Nghe Nói Ốc Sên Đẻ Được Trăm Trứng
-
Chương 85: Nếu Hùng Âm tỉnh lại bị mất trí nhớ (2)
Hùng Âm nói lời giữ lời, tuy chưa thể tự do cử động, nhưng ít nhất sẽ không để cho Tinh cô quạnh về mặt tình cảm hay thiếu thốn lời nói yêu đương.
“Cám ơn em nhiều, vợ yêu.” Người đàn ông gương mặt đã có dấu vết thời gian, đỏ như cà chua mà lắp bắp nói lời cám ơn, lại thêm xưng hô âu yếm cuối câu.
Tinh lau người cho Hùng Âm xong thì phì cười. “Anh không cần phải tự ép mình.”
“Anh không có.” Hùng Âm lắc đầu ngay. “Trước đây anh không gọi em là vợ yêu sao?”
Tinh nhớ lại, hình như trừ lúc trên giường, còn lại chưa từng thì phải. Mặt nhỏ lặng lẽ đỏ lên. “Chưa từng. Anh gọi em là Tinh được rồi. Gọi kiểu kia… ngại lắm.”
Hai chồng chồng nhìn nhau, lặng lẽ đỏ mặt gật đầu cùng chung thoả thuận.
Hùng Âm hứa làm chồng tốt, cũng tự nhủ sẽ làm một người cha tốt. Hai đứa nhỏ tới, ngoài tranh vẽ cùng mấy bài hát chúng học trên lớp, anh còn chỉ chúng đọc bảng chữ cái, lại làm mấy phép tính toán đơn giản.
Chỉ là lúc muốn phạt cả hai tội không nghiêm túc, lại phải gọi ba hai đứa ra mặt.
“Tinh, hai đứa nhỏ không chịu làm bài.” Hùng Âm vẻ mặt như đứa nhỏ bụng xịu cáo trạng với Tinh vừa tiến vào phòng.
“Tụi con không làm bài đâu. Cho tụi con ngồi vẽ đi ba ơi…” Phong với Thi mếu máo chạy lại ôm chân ba nhỏ năn nỉ.
“Không được, hai đứa sắp lên lớp một rồi. Không thể đến một cộng một bằng mấy cũng không biết được.”
“Một cộng một bằng hai. Tụi con biết rồi, tụi con không học đâu.” Phong quay lại làm mặt quỷ, còn đắc ý lắc lắc cái mông.
Tinh vươn tay đánh đầu thằng nhóc một cái. “Không được hỗn với cha. Đi ngồi vào bàn làm bài đi. Làm xong sẽ được ngồi vẽ.”
Cha lớn không đánh được hai đứa, nhưng ba nhỏ thì có thể. Hai đứa nhóc ngoan ngoãn trở lại bàn học, nghiêm túc cầm bút chì viết mấy chữ số nguệch ngoạc.
“Làm sai một câu, làm thêm hai câu đó nha.” Âm cuối Tinh còn kéo dài ra đầy đe doạ.
Thi lặng lẽ cầm cục tẩy xoá non nửa đáp án vừa điền vội. Hoàn toàn không để ý được hai vị phụ huynh đằng sau đang lén cười.
Hùng Âm ở trong viện theo dõi thêm một thời gian, trước khai giảng của hai đứa nhóc, cuối cùng cũng xin được giấy xuất viện trở về nhà.
Hình ảnh chụp X-quang cho thấy vết máu tụ đã tan đi nhiều. Hùng Âm cũng đã có nhiều ký ức trở lại, chỉ có những kí ức liên quan đến Tinh là còn mờ nhạt.
Mỗi khi thấy anh đau đớn nhíu mày nhớ lại, Tinh lại không đành lòng, kêu Hùng Âm không nhớ được thì thôi. Dù sao bọn họ còn thời gian rất dài để ở bên nhau. Nếu chuyện cũ đã qua, thì bọn họ có thể tạo lên câu chuyện mới cho riêng mình mà.
Hùng Âm tập vật lí trị liệu, có lẽ là bộ gen phát huy tác dụng lớn, hoặc do tính cố chấp của “người trẻ tuổi” bên trong Hùng Âm, chẳng chóng anh đã có thể đi lại với dụng cụ hỗ trợ.
Hai đứa nhóc đã vào lớp một xong, Tinh cũng vừa thi nghiên cứu sinh. Năm đó thực sự là một năm nhiều chuyện tốt với gia đình bọn họ.
Mẹ Hùng quyết định, mọi người gác lại công việc, cùng nhau đi du lịch. Lúc sắp xếp đồ để ở qua đêm trong khách sạn, Hùng Âm mở tủ đầu giường ra, nhìn thấy thứ bên trong xong liền đóng sập lại, vang lên tiếng rõ to, thu hút sự chú ý của Tinh.
Cậu nhìn Hùng Âm đang chống nạng đứng cạnh đầu giường, vẻ mặt bối rối đến độ không biết nên đặt tầm mắt ở đâu nữa cơ.
“Có gì ở đó sao?”
“Không có!” Hùng Âm hô lên. Ráng đỏ trên mặt đã lan xuống tận cổ, khiến cho vẻ ngượng ngùng càng thêm khẩn trương.
Tinh tiến tới, sờ trán Hùng Âm. “Cũng không có nóng lắm. Sao tự dưng mặt đỏ vậy? Nếu có gì không khoẻ thì nói với em nhé.”
Hùng Âm nhớ tới thứ bản thân vừa thấy, lại nhìn Tinh gần mình trong gang tấc, gật gật đầu như muốn gẫy cổ.
Nhưng nhân lúc Hùng Âm lơ là, Tinh liền mở tủ đầu giường ra. Tưởng có thể qua mắt được cậu chắc? Sập to như thế, chắc chắn bên trong có gì đó.
Ba con sói vị dâu, ba con sói siêu mỏng, ba con sói gai,… Lọ bôi trơn hãng quen thuộc bọn họ từng xài, còn có cả dụng cụ hỗ trợ tình thú.
Tiếng đóng sập ngăn kéo tủ rõ to lại vang lên trong phòng. Người ngượng ngùng biến từ một thành hai.
Trời càng tối, bầu không khí kì quái giữa bọn họ lại càng rõ ràng hơn. Mẹ Hùng nhạy bén phát hiện, tóm hai cháu nội, xách cổ qua phòng mình. “Phòng ở đây cách âm tốt lắm. Nên là có gì thì mọi người nhắn tin cho nhau nhé. Gọi không nghe đâu.”
Nói xong liền để lại không gian cho đôi chồng chồng.
Hùng Âm tất nhiên hiểu ý của mẹ mình, đỏ mặt liếc nhìn Tinh. Thực ra thì anh không có ý đó.
Tinh cũng không có dự định, nhưng mà không phải không có ý đó. Từ lúc Hùng Âm hôn mê đến giờ, cũng năm năm rồi. Đến tự xử cậu cũng… chưa từng làm. Dù sao thì trong nhà thiếu trụ cột tài chính, tiền tiêu mãi cũng cạn, cậu lại không thể dựa dẫm vào cha mẹ chồng mãi được.
Túm lại, thân và tâm vừa mệt vừa buồn nên cũng quên đi nhu cầu sinh lý.
“Có muốn làm không?” Tinh nắm tay Hùng Âm, lí nhí đề nghị.
Hơi thở của Hùng Âm nghe xong liền nặng nề ngay, suýt chút nữa lao tới hành sự luôn rồi.
Tinh có lẽ cũng thấy ngại, đưa ra lý do sứt sẹo bào chữa. “Biện pháp khơi gợi ký ức nào tụi mình cũng làm rồi. Hôm bữa em có kể anh đó, lần đầu chúng ta gặp nhau… là làm cái kia.”
“Vậy là chúng ta làm thử từ đầu, biết đâu… sao?” Hùng Âm dè dặt, ánh mắt nóng bỏng dán chặt vào mặt Tinh đang cúi gằm.
“Ừm.”
“Vậy, anh đi tắm trước nhé?”
“Được.”
“Cám ơn em nhiều, vợ yêu.” Người đàn ông gương mặt đã có dấu vết thời gian, đỏ như cà chua mà lắp bắp nói lời cám ơn, lại thêm xưng hô âu yếm cuối câu.
Tinh lau người cho Hùng Âm xong thì phì cười. “Anh không cần phải tự ép mình.”
“Anh không có.” Hùng Âm lắc đầu ngay. “Trước đây anh không gọi em là vợ yêu sao?”
Tinh nhớ lại, hình như trừ lúc trên giường, còn lại chưa từng thì phải. Mặt nhỏ lặng lẽ đỏ lên. “Chưa từng. Anh gọi em là Tinh được rồi. Gọi kiểu kia… ngại lắm.”
Hai chồng chồng nhìn nhau, lặng lẽ đỏ mặt gật đầu cùng chung thoả thuận.
Hùng Âm hứa làm chồng tốt, cũng tự nhủ sẽ làm một người cha tốt. Hai đứa nhỏ tới, ngoài tranh vẽ cùng mấy bài hát chúng học trên lớp, anh còn chỉ chúng đọc bảng chữ cái, lại làm mấy phép tính toán đơn giản.
Chỉ là lúc muốn phạt cả hai tội không nghiêm túc, lại phải gọi ba hai đứa ra mặt.
“Tinh, hai đứa nhỏ không chịu làm bài.” Hùng Âm vẻ mặt như đứa nhỏ bụng xịu cáo trạng với Tinh vừa tiến vào phòng.
“Tụi con không làm bài đâu. Cho tụi con ngồi vẽ đi ba ơi…” Phong với Thi mếu máo chạy lại ôm chân ba nhỏ năn nỉ.
“Không được, hai đứa sắp lên lớp một rồi. Không thể đến một cộng một bằng mấy cũng không biết được.”
“Một cộng một bằng hai. Tụi con biết rồi, tụi con không học đâu.” Phong quay lại làm mặt quỷ, còn đắc ý lắc lắc cái mông.
Tinh vươn tay đánh đầu thằng nhóc một cái. “Không được hỗn với cha. Đi ngồi vào bàn làm bài đi. Làm xong sẽ được ngồi vẽ.”
Cha lớn không đánh được hai đứa, nhưng ba nhỏ thì có thể. Hai đứa nhóc ngoan ngoãn trở lại bàn học, nghiêm túc cầm bút chì viết mấy chữ số nguệch ngoạc.
“Làm sai một câu, làm thêm hai câu đó nha.” Âm cuối Tinh còn kéo dài ra đầy đe doạ.
Thi lặng lẽ cầm cục tẩy xoá non nửa đáp án vừa điền vội. Hoàn toàn không để ý được hai vị phụ huynh đằng sau đang lén cười.
Hùng Âm ở trong viện theo dõi thêm một thời gian, trước khai giảng của hai đứa nhóc, cuối cùng cũng xin được giấy xuất viện trở về nhà.
Hình ảnh chụp X-quang cho thấy vết máu tụ đã tan đi nhiều. Hùng Âm cũng đã có nhiều ký ức trở lại, chỉ có những kí ức liên quan đến Tinh là còn mờ nhạt.
Mỗi khi thấy anh đau đớn nhíu mày nhớ lại, Tinh lại không đành lòng, kêu Hùng Âm không nhớ được thì thôi. Dù sao bọn họ còn thời gian rất dài để ở bên nhau. Nếu chuyện cũ đã qua, thì bọn họ có thể tạo lên câu chuyện mới cho riêng mình mà.
Hùng Âm tập vật lí trị liệu, có lẽ là bộ gen phát huy tác dụng lớn, hoặc do tính cố chấp của “người trẻ tuổi” bên trong Hùng Âm, chẳng chóng anh đã có thể đi lại với dụng cụ hỗ trợ.
Hai đứa nhóc đã vào lớp một xong, Tinh cũng vừa thi nghiên cứu sinh. Năm đó thực sự là một năm nhiều chuyện tốt với gia đình bọn họ.
Mẹ Hùng quyết định, mọi người gác lại công việc, cùng nhau đi du lịch. Lúc sắp xếp đồ để ở qua đêm trong khách sạn, Hùng Âm mở tủ đầu giường ra, nhìn thấy thứ bên trong xong liền đóng sập lại, vang lên tiếng rõ to, thu hút sự chú ý của Tinh.
Cậu nhìn Hùng Âm đang chống nạng đứng cạnh đầu giường, vẻ mặt bối rối đến độ không biết nên đặt tầm mắt ở đâu nữa cơ.
“Có gì ở đó sao?”
“Không có!” Hùng Âm hô lên. Ráng đỏ trên mặt đã lan xuống tận cổ, khiến cho vẻ ngượng ngùng càng thêm khẩn trương.
Tinh tiến tới, sờ trán Hùng Âm. “Cũng không có nóng lắm. Sao tự dưng mặt đỏ vậy? Nếu có gì không khoẻ thì nói với em nhé.”
Hùng Âm nhớ tới thứ bản thân vừa thấy, lại nhìn Tinh gần mình trong gang tấc, gật gật đầu như muốn gẫy cổ.
Nhưng nhân lúc Hùng Âm lơ là, Tinh liền mở tủ đầu giường ra. Tưởng có thể qua mắt được cậu chắc? Sập to như thế, chắc chắn bên trong có gì đó.
Ba con sói vị dâu, ba con sói siêu mỏng, ba con sói gai,… Lọ bôi trơn hãng quen thuộc bọn họ từng xài, còn có cả dụng cụ hỗ trợ tình thú.
Tiếng đóng sập ngăn kéo tủ rõ to lại vang lên trong phòng. Người ngượng ngùng biến từ một thành hai.
Trời càng tối, bầu không khí kì quái giữa bọn họ lại càng rõ ràng hơn. Mẹ Hùng nhạy bén phát hiện, tóm hai cháu nội, xách cổ qua phòng mình. “Phòng ở đây cách âm tốt lắm. Nên là có gì thì mọi người nhắn tin cho nhau nhé. Gọi không nghe đâu.”
Nói xong liền để lại không gian cho đôi chồng chồng.
Hùng Âm tất nhiên hiểu ý của mẹ mình, đỏ mặt liếc nhìn Tinh. Thực ra thì anh không có ý đó.
Tinh cũng không có dự định, nhưng mà không phải không có ý đó. Từ lúc Hùng Âm hôn mê đến giờ, cũng năm năm rồi. Đến tự xử cậu cũng… chưa từng làm. Dù sao thì trong nhà thiếu trụ cột tài chính, tiền tiêu mãi cũng cạn, cậu lại không thể dựa dẫm vào cha mẹ chồng mãi được.
Túm lại, thân và tâm vừa mệt vừa buồn nên cũng quên đi nhu cầu sinh lý.
“Có muốn làm không?” Tinh nắm tay Hùng Âm, lí nhí đề nghị.
Hơi thở của Hùng Âm nghe xong liền nặng nề ngay, suýt chút nữa lao tới hành sự luôn rồi.
Tinh có lẽ cũng thấy ngại, đưa ra lý do sứt sẹo bào chữa. “Biện pháp khơi gợi ký ức nào tụi mình cũng làm rồi. Hôm bữa em có kể anh đó, lần đầu chúng ta gặp nhau… là làm cái kia.”
“Vậy là chúng ta làm thử từ đầu, biết đâu… sao?” Hùng Âm dè dặt, ánh mắt nóng bỏng dán chặt vào mặt Tinh đang cúi gằm.
“Ừm.”
“Vậy, anh đi tắm trước nhé?”
“Được.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook