Nghe Nói Kiếp Trước Tôi Là Tra Công
-
Chương 53
Phương Việt nhíu mày, chống cái xẻng: “Đi ra ngoài.”
“Đừng kích động như vậy.” Tuy bị uy hiếp, nhưng người con trai vẫn cười không nhanh không chậm nói, “Tôi biết chuyện của anh, anh đang tìm Bạch Phong.”
Mày Phương Việt nhảy dựng, nhìn người con trai thanh tú trước mắt, không thả lỏng cảnh giác: “Cậu là ai.”
“Chúng ta từng là bạn cùng trường, lúc trước còn gặp mặt nhau.” Người con trai hơi thất vọng nói, “Không nhớ sao?”
Phương Việt nói tiếp: “Nếu chỉ là tới ôn chuyện, thì mau cút đi.”
“Thật là vô tình, tôi đến mang cho anh tin tức của Bạch Phong. Sao lại vội vã đuổi tôi đi như vậy?”
Phương Việt nhìn mặt đất vài giây, giương mắt: “Cậu ta ở đâu.”
“Thật là kỳ quái, anh không hưng phấn như trong tưởng tượng của tôi.” Thanh niên líu lưỡi.
“Cậu ta ở đâu.”
“Được rồi, tôi nói.” Thanh niên nhún vai, “Vậy tôi tự giới thiệu một chút đi, tôi là Dương, con trai của tiến sĩ Dương của viện nghiên cứu. Còn Bạch Phong, hiện tại đang ở trong viện nghiên cứu.”
“Có lẽ anh sẽ cảm thấy kỳ quái rốt cuộc Bạch Phong đang làm gì ở chỗ đó, nhưng chuyện này liên quan đến quá khứ của cậu ta, để chính miệng cậu ta nói cho anh thì tốt hơn.”
Phương Việt ngồi vào đối diện thanh niên: “Cậu có mục đích gì.”
Dương cười nói: “Tôi chỉ là muốn giúp anh.”
Phương Việt bất động thần sắc, giơ cái xẻng lên chỉ vào đối diện thanh niên, cách mặt chỉ mấy centimet. Thế nhưng, Dương lại trấn định tự nhiên, đôi mắt cũng không chớp, ngoài miệng lại nói: “Anh thật đúng là làm tôi sợ. Được rồi, tôi thừa nhận, yêu cầu có vẻ hơi nhanh.”
“Tôi sẽ cho anh bản đồ bên trong viện nghiên cứu, và báo cho anh vị trí Bạch Phong. Và đổi lại, nhờ anh giết tiến sĩ Dương giúp tôi.”
“Giết? Cậu có lầm không, ông ta là ba cậu?”
“A, tôi biết.” Dương mỉm cười đạm hạ, “Nhưng giữa chúng tôi không có quan hệ gì. Ông ta bị điên, thủ phạm dẫn đến mạt thế cũng là ông ta.”
“Thủ phạm?” Phương Việt có chút hoài nghi tai minh. Chỉ ở viện nghiên cứu, thế mà có thể gây ra đại nạn như thế?
“Đúng vậy, ba tôi nghe theo yêu cầu quốc gia tiến hành nghiên cứu, mọi tai nạn cũng đều được ông ta tính toán hết, nhưng trên thực tế, những dị hình và virus đều là kiệt tác của ông ta. Khi ông ta còn đang có hứng thú, mạt thế sẽ không kết thúc.”
“Tôi dựa vào cái gì tin cậu. Huống chi, cứ cho là đúng như lời cậu nói, một người bình thường như tôi sao có thể làm gì.”
“Chỉ cần anh vào viện nghiên cứu, hết thảy đều sẽ chân tướng đại bạch.” Dương hơi mỉm cười, “Tôi sẽ giúp anh.”
“Cậu lợi hại như vậy, sao không tự mình đi.”
“Tôi hành động có phần hạn chế, hơn nữa nói đến giá trị vũ lực, tôi cũng không như anh.” Dương nói, nhấc một cái rương lên đưa cho Phương Việt. Phương Việt lúc này mới chú ý tới còn có thứ này tồn tại.
Mở rương ra, bên trong thình lình xuất hiện ba bình chất lỏng màu lam, ánh mắt Phương Việt biến đổi. Dương còn ở một bên giới thiệu đơn giản: “Đây là là loại thuốc mới nhất mà viện nghiên cứu chế tạo ra. Sau khi uống năng lực sẽ tăng ba mươi lần, thời gian liên tục mười phút……” Nhưng mà, cậu ta còn chưa nói cho hết lời. Phương Việt đã nhắm xẻng ngay vào cậu ta, nếu không phải cậu trốn nhanh, lúc này trên người đã có một lỗ thủng.
“Ạn đây là……”
“Là cậu.” Phương Việt nửa híp mắt, “Cho ba tôi cái loại đồ uống quỷ quái này chắc chắn là cậu?”
Dương khó hiểu: “Ba anh là ai?” Dừng một chút, lại nghĩ tới cái gì,”À, là người giống anh đúng không? Nhưng mà tôi nhớ không rõ lắm, loại thuốc này tôi đã cho rất nhiều người. Nhưng mà anh yên tâm, lần này là hoàn toàn cải tiến, lần trước xuất hiện tác dụng phụ, hẳn là sẽ không……”
Nói chưa hết, một cái xẻng đã bay đến.
“Vì sao lại cho ông ấy thứ này!” Ba anh cũng không phải bị thương quá nặng, cũng không phải là bởi vì bị zombie cắn. Mà là bởi vì quá mức già nua khí quan suy kiệt mà chết, đây là do tác dụng phụ của thuốc.
“Anh hẳn là phải cảm tạ tôi.” Dương bất mãn nói, “Nếu không phải tôi, ông ta đã chết rồi.” Thanh niên lại lần nữa nhận thêm một lần công kích: “Anh thật sự muốn làm như vậy? Tôi mà chết, Bạch Phong tuyệt đối cũng không thể về.”
Những lời này cực hữu hiệu ngăn lại ở động tác của Phương Việt. Dương ngược lại có chút kinh dị nói: “Rõ ràng là anh rất cổ quái mà, anh thật đúng là quan tâm cậu ta.”
“Câm miệng, nói kế hoạch.”
Vì phải vào viện nghiên cứu, Phương Việt cần ngụy trang thành người đã cảm nhiễm —— tiến sĩ Dương cần người như vậy làm thực nghiệm. Sau đó mới nghĩ cách trốn. Bên trong viện nghiên cứu có lộ tuyến rắc rối phức tạp, các nơi đều cần chứng thực thân phận người tới. Nhưng việc này không cần lo lắng, Dương sẽ lấy thẻ chứng minh thân phận cho Phương Việt, như vậy là có thể xuất nhập bát cứ nơi nào. Nêu gặp phải tình huống nào khó nhằn thì chỉ có thể uống thuốc —— về điểm này, tuy rằng Phương Việt nhận lấy thứ kia, nhưng trong lòng lại thập phần cách ứng, đại khái cũng không định dùng.
“Bạch Phong hiện tại ở tầng chót nhất, vị trí cụ thể thì chỉ có thể tìm. Ba tôi rất coi trọng Bạch Phong, nếu cậu ta xảy ra vấn đề, khẳng định sẽ lập tức tới. Anh nhân cơ hội giết chết người nọ, nhân lúc loạn thì đào tẩu, tôi sẽ nghĩ cách ở bên ngoài tiếp ứng ạn.”
Phương Việt suy nghĩ, bình luận: “Lý luận suông.”
Không nói đến xác xuất thành công của việc ngụy trang thành người lây nhiễm này, cứ cho là thành, còn việc đào tẩu và tìm kiếm, còn có giết người đều không thể xác định. Bản đồ rốt cuộc chỉ là mặt bằng, anh đối việc hoàn cảnh thực thật sự không biết gì, đến lúc đó rất có thể lạc đường, thậm chí bại lộ thân phận.
“Xác xuất thành công đích xác không cao. Nếu anh sợ, coi như tôi chưa nói.”
“Không cần kích tướng, vô luận như thế nào, tôi cũng sẽ đi tìm Bạch Phong.”
Dương lấy ra một tập giấy, phô ra ở trên mặt bàn, ở trên có rât nhiều hoa văn phức tạp.
“Đây là bản đồ viện nghiên cứu. Anh không thể mang nó vào, chỉ có thể để ngoài.”
Phương Việt nhìn đường lúc cong lúc thẳng: “Không thể.”
Dương kỳ quái: “Loại đồ này rất đơn giản mà.”
Phương Việt im lặng vài giây, cúi đầu.
Sáng sớm, anh nuốt cả quả táo xong cuối cùng cũng nhớ đại khái. Không thể vội, Bạch Phong sống chết cong chưa biết, nghe Dương nói, tựa hồ người nọ cũng không tốt quá. Sớm một giây cũng tốt, phải mau chóng tới bên người đó. Đồng thời anh cũng muốn biết, đến tột cùng là người nào mới đủ chế trụ Bạch Phong? Rốt cục Bạch Phong đã trải qua chuyện gì, mới có thể tạo ra tính tình cổ quái như thế. Tuy rằng có thể liên quan đến viện nghiên cứu, cũng có thể đoán ra cái đại khái.
Lúc sau, Phương Việt được Dương đó bằng một chiếc xe đen nằm ách đó mấy dặm. Người trên xe rất nghiêm khắc soát người, dùng một sợi dây thừng thô buộc người lại, xô đẩy người ngồi ra sau thùng xe.
Thùng xe ước chừng có mười mấy lồng, không khác một lồng giam nhỏ, lúc này bên trong đã ngồi một vài người. Cả trai lẫn gái, già trẻ lớn bé, hoặc là uể oải ỉu xìu, hoặc là kinh sợ. Phương Việt bị áp vào trong đó. Cái lồng như lồng nhốt thú, vừa lùn vừa nhỏ, lấy vóc dáng Phương Việt thì đúng là cần ngồi khom mình lại, mới không đụng vào lan can.
Qua một lúc, lục tục có người bị giam đi lên, không ngờ lúc này lại ra đường rẽ. Một cô học sinh mới mười mấy tuổi thấy một tráng hán mang dây định trói mình, liều mạng giãy giụa chạy trốn. Cô rõ ràng nghe nói có thể cứu chữa mới đi theo, lại không ngờ rằng căn bản không phải như vậy!
Người đàn ông đưa cô bé đến đây bắt đầu khuyên giải an ủi: “Yên tâm, chờ đến nơi an toàn liền giúp cháu mở trói.”
“Gạt người!” Tiếng cô bé bén nhọn, “Các người đều là kẻ lừa đảo! Các người muốn giết tôi, thả tôi về!”
“Không, chúng tôi đưa cháu trở về trị liệu.”
“Tôi không tin! Các người muốn trói tôi, còn muốn cho tôi vào lồng sắt bẩn thỉu kia, các người, các người……” Cô gái đột nhiên trừng lớn đôi mắt, “Tôi biết rồi, các người muốn lấy tôi ra làm thực nghiệm! Bởi vì tôi là người lây nhiễm, cho nên muốn lấy tôi làm thực nghiệm!”
Cô liều mạng giãy giụa, nhưng làm sao địch nổi mấy tráng hán. Lúc đã bị dây thừng trói lại, cô bé cảm thấy sức lực mình như bị rút cạn, chỉ có thể tùy ý để mình bị túm lên thùng xe.
Trong mắt cô đầy nước mắt, cửa thùng xe “Bang” một tiếng đóng lại, tức khắc bao trùm bởi một mảnh đen nhánh.
Hiện tại, rốt cuộc không thể đi trở về.
Có lẽ đã tìm kiếm xong, xe phát động động cơ, lên đường. Phía sau là thùng xe, bên trong đen như mực, chỉ nghe thấy tiếng hít thở rất nhỏ của người khác. Trừ Phương Việt ra, những người khác đều là người lây nhiễm.
Lúc này, cô bé bắt đầu nức nở rất nhỏ. Cô cảm thấy mình giống như là một con chuột bạch bị áp vào lồng sắt, không biết con đường phía trước thế nào. Rất nhiều người áp lại cảm xúc mà trầm mặc, không khí càng trầm trọng, tĩnh mịch. Hắc ám hóa thành khối đá hữu hình, nặng nề đè ở trên vai họ.
Trong bóng đêm vô pháp đếm hết. Như chỉ qua vài phút, lại như qua mấy giờ, cửa thùng xe lại lần nữa mở ra, ánh sáng bắn vào. Mười mấy người bị áp xuống, có cả một hàng người mang vũ trang hạng mặng. Đôi mắt họ bị bịt vải đen, bị dây thừng trói, bước đi lên phía trước một cách vô phương. Phương Việt bắt đầu lưu ý xoay mấy cái, đi lên mấy thang lầu, đến đằng sau lại hoàn toàn rối loạn. Chỉ biết là bọn họ cuối cùng lên thang máy, nửa phút sau ra ngoài, không đi bao lâu liền tới nơi cần đến.
Khăn trên mắt được tháo xuống, đôi mắt người vì ánh sáng trong phòng mà không thể mở ngay. Khó khăn thích ứng, mới phát giác đây là một gian phòng thuần trắng. Những cảnh vệ không thấy, chỉ còn mấy nghiên cứu viên khoác áo trắng. Vừa thấy, phát hiện người làm thực ra cũng rất ít, tổng cộng họ mới có năm người.
Người mặc áo blouse trắng lệnh cưỡng chế mọi người ngồi lên ghế, những y tá nữ bên cạnh bắt đầu lấy máu của họ, sau đó cầm đi xét nghiệm.
Phương Việt chờ lấy xong, bất động thanh sắc quan sát quanh mình: Phòng không có cửa sổ, cửa ra vào ở sườn tay phải, không có nắm cửa. Bên cạnh cửa có một cái nút, không biết là công tắc đèn hay công tắc mở cửa.
Cần mau chóng hành động, nếu bị phát hiện là người bình thường, không biết sẽ có bao nhiêu phiền toái. Nhưng trên người còn cột dây thừng, thứ này làm cả người vô lực. Đi đường còn khó, công kích thì càng khó có thể thực hành, nên làm như thế nào.
Phương Việt không có rất nhiều thời gian suy xét. Lấy máu xong, những người đó bắt đầu tiêm cho họ loại thuốc không rõ lai lịch. Cô gái bên cạnh anh bị cưỡng chế tiêm loại thuốc này, không lâu sau, nháy mắt ngất đi.
Hoàn chương 53
“Đừng kích động như vậy.” Tuy bị uy hiếp, nhưng người con trai vẫn cười không nhanh không chậm nói, “Tôi biết chuyện của anh, anh đang tìm Bạch Phong.”
Mày Phương Việt nhảy dựng, nhìn người con trai thanh tú trước mắt, không thả lỏng cảnh giác: “Cậu là ai.”
“Chúng ta từng là bạn cùng trường, lúc trước còn gặp mặt nhau.” Người con trai hơi thất vọng nói, “Không nhớ sao?”
Phương Việt nói tiếp: “Nếu chỉ là tới ôn chuyện, thì mau cút đi.”
“Thật là vô tình, tôi đến mang cho anh tin tức của Bạch Phong. Sao lại vội vã đuổi tôi đi như vậy?”
Phương Việt nhìn mặt đất vài giây, giương mắt: “Cậu ta ở đâu.”
“Thật là kỳ quái, anh không hưng phấn như trong tưởng tượng của tôi.” Thanh niên líu lưỡi.
“Cậu ta ở đâu.”
“Được rồi, tôi nói.” Thanh niên nhún vai, “Vậy tôi tự giới thiệu một chút đi, tôi là Dương, con trai của tiến sĩ Dương của viện nghiên cứu. Còn Bạch Phong, hiện tại đang ở trong viện nghiên cứu.”
“Có lẽ anh sẽ cảm thấy kỳ quái rốt cuộc Bạch Phong đang làm gì ở chỗ đó, nhưng chuyện này liên quan đến quá khứ của cậu ta, để chính miệng cậu ta nói cho anh thì tốt hơn.”
Phương Việt ngồi vào đối diện thanh niên: “Cậu có mục đích gì.”
Dương cười nói: “Tôi chỉ là muốn giúp anh.”
Phương Việt bất động thần sắc, giơ cái xẻng lên chỉ vào đối diện thanh niên, cách mặt chỉ mấy centimet. Thế nhưng, Dương lại trấn định tự nhiên, đôi mắt cũng không chớp, ngoài miệng lại nói: “Anh thật đúng là làm tôi sợ. Được rồi, tôi thừa nhận, yêu cầu có vẻ hơi nhanh.”
“Tôi sẽ cho anh bản đồ bên trong viện nghiên cứu, và báo cho anh vị trí Bạch Phong. Và đổi lại, nhờ anh giết tiến sĩ Dương giúp tôi.”
“Giết? Cậu có lầm không, ông ta là ba cậu?”
“A, tôi biết.” Dương mỉm cười đạm hạ, “Nhưng giữa chúng tôi không có quan hệ gì. Ông ta bị điên, thủ phạm dẫn đến mạt thế cũng là ông ta.”
“Thủ phạm?” Phương Việt có chút hoài nghi tai minh. Chỉ ở viện nghiên cứu, thế mà có thể gây ra đại nạn như thế?
“Đúng vậy, ba tôi nghe theo yêu cầu quốc gia tiến hành nghiên cứu, mọi tai nạn cũng đều được ông ta tính toán hết, nhưng trên thực tế, những dị hình và virus đều là kiệt tác của ông ta. Khi ông ta còn đang có hứng thú, mạt thế sẽ không kết thúc.”
“Tôi dựa vào cái gì tin cậu. Huống chi, cứ cho là đúng như lời cậu nói, một người bình thường như tôi sao có thể làm gì.”
“Chỉ cần anh vào viện nghiên cứu, hết thảy đều sẽ chân tướng đại bạch.” Dương hơi mỉm cười, “Tôi sẽ giúp anh.”
“Cậu lợi hại như vậy, sao không tự mình đi.”
“Tôi hành động có phần hạn chế, hơn nữa nói đến giá trị vũ lực, tôi cũng không như anh.” Dương nói, nhấc một cái rương lên đưa cho Phương Việt. Phương Việt lúc này mới chú ý tới còn có thứ này tồn tại.
Mở rương ra, bên trong thình lình xuất hiện ba bình chất lỏng màu lam, ánh mắt Phương Việt biến đổi. Dương còn ở một bên giới thiệu đơn giản: “Đây là là loại thuốc mới nhất mà viện nghiên cứu chế tạo ra. Sau khi uống năng lực sẽ tăng ba mươi lần, thời gian liên tục mười phút……” Nhưng mà, cậu ta còn chưa nói cho hết lời. Phương Việt đã nhắm xẻng ngay vào cậu ta, nếu không phải cậu trốn nhanh, lúc này trên người đã có một lỗ thủng.
“Ạn đây là……”
“Là cậu.” Phương Việt nửa híp mắt, “Cho ba tôi cái loại đồ uống quỷ quái này chắc chắn là cậu?”
Dương khó hiểu: “Ba anh là ai?” Dừng một chút, lại nghĩ tới cái gì,”À, là người giống anh đúng không? Nhưng mà tôi nhớ không rõ lắm, loại thuốc này tôi đã cho rất nhiều người. Nhưng mà anh yên tâm, lần này là hoàn toàn cải tiến, lần trước xuất hiện tác dụng phụ, hẳn là sẽ không……”
Nói chưa hết, một cái xẻng đã bay đến.
“Vì sao lại cho ông ấy thứ này!” Ba anh cũng không phải bị thương quá nặng, cũng không phải là bởi vì bị zombie cắn. Mà là bởi vì quá mức già nua khí quan suy kiệt mà chết, đây là do tác dụng phụ của thuốc.
“Anh hẳn là phải cảm tạ tôi.” Dương bất mãn nói, “Nếu không phải tôi, ông ta đã chết rồi.” Thanh niên lại lần nữa nhận thêm một lần công kích: “Anh thật sự muốn làm như vậy? Tôi mà chết, Bạch Phong tuyệt đối cũng không thể về.”
Những lời này cực hữu hiệu ngăn lại ở động tác của Phương Việt. Dương ngược lại có chút kinh dị nói: “Rõ ràng là anh rất cổ quái mà, anh thật đúng là quan tâm cậu ta.”
“Câm miệng, nói kế hoạch.”
Vì phải vào viện nghiên cứu, Phương Việt cần ngụy trang thành người đã cảm nhiễm —— tiến sĩ Dương cần người như vậy làm thực nghiệm. Sau đó mới nghĩ cách trốn. Bên trong viện nghiên cứu có lộ tuyến rắc rối phức tạp, các nơi đều cần chứng thực thân phận người tới. Nhưng việc này không cần lo lắng, Dương sẽ lấy thẻ chứng minh thân phận cho Phương Việt, như vậy là có thể xuất nhập bát cứ nơi nào. Nêu gặp phải tình huống nào khó nhằn thì chỉ có thể uống thuốc —— về điểm này, tuy rằng Phương Việt nhận lấy thứ kia, nhưng trong lòng lại thập phần cách ứng, đại khái cũng không định dùng.
“Bạch Phong hiện tại ở tầng chót nhất, vị trí cụ thể thì chỉ có thể tìm. Ba tôi rất coi trọng Bạch Phong, nếu cậu ta xảy ra vấn đề, khẳng định sẽ lập tức tới. Anh nhân cơ hội giết chết người nọ, nhân lúc loạn thì đào tẩu, tôi sẽ nghĩ cách ở bên ngoài tiếp ứng ạn.”
Phương Việt suy nghĩ, bình luận: “Lý luận suông.”
Không nói đến xác xuất thành công của việc ngụy trang thành người lây nhiễm này, cứ cho là thành, còn việc đào tẩu và tìm kiếm, còn có giết người đều không thể xác định. Bản đồ rốt cuộc chỉ là mặt bằng, anh đối việc hoàn cảnh thực thật sự không biết gì, đến lúc đó rất có thể lạc đường, thậm chí bại lộ thân phận.
“Xác xuất thành công đích xác không cao. Nếu anh sợ, coi như tôi chưa nói.”
“Không cần kích tướng, vô luận như thế nào, tôi cũng sẽ đi tìm Bạch Phong.”
Dương lấy ra một tập giấy, phô ra ở trên mặt bàn, ở trên có rât nhiều hoa văn phức tạp.
“Đây là bản đồ viện nghiên cứu. Anh không thể mang nó vào, chỉ có thể để ngoài.”
Phương Việt nhìn đường lúc cong lúc thẳng: “Không thể.”
Dương kỳ quái: “Loại đồ này rất đơn giản mà.”
Phương Việt im lặng vài giây, cúi đầu.
Sáng sớm, anh nuốt cả quả táo xong cuối cùng cũng nhớ đại khái. Không thể vội, Bạch Phong sống chết cong chưa biết, nghe Dương nói, tựa hồ người nọ cũng không tốt quá. Sớm một giây cũng tốt, phải mau chóng tới bên người đó. Đồng thời anh cũng muốn biết, đến tột cùng là người nào mới đủ chế trụ Bạch Phong? Rốt cục Bạch Phong đã trải qua chuyện gì, mới có thể tạo ra tính tình cổ quái như thế. Tuy rằng có thể liên quan đến viện nghiên cứu, cũng có thể đoán ra cái đại khái.
Lúc sau, Phương Việt được Dương đó bằng một chiếc xe đen nằm ách đó mấy dặm. Người trên xe rất nghiêm khắc soát người, dùng một sợi dây thừng thô buộc người lại, xô đẩy người ngồi ra sau thùng xe.
Thùng xe ước chừng có mười mấy lồng, không khác một lồng giam nhỏ, lúc này bên trong đã ngồi một vài người. Cả trai lẫn gái, già trẻ lớn bé, hoặc là uể oải ỉu xìu, hoặc là kinh sợ. Phương Việt bị áp vào trong đó. Cái lồng như lồng nhốt thú, vừa lùn vừa nhỏ, lấy vóc dáng Phương Việt thì đúng là cần ngồi khom mình lại, mới không đụng vào lan can.
Qua một lúc, lục tục có người bị giam đi lên, không ngờ lúc này lại ra đường rẽ. Một cô học sinh mới mười mấy tuổi thấy một tráng hán mang dây định trói mình, liều mạng giãy giụa chạy trốn. Cô rõ ràng nghe nói có thể cứu chữa mới đi theo, lại không ngờ rằng căn bản không phải như vậy!
Người đàn ông đưa cô bé đến đây bắt đầu khuyên giải an ủi: “Yên tâm, chờ đến nơi an toàn liền giúp cháu mở trói.”
“Gạt người!” Tiếng cô bé bén nhọn, “Các người đều là kẻ lừa đảo! Các người muốn giết tôi, thả tôi về!”
“Không, chúng tôi đưa cháu trở về trị liệu.”
“Tôi không tin! Các người muốn trói tôi, còn muốn cho tôi vào lồng sắt bẩn thỉu kia, các người, các người……” Cô gái đột nhiên trừng lớn đôi mắt, “Tôi biết rồi, các người muốn lấy tôi ra làm thực nghiệm! Bởi vì tôi là người lây nhiễm, cho nên muốn lấy tôi làm thực nghiệm!”
Cô liều mạng giãy giụa, nhưng làm sao địch nổi mấy tráng hán. Lúc đã bị dây thừng trói lại, cô bé cảm thấy sức lực mình như bị rút cạn, chỉ có thể tùy ý để mình bị túm lên thùng xe.
Trong mắt cô đầy nước mắt, cửa thùng xe “Bang” một tiếng đóng lại, tức khắc bao trùm bởi một mảnh đen nhánh.
Hiện tại, rốt cuộc không thể đi trở về.
Có lẽ đã tìm kiếm xong, xe phát động động cơ, lên đường. Phía sau là thùng xe, bên trong đen như mực, chỉ nghe thấy tiếng hít thở rất nhỏ của người khác. Trừ Phương Việt ra, những người khác đều là người lây nhiễm.
Lúc này, cô bé bắt đầu nức nở rất nhỏ. Cô cảm thấy mình giống như là một con chuột bạch bị áp vào lồng sắt, không biết con đường phía trước thế nào. Rất nhiều người áp lại cảm xúc mà trầm mặc, không khí càng trầm trọng, tĩnh mịch. Hắc ám hóa thành khối đá hữu hình, nặng nề đè ở trên vai họ.
Trong bóng đêm vô pháp đếm hết. Như chỉ qua vài phút, lại như qua mấy giờ, cửa thùng xe lại lần nữa mở ra, ánh sáng bắn vào. Mười mấy người bị áp xuống, có cả một hàng người mang vũ trang hạng mặng. Đôi mắt họ bị bịt vải đen, bị dây thừng trói, bước đi lên phía trước một cách vô phương. Phương Việt bắt đầu lưu ý xoay mấy cái, đi lên mấy thang lầu, đến đằng sau lại hoàn toàn rối loạn. Chỉ biết là bọn họ cuối cùng lên thang máy, nửa phút sau ra ngoài, không đi bao lâu liền tới nơi cần đến.
Khăn trên mắt được tháo xuống, đôi mắt người vì ánh sáng trong phòng mà không thể mở ngay. Khó khăn thích ứng, mới phát giác đây là một gian phòng thuần trắng. Những cảnh vệ không thấy, chỉ còn mấy nghiên cứu viên khoác áo trắng. Vừa thấy, phát hiện người làm thực ra cũng rất ít, tổng cộng họ mới có năm người.
Người mặc áo blouse trắng lệnh cưỡng chế mọi người ngồi lên ghế, những y tá nữ bên cạnh bắt đầu lấy máu của họ, sau đó cầm đi xét nghiệm.
Phương Việt chờ lấy xong, bất động thanh sắc quan sát quanh mình: Phòng không có cửa sổ, cửa ra vào ở sườn tay phải, không có nắm cửa. Bên cạnh cửa có một cái nút, không biết là công tắc đèn hay công tắc mở cửa.
Cần mau chóng hành động, nếu bị phát hiện là người bình thường, không biết sẽ có bao nhiêu phiền toái. Nhưng trên người còn cột dây thừng, thứ này làm cả người vô lực. Đi đường còn khó, công kích thì càng khó có thể thực hành, nên làm như thế nào.
Phương Việt không có rất nhiều thời gian suy xét. Lấy máu xong, những người đó bắt đầu tiêm cho họ loại thuốc không rõ lai lịch. Cô gái bên cạnh anh bị cưỡng chế tiêm loại thuốc này, không lâu sau, nháy mắt ngất đi.
Hoàn chương 53
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook