuống, xích lại gần Mẫu Đan, nhìn về phía màn ảnh máy vi tính: "Cậu cũng mua Mao Đài?"
Mẫu Đan nhíu mày, quay đầu hỏi: "Nhà chúng ta còn có người khác mua Mao Đài à?"
"Có chứ." Giang Họa đưa tay kéo chuột: "Mấy năm trước cha đã mua Mao Đài, nhưng năm 2015, lúc được giá bán đi rồi, về sau giảm xuống 160 điểm lại mua vào." Nhìn giá cổ phiếu: "A, lại tăng."
"Tớ tự cảm thấy hổ thẹn đấy..." Mẫu Đan cạn lời.
Giang Họa lấy cùi chỏ chọc chọc Mẫu Đan: "Trong tài khoản của tớ còn có không ít tiền dư dả, bỏ ra mua mấy cái này cậu thấy được không?"
Mẫu Đan nghe vậy thu lại nỗi lòng, cẩn trọng nói: "Gần đây tớ chỉ chú ý cổ phiếu ngành rượu, tình thế không tồi, mua bên rượu có thể nói không lời không lỗ, rớt giá cũng không đến nỗi nghiêm trọng."
"Đi, vậy trước hết tớ mua 1000 tay." Lời này của Giang Họa khiến Mẫu Đan nhịn không được nuốt nước miếng: "1000 tay là 100.000 cổ, 1800 vạn*?" Họa Họa nhà cô là phú bà chân chính nha!
Giang Họa nhìn dáng vẻ không có tiền đồ này của cô, ghét bỏ nói: "Ra ngoài đừng nói cậu từng làm việc ở JPMorgan Chase." Mặc dù cô 5 năm không đi làm nhưng tiền thuê nhà có đều dùng để đầu tư, đặc biệt là giai đoạn 2014 - 2015, thị trường chứng khoán ổn định, lần đó thật kiếm bộn chút. Nếu không phải hiện tại mở studio, cô còn mua muốn mua nhiều thêm một chút.
"Ai, chuyện cũ nghĩ lại mà thấy sợ." Mẫu Đan tắt giao diện sàn chứng khoán: "Hiện tại cậu không ở cùng anh trai tớ mà tới đây, có việc sao?"
"Đương nhiên là có việc." Còn có 2, 3 ngày nữa liền qua Tết, ở đâu ra việc chứ?
Giang Họa bỏ hợp đồng của Lạc Lai lên bàn: "Đợi lát nữa tớ chuyển cho cậu 50 vạn." Cô biết trước mắt Mẫu Đan thiếu tiền cho nên cũng không đợi tiền bên Lạc Lai vào sổ, gửi trước tiền tư cho cô nàng. "Thuế thu nhập cũng không nộp thiếu một đồng."
Mẫu Đan lắc đầu: "Không cần đâu, tớ còn nợ cậu 80 vạn, hiện tại sao có thể..."
"Đừng nói nhảm." Giang Họa liếc qua màn hình máy tính: "Trước không đề cập tới 80 vạn kia, về sau trừ vào tiền cậu kiếm được là ổn, 50 vạn này cậu cầm dùng trước, chúng ta ngoài là chị em dâu, còn có tình bạn."
Đều nói đến như vậy, Mẫu Đan cũng không chối từ nữa: "Vậy tốt nha, cậu chuyển cho tớ 40 vạn là được rồi, bận rộn bao lâu, cậu không thể một phần cũng không nhận."
Vòng qua tóc Mẫu Đan, Giang Họa một tay chống cằm: "Gửi cho cậu lấy số may mắn 488888, haha..."
An thành là lục triều cố đô*, không khí ngày Tết càng tất bật rõ ràng, nửa tháng trước phố lớn ngõ nhỏ đã giăng đầy đèn lồng đỏ, ngày giao thừa người đến người đi, ngựa xe như nước.
Bởi vì Mẫu Trung Dân đồng chí thái độ kiên quyết, năm nay hai nhà Mẫu Đại Phượng, Mẫu Nhị Phượng đều bị ngăn ngoài cửa. Gia đình Mẫu Đan ăn xong cơm tất niên liền ngồi chờ đón giây phút giao thừa, một bên chuẩn bị làm sủi cảo bao thức ăn chay cùng bánh trôi nước, vui vẻ hòa thuận.
Tiếng chuông 8 giờ vừa vang, Dương Dương mập ngồi trên ghế salon, mặc một thân quần áo thời Đường liền kêu lên: "Đến rồi!" Ngay sau đó, trên TV truyền ra tiếng nói: "Đây là đài truyền hình trung ương... Đây là đài truyền hình trung ương..."
Lam Lệ Quyên lập tức mang nhân bánh đã trộn xong ra khỏi phòng bếp, Mẫu Trung Dân cầm theo bột mì đã nhào sẵn. Mẫu Đan cùng Giang Họa rửa tay chuẩn bị làm sủi cảo, Mẫu Tuyển có nhiệm vụ cán vỏ bánh.
"Năm nay vẫn là dẫn chương trình cũ..." Mẫu Trung Dân lấy một miếng bột mì bắt đầu nặn.
Lam Lệ Quyên xúc một thìa nhân thịt rau hẹ lên ngửi thử: "Chính là mùi này." Để thìa xuống phân phó Giang Họa: "Video call cho cha mẹ con đi, để bọn họ nói chuyện cùng Dương Dương."
Thân gia cũng lo lắng nhiều lắm, bà muốn để Tuyển tử đón bọn họ tới An thành ăn Tết, nói thế nào họ cũng không tới, nhưng mà năm sau không cần nhớ nhung lo lắng nữa rồi.
"Đúng đúng đúng." Mẫu Trung Dân mắt nhìn cháu trai: "Nhanh." Giang Họa cũng đang muốn gọi cho ba mẹ: "Con đi lấy iPad." Đây chính là cái khổ của con một, cho nên có điều kiện, mặc kệ nam nữ, cô nhất định phải sinh thêm một đứa.
Mẫu Đan nhìn cậu bé ngồi trên ghế salon, kìm lòng không đậu xông tới ôm cậu đùa nghịch một hồi, trong nhà tràn ngập tiếng cười.
Bên này cả nhà cùng nhau chúc mừng tân xuân, bên kia Phong Hán một mình lái xe đi hướng Dương thành, lại kẹt xe ở trên đường. Cắn đầu mẩu thuốc lá thả lỏng tâm tình, mở cửa sổ xe nhìn bầu trời tối, nghe bên ngoài xe truyền đến tiếng báo bình an không dứt, anh nhếch miệng cười nhạt một tiếng.
Điện thoại đặt ở ghế lái phụ đang không ngừng rung, Phong Hán không muốn nghe. Cảm thấy người khác có ấm áp, hi vọng có một ngày chính mình cũng cảm nhận được.
Xe trước mặt chuyển động, thả phanh tiếp tục đi, điện thoại vẫn rung, một lần lại một lần, hiển nhiên đối phương không có ý định dễ dàng buông tha.
Lại một lần nữa phanh lại, tay cầm điện thoại lên, thấy là số lạ, anh rũ mắt tiếp: "Alo, xin hỏi là ai vậy?"
Đầu bên kia điện thoại truyền đến một tiếng hít sâu, chần chờ thật lâu mới lên tiếng: "Phong lão sư, em là..."
Phong Hán tắt điện thoại, anh biết đối phương là ai.
Chú thích:
*"1800 vạn": theo tỷ giá quy đổi hiện tại, 1800 vạn RMB tương đương 59 tỷ VND;
*"lục triều cố đô": cố đô của 6 triều đại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook