Nghê Thường Thiết Y
-
Chương 9
Tôi có chút bất ngờ, theo phản xạ muốn phản đối, miệng vừa mở
ra thì bóng dáng của anh ta biến mất khỏi cửa lớn phòng khách, chỉ đành phải ngậm
miệng lại.Trên lầu vô cùng bừa bộn, hành lang vốn khắc hoa văn nổi cùng vách tường
và trần nhà đều bị khói làm cho đen kịt, trên mặt đất đọng đầy những vũng nước,
gian phòng của tôi cũng bị cháy sạch, tủ cùng rương vốn còn mới tinh chừa rất
nhiều những bộ quần áo đắt tiền cháy đen, khói vẫn còn lượn lờ bốc lên, đồ trang sức cùng trâm vàng, vòng
tay tất cả đều bị cháy không còn hình dạng, bị thiêu rụi thành một đống đen kịt.
Phúc mẹ cực kỳ đau lòng, chỉ huy người hầu dọn dẹp, cố gắng moi móc xem còn dùng được thứ gì không. Nhìn thấy tôi, bà vội vàng đẩy tôi ra ngoài, nói phòng rất bẩn. Tôi hỏi vài câu, rốt cuộc hiểu rõ nguyên nhân tại sao Lâu Thiếu Bạch lại trở về nhanh như vậy. Thì ra là lửa càng ngày càng lớn, vài người trong nhà không khống chế nổi phải gọi điện cho cục phòng cháy, kéo guồng nước tới, lúc này mới có thể dập lửa. Khi Lâu Thiếu Bạch rời khỏi giáo đường, vốn cũng không nghĩ sẽ quay về, đoán chừng cục phòng cháy vì tranh công nên báo cho anh ta, anh ta nghe được mới vội vã trở về a?
Tôi châm nên ngọn lửa này, đốt trụi hết đồ cưới của Trì tiểu thư, kết quả lại thành công cốc, trong lòng cũng có chút hối hận. Thông Thất đã gần ngay trước mắt nhưng lại đột nhiên bị chắt đứt manh mối. Tôi biết rõ Lâu Thiếu Bạch vẫn tiếp tục tìm hiểu, hơn nữa cuối cùng nhất định sẽ tìm được ông ấy. Nhưng mà tôi cũng không biết rốt cuộc là đến lúc nào, càng không thể vụng trộm trốn đi. Thời đại này tôi không thể quen thuộc bằng thời của tôi một trăm năm sau, hoàn toàn dựa vào sức mình, muốn biết được tin tức của Thông Thất, hoàn toàn chính là mò kim đáy biển, tôi chỉ có thể lựa chọn tiếp tục ở lại bên cạnh Lâu Thiếu Bạch.
Lòng tôi có chút buồn bực, đến khi trời tối, nhớ tới lời nói kia của Lâu Thiếu Bạch, tôi kêu Phúc mẹ giúp tôi trang điểm một chút.
Phúc mẹ giúp tôi búi tóc kiểu hồ điệp, áp ở phía sau gáy, dùng hai chiếc gương soi cho tôi xem, vô cùng xinh đẹp. Đến khi biết rõ chuyện Lâu Thiếu Bạch muốn dẫn tôi ra ngoài, thoáng cái trở nên gấp gáp: “Tiểu thư, vậy phải làm sao bây giờ? Quần áo trên người tiểu thư lúc này không thể gặp khách nha, toàn thân cũng không có một món trang sức nào, cũng chỉ còn có một đôi giày. Cứ như vậy mà ra ngoài, cô gia sẽ chê cô làm cho ngài ấy mất mặt!”
Quần áo của tôi đều bị đốt trụi, chỉ còn chiếc váy màu xanh da trời ngày hôm qua mặc ở nhà, vẫn còn vương lại chút vẻ truyền thống, rất rộng và thùng thình, mặc thoải mái hơn so với sườn xám, cho nên bị giam trong nhà vài ngày, tôi cũng chỉ mặc loại quần áo này. Hiện tại không còn lựa chọn nào khác, dĩ nhiên là thay cái này.
Tôi an ủi bà vài câu, nghe thấy tiếng còi xe hơi ở bên ngoài, đứng dậy ra ngoài.
Lâu Thiếu Bạch mặc một bộ quân phục, trông rất phong độ. Anh ta quả nhiên cực kì bất mãn với bộ quần áo này của tôi, nhìn từ xa đã thấy chân mày anh ta nhíu lại.
“Quần áo và đồ trang sức đều bị đốt trụi, chỉ có thể mặc như vậy. Kì thật anh hoàn toàn có thể không cần phải để ý đến tôi. Thật sự, phòng của tôi không thể ngủ, tôi cũng có thể ngủ cùng Phúc mẹ như lúc trước…”
Tôi nhìn thấy anh ta nhíu mày khó chịu, dứt khoát đứng thẳng lưng.
Anh ta không nói gì, ngồi lên xe. Một vệ binh vội vàng chạy tới mở cửa xe rồi mời tôi lên, tôi chỉ có thể xoay người ngồi vào.
Anh ta mang tôi đến một cửa hiệu may. Ông chủ đội mũ quả dưa bằng gấm, khoác ngoài trường sam, dường như rất quen thuộc với Lâu Thiếu Bạch, vừa thấy anh ta đã vội vàng chạy ra đón, liên thanh xin lỗi: “Thiếu soái muốn lấy quần áo giúp Chung tiểu thư sao? Ai nha thật xin lỗi, Chung tiểu thư mới đặt may hôm trước, thời gian quá gấp vẫn chưa may xong. Để khi nào làm xong tôi sẽ tự mình giao đến tận nơi, làm sao lại phiền Thiếu soái ngài tới đây…” Đến khi nhìn thấy tôi theo anh ta vào, đánh già từ trên xuống rồi hỏi: “Vị tiểu thư này là…”
“Phu nhân của tôi. Đến đây để đặt may quần áo a.” Lâu Thiếu Bạch cười.
Ông chủ khẽ giật mình, trên mặt lập tức nở nụ cười, cúi khom người trước mặt tôi, “Lâu phu nhân, tiểu nhân thật có mắt mà không thấy thái sơn, đắc tội đắc tội. Không phải tiểu nhân nói điêu, từ kinh thành đến Thượng Hải ra kiểu mới nào thì ở đây lập tức có. Tiểu nhân mấy ngày hôm trước vừa xem báo, biết rõ phu nhân là Trì tiểu thư, cùng với Thiếu soái là một đôi trai tài gái sắc, mỗi ngày đều chờ đợi phu nhân sẽ ghé qua đây, không ngờ rằng ngày ấy đã đến…”
Ông ta vừa nói dẫn tôi đến trước một loạt cái kiểu áo.
Người làm ăn đều mồm mép như vậy, tôi cũng chỉ cười mà không nói. Chỉ là lại có thêm một chút hiểu biết về Chung tiểu thư mà ông ta vừa nói ra kia.
Tôi mơ hồ có cảm giác, vị Chug tiểu thư này tám chín phần chính là người phụ nữ nửa đêm đã gọi điện tới kia. Thoạt nhìn đã thấy Lâu Thiếu Bạch rất sủng ái cô ta. Chẳng những đêm tân hôn vì cô ta bỏ lại vợ mình, nghe giọng điệu của ông chủ này thì trước kia anh ta đã thường xuyên cùng cô gái kia đến đây.
Lâu Thiếu Bạch tự mình ra trận, chọn lấy một chiếc sườn xám bằng gấm thêu hoa hồng. Tôi cũng nhận lấy, đi vào trong thay quần áo.
Áo ngực đối với phụ nữ hiện đại hẳn là người bạn không thể thiếu, nhưng trong thời này, ngoại trừ một số ít những cô gái hiện đại thì khoảng chừng hơn ba mươi năm nữa mới phổ biến. Khi xuyên không tới đây, sợ Phúc mẹ cùng những người khác phát hiện ra nội y quái dị của tôi nên đã vụng trộm ném đi. Phụ nữ thời này đều dùng khăn buộc ngực để nịt ngực lại, hoặc là mốt hơn một chút thì dùng loại áo vest có nội y may bên trong, phía trước sử dụng một chiếc khóa để cố định áo ngực lại. Tôi mặc một ngày, thật sự là bị bó sát đến không chịu nổi, cộng thêm phải mặc trên người các loại váy dày cộm kia, lại vừa dài nên dứt khoát không mặc nữa. Hiện tại thay ra chiếc sườn xám dài, nhìn trong gương thấy ngực mình bị thả lỏng giống như lò xo nhô ra ngoài, bởi vị sợi tổng hợp mềm mại, thậm chí còn bị lòi ra ngoài, nhìn rất chói mắt.
Tôi có chút do dự, lưỡng lực trong phòng thay quần áo một hồi, Lâu Thiếu Bạch ở bên ngoài có chút không kiên nhẫn, lại trêu chọc mở màn ra thăm dò, có chút không vui hỏi: “Em còn lằng nhằng cái gì…”
Anh ta nói được nửa câu thì im miệng, đôi mắt dán vào ngực tôi, lặng người một chút rồi kéo màn lại, một lúc sau lại đưa vào một chiếc áo choàng màu đen bằng nhung có thêu thiên nga cùng viền hoa. Tôi cầm lấy khoác lên, sửa sang lại cổ áo cùng dây lưng xong, ngắm mình trong gương, cũng rất kín đáo.
Chắc hẳn là thường xuyên qua lại với phụ nữ, tôi thừa nhận ánh mắt của anh ta không tệ lắm. Chiếc váy dài màu đỏ này kết hợp với áo choàng màu đen làm nổi bật lên vẻ đẹp thanh xuân của tôi nhưng cũng không kém phần sang trọng. Tôi vừa ra ngoài, không chỉ có anh ta thoạt nhìn đôi mắt đã sáng lên, ông chủ hiệu may cũng khen không dứt miệng, nâng tôi lên đến tận mây xanh.
“Phu nhân cứ như vậy mà đi ra ngoài, chính là đã quảng bá cho cửa hàng của tôi, thiếp vàng lên mặt của tôi rồi, vậy sao còn dám đòi tiền, cái này là tôi tặng cho phu nhân, sau này thường tới đây là tốt rồi!”
Lâu Thiếu Bạch đưa tiền cho ông ta, ông chủ sống chết không chịu nhận. Lâu Thiếu Bạch cười: “Vậy ghi vào sổ, ghi cùng với Chung tiểu thư, cuối tháng tôi sẽ thanh toán.”
Ông chủ cảm ơn rối rít, khăng khăng tiễn chúng tôi ra ngoài, đến khi xe đi thật xa, tôi vô tình quay đầu lại vẫn còn trông thấy ông ta đứng trước cửa hàng phất tay.
Rời khỏi hiệu may, anh ta lại đến một cửa hàng bán đồ trang sức. Lúc anh ta đang chọn hoa tai cùng vòng tay, tôi ngắm nhìn mấy cây trâm, tất cả đều đính ruby, trên đầu trâm khắc hoa văn hình trái bồ đào (trái nho), chính giữa đính một viên trân châu màu xanh ngọc, hình dáng cực kì bắt mắt. Tôi tự mình cầm lên, soi gương cắm vào búi tóc trên đầu mình. Anh ta liếc nhìn tôi, mỉm cười.
Cười cái gì. Tôi oán thầm, dù sao cũng ghi sổ chung với người phụ nữ họ Chung kia, có người trả tiền, tôi tất nhiên cũng không phải tiếc.
Tôi được trang hoàn đầy đủ xong, một lần nữa lên xa, lúc này mới hỏi anh ta: “Tối nay đi dự tiệc gì?”
“Tiệc rượu mừng khai trương trụ sở. Một số người có máu mặt ở đây cũng đến, người cha kia của em cũng tới.”
Anh ta không quay đầu lại, thuận miệng nói.
Hoàng đế nhà Thanh thoái vị, Trung Hoa dân quốc thành lập, nơi này cũng bắt chước phá cái cũ xây cái mới, đều đem nha môn đổi thành trụ sở đô thống, thành lập đồn cảnh sát, trường học mới, trụ sở công thương nghiệp, cục thông thương của thành phố với nước ngoài, vân vân…, tên gọi phức tạp, các nơi lại không đồng nhất. Kì thật cũng là bình mới rượu cũ, như Lăng Dương này, từ sau khi bị quân đội của Lâu Thiếu Bạch chiếm đóng, anh ta đã trở thành một ông vua nhỏ, cùng thế lực cũ quản lí thành.
Vừa nghĩ tới cha cũng đến nơi kia, tôi vốn cũng chẳng có hào hứng gì, chỉ à một tiếng rồi không nói thêm câu nào nữa.
Tôi cũng không quen thuộc với thành Lăng Dương, tất nhiên không biết anh ta lái xe đi đâu. Đến khi xe ngừng lại, tôi nghe thấy anh ta đột nhiên nhấn còi ô tô, phảng phất như đón ai, nhìn ra ngoài thì nhìn thấy anh ta đứng trước một ngôi nhà mang phong cách trung tây lẫn lộn. Không lâu sau, cửa mở, một người phụ nữ trẻ tuổi từ bên trong đi ra.
Lúc này sắc trời đã hơi tối, nhưng đèn từ trên tòa nhà kia chiếu xuống, tôi nhìn thấy một người phụ nữ đội một chiếc mũ lông chim kiểu tây, mặc một chiếc váy dài, khăn quàng bằng nhung, trên vai choàng áo khoác lông chồn màu tím, dưới chân đi một đôi ủng da. Lại gần thêm một chút, mái tóc dài xõa ra, trước ngực điểm vài cánh hoa, ngón tay đeo một chiếc nhẫn kim cương lóng lánh, khuôn mặt xinh đẹp, hiển nhiên là một mĩ nhân tây hóa đầu thế kỉ hai mươi.
“Thiếu bạch ca!”
Bước chân của mĩ nhân rất nhẹ nhàng, giống như một môt con bướm đang bay lượn, đi đến bên cạnh xe, gọi một tiếng.
Phúc mẹ cực kỳ đau lòng, chỉ huy người hầu dọn dẹp, cố gắng moi móc xem còn dùng được thứ gì không. Nhìn thấy tôi, bà vội vàng đẩy tôi ra ngoài, nói phòng rất bẩn. Tôi hỏi vài câu, rốt cuộc hiểu rõ nguyên nhân tại sao Lâu Thiếu Bạch lại trở về nhanh như vậy. Thì ra là lửa càng ngày càng lớn, vài người trong nhà không khống chế nổi phải gọi điện cho cục phòng cháy, kéo guồng nước tới, lúc này mới có thể dập lửa. Khi Lâu Thiếu Bạch rời khỏi giáo đường, vốn cũng không nghĩ sẽ quay về, đoán chừng cục phòng cháy vì tranh công nên báo cho anh ta, anh ta nghe được mới vội vã trở về a?
Tôi châm nên ngọn lửa này, đốt trụi hết đồ cưới của Trì tiểu thư, kết quả lại thành công cốc, trong lòng cũng có chút hối hận. Thông Thất đã gần ngay trước mắt nhưng lại đột nhiên bị chắt đứt manh mối. Tôi biết rõ Lâu Thiếu Bạch vẫn tiếp tục tìm hiểu, hơn nữa cuối cùng nhất định sẽ tìm được ông ấy. Nhưng mà tôi cũng không biết rốt cuộc là đến lúc nào, càng không thể vụng trộm trốn đi. Thời đại này tôi không thể quen thuộc bằng thời của tôi một trăm năm sau, hoàn toàn dựa vào sức mình, muốn biết được tin tức của Thông Thất, hoàn toàn chính là mò kim đáy biển, tôi chỉ có thể lựa chọn tiếp tục ở lại bên cạnh Lâu Thiếu Bạch.
Lòng tôi có chút buồn bực, đến khi trời tối, nhớ tới lời nói kia của Lâu Thiếu Bạch, tôi kêu Phúc mẹ giúp tôi trang điểm một chút.
Phúc mẹ giúp tôi búi tóc kiểu hồ điệp, áp ở phía sau gáy, dùng hai chiếc gương soi cho tôi xem, vô cùng xinh đẹp. Đến khi biết rõ chuyện Lâu Thiếu Bạch muốn dẫn tôi ra ngoài, thoáng cái trở nên gấp gáp: “Tiểu thư, vậy phải làm sao bây giờ? Quần áo trên người tiểu thư lúc này không thể gặp khách nha, toàn thân cũng không có một món trang sức nào, cũng chỉ còn có một đôi giày. Cứ như vậy mà ra ngoài, cô gia sẽ chê cô làm cho ngài ấy mất mặt!”
Quần áo của tôi đều bị đốt trụi, chỉ còn chiếc váy màu xanh da trời ngày hôm qua mặc ở nhà, vẫn còn vương lại chút vẻ truyền thống, rất rộng và thùng thình, mặc thoải mái hơn so với sườn xám, cho nên bị giam trong nhà vài ngày, tôi cũng chỉ mặc loại quần áo này. Hiện tại không còn lựa chọn nào khác, dĩ nhiên là thay cái này.
Tôi an ủi bà vài câu, nghe thấy tiếng còi xe hơi ở bên ngoài, đứng dậy ra ngoài.
Lâu Thiếu Bạch mặc một bộ quân phục, trông rất phong độ. Anh ta quả nhiên cực kì bất mãn với bộ quần áo này của tôi, nhìn từ xa đã thấy chân mày anh ta nhíu lại.
“Quần áo và đồ trang sức đều bị đốt trụi, chỉ có thể mặc như vậy. Kì thật anh hoàn toàn có thể không cần phải để ý đến tôi. Thật sự, phòng của tôi không thể ngủ, tôi cũng có thể ngủ cùng Phúc mẹ như lúc trước…”
Tôi nhìn thấy anh ta nhíu mày khó chịu, dứt khoát đứng thẳng lưng.
Anh ta không nói gì, ngồi lên xe. Một vệ binh vội vàng chạy tới mở cửa xe rồi mời tôi lên, tôi chỉ có thể xoay người ngồi vào.
Anh ta mang tôi đến một cửa hiệu may. Ông chủ đội mũ quả dưa bằng gấm, khoác ngoài trường sam, dường như rất quen thuộc với Lâu Thiếu Bạch, vừa thấy anh ta đã vội vàng chạy ra đón, liên thanh xin lỗi: “Thiếu soái muốn lấy quần áo giúp Chung tiểu thư sao? Ai nha thật xin lỗi, Chung tiểu thư mới đặt may hôm trước, thời gian quá gấp vẫn chưa may xong. Để khi nào làm xong tôi sẽ tự mình giao đến tận nơi, làm sao lại phiền Thiếu soái ngài tới đây…” Đến khi nhìn thấy tôi theo anh ta vào, đánh già từ trên xuống rồi hỏi: “Vị tiểu thư này là…”
“Phu nhân của tôi. Đến đây để đặt may quần áo a.” Lâu Thiếu Bạch cười.
Ông chủ khẽ giật mình, trên mặt lập tức nở nụ cười, cúi khom người trước mặt tôi, “Lâu phu nhân, tiểu nhân thật có mắt mà không thấy thái sơn, đắc tội đắc tội. Không phải tiểu nhân nói điêu, từ kinh thành đến Thượng Hải ra kiểu mới nào thì ở đây lập tức có. Tiểu nhân mấy ngày hôm trước vừa xem báo, biết rõ phu nhân là Trì tiểu thư, cùng với Thiếu soái là một đôi trai tài gái sắc, mỗi ngày đều chờ đợi phu nhân sẽ ghé qua đây, không ngờ rằng ngày ấy đã đến…”
Ông ta vừa nói dẫn tôi đến trước một loạt cái kiểu áo.
Người làm ăn đều mồm mép như vậy, tôi cũng chỉ cười mà không nói. Chỉ là lại có thêm một chút hiểu biết về Chung tiểu thư mà ông ta vừa nói ra kia.
Tôi mơ hồ có cảm giác, vị Chug tiểu thư này tám chín phần chính là người phụ nữ nửa đêm đã gọi điện tới kia. Thoạt nhìn đã thấy Lâu Thiếu Bạch rất sủng ái cô ta. Chẳng những đêm tân hôn vì cô ta bỏ lại vợ mình, nghe giọng điệu của ông chủ này thì trước kia anh ta đã thường xuyên cùng cô gái kia đến đây.
Lâu Thiếu Bạch tự mình ra trận, chọn lấy một chiếc sườn xám bằng gấm thêu hoa hồng. Tôi cũng nhận lấy, đi vào trong thay quần áo.
Áo ngực đối với phụ nữ hiện đại hẳn là người bạn không thể thiếu, nhưng trong thời này, ngoại trừ một số ít những cô gái hiện đại thì khoảng chừng hơn ba mươi năm nữa mới phổ biến. Khi xuyên không tới đây, sợ Phúc mẹ cùng những người khác phát hiện ra nội y quái dị của tôi nên đã vụng trộm ném đi. Phụ nữ thời này đều dùng khăn buộc ngực để nịt ngực lại, hoặc là mốt hơn một chút thì dùng loại áo vest có nội y may bên trong, phía trước sử dụng một chiếc khóa để cố định áo ngực lại. Tôi mặc một ngày, thật sự là bị bó sát đến không chịu nổi, cộng thêm phải mặc trên người các loại váy dày cộm kia, lại vừa dài nên dứt khoát không mặc nữa. Hiện tại thay ra chiếc sườn xám dài, nhìn trong gương thấy ngực mình bị thả lỏng giống như lò xo nhô ra ngoài, bởi vị sợi tổng hợp mềm mại, thậm chí còn bị lòi ra ngoài, nhìn rất chói mắt.
Tôi có chút do dự, lưỡng lực trong phòng thay quần áo một hồi, Lâu Thiếu Bạch ở bên ngoài có chút không kiên nhẫn, lại trêu chọc mở màn ra thăm dò, có chút không vui hỏi: “Em còn lằng nhằng cái gì…”
Anh ta nói được nửa câu thì im miệng, đôi mắt dán vào ngực tôi, lặng người một chút rồi kéo màn lại, một lúc sau lại đưa vào một chiếc áo choàng màu đen bằng nhung có thêu thiên nga cùng viền hoa. Tôi cầm lấy khoác lên, sửa sang lại cổ áo cùng dây lưng xong, ngắm mình trong gương, cũng rất kín đáo.
Chắc hẳn là thường xuyên qua lại với phụ nữ, tôi thừa nhận ánh mắt của anh ta không tệ lắm. Chiếc váy dài màu đỏ này kết hợp với áo choàng màu đen làm nổi bật lên vẻ đẹp thanh xuân của tôi nhưng cũng không kém phần sang trọng. Tôi vừa ra ngoài, không chỉ có anh ta thoạt nhìn đôi mắt đã sáng lên, ông chủ hiệu may cũng khen không dứt miệng, nâng tôi lên đến tận mây xanh.
“Phu nhân cứ như vậy mà đi ra ngoài, chính là đã quảng bá cho cửa hàng của tôi, thiếp vàng lên mặt của tôi rồi, vậy sao còn dám đòi tiền, cái này là tôi tặng cho phu nhân, sau này thường tới đây là tốt rồi!”
Lâu Thiếu Bạch đưa tiền cho ông ta, ông chủ sống chết không chịu nhận. Lâu Thiếu Bạch cười: “Vậy ghi vào sổ, ghi cùng với Chung tiểu thư, cuối tháng tôi sẽ thanh toán.”
Ông chủ cảm ơn rối rít, khăng khăng tiễn chúng tôi ra ngoài, đến khi xe đi thật xa, tôi vô tình quay đầu lại vẫn còn trông thấy ông ta đứng trước cửa hàng phất tay.
Rời khỏi hiệu may, anh ta lại đến một cửa hàng bán đồ trang sức. Lúc anh ta đang chọn hoa tai cùng vòng tay, tôi ngắm nhìn mấy cây trâm, tất cả đều đính ruby, trên đầu trâm khắc hoa văn hình trái bồ đào (trái nho), chính giữa đính một viên trân châu màu xanh ngọc, hình dáng cực kì bắt mắt. Tôi tự mình cầm lên, soi gương cắm vào búi tóc trên đầu mình. Anh ta liếc nhìn tôi, mỉm cười.
Cười cái gì. Tôi oán thầm, dù sao cũng ghi sổ chung với người phụ nữ họ Chung kia, có người trả tiền, tôi tất nhiên cũng không phải tiếc.
Tôi được trang hoàn đầy đủ xong, một lần nữa lên xa, lúc này mới hỏi anh ta: “Tối nay đi dự tiệc gì?”
“Tiệc rượu mừng khai trương trụ sở. Một số người có máu mặt ở đây cũng đến, người cha kia của em cũng tới.”
Anh ta không quay đầu lại, thuận miệng nói.
Hoàng đế nhà Thanh thoái vị, Trung Hoa dân quốc thành lập, nơi này cũng bắt chước phá cái cũ xây cái mới, đều đem nha môn đổi thành trụ sở đô thống, thành lập đồn cảnh sát, trường học mới, trụ sở công thương nghiệp, cục thông thương của thành phố với nước ngoài, vân vân…, tên gọi phức tạp, các nơi lại không đồng nhất. Kì thật cũng là bình mới rượu cũ, như Lăng Dương này, từ sau khi bị quân đội của Lâu Thiếu Bạch chiếm đóng, anh ta đã trở thành một ông vua nhỏ, cùng thế lực cũ quản lí thành.
Vừa nghĩ tới cha cũng đến nơi kia, tôi vốn cũng chẳng có hào hứng gì, chỉ à một tiếng rồi không nói thêm câu nào nữa.
Tôi cũng không quen thuộc với thành Lăng Dương, tất nhiên không biết anh ta lái xe đi đâu. Đến khi xe ngừng lại, tôi nghe thấy anh ta đột nhiên nhấn còi ô tô, phảng phất như đón ai, nhìn ra ngoài thì nhìn thấy anh ta đứng trước một ngôi nhà mang phong cách trung tây lẫn lộn. Không lâu sau, cửa mở, một người phụ nữ trẻ tuổi từ bên trong đi ra.
Lúc này sắc trời đã hơi tối, nhưng đèn từ trên tòa nhà kia chiếu xuống, tôi nhìn thấy một người phụ nữ đội một chiếc mũ lông chim kiểu tây, mặc một chiếc váy dài, khăn quàng bằng nhung, trên vai choàng áo khoác lông chồn màu tím, dưới chân đi một đôi ủng da. Lại gần thêm một chút, mái tóc dài xõa ra, trước ngực điểm vài cánh hoa, ngón tay đeo một chiếc nhẫn kim cương lóng lánh, khuôn mặt xinh đẹp, hiển nhiên là một mĩ nhân tây hóa đầu thế kỉ hai mươi.
“Thiếu bạch ca!”
Bước chân của mĩ nhân rất nhẹ nhàng, giống như một môt con bướm đang bay lượn, đi đến bên cạnh xe, gọi một tiếng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook