Nghe Nói Kiếp Trước Tôi Là Tra Công
-
Chương 5
Quý Tư?
Nghe thấy cái tên xa lạ này, Phương Việt trong chốc lát mới phản ứng lại được, mới ý thức được là cái tên đản đản xui xẻo kia, không khỏi líu lưỡi: “Không có cách nào, lại không biết ở đâu. Hơn nữa bị bắt lâu như vậy, sợ rằng không giữ được mạng rồi.”
Nghe vậy, vành mắt Ngô Giang có chút hồng, rầu rĩ mà “À” một tiếng. Trong lòng Phương Việt hụt hẫng, đối với mình mà nói, tiểu tử kia dù sao cũng chỉ là người xa lạ mới gặp và nói chuyện vài câu. Nhưng đối Ngô Giang mà nói, nhất định là một người bạn rất quan trọng. Rốt cuộc dưới loại tình hình nguy hiểm như vậy thì nên cùng nhau hành động.
“Xin lỗi, anh đã nói rồi.” Phương Việt cảm thấy mình hẳn là uyển chuyển một chút.
“Không có việc gì, lại không phải do Phương ca sai. Những con quái vật……” Cậu ta không nói nữa.
Chờ trở lại gian hành lang kia, đã không có người sống. Những thi thể vẫn treo ở nơi đó như cũ, chưa từng di động. Xác nhận không phát hiện thi thể mới, hai người thở dài nhẹ nhõm một hơi, một bên cảnh giác bốn phía, một bên xuống lầu. Có thể là đã đuổi theo đám học sinh tứ tán ở khắp nơi, chờ cho hai người tới tầng 1, thế nhưng không có một con quái vật nào bay qua. Toàn bộ khu dạy học đã không còn hơi thở sinh mệnh, khắp nơi đều là vết máu loang lổ. Ngôi trường Đại học bị phủ trong một không khí quỷ mị.
Phương Việt cùng Ngô Giang lướt qua số thi thể chất đầy thang lầu, trong lòng đều không khỏi nhẹ nhàng một ít, dẩy nhanh tốc độ hướng bãi đỗ xe. Tuy rằng hiện tại trên tay không có chìa khóa, nhưng vận khí tốt nói nói không chừng có thể gặp được mấy cái xe có người. Nếu thật sự không có, hoặc có chiếc xe kiểu cũ một chút, còn có thể trộm xe.
Đằng sau khu dạy học hợp với sân thể dục, sân thể dục bị vòng bảo hộ vây quanh, ngày thường chỉ mở một bên cửa. Muốn vào bãi đỗ xe, hai người cần phải vòng qua nơi này. Có lẽ thời điểm chạy trốn hoảng không chọn đường, có người thoán vào sân thể dục lại không có thể tìm được cửa ra, cuối cùng bị nhốt chết ở bên trong. Tuy rằng thật vất vả mới từ trong khu dạy học chạy ra, nhưng tình hình bên ngoài cũng không lạc quan gì. Sân rộng, rất khó trốn tránh, đối với tốc độ cực nhanh của quái vật thì chiếm không được bao nhiêu ưu thế.
Một đường chạy xuống, nhìn chung quanh, xác chết khắp nơi, Phương Việt chỉ cảm thấy một loại cảm giác không khoẻ, nhưng anh cũng nói không rõ đến tột cùng là cái gì, chỉ cảm thấy thân mình có chút kỳ quái. Nghĩ như vậy, lực chú ý cũng không tự chủ được đưa mắt nhìn đến những thân thể ngã ven đường. Đó là những ái xác đáng thương không có đầu, hạ thân không hoàn chỉnh. Xem ra quái vật trừ phi gặp phải tình hình đặc thù, đều là một ngoạm gặm rơi đầu là xong việc, như vậy cũng đỡ phải chịu nhiều thống khổ.
Nhưng, cảm giác cổ không khoẻ đến tột cùng là vì sao.
Lúc này, đỉnh đầu hai người đột nhiên có một trận gió xẹt qua. Phương Việt phục hồi tinh thần, ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy một đạo hắc ảnh chính kéo một người nhảy qua vòng bảo hộ vào sân thể dục, chạy vào trong.
“Quý Tư!” Ngô Giang hô cái tên kia, đuổi theo thân hình đen kia vào sân thể dục.
Quý Tư? Cái tên có vóc người nhỏ kia? Phương Việt cũng theo sát sau đó. Động tác của quái vật quá nhanh, Phương Việt nhìn người nọ là nam hay là nữ cũng chưa thấy rõ, Ngô Giang thế nhưng nhận ra.
Phương Việt rất nhanh đã đuổi theo Ngô Giang, bắt lấy cánh tay cậu ta: “Ngươi chắc chắn không? Đó là Quý Tư?”
Ngô Giang nôn nóng: “Đúng, chính là Quý Tư!”
Tuy rằng không biết Ngô Giang làm cách nào nhận ra, nhưng Phương Việt vẫn quyết định tin tưởng cậu, liền nói: “Anh đi rời lực chú ý của quái vật, cậu nhân cơ hội cứu cái thắng nhóc kia.”
“Phương, Phương Việt?”
Thần sắc Phương Việt ngưng trọng: “Chỉ là vạn nhất…… Nếu thằng nhóc kia chết rồi, cậu cũng phải đem chìa khóa xe lấy ra, biết không.”
Ngô Giang trầm trọng gật gật đầu. Đợi Phương Việt đi, Ngô Giang lại gọi anh lại, lắp bắp dặn dò: “Phương ca, anh phải cẩn thân đấy.”
Phương Việt nhìn cậu ta cười cười, giơ ngón tay cái lên tỏ vẻ không thành vấn đề. Xoay người, nụ tươi cười trên mặt đã nhạt xuống. Lần đo ở phòng học tuy rằng may mắn giết quái vật, nhưng đó là dùng vật nặng đập chết chết. Mà hiện tại vũ khí trong tay chỉ có một cái cây lau nhà, không biết nhược điểm đối mà dưới tình huống tùy tiện tiến công quả thực là cuộc đánh một bên.
Nhưng bọn họ cần phải lấy được chìa khóa, nếu không có phương tiện giao thông sẽ một bước khó đi. Đã vậy thì, đánh cuộc một phen đi. Anh đè thấp thân mình nhanh bước, bay nhanh từ phía sau tiếp cận con quái vật kia. Quái vật giờ phút này rốt cuộc ngừng lại, Phương Việt bắt lấy thời cơ, nhặt một viên đá hung hăng ném qua, động đến đồ vật trên người.
Quái vật trệ một giây, đột nhiên biến mất trong hư không, tiếp theo Phương Việt cảm thấy trên người một cổ lực áp xuống. Thứ đồ kia thế nhưng nháy mắt quăng đến trên người anh. Phương Việt bị áp đảo trên mặt đất, quái vật mở ra cái miệng rộng muốn cắn đầu anh, tránh cũng không thể tránh mùi tanh tưởi nhắm thẳng vào lỗ mũi.
“Phương ca!” Tình thế nguy hiểm, Ngô Giang vốn dĩ muốn lặng lẽ tới gần Quý Tư giờ phút này lại muốn bỏ mắc tất cả xông tới.
Phương Việt rống với cậu: “Ngu ngốc! Đừng đến đây, đi tìm chìa khóa!”
“Phương ca……” Ngô Giang dừng bước, thần sắc khó xử.
“Mẹ nó, mau đi cho anh!” Phương Việt trong lòng nóng nảy, trở tay liền đem cây lau nhà trong tay ném vào trong miệng quái vật.
Ngô Giang rốt cuộc thay đổi phương hướng, bước nhanh về phía Quý Tư. Trong lòng cậu còn ôm một đường hy vọng, cho rằng bạn mình hẳn là còn sống, chỉ là vết thương nhẹ. Nhưng thi thể Quý Tư với bộ quần áo y như đúc, hô hấp không khỏi cứng lại, tiếp theo xuất hiện vô số bi ai.
Tâm tình trầm trọng, Ngô Giang lại thủ hạ không ngừng, ngồi xổm xuống sờ soạng thi thể, quần áo. Phương ca còn đang chiến đấu với cái chết, cậu cần mau chóng tìm được chìa khóa, sau đó đi trợ giúp Phương ca.
Phương Việt vừa đem cây lau nhà ném vào trong miệng quái vật, cây lau liền “răng rắc” một tiếng bị cắn gãy. Anh không khỏi chảy ra một tầng mồ hôi lạnh. Quả nhiên, tên quỷ này tuy rằng thân thể không có sức lực gì, hàm răng lại rất sắc bén, bằng không cũng không thể một ngoạm cắn đứt xương cốt.
Cây lau nhà gãy thành hai đoạn, ở trên có nhiều chỗ hổng sắc bén. Anh hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, một cây cắm mạnh vào đôi mắt quái vật, một cây cắm vào cổ quái vật. Nhưng đối phương lại không đau không ngứa, vẫn kêu gào như cũ nhào lên, nước miếng trong suốt trong miệng dọc theo khóe miệng nhỏ giọt xuống, rớt đến cổ áo Phương Việt.
Au, con quái này không có nhược điểm gì sao, chỉ toàn thân bị đè dẹp lép mới có thể chết?
Cổ áo hơi chút sát tới cổ, Phương Việt lập tức cảm thấy kia làn da giống như bị bỏng cháy đau rát. Nhưng anh căn bản không rảnh bận tâm, nếu lúc này kêu đau làm tốn sức lực, những giây tiếp theo nói không chừng liền rời khỏi nhân thế mất.
“Đi tìm chết đi!” Phương Việt giận không thể át, một chân đá văng quái vật đang dây dưa không thôi, nghiêng ngả lảo đảo đứng lên từ trên mặt đất, trong tay đã không còn vũ khí nào.
Đáng giận, nếu như nơi này có vật nặng nào đó, thì sẽ có thể nhân cơ hội áp chết con quái này. Nhưng sân thể dục trống trải như vậy, nơi nào sẽ có một tảng đá lớn cho anh dùng đây?
Tảng đá? Vật nặng?
Phương Việt một bên cảnh giác quái vật đang từ trên mặt đất bò lên, con mắt đảo lại ngắm tới rồi bãi bóng rổ. Đúng rồi! Kia là đồ vật có thể di động, hơn nữa cũng có trọng lượng nhất định. Nếu dẫn quái vật qua…… Đơn thuần chạy trốn khẳng định không được, đừng nói tốc độ của mình so ra kém xa quái vật, nếu như nó đột nhiên dời mục tiêu theo dõi Ngô Giang thì thảm. Cho nên cần phải mặt hướng tới nó, thời khắc chú ý hướng đi của nó. Nhưng nhìn trên mặt quái vật có tới hai đoạn cây lau nhà, Phương Việt lại không khỏi yên lòng. Hấp dẫn nhiều cừu hận như vậy, nó không thể bỏ mình lúc này.
Nhưng Phương Việt đã quên, đây cũng không phải võng du. Trong trò chơi, NPC sẽ nhằm vào địch nhân có thương tổn lớn nhất để bắt đầu kích, nhưng trong hiện thực quái vật không thể nói chắc chắn như vậy. Nói không chừng thấy Phương Việt đích thị là một khối xương cốt khó gặm, nó dời mục tiêu cũng không kỳ quái.
Cho nên thấy đến quái vật đột nhiên đánh về phía Ngô Giang còn ở một bên sờ soạng, Phương Việt thiếu chút nữa không phản ứng được: “Ngô Giang! Tránh ra!”
Ngô Giang lăn qua bên cạnh, hiểm hiểm tránh thoát một kiếp. Quái vật thật thanh thay đổi phương hướng lại nhằm phía con mồi. Phương Việt giờ phút này đuổi tới, thuận tay nhắt cái cây lau nhà của Ngô Giang ở trên mặt đất, sau đó một phen lao vào đầu quái vật, đánh nó bay xa mấy mét.
“Phương ca……” Ngô Giang bò dậy, “Không có việc gì chứ?”
Phương Việt lại không kịp hàn huyên, chỉ ném xuống một câu “Tiếp tục tìm” rồi chạy về phía quái vật. Cái con quái người cháy đen muốn đứng dậy, liền bị một gậy đánh một phát. Trải qua hai lần chiến đấu, Phương Việt cành thêm kinh nghiệm, con quái vật trừ miệng ra, những nơi khác không hề có chút uy hiếp. Giống hiện tại, chỉ cần cẩn thận không đem gậy vói vào trong miệng nó để cắn, trên cơ bản con quái này sẽ không thể chống cự.
Tiết tấu cứ thé lặp đi lặp lại, thế rồi cũng tới sân bóng bên cạnh. Không biết có phải bởi vì không đánh vào nhược điểm hay không, quái vật vẫn cứ sinh long hoạt hổ, không thấy một chút suy nhược. Nhưng giờ phút này thân thể Phương Việt cũng đã có chút tiêu hao quá mức, hai tay như đều không có tri giác. Nhưng anh không dám thả lỏng, một khi chậm trễ làm quái vật có cơ hội, thì chẳng khác gì kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Một kick cuối cùng.
Anh ném cây lau nhà xuống, đôi tay đỡ lấy quả bóng hướng lên trên, hét lớn một tiếng, quả bóng bị đá bay, nhưng cự ly lại có sự chênh lệch. Phương Việt ý thức được mình tính sai rồi. Anh đánh giá cao sức lực của mình, tóm lại mặc kệ có phải bởi vì thể lực chống đỡ hết nổi không, anh hiện tại căn bản vô pháp đá quả bóng lên cao nữa.
Mắt thấy quái vật đã thoát thân, Phương Việt càng nhanh, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, trực tiếp một chân đá quái vật vào phía dưới môn, nâng một chân còn lại hung hăng đạp xuống, sau đó bản thân cũng tăng cả trong lực đập vào khung.
Giờ phút này, quái vật vô luận đã chịu bất luận công kích gì đều không đau không ngứa phát ra tiếng hét tê tâm liệt phế. Phương Việt sợ nó hấp dẫn đồng bọn lại đây, đem cây lau nhà kia một đầu nhét vào trong miệng nó. Giãy giụa dần dần giảm, Phương Việt thấy đã không có động tĩnh, nhìn lại, mới phát hiện, một gics bị gãy của môn đã đâm vào cái bụng nhô của quái vật nhô, nước đen đang từ bên trong chảy ra.
Đã chết? Quái vật này, rõ ràng đôi mắt cổ bị chọc đến mức không hề phản ứng, không ngờ nhược điểm là ở trên bụng.
Phương Việt nằm liệt dưới đất, chỉ cảm thấy chạy năm km cũng chưa phí thể lực như vậy. Cứ ở chỗ này ngốc lâu như vậy, cái mũo làm sao có thói quen ngửi cái mùi kinh tởm này, khiến cho anh hiện tại muốn há mồm thở dốc cũng không được, sợ là vừa một hít sâu một cái đã phải nhổ ra.
“Phương ca!” Ngô Giang bên kia tựa hồ cũng xong rồi, chạy tới muốn kéo Phương Việt lên. Cậu trách móc cái con quái đã không nhúc nhích, kinh ngạc, “Phương ca, anh lại giết chết một con?”
Đúng vậy, tuy rằng mình cũng bị mệt chết khiếp. Anh mượn lực đứng lên, nửa trọng lượng thân thể đều dựa trên người Ngô Giang: “Cậu tìm được chìa khóa không.”
Ngô Giang nghẹn lời: “Phương ca, xin lỗi……”
“Cái gì?” Phương Việt có dự cảm không tốt.
“Em tìm mãi cũng không có, có thể là đã rớt trên đường……”
Không ngờ, hai người mạo hiểm sinh mệnh, phí nửa ngày công phu, lại chỉ làm việc không công.
“Phương ca, thực xin lỗi……” Ngô Giang nhìn Phương Việt mệt thở hồng hộc, còn mình thành quả gì cũng không có, có lẽ cảm thấy mình vô trách nhiệm, từ ngữ có chút áy náy.
“Cũng không phải cậu sai.” Phương Việt vỗ vỗ bả vai Ngô Giang, “Chúng ta vận khí không tốt thôi.”
Ván đã đóng thuyền, lại oán trời trách đất cũng vu sự vô bổ. Hai người dựa theo kế hoạch định ra tiếp tục đi về phía bãi đỗ xe, có lẽ là thần vận mệnh vẫn chưa vứt bỏ bọn họ, tới địa điểm, vừa lúc gặp phải đoàn người đang chuẩn bị lái xe đi.
Hai người vui mừng khôn xiết chạy qua, nhưng khi thấy thanh biển số xe, Ngô Giang lại thay đổi sắc mặt: “…… Đó là, xe của Quý Tư.”
Hoàn chương 5
Nghe thấy cái tên xa lạ này, Phương Việt trong chốc lát mới phản ứng lại được, mới ý thức được là cái tên đản đản xui xẻo kia, không khỏi líu lưỡi: “Không có cách nào, lại không biết ở đâu. Hơn nữa bị bắt lâu như vậy, sợ rằng không giữ được mạng rồi.”
Nghe vậy, vành mắt Ngô Giang có chút hồng, rầu rĩ mà “À” một tiếng. Trong lòng Phương Việt hụt hẫng, đối với mình mà nói, tiểu tử kia dù sao cũng chỉ là người xa lạ mới gặp và nói chuyện vài câu. Nhưng đối Ngô Giang mà nói, nhất định là một người bạn rất quan trọng. Rốt cuộc dưới loại tình hình nguy hiểm như vậy thì nên cùng nhau hành động.
“Xin lỗi, anh đã nói rồi.” Phương Việt cảm thấy mình hẳn là uyển chuyển một chút.
“Không có việc gì, lại không phải do Phương ca sai. Những con quái vật……” Cậu ta không nói nữa.
Chờ trở lại gian hành lang kia, đã không có người sống. Những thi thể vẫn treo ở nơi đó như cũ, chưa từng di động. Xác nhận không phát hiện thi thể mới, hai người thở dài nhẹ nhõm một hơi, một bên cảnh giác bốn phía, một bên xuống lầu. Có thể là đã đuổi theo đám học sinh tứ tán ở khắp nơi, chờ cho hai người tới tầng 1, thế nhưng không có một con quái vật nào bay qua. Toàn bộ khu dạy học đã không còn hơi thở sinh mệnh, khắp nơi đều là vết máu loang lổ. Ngôi trường Đại học bị phủ trong một không khí quỷ mị.
Phương Việt cùng Ngô Giang lướt qua số thi thể chất đầy thang lầu, trong lòng đều không khỏi nhẹ nhàng một ít, dẩy nhanh tốc độ hướng bãi đỗ xe. Tuy rằng hiện tại trên tay không có chìa khóa, nhưng vận khí tốt nói nói không chừng có thể gặp được mấy cái xe có người. Nếu thật sự không có, hoặc có chiếc xe kiểu cũ một chút, còn có thể trộm xe.
Đằng sau khu dạy học hợp với sân thể dục, sân thể dục bị vòng bảo hộ vây quanh, ngày thường chỉ mở một bên cửa. Muốn vào bãi đỗ xe, hai người cần phải vòng qua nơi này. Có lẽ thời điểm chạy trốn hoảng không chọn đường, có người thoán vào sân thể dục lại không có thể tìm được cửa ra, cuối cùng bị nhốt chết ở bên trong. Tuy rằng thật vất vả mới từ trong khu dạy học chạy ra, nhưng tình hình bên ngoài cũng không lạc quan gì. Sân rộng, rất khó trốn tránh, đối với tốc độ cực nhanh của quái vật thì chiếm không được bao nhiêu ưu thế.
Một đường chạy xuống, nhìn chung quanh, xác chết khắp nơi, Phương Việt chỉ cảm thấy một loại cảm giác không khoẻ, nhưng anh cũng nói không rõ đến tột cùng là cái gì, chỉ cảm thấy thân mình có chút kỳ quái. Nghĩ như vậy, lực chú ý cũng không tự chủ được đưa mắt nhìn đến những thân thể ngã ven đường. Đó là những ái xác đáng thương không có đầu, hạ thân không hoàn chỉnh. Xem ra quái vật trừ phi gặp phải tình hình đặc thù, đều là một ngoạm gặm rơi đầu là xong việc, như vậy cũng đỡ phải chịu nhiều thống khổ.
Nhưng, cảm giác cổ không khoẻ đến tột cùng là vì sao.
Lúc này, đỉnh đầu hai người đột nhiên có một trận gió xẹt qua. Phương Việt phục hồi tinh thần, ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy một đạo hắc ảnh chính kéo một người nhảy qua vòng bảo hộ vào sân thể dục, chạy vào trong.
“Quý Tư!” Ngô Giang hô cái tên kia, đuổi theo thân hình đen kia vào sân thể dục.
Quý Tư? Cái tên có vóc người nhỏ kia? Phương Việt cũng theo sát sau đó. Động tác của quái vật quá nhanh, Phương Việt nhìn người nọ là nam hay là nữ cũng chưa thấy rõ, Ngô Giang thế nhưng nhận ra.
Phương Việt rất nhanh đã đuổi theo Ngô Giang, bắt lấy cánh tay cậu ta: “Ngươi chắc chắn không? Đó là Quý Tư?”
Ngô Giang nôn nóng: “Đúng, chính là Quý Tư!”
Tuy rằng không biết Ngô Giang làm cách nào nhận ra, nhưng Phương Việt vẫn quyết định tin tưởng cậu, liền nói: “Anh đi rời lực chú ý của quái vật, cậu nhân cơ hội cứu cái thắng nhóc kia.”
“Phương, Phương Việt?”
Thần sắc Phương Việt ngưng trọng: “Chỉ là vạn nhất…… Nếu thằng nhóc kia chết rồi, cậu cũng phải đem chìa khóa xe lấy ra, biết không.”
Ngô Giang trầm trọng gật gật đầu. Đợi Phương Việt đi, Ngô Giang lại gọi anh lại, lắp bắp dặn dò: “Phương ca, anh phải cẩn thân đấy.”
Phương Việt nhìn cậu ta cười cười, giơ ngón tay cái lên tỏ vẻ không thành vấn đề. Xoay người, nụ tươi cười trên mặt đã nhạt xuống. Lần đo ở phòng học tuy rằng may mắn giết quái vật, nhưng đó là dùng vật nặng đập chết chết. Mà hiện tại vũ khí trong tay chỉ có một cái cây lau nhà, không biết nhược điểm đối mà dưới tình huống tùy tiện tiến công quả thực là cuộc đánh một bên.
Nhưng bọn họ cần phải lấy được chìa khóa, nếu không có phương tiện giao thông sẽ một bước khó đi. Đã vậy thì, đánh cuộc một phen đi. Anh đè thấp thân mình nhanh bước, bay nhanh từ phía sau tiếp cận con quái vật kia. Quái vật giờ phút này rốt cuộc ngừng lại, Phương Việt bắt lấy thời cơ, nhặt một viên đá hung hăng ném qua, động đến đồ vật trên người.
Quái vật trệ một giây, đột nhiên biến mất trong hư không, tiếp theo Phương Việt cảm thấy trên người một cổ lực áp xuống. Thứ đồ kia thế nhưng nháy mắt quăng đến trên người anh. Phương Việt bị áp đảo trên mặt đất, quái vật mở ra cái miệng rộng muốn cắn đầu anh, tránh cũng không thể tránh mùi tanh tưởi nhắm thẳng vào lỗ mũi.
“Phương ca!” Tình thế nguy hiểm, Ngô Giang vốn dĩ muốn lặng lẽ tới gần Quý Tư giờ phút này lại muốn bỏ mắc tất cả xông tới.
Phương Việt rống với cậu: “Ngu ngốc! Đừng đến đây, đi tìm chìa khóa!”
“Phương ca……” Ngô Giang dừng bước, thần sắc khó xử.
“Mẹ nó, mau đi cho anh!” Phương Việt trong lòng nóng nảy, trở tay liền đem cây lau nhà trong tay ném vào trong miệng quái vật.
Ngô Giang rốt cuộc thay đổi phương hướng, bước nhanh về phía Quý Tư. Trong lòng cậu còn ôm một đường hy vọng, cho rằng bạn mình hẳn là còn sống, chỉ là vết thương nhẹ. Nhưng thi thể Quý Tư với bộ quần áo y như đúc, hô hấp không khỏi cứng lại, tiếp theo xuất hiện vô số bi ai.
Tâm tình trầm trọng, Ngô Giang lại thủ hạ không ngừng, ngồi xổm xuống sờ soạng thi thể, quần áo. Phương ca còn đang chiến đấu với cái chết, cậu cần mau chóng tìm được chìa khóa, sau đó đi trợ giúp Phương ca.
Phương Việt vừa đem cây lau nhà ném vào trong miệng quái vật, cây lau liền “răng rắc” một tiếng bị cắn gãy. Anh không khỏi chảy ra một tầng mồ hôi lạnh. Quả nhiên, tên quỷ này tuy rằng thân thể không có sức lực gì, hàm răng lại rất sắc bén, bằng không cũng không thể một ngoạm cắn đứt xương cốt.
Cây lau nhà gãy thành hai đoạn, ở trên có nhiều chỗ hổng sắc bén. Anh hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, một cây cắm mạnh vào đôi mắt quái vật, một cây cắm vào cổ quái vật. Nhưng đối phương lại không đau không ngứa, vẫn kêu gào như cũ nhào lên, nước miếng trong suốt trong miệng dọc theo khóe miệng nhỏ giọt xuống, rớt đến cổ áo Phương Việt.
Au, con quái này không có nhược điểm gì sao, chỉ toàn thân bị đè dẹp lép mới có thể chết?
Cổ áo hơi chút sát tới cổ, Phương Việt lập tức cảm thấy kia làn da giống như bị bỏng cháy đau rát. Nhưng anh căn bản không rảnh bận tâm, nếu lúc này kêu đau làm tốn sức lực, những giây tiếp theo nói không chừng liền rời khỏi nhân thế mất.
“Đi tìm chết đi!” Phương Việt giận không thể át, một chân đá văng quái vật đang dây dưa không thôi, nghiêng ngả lảo đảo đứng lên từ trên mặt đất, trong tay đã không còn vũ khí nào.
Đáng giận, nếu như nơi này có vật nặng nào đó, thì sẽ có thể nhân cơ hội áp chết con quái này. Nhưng sân thể dục trống trải như vậy, nơi nào sẽ có một tảng đá lớn cho anh dùng đây?
Tảng đá? Vật nặng?
Phương Việt một bên cảnh giác quái vật đang từ trên mặt đất bò lên, con mắt đảo lại ngắm tới rồi bãi bóng rổ. Đúng rồi! Kia là đồ vật có thể di động, hơn nữa cũng có trọng lượng nhất định. Nếu dẫn quái vật qua…… Đơn thuần chạy trốn khẳng định không được, đừng nói tốc độ của mình so ra kém xa quái vật, nếu như nó đột nhiên dời mục tiêu theo dõi Ngô Giang thì thảm. Cho nên cần phải mặt hướng tới nó, thời khắc chú ý hướng đi của nó. Nhưng nhìn trên mặt quái vật có tới hai đoạn cây lau nhà, Phương Việt lại không khỏi yên lòng. Hấp dẫn nhiều cừu hận như vậy, nó không thể bỏ mình lúc này.
Nhưng Phương Việt đã quên, đây cũng không phải võng du. Trong trò chơi, NPC sẽ nhằm vào địch nhân có thương tổn lớn nhất để bắt đầu kích, nhưng trong hiện thực quái vật không thể nói chắc chắn như vậy. Nói không chừng thấy Phương Việt đích thị là một khối xương cốt khó gặm, nó dời mục tiêu cũng không kỳ quái.
Cho nên thấy đến quái vật đột nhiên đánh về phía Ngô Giang còn ở một bên sờ soạng, Phương Việt thiếu chút nữa không phản ứng được: “Ngô Giang! Tránh ra!”
Ngô Giang lăn qua bên cạnh, hiểm hiểm tránh thoát một kiếp. Quái vật thật thanh thay đổi phương hướng lại nhằm phía con mồi. Phương Việt giờ phút này đuổi tới, thuận tay nhắt cái cây lau nhà của Ngô Giang ở trên mặt đất, sau đó một phen lao vào đầu quái vật, đánh nó bay xa mấy mét.
“Phương ca……” Ngô Giang bò dậy, “Không có việc gì chứ?”
Phương Việt lại không kịp hàn huyên, chỉ ném xuống một câu “Tiếp tục tìm” rồi chạy về phía quái vật. Cái con quái người cháy đen muốn đứng dậy, liền bị một gậy đánh một phát. Trải qua hai lần chiến đấu, Phương Việt cành thêm kinh nghiệm, con quái vật trừ miệng ra, những nơi khác không hề có chút uy hiếp. Giống hiện tại, chỉ cần cẩn thận không đem gậy vói vào trong miệng nó để cắn, trên cơ bản con quái này sẽ không thể chống cự.
Tiết tấu cứ thé lặp đi lặp lại, thế rồi cũng tới sân bóng bên cạnh. Không biết có phải bởi vì không đánh vào nhược điểm hay không, quái vật vẫn cứ sinh long hoạt hổ, không thấy một chút suy nhược. Nhưng giờ phút này thân thể Phương Việt cũng đã có chút tiêu hao quá mức, hai tay như đều không có tri giác. Nhưng anh không dám thả lỏng, một khi chậm trễ làm quái vật có cơ hội, thì chẳng khác gì kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Một kick cuối cùng.
Anh ném cây lau nhà xuống, đôi tay đỡ lấy quả bóng hướng lên trên, hét lớn một tiếng, quả bóng bị đá bay, nhưng cự ly lại có sự chênh lệch. Phương Việt ý thức được mình tính sai rồi. Anh đánh giá cao sức lực của mình, tóm lại mặc kệ có phải bởi vì thể lực chống đỡ hết nổi không, anh hiện tại căn bản vô pháp đá quả bóng lên cao nữa.
Mắt thấy quái vật đã thoát thân, Phương Việt càng nhanh, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, trực tiếp một chân đá quái vật vào phía dưới môn, nâng một chân còn lại hung hăng đạp xuống, sau đó bản thân cũng tăng cả trong lực đập vào khung.
Giờ phút này, quái vật vô luận đã chịu bất luận công kích gì đều không đau không ngứa phát ra tiếng hét tê tâm liệt phế. Phương Việt sợ nó hấp dẫn đồng bọn lại đây, đem cây lau nhà kia một đầu nhét vào trong miệng nó. Giãy giụa dần dần giảm, Phương Việt thấy đã không có động tĩnh, nhìn lại, mới phát hiện, một gics bị gãy của môn đã đâm vào cái bụng nhô của quái vật nhô, nước đen đang từ bên trong chảy ra.
Đã chết? Quái vật này, rõ ràng đôi mắt cổ bị chọc đến mức không hề phản ứng, không ngờ nhược điểm là ở trên bụng.
Phương Việt nằm liệt dưới đất, chỉ cảm thấy chạy năm km cũng chưa phí thể lực như vậy. Cứ ở chỗ này ngốc lâu như vậy, cái mũo làm sao có thói quen ngửi cái mùi kinh tởm này, khiến cho anh hiện tại muốn há mồm thở dốc cũng không được, sợ là vừa một hít sâu một cái đã phải nhổ ra.
“Phương ca!” Ngô Giang bên kia tựa hồ cũng xong rồi, chạy tới muốn kéo Phương Việt lên. Cậu trách móc cái con quái đã không nhúc nhích, kinh ngạc, “Phương ca, anh lại giết chết một con?”
Đúng vậy, tuy rằng mình cũng bị mệt chết khiếp. Anh mượn lực đứng lên, nửa trọng lượng thân thể đều dựa trên người Ngô Giang: “Cậu tìm được chìa khóa không.”
Ngô Giang nghẹn lời: “Phương ca, xin lỗi……”
“Cái gì?” Phương Việt có dự cảm không tốt.
“Em tìm mãi cũng không có, có thể là đã rớt trên đường……”
Không ngờ, hai người mạo hiểm sinh mệnh, phí nửa ngày công phu, lại chỉ làm việc không công.
“Phương ca, thực xin lỗi……” Ngô Giang nhìn Phương Việt mệt thở hồng hộc, còn mình thành quả gì cũng không có, có lẽ cảm thấy mình vô trách nhiệm, từ ngữ có chút áy náy.
“Cũng không phải cậu sai.” Phương Việt vỗ vỗ bả vai Ngô Giang, “Chúng ta vận khí không tốt thôi.”
Ván đã đóng thuyền, lại oán trời trách đất cũng vu sự vô bổ. Hai người dựa theo kế hoạch định ra tiếp tục đi về phía bãi đỗ xe, có lẽ là thần vận mệnh vẫn chưa vứt bỏ bọn họ, tới địa điểm, vừa lúc gặp phải đoàn người đang chuẩn bị lái xe đi.
Hai người vui mừng khôn xiết chạy qua, nhưng khi thấy thanh biển số xe, Ngô Giang lại thay đổi sắc mặt: “…… Đó là, xe của Quý Tư.”
Hoàn chương 5
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook