Nghề Nuôi Gái
-
Quyển 2 - Chương 25: " tiền mất tật mang."
Ngày hôm sau cả ngày bà chị tắt máy, gọi không được, nhắn tin không trả lời. Tầm khoảng 11h trưa, khi tôi vừa nấu cơm cho hai chị em Hoa - Tuyết xong thì có ba anh công an đi vào nhà. Một anh khu vực, còn hai anh kia thì không phải công an ở đây. Anh khu vực hỏi:
- Chị ABC có nhà không em...?
Tôi với anh khu vực thì cũng chẳng lạ gì nhau rồi, nhưng tôi vẫn bình tĩnh trả lời:
- Chị ấy ở nhà to trên phố cơ anh ạ, mấy hôm nay không thấy xuống.
Một anh công an khác nói:
- Chào em, bọn anh là công an ở Quận xxx. Đến đây tìm chủ nhà này là chị ABC. Em biết chị ấy ở đâu thì nói cho bọn anh biết...
Tôi lễ phép nói:
- Dạ, em thật sự không biết anh ạ. Đây số điện thoại gọi giờ còn thuê bao.
Anh công an hỏi tiếp:
- Thế em là quản lý quán này à..??
Tôi trả lời luôn:
- Không ạ, em là hàng xóm sang trông nhà hộ thôi. Nhà em ngay bên kia đường.
Nói thật là công an họ hỏi vậy thôi chứ sao không biết tôi ở đây làm quán. Nhưng khổ cái hai đứa kia bị bắt ở quận xxx chẳng liên quan gì đến tôi cả. Mà kể cả nó có khai tên tôi ra thì cũng đéo phải tên thật. Sau lớp nhân viên đầu bỏ đi khi quán bị đập từ sau vụ đó nhân viên mới xuống tôi đều giới thiệu mình với một cái tên khác.
Còn nữa người gọi nhân viên đi sang quận xxx là nhà nghỉ bên đó. Mà nhà nghỉ họ gọi cho bà chị tôi chứ cũng chẳng phải gọi cho tôi. Trực tiếp điều người đi sang Quận khác làm cũng là bà ấy. Thế nên công an khu vực khác đến đây tìm thì cũng phải tìm cho đúng người. Hơn nữa mục đích ban đầu họ đến đây hôm nay cũng chẳng phải tìm người nữa. Hôm qua đến có tìm thấy đâu, người trốn cmn rồi còn gì. Anh công an còn lại đưa tôi một tờ giấy rồi bảo:
- Nếu em có gặp ABC thì thông báo hộ bọn anh rằng, nếu phải đến đây lần thứ 3 thì khi đó sẽ phát lệnh truy nã.
Nghe căng hơn dây đàn, tờ giấy trên tay tôi đang cầm là Giấy Triệu Tập. Mặt trước viết như kiểu Giấy Mời, mặt sau thì in những dòng đại khái như: Mày mà không lên thì đừng trách bọn Tao ác.
Xong xuôi hai anh công an quận xxx ra xe đi về trước. Anh khu vực chắc được điều đi làm hướng dẫn viên nên đi xe máy về sau. Hai anh kia đi khỏi thì anh khu vực mới chửi tôi:
- Đm, làm xung quanh đây còn không hết việc còn lôi nhau sang bên kia làm gì. Mà mày gan nhỉ không trốn à..??
Tôi vội giải thích:
- Có phải em cho đi đâu, em mà cho đi thì giờ sộ khám rồi. Hôm qua em cũng hỏi nhân viên rồi. Vụ này không liên quan đến em, kể cả có thu điện thoại em thì cũng chẳng có cuộc gọi nào từ nhà nghỉ bên quận xxx cả. Hơn nữa em ở đây không dính dáng gì sao bắt em được. Các anh bắt thì đúng em chịu....
Anh khu vực chép miệng:
- Mới bị vụ lần trước xong giờ mà không lo nhanh là đi chắc đấy. Bọn bên kia nó vòi tiền ác lắm, bảo chị mày lo mà chạy chọt đi...
Tôi gật đầu rồi nói:
- Em giờ cũng chưa liên lạc được với bà ấy. Em cảm ơn bác, cái này thì do mình thôi. Bảo rồi đâu có nghe...
Anh khu vực lên xe phóng mất, tôi lắc đầu cầm tờ giấy vào trong phòng. Chụp lại mặt trước mặt sau tôi gửi tin nhắn vào cái số lạ hôm trước bà ấy nhắn tin. Lúc đó thì tin nhắn Đã Nhận. Bà ấy gọi lại cho tôi luôn:
- Alo, thế công an có nói gì không...??
Tôi trả lời:
- Họ bảo nếu đưa tờ giấy này đến lần thứ 3 thì phát lệnh truy nã. Thế chị lo chạy cửa nào rồi. Mà đang ở đâu vậy...
Bà ấy nói giọng hơi ngập ngừng:
- Ừ, đang nhờ một ông anh xã hội, ông ấy làm ăn bên quận xxx cũng quen biết công an bên đó. Chắc phải 2-3 hôm nữa mới có kết quả. Chị...đang...ở...Hà Nội....
Đúng lúc đó có giọng trẻ con phát ra trong điện thoại, kèm theo là một giọng nữ khá quen thuộc. Nghe thấy thế tôi đoán ngay bà ấy không phải ở Hà Nội, mà vẫn ở xung quanh đây. Chỗ chị em thân thiết của bà ấy ai có con nhỏ chỉ có tầm 3 người. Ngay cả khi tôi vẫn mạo hiểm ở nhà giữ chân nhân viên, lo liệu quán xá mà bà chị vẫn có thể nói dối một cách trắng trợn. Chẳng lẽ bà ấy nghĩ tôi sẽ khai với công an à..??
Nực cười....Tôi định tắt máy thì bà ấy nói thêm:
- Cậu cứ mở quán cho hai đứa kia làm bình thường nhé...Không sao đâu...
Nghe đến câu này thì đúng vãi *** chim én, quán thì đang đặt trong tình trạng báo động. Công an viếng thăm như chăm người bệnh mà vẫn đòi làm bình thường. Trên thực tế thì bà ấy nói cũng đúng, ở khu vực địa bàn lo lót tốt thì vẫn có thể làm thoải mái. Vì bị bắt là bắt ở Quận khác, tuy nhiên dại gì vạch áo cho người xem lưng. Nghĩ đâu xa, người có máu làm ăn lớn, có cơ cánh, có quan hệ như bà chị giờ cũng còn đang đi trốn nói gì cái thân cò nhỏ bé như mình. Tôi trả lời:
- Vầng, em vẫn làm bình thường chứ...Mỗi tội chẳng có khách...Mà nhân viên nó cũng sợ...Em mà có tiền thanh toán cho là chúng nó cũng về rồi...
Nói xong tôi tắt máy, tiện thể đi vào phòng tôi nói với hai đứa nhân viên:
- Quán nghỉ nhé, hai đứa ăn uống xong thích ngủ nghỉ thì nghỉ. Mà thích đi đâu chơi thì đi. Khách gọi cũng không đi làm, đứa nào tự ý đi làm mà bị bắt tao không chịu trách nhiệm. Bao giờ chị về ok thì làm tiếp.
Cái Hoa thì sợ, nó nói:
- Thôi em chỉ ở trong nhà thôi không đi đâu cả....Thế bao giờ thì hai đứa kia được về hả anh...?
Tôi cũng trả lời thật luôn:
- Chưa tóm được chủ thì bọn nó chưa được thả đâu. Bây giờ chị phải chạy được hoặc ra đầu thú thì nó mới thả nhân viên. Chắc tầm 2-3 hôm nữa, tao thấy chị bảo thế. Đi xa thì phải chấp nhận thôi...Xong đợt này tao cũng không làm nữa....
Nói xong tôi đi vào phòng nằm nghe nhạc, nằm suy nghĩ tôi xâu chuỗi lại mọi việc và tự cảm thấy mình may mắn khi vẫn còn nằm ở đây. Rõ ràng bà chị tôi luôn được thông báo tin đầu tiên nhưng chỉ khi bà ấy té xong hoặc tôi hỏi thì bà ấy mới trả lời về mấy mối nguy hiểm. Lần trước thì do tôi nhanh chân té khẩn, lần này cung do may mắn không ở nhà. Lần trước thì nguy hiểm hơn vì tôi là người điều nhân viên đi làm, hơn nữa tôi mới làm ở đây chưa được bao lâu, cộng với quán bị đập là do chính công an ở đây bắt. Họ thừa hiểu có bắt được tôi cũng chẳng ra tiền, có chăng chỉ là thêm một thằng ăn hại Đảng và Nhà Nước. Thế nên dù tôi là người điều nhân viên nhưng chẳng anh công an nào quan tâm cả. Họ chỉ nhằm vào người có tiền là bà chị.
Còn lần này tôi không liên can, đồng thời là công an của Quận khác cho nên tôi cũng không có gì là đáng ngại. Tuy nhiên tôi vẫn phải cảm ơn bọn nhân viên, có thể là do tôi đánh trúng tâm lý, có thể là vì chúng nó biết nghe lời. Ngay từ khi bắt đầu làm một mình, câu đầu tiên tôi nói với nhân viên đó là:
" Nếu chẳng may bị bắt các em cứ khai bọn em là nhân viên chị ABC. Chị quan hệ rộng, trong nghề này ở đây lại có tiếng tăm nói tên ai cũng biết. Thế nên bọn em nói tên chị thì công an ở đây họ biết họ sẽ thả ra. Chứ bọn em mà nói tên anh thì chẳng ai biết anh là ai. Thế thì đi tù chắc..."
Nhân viên cũ thì đồng tình vì những gì tôi nói là quá chuẩn, nhân viên mới tôi cũng nói thế. Cái kiếp đi làm Gái sợ nhất là bị bắt, chính vì thế khi nói đến giải pháp an toàn khi bị bắt thì đứa nào cũng nhớ như in. Đó chính là lý do mà lớp trước, lớp sau nhân viên bị bắt tên tôi chẳng bao giờ bị đả động. Tôi thầm cười nhếch mép vì những gì mình lo xa không phải là thừa. Nhưng cảm giác bị người mình tin tưởng, có khả năng là bán mạng cho vào tròng công nhận là khó Nuốt.
Dù sao thì tôi cũng đã chán cái cảnh làm nghề này lắm rồi. Mất tự do, chẳng đi được đâu trong khi tôi là người thích bay nhảy, khám phá. Đang suy nghĩ thì có tin nhắn của thằng bạn hỏi có rảnh không, tụi nó tổ chức đi leo núi. Nhân cái đại tiện tôi đồng ý luôn. Cả ngày hôm đó chẳng làm ăn gì....Tôi cũng chẳng buồn nhắn tin hỏi han bà chị thế nào. Tính tôi rất đểu, quý ai thì hết mình, ai giúp mình thì biết ơn suốt đời...nhưng chỉ cần tôi biết được họ có ý đồ không tốt thì tôi thái độ thẳng căng luôn. Với bà chị cũng vậy, người thân mà toàn chơi nhau kiểu đưa mày vào vòng "Nao Ný" là không ổn rồi.
Sáng hôm sau tôi dậy sớm, lấy xe đi tụ tập với bọn bạn cho thoải mái đầu óc. Ở nhà nằm cũng không giải quyết vấn đề gì. Cái Hoa thấy tôi đi thì hỏi:
- Anh lại đi đâu à, thế hai người kia sao hả anh....??
Nhìn mắt nó thâm quầng, mà giờ mới có 7h sáng. Cả đêm qua chắc nó không ngủ, nó sợ vì đây đã là lần thứ 2 nhân viên bị bắt. Nó lo cho cái Quỳnh vì nó là người gọi cái Quỳnh xuống đây làm. Nó nhớ lần trước cái Trang, cái Dung bị bắt khi Dung được thả về có kể bị công an tát cho mấy cái vào mặt. Ngày nào nó cũng hỏi tôi tình hình hai đứa bị bắt. Tôi trả lời:
- Anh đi tối về thôi, hai chị em ở nhà trong tủ lạnh có thức ăn. Muốn ăn gì thì tự nấu. Còn chuyện kia giờ phải đợi thôi em. Anh cũng chưa biết thế nào, nhưng chị bảo lo được rồi. Chắc 2-3 hôm nữa là về. Mày cứ ăn ngon ngủ kỹ đi, không phải lo.
Nói dối nó thế thôi chứ tôi biết, khác Quận không có người đỡ thì lo được khối. Có được thì cũng phải mất khá. Lần trước mới 5 lít xong, lần này chưa biết bao nhiêu. Chủ còn trốn không tin tức. Sau đó tôi đi, tầm trưa đang leo núi hộc hơi, lưỡi lè ra thở như cờ hó, điện thoại tôi reo. Cái Hoa gọi:
- Alo, anh ơi mấy anh công an hôm qua lại đến....
Tôi vội trả lời, vừa nói vừa thở:
- Thế mấy anh ấy nói gì....??
Hoa tiếp:
- Cũng như hôm qua anh ạ, họ bảo em ký giấy gì đấy xong lại đưa tờ giấy Triệu Tập...Còn dặn đây là lần 2 rồi nhé..
Tôi bảo nó chụp ảnh tờ giấy gửi cho tôi, đúng là Giấy Triệu Tập giống lần trước nhưng thêm số 2. Tôi gửi ảnh đó cho bà chị, nhưng không thấy đọc. 8h tối tôi về đến nhà, vừa tắm xong thì bà chị gọi điện. Tôi bắt máy, bà ấy nói:
- Lo liệu xong hết rồi nhé, mất 200tr, ngày mai chị về..
Tôi nghe thấy thế cũng mừng hỏi luôn:
- Thế nhân viên bao giờ thì về hả chị....??
Bà ấy trả lời:
- Nhân viên thì chắc mai, phải lấy được tiền xong thì nó mới thả. Bảo các em cứ yên tâm...
Tôi tắt máy định ra thông báo với cái Hoa thì thấy nó đang ngồi xem ti vi. Thây tôi nó nói luôn:
- Chị bảo mai là nhân viên được về anh ạ...May quá, không thì em không biết phải làm sao với cái Quỳnh.
Ra là bà ấy đã gọi điện báo cho bọn nhân viên. Tôi cũng cười rồi bảo:
- Chắc sau này không dám đi đâu xa nữa nhỉ...? Mai hai đứa kia về tha hồ chuyện để mà kể.
Cái Hoa cười gượng gạo:
- Từ giờ em không đi đâu ra khỏi khu mình đâu....Sợ lắm rồi...
Đúng là Tham Thì Thâm, bà chị nói tôi là không có máu liều, nhát gan thì làm ăn sao được. Giờ thì mọi việc chứng minh ai sai ai đúng. Tôi tính mai mà bà ấy về tôi sẽ xin nghỉ không làm cái nghề này nữa, đôi khi con Tốt qua sông thì mới thành tướng, nhưng không qua được sông thì vẫn mãi là con Tốt Thí.
- Chị ABC có nhà không em...?
Tôi với anh khu vực thì cũng chẳng lạ gì nhau rồi, nhưng tôi vẫn bình tĩnh trả lời:
- Chị ấy ở nhà to trên phố cơ anh ạ, mấy hôm nay không thấy xuống.
Một anh công an khác nói:
- Chào em, bọn anh là công an ở Quận xxx. Đến đây tìm chủ nhà này là chị ABC. Em biết chị ấy ở đâu thì nói cho bọn anh biết...
Tôi lễ phép nói:
- Dạ, em thật sự không biết anh ạ. Đây số điện thoại gọi giờ còn thuê bao.
Anh công an hỏi tiếp:
- Thế em là quản lý quán này à..??
Tôi trả lời luôn:
- Không ạ, em là hàng xóm sang trông nhà hộ thôi. Nhà em ngay bên kia đường.
Nói thật là công an họ hỏi vậy thôi chứ sao không biết tôi ở đây làm quán. Nhưng khổ cái hai đứa kia bị bắt ở quận xxx chẳng liên quan gì đến tôi cả. Mà kể cả nó có khai tên tôi ra thì cũng đéo phải tên thật. Sau lớp nhân viên đầu bỏ đi khi quán bị đập từ sau vụ đó nhân viên mới xuống tôi đều giới thiệu mình với một cái tên khác.
Còn nữa người gọi nhân viên đi sang quận xxx là nhà nghỉ bên đó. Mà nhà nghỉ họ gọi cho bà chị tôi chứ cũng chẳng phải gọi cho tôi. Trực tiếp điều người đi sang Quận khác làm cũng là bà ấy. Thế nên công an khu vực khác đến đây tìm thì cũng phải tìm cho đúng người. Hơn nữa mục đích ban đầu họ đến đây hôm nay cũng chẳng phải tìm người nữa. Hôm qua đến có tìm thấy đâu, người trốn cmn rồi còn gì. Anh công an còn lại đưa tôi một tờ giấy rồi bảo:
- Nếu em có gặp ABC thì thông báo hộ bọn anh rằng, nếu phải đến đây lần thứ 3 thì khi đó sẽ phát lệnh truy nã.
Nghe căng hơn dây đàn, tờ giấy trên tay tôi đang cầm là Giấy Triệu Tập. Mặt trước viết như kiểu Giấy Mời, mặt sau thì in những dòng đại khái như: Mày mà không lên thì đừng trách bọn Tao ác.
Xong xuôi hai anh công an quận xxx ra xe đi về trước. Anh khu vực chắc được điều đi làm hướng dẫn viên nên đi xe máy về sau. Hai anh kia đi khỏi thì anh khu vực mới chửi tôi:
- Đm, làm xung quanh đây còn không hết việc còn lôi nhau sang bên kia làm gì. Mà mày gan nhỉ không trốn à..??
Tôi vội giải thích:
- Có phải em cho đi đâu, em mà cho đi thì giờ sộ khám rồi. Hôm qua em cũng hỏi nhân viên rồi. Vụ này không liên quan đến em, kể cả có thu điện thoại em thì cũng chẳng có cuộc gọi nào từ nhà nghỉ bên quận xxx cả. Hơn nữa em ở đây không dính dáng gì sao bắt em được. Các anh bắt thì đúng em chịu....
Anh khu vực chép miệng:
- Mới bị vụ lần trước xong giờ mà không lo nhanh là đi chắc đấy. Bọn bên kia nó vòi tiền ác lắm, bảo chị mày lo mà chạy chọt đi...
Tôi gật đầu rồi nói:
- Em giờ cũng chưa liên lạc được với bà ấy. Em cảm ơn bác, cái này thì do mình thôi. Bảo rồi đâu có nghe...
Anh khu vực lên xe phóng mất, tôi lắc đầu cầm tờ giấy vào trong phòng. Chụp lại mặt trước mặt sau tôi gửi tin nhắn vào cái số lạ hôm trước bà ấy nhắn tin. Lúc đó thì tin nhắn Đã Nhận. Bà ấy gọi lại cho tôi luôn:
- Alo, thế công an có nói gì không...??
Tôi trả lời:
- Họ bảo nếu đưa tờ giấy này đến lần thứ 3 thì phát lệnh truy nã. Thế chị lo chạy cửa nào rồi. Mà đang ở đâu vậy...
Bà ấy nói giọng hơi ngập ngừng:
- Ừ, đang nhờ một ông anh xã hội, ông ấy làm ăn bên quận xxx cũng quen biết công an bên đó. Chắc phải 2-3 hôm nữa mới có kết quả. Chị...đang...ở...Hà Nội....
Đúng lúc đó có giọng trẻ con phát ra trong điện thoại, kèm theo là một giọng nữ khá quen thuộc. Nghe thấy thế tôi đoán ngay bà ấy không phải ở Hà Nội, mà vẫn ở xung quanh đây. Chỗ chị em thân thiết của bà ấy ai có con nhỏ chỉ có tầm 3 người. Ngay cả khi tôi vẫn mạo hiểm ở nhà giữ chân nhân viên, lo liệu quán xá mà bà chị vẫn có thể nói dối một cách trắng trợn. Chẳng lẽ bà ấy nghĩ tôi sẽ khai với công an à..??
Nực cười....Tôi định tắt máy thì bà ấy nói thêm:
- Cậu cứ mở quán cho hai đứa kia làm bình thường nhé...Không sao đâu...
Nghe đến câu này thì đúng vãi *** chim én, quán thì đang đặt trong tình trạng báo động. Công an viếng thăm như chăm người bệnh mà vẫn đòi làm bình thường. Trên thực tế thì bà ấy nói cũng đúng, ở khu vực địa bàn lo lót tốt thì vẫn có thể làm thoải mái. Vì bị bắt là bắt ở Quận khác, tuy nhiên dại gì vạch áo cho người xem lưng. Nghĩ đâu xa, người có máu làm ăn lớn, có cơ cánh, có quan hệ như bà chị giờ cũng còn đang đi trốn nói gì cái thân cò nhỏ bé như mình. Tôi trả lời:
- Vầng, em vẫn làm bình thường chứ...Mỗi tội chẳng có khách...Mà nhân viên nó cũng sợ...Em mà có tiền thanh toán cho là chúng nó cũng về rồi...
Nói xong tôi tắt máy, tiện thể đi vào phòng tôi nói với hai đứa nhân viên:
- Quán nghỉ nhé, hai đứa ăn uống xong thích ngủ nghỉ thì nghỉ. Mà thích đi đâu chơi thì đi. Khách gọi cũng không đi làm, đứa nào tự ý đi làm mà bị bắt tao không chịu trách nhiệm. Bao giờ chị về ok thì làm tiếp.
Cái Hoa thì sợ, nó nói:
- Thôi em chỉ ở trong nhà thôi không đi đâu cả....Thế bao giờ thì hai đứa kia được về hả anh...?
Tôi cũng trả lời thật luôn:
- Chưa tóm được chủ thì bọn nó chưa được thả đâu. Bây giờ chị phải chạy được hoặc ra đầu thú thì nó mới thả nhân viên. Chắc tầm 2-3 hôm nữa, tao thấy chị bảo thế. Đi xa thì phải chấp nhận thôi...Xong đợt này tao cũng không làm nữa....
Nói xong tôi đi vào phòng nằm nghe nhạc, nằm suy nghĩ tôi xâu chuỗi lại mọi việc và tự cảm thấy mình may mắn khi vẫn còn nằm ở đây. Rõ ràng bà chị tôi luôn được thông báo tin đầu tiên nhưng chỉ khi bà ấy té xong hoặc tôi hỏi thì bà ấy mới trả lời về mấy mối nguy hiểm. Lần trước thì do tôi nhanh chân té khẩn, lần này cung do may mắn không ở nhà. Lần trước thì nguy hiểm hơn vì tôi là người điều nhân viên đi làm, hơn nữa tôi mới làm ở đây chưa được bao lâu, cộng với quán bị đập là do chính công an ở đây bắt. Họ thừa hiểu có bắt được tôi cũng chẳng ra tiền, có chăng chỉ là thêm một thằng ăn hại Đảng và Nhà Nước. Thế nên dù tôi là người điều nhân viên nhưng chẳng anh công an nào quan tâm cả. Họ chỉ nhằm vào người có tiền là bà chị.
Còn lần này tôi không liên can, đồng thời là công an của Quận khác cho nên tôi cũng không có gì là đáng ngại. Tuy nhiên tôi vẫn phải cảm ơn bọn nhân viên, có thể là do tôi đánh trúng tâm lý, có thể là vì chúng nó biết nghe lời. Ngay từ khi bắt đầu làm một mình, câu đầu tiên tôi nói với nhân viên đó là:
" Nếu chẳng may bị bắt các em cứ khai bọn em là nhân viên chị ABC. Chị quan hệ rộng, trong nghề này ở đây lại có tiếng tăm nói tên ai cũng biết. Thế nên bọn em nói tên chị thì công an ở đây họ biết họ sẽ thả ra. Chứ bọn em mà nói tên anh thì chẳng ai biết anh là ai. Thế thì đi tù chắc..."
Nhân viên cũ thì đồng tình vì những gì tôi nói là quá chuẩn, nhân viên mới tôi cũng nói thế. Cái kiếp đi làm Gái sợ nhất là bị bắt, chính vì thế khi nói đến giải pháp an toàn khi bị bắt thì đứa nào cũng nhớ như in. Đó chính là lý do mà lớp trước, lớp sau nhân viên bị bắt tên tôi chẳng bao giờ bị đả động. Tôi thầm cười nhếch mép vì những gì mình lo xa không phải là thừa. Nhưng cảm giác bị người mình tin tưởng, có khả năng là bán mạng cho vào tròng công nhận là khó Nuốt.
Dù sao thì tôi cũng đã chán cái cảnh làm nghề này lắm rồi. Mất tự do, chẳng đi được đâu trong khi tôi là người thích bay nhảy, khám phá. Đang suy nghĩ thì có tin nhắn của thằng bạn hỏi có rảnh không, tụi nó tổ chức đi leo núi. Nhân cái đại tiện tôi đồng ý luôn. Cả ngày hôm đó chẳng làm ăn gì....Tôi cũng chẳng buồn nhắn tin hỏi han bà chị thế nào. Tính tôi rất đểu, quý ai thì hết mình, ai giúp mình thì biết ơn suốt đời...nhưng chỉ cần tôi biết được họ có ý đồ không tốt thì tôi thái độ thẳng căng luôn. Với bà chị cũng vậy, người thân mà toàn chơi nhau kiểu đưa mày vào vòng "Nao Ný" là không ổn rồi.
Sáng hôm sau tôi dậy sớm, lấy xe đi tụ tập với bọn bạn cho thoải mái đầu óc. Ở nhà nằm cũng không giải quyết vấn đề gì. Cái Hoa thấy tôi đi thì hỏi:
- Anh lại đi đâu à, thế hai người kia sao hả anh....??
Nhìn mắt nó thâm quầng, mà giờ mới có 7h sáng. Cả đêm qua chắc nó không ngủ, nó sợ vì đây đã là lần thứ 2 nhân viên bị bắt. Nó lo cho cái Quỳnh vì nó là người gọi cái Quỳnh xuống đây làm. Nó nhớ lần trước cái Trang, cái Dung bị bắt khi Dung được thả về có kể bị công an tát cho mấy cái vào mặt. Ngày nào nó cũng hỏi tôi tình hình hai đứa bị bắt. Tôi trả lời:
- Anh đi tối về thôi, hai chị em ở nhà trong tủ lạnh có thức ăn. Muốn ăn gì thì tự nấu. Còn chuyện kia giờ phải đợi thôi em. Anh cũng chưa biết thế nào, nhưng chị bảo lo được rồi. Chắc 2-3 hôm nữa là về. Mày cứ ăn ngon ngủ kỹ đi, không phải lo.
Nói dối nó thế thôi chứ tôi biết, khác Quận không có người đỡ thì lo được khối. Có được thì cũng phải mất khá. Lần trước mới 5 lít xong, lần này chưa biết bao nhiêu. Chủ còn trốn không tin tức. Sau đó tôi đi, tầm trưa đang leo núi hộc hơi, lưỡi lè ra thở như cờ hó, điện thoại tôi reo. Cái Hoa gọi:
- Alo, anh ơi mấy anh công an hôm qua lại đến....
Tôi vội trả lời, vừa nói vừa thở:
- Thế mấy anh ấy nói gì....??
Hoa tiếp:
- Cũng như hôm qua anh ạ, họ bảo em ký giấy gì đấy xong lại đưa tờ giấy Triệu Tập...Còn dặn đây là lần 2 rồi nhé..
Tôi bảo nó chụp ảnh tờ giấy gửi cho tôi, đúng là Giấy Triệu Tập giống lần trước nhưng thêm số 2. Tôi gửi ảnh đó cho bà chị, nhưng không thấy đọc. 8h tối tôi về đến nhà, vừa tắm xong thì bà chị gọi điện. Tôi bắt máy, bà ấy nói:
- Lo liệu xong hết rồi nhé, mất 200tr, ngày mai chị về..
Tôi nghe thấy thế cũng mừng hỏi luôn:
- Thế nhân viên bao giờ thì về hả chị....??
Bà ấy trả lời:
- Nhân viên thì chắc mai, phải lấy được tiền xong thì nó mới thả. Bảo các em cứ yên tâm...
Tôi tắt máy định ra thông báo với cái Hoa thì thấy nó đang ngồi xem ti vi. Thây tôi nó nói luôn:
- Chị bảo mai là nhân viên được về anh ạ...May quá, không thì em không biết phải làm sao với cái Quỳnh.
Ra là bà ấy đã gọi điện báo cho bọn nhân viên. Tôi cũng cười rồi bảo:
- Chắc sau này không dám đi đâu xa nữa nhỉ...? Mai hai đứa kia về tha hồ chuyện để mà kể.
Cái Hoa cười gượng gạo:
- Từ giờ em không đi đâu ra khỏi khu mình đâu....Sợ lắm rồi...
Đúng là Tham Thì Thâm, bà chị nói tôi là không có máu liều, nhát gan thì làm ăn sao được. Giờ thì mọi việc chứng minh ai sai ai đúng. Tôi tính mai mà bà ấy về tôi sẽ xin nghỉ không làm cái nghề này nữa, đôi khi con Tốt qua sông thì mới thành tướng, nhưng không qua được sông thì vẫn mãi là con Tốt Thí.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook