Nghe Nói Nhân Duyên Do Trời Định
-
Chương 1
Hôn nhân quả thực là một nấm mồ, nhưng dù thế nào thì mồ yên mả đẹp vẫn còn tốt hơn là phải phơi thây ngoài đường!
Đang đi dạo trung tâm mua sắm cùng mẹ chồng tương lai, tình cờ bắt gặp vị hôn phu của mình hăng say chuyện trò vui vẻ, thoải mái với một mỹ nhân, khi ấy bạn sẽ phải làm thế nào?
***
Lúc đó Hàn Đình Đình đang an ủi vỗ về bà mẹ chồng tương lai còn chưa hết buồn rầu vì “đụng hàng” với một quý bà mình quen, tình cờ quay đầu lại nhìn thấy Tần Tống đang ngồi cạnh cửa sổ trong quán cà phê, đối diện anh là một cô gái đẹp nghiêng nước nghiêng thành, cực kỳ quyến rũ. Khuôn mặt nhìn nghiêng tuấn tú của Tần Tống nổi bật trên nền áo sơ mi trắng tinh. Bức tranh ấy quả thật đẹp đến mức… rung động lòng người!
Hàn Đình Đình thầm kêu khổ, lặng lẽ xoay người nhằm chắn tầm nhìn của mẹ chồng tương lai, rồi vừa dỗ dành vừa gạ gẫm đưa bà đến quán kem gần đó. Lúc xếp hàng đợi đến lượt, cô tranh thủ gọi điện cho Tần Tống: “Tôi và dì đang ở sát vách đó. Vừa nãy tôi… có trông thấy hai người.”
Tần Tống nghe vậy chỉ buông một tiếng “Ừm” qua loa. Đầu dây bên anh vọng lại tiếng nhạc du dương, làm nền cho câu trả lời cụt ngủn của anh, khiến Hàn Đình Đình cảm thấy Tần Tống vô cùng xa cách. Mồ hôi rịn ra đầy lòng bàn tay, cô sắp không giữ nổi chiếc điện thoại nữa rồi: “Vậy… anh mau đưa cô ấy đi đi!”
Tần Tống dường như ngớ người ra một lúc rồi mới hỏi: “Tại sao?”
Hàn Đình Đình bị anh hỏi đến mức phát quẫn. Anh với tình nhân ngang nhiên hẹn hò công khai ở ngoài, tôi mật báo tin tức cho đã đủ tử tế lắm rồi, còn hỏi tại sao ư?
Đầu dây bên kia có tiếng phụ nữ nhẹ nhàng nói câu gì đó, giọng Tần Tống đột nhiên mất kiên nhẫn: “Cứ vậy đi, tôi cúp máy đây!”
Hàn Đình Đình chỉ kịp thốt lên một tiếng “Ơ kìa” ngắn ngủi, đáp lời cô là tiếng “tút tút tút” đơn điệu.
Nhân viên quán kem kiên nhẫn đợi Hàn Đình Đình gọi điện xong, mới hoà nhã hỏi: “Chào chị, chị chọn loại nào ạ?”
Hàn Đình Đình thở hắt ra một hơi, đôi mày thanh tú nhướng lên, khuôn mặt búp bê mang vẻ khổ sở: “Xin hỏi, chỗ các anh loại nào có suất lớn nhất?”
Hậu quả của suất kem lớn nhất quả thật vô cùng đáng sợ, mẹ chồng tương lai vừa nôn mửa vừa tiêu chảy.
Tần Tống nghe tin vội vã quay về, khó khăn lắm mới an ủi được cả một đoàn người hỗn loạn, lúc kéo vị hôn thê ra ngoài cửa, mặt anh đã đen sì như cái đít nồi.
“Hàn Đình Đình!” Cố kiềm chế cơn thịnh nộ khi bước qua đại sảnh, vừa đến bãi đỗ xe bốn bề không một bóng người, anh lập tức thả tay cô ra: “Cô cảm thấy hành vi của mình có xứng đáng với danh xưng “kỹ sư thiết kế tâm hồn” không hả?”
Đầu Hàn Đình Đình đã cúi thấp đến mức tạo thành góc vuông với mặt đất, giọng lí nhí như tiếng muỗi kêu: “Tôi là giáo viên mầm non…”
“Bình thường cô cũng cho các bạn nhỏ trong lớp mình dạy ăn nguyên một suất lẩu kem dành cho hai người hay sao?”
“Tôi… tôi không ngờ là hôm nay quán kem tổ chức chương trình ưu đãi mua một tặng một…” Hàn Đình Đình vừa hổ thẹn vừa áy náy đến mức muốn bật khóc, nhưng nghĩ lại thấy không cam tâm nên đưa ra lời kháng nghị: “Kêu anh đi trước đi, anh lại không nghe… Anh cũng có điểm không đúng mà!”
Tần Tống nghe thế giận quá hóa cười: “Là do tôi sai sao?”
Nụ cười đó khiến “bánh bao nhỏ quê mùa”, chưa được cọ xát nhiều với thế giới bên ngoài đột nhiên sững người.
Tần Tống cười… quả thật rất đẹp! Cho dù không được vui, khuôn mặt anh vẫn như ánh dương rạng ngời, đẹp đến hoa mắt.
Nghe nói trong “Lương Thị Lục thiếu” – sáu vị thiếu gia danh tiếng lẫy lừng của Lương Thị, anh là người đẹp trai nhất.
Lúc đầu cô đồng ý hôn sự này phần lớn vì Tần Tống thật sự ưa nhìn. Dù gì cũng phải kiếm người để lấy, lấy một chàng trai đẹp suốt ngày ở bên để mình ngắm nhìn không phải càng tốt hơn sao?
Cô cứ nghĩ thế rồi thẫn thờ, tâm hồn lại bắt đầu bay lơ lửng…
Thấy cô bỗng dưng không cãi lại, ngẩn người chăm chăm nhìn mình, lông tay Tần Tống bỗng dựng đứng lên. Trong lòng anh bắt đầu hối hận, vốn nghĩ chọn một cô thật thà nhất định sẽ đỡ mệt óc, giờ xem ra lại hoàn toàn không phải như vậy.
“Đi thôi!” Anh nhìn ánh mắt thất thần của “kỹ sư thiết kế tâm hồn” thở dài: “Tôi đưa cô về!”
Hàn Đình Đình đang thả hồn theo mây gió thì bị Tần Tống kéo mạnh một cái, cơ thể đổ về phía trước, chân trái vướng chân phải, suýt chút nữa thì ngã, may mà cô lanh lẹ níu lấy người bên cạnh để giữ thăng bằng. Tần Tống bị cô bấu mạnh vào eo qua lớp áo sơ mi mỏng, anh đau đến mức thở không ra hơi, lạnh mặt hằm hằm trừng mắt nhìn cô.
Hàn Đình Đình bất giác cảm thấy bản thân thật ngu ngốc, vừa đứng vững lại liền vội vàng thả tay ra, ngượng ngùng xua tay: “Xin… xin lỗi…”
Tần Tống buông tay đang đỡ Hàn Đình Đình, cứng người, mím chặt môi để khoé miệng khỏi co giật, lúc sau từ hai hàm răng khít chặt phát ra tiếng gằn: “Lên… xe!”
Về đến nhà, khi mẹ hỏi kết quả ngày hôm nay thế nào, Hàn Đình Đình dĩ nhiên không dám nói thật rằng mình đã dùng suất kem lớn khiến mẹ chồng tương lai đổ bệnh, cô liền mở túi đồ sắm được trong tay cho mẹ xem. Khi thấy những thứ đồ bên trong mẹ cô cười rồi “Ơ” lên một tiếng, lại nói: “Sao hôm nay chỉ mua có chừng này thôi?”
Thật không giống với phong cách của bà thông gia tương lai!
Hàn Đình Đình ậm ừ vài tiếng cho qua chuyện: “Lễ phục và giày mang trong hôn lễ đều đã đặt xong rồi ạ, cũng không cần phải mua thêm gì nữa cả.”
“Số tiền mẹ đưa cho con lần trước có đủ không? Không đủ thì để mẹ đưa thêm. Cả đời chỉ kết hôn có một lần, con đừng tiếc tiền, cứ đến những nơi con thích mà mua sắm cho thoải mái!” Mẹ Đình vui vẻ dặn dò.
Hàn Đình Đình lấy ra tấm thẻ mà mẹ cô đã đưa cho: “Mẹ… Dì bảo hai nhà chúng ta đều chỉ có một đứa con, dù thế nào đi nữa thì tài sản sau này cũng là của con và Tần Tống, bảo con trả lại cho mẹ cất đi làm của hồi môn.”
“Thế thì con cứ giữ lấy mà dùng! Số tiền này mẹ dành dụm để lo cho đám cưới của con mà.” Mẹ Đình nói: “Ngay đến áo cưới cũng do mẹ Tần Tống mua, mẹ thật sự cảm thấy không phải chút nào!” Mẹ Đình tỏ ý xin lỗi: “Nhưng thật tình mẹ cũng không biết phải mua gì cho con nữa, tuần trước nhà bên đó đưa áo quần của con đến, mẹ lật giá tiền ra xem, bộ nào bộ ấy tốn cả năm tiền lương của bố con! Nhà mình muốn mua cũng chẳng mua nổi.”
“Mẹ!” Đình Đình nhỏ giọng phản đối: “Mẹ đừng nói vậy! Bố mẹ đã vất vả nuôi nấng con lớn thế này, con nên mua đồ cho bố mẹ mới phải.”
“Bố mẹ không cần những thứ đắt đỏ như vậy đâu.” Mẹ Đình phẩy tay: “Đình Đình, sau này vào nhà người ta rồi con phải luôn nhớ không được dùng tiền nhà chồng mua sắm thứ này thứ khác cho bố mẹ đấy!”
“Con biết rồi mà mẹ.” Hàn Đình Đình cúi thấp đầu, khuôn mặt giấu đằng sau mái tóc, không rõ biểu cảm thế nào: “Bố mẹ yên tâm, con sẽ sống tốt với nhà họ!”
***
Buổi tối trời có gió nên không oi bức như ban ngày. Hàn Đình Đình tắm xong, mái tóc dài còn ẩm buông xõa, ngồi xếp bằng trên chiếc giường đơn cạnh cửa sổ có tấm lưới màu lục, gọi điện cho cô bạn thân.
Tư Đồ Từ Từ ở đầu dây bên kia cười mãi không dứt: “Thật ra cậu muốn lợi dụng cơ hội để đụng chạm Tần Tống nên mới cố tình giả vờ ngã chứ gì?”
“…” Hàn Đình Đình thật muốn vươn tay vào trong điện thoại nhéo má cô bạn: “Lễ phục phù dâu của cậu đã mua xong rồi, giày thì mang của tớ cũng được, nên lúc đến đừng mang thêm hành lý gì nữa!” Hai người dáng người hao hao, cỡ giày cũng như nhau, từ nhỏ thường hay đổi áo quần cho nhau. Cô lại hỏi: “Hôm nào cậu đến? Tớ đặt vé máy bay cho cậu.”
Thư ký của Tần Tống hôm nào cũng theo sau hỏi cô có việc gì cần giúp không, giờ muốn đặt vé máy bay cho phù dâu, chắc không đến nỗi quá đáng chứ nhỉ?
Cùng lắm… cùng lắm thì tiền vé máy bay cô lo là được rồi.
Đầu dây bên kia Tư Đồ Từ Từ “Oa” lên một tiếng khoa trương: “Rốt cuộc cũng được vào làm dâu nhà giàu rồi, ăn nói mạnh mồm mạnh miệng gớm!”
“Tư – Đồ – Từ – Từ!” Hàn Đình Đình bị cô bạn trêu đến phát bực: “Cậu mà còn trêu tớ nữa, tớ sẽ gọi tên cúng cơm của cậu đấy!”
Bị điểm trúng yếu huyệt, Từ Từ lập tức thôi không chọc ghẹo bạn nữa. Nói thêm vài ba việc lặt vặt của hôn lễ rồi hai người cùng chúc nhau ngủ ngon.
Điện thoại vừa tắt lại đổ chuông, liếc thấy tên Tần Tống trên màn hình điện thoại, Hàn Đình Đình lập tức bắt máy: “A lô?”
“Cô nói chuyện điện thoại với ai mà lâu thế!” Tần Tống hỏi, giọng có chút mất kiên nhẫn. Trong suốt thời gian quen biết ngắn ngủi giữa hai người, phần lớn anh đều hơi mất kiên nhẫn như vậy với cô. Dù gì cũng là người của hai tinh cầu khác nhau, chẳng có tiếng nói chung gì cả.
“Có chuyện gì vậy?” Hàn Đình Đình hỏi.
“Ngày mai bố tôi xuất viện, cô cùng tôi về nhà ăn cơm tối!” Tần Tống hạ mệnh lệnh.
Hàn Đình Đình thoáng chột dạ, “Ồ” một tiếng, bố chồng tương lai nổi tiếng yêu thương vợ, ngày mai chắc cô sẽ bị trừng trị thê thảm lắm đây!
“Còn nữa, tiểu thư Hàn Đình Đình, tôi không hy vọng sau này sẽ xảy ra sự việc như hôm nay. Tinh thần hợp tác của chúng ta, mong cô ghi nhớ cho!” Tần Tống nói mát: “Cho đến hôm nay, tôi chưa gây ra rắc rối gì cho cô cả.”
Lòng bàn tay Hàn Đình Đình lại đổ mồ hôi, cô có cảm giác áy náy như hồi đi học đến phiên trực nhật, thay vì lau dọn sạch sẽ cô lại làm cho lớp bẩn thêm, cô chậm chạp phản kích: “Hôm nay nếu không bắt gặp anh và bạn gái, tôi sẽ không chọn suất kem lớn nhất! Anh cũng có lỗi chứ không phải chỉ riêng mình tôi!”
“… Cô thân là giáo viên dạy chữ rèn người, có thể thành thật một chút được không? Tự mình gây ra lỗi còn đùn đẩy trách nhiệm cho người khác, cô dạy dỗ thế hệ tương lai của Tổ quốc ta như thế sao?” Tần Tống bực mình nói, anh thực sự không hiểu tại sao Hàn Đình Đình cứ luôn ăn nói ngược ngạo rằng tội lỗi này là do anh.
Hàn Đình Đình nghe Tần Tống nói vậy càng thêm bực: “Tại sao anh cứ thích công kích nghề nghiệp của tôi vậy?”
“Tại sao cô cứ làm những chuyện khiến người khác muốn công kích mình?”
“Anh…” Cô giáo mầm non chỉ quen tiếp xúc với những đứa trẻ ngoan ngoãn hiền lành phút chốc hoàn toàn bất lực.
Nhận ra cô không còn khả năng ứng phó, thanh âm đầu dây bên kia lập tức có chút dương dương tự đắc: “Tôi làm sao? Cô nói đi!”
“Anh…” Hàn Đình Đình lúng búng: “Ngày mai mấy giờ qua đón tôi?”
Phụt… Người nào đó đang tạm thời dẫn điểm, vốn đắc ý bưng cốc nước lên uống một ngụm, ung dung đợi đợt ném bom phản kích yếu ớt của đối phương, hoàn toàn không ngờ phía địch lại nhanh nhẹn bưng mặt, dứt khoát bỏ chạy nên nhất thời bất cẩn bị sặc nước.
“Bỏ đi, tôi tự gọi xe qua đó được.” Phía địch tự nói với mình, rồi “Ừm” một tiếng khẳng định và dập điện thoại luôn.
Lần này đến lượt Tần Tống nghe những tiếng “tút tút tút” đơn điệu, anh còn ho sặc sụa mãi không ngừng.
***
Tần gia mà Hàn Đình Đình sắp được gả vào là gia tộc nổi danh ở thành phố C. Bố chồng tương lai Tần Uẩn theo nghiệp kinh doanh, là trưởng môn nhân[1] đời này của Tần gia, quản lý cả doanh nghiệp Tần Thị to lớn. Mẹ chồng tương lai Trương Phác Ngọc lại xuất thân từ một gia đình danh tiếng, còn hiển hách hơn cả Tần gia. Hai người chỉ sinh được mỗi cậu con trai là Tần Tống.
[1] Trưởng môn nhân: thường dùng trong võ lâm, là người đứng đầu một môn phái, cũng có thể dùng để chỉ người nắm quyền hành ở một phương diện hay lĩnh vực nào đó.
Trương Phác Ngọc học xong không bao lâu thì kết hôn, cuộc sống trước giờ luôn sung túc vô lo, đến tận bây giờ sắp có con dâu mà vẫn xinh đẹp đáng yêu như thời thiếu nữ, thỉnh thoảng bà thậm chí còn gây ra những chuyện ấu trĩ như hôm qua, ăn nhiều kem đến nỗi ngã bệnh.
May mà “thiếu nữ đáng yêu” ấy rất có nghĩa khí, tuyệt nhiên không hề khai ra Hàn Đình Đình nên bố chồng tương lai – người luôn mang vẻ mặt tối sầm nghiêm túc thấy cảnh Tần Tống cầm tay Hàn Đình Đình bước vào, còn nở nụ cười hiếm hoi với cô.
Tần Tống vừa bước qua cửa lập tức nhập vai ngay, nhẹ nhàng kéo Hàn Đình Đình vào lòng.
Trên người anh tỏa ra mùi hương đàn ông quyến rũ. Khoảnh khắc tiếp xúc với anh, Hàn Đình Đình thật sự cảm thấy vô cùng bối rối.
“Lại ngẩn người rồi! Chào mọi người đi!” Tần Tống trông như đang cúi thấp đầu thầm thì những lời yêu thương với cô.
Hàn Đình Đình chợt bừng tỉnh, vội vàng nở một nụ cười: “Thưa chú, thưa dì, chúng con đến rồi ạ!”
Trương Phác Ngọc ốm thì rất nặng mà khỏi cũng rất nhanh, thấy Hàn Đình Đình liền vui mừng ngoắc tay con dâu đáng yêu: “Đình Đình đến rồi! Nào, qua đây ăn yến sào với dì!”
©STENT: http://www.luv-ebook.com
“Dạ!” Hàn Đình Đình đặt túi xuống rồi nhanh nhẹn bước qua.
Tần Tống đi theo ngồi xuống bên cạnh cô, rất tự nhiên chặn cái bát cô vừa bưng lên, thậm chí còn kín đáo trừng mắt với cô. Hàn Đình Đình ngây người, lặng lẽ lấy bát khác.
Bố chồng tương lai lúc này thấp giọng ho một tiếng, thong thả hỏi: “Việc hôn lễ chuẩn bị đến đâu rồi?”
Tần Tống đang thưởng thức tổ yến hảo hạng, có vẻ không nghe thấy bố mình hỏi chuyện, thấy vậy Hàn Đình Đình đặt bát xuống, cung kính đáp lời: “Vẫn đang tiến hành theo đúng kế hoạch, tạm thời vẫn chưa có khó khăn gì ạ!”
Khổ… Cứ mỗi lần trò chuyện với bố chồng tương lai, Hàn Đình Đình lại cảm thấy thấp thỏm lo sợ như lúc làm báo cáo tổng kết cho hiệu trưởng trường mầm non vậy.
“Có cần gì thì cứ thoải mái nói ra, đều là người một nhà cả, đừng khách sáo!” Tần Uẩn lại cười với Đình Đình. Trong lòng ông rất vừa ý cô con dâu tương lai này: xuất thân gia đình thanh bạch, dung mạo đoan trang, là giáo viên mầm non nên tính cách cũng ôn hoà, quá phù hợp với tính cách ấu trĩ của cậu quý tử nhà ông.
Trương Phác Ngọc cũng vậy, yêu thích Hàn Đình Đình vô cùng: “Đình Đình, bao giờ rảnh thì đưa bố mẹ con sang đây chơi nhé!”
“Ừ!” Hiếm hoi lắm mới thấy vợ mình tỏ ra hiểu chuyện như vậy, Tần Uẩn vui mừng gật đầu khẳng định: “Con về đây rồi, bố mẹ con chắc sẽ không quen với việc trong nhà đột nhiên thiếu đi một người, vậy nên thường xuyên mời hai người tới đây chơi nhé!”
“Đúng đó!” Trương Phác Ngọc nhận được sự đồng ý từ chồng, càng thêm nhiệt tình: “Món tương cay mẹ Đình Đình làm thật sự rất ngon!”
“Khụ khụ khụ…” Tần Uẩn uy nghiêm đột nhiên bị sặc, giống với người nào đó buổi tối ngày hôm qua…
Sức khoẻ của Tần Uẩn vẫn chưa tốt, ngồi một lúc thì ánh mắt đục dần, tinh thần mất tập trung. Tần Tống dù không nói gì, nhưng chưa đến tám giờ đã liên tục ra hiệu cho Hàn Đình Đình đứng dậy cáo từ.
Thật ra Hàn Đình Đình cũng đã nghĩ đến việc bố chồng tương lai vừa mới xuất viện cần được nghỉ ngơi, nhưng bất đắc dĩ bị Trương Phác Ngọc níu lại kể lể chuyện xấu mới nhất của Tần Tang, thực tình không dứt ra được.
Tần Tống lững thững tới ngồi cạnh cô. Một tay anh vắt qua thành ghế sô-pha bên cạnh Hàn Đình Đình, dáng vẻ như rất nhẫn nại lắng nghe câu chuyện phiếm của hai người. Có điều đôi mắt anh chỉ nhìn cô, ánh mắt chăm chú mà yêu chiều. Bàn tay cũng chạy tới chạy lui trên suối tóc đang buông rủ trên vai cô, tình ý nồng nàn trong vô thức cũng được bộc lộ ra đôi chút…
Hôm nay Đình Đình mặc một chiếc váy phồng kiểu búp bê không tay, khi Tần Tống vuốt ve tóc cô, trong lúc vô tình ngón tay chạm vào vai cô, hơi ấm từ “sinh vật giống đực” lạ lẫm truyền sang khiến cô không thể kiềm chế, cô đỏ mặt cúi đầu, bộ dạng khẽ thẹn thùng.
Trương Phác Ngọc từ từ dừng lại, sau đó lặng lẽ chạy về phía ông xã, nuốt nước mắt lên tầng nghỉ ngơi, mang theo ấm ức vì bị anh con trai còn chưa chính thức rước dâu về nhà lạnh nhạt bỏ rơi.
Tần Tống lập tức rút tay về, đứng bật dậy: “Đi thôi!”
Hàn Đình Đình hoàn toàn không nghe thấy gì, vẫn ngồi yên bất động. Tần Tống lấy làm lạ liền quay đầu lại, nhìn thấy gò má của “bánh bao nhỏ quê mùa” đang phơn phớt hồng, anh khẽ chau mày, giọng ép xuống cực thấp: “Hàn Đình Đình, cô đang nghĩ gì vậy hả?”
***
Đưa Hàn Đình Đình về đến nhà cô, Tần Tống không đi ngay như mọi lần. Anh để cơn tức giận trong người dần xẹp xuống rồi mới bình thản hỏi Hàn Đình Đình: “Điều kiện hợp tác giữa chúng ta, cô vẫn còn nhớ đấy chứ?”
Hàn Đình Đình gật đầu nhẹ đáp: “Hai bên không được thích nhau.”
Ngữ khí thần thái của cô rất ung dung, Tần Tống thấy thế tạm yên tâm phần nào.
“Cô là một cô gái tốt.” Ngữ khí của Tần Tống đột ngột trở nên dịu dàng: “Đã là một cô gái tốt… thì không nên thích một người đàn ông như tôi.”
Đây là lần đầu tiên chính miệng anh nói ra những lời “biết mình biết người” như thế, Hàn Đình Đình vô cùng ngạc nhiên.
“Tôi biết chứ!” Cô nhất thời buột miệng, có gì nói nấy. Nhưng sao tự dưng lại thấy Tần Tống có vẻ không vui?
Tần Tống rơi vào tình huống “gậy ông đập lưng ông”, đau đến tức ngực khó thở, thật sự muốn xô cái vị “kỹ sư thiết kế tâm hồn” này xuống xe rồi gào rú bỏ đi.
Nhưng nhớ lại khoảnh khắc gần gũi tối nay giữa hai người, có vẻ cô đang bị anh mê muội. Để diệt trừ hậu hoạ, Tần Tống quyết định cắn răng chịu đau, nói rõ với Đình Đình: “Tôi thấy biểu hiện của cô đôi lúc không tập trung lắm, bây giờ cô có thể chưa ý thức được những suy nghĩ thẳm sâu trong tâm hồn mình. Nhiều khi, chính bản thân chúng ta cũng không thể khống chế được tình cảm của mình…”
“Tôi không hiểu rõ suy nghĩ trong lòng mình? Nói vậy lẽ nào so với tôi anh càng hiểu rõ nội tâm của tôi hơn ư?” Đình Đình chậm rãi nói, những lời đó như một cú giáng cực mạnh vào đầu Tần Tống khiến anh tuyệt vọng ngậm chặt miệng, không nói thêm được câu nào nữa.
“Tần Tống, sao anh lại nghĩ rằng tôi thích anh?” Hàn Đình Đình bắt đầu hỏi dò, câu hỏi mà cô rất hay dùng. Mỗi lần gặp bạn nhỏ nào tính khí không ổn, cô đều nhẹ nhàng gợi mở như vậy.
Tần Tống suy nghĩ một lát, quyết định không vòng vo nữa, nói rất hùng hồn: “Thế sao cô luôn nhìn tôi chằm chằm rồi đỏ mặt?”
“Lúc nào cơ?” Hàn Đình Đình hết sức ngạc nhiên.
“Hôm qua ở bãi đỗ xe cô nhìn tôi đờ đẫn cả người, hôm nay vì muốn đuổi khéo mẹ, tôi động chạm cô vài cái, vậy mà mặt cô đã đỏ như quả gấc rồi!”
“Nếu có cô gái xa lạ nào cứ sờ soạng tới lui trên người anh, chẳng lẽ anh không đỏ mặt?” Hàn Đình Đình ngước mắt đưa lời chất vấn ngược lại.
Tần Tống mấp máy môi, anh sẽ không đỏ mặt, nhưng… chắc là có phản ứng khác… Được rồi, câu hỏi này cho qua.
“Bỏ đi, dù sao thì cô cũng nhớ giao ước đấy, đừng có đem lòng thích tôi! Xuống xe đi!” Anh phiền não đưa tay vò đầu, đuổi Đình Đình xuống.
Hàn Đình Đình trước giờ vẫn luôn rất nghe lời, lập tức ngoan ngoãn cởi dây an toàn, lễ phép chào Tần Tống. Khi sắp xuống xe, vì muốn Tần Tống yên tâm, cô rất thành khẩn nói: “Tôi thích người đàn ông trưởng thành, tính tình trầm ổn, không phải kiểu người như anh đâu. Vì thế anh đừng lo, tôi sẽ không vi phạm giao ước giữa hai chúng ta. Tạm biệt! Chúc anh ngủ ngon!”
Ngủ ngon… Tần Tống hoá đá ngay trên ghế lái xe, anh thật sự không dám tin bản thân mình đã bị một “bánh bao nhỏ quê mùa” ruồng bỏ.
Cô ta dám ám chỉ anh không trưởng thành, không trầm ổn ư?
Thật là…! Anh có chỗ nào không trưởng thành, chỗ nào không trầm ổn chứ?
Chỗ nào…?
***
Hàn Đình Đình men theo cầu thang tối om, đếm từng bậc, cẩn thận bước lên tầng về nhà. Cô không thích Tần Tống, cô cũng như anh, chỉ cần một người thích hợp để kết hôn, để tất cả mọi người đều an lòng mà thôi.
Ông nội Hàn Đình Đình là quân nhân, từng làm cảnh vệ cho ông ngoại Tần Tống – Trương tư lệnh suốt mười năm. Lúc cả nhà họ vừa từ thành phố G chuyển đến thành phố C, ông nội Đình Đình giấu bố Đình tính cách vốn chính trực, gọi điện thoại cho Trương tư lệnh.
Cả gia đình Trương tư lệnh đều rất tốt, lại thân thiện, sau khi sắp xếp công việc ổn thoả cho bố Đình, còn thường xuyên mời gia đình họ lui tới, cứ như bà con xa lâu ngày gặp lại. Lúc đó sức khoẻ Tần Uẩn đã không tốt, nhà họ Tần và nhà họ Trương đều đặt chuyện hôn sự của Tần Tống lên hàng đầu. Bạn học Hàn Đình Đình xuất thân thanh bạch, thanh tú lanh lợi cứ thế bị liệt vào làm mục tiêu, cuối cùng vượt qua lớp lớp tuyển chọn nhắm trúng hồng tâm.
Tần Tống khi ấy đã chịu đựng đến giới hạn cực điểm, xách Hàn Đình Đình ra ngoài nói chuyện cho rõ một lần, phát hiện ra rằng chí hướng của hai người không hẹn mà gặp, liền vỗ bàn quyết định ngay tại chỗ: Chính là cô!
Một năm, sau một năm hai người đường ai nấy đi.
Sau cùng Tần Tống còn thêm vào một điều khoản đặc biệt: Trong một năm này, Hàn Đình Đình không được yêu anh.
“Tôi thấy, nên đổi lại là: Đôi bên không được phải lòng nhau thì hợp lý hơn.” Lúc đó Hàn Đình Đình vẫn chưa được lĩnh giáo khả năng ăn nói sắc bén cay nghiệt của Tần Tống, đơn thuần dựa theo nguyên tắc đôi bên hợp tác bình đẳng mà kiến nghị.
Còn Tần Tống lại dùng ánh mắt thiếu tin tưởng quét một lượt khắp người Hàn Đình Đình. Đó là lần đầu tiên anh nghiêm túc ngắm cô kĩ càng, dưới bầu không khí không được thân thiện cho lắm.
“Gu thẩm mỹ của tôi, xin cô cứ yên tâm!” Anh nói mát.
Lúc ấy trong lòng Hàn Đình Đình thầm mắng Tần Tống: Tiểu tử thối! Không biết phép lịch sự là gì!
***
Chà… Thực ra dạo này thời gian tiếp xúc với Tần Tống ngày một nhiều, dần dần không còn cảm giác xa cách như trước, thậm chí có đôi lúc Hàn Đình Đình còn cảm thấy anh ta có chút… ấu trĩ trẻ con? Đại khái là bên trong tâm hồn của mỗi người đàn ông đều ẩn chứa một đứa trẻ.
Trong bóng tối không một tia sáng, sẽ không bị người khác nhìn thấu tâm tư, Hàn Đình Đình không giấu giếm để lộ ra nét buồn rầu ngao ngán.
***
Gần đến hôn lễ, điều khiến Hàn Đình Đình vui nhất không có gì khác ngoài cuộc viếng thăm của cô bạn tốt Tư Đồ Từ Từ. Hàng loạt việc từ thử áo, đặt áo, spa cho cô dâu… đều có Từ Từ đi cùng. Hai người như quay về thời đi học, đi làm ở thành phố G, làm gì cũng có đôi có cặp, thân thiết không rời.
Tần Tống không mấy tán thành việc này, một cô “kỹ sư thiết kế tâm hồn” đã đủ đau đầu rồi, giờ lại còn đi thành cặp thế này quả thật là “hoạ vô đơn chí”!
Đặc biệt là cái đồ “hoạ vô đơn chí” kia còn nhanh mồm nhanh miệng, ăn nói chua ngoa hơn cả Hàn Đình Đình.
Vì thế chú rể và phù dâu chốc chốc lại khai chiến, may mà việc giải quyết mối bất hoà giữa hai người bạn nhỏ lại là sở trường của Hàn Đình Đình. Hơn nữa Tần Tống thân là chú rể cũng có cả núi công việc nặng nề cần hoàn thành nên không có nhiều thời gian đấu đá đủ kiểu với Từ Từ. Khoảng thời gian tất bật chuẩn bị ấy vèo cái đã hết, chớp mắt đã đến ngày thành hôn.
Sức khoẻ Tần Uẩn không cho phép ông được quá lao lực, vì thế hôn lễ tổ chức long trọng mà đơn giản. Lúc rước dâu có cả một đoàn xe mở đường, một đoàn xe nối sau bọc hậu, rồi đội xe tiếp tân, nguyên một dãy xe dài ngoằn ngoèo nổi bật như con rồng dài trên đường phố.
Theo sau chú rể là đoàn phù rể gồm năm người, kể cả Tần Tống nữa thì đây chính là nhóm Lương Thị Lục thiếu vốn vô cùng nổi danh. Trong đó người xếp vị trí thứ năm Lý Vi Nhiên, Hàn Đình Đình có gặp vài lần, anh ta là anh họ của Tần Tống.
Nhà họ Hàn sống trong khu tập thể cơ quan bố Đình cấp cho, phòng ốc khá cũ kỹ. Mặc dù được mẹ Đình dọn dẹp rất sạch sẽ nhưng sáu người có khí chất sang trọng, đẹp đẽ đứng trong này nhìn kiểu gì cũng thấy không thuận mắt.
Bố Đình xưa nay không giỏi hàn huyên tâm tình, thấy thời gian đón dâu đã gần đến, liền hối thúc hai mẹ con đang tranh thủ thủ thỉ thù thì: “Được rồi, để cho con nó đi thôi!”
Lời vừa nói ra, nước mắt mẹ Đình ồ ạt tuôn trào.
Hàn Đình Đình lưu luyến níu mẹ, cẩn thận lau nước mắt cho bà: “Mẹ ơi, con phải đi rồi.”
“Đình Bảo à, con… phải ngoan nhé…” Mẹ Đình nghẹn lời nhắc nhở: “Phải ngoan đấy!” Không biết nói gì hơn, bà cứ luôn miệng lặp đi lặp lại câu nói này.
Hàn Đình Đình gật đầu: “Mẹ cũng vậy nhé, đừng nhận công việc khâu mắt thú bông về làm thêm nữa, mắt mẹ không tốt, cần nghỉ ngơi nhiều hơn nha mẹ!” Mẹ Đình gật đầu, khóc không thành tiếng. Cô lại quay sang bố: “Bố, bố cũng phải nghỉ ngơi nhiều đấy, điều tra vụ án đừng quá liều mạng, bố nhé!”
“Con bé này! Nói cái gì thế!” Bố Đình mấy chục năm nay luôn giữ tình yêu với công việc theo phản xạ tự nhiên liền nghiêm mặt lại. Nhưng ngay lập tức, ông nghĩ đến hôm nay là ngày con gái xuất giá liền dịu giọng: “… Biết rồi, bố sẽ cẩn thận! Đình Đình, con lấy chồng rồi trở thành con dâu nhà người ta, phải tuân thủ mọi quy củ của nhà Tần Tống, biết chưa hả?”
Bố Đình cả đời nghiêm túc giữ lễ tiết, có thể nói với con gái những lời như vậy đã được xem là tình cảm, trước giờ chưa từng có rồi.
Hàn Đình Đình nghe xong khe khẽ gật đầu.
Tần Tống nãy giờ cố kiềm chế, đứng bên cạnh bàng quan nhìn cảnh chia tay nhà Đình Đình, lúc này cuối cùng không chịu nổi ánh mắt áp chế của năm người anh em, miễn cưỡng hướng về nhị vị tiền bối biểu đạt thành ý: “Bố, mẹ, con sẽ chăm sóc tốt… Đình Đình. Bố mẹ cứ yên tâm giao cô ấy cho con!”
Nói xong Tần Tống cảm thấy trên lưng mình như đang cõng từng đợt, từng đợt không khí lạnh.
Bố Đình bắt tay Tần Tống theo phong thái quân nhân. Tần Tống những tưởng ông sẽ trịnh trọng dặn dò anh không được ức hiếp con gái bảo bối nhà mình, ai ngờ bố Đình khẳng khái nói: “Tần Tống, sau này nếu Đình Đình có gì không phải, con cứ việc dạy dỗ!”
Tần Tống nghe thế vui mừng khôn xiết, toét miệng cười, gật đầu tán thành một cách dứt khoát: “Dạ!”
Tất cả mọi người trong phòng thấy thần thái của Tần Tống, trừ bố Đình mẹ Đình ra, đều xoay mặt thở dài một tiếng.
***
Vì không phải thật lòng xuất giá nên ngoài cảm giác căng thẳng ra, Hàn Đình Đình không có tâm trạng hồi hộp mà các cô dâu nên có. Lúc từ biệt, mẹ Đình khóc đến nỗi hai mắt sưng húp, ngay cả bố Đình, người luôn mang bầu máu nóng cũng có chút nghẹn ngào.
Nhưng lúc ra khỏi cửa bước lên xe hoa, xe từ từ chuyển bánh, ngoái lại phía sau thấy hình ảnh bố đỡ mẹ, Hàn Đình Đình chợt thấy sống mũi cay cay, cay đến đau đớn.
Dù cô đi đến bước đường như ngày hôm nay là do bị bố mẹ ép, nhưng cô vẫn nhất mực yêu thương họ. Cả thế giới này, chỉ có bố mẹ yêu thương cô sâu sắc, vô điều kiện và hơn bất cứ ai.
Bố mẹ, con xin lỗi!
***
Tần Tống vừa thở phào nhẹ nhõm, dựa lưng vào thành ghế ngồi cho thoải mái, bỗng phát hiện “bánh bao nhỏ quê mùa” bên cạnh đang lặng lẽ rơi lệ, những giọt nước mắt rơi lã chã lên đường vân hoa của chiếc găng tay tơ lụa màu trắng, chưa kịp thấm vào đã rơi xuống gấu váy cưới xoè rộng của cô, Tần Tống nhất thời sững người.
“E hèm…” Tần Tống hắng giọng. Tư Đồ Từ Từ ngồi ở ghế phụ lái, liếc nhìn Tần Tống qua gương chiếu hậu, ném cho anh một cái nhìn khinh thị rồi hoàn toàn ngó lơ anh. Tần Tống bất đắc dĩ rút khăn tay trong túi áo vest ra, nhắm mắt đưa đến trước mặt Hàn Đình Đình.
Hàn Đình Đình càng nghĩ càng đau lòng, những uất ức trong một năm qua chưa từng nói với ai, rồi tâm sự giấu kín suốt những tháng năm dài trước đó bỗng chốc dâng trào trong lòng cô. Hình ảnh bố mẹ tựa vào nhau lúc nãy như đúc kết từ những dại khờ trước đây của cô, khiến lòng Hàn Đình Đình đau như dao cắt.
Nước mắt Hàn Đình Đình không ngừng tuôn rơi, lớp lông mi giả hai tầng khẽ vểnh lên, giống như những cánh quạt nhẹ rung rung khiến Tần Tống nhìn vào mà cảm thấy lúng túng.
“Này!” Tần Tống ép thấp giọng, nghiến răng nói: “Cô đừng khóc nữa!”
“Đừng khóc nữa!”
“Đừng khóc nữa mà…”
“Cô đừng khóc nữa được không…”
“Được rồi…” Tần Tống hạ cố duỗi tay đưa khăn lên, vụng về lau nước mắt cho Hàn Đình Đình: “Đừng khóc nữa.. đừng khóc nữa, đừng khóc nữa…” Anh thử vỗ về cô, thấy có hiệu quả liền thử kéo cô tựa vào người mình, lóng nga lóng ngóng không ngừng an ủi.
Hồi còn bé lúc chúng ta khóc lóc ầm ĩ, bố mẹ thường ôm vào lòng nhẹ nhàng vỗ về. Đến khi lớn lên, chúng ta có thể không còn cần sự an ủi đó nữa, nhưng mỗi lần đau đớn, buồn bã hay cảm thấy bất lực, nếu được ai đó ôm vào lòng, nhẹ nhàng dịu dàng vỗ về như dỗ những đứa trẻ, cũng có thể khiến cho chúng ta cảm thấy an lòng, ấm áp.
Tư Đồ Từ Từ thu vào đáy mắt toàn bộ hình ảnh ở ghế ngồi phía sau qua kính chiếu hậu. Người đàn ông xấu xa, lăng nhăng, không biết lễ độ trong truyền thuyết ôm cô dâu đang khóc đến độ mặt mày nhem nhuốc như kẻ thiểu năng, rồi vỗ về an ủi, biểu cảm hoảng loạn trên gương mặt mặc dù rất ấu trĩ nhưng cũng không kém phần đáng yêu.
Chẳng phải là vì bố lâm trọng bệnh nên mới miễn cưỡng kết hôn sao? Còn ngấm ngầm giao hẹn một năm sau sẽ ly hôn nữa… Tư Đồ Từ Từ hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ xe ngắm phong cảnh. Ly hôn? Chà, mọi người đợi đấy mà xem!
***
Màn chính của hôn lễ là tiệc cưới. Trước khi bắt đầu yến tiệc, cả gia đình quây quần bên nhau, tặng quà ra mắt, thưa hỏi, học cách xưng hô để Hàn Đình Đình chính thức về nhà chồng. Sau đó Tần Uẩn sẽ đi nghỉ, phần còn lại một mình Tần Tống thu xếp, dù gì anh cũng là người thừa kế duy nhất của Tần Thị, có không cam tâm tình nguyện cũng phải đứng ra lo chu toàn mọi việc.
Trương Phác Ngọc tặng Hàn Đình Đình một chiếc vòng quý phi phỉ thuý, lấp lánh ánh nước màu lục, là loại vòng ngọc lâu đời cực kỳ quý hiếm.
“Đây là chiếc vòng mẹ chồng mẹ đã trao cho khi mẹ được gả về đây, bây giờ mẹ giao lại cho con.” Trương Phác Ngọc cười tít mắt khi đeo vòng cho Hàn Đình Đình, sau đó ngắm nghía một hồi, rồi nói: “Ừm… Kiểu dáng có chút quê mùa, Đình Đình, nếu con không thích thì cứ cất đi, sau này cho con dâu con là được rồi.”
Khụ khụ khụ… Tần Uẩn lại bắt đầu ho khan.
“A Tống, áo quần con sao lại thế kia?” Sự chú ý của Trương Phác Ngọc nhanh chóng chuyển sang bộ lễ phục kiểu Tây màu trắng của con trai, trên bả vai trái có một vết đen. “Sao con lại làm bẩn lễ phục thế?” Trương Phác Ngọc kêu lên không mấy vui vẻ. Tần Uẩn nghe vậy cũng nhíu mày nhìn sang.
Tần Tống nheo mắt quét ánh nhìn một lượt lên người bên cạnh, cô ta lúc này đã trang điểm dặm phấn đâu vào đấy, mặc chiếc đầm trắng thanh khiết, đầu đội vương miện kim cương được đặt riêng, toàn thân thanh sạch không vướng chút bụi nào. Lại còn dám cười nhạo anh! Tần Tống hít vào một hơi, trừng mắt với nụ cười tủm tỉm trên mặt Hàn Đình Đình, trong lòng tức giận thầm mắng: Cái đồ “bánh bao nhỏ quê mùa” vô lương tâm!
Hàn Đình Đình đang cười hối lỗi với Tần Tống, bị anh ném ánh mắt dữ dằn ngoài mong đợi, lập tức cúi thấp đầu, không dám nhìn anh nữa.
Lại có thể xem thường anh thế ư… Tần Tống thầm nén giận, trong lòng ngấm ngầm lập lời thề, kết hôn xong nhất định không cho cô sống yên ổn! Giày vò cô! Giày vò cô, giày vò cô! Giày vò cô!
***
Hàn Đình Đình vẫn giữ thái độ hối lỗi với Tần Tống đến lúc động phòng.
Hôm nay cô đã thay đến tám bộ áo quần, đổi tám kiểu tóc, mang tám đôi giày gót cao trung bình mười phân. Cuối cùng lúc kết thúc Hàn Đình Đình phải nhờ Tư Đồ Từ Từ và Kỷ Nam đỡ mình vào phòng tân hôn mà khách sạn đã đặc biệt chuẩn bị.
Nhốt mình trong phòng tắm còn rộng hơn cả nhà mình suốt một tiếng, tốn bao nhiêu công sức cuối cùng Hàn Đình Đình cũng gội sạch các loại gôm mút trên đầu, các loại keo dán trên người để khỏi tụt đồ, cùng đủ thứ cổ quái hiếm có khác. Cô xông hơi cho đến khi mặt đỏ như gấc mới khoác áo choàng tắm màu trắng của khách sạn bước ra ngoài.
Cửa phòng tắm sát cửa ra vào nên Hàn Đình Đình vừa bước chân ra khỏi cửa, ngẩng đầu lên đã thấy Tần Tống đang đứng sừng sững trước mặt mình.
Đêm đã khuya, khách khứa về hết, tầng họ đang ở lại được bao trọn, xung quanh càng yên tĩnh. Tần Tống còn chưa kịp đóng cửa, ánh đèn ngoài hành lang chiếu lên những tia sáng long lanh, len lỏi qua cánh cửa khép hờ rọi xuống từng vệt dài trên khuôn mặt nhìn nghiêng tuấn tú của anh. Biểu cảm của anh lúc này nhất thời thật khó đoán.
Anh sững người, chăm chú nhìn Hàn Đình Đình. Hàn Đình Đình thấy vậy ý tứ kéo chặt cổ áo choàng tắm, nhìn Tần Tống căng thẳng.
“Cạch!” Cánh cửa nhanh chóng đóng lại, tim Hàn Đình Đình phút chốc nhảy vọt ra khỏi lồng ngực. Tần Tống từ trong bóng tối sau cánh cửa bước ra, mùi rượu nồng nặc lập tức xộc vào mũi cô, tia nhìn đỏ quạch trong mắt anh vì rượu mà trở nên đậm nét hơn. Tần Tống chăm chăm nhìn Hàn Đình Đình, không nói một lời, từ từ ép sát vào người cô.
“Cô!” Anh cúi đầu ngắm Hàn Đình Đình, tỉ mỉ mà nghiêm túc, trong miệng phát ra thanh âm nhẹ nhàng: “Nhìn thế này… trông cũng rất xinh đẹp!”
Hàn Đình Đình hoàn toàn quẫn trí, đứng ngẩn ngơ như búp bê gỗ nhìn anh. Tần Tống khẽ mỉm cười, hai tay mân mê gò má Đình Đình, day day đầy vẻ hài lòng: “Trắng trẻo mềm mại… cô đúng là “bánh bao nhỏ quê mùa” mà!”
Ánh mắt anh không còn nét sắc sảo tinh anh, nụ cười để lộ sự ngây thơ không hề che giấu. Anh ấy uống say rồi! Hàn Đình Đình cuối cùng cũng ý thức được.
Vuốt ve mãi đến khi gương mặt trẻ con đáng yêu của cô dâu đỏ bừng lên, Tần Tống mới thoả mãn rút tay về, xoa nhẹ ngực cô như âu yếm thú cưng, sau đó lảo đảo đi vào phòng. Hàn Đình Đình lúc này mới choàng tỉnh, chỉ kịp “Á” lên một tiếng, chưa nói hết câu Tần Tống đã thả người xuống chiếc giường tân hôn tinh xảo rải đầy cánh hoa hồng.
“Bụp bụp bụp!” Một loạt tiếng nổ vang lên, Tần Tống giật mình nhếch nhác lăn xuống dưới đất.
“Bóng trên giường… vẫn chưa cất…” Hàn Đình Đình yếu ớt nói nửa câu còn lại.
***
Sau khi đè nổ những quả bóng hình trái tim trên giường tân hôn, Tần Tống vừa say vừa hoảng sợ nằm luôn trên thảm, làu bàu vài câu rồi không gắng gượng nổi chìm vào giấc ngủ. Hàn Đình Đình xắn ống tay áo định lôi Tần Tống lên giường. Nhìn anh tuy không vạm vỡ nhưng toàn thân đều là cơ bắp săn chắc, Hàn Đình Đình loay hoay một hồi cũng chỉ có thể miễn cưỡng lật người Tần Tống lại, kê gối rồi đắp chăn cho anh.
“Tần Tống!” Hàn Đình Đình khe khẽ gọi: “Anh muốn uống nước không?”
Tần Tống nhắm chặt hai mắt, vươn tay phải ra rất quyết đoán, lạnh lùng đung đưa ngón trỏ ý không cần. Ngón tay đột nhiên mềm rũ xuống, Tần Tống ngoẹo đầu qua một bên, mặc kệ Hàn Đình Đình gọi thế nào cũng không có bất kỳ phản ứng gì.
***
Đêm yên tĩnh.
Hàn Đình Đình thu xếp ổn thỏa cho Tần Tống xong liền gom hết cánh hoa hồng trên giường và thảm lại. Căn phòng này quá sang trọng, ánh đèn vàng nhạt ấm áp. Hàn Đình Đình tìm khắp phòng cũng chẳng thấy thứ gì gần như thùng rác, đành mang cánh hoa hồng vừa gom vào nhà vệ sinh thả xuống bồn cầu. Nhưng mới đổ được hơn một nửa, Hàn Đình Đình chợt nhớ ra… mình không biết cách dùng bồn cầu kỹ thuật cao có cả một dãy công tắc thế này. Cô lại định dùng nước từ bồn rửa mặt xả xuống… Nhưng cánh hoa nhiều như vậy, một chậu nước không đủ, giờ chỉ còn cách vớt cánh hoa hồng ra thôi, nếu không mai Tần Tống nhìn thấy thì mất mặt lắm!
Đây là lần đầu tiên Hàn Đình Đình ở nơi xa hoa thế này, cái gì cũng dùng không thạo.
Loay hoay một hồi, đến khi cô lên giường cũng đã hơn hai giờ sáng. Tần Tống nằm trên thảm cạnh giường, thân người cuộn lại như con tôm, ngủ sâu thở đều. Phốc Phốc lặng lẽ chờ Hàn Đình Đình bên gối, đôi mắt đen mở lớn như trái nho.
Phốc Phốc là chú gấu Teddy cũ kỹ biết mọi bí mật của Hàn Đình Đình. Từ Từ thậm chí đã từng rất đố kỵ với Phốc Phốc, bởi rất nhiều chuyện ngay cả cô Hàn Đình Đình cũng không kể, chỉ tâm sự cho mỗi Phốc Phốc nghe.
Trong đêm tối yên tĩnh, nghĩ đến chuyện cô bạn thân Từ Từ ghen với cả Phốc Phốc, Hàn Đình Đình lặng lẽ mỉm cười.
Ban đầu Từ Từ hết sức phản đối Đình Đình bước vào cuộc hôn nhân này, thậm chí trong cơn giận còn tuyên bố tuyệt giao với cô. Thế nhưng khi Đình Đình kiên quyết muốn kết hôn, Từ Từ vẫn vượt ngàn dặm xa xôi bay đến làm phù dâu.
Bạn tốt chính là như vậy đấy! Đình Đình nghĩ đôi lúc cô đối xử không phải và làm lơ Từ Từ thật, nhưng hạnh phúc của cô, niềm vui của cô, Từ Từ quan tâm hơn bất kỳ ai trên thế giới này.
Phương Đông dần sáng. Hàn Đình Đình mệt mỏi nhắm chặt mắt lại. Cuối cùng cô đã bước chân vào hôn nhân. Hôn nhân quả thực là một nấm mồ, nhưng dù thế nào thì mồ yên mả đẹp vẫn còn tốt hơn là phải phơi thây ngoài đường! Hàn Đình Đình ôm chặt Phốc Phốc trong vòng tay, cô thầm nhủ: Một năm sau, khi cuộc hôn nhân này chấm dứt, cô có thể tới gần người ấy hơn.
Trong ánh ban mai mờ ảo, có người đắm chìm trong hồi ức, bơ phờ chìm vào giấc ngủ.
Đang đi dạo trung tâm mua sắm cùng mẹ chồng tương lai, tình cờ bắt gặp vị hôn phu của mình hăng say chuyện trò vui vẻ, thoải mái với một mỹ nhân, khi ấy bạn sẽ phải làm thế nào?
***
Lúc đó Hàn Đình Đình đang an ủi vỗ về bà mẹ chồng tương lai còn chưa hết buồn rầu vì “đụng hàng” với một quý bà mình quen, tình cờ quay đầu lại nhìn thấy Tần Tống đang ngồi cạnh cửa sổ trong quán cà phê, đối diện anh là một cô gái đẹp nghiêng nước nghiêng thành, cực kỳ quyến rũ. Khuôn mặt nhìn nghiêng tuấn tú của Tần Tống nổi bật trên nền áo sơ mi trắng tinh. Bức tranh ấy quả thật đẹp đến mức… rung động lòng người!
Hàn Đình Đình thầm kêu khổ, lặng lẽ xoay người nhằm chắn tầm nhìn của mẹ chồng tương lai, rồi vừa dỗ dành vừa gạ gẫm đưa bà đến quán kem gần đó. Lúc xếp hàng đợi đến lượt, cô tranh thủ gọi điện cho Tần Tống: “Tôi và dì đang ở sát vách đó. Vừa nãy tôi… có trông thấy hai người.”
Tần Tống nghe vậy chỉ buông một tiếng “Ừm” qua loa. Đầu dây bên anh vọng lại tiếng nhạc du dương, làm nền cho câu trả lời cụt ngủn của anh, khiến Hàn Đình Đình cảm thấy Tần Tống vô cùng xa cách. Mồ hôi rịn ra đầy lòng bàn tay, cô sắp không giữ nổi chiếc điện thoại nữa rồi: “Vậy… anh mau đưa cô ấy đi đi!”
Tần Tống dường như ngớ người ra một lúc rồi mới hỏi: “Tại sao?”
Hàn Đình Đình bị anh hỏi đến mức phát quẫn. Anh với tình nhân ngang nhiên hẹn hò công khai ở ngoài, tôi mật báo tin tức cho đã đủ tử tế lắm rồi, còn hỏi tại sao ư?
Đầu dây bên kia có tiếng phụ nữ nhẹ nhàng nói câu gì đó, giọng Tần Tống đột nhiên mất kiên nhẫn: “Cứ vậy đi, tôi cúp máy đây!”
Hàn Đình Đình chỉ kịp thốt lên một tiếng “Ơ kìa” ngắn ngủi, đáp lời cô là tiếng “tút tút tút” đơn điệu.
Nhân viên quán kem kiên nhẫn đợi Hàn Đình Đình gọi điện xong, mới hoà nhã hỏi: “Chào chị, chị chọn loại nào ạ?”
Hàn Đình Đình thở hắt ra một hơi, đôi mày thanh tú nhướng lên, khuôn mặt búp bê mang vẻ khổ sở: “Xin hỏi, chỗ các anh loại nào có suất lớn nhất?”
Hậu quả của suất kem lớn nhất quả thật vô cùng đáng sợ, mẹ chồng tương lai vừa nôn mửa vừa tiêu chảy.
Tần Tống nghe tin vội vã quay về, khó khăn lắm mới an ủi được cả một đoàn người hỗn loạn, lúc kéo vị hôn thê ra ngoài cửa, mặt anh đã đen sì như cái đít nồi.
“Hàn Đình Đình!” Cố kiềm chế cơn thịnh nộ khi bước qua đại sảnh, vừa đến bãi đỗ xe bốn bề không một bóng người, anh lập tức thả tay cô ra: “Cô cảm thấy hành vi của mình có xứng đáng với danh xưng “kỹ sư thiết kế tâm hồn” không hả?”
Đầu Hàn Đình Đình đã cúi thấp đến mức tạo thành góc vuông với mặt đất, giọng lí nhí như tiếng muỗi kêu: “Tôi là giáo viên mầm non…”
“Bình thường cô cũng cho các bạn nhỏ trong lớp mình dạy ăn nguyên một suất lẩu kem dành cho hai người hay sao?”
“Tôi… tôi không ngờ là hôm nay quán kem tổ chức chương trình ưu đãi mua một tặng một…” Hàn Đình Đình vừa hổ thẹn vừa áy náy đến mức muốn bật khóc, nhưng nghĩ lại thấy không cam tâm nên đưa ra lời kháng nghị: “Kêu anh đi trước đi, anh lại không nghe… Anh cũng có điểm không đúng mà!”
Tần Tống nghe thế giận quá hóa cười: “Là do tôi sai sao?”
Nụ cười đó khiến “bánh bao nhỏ quê mùa”, chưa được cọ xát nhiều với thế giới bên ngoài đột nhiên sững người.
Tần Tống cười… quả thật rất đẹp! Cho dù không được vui, khuôn mặt anh vẫn như ánh dương rạng ngời, đẹp đến hoa mắt.
Nghe nói trong “Lương Thị Lục thiếu” – sáu vị thiếu gia danh tiếng lẫy lừng của Lương Thị, anh là người đẹp trai nhất.
Lúc đầu cô đồng ý hôn sự này phần lớn vì Tần Tống thật sự ưa nhìn. Dù gì cũng phải kiếm người để lấy, lấy một chàng trai đẹp suốt ngày ở bên để mình ngắm nhìn không phải càng tốt hơn sao?
Cô cứ nghĩ thế rồi thẫn thờ, tâm hồn lại bắt đầu bay lơ lửng…
Thấy cô bỗng dưng không cãi lại, ngẩn người chăm chăm nhìn mình, lông tay Tần Tống bỗng dựng đứng lên. Trong lòng anh bắt đầu hối hận, vốn nghĩ chọn một cô thật thà nhất định sẽ đỡ mệt óc, giờ xem ra lại hoàn toàn không phải như vậy.
“Đi thôi!” Anh nhìn ánh mắt thất thần của “kỹ sư thiết kế tâm hồn” thở dài: “Tôi đưa cô về!”
Hàn Đình Đình đang thả hồn theo mây gió thì bị Tần Tống kéo mạnh một cái, cơ thể đổ về phía trước, chân trái vướng chân phải, suýt chút nữa thì ngã, may mà cô lanh lẹ níu lấy người bên cạnh để giữ thăng bằng. Tần Tống bị cô bấu mạnh vào eo qua lớp áo sơ mi mỏng, anh đau đến mức thở không ra hơi, lạnh mặt hằm hằm trừng mắt nhìn cô.
Hàn Đình Đình bất giác cảm thấy bản thân thật ngu ngốc, vừa đứng vững lại liền vội vàng thả tay ra, ngượng ngùng xua tay: “Xin… xin lỗi…”
Tần Tống buông tay đang đỡ Hàn Đình Đình, cứng người, mím chặt môi để khoé miệng khỏi co giật, lúc sau từ hai hàm răng khít chặt phát ra tiếng gằn: “Lên… xe!”
Về đến nhà, khi mẹ hỏi kết quả ngày hôm nay thế nào, Hàn Đình Đình dĩ nhiên không dám nói thật rằng mình đã dùng suất kem lớn khiến mẹ chồng tương lai đổ bệnh, cô liền mở túi đồ sắm được trong tay cho mẹ xem. Khi thấy những thứ đồ bên trong mẹ cô cười rồi “Ơ” lên một tiếng, lại nói: “Sao hôm nay chỉ mua có chừng này thôi?”
Thật không giống với phong cách của bà thông gia tương lai!
Hàn Đình Đình ậm ừ vài tiếng cho qua chuyện: “Lễ phục và giày mang trong hôn lễ đều đã đặt xong rồi ạ, cũng không cần phải mua thêm gì nữa cả.”
“Số tiền mẹ đưa cho con lần trước có đủ không? Không đủ thì để mẹ đưa thêm. Cả đời chỉ kết hôn có một lần, con đừng tiếc tiền, cứ đến những nơi con thích mà mua sắm cho thoải mái!” Mẹ Đình vui vẻ dặn dò.
Hàn Đình Đình lấy ra tấm thẻ mà mẹ cô đã đưa cho: “Mẹ… Dì bảo hai nhà chúng ta đều chỉ có một đứa con, dù thế nào đi nữa thì tài sản sau này cũng là của con và Tần Tống, bảo con trả lại cho mẹ cất đi làm của hồi môn.”
“Thế thì con cứ giữ lấy mà dùng! Số tiền này mẹ dành dụm để lo cho đám cưới của con mà.” Mẹ Đình nói: “Ngay đến áo cưới cũng do mẹ Tần Tống mua, mẹ thật sự cảm thấy không phải chút nào!” Mẹ Đình tỏ ý xin lỗi: “Nhưng thật tình mẹ cũng không biết phải mua gì cho con nữa, tuần trước nhà bên đó đưa áo quần của con đến, mẹ lật giá tiền ra xem, bộ nào bộ ấy tốn cả năm tiền lương của bố con! Nhà mình muốn mua cũng chẳng mua nổi.”
“Mẹ!” Đình Đình nhỏ giọng phản đối: “Mẹ đừng nói vậy! Bố mẹ đã vất vả nuôi nấng con lớn thế này, con nên mua đồ cho bố mẹ mới phải.”
“Bố mẹ không cần những thứ đắt đỏ như vậy đâu.” Mẹ Đình phẩy tay: “Đình Đình, sau này vào nhà người ta rồi con phải luôn nhớ không được dùng tiền nhà chồng mua sắm thứ này thứ khác cho bố mẹ đấy!”
“Con biết rồi mà mẹ.” Hàn Đình Đình cúi thấp đầu, khuôn mặt giấu đằng sau mái tóc, không rõ biểu cảm thế nào: “Bố mẹ yên tâm, con sẽ sống tốt với nhà họ!”
***
Buổi tối trời có gió nên không oi bức như ban ngày. Hàn Đình Đình tắm xong, mái tóc dài còn ẩm buông xõa, ngồi xếp bằng trên chiếc giường đơn cạnh cửa sổ có tấm lưới màu lục, gọi điện cho cô bạn thân.
Tư Đồ Từ Từ ở đầu dây bên kia cười mãi không dứt: “Thật ra cậu muốn lợi dụng cơ hội để đụng chạm Tần Tống nên mới cố tình giả vờ ngã chứ gì?”
“…” Hàn Đình Đình thật muốn vươn tay vào trong điện thoại nhéo má cô bạn: “Lễ phục phù dâu của cậu đã mua xong rồi, giày thì mang của tớ cũng được, nên lúc đến đừng mang thêm hành lý gì nữa!” Hai người dáng người hao hao, cỡ giày cũng như nhau, từ nhỏ thường hay đổi áo quần cho nhau. Cô lại hỏi: “Hôm nào cậu đến? Tớ đặt vé máy bay cho cậu.”
Thư ký của Tần Tống hôm nào cũng theo sau hỏi cô có việc gì cần giúp không, giờ muốn đặt vé máy bay cho phù dâu, chắc không đến nỗi quá đáng chứ nhỉ?
Cùng lắm… cùng lắm thì tiền vé máy bay cô lo là được rồi.
Đầu dây bên kia Tư Đồ Từ Từ “Oa” lên một tiếng khoa trương: “Rốt cuộc cũng được vào làm dâu nhà giàu rồi, ăn nói mạnh mồm mạnh miệng gớm!”
“Tư – Đồ – Từ – Từ!” Hàn Đình Đình bị cô bạn trêu đến phát bực: “Cậu mà còn trêu tớ nữa, tớ sẽ gọi tên cúng cơm của cậu đấy!”
Bị điểm trúng yếu huyệt, Từ Từ lập tức thôi không chọc ghẹo bạn nữa. Nói thêm vài ba việc lặt vặt của hôn lễ rồi hai người cùng chúc nhau ngủ ngon.
Điện thoại vừa tắt lại đổ chuông, liếc thấy tên Tần Tống trên màn hình điện thoại, Hàn Đình Đình lập tức bắt máy: “A lô?”
“Cô nói chuyện điện thoại với ai mà lâu thế!” Tần Tống hỏi, giọng có chút mất kiên nhẫn. Trong suốt thời gian quen biết ngắn ngủi giữa hai người, phần lớn anh đều hơi mất kiên nhẫn như vậy với cô. Dù gì cũng là người của hai tinh cầu khác nhau, chẳng có tiếng nói chung gì cả.
“Có chuyện gì vậy?” Hàn Đình Đình hỏi.
“Ngày mai bố tôi xuất viện, cô cùng tôi về nhà ăn cơm tối!” Tần Tống hạ mệnh lệnh.
Hàn Đình Đình thoáng chột dạ, “Ồ” một tiếng, bố chồng tương lai nổi tiếng yêu thương vợ, ngày mai chắc cô sẽ bị trừng trị thê thảm lắm đây!
“Còn nữa, tiểu thư Hàn Đình Đình, tôi không hy vọng sau này sẽ xảy ra sự việc như hôm nay. Tinh thần hợp tác của chúng ta, mong cô ghi nhớ cho!” Tần Tống nói mát: “Cho đến hôm nay, tôi chưa gây ra rắc rối gì cho cô cả.”
Lòng bàn tay Hàn Đình Đình lại đổ mồ hôi, cô có cảm giác áy náy như hồi đi học đến phiên trực nhật, thay vì lau dọn sạch sẽ cô lại làm cho lớp bẩn thêm, cô chậm chạp phản kích: “Hôm nay nếu không bắt gặp anh và bạn gái, tôi sẽ không chọn suất kem lớn nhất! Anh cũng có lỗi chứ không phải chỉ riêng mình tôi!”
“… Cô thân là giáo viên dạy chữ rèn người, có thể thành thật một chút được không? Tự mình gây ra lỗi còn đùn đẩy trách nhiệm cho người khác, cô dạy dỗ thế hệ tương lai của Tổ quốc ta như thế sao?” Tần Tống bực mình nói, anh thực sự không hiểu tại sao Hàn Đình Đình cứ luôn ăn nói ngược ngạo rằng tội lỗi này là do anh.
Hàn Đình Đình nghe Tần Tống nói vậy càng thêm bực: “Tại sao anh cứ thích công kích nghề nghiệp của tôi vậy?”
“Tại sao cô cứ làm những chuyện khiến người khác muốn công kích mình?”
“Anh…” Cô giáo mầm non chỉ quen tiếp xúc với những đứa trẻ ngoan ngoãn hiền lành phút chốc hoàn toàn bất lực.
Nhận ra cô không còn khả năng ứng phó, thanh âm đầu dây bên kia lập tức có chút dương dương tự đắc: “Tôi làm sao? Cô nói đi!”
“Anh…” Hàn Đình Đình lúng búng: “Ngày mai mấy giờ qua đón tôi?”
Phụt… Người nào đó đang tạm thời dẫn điểm, vốn đắc ý bưng cốc nước lên uống một ngụm, ung dung đợi đợt ném bom phản kích yếu ớt của đối phương, hoàn toàn không ngờ phía địch lại nhanh nhẹn bưng mặt, dứt khoát bỏ chạy nên nhất thời bất cẩn bị sặc nước.
“Bỏ đi, tôi tự gọi xe qua đó được.” Phía địch tự nói với mình, rồi “Ừm” một tiếng khẳng định và dập điện thoại luôn.
Lần này đến lượt Tần Tống nghe những tiếng “tút tút tút” đơn điệu, anh còn ho sặc sụa mãi không ngừng.
***
Tần gia mà Hàn Đình Đình sắp được gả vào là gia tộc nổi danh ở thành phố C. Bố chồng tương lai Tần Uẩn theo nghiệp kinh doanh, là trưởng môn nhân[1] đời này của Tần gia, quản lý cả doanh nghiệp Tần Thị to lớn. Mẹ chồng tương lai Trương Phác Ngọc lại xuất thân từ một gia đình danh tiếng, còn hiển hách hơn cả Tần gia. Hai người chỉ sinh được mỗi cậu con trai là Tần Tống.
[1] Trưởng môn nhân: thường dùng trong võ lâm, là người đứng đầu một môn phái, cũng có thể dùng để chỉ người nắm quyền hành ở một phương diện hay lĩnh vực nào đó.
Trương Phác Ngọc học xong không bao lâu thì kết hôn, cuộc sống trước giờ luôn sung túc vô lo, đến tận bây giờ sắp có con dâu mà vẫn xinh đẹp đáng yêu như thời thiếu nữ, thỉnh thoảng bà thậm chí còn gây ra những chuyện ấu trĩ như hôm qua, ăn nhiều kem đến nỗi ngã bệnh.
May mà “thiếu nữ đáng yêu” ấy rất có nghĩa khí, tuyệt nhiên không hề khai ra Hàn Đình Đình nên bố chồng tương lai – người luôn mang vẻ mặt tối sầm nghiêm túc thấy cảnh Tần Tống cầm tay Hàn Đình Đình bước vào, còn nở nụ cười hiếm hoi với cô.
Tần Tống vừa bước qua cửa lập tức nhập vai ngay, nhẹ nhàng kéo Hàn Đình Đình vào lòng.
Trên người anh tỏa ra mùi hương đàn ông quyến rũ. Khoảnh khắc tiếp xúc với anh, Hàn Đình Đình thật sự cảm thấy vô cùng bối rối.
“Lại ngẩn người rồi! Chào mọi người đi!” Tần Tống trông như đang cúi thấp đầu thầm thì những lời yêu thương với cô.
Hàn Đình Đình chợt bừng tỉnh, vội vàng nở một nụ cười: “Thưa chú, thưa dì, chúng con đến rồi ạ!”
Trương Phác Ngọc ốm thì rất nặng mà khỏi cũng rất nhanh, thấy Hàn Đình Đình liền vui mừng ngoắc tay con dâu đáng yêu: “Đình Đình đến rồi! Nào, qua đây ăn yến sào với dì!”
©STENT: http://www.luv-ebook.com
“Dạ!” Hàn Đình Đình đặt túi xuống rồi nhanh nhẹn bước qua.
Tần Tống đi theo ngồi xuống bên cạnh cô, rất tự nhiên chặn cái bát cô vừa bưng lên, thậm chí còn kín đáo trừng mắt với cô. Hàn Đình Đình ngây người, lặng lẽ lấy bát khác.
Bố chồng tương lai lúc này thấp giọng ho một tiếng, thong thả hỏi: “Việc hôn lễ chuẩn bị đến đâu rồi?”
Tần Tống đang thưởng thức tổ yến hảo hạng, có vẻ không nghe thấy bố mình hỏi chuyện, thấy vậy Hàn Đình Đình đặt bát xuống, cung kính đáp lời: “Vẫn đang tiến hành theo đúng kế hoạch, tạm thời vẫn chưa có khó khăn gì ạ!”
Khổ… Cứ mỗi lần trò chuyện với bố chồng tương lai, Hàn Đình Đình lại cảm thấy thấp thỏm lo sợ như lúc làm báo cáo tổng kết cho hiệu trưởng trường mầm non vậy.
“Có cần gì thì cứ thoải mái nói ra, đều là người một nhà cả, đừng khách sáo!” Tần Uẩn lại cười với Đình Đình. Trong lòng ông rất vừa ý cô con dâu tương lai này: xuất thân gia đình thanh bạch, dung mạo đoan trang, là giáo viên mầm non nên tính cách cũng ôn hoà, quá phù hợp với tính cách ấu trĩ của cậu quý tử nhà ông.
Trương Phác Ngọc cũng vậy, yêu thích Hàn Đình Đình vô cùng: “Đình Đình, bao giờ rảnh thì đưa bố mẹ con sang đây chơi nhé!”
“Ừ!” Hiếm hoi lắm mới thấy vợ mình tỏ ra hiểu chuyện như vậy, Tần Uẩn vui mừng gật đầu khẳng định: “Con về đây rồi, bố mẹ con chắc sẽ không quen với việc trong nhà đột nhiên thiếu đi một người, vậy nên thường xuyên mời hai người tới đây chơi nhé!”
“Đúng đó!” Trương Phác Ngọc nhận được sự đồng ý từ chồng, càng thêm nhiệt tình: “Món tương cay mẹ Đình Đình làm thật sự rất ngon!”
“Khụ khụ khụ…” Tần Uẩn uy nghiêm đột nhiên bị sặc, giống với người nào đó buổi tối ngày hôm qua…
Sức khoẻ của Tần Uẩn vẫn chưa tốt, ngồi một lúc thì ánh mắt đục dần, tinh thần mất tập trung. Tần Tống dù không nói gì, nhưng chưa đến tám giờ đã liên tục ra hiệu cho Hàn Đình Đình đứng dậy cáo từ.
Thật ra Hàn Đình Đình cũng đã nghĩ đến việc bố chồng tương lai vừa mới xuất viện cần được nghỉ ngơi, nhưng bất đắc dĩ bị Trương Phác Ngọc níu lại kể lể chuyện xấu mới nhất của Tần Tang, thực tình không dứt ra được.
Tần Tống lững thững tới ngồi cạnh cô. Một tay anh vắt qua thành ghế sô-pha bên cạnh Hàn Đình Đình, dáng vẻ như rất nhẫn nại lắng nghe câu chuyện phiếm của hai người. Có điều đôi mắt anh chỉ nhìn cô, ánh mắt chăm chú mà yêu chiều. Bàn tay cũng chạy tới chạy lui trên suối tóc đang buông rủ trên vai cô, tình ý nồng nàn trong vô thức cũng được bộc lộ ra đôi chút…
Hôm nay Đình Đình mặc một chiếc váy phồng kiểu búp bê không tay, khi Tần Tống vuốt ve tóc cô, trong lúc vô tình ngón tay chạm vào vai cô, hơi ấm từ “sinh vật giống đực” lạ lẫm truyền sang khiến cô không thể kiềm chế, cô đỏ mặt cúi đầu, bộ dạng khẽ thẹn thùng.
Trương Phác Ngọc từ từ dừng lại, sau đó lặng lẽ chạy về phía ông xã, nuốt nước mắt lên tầng nghỉ ngơi, mang theo ấm ức vì bị anh con trai còn chưa chính thức rước dâu về nhà lạnh nhạt bỏ rơi.
Tần Tống lập tức rút tay về, đứng bật dậy: “Đi thôi!”
Hàn Đình Đình hoàn toàn không nghe thấy gì, vẫn ngồi yên bất động. Tần Tống lấy làm lạ liền quay đầu lại, nhìn thấy gò má của “bánh bao nhỏ quê mùa” đang phơn phớt hồng, anh khẽ chau mày, giọng ép xuống cực thấp: “Hàn Đình Đình, cô đang nghĩ gì vậy hả?”
***
Đưa Hàn Đình Đình về đến nhà cô, Tần Tống không đi ngay như mọi lần. Anh để cơn tức giận trong người dần xẹp xuống rồi mới bình thản hỏi Hàn Đình Đình: “Điều kiện hợp tác giữa chúng ta, cô vẫn còn nhớ đấy chứ?”
Hàn Đình Đình gật đầu nhẹ đáp: “Hai bên không được thích nhau.”
Ngữ khí thần thái của cô rất ung dung, Tần Tống thấy thế tạm yên tâm phần nào.
“Cô là một cô gái tốt.” Ngữ khí của Tần Tống đột ngột trở nên dịu dàng: “Đã là một cô gái tốt… thì không nên thích một người đàn ông như tôi.”
Đây là lần đầu tiên chính miệng anh nói ra những lời “biết mình biết người” như thế, Hàn Đình Đình vô cùng ngạc nhiên.
“Tôi biết chứ!” Cô nhất thời buột miệng, có gì nói nấy. Nhưng sao tự dưng lại thấy Tần Tống có vẻ không vui?
Tần Tống rơi vào tình huống “gậy ông đập lưng ông”, đau đến tức ngực khó thở, thật sự muốn xô cái vị “kỹ sư thiết kế tâm hồn” này xuống xe rồi gào rú bỏ đi.
Nhưng nhớ lại khoảnh khắc gần gũi tối nay giữa hai người, có vẻ cô đang bị anh mê muội. Để diệt trừ hậu hoạ, Tần Tống quyết định cắn răng chịu đau, nói rõ với Đình Đình: “Tôi thấy biểu hiện của cô đôi lúc không tập trung lắm, bây giờ cô có thể chưa ý thức được những suy nghĩ thẳm sâu trong tâm hồn mình. Nhiều khi, chính bản thân chúng ta cũng không thể khống chế được tình cảm của mình…”
“Tôi không hiểu rõ suy nghĩ trong lòng mình? Nói vậy lẽ nào so với tôi anh càng hiểu rõ nội tâm của tôi hơn ư?” Đình Đình chậm rãi nói, những lời đó như một cú giáng cực mạnh vào đầu Tần Tống khiến anh tuyệt vọng ngậm chặt miệng, không nói thêm được câu nào nữa.
“Tần Tống, sao anh lại nghĩ rằng tôi thích anh?” Hàn Đình Đình bắt đầu hỏi dò, câu hỏi mà cô rất hay dùng. Mỗi lần gặp bạn nhỏ nào tính khí không ổn, cô đều nhẹ nhàng gợi mở như vậy.
Tần Tống suy nghĩ một lát, quyết định không vòng vo nữa, nói rất hùng hồn: “Thế sao cô luôn nhìn tôi chằm chằm rồi đỏ mặt?”
“Lúc nào cơ?” Hàn Đình Đình hết sức ngạc nhiên.
“Hôm qua ở bãi đỗ xe cô nhìn tôi đờ đẫn cả người, hôm nay vì muốn đuổi khéo mẹ, tôi động chạm cô vài cái, vậy mà mặt cô đã đỏ như quả gấc rồi!”
“Nếu có cô gái xa lạ nào cứ sờ soạng tới lui trên người anh, chẳng lẽ anh không đỏ mặt?” Hàn Đình Đình ngước mắt đưa lời chất vấn ngược lại.
Tần Tống mấp máy môi, anh sẽ không đỏ mặt, nhưng… chắc là có phản ứng khác… Được rồi, câu hỏi này cho qua.
“Bỏ đi, dù sao thì cô cũng nhớ giao ước đấy, đừng có đem lòng thích tôi! Xuống xe đi!” Anh phiền não đưa tay vò đầu, đuổi Đình Đình xuống.
Hàn Đình Đình trước giờ vẫn luôn rất nghe lời, lập tức ngoan ngoãn cởi dây an toàn, lễ phép chào Tần Tống. Khi sắp xuống xe, vì muốn Tần Tống yên tâm, cô rất thành khẩn nói: “Tôi thích người đàn ông trưởng thành, tính tình trầm ổn, không phải kiểu người như anh đâu. Vì thế anh đừng lo, tôi sẽ không vi phạm giao ước giữa hai chúng ta. Tạm biệt! Chúc anh ngủ ngon!”
Ngủ ngon… Tần Tống hoá đá ngay trên ghế lái xe, anh thật sự không dám tin bản thân mình đã bị một “bánh bao nhỏ quê mùa” ruồng bỏ.
Cô ta dám ám chỉ anh không trưởng thành, không trầm ổn ư?
Thật là…! Anh có chỗ nào không trưởng thành, chỗ nào không trầm ổn chứ?
Chỗ nào…?
***
Hàn Đình Đình men theo cầu thang tối om, đếm từng bậc, cẩn thận bước lên tầng về nhà. Cô không thích Tần Tống, cô cũng như anh, chỉ cần một người thích hợp để kết hôn, để tất cả mọi người đều an lòng mà thôi.
Ông nội Hàn Đình Đình là quân nhân, từng làm cảnh vệ cho ông ngoại Tần Tống – Trương tư lệnh suốt mười năm. Lúc cả nhà họ vừa từ thành phố G chuyển đến thành phố C, ông nội Đình Đình giấu bố Đình tính cách vốn chính trực, gọi điện thoại cho Trương tư lệnh.
Cả gia đình Trương tư lệnh đều rất tốt, lại thân thiện, sau khi sắp xếp công việc ổn thoả cho bố Đình, còn thường xuyên mời gia đình họ lui tới, cứ như bà con xa lâu ngày gặp lại. Lúc đó sức khoẻ Tần Uẩn đã không tốt, nhà họ Tần và nhà họ Trương đều đặt chuyện hôn sự của Tần Tống lên hàng đầu. Bạn học Hàn Đình Đình xuất thân thanh bạch, thanh tú lanh lợi cứ thế bị liệt vào làm mục tiêu, cuối cùng vượt qua lớp lớp tuyển chọn nhắm trúng hồng tâm.
Tần Tống khi ấy đã chịu đựng đến giới hạn cực điểm, xách Hàn Đình Đình ra ngoài nói chuyện cho rõ một lần, phát hiện ra rằng chí hướng của hai người không hẹn mà gặp, liền vỗ bàn quyết định ngay tại chỗ: Chính là cô!
Một năm, sau một năm hai người đường ai nấy đi.
Sau cùng Tần Tống còn thêm vào một điều khoản đặc biệt: Trong một năm này, Hàn Đình Đình không được yêu anh.
“Tôi thấy, nên đổi lại là: Đôi bên không được phải lòng nhau thì hợp lý hơn.” Lúc đó Hàn Đình Đình vẫn chưa được lĩnh giáo khả năng ăn nói sắc bén cay nghiệt của Tần Tống, đơn thuần dựa theo nguyên tắc đôi bên hợp tác bình đẳng mà kiến nghị.
Còn Tần Tống lại dùng ánh mắt thiếu tin tưởng quét một lượt khắp người Hàn Đình Đình. Đó là lần đầu tiên anh nghiêm túc ngắm cô kĩ càng, dưới bầu không khí không được thân thiện cho lắm.
“Gu thẩm mỹ của tôi, xin cô cứ yên tâm!” Anh nói mát.
Lúc ấy trong lòng Hàn Đình Đình thầm mắng Tần Tống: Tiểu tử thối! Không biết phép lịch sự là gì!
***
Chà… Thực ra dạo này thời gian tiếp xúc với Tần Tống ngày một nhiều, dần dần không còn cảm giác xa cách như trước, thậm chí có đôi lúc Hàn Đình Đình còn cảm thấy anh ta có chút… ấu trĩ trẻ con? Đại khái là bên trong tâm hồn của mỗi người đàn ông đều ẩn chứa một đứa trẻ.
Trong bóng tối không một tia sáng, sẽ không bị người khác nhìn thấu tâm tư, Hàn Đình Đình không giấu giếm để lộ ra nét buồn rầu ngao ngán.
***
Gần đến hôn lễ, điều khiến Hàn Đình Đình vui nhất không có gì khác ngoài cuộc viếng thăm của cô bạn tốt Tư Đồ Từ Từ. Hàng loạt việc từ thử áo, đặt áo, spa cho cô dâu… đều có Từ Từ đi cùng. Hai người như quay về thời đi học, đi làm ở thành phố G, làm gì cũng có đôi có cặp, thân thiết không rời.
Tần Tống không mấy tán thành việc này, một cô “kỹ sư thiết kế tâm hồn” đã đủ đau đầu rồi, giờ lại còn đi thành cặp thế này quả thật là “hoạ vô đơn chí”!
Đặc biệt là cái đồ “hoạ vô đơn chí” kia còn nhanh mồm nhanh miệng, ăn nói chua ngoa hơn cả Hàn Đình Đình.
Vì thế chú rể và phù dâu chốc chốc lại khai chiến, may mà việc giải quyết mối bất hoà giữa hai người bạn nhỏ lại là sở trường của Hàn Đình Đình. Hơn nữa Tần Tống thân là chú rể cũng có cả núi công việc nặng nề cần hoàn thành nên không có nhiều thời gian đấu đá đủ kiểu với Từ Từ. Khoảng thời gian tất bật chuẩn bị ấy vèo cái đã hết, chớp mắt đã đến ngày thành hôn.
Sức khoẻ Tần Uẩn không cho phép ông được quá lao lực, vì thế hôn lễ tổ chức long trọng mà đơn giản. Lúc rước dâu có cả một đoàn xe mở đường, một đoàn xe nối sau bọc hậu, rồi đội xe tiếp tân, nguyên một dãy xe dài ngoằn ngoèo nổi bật như con rồng dài trên đường phố.
Theo sau chú rể là đoàn phù rể gồm năm người, kể cả Tần Tống nữa thì đây chính là nhóm Lương Thị Lục thiếu vốn vô cùng nổi danh. Trong đó người xếp vị trí thứ năm Lý Vi Nhiên, Hàn Đình Đình có gặp vài lần, anh ta là anh họ của Tần Tống.
Nhà họ Hàn sống trong khu tập thể cơ quan bố Đình cấp cho, phòng ốc khá cũ kỹ. Mặc dù được mẹ Đình dọn dẹp rất sạch sẽ nhưng sáu người có khí chất sang trọng, đẹp đẽ đứng trong này nhìn kiểu gì cũng thấy không thuận mắt.
Bố Đình xưa nay không giỏi hàn huyên tâm tình, thấy thời gian đón dâu đã gần đến, liền hối thúc hai mẹ con đang tranh thủ thủ thỉ thù thì: “Được rồi, để cho con nó đi thôi!”
Lời vừa nói ra, nước mắt mẹ Đình ồ ạt tuôn trào.
Hàn Đình Đình lưu luyến níu mẹ, cẩn thận lau nước mắt cho bà: “Mẹ ơi, con phải đi rồi.”
“Đình Bảo à, con… phải ngoan nhé…” Mẹ Đình nghẹn lời nhắc nhở: “Phải ngoan đấy!” Không biết nói gì hơn, bà cứ luôn miệng lặp đi lặp lại câu nói này.
Hàn Đình Đình gật đầu: “Mẹ cũng vậy nhé, đừng nhận công việc khâu mắt thú bông về làm thêm nữa, mắt mẹ không tốt, cần nghỉ ngơi nhiều hơn nha mẹ!” Mẹ Đình gật đầu, khóc không thành tiếng. Cô lại quay sang bố: “Bố, bố cũng phải nghỉ ngơi nhiều đấy, điều tra vụ án đừng quá liều mạng, bố nhé!”
“Con bé này! Nói cái gì thế!” Bố Đình mấy chục năm nay luôn giữ tình yêu với công việc theo phản xạ tự nhiên liền nghiêm mặt lại. Nhưng ngay lập tức, ông nghĩ đến hôm nay là ngày con gái xuất giá liền dịu giọng: “… Biết rồi, bố sẽ cẩn thận! Đình Đình, con lấy chồng rồi trở thành con dâu nhà người ta, phải tuân thủ mọi quy củ của nhà Tần Tống, biết chưa hả?”
Bố Đình cả đời nghiêm túc giữ lễ tiết, có thể nói với con gái những lời như vậy đã được xem là tình cảm, trước giờ chưa từng có rồi.
Hàn Đình Đình nghe xong khe khẽ gật đầu.
Tần Tống nãy giờ cố kiềm chế, đứng bên cạnh bàng quan nhìn cảnh chia tay nhà Đình Đình, lúc này cuối cùng không chịu nổi ánh mắt áp chế của năm người anh em, miễn cưỡng hướng về nhị vị tiền bối biểu đạt thành ý: “Bố, mẹ, con sẽ chăm sóc tốt… Đình Đình. Bố mẹ cứ yên tâm giao cô ấy cho con!”
Nói xong Tần Tống cảm thấy trên lưng mình như đang cõng từng đợt, từng đợt không khí lạnh.
Bố Đình bắt tay Tần Tống theo phong thái quân nhân. Tần Tống những tưởng ông sẽ trịnh trọng dặn dò anh không được ức hiếp con gái bảo bối nhà mình, ai ngờ bố Đình khẳng khái nói: “Tần Tống, sau này nếu Đình Đình có gì không phải, con cứ việc dạy dỗ!”
Tần Tống nghe thế vui mừng khôn xiết, toét miệng cười, gật đầu tán thành một cách dứt khoát: “Dạ!”
Tất cả mọi người trong phòng thấy thần thái của Tần Tống, trừ bố Đình mẹ Đình ra, đều xoay mặt thở dài một tiếng.
***
Vì không phải thật lòng xuất giá nên ngoài cảm giác căng thẳng ra, Hàn Đình Đình không có tâm trạng hồi hộp mà các cô dâu nên có. Lúc từ biệt, mẹ Đình khóc đến nỗi hai mắt sưng húp, ngay cả bố Đình, người luôn mang bầu máu nóng cũng có chút nghẹn ngào.
Nhưng lúc ra khỏi cửa bước lên xe hoa, xe từ từ chuyển bánh, ngoái lại phía sau thấy hình ảnh bố đỡ mẹ, Hàn Đình Đình chợt thấy sống mũi cay cay, cay đến đau đớn.
Dù cô đi đến bước đường như ngày hôm nay là do bị bố mẹ ép, nhưng cô vẫn nhất mực yêu thương họ. Cả thế giới này, chỉ có bố mẹ yêu thương cô sâu sắc, vô điều kiện và hơn bất cứ ai.
Bố mẹ, con xin lỗi!
***
Tần Tống vừa thở phào nhẹ nhõm, dựa lưng vào thành ghế ngồi cho thoải mái, bỗng phát hiện “bánh bao nhỏ quê mùa” bên cạnh đang lặng lẽ rơi lệ, những giọt nước mắt rơi lã chã lên đường vân hoa của chiếc găng tay tơ lụa màu trắng, chưa kịp thấm vào đã rơi xuống gấu váy cưới xoè rộng của cô, Tần Tống nhất thời sững người.
“E hèm…” Tần Tống hắng giọng. Tư Đồ Từ Từ ngồi ở ghế phụ lái, liếc nhìn Tần Tống qua gương chiếu hậu, ném cho anh một cái nhìn khinh thị rồi hoàn toàn ngó lơ anh. Tần Tống bất đắc dĩ rút khăn tay trong túi áo vest ra, nhắm mắt đưa đến trước mặt Hàn Đình Đình.
Hàn Đình Đình càng nghĩ càng đau lòng, những uất ức trong một năm qua chưa từng nói với ai, rồi tâm sự giấu kín suốt những tháng năm dài trước đó bỗng chốc dâng trào trong lòng cô. Hình ảnh bố mẹ tựa vào nhau lúc nãy như đúc kết từ những dại khờ trước đây của cô, khiến lòng Hàn Đình Đình đau như dao cắt.
Nước mắt Hàn Đình Đình không ngừng tuôn rơi, lớp lông mi giả hai tầng khẽ vểnh lên, giống như những cánh quạt nhẹ rung rung khiến Tần Tống nhìn vào mà cảm thấy lúng túng.
“Này!” Tần Tống ép thấp giọng, nghiến răng nói: “Cô đừng khóc nữa!”
“Đừng khóc nữa!”
“Đừng khóc nữa mà…”
“Cô đừng khóc nữa được không…”
“Được rồi…” Tần Tống hạ cố duỗi tay đưa khăn lên, vụng về lau nước mắt cho Hàn Đình Đình: “Đừng khóc nữa.. đừng khóc nữa, đừng khóc nữa…” Anh thử vỗ về cô, thấy có hiệu quả liền thử kéo cô tựa vào người mình, lóng nga lóng ngóng không ngừng an ủi.
Hồi còn bé lúc chúng ta khóc lóc ầm ĩ, bố mẹ thường ôm vào lòng nhẹ nhàng vỗ về. Đến khi lớn lên, chúng ta có thể không còn cần sự an ủi đó nữa, nhưng mỗi lần đau đớn, buồn bã hay cảm thấy bất lực, nếu được ai đó ôm vào lòng, nhẹ nhàng dịu dàng vỗ về như dỗ những đứa trẻ, cũng có thể khiến cho chúng ta cảm thấy an lòng, ấm áp.
Tư Đồ Từ Từ thu vào đáy mắt toàn bộ hình ảnh ở ghế ngồi phía sau qua kính chiếu hậu. Người đàn ông xấu xa, lăng nhăng, không biết lễ độ trong truyền thuyết ôm cô dâu đang khóc đến độ mặt mày nhem nhuốc như kẻ thiểu năng, rồi vỗ về an ủi, biểu cảm hoảng loạn trên gương mặt mặc dù rất ấu trĩ nhưng cũng không kém phần đáng yêu.
Chẳng phải là vì bố lâm trọng bệnh nên mới miễn cưỡng kết hôn sao? Còn ngấm ngầm giao hẹn một năm sau sẽ ly hôn nữa… Tư Đồ Từ Từ hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ xe ngắm phong cảnh. Ly hôn? Chà, mọi người đợi đấy mà xem!
***
Màn chính của hôn lễ là tiệc cưới. Trước khi bắt đầu yến tiệc, cả gia đình quây quần bên nhau, tặng quà ra mắt, thưa hỏi, học cách xưng hô để Hàn Đình Đình chính thức về nhà chồng. Sau đó Tần Uẩn sẽ đi nghỉ, phần còn lại một mình Tần Tống thu xếp, dù gì anh cũng là người thừa kế duy nhất của Tần Thị, có không cam tâm tình nguyện cũng phải đứng ra lo chu toàn mọi việc.
Trương Phác Ngọc tặng Hàn Đình Đình một chiếc vòng quý phi phỉ thuý, lấp lánh ánh nước màu lục, là loại vòng ngọc lâu đời cực kỳ quý hiếm.
“Đây là chiếc vòng mẹ chồng mẹ đã trao cho khi mẹ được gả về đây, bây giờ mẹ giao lại cho con.” Trương Phác Ngọc cười tít mắt khi đeo vòng cho Hàn Đình Đình, sau đó ngắm nghía một hồi, rồi nói: “Ừm… Kiểu dáng có chút quê mùa, Đình Đình, nếu con không thích thì cứ cất đi, sau này cho con dâu con là được rồi.”
Khụ khụ khụ… Tần Uẩn lại bắt đầu ho khan.
“A Tống, áo quần con sao lại thế kia?” Sự chú ý của Trương Phác Ngọc nhanh chóng chuyển sang bộ lễ phục kiểu Tây màu trắng của con trai, trên bả vai trái có một vết đen. “Sao con lại làm bẩn lễ phục thế?” Trương Phác Ngọc kêu lên không mấy vui vẻ. Tần Uẩn nghe vậy cũng nhíu mày nhìn sang.
Tần Tống nheo mắt quét ánh nhìn một lượt lên người bên cạnh, cô ta lúc này đã trang điểm dặm phấn đâu vào đấy, mặc chiếc đầm trắng thanh khiết, đầu đội vương miện kim cương được đặt riêng, toàn thân thanh sạch không vướng chút bụi nào. Lại còn dám cười nhạo anh! Tần Tống hít vào một hơi, trừng mắt với nụ cười tủm tỉm trên mặt Hàn Đình Đình, trong lòng tức giận thầm mắng: Cái đồ “bánh bao nhỏ quê mùa” vô lương tâm!
Hàn Đình Đình đang cười hối lỗi với Tần Tống, bị anh ném ánh mắt dữ dằn ngoài mong đợi, lập tức cúi thấp đầu, không dám nhìn anh nữa.
Lại có thể xem thường anh thế ư… Tần Tống thầm nén giận, trong lòng ngấm ngầm lập lời thề, kết hôn xong nhất định không cho cô sống yên ổn! Giày vò cô! Giày vò cô, giày vò cô! Giày vò cô!
***
Hàn Đình Đình vẫn giữ thái độ hối lỗi với Tần Tống đến lúc động phòng.
Hôm nay cô đã thay đến tám bộ áo quần, đổi tám kiểu tóc, mang tám đôi giày gót cao trung bình mười phân. Cuối cùng lúc kết thúc Hàn Đình Đình phải nhờ Tư Đồ Từ Từ và Kỷ Nam đỡ mình vào phòng tân hôn mà khách sạn đã đặc biệt chuẩn bị.
Nhốt mình trong phòng tắm còn rộng hơn cả nhà mình suốt một tiếng, tốn bao nhiêu công sức cuối cùng Hàn Đình Đình cũng gội sạch các loại gôm mút trên đầu, các loại keo dán trên người để khỏi tụt đồ, cùng đủ thứ cổ quái hiếm có khác. Cô xông hơi cho đến khi mặt đỏ như gấc mới khoác áo choàng tắm màu trắng của khách sạn bước ra ngoài.
Cửa phòng tắm sát cửa ra vào nên Hàn Đình Đình vừa bước chân ra khỏi cửa, ngẩng đầu lên đã thấy Tần Tống đang đứng sừng sững trước mặt mình.
Đêm đã khuya, khách khứa về hết, tầng họ đang ở lại được bao trọn, xung quanh càng yên tĩnh. Tần Tống còn chưa kịp đóng cửa, ánh đèn ngoài hành lang chiếu lên những tia sáng long lanh, len lỏi qua cánh cửa khép hờ rọi xuống từng vệt dài trên khuôn mặt nhìn nghiêng tuấn tú của anh. Biểu cảm của anh lúc này nhất thời thật khó đoán.
Anh sững người, chăm chú nhìn Hàn Đình Đình. Hàn Đình Đình thấy vậy ý tứ kéo chặt cổ áo choàng tắm, nhìn Tần Tống căng thẳng.
“Cạch!” Cánh cửa nhanh chóng đóng lại, tim Hàn Đình Đình phút chốc nhảy vọt ra khỏi lồng ngực. Tần Tống từ trong bóng tối sau cánh cửa bước ra, mùi rượu nồng nặc lập tức xộc vào mũi cô, tia nhìn đỏ quạch trong mắt anh vì rượu mà trở nên đậm nét hơn. Tần Tống chăm chăm nhìn Hàn Đình Đình, không nói một lời, từ từ ép sát vào người cô.
“Cô!” Anh cúi đầu ngắm Hàn Đình Đình, tỉ mỉ mà nghiêm túc, trong miệng phát ra thanh âm nhẹ nhàng: “Nhìn thế này… trông cũng rất xinh đẹp!”
Hàn Đình Đình hoàn toàn quẫn trí, đứng ngẩn ngơ như búp bê gỗ nhìn anh. Tần Tống khẽ mỉm cười, hai tay mân mê gò má Đình Đình, day day đầy vẻ hài lòng: “Trắng trẻo mềm mại… cô đúng là “bánh bao nhỏ quê mùa” mà!”
Ánh mắt anh không còn nét sắc sảo tinh anh, nụ cười để lộ sự ngây thơ không hề che giấu. Anh ấy uống say rồi! Hàn Đình Đình cuối cùng cũng ý thức được.
Vuốt ve mãi đến khi gương mặt trẻ con đáng yêu của cô dâu đỏ bừng lên, Tần Tống mới thoả mãn rút tay về, xoa nhẹ ngực cô như âu yếm thú cưng, sau đó lảo đảo đi vào phòng. Hàn Đình Đình lúc này mới choàng tỉnh, chỉ kịp “Á” lên một tiếng, chưa nói hết câu Tần Tống đã thả người xuống chiếc giường tân hôn tinh xảo rải đầy cánh hoa hồng.
“Bụp bụp bụp!” Một loạt tiếng nổ vang lên, Tần Tống giật mình nhếch nhác lăn xuống dưới đất.
“Bóng trên giường… vẫn chưa cất…” Hàn Đình Đình yếu ớt nói nửa câu còn lại.
***
Sau khi đè nổ những quả bóng hình trái tim trên giường tân hôn, Tần Tống vừa say vừa hoảng sợ nằm luôn trên thảm, làu bàu vài câu rồi không gắng gượng nổi chìm vào giấc ngủ. Hàn Đình Đình xắn ống tay áo định lôi Tần Tống lên giường. Nhìn anh tuy không vạm vỡ nhưng toàn thân đều là cơ bắp săn chắc, Hàn Đình Đình loay hoay một hồi cũng chỉ có thể miễn cưỡng lật người Tần Tống lại, kê gối rồi đắp chăn cho anh.
“Tần Tống!” Hàn Đình Đình khe khẽ gọi: “Anh muốn uống nước không?”
Tần Tống nhắm chặt hai mắt, vươn tay phải ra rất quyết đoán, lạnh lùng đung đưa ngón trỏ ý không cần. Ngón tay đột nhiên mềm rũ xuống, Tần Tống ngoẹo đầu qua một bên, mặc kệ Hàn Đình Đình gọi thế nào cũng không có bất kỳ phản ứng gì.
***
Đêm yên tĩnh.
Hàn Đình Đình thu xếp ổn thỏa cho Tần Tống xong liền gom hết cánh hoa hồng trên giường và thảm lại. Căn phòng này quá sang trọng, ánh đèn vàng nhạt ấm áp. Hàn Đình Đình tìm khắp phòng cũng chẳng thấy thứ gì gần như thùng rác, đành mang cánh hoa hồng vừa gom vào nhà vệ sinh thả xuống bồn cầu. Nhưng mới đổ được hơn một nửa, Hàn Đình Đình chợt nhớ ra… mình không biết cách dùng bồn cầu kỹ thuật cao có cả một dãy công tắc thế này. Cô lại định dùng nước từ bồn rửa mặt xả xuống… Nhưng cánh hoa nhiều như vậy, một chậu nước không đủ, giờ chỉ còn cách vớt cánh hoa hồng ra thôi, nếu không mai Tần Tống nhìn thấy thì mất mặt lắm!
Đây là lần đầu tiên Hàn Đình Đình ở nơi xa hoa thế này, cái gì cũng dùng không thạo.
Loay hoay một hồi, đến khi cô lên giường cũng đã hơn hai giờ sáng. Tần Tống nằm trên thảm cạnh giường, thân người cuộn lại như con tôm, ngủ sâu thở đều. Phốc Phốc lặng lẽ chờ Hàn Đình Đình bên gối, đôi mắt đen mở lớn như trái nho.
Phốc Phốc là chú gấu Teddy cũ kỹ biết mọi bí mật của Hàn Đình Đình. Từ Từ thậm chí đã từng rất đố kỵ với Phốc Phốc, bởi rất nhiều chuyện ngay cả cô Hàn Đình Đình cũng không kể, chỉ tâm sự cho mỗi Phốc Phốc nghe.
Trong đêm tối yên tĩnh, nghĩ đến chuyện cô bạn thân Từ Từ ghen với cả Phốc Phốc, Hàn Đình Đình lặng lẽ mỉm cười.
Ban đầu Từ Từ hết sức phản đối Đình Đình bước vào cuộc hôn nhân này, thậm chí trong cơn giận còn tuyên bố tuyệt giao với cô. Thế nhưng khi Đình Đình kiên quyết muốn kết hôn, Từ Từ vẫn vượt ngàn dặm xa xôi bay đến làm phù dâu.
Bạn tốt chính là như vậy đấy! Đình Đình nghĩ đôi lúc cô đối xử không phải và làm lơ Từ Từ thật, nhưng hạnh phúc của cô, niềm vui của cô, Từ Từ quan tâm hơn bất kỳ ai trên thế giới này.
Phương Đông dần sáng. Hàn Đình Đình mệt mỏi nhắm chặt mắt lại. Cuối cùng cô đã bước chân vào hôn nhân. Hôn nhân quả thực là một nấm mồ, nhưng dù thế nào thì mồ yên mả đẹp vẫn còn tốt hơn là phải phơi thây ngoài đường! Hàn Đình Đình ôm chặt Phốc Phốc trong vòng tay, cô thầm nhủ: Một năm sau, khi cuộc hôn nhân này chấm dứt, cô có thể tới gần người ấy hơn.
Trong ánh ban mai mờ ảo, có người đắm chìm trong hồi ức, bơ phờ chìm vào giấc ngủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook