Nghe Nói Kiếp Trước Tôi Là Tra Công
-
Chương 28
Giảm tốc độ xe xuống, Phương Việt còn chưa kịp phản ứng lại, đã thấy Bạch Phong dừng xe xoay người, kéo chiếc mũ bảo hiểm của cậu bé ném lên mặt đất.
Trong mũ bảo hiểm văng ra một đống nôn, bốc lên một mùi tanh tưởi. Phương Việt tự nhìn tay, giữa các khe hở ngón tay dính chất lỏng sền sệt không rõ, trắng trắng đen đen vô cùng ghê tởm.
Cậu bé bị say xe.
“Mi phun lên trên người ta rồi.” Bạch Phong nắm lấy cổ áo cậu bé, chán ghét nói.
Cậu bé há miệng thở dốc, tựa hồ có gì muốn nói. Nhưng thay cho lời nói thì càng nhiều đợt ói, mắt thấy đã sắp phun lên ngực người đối diện, Bạch Phong đột nhiên biến mất, để lại đống hỗn độn trên xe.
Bạch Phong giây tiếp theo hiện thân bên cạnh xe, thấy cái ‘toạ kị’ mà mình âu yếm bị làm dơ, giận đến mức phát cười, sau đó giơ súng ra đặt vào ót của cậu bé.
“Muốn chết sao.”
Cậu bé bị giật thót, vô cùng sửng sốt, tựa hồ cũng không biết cái thứ đen bóng kia là cái gì.
“Này!” Phương Việt đem kéo cậu bé ra phía sau, che ở phía trước, “Cậu đừng xúc động, rửa sạch là được chứ gì!”
Bạch Phong nghiêng đầu nhìn anh, còn chưa mở miệng, lại nghe “Ô oa” một tiếng, Phương Việt đột nhiên cảm thấy phần lưng ẩm ướt. Quay đầu nhìn lại, cậu bé đang che miệng, tròn xoe đôi mắt không biết làm sao.
Phương Việt không khỏi lạnh mặt.
Thằng nhóc đến tột cùng ăn cái gì mà phun nhiều như vậy! Người bị nó phun lên trên người là anh đây không có chuyện không khó chịu đâu!
Sau một trận trận gà bay chó sủa, hai người quyết định tạm thời dừng chân nghỉ ngoài trời. Cậu bé xem chừng đã phun sạch sẽ, Phương Việt để nó đi súc miệng ngủ, còn mình thì rửa sạch máy xe.
Lúc đi ngang qua Bạch Phong, vừa vặn thấy cậu ta cởi áo, ngồi xếp bằng ngồi dưới đất dùng khăn lông lau mình.
Phương Việt trước không chú ý, hiện tại nhìn mới phát hiện trên người người này co rất nhiều vết sẹo, nhan sắc kém, rồi cả những vết thâm tái nhợt trên da thịt, như dây đằng leo, lại như tơ nhện bao vây. Nhưng kia vết sẹo không giống nhau, thậm chí có vết có thể chỉ các đây mấy năm. Chỉ là lúc ấy chính là thời kì hoà bình, Bạch Phong cũng chỉ là một đứa trẻ, làm sao phải chịu những vết thương như vậy?
Phương Việt không khỏi đến gần Bạch Phong muốn nhìn rõ ràng một ít, hư ảnh nhoáng lên, người nọ lại không thấy. Giây tiếp theo, cổ truyền đến xúc cảm lạnh lẽo.
“Chuyện gì.” Thanh âm lương bạc của Bạch Phong vang lên bên tai, “Chuẩn bị tốt để tỉ thí chưa?”
Phương Việt không dao động: “Tôi thấy cậu chà lưng không tiện, nghĩ muốn giúp.” Anh bất đắc dĩ phát hiện, mình tựa hồ càng ngày càng thích ứng chuyện đối phó Bạch Phong.
“Chà lưng?” Bạch Phong không có hứng thú, thu đao trở về đi, “Nhàm chán.”
Cậu ta ngồi trở lại tại chỗ tiếp tục lau mình: “Về sau đừng từ sau lưng đến gần tôi.”
“Biết rồi.”
Tuy rằng bị cự tuyệt vô tình, nhưng Phương Việt vẫn đi qua ngồi bên cạnh cậu ta, đi thẳng vào vấn đề: “Trên người của cậu có rất nhiều vết thương, là khi nào?”
Đây không phải chuyện muốn tìm hiểu về Bạch Phong, chỉ là nếu có liên hệ với câu nói nói “Trời sinh dị năng” trước đó, Phương Việt hoài nghi chuyện năng lực phát sinh có quan hệ tới vết sẹo. Chẳng lẽ đã trải qua chuyện gì, khi tỉnh dậy mới đạt được siêu năng lực?
Haki: Đọc truyện nhiều quá rồi anh ơi ( ̄▽ ̄)
Tay Bạch Phong khẽ động: “Nhớ không rõ.”
Phương Việt không buông tha mà tiếp tục truy vấn: “Vậy cậu có trải qua chuyện gì không? Vết thương có quan hệ gì đến năng lực không?”
“Thật phiền, đã nói là nhớ không rõ!”
Phương Việt chỉ cảm thấy trên mặt tê rần, duỗi tay sờ mới phát hiện là khăn lông. Lại nhìn đứa nhỏ, đã mặc quần áo sạch sẽ nghiêng người nằm một bên, giống như không muốn trò chuyện.
Mới đầu lúc đi theo Bạch Phong, Phương Việt lo lắng quái vật đánh lén, đưa ra ý muốn thay phiên đứng gác, nhưng đối phương không phản ứng anh, nên ngủ hay tỉnh. Phương Việt mấy ngày hôm trước đều thức suốt đêm, sau lại thật sự chịu không nổi nên đã ngủ, khi tỉnh lại, thế nhưng lại phát hiện quanh thân đều là mấy con quái vật nằm chết.
Khi đó anh mới hiểu được, Bạch Phong căn bản không cần gác đêm, bởi vì căn bản không có con gì có thể đến gần cậu ta. Một khi phát hiện nguy hiểm, cậu ta có thể lập tức thanh tỉnh giải quyết ngay, sau đó không hề dây dưa mà tiếp tục ngủ.
Bóng đêm phủ xuống, tiếng ve ồn ào không dứt bên tai. Phương Việt ngủ đến mơ mơ màng màng, mơ hồ nghe thấy tiếng khóc nức nở. Anh mở con mắt nhập nhèm buồn ngủ, cái bóng gầy yếu của cậu bé in vào mắt. Bả vai cậu bé run rẩy, thỉnh thoảng truyền đến tiếng mũi run rẩy.
Khóc?
Phương Việt thanh tỉnh rất nhiều, nhưng không biết nên làm như thế nào cho phải. Anh chưa từng trông trẻ con, càng không trông cậy vào Bạch Phong sẽ dỗ —— ngẫm lại liền cảm thấy lạnh người.
Đứa trẻ không muốn đánh thức hai người, nỗ lực kìm nén, nhưng thanh âm nghẹn ngào vẫn thoát ra từ tận cổ họng.
“Này.” Phương Việt đè thấp thanh gọi nó.
Thân thể cậu cứng đờ, tiếng khóc như băng từ mắc kẹt đột nhiên biến mất.
Được rồi, đây rõ ràng là đang sợ hãi. Phương Việt thật sự không hiểu, tuy rằng anh lớn lên không có gương mặt hiền từ như vậy, nhưng nhìn cũng không phải người xấu, dọc theo đường đi không đánh không mắng, có cái gì phải sợ.
Nội tâm Phương Việt phức tạp, dịch đến bên người cậu bé nằm xuống: “Em khóc cái gì.”
Đứa bé khụt khịt: “Xin, xin lỗi, em không khóc.”
“Nhớ mẹ à?”
Cậu bé không đáp, cái mũi hồng hồng, nhịn không khóc thành tiếng, nhưng nước mắt vẫn rơi như mưa.
Không xong rồi, không nên nhắc lại, lần này khóc càng thêm nhiều. Phương Việt luống cuống, duỗi tay lau nước mắt trên mặt cậu bé: “Được rồi! Để anh kể chuyện cười cho em, em đừng khóc nữa.”
Cậu bé mở hai mắt nhìn anh.
“Trên đường có một quả chuối đang đi, nó cảm thấy rất nóng, thế rồi nó cởi sạch quần áo, kết quả vì bị vướng nên ngã sấp mặt.”
Cậu bé: “……”
Phương Việt: “……”
Mắt lớn nhìn mắt nhỏ, miệng cậu bé bỗng run tun, lớn tiếng khóc: “Huhu, chẳng có gì buồn cười cả!”
Phương Việt sợ đánh thức Bạch Phong, “Hư —— hư ——” nửa ngày không có tác dụng, đành phải kéo câuk bé vào trong lòng ngực che miệng cậu. Ai ngờ câuk bé có chỗ dựa vào, ngược lại càng khóc càng lớn, hai tay nhỏ kéo lấy quần áo Phương Việt, nước mũi nước miếng cọ sạch, không ngừng kêu “mẹ mẹ”.
A, thật không còn cách.
Tâm Phương Việt lạnh như tro tàn, nghĩ thầm sớm biết thì đã mặc kệ nó, chờ cậu bé tự khóc mệt rồi ngủ. Như vậy mãi thì Bạch Phong khẳng định sẽ bị đánh thức, sau đó lại muốn giết chết đứa bé ngay.
Anh đưa mắt nhìn nơi cậu ta đang ngủ, lại nháy mắt ngơ ngẩn. Cậu ta đã sớm tỉnh, đang vô cảm nhìn chằm chằm bên này, cũng không biết đã nhìn trò khôi hài này bao lâu. May mà tựa hồ không có dấu hiệu tức giận, chỉ không tiếng động mà làm mấy khẩu hình, liền lật thân tiếp tục ngủ.
Phương Việt bắt chước khẩu hình tự thuật một lần, sau khi hiểu ra, cảm thấy có chút mất mặt.
Vì tối hôm đó Phương Việt ngủ không ngon, sáng sớm tỉnh lại bằng hai mắt gấu trúc. Đôi mắt cậu bé thì vừa hồng vừa sưng, vô cùng đáng thương.
Khi chuẩn bị lên đường, cậu bé giữ chặt Phương Việt, do do dự dự móc từ trong túi ra một tấm ảnh chụp đưa cho anh. Đó là ảnh gia đình, Phương Việt nhìn ảnh chụp chung, kinh ngạc nhìn về phía đứa bé.
“Anh ta là cha em?”
Trên đường cao tốc có một siêu thị, tầng một cửa sổ bị vỡ, du đãng tốp năm tốp ba zombie. Tầng dưới chót thì tối đen, cơ hồ nhìn không rõ phương hướng. Lúc này, một cánh cửa nhẹ nhàng mở ra một bên, xác nhận chung quanh an toàn, một bóng người gầy yếu từ bên trong chui ra, phủ phục trên mặt đất, từng chút từng chút bò về phía trước.
Cô không thể chạy đi, ở chỗ này chờ đợi đã rất lâu, may mà đồ ăn đầy đủ, nếu không cũng chết đói lâu rồi. Chỉ là mỗi lần ra ngoài lấy thức ăn đều rát cẩn thận, không thể làm quái vật phát hiện, không thể gây ra tiếng vang.
Đột nhiên, án đèn siêu thị bật sáng. Cô sớm đã thích ứng với hóng tối, lúc này bị buộc không mở mắt được. Khó khăn thích ứng ánh sáng, hơi nâng mí mắt, lại thấy một đôi giày xa lạ giày che ở trước mặt.
Cô ả tưởng là zombie, kinh hoảng ngẩng đầu, lại thấy đó là khuôn mặt thanh tú của một thanh niên. Quần áo hắn ta sạch sẽ, giống như nhân loại trước mạt thế.
“Anh là người?” Tiền Giai Hảo bị cuộc sống áp lực lâu dài ép buộc nghẹn đến mức có chút không bình thường, bắt lấy ống quần thanh niên, “Cứu! Cứu tôi, cứu tôi!”
Thanh niên còn chưa đáp lời, chung quanh xông ra mấy người cầm súng, có nam có nữ, tuổi không đồng nhất. Mấy người nhìn thấy thảm trạng của ả, trong mắt không có chút dao động, lập tức nói: “Dương, còn có mấy người sống sót, nhưng giống như là……”
Dương đánh gãy lời báo cáo bọn họ: “Tôi biết rồi, đưa bọn họ đến thành phố A.”
Nghe thấy “Thành phố A”, cả người Tiền Giai Hảo kích động. Đó không phải nơi Phương Việt muốn đến sao, nơi đó có doanh trại an toàn! Ả liên tục khẩn cầu: “Cầu xin anh, mang tôi cùng đi đi.”
“Đương nhiên.” Dương ngồi xổm xuống, ôn nhu vuốt hai mắt cô gái phiền toái trước mặt mình, “Vốn dĩ là đến cứu mọi người mà.”
Tiền Giai Hảo đỏ mặt, lại không được nói lời cảm tạ, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia đắc ý: Ả biết, biết mình sẽ không dễ dàng chết ở nơi như này.
Thành phố A.
Phương Việt đưa tay đặt lên trán của cậu bé, xác định cậu bé bị phát sốt. Mặt cậu đỏ bừng, thân thể lửa nóng đến muốn thiêu cháy, nhìn uể oải ỉu xìu, hai mắt dại ra mà ngồi dựa trên ghế.
Rời trấn nhỏ Vân Thuỷ đã mấy ngày, bọn họ rốt cuộc tới nơi cần đến. Chỉ là cậu bé bị cảm không ngừng chảy nước mũi, tùy tiện lấy thuốc cho nó uống, ai ngờ tình huống không chuyển biến tốt đẹp, ngược lại còn xấu hơn. Chuyện này Phương Việt không dám hành động thiếu suy nghĩ, dùng thuốc bậy nói không chừng bệnh tình lại sẽ tăng thêm. Cho nên, anh quyết định đi doanh trại an toàn, nơi đó hẳn là có bác sĩ y tá.
Thành phố A không thể so với trấn Vân Thuỷ, chiếm địa diện tích rất lớn, trong khoảng thời gian ngắn tìm không thấy mục tiêu. Lái xe không bao lâu, một tòa nhà hiện ngay vào mi mắt. Phương Việt bảo Bạch Phong dừng xe, nói muốn vào xem một chút.
Đó là bệnh viện, vật dụng ở doanh trại an toàn chưa chắc đã đầy đủ, vì để ngừa vạn nhất, anh muốn vào lấy trộm thuốc. Tuy rằng không biết nó có hữu dụng không, tóm lại tất cả đều lấy một ít thì tốt hơn…… có lẽ là vậy. (?)
Lẻn vào bệnh viện, bên trong tối và lạnh lẽo, trong không khí nặc mùi sát trùng. Đại sảnh trống trải không thấy một người, nhiều nơi không có ánh sáng, rất nhiều chỗ tối như mực, không chừng sẽ có dị hình nhảy ra.
Trên người Phương Việt nổi da gà, nghĩ thầm trách không được nhiều câu chuyện lấy chủ đề nội dung là bệnh viện. Bệnh viện luôn liên hệ với cái chết và máu, chỉ là bước vào nơi này, liền giống đã bước vào nửa phần mộ.
May mà phòng thuốc ở tầng một, Phương Việt nghĩ lấy nhanh rồi đi.
Đúng lúc này, sâu trong bệnh viện vang lên tiếng súng, đồng thời cùng với tiếng bước chân hỗn độn. Thanh âm kia càng lúc càng gần, Phương Việt chui trong phòng thuốc ngồi xổm xuống trốn, im lặng theo dõi.
Hoàn chương 28
Tìm thêm khách mời cho Thư quán nào:
Trong mũ bảo hiểm văng ra một đống nôn, bốc lên một mùi tanh tưởi. Phương Việt tự nhìn tay, giữa các khe hở ngón tay dính chất lỏng sền sệt không rõ, trắng trắng đen đen vô cùng ghê tởm.
Cậu bé bị say xe.
“Mi phun lên trên người ta rồi.” Bạch Phong nắm lấy cổ áo cậu bé, chán ghét nói.
Cậu bé há miệng thở dốc, tựa hồ có gì muốn nói. Nhưng thay cho lời nói thì càng nhiều đợt ói, mắt thấy đã sắp phun lên ngực người đối diện, Bạch Phong đột nhiên biến mất, để lại đống hỗn độn trên xe.
Bạch Phong giây tiếp theo hiện thân bên cạnh xe, thấy cái ‘toạ kị’ mà mình âu yếm bị làm dơ, giận đến mức phát cười, sau đó giơ súng ra đặt vào ót của cậu bé.
“Muốn chết sao.”
Cậu bé bị giật thót, vô cùng sửng sốt, tựa hồ cũng không biết cái thứ đen bóng kia là cái gì.
“Này!” Phương Việt đem kéo cậu bé ra phía sau, che ở phía trước, “Cậu đừng xúc động, rửa sạch là được chứ gì!”
Bạch Phong nghiêng đầu nhìn anh, còn chưa mở miệng, lại nghe “Ô oa” một tiếng, Phương Việt đột nhiên cảm thấy phần lưng ẩm ướt. Quay đầu nhìn lại, cậu bé đang che miệng, tròn xoe đôi mắt không biết làm sao.
Phương Việt không khỏi lạnh mặt.
Thằng nhóc đến tột cùng ăn cái gì mà phun nhiều như vậy! Người bị nó phun lên trên người là anh đây không có chuyện không khó chịu đâu!
Sau một trận trận gà bay chó sủa, hai người quyết định tạm thời dừng chân nghỉ ngoài trời. Cậu bé xem chừng đã phun sạch sẽ, Phương Việt để nó đi súc miệng ngủ, còn mình thì rửa sạch máy xe.
Lúc đi ngang qua Bạch Phong, vừa vặn thấy cậu ta cởi áo, ngồi xếp bằng ngồi dưới đất dùng khăn lông lau mình.
Phương Việt trước không chú ý, hiện tại nhìn mới phát hiện trên người người này co rất nhiều vết sẹo, nhan sắc kém, rồi cả những vết thâm tái nhợt trên da thịt, như dây đằng leo, lại như tơ nhện bao vây. Nhưng kia vết sẹo không giống nhau, thậm chí có vết có thể chỉ các đây mấy năm. Chỉ là lúc ấy chính là thời kì hoà bình, Bạch Phong cũng chỉ là một đứa trẻ, làm sao phải chịu những vết thương như vậy?
Phương Việt không khỏi đến gần Bạch Phong muốn nhìn rõ ràng một ít, hư ảnh nhoáng lên, người nọ lại không thấy. Giây tiếp theo, cổ truyền đến xúc cảm lạnh lẽo.
“Chuyện gì.” Thanh âm lương bạc của Bạch Phong vang lên bên tai, “Chuẩn bị tốt để tỉ thí chưa?”
Phương Việt không dao động: “Tôi thấy cậu chà lưng không tiện, nghĩ muốn giúp.” Anh bất đắc dĩ phát hiện, mình tựa hồ càng ngày càng thích ứng chuyện đối phó Bạch Phong.
“Chà lưng?” Bạch Phong không có hứng thú, thu đao trở về đi, “Nhàm chán.”
Cậu ta ngồi trở lại tại chỗ tiếp tục lau mình: “Về sau đừng từ sau lưng đến gần tôi.”
“Biết rồi.”
Tuy rằng bị cự tuyệt vô tình, nhưng Phương Việt vẫn đi qua ngồi bên cạnh cậu ta, đi thẳng vào vấn đề: “Trên người của cậu có rất nhiều vết thương, là khi nào?”
Đây không phải chuyện muốn tìm hiểu về Bạch Phong, chỉ là nếu có liên hệ với câu nói nói “Trời sinh dị năng” trước đó, Phương Việt hoài nghi chuyện năng lực phát sinh có quan hệ tới vết sẹo. Chẳng lẽ đã trải qua chuyện gì, khi tỉnh dậy mới đạt được siêu năng lực?
Haki: Đọc truyện nhiều quá rồi anh ơi ( ̄▽ ̄)
Tay Bạch Phong khẽ động: “Nhớ không rõ.”
Phương Việt không buông tha mà tiếp tục truy vấn: “Vậy cậu có trải qua chuyện gì không? Vết thương có quan hệ gì đến năng lực không?”
“Thật phiền, đã nói là nhớ không rõ!”
Phương Việt chỉ cảm thấy trên mặt tê rần, duỗi tay sờ mới phát hiện là khăn lông. Lại nhìn đứa nhỏ, đã mặc quần áo sạch sẽ nghiêng người nằm một bên, giống như không muốn trò chuyện.
Mới đầu lúc đi theo Bạch Phong, Phương Việt lo lắng quái vật đánh lén, đưa ra ý muốn thay phiên đứng gác, nhưng đối phương không phản ứng anh, nên ngủ hay tỉnh. Phương Việt mấy ngày hôm trước đều thức suốt đêm, sau lại thật sự chịu không nổi nên đã ngủ, khi tỉnh lại, thế nhưng lại phát hiện quanh thân đều là mấy con quái vật nằm chết.
Khi đó anh mới hiểu được, Bạch Phong căn bản không cần gác đêm, bởi vì căn bản không có con gì có thể đến gần cậu ta. Một khi phát hiện nguy hiểm, cậu ta có thể lập tức thanh tỉnh giải quyết ngay, sau đó không hề dây dưa mà tiếp tục ngủ.
Bóng đêm phủ xuống, tiếng ve ồn ào không dứt bên tai. Phương Việt ngủ đến mơ mơ màng màng, mơ hồ nghe thấy tiếng khóc nức nở. Anh mở con mắt nhập nhèm buồn ngủ, cái bóng gầy yếu của cậu bé in vào mắt. Bả vai cậu bé run rẩy, thỉnh thoảng truyền đến tiếng mũi run rẩy.
Khóc?
Phương Việt thanh tỉnh rất nhiều, nhưng không biết nên làm như thế nào cho phải. Anh chưa từng trông trẻ con, càng không trông cậy vào Bạch Phong sẽ dỗ —— ngẫm lại liền cảm thấy lạnh người.
Đứa trẻ không muốn đánh thức hai người, nỗ lực kìm nén, nhưng thanh âm nghẹn ngào vẫn thoát ra từ tận cổ họng.
“Này.” Phương Việt đè thấp thanh gọi nó.
Thân thể cậu cứng đờ, tiếng khóc như băng từ mắc kẹt đột nhiên biến mất.
Được rồi, đây rõ ràng là đang sợ hãi. Phương Việt thật sự không hiểu, tuy rằng anh lớn lên không có gương mặt hiền từ như vậy, nhưng nhìn cũng không phải người xấu, dọc theo đường đi không đánh không mắng, có cái gì phải sợ.
Nội tâm Phương Việt phức tạp, dịch đến bên người cậu bé nằm xuống: “Em khóc cái gì.”
Đứa bé khụt khịt: “Xin, xin lỗi, em không khóc.”
“Nhớ mẹ à?”
Cậu bé không đáp, cái mũi hồng hồng, nhịn không khóc thành tiếng, nhưng nước mắt vẫn rơi như mưa.
Không xong rồi, không nên nhắc lại, lần này khóc càng thêm nhiều. Phương Việt luống cuống, duỗi tay lau nước mắt trên mặt cậu bé: “Được rồi! Để anh kể chuyện cười cho em, em đừng khóc nữa.”
Cậu bé mở hai mắt nhìn anh.
“Trên đường có một quả chuối đang đi, nó cảm thấy rất nóng, thế rồi nó cởi sạch quần áo, kết quả vì bị vướng nên ngã sấp mặt.”
Cậu bé: “……”
Phương Việt: “……”
Mắt lớn nhìn mắt nhỏ, miệng cậu bé bỗng run tun, lớn tiếng khóc: “Huhu, chẳng có gì buồn cười cả!”
Phương Việt sợ đánh thức Bạch Phong, “Hư —— hư ——” nửa ngày không có tác dụng, đành phải kéo câuk bé vào trong lòng ngực che miệng cậu. Ai ngờ câuk bé có chỗ dựa vào, ngược lại càng khóc càng lớn, hai tay nhỏ kéo lấy quần áo Phương Việt, nước mũi nước miếng cọ sạch, không ngừng kêu “mẹ mẹ”.
A, thật không còn cách.
Tâm Phương Việt lạnh như tro tàn, nghĩ thầm sớm biết thì đã mặc kệ nó, chờ cậu bé tự khóc mệt rồi ngủ. Như vậy mãi thì Bạch Phong khẳng định sẽ bị đánh thức, sau đó lại muốn giết chết đứa bé ngay.
Anh đưa mắt nhìn nơi cậu ta đang ngủ, lại nháy mắt ngơ ngẩn. Cậu ta đã sớm tỉnh, đang vô cảm nhìn chằm chằm bên này, cũng không biết đã nhìn trò khôi hài này bao lâu. May mà tựa hồ không có dấu hiệu tức giận, chỉ không tiếng động mà làm mấy khẩu hình, liền lật thân tiếp tục ngủ.
Phương Việt bắt chước khẩu hình tự thuật một lần, sau khi hiểu ra, cảm thấy có chút mất mặt.
Vì tối hôm đó Phương Việt ngủ không ngon, sáng sớm tỉnh lại bằng hai mắt gấu trúc. Đôi mắt cậu bé thì vừa hồng vừa sưng, vô cùng đáng thương.
Khi chuẩn bị lên đường, cậu bé giữ chặt Phương Việt, do do dự dự móc từ trong túi ra một tấm ảnh chụp đưa cho anh. Đó là ảnh gia đình, Phương Việt nhìn ảnh chụp chung, kinh ngạc nhìn về phía đứa bé.
“Anh ta là cha em?”
Trên đường cao tốc có một siêu thị, tầng một cửa sổ bị vỡ, du đãng tốp năm tốp ba zombie. Tầng dưới chót thì tối đen, cơ hồ nhìn không rõ phương hướng. Lúc này, một cánh cửa nhẹ nhàng mở ra một bên, xác nhận chung quanh an toàn, một bóng người gầy yếu từ bên trong chui ra, phủ phục trên mặt đất, từng chút từng chút bò về phía trước.
Cô không thể chạy đi, ở chỗ này chờ đợi đã rất lâu, may mà đồ ăn đầy đủ, nếu không cũng chết đói lâu rồi. Chỉ là mỗi lần ra ngoài lấy thức ăn đều rát cẩn thận, không thể làm quái vật phát hiện, không thể gây ra tiếng vang.
Đột nhiên, án đèn siêu thị bật sáng. Cô sớm đã thích ứng với hóng tối, lúc này bị buộc không mở mắt được. Khó khăn thích ứng ánh sáng, hơi nâng mí mắt, lại thấy một đôi giày xa lạ giày che ở trước mặt.
Cô ả tưởng là zombie, kinh hoảng ngẩng đầu, lại thấy đó là khuôn mặt thanh tú của một thanh niên. Quần áo hắn ta sạch sẽ, giống như nhân loại trước mạt thế.
“Anh là người?” Tiền Giai Hảo bị cuộc sống áp lực lâu dài ép buộc nghẹn đến mức có chút không bình thường, bắt lấy ống quần thanh niên, “Cứu! Cứu tôi, cứu tôi!”
Thanh niên còn chưa đáp lời, chung quanh xông ra mấy người cầm súng, có nam có nữ, tuổi không đồng nhất. Mấy người nhìn thấy thảm trạng của ả, trong mắt không có chút dao động, lập tức nói: “Dương, còn có mấy người sống sót, nhưng giống như là……”
Dương đánh gãy lời báo cáo bọn họ: “Tôi biết rồi, đưa bọn họ đến thành phố A.”
Nghe thấy “Thành phố A”, cả người Tiền Giai Hảo kích động. Đó không phải nơi Phương Việt muốn đến sao, nơi đó có doanh trại an toàn! Ả liên tục khẩn cầu: “Cầu xin anh, mang tôi cùng đi đi.”
“Đương nhiên.” Dương ngồi xổm xuống, ôn nhu vuốt hai mắt cô gái phiền toái trước mặt mình, “Vốn dĩ là đến cứu mọi người mà.”
Tiền Giai Hảo đỏ mặt, lại không được nói lời cảm tạ, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia đắc ý: Ả biết, biết mình sẽ không dễ dàng chết ở nơi như này.
Thành phố A.
Phương Việt đưa tay đặt lên trán của cậu bé, xác định cậu bé bị phát sốt. Mặt cậu đỏ bừng, thân thể lửa nóng đến muốn thiêu cháy, nhìn uể oải ỉu xìu, hai mắt dại ra mà ngồi dựa trên ghế.
Rời trấn nhỏ Vân Thuỷ đã mấy ngày, bọn họ rốt cuộc tới nơi cần đến. Chỉ là cậu bé bị cảm không ngừng chảy nước mũi, tùy tiện lấy thuốc cho nó uống, ai ngờ tình huống không chuyển biến tốt đẹp, ngược lại còn xấu hơn. Chuyện này Phương Việt không dám hành động thiếu suy nghĩ, dùng thuốc bậy nói không chừng bệnh tình lại sẽ tăng thêm. Cho nên, anh quyết định đi doanh trại an toàn, nơi đó hẳn là có bác sĩ y tá.
Thành phố A không thể so với trấn Vân Thuỷ, chiếm địa diện tích rất lớn, trong khoảng thời gian ngắn tìm không thấy mục tiêu. Lái xe không bao lâu, một tòa nhà hiện ngay vào mi mắt. Phương Việt bảo Bạch Phong dừng xe, nói muốn vào xem một chút.
Đó là bệnh viện, vật dụng ở doanh trại an toàn chưa chắc đã đầy đủ, vì để ngừa vạn nhất, anh muốn vào lấy trộm thuốc. Tuy rằng không biết nó có hữu dụng không, tóm lại tất cả đều lấy một ít thì tốt hơn…… có lẽ là vậy. (?)
Lẻn vào bệnh viện, bên trong tối và lạnh lẽo, trong không khí nặc mùi sát trùng. Đại sảnh trống trải không thấy một người, nhiều nơi không có ánh sáng, rất nhiều chỗ tối như mực, không chừng sẽ có dị hình nhảy ra.
Trên người Phương Việt nổi da gà, nghĩ thầm trách không được nhiều câu chuyện lấy chủ đề nội dung là bệnh viện. Bệnh viện luôn liên hệ với cái chết và máu, chỉ là bước vào nơi này, liền giống đã bước vào nửa phần mộ.
May mà phòng thuốc ở tầng một, Phương Việt nghĩ lấy nhanh rồi đi.
Đúng lúc này, sâu trong bệnh viện vang lên tiếng súng, đồng thời cùng với tiếng bước chân hỗn độn. Thanh âm kia càng lúc càng gần, Phương Việt chui trong phòng thuốc ngồi xổm xuống trốn, im lặng theo dõi.
Hoàn chương 28
Tìm thêm khách mời cho Thư quán nào:
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook