Nghê Thường Thiết Y
-
Chương 15
Tôi tiếp tục bị anh ta kéo vào, đi qua con đường chật hẹp âm u của nhà giam, đi thẳng vào bên trong, thẳng đến khi đến phía trước một tấm cửa lưới sắt mới dừng lại. Một người đang cuộn mình ngồi trong góc nghe thấy tiếng bước chân thì vội vàng quay đầu lại, tôi nhìn thấy khuôn mặt kia mà hoảng sợ.
Ngọc Đường Xuân!
Tôi thoáng cái hiểu rõ.
Lâu Thiếu Bạch mở cửa nhà lao ra, đẩy tôi đi vào, chính mình cũng xoay người tiến vào.
“Cảnh Thu, hãy nói giúp tôi, hãy cứu tôi, van cô, xem như là nghĩ đến tình cảm của chúng ta lúc trước, van cô…”
Ngọc Đường Xuân nhào về phía tôi, giọng nói run rẩy không ngừng cầu khẩn, vẻ mặt ngoài khóc lóc ra thì không còn biểu cảm nào khác. Tôi chú ý thấy cánh tay anh ta ngoại trừ lần trước bị Lâu Thiếu Bạch giẫm gãy thì không có gì khác thường, trên người có chút bẩn, đấu tóc rối bù, những chỗ khác thoạt nhìn cũng không có dấu hiệu bị ngược đãi nào. Đến khi nhào đến trước mặt tôi, anh ta đột nhiên cứng đờ, cả người không hề nhúc nhích.Lâu Thiếu Bạch đã móc ra khẩu M1906 đã đưa cho tôi, họng súng nhắm ngay đầu anh ta.
“Cô ấy đối với mày ý trọng tình thâm, cũng đã từng cứu mày. Nếu như không phải tao trùng hợp trở về, tại bộ tư lệnh đụng phải kẻ đồng lõa kia thì hiện tại các người đã bỉ dực song phi (sát cánh bên nhau), ôn lại mộng uyên ương…”
Những lời này, Lâu Thiếu Bạch mang theo một chút mỉa mai chậm rãi nói ra, nhưng cả người anh ta tản mát ra một vẻ dữ tợn, ngay cả tôi cũng nhịn không được mà kinh hãi.
Ngọc Đường Xuân lúc này đây chỉ sợ không còn được may mắn như lần trước, nhất định phải chết trong tay anh ta. Anh ta kéo tôi đến đây, đại khái chính là muốn cho tôi chứng kiến anh ta giết chết tên “tình lang” tôi một lòng nghĩ cách cứu ra. Người này chết không có gì đáng tiếc, nhưng lúc này đây, nếu thật sự phải trở thành quỷ oan mạng, chỉ có thể đổ thừa cho vận khí anh ta không tốt.
Tôi nhìn Ngọc Đường Xuân, mang theo một chút bất đắc dĩ cùng thương cảm.
“Lâu Thiếu Bạch, tôi cùng người kia…thật sự không giống như anh nghĩ…., anh có gì bất mãn với tôi, cũng không cần phải đối phó với hắn ta.”
Tôi do dự một lúc, tuy biết rõ là vô dụng, nhưng vẫn nói một câu như vậy, dù sao cũng là một mạng người.
Lâu Thiếu Bạch dường như căn bản không nghe thấy lời tôi nói, cạch một tiếng, một tay khác cũng kéo bộ đồng lên, chỉ chưa bóp cò.
Ngọc Đường Xuân hoảng sợ nhìn chằm chằm vào họng súng, đột nhiên phát ra một tiếng rên rỉ, nhìn về phía tôi, trong ánh mắt tràn đầy oán hận đến tận xương tủy: “Trì Cảnh Thu, tôi bị cô hại rồi! Nếu không có cô, tôi bây giờ vẫn còn đang ở bên ngoài mà sống thật tốt.Tại sao cô lại trêu chọc tôi? Cô là một con đàn bà thối!”
Tôi không ngờ tới anh ta đột nhiên lại mắng tôi, còn chưa kịp phản ứng, anh ta đã bò đến bên chân Lâu Thiếu Bạch, nhanh chóng bắt lấy chân anh ta, như một tên điên kêu to lên: “Thiếu soái, người đàn bà này vẫn chưa ngủ với tôi! Ngài muốn giết tôi, ngàn vạn lần đừng buông tha cho cô ta! Cô ta ngoại trừ tôi, bên ngoài không biết còn thân mật với bao nhiêu người đàn ông khác. Đúng rồi, người đàn ông bị cô ta sai khiến cứu tôi ra cũng là người tình của cô ta. Cô ta chính là một con đàn bà thối, đã cho ngài đội không biết bao nhiêu nón xanh (bị cắm sừng á), Thiếu soái ngài ngàn vạn lần không được buông tha cho cô ta…”
Tôi hoảng sợ.
Trên đời này cũng không thiếu gì người vô sỉ, tôi tất nhiên biết rõ.Nhưng người như Ngọc Đường Xuân, thật sự là lần đầu tiên tôi nhìn thấy.Lâu Thiếu Bạch vừa tiến lên, cả người sát khí ngút trời, anh ta (NĐX) dường như biết mình lần này không thể nghi ngờ là phải chết, cho nên trước khi chết nhất định muốn dội cho tôi một gáo nước bẩn mới cam tâm?
Tôi vô thức nhìn về phía Lâu Thiếu Bạch, thấy anh ta đang nhìn chằm chằm vào Ngọc Đường Xuân, ánh mắt hung ác, gân xanh nổi lên hai bên thái dương, một cước đá bay tên Ngọc Đường Xuân đang không ngừng khóc thét như một tên điên vào góc phòng giam, sau đó mạnh mẽ quay đầu về phía tôi, khuôn mặt tràn đầy hung ác cùng nham hiểm.
Tôi căng thẳng tim đập thình thịch, vô ý thức lui về phía sau một bước.
Anh ta đột nhiên nhe răng ra cười, bước một bước về phía tôi, mạnh mẽ bắt lấy tay tôi, lực đạo cực lớn như muốn bẻ gãy tay tôi.
“Nổ súng, bắn chết hắn.”
Anh ta đặt khẩu M1906 vào bàn tay tôi, lạnh lùng nói, giọng nói phảng phất như thấm qua băng tuyết, nhúng vào một hũ độc dược.
Anh ta muốn tôi xuống tay giết Ngọc Đường Xuân!
Đầu ngón tay tôi buông lỏng, khẩu súng thoáng cái từ trong tay tôi rơi xuống mặt đất.
Lâu Thiếu Bạch cúi người nhặt súng lên, thô bạo mà kéo tôi đến trước mặt anh ta, đầu ngón tay bắt lấy đầu ngón tay tôi đặt lên cò súng, bắt buộc tôi cầm lấy súng, ôm sát cánh tay tôi, giơ về phía Ngọc Đường Xuân.
“Lâu Thiếu Bạch, muốn giết thì tự anh giết đi!”
Giọng tôi run rẩy, cực lực muốn buông tay ra, nhưng tay lại bị anh ta gắt gao kìm lại.
“Thế nào, là em không muốn, hay là không dám?” Tôi nghe thấy giọng nói trào phúng của anh ta ở bên tai tôi, mang theo một luồng khí nóng phả vào tai tôi, nhưng lại khiến toàn thân tôi trở nên lạnh toát: “Trì Cảnh Thu, em không giống với người không có can đảm như vậy, vậy chắc hẳn là không muốn rồi?”
Kẻ điên! Ngọc Đường Xuân đã thành kẻ điên, hiện tại Lâu Thiếu Bạch đang đứng phía sau kìm lấy tay tôi, bắt buộc tôi nổ súng cũng thành kẻ điên không chịu nói lí rồi.
“Tôi nói em nổ súng!”
Anh ta dường như đã mất đi tính nhẫn nại, đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng bên tai tôi. Tay tôi run lên, ‘đùng’ một tiếng, bên gò má trái của Ngọc Đường Xuân đã thủng một lỗ, máu tươi lập tức như vòi nước phun ra, từ sau ra trước mà phun ra, trong nháy mắt khuôn mặt vốn tú lệ cùng trắng trẻo dường như biến thành một con quỷ nơi địa ngục. Ngọc Đường Xuân kêu thảm một tiếng, người mềm nhũn ra, vai hơi nghiêng sang một bên, hai con mắt bỗng nhiên mở to, thẳng tắp nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt oán hận vô cùng.
“Trì Cảnh Thu…cô sẽ không được chết tử tế…”
Anh ta dường như dùng hết khí lực cuối cùng, hàm hàm hồ hồ phun ra mấy chữ, cả người chậm rãi nghiêng lệch rơi xuống mặt đất, càng không ngừng co rút, máu nhanh chóng nhuộm đầy đất.
Tôi như người bệnh sốt rét toàn thân không ngừng run rẩy, nếu như không phải một cánh tay của Lâu Thiếu Bạch còn chống phía sau tôi, tôi nhất định đã co quắp ngồi trên mặt đất. Cảnh tượng này, nhìn thấy sẽ làm cho người ta gặp ác mộng.
Lâu Thiếu Bạch hừ một tiếng, khuôn mặt tràn đầy vẻ chán ghét, tiếp nhận lấy khẩu súng lung lay sắp rớt trên tay tôi, thuận tay bắn thêm một phát súng vào Ngọc Đường Xuân đang nằm trên mặt đất, ngay giữa mi tâm. Ngọc Đường Xuân rốt cuộc không còn nhúc nhích, đôi mắt lồi ra như cá chết nhìn chằm chằm vào tôi, làm tôi không rét mà run.
“Anh….không phải người…”
Tôi nhìn chằm chằm vào Lâu Thiếu Bạch, thì thào nói, giờ phút này sắc mặt nhất định rất giống quỷ.
“Tay không dính chút màu nào, làm sao xứng làm người phụ nữ của Lâu Thiếu Bạch tôi.”
Anh ta lạnh lùng nói, một tay đỡ lấy tôi, giống như lúc đến đây muốn kéo tôi ra ngoài.
“Cút ngay, tự tôi đi được!”
Tôi cưỡng chế cơn nôn mửa cuồn cuộn trong bụng, đẩy tay anh ta ra, cắn răng đi ra ngoài.
***
Lúc tôi bị mang về nhà, Phúc mẹ đã không thấy đâu, hình như là bị đuổi trở về. Dưới ánh mắt không thể tưởng tượng nổi cùng chút hả hê của Chung tiểu thư, tôi bị Lâu Thiếu Bạch trực tiếp khóa trái cửa phòng.
Kế hoạch trốn thoát của tôi vừa mới nhìn thấy ánh mặt trời thì đã phải chết non như vậy.Bị giam cả ngày, không ai mang gì đến cho tôi ăn, tôi cũng hoàn toàn không cảm thấy đói bụng. Sau khi tắm rửa một cái rồi tùy ý thay một bộ đồ, tôi vẫn nằm trên giường, trong đầu như có một cỗ bánh xe không ngừng rầm rầm nghiền qua đầu tôi.
Lâu Thiếu Bạch tại sao lại đột nhiên trở về? Tôi biết rõ anh ta đối với tôi có khả năng có một chút hứng thú. Vốn dĩ với cách làm người của anh ta, nếu nói vì hứng thú với tôi mà trở về thì có đánh chết tôi cũng không tin. Hoặc là anh ta đã sớm biết kế hoạch của tôi và Thông Thất, cho nên vội vã trở về ngăn cản?Khả năng cũng không lớn.Nghĩ tới nghĩ lui, khả năng duy nhất chính là anh ta lần này đi lên tỉnh phủ gặp Uông chủ tịch cũng cùng là quân phiệt kia có chuyện gì ngoài ý muốn, hoặc rất có thể là ở đây có chuyện gì ngoài ý muốn làm cho anh ta trở về, mà vận khí của tôi lại không tốt, lúc ấy mới vừa vặn bị bắt lại.
Chuyện cho tới bây giờ, tôi đối với tình cảnh của mình cũng không phải rất lo lắng, nếu không được thì cùng lắm cứ như vậy thôi.Điều duy nhất khiến tôi lo lắng chính là Thông Thất.
Lâu Thiếu Bạch ra lệnh đóng cửa thành, truy nã Thông Thất toàn thành, vì vậy trùng hợp biết rằng Thông Thất trốn thoát phái người đuổi theo không có kết quả, hay là đã biết người cướp ngục chính là Thông Thất? Thông Thất cùng Trì tiểu thư lúc này đã trốn ở đâu? Ông ấy bị thương sao?
Tôi nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đến đầu muốn nứt ra, lại vẫn không thể lần ra manh mối, trong lòng chỉ còn một mảnh mờ mịt.Từ nay về sau nên làm gì bây giờ? Đem ẩn tình của tôi nói thẳng cho Lâu Thiếu Bạch biết, sau đó mong anh ta tin tưởng tôi, trợ giúp tôi giải lời nguyền?
Không không, quả thực là chuyện không thể. Với sự hiểu biết rất rõ ràng của tôi về anh ta sau những ngày ở chung với nhau, anh ta sẽ chỉ cười nhạt, cho rằng tôi lại đang nói vớ vẩn gì đó, tôi cùng lắm cũng chỉ tự rước lấy nhục mà thôi. Hiện tại mấu chốt vẫn nằm trên người Thông Thất. Đã biết ý nghĩ muốn tìm ông ấy sẽ trở nên vô vọng, hiện tại hy vọng duy nhất của tôi chính là Lâu Thiếu Bạch có thể nhanh chóng tìm được ông ấy. Chỉ cần biết được tung tích của ông ấy, mà tôi vẫn còn sống, chắc hẳn sẽ nghĩ ra được cách nào đó.
Sắc trời ngoài cửa sổ dần dần tối đen, chung quanh tôi cũng chỉ còn một mảnh tối, cả ngày không có một hạt cơm vào bụng, tôi rốt cuộc dần dần cũng thấy đói bụng đến mềm nhũn cả chân tay, muốn gõ cửa gọi người nhưng lại chẳng thể nhúc nhích, rốt cuộc chỉ có thể cuộc tròn nằm một góc, núp ở trong chăn mê man ngủ.
Trước mắt tôi là cây lê già trong sân, hình như đang là mùa xuân, hoa lê bồng bềnh như tuyết, tôi đến dưới gốc cây lên, vươn tay tiếp lấy cánh hoa trắng nõn. Phía sau cây hoa lê, tôi nhìn thấy bố mẹ tôi dắt tay nhau đi tới, bọn họ đều nhìn tôi cười. Ai nói mẹ của tôi bị nguyền rủa, mắc phải căn bệnh đáng sợ kia? Bà vẫn giống như trước kia xinh đẹp như vậy, ai nói bố tôi từ bỏ hai mẹ con tôi? Ông vẫn yêu thương tôi như hồi tôi còn bé. Tôi nhẹ nhàng thở ra, vui vẻ chạy về phía họ, giống như khi còn bé, chạy tới hai người họ mà làm nũng. Đột nhiên, bọn họ biến mất không thấy đâu, cây hoa lê trước mặt cũng bị một tầng sương mù bao phủ, tôi lâm vào tình trạng hỗn loạn.Tôi sợ hãi không ngừng chạy, nhưng vẫn không tìm được đường về nhà.Nỗi hoang mang cùng sợ hãi không ngừng đè ép trong lòng tôi, ép đến mức tôi không thể thở được, tôi dùng sức há miệng thật to, nhưng không khí lại không thể thông được. Đột nhiên làn sương mù biến mất, trước mắt tôi lờ mờ hiện ra khuôn mặt của một người đàn ông, hình như là Dương Vũ. Anh ấy nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy thương tiếc.
“Dương Vũ, mặc kệ em có biến thành bộ dạng gì, anh vẫn sẽ yêu em như vậy, có phải không?”
Tôi dùng hết khí lực, nhìn anh la thật lớn.
Một giấc mộng a, ngay cả khi ở trong mộng, tôi cũng biết đó chỉ là một giấc mộng.Nếu như không phải đang ở trong mộng, tôi có thế nào cũng sẽ không như bây giờ, không kiêng nể gì mà hỏi anh câu hỏi này.
Anh đưa tay về phía tôi, nhẹ nhàng khẽ vuốt lên khuôn mặt tôi. Tôi giống như đang đắm chìm trong hồ nước mùa xuân, được làn nước xanh trong êm ái bao phủ lấy.
“Dao Dao, đúng vậy, mặc kệ em trở nên như thế nào, anh đều yêu em như vậy…”
Anh vừa cười vừa nói.
Tôi bị một cảm giác hạnh phúc không thể nói bằng lời vây lấy.Tôi nhìn anh, càng không ngừng nở nụ cười, sau đó ngăn không được mệt mỏi trong lòng mà rơi lệ. Tôi thật khờ a, anh yêu tôi như vậy, tôi vì sao lại không tin anh, kết quả là hiện tại lại cách xa anh hàng trăm năm, tôi phải làm thế nào mới có thể trở về…
Tôi vẫn còn chưa nghĩ ra biện pháp, trước mắt khuôn mặt kia lại hiện lên rõ ràng, lúc này tôi mới nhìn rõ, đây không phải là Dương Vũ, mà là Lâu Thiếu Bạch.
Tại sao lại có thể là anh ta!
“Dương Vũ!”
Trong nháy mắt, lòng tôi hoảng loạn, khàn giọng kiệt lực kêu tên Dương Vũ. Bàn tay Lâu Thiếu Bạch vươn tới tôi, tôi quýnh lên, hung hăng há miệng cắn một cái. Một cảm giác chân thật khiến tôi mở to hai mắt, lúc này mới phát hiện ra không phải tôi đang nằm mơ, miệng tôi đang dùng lực cắn một ngón tay, đầu lưỡi đụng phải chỗ kia, còn cảm thấy một mùi vị lạ lẫm….
Đèn tường trong phòng đã mở, Lâu Thiếu Bạch không biết vì sao lại trở về, đang ngồi trên giường bên cạnh tôi, dùng đầu ngón tay chấm thuốc mỡ thoa lên gò má cùng khóe miệng bị thương của tôi, mà đầu ngón tay kia, lúc này đang bị tôi ngậm chặt, anh ta đang kinh ngạc nhìn, lông mày hơi nhíu lại.
Ngọc Đường Xuân!
Tôi thoáng cái hiểu rõ.
Lâu Thiếu Bạch mở cửa nhà lao ra, đẩy tôi đi vào, chính mình cũng xoay người tiến vào.
“Cảnh Thu, hãy nói giúp tôi, hãy cứu tôi, van cô, xem như là nghĩ đến tình cảm của chúng ta lúc trước, van cô…”
Ngọc Đường Xuân nhào về phía tôi, giọng nói run rẩy không ngừng cầu khẩn, vẻ mặt ngoài khóc lóc ra thì không còn biểu cảm nào khác. Tôi chú ý thấy cánh tay anh ta ngoại trừ lần trước bị Lâu Thiếu Bạch giẫm gãy thì không có gì khác thường, trên người có chút bẩn, đấu tóc rối bù, những chỗ khác thoạt nhìn cũng không có dấu hiệu bị ngược đãi nào. Đến khi nhào đến trước mặt tôi, anh ta đột nhiên cứng đờ, cả người không hề nhúc nhích.Lâu Thiếu Bạch đã móc ra khẩu M1906 đã đưa cho tôi, họng súng nhắm ngay đầu anh ta.
“Cô ấy đối với mày ý trọng tình thâm, cũng đã từng cứu mày. Nếu như không phải tao trùng hợp trở về, tại bộ tư lệnh đụng phải kẻ đồng lõa kia thì hiện tại các người đã bỉ dực song phi (sát cánh bên nhau), ôn lại mộng uyên ương…”
Những lời này, Lâu Thiếu Bạch mang theo một chút mỉa mai chậm rãi nói ra, nhưng cả người anh ta tản mát ra một vẻ dữ tợn, ngay cả tôi cũng nhịn không được mà kinh hãi.
Ngọc Đường Xuân lúc này đây chỉ sợ không còn được may mắn như lần trước, nhất định phải chết trong tay anh ta. Anh ta kéo tôi đến đây, đại khái chính là muốn cho tôi chứng kiến anh ta giết chết tên “tình lang” tôi một lòng nghĩ cách cứu ra. Người này chết không có gì đáng tiếc, nhưng lúc này đây, nếu thật sự phải trở thành quỷ oan mạng, chỉ có thể đổ thừa cho vận khí anh ta không tốt.
Tôi nhìn Ngọc Đường Xuân, mang theo một chút bất đắc dĩ cùng thương cảm.
“Lâu Thiếu Bạch, tôi cùng người kia…thật sự không giống như anh nghĩ…., anh có gì bất mãn với tôi, cũng không cần phải đối phó với hắn ta.”
Tôi do dự một lúc, tuy biết rõ là vô dụng, nhưng vẫn nói một câu như vậy, dù sao cũng là một mạng người.
Lâu Thiếu Bạch dường như căn bản không nghe thấy lời tôi nói, cạch một tiếng, một tay khác cũng kéo bộ đồng lên, chỉ chưa bóp cò.
Ngọc Đường Xuân hoảng sợ nhìn chằm chằm vào họng súng, đột nhiên phát ra một tiếng rên rỉ, nhìn về phía tôi, trong ánh mắt tràn đầy oán hận đến tận xương tủy: “Trì Cảnh Thu, tôi bị cô hại rồi! Nếu không có cô, tôi bây giờ vẫn còn đang ở bên ngoài mà sống thật tốt.Tại sao cô lại trêu chọc tôi? Cô là một con đàn bà thối!”
Tôi không ngờ tới anh ta đột nhiên lại mắng tôi, còn chưa kịp phản ứng, anh ta đã bò đến bên chân Lâu Thiếu Bạch, nhanh chóng bắt lấy chân anh ta, như một tên điên kêu to lên: “Thiếu soái, người đàn bà này vẫn chưa ngủ với tôi! Ngài muốn giết tôi, ngàn vạn lần đừng buông tha cho cô ta! Cô ta ngoại trừ tôi, bên ngoài không biết còn thân mật với bao nhiêu người đàn ông khác. Đúng rồi, người đàn ông bị cô ta sai khiến cứu tôi ra cũng là người tình của cô ta. Cô ta chính là một con đàn bà thối, đã cho ngài đội không biết bao nhiêu nón xanh (bị cắm sừng á), Thiếu soái ngài ngàn vạn lần không được buông tha cho cô ta…”
Tôi hoảng sợ.
Trên đời này cũng không thiếu gì người vô sỉ, tôi tất nhiên biết rõ.Nhưng người như Ngọc Đường Xuân, thật sự là lần đầu tiên tôi nhìn thấy.Lâu Thiếu Bạch vừa tiến lên, cả người sát khí ngút trời, anh ta (NĐX) dường như biết mình lần này không thể nghi ngờ là phải chết, cho nên trước khi chết nhất định muốn dội cho tôi một gáo nước bẩn mới cam tâm?
Tôi vô thức nhìn về phía Lâu Thiếu Bạch, thấy anh ta đang nhìn chằm chằm vào Ngọc Đường Xuân, ánh mắt hung ác, gân xanh nổi lên hai bên thái dương, một cước đá bay tên Ngọc Đường Xuân đang không ngừng khóc thét như một tên điên vào góc phòng giam, sau đó mạnh mẽ quay đầu về phía tôi, khuôn mặt tràn đầy hung ác cùng nham hiểm.
Tôi căng thẳng tim đập thình thịch, vô ý thức lui về phía sau một bước.
Anh ta đột nhiên nhe răng ra cười, bước một bước về phía tôi, mạnh mẽ bắt lấy tay tôi, lực đạo cực lớn như muốn bẻ gãy tay tôi.
“Nổ súng, bắn chết hắn.”
Anh ta đặt khẩu M1906 vào bàn tay tôi, lạnh lùng nói, giọng nói phảng phất như thấm qua băng tuyết, nhúng vào một hũ độc dược.
Anh ta muốn tôi xuống tay giết Ngọc Đường Xuân!
Đầu ngón tay tôi buông lỏng, khẩu súng thoáng cái từ trong tay tôi rơi xuống mặt đất.
Lâu Thiếu Bạch cúi người nhặt súng lên, thô bạo mà kéo tôi đến trước mặt anh ta, đầu ngón tay bắt lấy đầu ngón tay tôi đặt lên cò súng, bắt buộc tôi cầm lấy súng, ôm sát cánh tay tôi, giơ về phía Ngọc Đường Xuân.
“Lâu Thiếu Bạch, muốn giết thì tự anh giết đi!”
Giọng tôi run rẩy, cực lực muốn buông tay ra, nhưng tay lại bị anh ta gắt gao kìm lại.
“Thế nào, là em không muốn, hay là không dám?” Tôi nghe thấy giọng nói trào phúng của anh ta ở bên tai tôi, mang theo một luồng khí nóng phả vào tai tôi, nhưng lại khiến toàn thân tôi trở nên lạnh toát: “Trì Cảnh Thu, em không giống với người không có can đảm như vậy, vậy chắc hẳn là không muốn rồi?”
Kẻ điên! Ngọc Đường Xuân đã thành kẻ điên, hiện tại Lâu Thiếu Bạch đang đứng phía sau kìm lấy tay tôi, bắt buộc tôi nổ súng cũng thành kẻ điên không chịu nói lí rồi.
“Tôi nói em nổ súng!”
Anh ta dường như đã mất đi tính nhẫn nại, đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng bên tai tôi. Tay tôi run lên, ‘đùng’ một tiếng, bên gò má trái của Ngọc Đường Xuân đã thủng một lỗ, máu tươi lập tức như vòi nước phun ra, từ sau ra trước mà phun ra, trong nháy mắt khuôn mặt vốn tú lệ cùng trắng trẻo dường như biến thành một con quỷ nơi địa ngục. Ngọc Đường Xuân kêu thảm một tiếng, người mềm nhũn ra, vai hơi nghiêng sang một bên, hai con mắt bỗng nhiên mở to, thẳng tắp nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt oán hận vô cùng.
“Trì Cảnh Thu…cô sẽ không được chết tử tế…”
Anh ta dường như dùng hết khí lực cuối cùng, hàm hàm hồ hồ phun ra mấy chữ, cả người chậm rãi nghiêng lệch rơi xuống mặt đất, càng không ngừng co rút, máu nhanh chóng nhuộm đầy đất.
Tôi như người bệnh sốt rét toàn thân không ngừng run rẩy, nếu như không phải một cánh tay của Lâu Thiếu Bạch còn chống phía sau tôi, tôi nhất định đã co quắp ngồi trên mặt đất. Cảnh tượng này, nhìn thấy sẽ làm cho người ta gặp ác mộng.
Lâu Thiếu Bạch hừ một tiếng, khuôn mặt tràn đầy vẻ chán ghét, tiếp nhận lấy khẩu súng lung lay sắp rớt trên tay tôi, thuận tay bắn thêm một phát súng vào Ngọc Đường Xuân đang nằm trên mặt đất, ngay giữa mi tâm. Ngọc Đường Xuân rốt cuộc không còn nhúc nhích, đôi mắt lồi ra như cá chết nhìn chằm chằm vào tôi, làm tôi không rét mà run.
“Anh….không phải người…”
Tôi nhìn chằm chằm vào Lâu Thiếu Bạch, thì thào nói, giờ phút này sắc mặt nhất định rất giống quỷ.
“Tay không dính chút màu nào, làm sao xứng làm người phụ nữ của Lâu Thiếu Bạch tôi.”
Anh ta lạnh lùng nói, một tay đỡ lấy tôi, giống như lúc đến đây muốn kéo tôi ra ngoài.
“Cút ngay, tự tôi đi được!”
Tôi cưỡng chế cơn nôn mửa cuồn cuộn trong bụng, đẩy tay anh ta ra, cắn răng đi ra ngoài.
***
Lúc tôi bị mang về nhà, Phúc mẹ đã không thấy đâu, hình như là bị đuổi trở về. Dưới ánh mắt không thể tưởng tượng nổi cùng chút hả hê của Chung tiểu thư, tôi bị Lâu Thiếu Bạch trực tiếp khóa trái cửa phòng.
Kế hoạch trốn thoát của tôi vừa mới nhìn thấy ánh mặt trời thì đã phải chết non như vậy.Bị giam cả ngày, không ai mang gì đến cho tôi ăn, tôi cũng hoàn toàn không cảm thấy đói bụng. Sau khi tắm rửa một cái rồi tùy ý thay một bộ đồ, tôi vẫn nằm trên giường, trong đầu như có một cỗ bánh xe không ngừng rầm rầm nghiền qua đầu tôi.
Lâu Thiếu Bạch tại sao lại đột nhiên trở về? Tôi biết rõ anh ta đối với tôi có khả năng có một chút hứng thú. Vốn dĩ với cách làm người của anh ta, nếu nói vì hứng thú với tôi mà trở về thì có đánh chết tôi cũng không tin. Hoặc là anh ta đã sớm biết kế hoạch của tôi và Thông Thất, cho nên vội vã trở về ngăn cản?Khả năng cũng không lớn.Nghĩ tới nghĩ lui, khả năng duy nhất chính là anh ta lần này đi lên tỉnh phủ gặp Uông chủ tịch cũng cùng là quân phiệt kia có chuyện gì ngoài ý muốn, hoặc rất có thể là ở đây có chuyện gì ngoài ý muốn làm cho anh ta trở về, mà vận khí của tôi lại không tốt, lúc ấy mới vừa vặn bị bắt lại.
Chuyện cho tới bây giờ, tôi đối với tình cảnh của mình cũng không phải rất lo lắng, nếu không được thì cùng lắm cứ như vậy thôi.Điều duy nhất khiến tôi lo lắng chính là Thông Thất.
Lâu Thiếu Bạch ra lệnh đóng cửa thành, truy nã Thông Thất toàn thành, vì vậy trùng hợp biết rằng Thông Thất trốn thoát phái người đuổi theo không có kết quả, hay là đã biết người cướp ngục chính là Thông Thất? Thông Thất cùng Trì tiểu thư lúc này đã trốn ở đâu? Ông ấy bị thương sao?
Tôi nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đến đầu muốn nứt ra, lại vẫn không thể lần ra manh mối, trong lòng chỉ còn một mảnh mờ mịt.Từ nay về sau nên làm gì bây giờ? Đem ẩn tình của tôi nói thẳng cho Lâu Thiếu Bạch biết, sau đó mong anh ta tin tưởng tôi, trợ giúp tôi giải lời nguyền?
Không không, quả thực là chuyện không thể. Với sự hiểu biết rất rõ ràng của tôi về anh ta sau những ngày ở chung với nhau, anh ta sẽ chỉ cười nhạt, cho rằng tôi lại đang nói vớ vẩn gì đó, tôi cùng lắm cũng chỉ tự rước lấy nhục mà thôi. Hiện tại mấu chốt vẫn nằm trên người Thông Thất. Đã biết ý nghĩ muốn tìm ông ấy sẽ trở nên vô vọng, hiện tại hy vọng duy nhất của tôi chính là Lâu Thiếu Bạch có thể nhanh chóng tìm được ông ấy. Chỉ cần biết được tung tích của ông ấy, mà tôi vẫn còn sống, chắc hẳn sẽ nghĩ ra được cách nào đó.
Sắc trời ngoài cửa sổ dần dần tối đen, chung quanh tôi cũng chỉ còn một mảnh tối, cả ngày không có một hạt cơm vào bụng, tôi rốt cuộc dần dần cũng thấy đói bụng đến mềm nhũn cả chân tay, muốn gõ cửa gọi người nhưng lại chẳng thể nhúc nhích, rốt cuộc chỉ có thể cuộc tròn nằm một góc, núp ở trong chăn mê man ngủ.
Trước mắt tôi là cây lê già trong sân, hình như đang là mùa xuân, hoa lê bồng bềnh như tuyết, tôi đến dưới gốc cây lên, vươn tay tiếp lấy cánh hoa trắng nõn. Phía sau cây hoa lê, tôi nhìn thấy bố mẹ tôi dắt tay nhau đi tới, bọn họ đều nhìn tôi cười. Ai nói mẹ của tôi bị nguyền rủa, mắc phải căn bệnh đáng sợ kia? Bà vẫn giống như trước kia xinh đẹp như vậy, ai nói bố tôi từ bỏ hai mẹ con tôi? Ông vẫn yêu thương tôi như hồi tôi còn bé. Tôi nhẹ nhàng thở ra, vui vẻ chạy về phía họ, giống như khi còn bé, chạy tới hai người họ mà làm nũng. Đột nhiên, bọn họ biến mất không thấy đâu, cây hoa lê trước mặt cũng bị một tầng sương mù bao phủ, tôi lâm vào tình trạng hỗn loạn.Tôi sợ hãi không ngừng chạy, nhưng vẫn không tìm được đường về nhà.Nỗi hoang mang cùng sợ hãi không ngừng đè ép trong lòng tôi, ép đến mức tôi không thể thở được, tôi dùng sức há miệng thật to, nhưng không khí lại không thể thông được. Đột nhiên làn sương mù biến mất, trước mắt tôi lờ mờ hiện ra khuôn mặt của một người đàn ông, hình như là Dương Vũ. Anh ấy nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy thương tiếc.
“Dương Vũ, mặc kệ em có biến thành bộ dạng gì, anh vẫn sẽ yêu em như vậy, có phải không?”
Tôi dùng hết khí lực, nhìn anh la thật lớn.
Một giấc mộng a, ngay cả khi ở trong mộng, tôi cũng biết đó chỉ là một giấc mộng.Nếu như không phải đang ở trong mộng, tôi có thế nào cũng sẽ không như bây giờ, không kiêng nể gì mà hỏi anh câu hỏi này.
Anh đưa tay về phía tôi, nhẹ nhàng khẽ vuốt lên khuôn mặt tôi. Tôi giống như đang đắm chìm trong hồ nước mùa xuân, được làn nước xanh trong êm ái bao phủ lấy.
“Dao Dao, đúng vậy, mặc kệ em trở nên như thế nào, anh đều yêu em như vậy…”
Anh vừa cười vừa nói.
Tôi bị một cảm giác hạnh phúc không thể nói bằng lời vây lấy.Tôi nhìn anh, càng không ngừng nở nụ cười, sau đó ngăn không được mệt mỏi trong lòng mà rơi lệ. Tôi thật khờ a, anh yêu tôi như vậy, tôi vì sao lại không tin anh, kết quả là hiện tại lại cách xa anh hàng trăm năm, tôi phải làm thế nào mới có thể trở về…
Tôi vẫn còn chưa nghĩ ra biện pháp, trước mắt khuôn mặt kia lại hiện lên rõ ràng, lúc này tôi mới nhìn rõ, đây không phải là Dương Vũ, mà là Lâu Thiếu Bạch.
Tại sao lại có thể là anh ta!
“Dương Vũ!”
Trong nháy mắt, lòng tôi hoảng loạn, khàn giọng kiệt lực kêu tên Dương Vũ. Bàn tay Lâu Thiếu Bạch vươn tới tôi, tôi quýnh lên, hung hăng há miệng cắn một cái. Một cảm giác chân thật khiến tôi mở to hai mắt, lúc này mới phát hiện ra không phải tôi đang nằm mơ, miệng tôi đang dùng lực cắn một ngón tay, đầu lưỡi đụng phải chỗ kia, còn cảm thấy một mùi vị lạ lẫm….
Đèn tường trong phòng đã mở, Lâu Thiếu Bạch không biết vì sao lại trở về, đang ngồi trên giường bên cạnh tôi, dùng đầu ngón tay chấm thuốc mỡ thoa lên gò má cùng khóe miệng bị thương của tôi, mà đầu ngón tay kia, lúc này đang bị tôi ngậm chặt, anh ta đang kinh ngạc nhìn, lông mày hơi nhíu lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook