"Kỳ thực, vi sư chỉ là muốn tùy tiện đi giải sầu một chút."

"Là ta quấy rầy nhã hứng của sư tôn."

"Ta biết đường."

"Ân, ta biết."

"Lần này thấy ngươi ở đây chờ ta vất vả, trước tiên ta cùng ngươi trở về."

"Đa tạ sư tôn thông cảm."

Đi theo Vân Mặc Tuyên trở lại Phiêu Miểu Thành, Bạch Nghiên nhịn không được giải thích vài câu, nói rằng mình tái nhợt vô lực, Vân Mặc Tuyên rất tri kỷ phụ họa. Bạch Nghiên nghĩ, hiện tại quan hệ của mình và Vân Mặc Tuyên rất không tồi, ít nhất Vân Mặc Tuyên vẫn có thể làm một đồ đệ ngoan.

Tiến vào bên trong Phiêu Miểu Thành, Bạch Nghiên liền nhạy cảm mà cảm giác được Phiêu Miểu Thành khi hắn rời đi có gì đó không đúng. Cụ thể là không đúng ở chỗ nào, hắn lại nói không nên lời. Một đường trở về chỗ mình ở, trên đường còn thuận tiện gặp Vấn Nhai chân nhân, báo một tiếng mình đã trở lại. Chờ tới khi ngồi trong phòng, thấy tiểu nô ở một bên run rẩy châm trà cho hắn, hắn mới bừng tỉnh này không thích hợp chính ở chỗ nào.

Phiêu Miểu Thành quá "an tĩnh", không phải là loại an tĩnh kia, mà là mỗi người khi nhìn thấy hắn đều trở nên thật cẩn thận. Tựa hồ....tựa hồ là đang sợ hãi? Bạch Nghiên không rõ, mình đáng sợ như vậy sao? Ngay cả Vấn Nhai chân nhân cũng quá không thích hợp, cùng hắn nói chuyện nhưng còn chưa được hai câu liền vội vàng chạy mất....

Bạch Nghiên nhăn mi lại, này quá không thích hợp. Liếc mắt tới tiểu nô đứng bên cạnh, hắn châm chước mở miệng nói: "Ngươi....."

Một câu còn chưa nói xong, tiểu nô liền "Thình thịch" một tiếng quỳ xuống, thân thể còn không ngừng run rẩy.

"....." Bạch Nghiên cạn lời mà nhìn hắn, hận không thể lấy gương tới soi, coi thử chính mình bế quan 500 năm đến tột cùng là biến thành yêu quái gì, như thế nào mà một đám người đều nhìn hắn như thấy quỷ.

"Sư tôn, tiểu nô này quá không hiểu chuyện, ta lại giúp sư tôn tìm mấy người nghe lời tới." Vân Mặc Tuyên đột nhiên mở miệng, Bạch Nghiên lúc này mới phát hiện nguyên lai hắn vẫn luôn đi theo chính mình, không có rời đi.

"Còn không mau cút đi." Vân Măc Tuyên cúi đầu nhìn tiểu nô, ngữ khí lại rất bình tĩnh.

Tiểu nô làm như càng thêm sợ hãi, té ngã lộn nhào mà chạy đi. Bạch Nghiên lúc này mới phản ứng lại, nhưng người nọ đã chạy đi xa, đuổi theo lại không khỏi phiền toái.

"Ngươi làm cái gì vậy, ta muốn hỏi hắn một chút việc."

"Sư tôn nếu muốn hỏi cái gì, không ngại cứ trực tiếp hỏi ta." Vân Mặc Xuyên cúi đầu dáng vẻ chính là một đồ đệ ngoan tôn kính sư tôn.

Bạch Nghiên uống ngụm trà, trầm mặt vẫn là không nhịn được liền nói: "Ngươi có cảm thấy Phiêu Miểu Thành hiện tại rất kỳ quái hay không?"

Vân Mặc Tuyên lắc đầu nói: "Không có gì kỳ quái, nhưng thật ra có thể là do sư tôn mới vừa xuất quan, khó tránh khỏi cảm thấy có điều không khỏe."

Thật là do mình đa nghi, hay vẫn là do mình không quá thích ứng với sinh hoạt của nguyên chủ? Nghĩ đến đây, Bạch Nghiên trong lòng liền căng thẳng, khi mình vừa mới tới đây liền lấy cớ bế quan, còn chưa cùng nhiều người tiếp xúc, nhưng nếu về sau ở chung lâu rồi, khó tránh khỏi sẽ bị người ta nghi ngờ, rốt cuộc trên thế giới không có người có thể hoàn mỹ mà bắt chước tính cách của một người khác sao. Nếu như bị phát hiện mà nói.....Bạch Nghiên tưởng tượng một chút hậu quả chính mình bị coi như yêu ma đoạt xá treo trên giàn hỏa thiêu mà chết, không khỏi rùng mình một cái, tuyệt đối không thể bị phát hiện!

Bạch Nghiên lập tức đưa ra quyết định, cách những người này càng xa càng tốt.

"Khụ khụ, Mặc Tuyên....."

"Sư tôn gọi ta có việc?" Vân Mặc Tuyên nhìn về phía Bạch Nghiên với ánh mắt tràn đầy tìm tòi nghiên cứu.

Bạch Nghiên âm thầm sốt ruột, sẽ không phải vừa mở miệng liền lộ ra dấu vết a, này cũng không khỏi quá mức xui xẻo đi.

"Mặc....Mặc Tuyên a, làm sao vậy?"

Vân Mặc Tuyên chỉ nhìn Bạch Nghiên không nói gì, Bạch Nghiên nhìn thẳng hắn, rồi chột dạ không dám dời mắt. Cũng may, Vân Mặc Tuyên bỗng nhiên biểu tình buông lỏng, cười nói: "Không có gì, chỉ là đã lâu không có được nghe sư tôn gọi tên của ta."

"Ha ha, rốt cuộc bế quan 500 năm sao." Bạch Nghiên quay đầu đi, lặng lẽ lau mồ hôi lạnh.

"Sư tôn vừa rồi muốn nói cái gì?"

"Ta muốn dọn đến ở Tu trúc cư." Đây là chỗ "hoang vắng" nhất trong Phiêu Miểu Thành mà Bạch Nghiên nhớ được từ trong kí ức vụn vặt của nguyên chủ.

Vân Mặc Tuyên cúi đầu ánh mắt lạnh lùng, bất động thanh sắc hỏi: "Vì sao?"

"Bế quan 500 năm này, ta ngộ ra rất nhiều đạo lý, cũng có rất nhiều nghi vấn, muốn một mình yên tĩnh một chút." Bạch Nghiên giả bộ một bộ dáng cao thâm khó đoán.

"Một khi đã như vậy, ta đi giúp sư tôn chuẩn bị. Nhưng hiện tại trời đã tối, sư tôn vẫn là nên ở chỗ này nghỉ ngơi một đêm đi."

--------****------------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương