Nghe Nói Kiếp Trước Tôi Là Tra Công
-
Chương 39
Vì phòng việc Lý Khiêm kêu cứu gọi những người không liên quan tới, bọn họ nhét vào miệng gã miếng giẻ lau. Miếng giẻ vừa bẩn vừ hôi, mùi máu tanh xộc thẳng lên đầu Lý Khiêm, gã bị sặc đến nước mắt nước mũi giàn giụa.
Tuy rằng doanh trại quy định không thể giết người, nhưng không lâu nữa cả doanh trại đều sẽ bị tàn phá, đến lúc đó quy định này cũng chỉ là một đoạn văn, ai sẽ để ý. Bởi vậy, sau khi chúng khống chế được Lý Khiêm, những kẻ còn lại dùng dây thừng vòng qua cổ trụ gã lại, ra sức kéo.
“Ô ô!” Lý Khiêm liều mạng giãy giụa, tứ chi vung vẩy, đôi mắt biến thành trắng dã.
Lúc này, thứ thuốc trong túi áo gã bị rơi ra, nó lăn đến chân kẻ đang ra sức kéo dây thừng trên cổ Lý Khiêm. Người nọ cúi đầu vừa thấy, trên tay khẽ buông lỏng, nhặt thứ thuốc đó lên. Đồng bạn quát lớn: “Thất thần cáu gì, mau ra tay đi!”
Thanh niên đưa thứ mình vừa phát hiện cho đồng bạn, Lý Khiêm thấy thế, đôi mắt nhìn chằm chằm bình lam lại kêu “Ô ô ô”. Tráng hán chỉ cảm thấy chất lỏng màu lam tươi mát động lòng người, không tự chủ nuốt nước miếng, đạp Lý Khiêm, mắng: “Mẹ nó, đây là cái gì?”
Miệng Lý Khiêm rốt cuộc thoát khỏi thứ mùi tanh tưởi kia, gã vội vàng há miệng thở, vô cùng quý trọng từng ngụm khí trong lành, kết quả lại bị đá một chân: “Mau nói!”
“Đây là, đây là……” Lý Khiêm kỳ thật cũng không biết chất lỏng màu lam được dùng làm gì, “Tôi lấy trên bàn Lộ Tiếu. Lộ Tiếu mấy người cũng biết đúng không? Chính là chỉ huy tuần tra tối cao, quản doanh của doanh trại an toàn……”
Thấy tráng hán lộ vẻ mặt chán ghét, Lý Khiêm lại xum xoe vội vàng nói: “Các người rất ghét y? Tôi cũng rất ghét tên kia, kỳ thật tôi và các người giống nhau……”
Tráng hán lại không để mình bị đẩy vòng vòng: “Nói tóm lại thì nó là gì?”
Thanh âm Lý Khiêm nhỏ đi rất nhiều: “Tôi cũng không rõ lắm……”
“Vậy mày còn biết gì!” Tráng hán không thể nhịn được nữa, đá Lý Khiêm ngã trên mặt đất, lấy bình vào nhà, đi xin chỉ thị của lão Trương.
Hàm răng Lý Khiêm buông lỏng, trong miệng một mảnh huyết tinh, quỳ rạp trên mặt đất thở dốc. Đáy lòng gã khơi mọi căm ghét, vừa căm ghét người đàn ông này, vừa căm ghét cả Phương Việt và Lộ Tiếu. Nếu không phải vì hai người, gã làm sao lại rơi vào hiểm cảnh, khiến hiện tại biến thành cửu tử nhất sinh. Nếu không phải bình thuốc này giúp gã kéo dài thời gian, nếu không hiện tại cũng không có cửa sống nữa.
Nhưng kế tiếp nên làm như thế nào, quả thực gã không biết, căn bản không có khả năng cậy mạnh đột phá. Trừ phi bản thân gã còn hữu dụng, nếu không những người này sẽ không lưu lại tính mạng của gã.
Ít lâu sau, tráng hán đi ra, ý bảo những người khác, bảo bọn họ áp Lý Khiêm vào. Lão Trương ngồi chỗ cũ: “Thứ này cậu lấy ở đâu?”
Lý Khiêm do dự trong chốc lát, đang suy xét nên nói lời nói thật hay là lời nói dối, mắt thấy tráng hán không kiên nhẫn chuẩn bị đánh người, vội la lên: “Là tôi trộm tới! Bởi vì vẫn luôn khó chịu với tên kia.”
“Ta nói này.” Trương lão lại cười, “Làm sao lại có chuyện đó, y sao có thể qua lại với loại người như cậu.”
Lý Khiêm nghe xong trong lòng có khí, lại không dám phát tác, thấp giọng hỏi: “…… Đó là cái gì?”
Lão Trương tránh mà không đáp, ngược lại hỏi: “Cậu muốn sống?” Lý Khiêm vội gật đầu không ngừng, rồi lại nghe người nọ nói, “Được rồi, vậy cậu quay lại đó trộm thuốc tiếp đi.”
Lý Khiêm dĩ nhiên đáp ứng, vô luận trộm hay không ăn trộm, trước mắt quan trọng nhất chính là bảo trụ tánh mạng.
Bất quá nói trở về, làm theo yêu cầu hay báo cho quản lý doanh trại, không quan tâm chuyện ghét Lộ Tiếu như thế nào, gã cũng không muốn ở cùng phần tử khủng bố đợi chúng nổi điên. Cho nên nếu có thể rời đi, bước đầu tiên phải làm đó là mật báo.
Cùng đấu với Bạch Phong, Phương Việt ngộ ra hai việc. Một là, thật may mắn vì Bạch Phong tuy rằng hay bắt người về ‘làm việc’, nhưng ít ra không giết người cho vui. Với thực lực cường đại lúc này của cậu ta, đủ để khiến dị hình coi cậu ta là một kẻ thù kiêng kị nhất.
Thứ hai, đó là hiểu được đặc tính của thuốc. Đích xác, tố chất được đề cao, thậm chí làm giảm cảm giác đau, dù thương đau cũng cảm thụ không được. Nhưng mà thời gian chỉ có một phút đồng hồ, dược hiệu sau khi kết thúc, đau đớn thành trăm thành ngàn lần mà đánh úp lại, tệ nhất chính là, bởi vì chiến đấu trên đường không có đau đớn, bị thương cũng không phát hiện, mọi vết thương như tích tụ lại sau một hồi chiến đấu – Cơn đau nhân lên theo cấp số bội.
Trừ khoảng thoài gian tận thế, Phương Việt từ bé tới lớn chưa từng bị thương, giờ thì hay bị thương nhiều nên kỹ thuật băng bó tăng lên. Băng cho mình xong, quay đầu nhìn, lại thấy Bạch Phong đã thay một thân quần áo sạch sẽ nằm ở trên giường.
“Cậu muốn ngủ?” Phương Việt chạy qua, muốn dò hỏi về chuyện thuốc, lại phát hiện trên cánh tay trắng nõn của Bạch Phong xuất hiện vết rạch, ngoài ra còn mấy chỗ trầy da, “Khoan đã, cậu không bôi thuốc à?”
“Phiền quá. Mấy vết thương đó rồi nó sẽ tự khỏi.”
Phương Việt nhíu mày, bỗng nhiên duỗi tay kéo áo của Bạch Phong, lộ ra thân thể tái nhợt thon gầy. Trên bụng lộ ra cả xương sườn, nhìn rất ghê người.
Quả nhiên, Bạch Phong dù mạnh, cũng không phải thân thể kim cương ngoại bất nhập. Bình thường đã khá mạnh, nhưng khi Phương Việt uống thuốc, chỉ cần trúng một kích, thân thể nhân loại thật sự khó có thể thừa nhận. Xương sườn không gãy đã là vạn hạnh.
Phương Việt nghẹn họng nhìn trân trối: “Cứ như vậy mà ngủ…… Cậu không đau sao.”
Bạch Phong hất tay Phương Việt ra: “Không đau, anh muốn làm gì.”
“Không đau? Xương sườn của cậu sắp gãy đến nơi mà còn không đau!?” Phương Việt xoay người đi lấy thuốc, “Để tôi.”
Bạch Phong không kiên nhẫn kéo quần áo: “Dong dài, qua mấy ngày là tốt ngay.”
Phương Việt cầm thuốc trở về ngồi vào mép giường, lại lần nữa vén áo Bạch Phong lên, bắt đầu mở thuốc đắp lên vết thương. Cũng không phải anh xen vào việc người khác, chỉ là vì anh gây thương tích cho cậu ta, nếu ảnh hưởng đến hành động ngày sau thì sẽ rất phiền toái. Bạch Phong xem ra ngày thường cùng bị thương, bởi vậy căn bản không rõ miệng vết thương chuyển biến nghiêm trọng thế nào.
Bạch Phong trừng lớn đôi mắt, ngẩng đầu nhìn chằm chằm miệng vết thương. Phương Việt thả nhẹ lực đạo, bôi thuốc đến xung quanh: “Đau à?”
“Không……” khuôn mặt Bạch Phong đúng kiểu một lời khó nói hết, “Ấm áp dễ chịu.”
Phương Việt kỳ quái, thuốc này lúc bôi lên là lạnh, như thế nào lại là ấm áp, chẳng lẽ là quá thời hạn? Vì thế anh không tự chủ được muốn đi tìm ngày sản xuất, còn không tìm được, thuốc trên tay đã bị người đoạt lấy.
Bạch Phong kỳ dị nói: “Nhiệt độ cơ thể anh rất cao.”
“Là cậu quá thấp.” Phương Việt phun tào, “Quả thực thấp hơn người bình thường.” Anh chậm rãi bôi thuôc xung quanh, lòng bàn tay lơ đãng gian chạm qua các vết sẹo gập ghềnh, không khỏi dừng lại.
Nhớ rõ lúc trước từng dò hỏi tại sao lại bị thương, nhưng lại bị phản bác cho nhớ không rõ. Nếu Bạch Phong không nói dối, nói vậy người này nhất định có quá khứ không đẹp. Mà một người thường như anh liệu có biết được về một người có năng lực như cậu ta.
“Đúng rồi,” Phương Việt nỗ lực đem lực chú ý từ những vết sẹo khủng bố đi nơi khác, “Cậu lấy thuốc này ở đâu vậy?”
“Từ một cô gái.”
Phương Việt ngẩn ra: “Là cậu đêm nay theo dõi người kia?”
Tầm mắt Bạch Phong đặt trên người Phương Việt, cười như không cười: “Đúng vậy, sao anh chú ý vậy?”
“Cô ta là ai.”
“Không quen.”
Phương Việt cảm thấy Bạch Phong không quá muốn nói về chuyện này, đưa nghi vấn nghẹn về. Kéo quần áo cho cậu ta xong, cất thuốc trị thương, lại đi thổi tắt ngọn nến, phòng tức khắc rơi vào màn đêm, duỗi tay không thấy năm ngón tay. Phương Việt trên giường tìm thấy vị trí nằm, liền cảm giác sau lưng có người dựa vào.
“Này.” Bạch Phong kéo tay anh, “Anh giúp tôi xoa xoa đi.”
Thân thể Phương Việt cứng đờ, lật thân qua, không ngờ Bạch Phong cách gần như vậy, chóp mũi như chạm vào nhau, vừa lúc đối diện với cặp mắt u án đó.
“Xoa cái gì?”
Bạch pmPhong không kiên nhẫn, trực tiếp đặt tay anh lên bụng: “Nơi này.”
Nơi đó vừa là nơi từng được bôi thuốc. Phương Việt nghe theo xoa lên: “Không phải không đau à?”
“A, không đau. Nhưng như vậy mới thoải mái.” Bạch Phong nhắm hai mắt, giấu đi đáy mắt u ám và tối tăm, “Tay anh thực ấm áp.”
Phương Việt ngẩn ra, biệt nữu mà dời tầm mắt. Cả căn phòng một lần nữa lâm vào lặng im, tràn ngập bầu không khí không biết tên. Đương nhiên, đây có lẽ chỉ có Phương Việt cảm thấy xấu hổ, bởi vì Bạch Phong đã mặc kệ trời đất mà đi ngủ.
Trần Cảnh Tông ở trong không gian lo sợ bất an một ngày. Bên trong tuy rằng an toàn, nhưng không thể biết được tình huống bên ngoài, cho nên hắn không biết mình mất tích có tạo ra sóng to gió lớn hay không, cả ngày đều tâm thần không yên.
Trần Cảnh Tông dừng bước chân, nghĩ thầm cứ nghẹn ở bên trong nghĩ đông nghĩ tây, chi bằng đánh cuộc một phen đi ra ngoài nhìn xem, nếu có nguy hiểm lại trốn vào trong. Hắn nhấp nhấp môi, tâm thần vừa động, hoàn cảnh biến hóa, trong nháy mắt liền đi ra bên ngoài.
Mặt trời đã cao ba cây sào, trong phòng không có ai. Ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ, bay múa một màn bụi. Cùng lúc trước xem ra cũng không có biến hóa quá lớn. Nhưng dường như không….
Quả nhiên, chuyện mất tích bị phát hiện, hơn nữa thực rõ ràng mọi hoài nghi đều đổ lên đầu Phương Việt.
Nhân lúc hai người không ở, Trần Cảnh Tông chạy nhanh ra ngoài, lẫn vào đám người. Bất quá những người qua đường thấy hắn cũng không phản ứng gì, có lẽ chuyện không gian chưa bại lộ. Nhưng mà chính như vậy, bả vai đột nhiên bị người bắt lấy. Trong lòng nhảy dựng, giả vờ trấn định quay đầu lại, lại là một gương mặt quen thuộc.
Đối phương nhăn mày thật chặt, không nói gì, ý bảo hắn cùng mình rời đi. Trần Cảnh Tông đành phải yên lặng đi theo phía sau, hai người cùng nhau tới toàn nhà quản lý.
“Nghe nói cậu mất tích.” Lộ Tiếu đóng cửa lại, đi thẳng vào vấn đề.
Trần Cảnh Tông hé miệng, lại lắc đầu: “Anh sẽ không tin.”
“Không tin cậu mất tích, hay là không tin cậu đột nhiên biến mất.”
Trần Cảnh Tông á khẩu không trả lời được: “Anh nếu đều đã biết, còn hỏi tôi làm gì.”
“Là thật sự?” Lộ Tiếu vốn dĩ bán tín bán nghi, tại đây rốt cuộc hoàn toàn tin phục, “Cậu như thế nào lại có loại lực lượng này.”
Chuyện bại lộ rốt cuộc vẫn tới. Từ khi có loại năng lực này, hắn đã chuẩn bị để tiếp nhận tất cat, cũng mấy lần tưởng tượng nên đáp lại vấn đề này như thế nào. Nhưng trong lúc này, những suy nghĩ đã chuẩn bị đều ném đi đâu hết, cái gì cũng nghĩ không ra.
“Đó là sau khi tôi bị tai nạn giao thông. Tỉnh lại liền thức tỉnh năng lực, tôi cũng không rõ vì sao mình lại có nó.” Trần Cảnh Tông thở dài, “Anh sẽ nói cho thượng cấp ư? Vì nghiên cứu xem năng lực sinh ra như thế nào, sẽ bắt tôu đi làm thực nghiệm.”
Hoàn chương 39
Tuy rằng doanh trại quy định không thể giết người, nhưng không lâu nữa cả doanh trại đều sẽ bị tàn phá, đến lúc đó quy định này cũng chỉ là một đoạn văn, ai sẽ để ý. Bởi vậy, sau khi chúng khống chế được Lý Khiêm, những kẻ còn lại dùng dây thừng vòng qua cổ trụ gã lại, ra sức kéo.
“Ô ô!” Lý Khiêm liều mạng giãy giụa, tứ chi vung vẩy, đôi mắt biến thành trắng dã.
Lúc này, thứ thuốc trong túi áo gã bị rơi ra, nó lăn đến chân kẻ đang ra sức kéo dây thừng trên cổ Lý Khiêm. Người nọ cúi đầu vừa thấy, trên tay khẽ buông lỏng, nhặt thứ thuốc đó lên. Đồng bạn quát lớn: “Thất thần cáu gì, mau ra tay đi!”
Thanh niên đưa thứ mình vừa phát hiện cho đồng bạn, Lý Khiêm thấy thế, đôi mắt nhìn chằm chằm bình lam lại kêu “Ô ô ô”. Tráng hán chỉ cảm thấy chất lỏng màu lam tươi mát động lòng người, không tự chủ nuốt nước miếng, đạp Lý Khiêm, mắng: “Mẹ nó, đây là cái gì?”
Miệng Lý Khiêm rốt cuộc thoát khỏi thứ mùi tanh tưởi kia, gã vội vàng há miệng thở, vô cùng quý trọng từng ngụm khí trong lành, kết quả lại bị đá một chân: “Mau nói!”
“Đây là, đây là……” Lý Khiêm kỳ thật cũng không biết chất lỏng màu lam được dùng làm gì, “Tôi lấy trên bàn Lộ Tiếu. Lộ Tiếu mấy người cũng biết đúng không? Chính là chỉ huy tuần tra tối cao, quản doanh của doanh trại an toàn……”
Thấy tráng hán lộ vẻ mặt chán ghét, Lý Khiêm lại xum xoe vội vàng nói: “Các người rất ghét y? Tôi cũng rất ghét tên kia, kỳ thật tôi và các người giống nhau……”
Tráng hán lại không để mình bị đẩy vòng vòng: “Nói tóm lại thì nó là gì?”
Thanh âm Lý Khiêm nhỏ đi rất nhiều: “Tôi cũng không rõ lắm……”
“Vậy mày còn biết gì!” Tráng hán không thể nhịn được nữa, đá Lý Khiêm ngã trên mặt đất, lấy bình vào nhà, đi xin chỉ thị của lão Trương.
Hàm răng Lý Khiêm buông lỏng, trong miệng một mảnh huyết tinh, quỳ rạp trên mặt đất thở dốc. Đáy lòng gã khơi mọi căm ghét, vừa căm ghét người đàn ông này, vừa căm ghét cả Phương Việt và Lộ Tiếu. Nếu không phải vì hai người, gã làm sao lại rơi vào hiểm cảnh, khiến hiện tại biến thành cửu tử nhất sinh. Nếu không phải bình thuốc này giúp gã kéo dài thời gian, nếu không hiện tại cũng không có cửa sống nữa.
Nhưng kế tiếp nên làm như thế nào, quả thực gã không biết, căn bản không có khả năng cậy mạnh đột phá. Trừ phi bản thân gã còn hữu dụng, nếu không những người này sẽ không lưu lại tính mạng của gã.
Ít lâu sau, tráng hán đi ra, ý bảo những người khác, bảo bọn họ áp Lý Khiêm vào. Lão Trương ngồi chỗ cũ: “Thứ này cậu lấy ở đâu?”
Lý Khiêm do dự trong chốc lát, đang suy xét nên nói lời nói thật hay là lời nói dối, mắt thấy tráng hán không kiên nhẫn chuẩn bị đánh người, vội la lên: “Là tôi trộm tới! Bởi vì vẫn luôn khó chịu với tên kia.”
“Ta nói này.” Trương lão lại cười, “Làm sao lại có chuyện đó, y sao có thể qua lại với loại người như cậu.”
Lý Khiêm nghe xong trong lòng có khí, lại không dám phát tác, thấp giọng hỏi: “…… Đó là cái gì?”
Lão Trương tránh mà không đáp, ngược lại hỏi: “Cậu muốn sống?” Lý Khiêm vội gật đầu không ngừng, rồi lại nghe người nọ nói, “Được rồi, vậy cậu quay lại đó trộm thuốc tiếp đi.”
Lý Khiêm dĩ nhiên đáp ứng, vô luận trộm hay không ăn trộm, trước mắt quan trọng nhất chính là bảo trụ tánh mạng.
Bất quá nói trở về, làm theo yêu cầu hay báo cho quản lý doanh trại, không quan tâm chuyện ghét Lộ Tiếu như thế nào, gã cũng không muốn ở cùng phần tử khủng bố đợi chúng nổi điên. Cho nên nếu có thể rời đi, bước đầu tiên phải làm đó là mật báo.
Cùng đấu với Bạch Phong, Phương Việt ngộ ra hai việc. Một là, thật may mắn vì Bạch Phong tuy rằng hay bắt người về ‘làm việc’, nhưng ít ra không giết người cho vui. Với thực lực cường đại lúc này của cậu ta, đủ để khiến dị hình coi cậu ta là một kẻ thù kiêng kị nhất.
Thứ hai, đó là hiểu được đặc tính của thuốc. Đích xác, tố chất được đề cao, thậm chí làm giảm cảm giác đau, dù thương đau cũng cảm thụ không được. Nhưng mà thời gian chỉ có một phút đồng hồ, dược hiệu sau khi kết thúc, đau đớn thành trăm thành ngàn lần mà đánh úp lại, tệ nhất chính là, bởi vì chiến đấu trên đường không có đau đớn, bị thương cũng không phát hiện, mọi vết thương như tích tụ lại sau một hồi chiến đấu – Cơn đau nhân lên theo cấp số bội.
Trừ khoảng thoài gian tận thế, Phương Việt từ bé tới lớn chưa từng bị thương, giờ thì hay bị thương nhiều nên kỹ thuật băng bó tăng lên. Băng cho mình xong, quay đầu nhìn, lại thấy Bạch Phong đã thay một thân quần áo sạch sẽ nằm ở trên giường.
“Cậu muốn ngủ?” Phương Việt chạy qua, muốn dò hỏi về chuyện thuốc, lại phát hiện trên cánh tay trắng nõn của Bạch Phong xuất hiện vết rạch, ngoài ra còn mấy chỗ trầy da, “Khoan đã, cậu không bôi thuốc à?”
“Phiền quá. Mấy vết thương đó rồi nó sẽ tự khỏi.”
Phương Việt nhíu mày, bỗng nhiên duỗi tay kéo áo của Bạch Phong, lộ ra thân thể tái nhợt thon gầy. Trên bụng lộ ra cả xương sườn, nhìn rất ghê người.
Quả nhiên, Bạch Phong dù mạnh, cũng không phải thân thể kim cương ngoại bất nhập. Bình thường đã khá mạnh, nhưng khi Phương Việt uống thuốc, chỉ cần trúng một kích, thân thể nhân loại thật sự khó có thể thừa nhận. Xương sườn không gãy đã là vạn hạnh.
Phương Việt nghẹn họng nhìn trân trối: “Cứ như vậy mà ngủ…… Cậu không đau sao.”
Bạch Phong hất tay Phương Việt ra: “Không đau, anh muốn làm gì.”
“Không đau? Xương sườn của cậu sắp gãy đến nơi mà còn không đau!?” Phương Việt xoay người đi lấy thuốc, “Để tôi.”
Bạch Phong không kiên nhẫn kéo quần áo: “Dong dài, qua mấy ngày là tốt ngay.”
Phương Việt cầm thuốc trở về ngồi vào mép giường, lại lần nữa vén áo Bạch Phong lên, bắt đầu mở thuốc đắp lên vết thương. Cũng không phải anh xen vào việc người khác, chỉ là vì anh gây thương tích cho cậu ta, nếu ảnh hưởng đến hành động ngày sau thì sẽ rất phiền toái. Bạch Phong xem ra ngày thường cùng bị thương, bởi vậy căn bản không rõ miệng vết thương chuyển biến nghiêm trọng thế nào.
Bạch Phong trừng lớn đôi mắt, ngẩng đầu nhìn chằm chằm miệng vết thương. Phương Việt thả nhẹ lực đạo, bôi thuốc đến xung quanh: “Đau à?”
“Không……” khuôn mặt Bạch Phong đúng kiểu một lời khó nói hết, “Ấm áp dễ chịu.”
Phương Việt kỳ quái, thuốc này lúc bôi lên là lạnh, như thế nào lại là ấm áp, chẳng lẽ là quá thời hạn? Vì thế anh không tự chủ được muốn đi tìm ngày sản xuất, còn không tìm được, thuốc trên tay đã bị người đoạt lấy.
Bạch Phong kỳ dị nói: “Nhiệt độ cơ thể anh rất cao.”
“Là cậu quá thấp.” Phương Việt phun tào, “Quả thực thấp hơn người bình thường.” Anh chậm rãi bôi thuôc xung quanh, lòng bàn tay lơ đãng gian chạm qua các vết sẹo gập ghềnh, không khỏi dừng lại.
Nhớ rõ lúc trước từng dò hỏi tại sao lại bị thương, nhưng lại bị phản bác cho nhớ không rõ. Nếu Bạch Phong không nói dối, nói vậy người này nhất định có quá khứ không đẹp. Mà một người thường như anh liệu có biết được về một người có năng lực như cậu ta.
“Đúng rồi,” Phương Việt nỗ lực đem lực chú ý từ những vết sẹo khủng bố đi nơi khác, “Cậu lấy thuốc này ở đâu vậy?”
“Từ một cô gái.”
Phương Việt ngẩn ra: “Là cậu đêm nay theo dõi người kia?”
Tầm mắt Bạch Phong đặt trên người Phương Việt, cười như không cười: “Đúng vậy, sao anh chú ý vậy?”
“Cô ta là ai.”
“Không quen.”
Phương Việt cảm thấy Bạch Phong không quá muốn nói về chuyện này, đưa nghi vấn nghẹn về. Kéo quần áo cho cậu ta xong, cất thuốc trị thương, lại đi thổi tắt ngọn nến, phòng tức khắc rơi vào màn đêm, duỗi tay không thấy năm ngón tay. Phương Việt trên giường tìm thấy vị trí nằm, liền cảm giác sau lưng có người dựa vào.
“Này.” Bạch Phong kéo tay anh, “Anh giúp tôi xoa xoa đi.”
Thân thể Phương Việt cứng đờ, lật thân qua, không ngờ Bạch Phong cách gần như vậy, chóp mũi như chạm vào nhau, vừa lúc đối diện với cặp mắt u án đó.
“Xoa cái gì?”
Bạch pmPhong không kiên nhẫn, trực tiếp đặt tay anh lên bụng: “Nơi này.”
Nơi đó vừa là nơi từng được bôi thuốc. Phương Việt nghe theo xoa lên: “Không phải không đau à?”
“A, không đau. Nhưng như vậy mới thoải mái.” Bạch Phong nhắm hai mắt, giấu đi đáy mắt u ám và tối tăm, “Tay anh thực ấm áp.”
Phương Việt ngẩn ra, biệt nữu mà dời tầm mắt. Cả căn phòng một lần nữa lâm vào lặng im, tràn ngập bầu không khí không biết tên. Đương nhiên, đây có lẽ chỉ có Phương Việt cảm thấy xấu hổ, bởi vì Bạch Phong đã mặc kệ trời đất mà đi ngủ.
Trần Cảnh Tông ở trong không gian lo sợ bất an một ngày. Bên trong tuy rằng an toàn, nhưng không thể biết được tình huống bên ngoài, cho nên hắn không biết mình mất tích có tạo ra sóng to gió lớn hay không, cả ngày đều tâm thần không yên.
Trần Cảnh Tông dừng bước chân, nghĩ thầm cứ nghẹn ở bên trong nghĩ đông nghĩ tây, chi bằng đánh cuộc một phen đi ra ngoài nhìn xem, nếu có nguy hiểm lại trốn vào trong. Hắn nhấp nhấp môi, tâm thần vừa động, hoàn cảnh biến hóa, trong nháy mắt liền đi ra bên ngoài.
Mặt trời đã cao ba cây sào, trong phòng không có ai. Ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ, bay múa một màn bụi. Cùng lúc trước xem ra cũng không có biến hóa quá lớn. Nhưng dường như không….
Quả nhiên, chuyện mất tích bị phát hiện, hơn nữa thực rõ ràng mọi hoài nghi đều đổ lên đầu Phương Việt.
Nhân lúc hai người không ở, Trần Cảnh Tông chạy nhanh ra ngoài, lẫn vào đám người. Bất quá những người qua đường thấy hắn cũng không phản ứng gì, có lẽ chuyện không gian chưa bại lộ. Nhưng mà chính như vậy, bả vai đột nhiên bị người bắt lấy. Trong lòng nhảy dựng, giả vờ trấn định quay đầu lại, lại là một gương mặt quen thuộc.
Đối phương nhăn mày thật chặt, không nói gì, ý bảo hắn cùng mình rời đi. Trần Cảnh Tông đành phải yên lặng đi theo phía sau, hai người cùng nhau tới toàn nhà quản lý.
“Nghe nói cậu mất tích.” Lộ Tiếu đóng cửa lại, đi thẳng vào vấn đề.
Trần Cảnh Tông hé miệng, lại lắc đầu: “Anh sẽ không tin.”
“Không tin cậu mất tích, hay là không tin cậu đột nhiên biến mất.”
Trần Cảnh Tông á khẩu không trả lời được: “Anh nếu đều đã biết, còn hỏi tôi làm gì.”
“Là thật sự?” Lộ Tiếu vốn dĩ bán tín bán nghi, tại đây rốt cuộc hoàn toàn tin phục, “Cậu như thế nào lại có loại lực lượng này.”
Chuyện bại lộ rốt cuộc vẫn tới. Từ khi có loại năng lực này, hắn đã chuẩn bị để tiếp nhận tất cat, cũng mấy lần tưởng tượng nên đáp lại vấn đề này như thế nào. Nhưng trong lúc này, những suy nghĩ đã chuẩn bị đều ném đi đâu hết, cái gì cũng nghĩ không ra.
“Đó là sau khi tôi bị tai nạn giao thông. Tỉnh lại liền thức tỉnh năng lực, tôi cũng không rõ vì sao mình lại có nó.” Trần Cảnh Tông thở dài, “Anh sẽ nói cho thượng cấp ư? Vì nghiên cứu xem năng lực sinh ra như thế nào, sẽ bắt tôu đi làm thực nghiệm.”
Hoàn chương 39
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook