Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục (Dịch)
-
Chương 7: Kho Tiền Tiết Kiệm (3)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Một câu thỏa thích trải nghiệm, làm cho hắn trải nghiệm tới tận bây giờ.
Mà sau đó dù cho hắn hỏi như thế nào, đều không được thêm câu trả lời nào nữa.
Vẻ mặt của Liễu Bình trở nên hơi vui vẻ, chắp tay về phía Vương Thành, nói: "Cám ơn Vương đại ca, thế nhưng thứ này không rẻ, ta sẽ không để ngươi phải chịu thiệt đâu."
Vương Thành lại lộ ra vẻ do dự, nói: "Như vậy thì... không tốt lắm đâu..."
Liễu Bình lại ngắt lời gã: "Vương đại ca, ta là người không thích nợ nần người khác cái gì, vẫn cứ là dùng tiền mua được mới càng an tâm."
Vương Thành nhìn đối phương, cũng có vẻ hiểu ra.
Mình là muốn giết hắn, thế nhưng hắn lại còn tưởng mình muốn lôi kéo quan hệ với hắn.
Thực đúng là tính tình của đệ tử môn phái lớn, thà rằng dùng ít tiền để mua, cũng không muốn có bất cứ quan hệ nào với người tu hành của môn phái nhỏ.
Hắn muốn dùng tiền, vậy thì để hắn dùng tiền đi.
Mặc dù cảm thấy hơi khó chịu, thế nhưng chỉ cần hắn ăn viên đan dược này, vậy thì mọi chuyện đều là tốt.
"Thôi được."
Vương Thành gật đầu, ném đan dược cho Liễu Bình.
Liễu Bình ném luôn độc đan vào trong miệng.
Vương Thành lập tức vui mừng.
Liễu Bình ăn độc đan, chắc chắn sẽ không còn đường sống!
Chỉ là ở trong quá trình này, Trần Song Vũ sẽ cảm ứng được hiệu quả trị liệu trước đã.
Dù sao, tầng ngoài cùng của viên đan dược này chính là Khống Hạc đan chân chính, độc đan lại được bao phủ ở bên trong, cần thêm chút thời gian mới có tác dụng.
"Đan dược rất tốt, ta đã cảm nhận cơ thể đang khôi phục với tốc độ rất nhanh." Liễu Bình khen ngợi.
"Ha ha ha, đương nhiên, làm sao ta lại lừa gạt lão đệ được." Vương Thành chỉ cảm thấy nhẹ nhõm hẳn đi, cười lớn.
"Vậy thì tới lượt ta thanh toán, ngươi nói một con số đi." Liễu Bình nói.
Vương Thành nói với vẻ hào phóng: "Lão ca tin ngươi, ngươi xem xét rồi cho bao nhiêu cũng được."
Liễu Bình nói: "Được, chắc chắn cái giá này sẽ khiến Vương đại ca hài lòng."
Dị biến phát sinh...
Một ngọn núi óng ánh sáng long lanh, tản ra linh khí lạnh thấu xương bỗng nhiên xuất hiện.
Ngọn núi này lại là ngọn núi được tạo nên hoàn toàn bởi linh thạch!
Ầm!
Núi linh thạch từ trời rơi xuống, va chạm kịch liệt với mặt đất, bụi bặm bay lên ngập trời như một con quái vật khổng lồ.
Vương Thành không phản ứng kịp, bị đè dưới núi.
Tất cả quá trình chỉ vẻn vẹn diễn ra trong một giây đồng hồ.
"Thế giới tốt đẹp như vậy, ngươi lại muốn giết ta." Liễu Bình thở dài, ngửa đầu nhìn về phía núi linh thạch, trên mặt lộ vẻ nhớ lại.
"Vương đại ca, con người của ta khá là lười biếng, ngươi xem, ngọn núi này là khi ta đi du lịch lúc vẫn còn tại Trúc Cơ, vì để tránh việc ra tay với tu sĩ cùng cấp bậc, chuyên môn xếp đặt linh thạch thành một ngọn núi... Khi đó ta vẫn còn trẻ, rất hi vọng vào tương lai tươi sáng, đã thử rất nhiều chuyện mà không kiêng kị chút nào, không giống hiện tại đã chán chường và không thú vị nữa."
Hắn cứ lẩm bẩm một mình nwh vậy.
Giờ phút này, nếu như theo ánh mắt của hắn mà nhìn tới, thì có thể thấy được mấy chữ lớn tràn đầy sát khí được khắc trên núi linh thạch:
"Dưới Kim Đan, ép kẻ nào kẻ đấy chết, dùng cực tốt."
Người đã giết, nói cũng nói xong, Liễu Bình đưa tay đặt lên trên ngọn núi linh thạch.
Ngay sau đó...
Cả ngọn núi lập tức biến mất không thấy đâu nữa.
Từ đầu tới cuối, ngọn núi do linh thạch tạo thành này chỉ tồn tại mấy giây ngắn ngủi, giống như mộng ảo lại hóa thành hư vô.
Các pháp trận được bố trí trải rộng khắp nơi trên mặt đất cùng nhau thả pháp lực ra ngoài, san bằng toàn bộ gợn sóng.
Ngoại trừ Vương Thành đã bị ép chết ra...
Giống như không có cái gì xảy ra vậy.
Mọi thứ đều khôi phục như thường.
Trong hư không, có hai hàng chữ nhỏ xuất hiện:
"Ngươi lãnh hai trăm triệu viên linh thạch tạo thành núi linh thạch từ kho tiền tiết kiệm."
"Ngươi lại thu hồi núi linh thạch."
Liễu Bình không để ý tới, há mồm phun ra một viên đan dược đặt trên bàn tay.
Luồng hương thơm màu xanh sẫm phía ngoài đan dược mới vừa lúc tan ra.
Trên thực tế, khi viên đan dược này vừa bị nuốt vào trong bụng đã bị linh lực bao vây lại...
Linh lực cũng không làm cho viên đan dược này nhanh chóng luyện hóa, mà là trì hoãn nó hòa tan.
Theo đó, độc đan cũng không phát tác.
Nuốt độc đan, chỉ để cho Vương Thành buông lỏng cảnh giác.
Dù sao, một vài tu sĩ Trúc Cơ là có thần thông trong người, thỉnh thoảng sẽ sinh ra rất nhiều tình huống đột phát.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Một câu thỏa thích trải nghiệm, làm cho hắn trải nghiệm tới tận bây giờ.
Mà sau đó dù cho hắn hỏi như thế nào, đều không được thêm câu trả lời nào nữa.
Vẻ mặt của Liễu Bình trở nên hơi vui vẻ, chắp tay về phía Vương Thành, nói: "Cám ơn Vương đại ca, thế nhưng thứ này không rẻ, ta sẽ không để ngươi phải chịu thiệt đâu."
Vương Thành lại lộ ra vẻ do dự, nói: "Như vậy thì... không tốt lắm đâu..."
Liễu Bình lại ngắt lời gã: "Vương đại ca, ta là người không thích nợ nần người khác cái gì, vẫn cứ là dùng tiền mua được mới càng an tâm."
Vương Thành nhìn đối phương, cũng có vẻ hiểu ra.
Mình là muốn giết hắn, thế nhưng hắn lại còn tưởng mình muốn lôi kéo quan hệ với hắn.
Thực đúng là tính tình của đệ tử môn phái lớn, thà rằng dùng ít tiền để mua, cũng không muốn có bất cứ quan hệ nào với người tu hành của môn phái nhỏ.
Hắn muốn dùng tiền, vậy thì để hắn dùng tiền đi.
Mặc dù cảm thấy hơi khó chịu, thế nhưng chỉ cần hắn ăn viên đan dược này, vậy thì mọi chuyện đều là tốt.
"Thôi được."
Vương Thành gật đầu, ném đan dược cho Liễu Bình.
Liễu Bình ném luôn độc đan vào trong miệng.
Vương Thành lập tức vui mừng.
Liễu Bình ăn độc đan, chắc chắn sẽ không còn đường sống!
Chỉ là ở trong quá trình này, Trần Song Vũ sẽ cảm ứng được hiệu quả trị liệu trước đã.
Dù sao, tầng ngoài cùng của viên đan dược này chính là Khống Hạc đan chân chính, độc đan lại được bao phủ ở bên trong, cần thêm chút thời gian mới có tác dụng.
"Đan dược rất tốt, ta đã cảm nhận cơ thể đang khôi phục với tốc độ rất nhanh." Liễu Bình khen ngợi.
"Ha ha ha, đương nhiên, làm sao ta lại lừa gạt lão đệ được." Vương Thành chỉ cảm thấy nhẹ nhõm hẳn đi, cười lớn.
"Vậy thì tới lượt ta thanh toán, ngươi nói một con số đi." Liễu Bình nói.
Vương Thành nói với vẻ hào phóng: "Lão ca tin ngươi, ngươi xem xét rồi cho bao nhiêu cũng được."
Liễu Bình nói: "Được, chắc chắn cái giá này sẽ khiến Vương đại ca hài lòng."
Dị biến phát sinh...
Một ngọn núi óng ánh sáng long lanh, tản ra linh khí lạnh thấu xương bỗng nhiên xuất hiện.
Ngọn núi này lại là ngọn núi được tạo nên hoàn toàn bởi linh thạch!
Ầm!
Núi linh thạch từ trời rơi xuống, va chạm kịch liệt với mặt đất, bụi bặm bay lên ngập trời như một con quái vật khổng lồ.
Vương Thành không phản ứng kịp, bị đè dưới núi.
Tất cả quá trình chỉ vẻn vẹn diễn ra trong một giây đồng hồ.
"Thế giới tốt đẹp như vậy, ngươi lại muốn giết ta." Liễu Bình thở dài, ngửa đầu nhìn về phía núi linh thạch, trên mặt lộ vẻ nhớ lại.
"Vương đại ca, con người của ta khá là lười biếng, ngươi xem, ngọn núi này là khi ta đi du lịch lúc vẫn còn tại Trúc Cơ, vì để tránh việc ra tay với tu sĩ cùng cấp bậc, chuyên môn xếp đặt linh thạch thành một ngọn núi... Khi đó ta vẫn còn trẻ, rất hi vọng vào tương lai tươi sáng, đã thử rất nhiều chuyện mà không kiêng kị chút nào, không giống hiện tại đã chán chường và không thú vị nữa."
Hắn cứ lẩm bẩm một mình nwh vậy.
Giờ phút này, nếu như theo ánh mắt của hắn mà nhìn tới, thì có thể thấy được mấy chữ lớn tràn đầy sát khí được khắc trên núi linh thạch:
"Dưới Kim Đan, ép kẻ nào kẻ đấy chết, dùng cực tốt."
Người đã giết, nói cũng nói xong, Liễu Bình đưa tay đặt lên trên ngọn núi linh thạch.
Ngay sau đó...
Cả ngọn núi lập tức biến mất không thấy đâu nữa.
Từ đầu tới cuối, ngọn núi do linh thạch tạo thành này chỉ tồn tại mấy giây ngắn ngủi, giống như mộng ảo lại hóa thành hư vô.
Các pháp trận được bố trí trải rộng khắp nơi trên mặt đất cùng nhau thả pháp lực ra ngoài, san bằng toàn bộ gợn sóng.
Ngoại trừ Vương Thành đã bị ép chết ra...
Giống như không có cái gì xảy ra vậy.
Mọi thứ đều khôi phục như thường.
Trong hư không, có hai hàng chữ nhỏ xuất hiện:
"Ngươi lãnh hai trăm triệu viên linh thạch tạo thành núi linh thạch từ kho tiền tiết kiệm."
"Ngươi lại thu hồi núi linh thạch."
Liễu Bình không để ý tới, há mồm phun ra một viên đan dược đặt trên bàn tay.
Luồng hương thơm màu xanh sẫm phía ngoài đan dược mới vừa lúc tan ra.
Trên thực tế, khi viên đan dược này vừa bị nuốt vào trong bụng đã bị linh lực bao vây lại...
Linh lực cũng không làm cho viên đan dược này nhanh chóng luyện hóa, mà là trì hoãn nó hòa tan.
Theo đó, độc đan cũng không phát tác.
Nuốt độc đan, chỉ để cho Vương Thành buông lỏng cảnh giác.
Dù sao, một vài tu sĩ Trúc Cơ là có thần thông trong người, thỉnh thoảng sẽ sinh ra rất nhiều tình huống đột phát.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook