Nghe Nói Kiếp Trước Tôi Là Tra Công
-
Chương 20
Tên đầu gà trống đứng ở cửa trực tiếp bị nghiền qua, nhưng kỳ quái chính là gã không hề hét lên một tiếng, chỉ quỳ rạp trên mặt đất.
“Con mẹ nó mày là ai!?” Long ca đánh đòn phủ đầu hỏi.
Người tới chỉ cao hơn m70, người mặc mũ choàng rộng thùng thình hợp với chiếc quần màu đen, trên đầu đội mũ màu đen, không rõ mặt. Đối phương vẫn chưa trả lời Long ca, ngược lại chú ý đến tên đầu gà trống trước mặt, ngay sau đó nổ máy về phía trước, đi thẳng qua hạ thân của tên lưu manh đó. Cho dù thân thể bị chiếc xe nặng mấy trăm kg kẹp qua quá, đầu gà trống vẫn không hề có cảm giác như cũ, chân gã bị cân qua, xương cốt vặn thành hình dạng kỳ quái.
Tên côn đồ lầm bầm lầu bầu: “Thật là kì quái…… Ô…… Vì sao không đau.” Mặt vặn lên vặn xuống, sau đó như không cảm xúc.
Long ca tuy không để bụng tánh mạng thủ hạ, nhưng cũng không phải dễ dàng để người khác tùy tiện gay khó dễ mình, đang muốn mắng, liền thấy người xa lạ kia móc bật lửa ra, bậc lửa, ném thẳng lên trên người đầu gà trống.
Theo lý thuyết thì thân người không dễ bén lửa, nhưng không biết vì sao, ngọn lửa vừa tiếp xúc đến da của tên côn đồ, chẳng khác gì chạm vào xăng dầu, đột nhiên khuếch tán, lửa cháy ngày một lớn hơn.
Đầu gà trống rốt cuộc phát ra tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế, thống khổ lăn lộn vặn vẹo thân hình trên mặt đất. Một tên đàn em thấy anh em của mình bị tra tấn như vậy, lập tức giận dữ, giơ súng lên không chút do dự nhấn cò súng.
“Pằng” một tiếng, viên đạn bắn ra, tiện đà đã xảy ra một cảnh tượng khiến mọi người trợn mắt há hốc mồm —— người thần bí kia đột nhiên biến mất không thấy!
Tên đàn em kinh hoảng nhìn mọi nơi xung quanh, liền cảm thấy cổ chợt lạnh. Yết hầu bị cắt vỡ, nhưng chủ là chảy ra một chút máu. Gã chỉ cảm thấy nơi đó có gió thổi vào, lại rốt cuộc nói không nên lời, ngã trên mặt đất, chết không nhắm mắt.
Tiếng kêu thảm thiết của đầu gà trống càng lúc càng nhỏ, thân thể không còn nhúc nhích, mà ngay sau đó, ngọn lửa truyền đến âm thanh “Lộc cộc lộc cộc”. Thân thể của gã như trái bóng xẹp dần được thêm khí, càng ngày càng lớn, cháy đen toàn bộ, “Bang” mà tiếng, bên những con sâu đen tất tất tác tác chui ra trùng trùng. Đại bộ phận tiếp xúc ngọn lửa kia một khắc liền thiêu đốt hầu như không còn, số ít chỉ vọt ra, nhanh nhẹn bò đến chỗ người thần bí. Người nọ cũng không thèm nhìn, một chân dẫm chết.
Thân thể Tiền Giai Hảo co thành một rúm, đôi tay che miệng run bần bật. Cô ta ngồi dưới đất, bởi vậy rõ ràng thấy thân thể tên côn đồ biến dị như thế nào. Cô ta không dám nhìn thẳng, nhắm mắt trốn tránh hiện thực.
Những vật xung quanh đầu gà trống không dễ bén lửa, cho nên tuy rằng lửa vẫn còn, nhưng cũng có xu thế dần dần giảm nhỏ, xem như bất hạnh trong vạn hạnh.
Long ca căn bản không chú ý đầu gà trống ở bên kia, chỉ nhìn người thần bí, vỗ tay cười to: “Giỏi, giỏi lắm, cậu so với đàn phế vật kia mạnh hơn nhiều. Như thế nào, có muốn làm em của tôi hay không? Chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, tôi đây đảm bảo cậu áo cơm vô ưu, có mỹ nữ làm bạn.”
Nhưng người thần bí không thèm nhìn, đưa tay nhặt khẩu súng của tên côn đồ, đặt trong tay ước lượng một chút. Long ca thấy người này đối với súng ống có vẻ thấy hứng thú, lại nói: “Cậu muốn súng? Tôi còn có rất nhiều, đừng dùng cái loại hàng rẻ tiền này, cậu nếu nghe lời của tôi, thì loại gì cũng tìn về cho cậu chơi.”
Người nọ rốt cuộc biểu hiện ra một chút hứng thú, đưa tay tháo mũ bảo hiệp, lộ ra một gương mặt trẻ tuổi tuấn tú. Khuôn mặt kia quá mức non nớt, làm Long ca ngẩn ra, không ngờ tới người tàn nhẫn độc ác giết những hai thủ hạ của mình, lại là một người trẻ tuổi như vậy.
“Súng ở đâu?”
Long ca thực mau phục hồi tinh thần lại: “Ở……” Gã cố ý chỏ cái nút, “Đương thủ hạ của tôi sẽ đưa cậu đi.”
Người nọ đi một bước tới gần gac: “Mày đang uy hiếp tao?”
Thân thể Long ca cứng đờ. Cặp mắt kia không mang theo một tia cảm tình, làm người ta mang theo ảo giác bị dã thú theo dõi, trán không ngăn được chảy ra một tầng mồ hôi lạnh. Gã vốn ở trong xã hội lăn lộn nhiều năm như vậy, sớm đã có thể nhanh chóng phân rõ tính nguy hiểm của ai đó, nhưng vẫn là lần đầu tiên gặp được kẻ có lực áp bách như thế. Nhưng tốt xấu gì cũng là kẻ chưa lớn, lúc này gã cũng chỉ nói: “Không, đây là giao dịch công bằng. Bằng không lão tử dựa vào cái gì cho cậu súng chứ. “
Lời nói vừa ra, bụng đã bị đá một cú thật ngoan. Chỉ sợ cách một tầng bụng vừa to vừa dày này, bên trong cũng ẩn ẩn xuất huyết. Long ca kêu thảm thiết, che bụng ngồi xuống, ngay sau đó đầu đã bị vật cứng lạnh lẽo đặt lên.
“Mày yếu như vậy, vậy mà dám nói ra lời nói nàyao?” Một chân của thiếu niên nhẫm lên sống lứng run râtr của gã ta, chạm lên thân thể gã, lặp lại một lần, “Súng để đâu.”
Long ca sợ: “Tao nói, tao nói, mày dời khẩu súng đi đã……” Nói còn chưa dứt lời, đầu lại bị ăn một đá. Cả người gã bị quăng ngã trên mặt đất, trước mắt tối sầm, đầu ong ong tác hưởng, biết mình không thể dùng mánh lới gì nữa, đành phải khai, “Ra cửa quẹo phải! Đi vào trong, tận cùng bên trong gian kia chính là nó!”
Nói xong đương như còn sợ lại bị đánh tiếp, cuống quít bảo vệ đầu. Ít lâu sau, không nghe thấy đáp lại, xuyên thấu qua khe hở nhìn lại, mới phát hiện thiếu niên bạo lực kia đã xoay người rời đi. Long ca buông tay ra, con mắt hiện lên một ngọn lửa ngun ngút. Gã đã bao nhiêu năm không chịu qua loại đãi ngộ này, nếu người khác biết gã lớn đầu còn để một thằng nhóc con hỗn xược đánh như vậy, còn ra cái gì nữa!
Gã đàn ông ngồi dậy móc ra **, đôi mắt đỏ bừng, giơ khẩu súng lên hướng đến thân hình đang bước củ thiếu niên, toan nổ súng. Nhưng chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, trong tay chợt nhẹ đi, người kia thế nhưng đã thuấn di đến bên người gã, đoạt đi khẩu súng trong tay.
(Haki: Hiện lên ô vuông và không hiện chữ. Nhưng đoán đại thì nó là khẩu súng)
Phương Việt lần thứ hai thấy loại thần kỹ này, rốt cuộc tin tưởng mắt mình không phải nhìn lầm. Đây có nghĩa là gì, thức tỉnh dị năng? Cho nên mới dám lái một chiếc máy xe liền xông tới.
Phương Việt cảm thấy hâm mộ, lại có chút không cam lòng. Nếu như anh cũng có được loại năng lực này, Ngô Giang cũng sẽ không bị buộc phải đi đến kết cục như thế
Long ca sợ ngây người. Vốn tưởng rằng đối phương chỉ có đanha đấm là giỏi, lại không nghĩ rằng hoàn toàn thoát ly khỏi phạm trù con người, lập tức bất chấp tất cả, quỳ xuống xin khoan dung. Nhưng họng súng trầm mặc lại đặt lên ấn đường của gã.
“A, a……” Long ca run rẩy môi, “Đừng……”
Tiếng súng vang lên, gã trợn tròn đôi mắt, ót lưu lại một lỗ thủng đỏ mâu, phía sau vách tường dính đầy vết máu, thân thể ngửa ra sau ngã xuống. Trên mặt thiếu niên nọ cũng bị bắn vài giọt hồng, lại làm như không sao mà dùng tay áo lau.
Phương Việt thấy đối phương đẩy xe liền chạy ra cửa, đột nhiên ra tiếng hỏi: “Em có dị năng?”
Tiền Giai Hảo không ngờ tới Phương Việt lại chủ động nói chuyện với kẻ sát nhân, kinh nghi bất định nhìn hai người, sợ một khi không cẩn thận chọc giận đối phương thì cô cũng bị liên lụy.
Thiếu niên nhìn qua. Làn da cậu tái nhợt, hốc mắt quầng thâm, nhìn có chút uể oải, hoàn toàn không giống như mới vừa chiến đấu xong. Cậu tựa hồ nhận ra Phương Việt, đôi mắt hơi hơi trợn tròn: “Tôi biết anh.”
“……” Phương Việt nhíu mày. Nếu như gặp qua loại người lợi hại biến thái này, anhh không thể không có ấn tượng.
“Lần đó ở phụ cận bệnh viện, tôi bị mấy tên lưu manh vây công, anh đã ‘ giúp ‘ tôi.”
Phương Việt hồi tưởng trong chốc lát, như nhớ lại điều gì đó. Chỉ là lúc ấy sắc trời đã tối, cậu bé mia lại mang mũ, anh căn bản không chú ý đến nhóc quỷ xui xẻo trông như thế nào.
“Tôi lúc ấy chỉ nghĩ mặc kệ bọn họ, cho nên không ra tay.” Cậu bày ra một bộ nhàm chán, “Kết quả bị anh cưỡng chế dời đi.”
Nếu lúc ấy người này thực sự có thân thủ cao như hiện tại, vậy coi như mình anh xen vào việc người khác. Nếu chỉ bởi vì dị năng mà trang B…… Phương Việt bất động thần sắc: “Dù sao anh cũng đã giúp em, có thể trả lời anh vài vấn đề không.”
“Dị năng sao.” Thiếu niên đi tới, “Anh muốn nói đến cái gì.”
“Đừng giả ngây giả dại, em đã dùng hai lần. Đột nhiên biến mất đột nhiên xuất hiện, như là ‘ thuấn di ‘.”
“Thuấn di? Không phải.” Cậu bé cách xa Phương Việt chỉ một bước rồi dừng lại, đột nhiên giơ tay đánh đến.
Phương Việt tay mắt lanh lẹ chặn lại. Công kích tuy rằng bất ngờ, nhưng đối phương rõ ràng đè ép lực, cho nên cho dù thân thể có vết thương, cũng miễn cưỡng chống lại một kích này.
“Em có ý gì?” Phương Việt có chút phẫn nộ.
“Thử xem trình độ ra sao.” Người nọ thu tay lại, đánh giá, “Cũng coi như tạm.”
Vô nghĩa, anh mới vừa bị người ta đánh một trận, miệng vết thương cũng chưa khỏi hẳn, có thể chặn lại đã là không tồi.
Thiếu niên lấy khẩu súng trong tay Long ca ném về phía Phương Việt, đáp một câu: “Đi với tôi.”
Phương Việt sẽ không dùng súng, cầm cũng vô dụng. Anh đi xem vũ khí, không tìm được vũ khí của mình, nhưng lại phát hiện con dao dưa hấu mà Ngô Giang dùng, sắc mặt tối sầm lại, thu nó lại trên người, đi theo thiếu niên ra cửa. Anh không rõ thiếu niên muốn làm gì, chỉ là tạm thời đi theo, chờ hỏi được vụ dị năng rồi thì biến mất.
Tiền Giai Hảo thấy hai người rời đi, không dám ở tại chỗ, liền lặng lẽ đi theo phía sau bọn họ. Kết quả mới vừa ra khỏi cửa đã bị zombie bắt lấy, không khỏi kêu la ra tiếng. Cô ta vốn tưởng rằng sát nhân kia hung tàn như vậy, có lẽ đã thanh lý sạch sẽ đám zombie bên ngoài, lại không nghĩ rằng số lượng nhiều như vậy.
“Cứu mạng! Cứu mạng a, Phương Việt!” Tiền Giai Hảo la lên, chỉ có người tốt như Phương Việt mới có khả năng giúp mình, cho nên theo bản năng gọi tên anh, nhất thời quên mất hai người giữa ngăn cách.
Một đao dưa hấu chém ngang qua, chém đứt tuỷ não của zombie, những giọt máu đỏ nhiễm màu lên đao. Cô gái kinh hồn chưa ổn bám lấy tay cử người con trai kia: “Cảm, cảm ơn anh……” Nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt âm trầm của đối phương, hốc mắt đảo quanh nhỏ lệ lập tức hạ xuống, “Xin lỗi, xin lỗi mà, Phương Việt, tôi…..”
“Câm miệng.” Phương Việt ngăn cô ta lại, hốc mắt đỏ bừng, cơ hồ muốn trừng đến xuất huyết, “Tôi không muốn giúp cô, chỉ là Ngô Giang là người hiền lành sẽ không thấy chết mà không cứu. Đây là cuối cùng, đừng quấn lấy tôi nữa.”
Tiền Giai Hảo khóc càng to hơn, nói năng lộn xộn: “Xin lỗi mà, tôi biết sai rồi, tôi không bao giờ như vậy nữa, tôi sẽ làm theo lời anh được không, tôi cam đoan sẽ ngoan ngoãn!”
Phương Việt thấy không có gì để nói, vung tay cô ta ra, kết quả lại bị gắt gao ôm lấy. Tiền Giai Hảo rốt cuộc bất chấp tất cả, đầu vùi vào ngực thanh niên: “Tôi thật sự biết sai rồi, tôi cầu anh, mang tôi theo được không, muốn tôi làm cái gì tôi cũng nguyện ý!” Cô ta bỗng nhiên im lặng, chỉ vì sau ót mang theo nhiệt độ của họng súng.
“Bà chị, đừng có đưa zombie tới nữa.” Thanh âm sát nhân ở bên cạnh vang lên.
Thân thể Tiền Giai Hảo cứng đờ, chẳng sợ bị đẩy ra cũng không nói một lời, chỉ dùng ánh mắt tràn ngập khẩn cầu nhìn Phương Việt.
Hoàn chương 20.
“Con mẹ nó mày là ai!?” Long ca đánh đòn phủ đầu hỏi.
Người tới chỉ cao hơn m70, người mặc mũ choàng rộng thùng thình hợp với chiếc quần màu đen, trên đầu đội mũ màu đen, không rõ mặt. Đối phương vẫn chưa trả lời Long ca, ngược lại chú ý đến tên đầu gà trống trước mặt, ngay sau đó nổ máy về phía trước, đi thẳng qua hạ thân của tên lưu manh đó. Cho dù thân thể bị chiếc xe nặng mấy trăm kg kẹp qua quá, đầu gà trống vẫn không hề có cảm giác như cũ, chân gã bị cân qua, xương cốt vặn thành hình dạng kỳ quái.
Tên côn đồ lầm bầm lầu bầu: “Thật là kì quái…… Ô…… Vì sao không đau.” Mặt vặn lên vặn xuống, sau đó như không cảm xúc.
Long ca tuy không để bụng tánh mạng thủ hạ, nhưng cũng không phải dễ dàng để người khác tùy tiện gay khó dễ mình, đang muốn mắng, liền thấy người xa lạ kia móc bật lửa ra, bậc lửa, ném thẳng lên trên người đầu gà trống.
Theo lý thuyết thì thân người không dễ bén lửa, nhưng không biết vì sao, ngọn lửa vừa tiếp xúc đến da của tên côn đồ, chẳng khác gì chạm vào xăng dầu, đột nhiên khuếch tán, lửa cháy ngày một lớn hơn.
Đầu gà trống rốt cuộc phát ra tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế, thống khổ lăn lộn vặn vẹo thân hình trên mặt đất. Một tên đàn em thấy anh em của mình bị tra tấn như vậy, lập tức giận dữ, giơ súng lên không chút do dự nhấn cò súng.
“Pằng” một tiếng, viên đạn bắn ra, tiện đà đã xảy ra một cảnh tượng khiến mọi người trợn mắt há hốc mồm —— người thần bí kia đột nhiên biến mất không thấy!
Tên đàn em kinh hoảng nhìn mọi nơi xung quanh, liền cảm thấy cổ chợt lạnh. Yết hầu bị cắt vỡ, nhưng chủ là chảy ra một chút máu. Gã chỉ cảm thấy nơi đó có gió thổi vào, lại rốt cuộc nói không nên lời, ngã trên mặt đất, chết không nhắm mắt.
Tiếng kêu thảm thiết của đầu gà trống càng lúc càng nhỏ, thân thể không còn nhúc nhích, mà ngay sau đó, ngọn lửa truyền đến âm thanh “Lộc cộc lộc cộc”. Thân thể của gã như trái bóng xẹp dần được thêm khí, càng ngày càng lớn, cháy đen toàn bộ, “Bang” mà tiếng, bên những con sâu đen tất tất tác tác chui ra trùng trùng. Đại bộ phận tiếp xúc ngọn lửa kia một khắc liền thiêu đốt hầu như không còn, số ít chỉ vọt ra, nhanh nhẹn bò đến chỗ người thần bí. Người nọ cũng không thèm nhìn, một chân dẫm chết.
Thân thể Tiền Giai Hảo co thành một rúm, đôi tay che miệng run bần bật. Cô ta ngồi dưới đất, bởi vậy rõ ràng thấy thân thể tên côn đồ biến dị như thế nào. Cô ta không dám nhìn thẳng, nhắm mắt trốn tránh hiện thực.
Những vật xung quanh đầu gà trống không dễ bén lửa, cho nên tuy rằng lửa vẫn còn, nhưng cũng có xu thế dần dần giảm nhỏ, xem như bất hạnh trong vạn hạnh.
Long ca căn bản không chú ý đầu gà trống ở bên kia, chỉ nhìn người thần bí, vỗ tay cười to: “Giỏi, giỏi lắm, cậu so với đàn phế vật kia mạnh hơn nhiều. Như thế nào, có muốn làm em của tôi hay không? Chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, tôi đây đảm bảo cậu áo cơm vô ưu, có mỹ nữ làm bạn.”
Nhưng người thần bí không thèm nhìn, đưa tay nhặt khẩu súng của tên côn đồ, đặt trong tay ước lượng một chút. Long ca thấy người này đối với súng ống có vẻ thấy hứng thú, lại nói: “Cậu muốn súng? Tôi còn có rất nhiều, đừng dùng cái loại hàng rẻ tiền này, cậu nếu nghe lời của tôi, thì loại gì cũng tìn về cho cậu chơi.”
Người nọ rốt cuộc biểu hiện ra một chút hứng thú, đưa tay tháo mũ bảo hiệp, lộ ra một gương mặt trẻ tuổi tuấn tú. Khuôn mặt kia quá mức non nớt, làm Long ca ngẩn ra, không ngờ tới người tàn nhẫn độc ác giết những hai thủ hạ của mình, lại là một người trẻ tuổi như vậy.
“Súng ở đâu?”
Long ca thực mau phục hồi tinh thần lại: “Ở……” Gã cố ý chỏ cái nút, “Đương thủ hạ của tôi sẽ đưa cậu đi.”
Người nọ đi một bước tới gần gac: “Mày đang uy hiếp tao?”
Thân thể Long ca cứng đờ. Cặp mắt kia không mang theo một tia cảm tình, làm người ta mang theo ảo giác bị dã thú theo dõi, trán không ngăn được chảy ra một tầng mồ hôi lạnh. Gã vốn ở trong xã hội lăn lộn nhiều năm như vậy, sớm đã có thể nhanh chóng phân rõ tính nguy hiểm của ai đó, nhưng vẫn là lần đầu tiên gặp được kẻ có lực áp bách như thế. Nhưng tốt xấu gì cũng là kẻ chưa lớn, lúc này gã cũng chỉ nói: “Không, đây là giao dịch công bằng. Bằng không lão tử dựa vào cái gì cho cậu súng chứ. “
Lời nói vừa ra, bụng đã bị đá một cú thật ngoan. Chỉ sợ cách một tầng bụng vừa to vừa dày này, bên trong cũng ẩn ẩn xuất huyết. Long ca kêu thảm thiết, che bụng ngồi xuống, ngay sau đó đầu đã bị vật cứng lạnh lẽo đặt lên.
“Mày yếu như vậy, vậy mà dám nói ra lời nói nàyao?” Một chân của thiếu niên nhẫm lên sống lứng run râtr của gã ta, chạm lên thân thể gã, lặp lại một lần, “Súng để đâu.”
Long ca sợ: “Tao nói, tao nói, mày dời khẩu súng đi đã……” Nói còn chưa dứt lời, đầu lại bị ăn một đá. Cả người gã bị quăng ngã trên mặt đất, trước mắt tối sầm, đầu ong ong tác hưởng, biết mình không thể dùng mánh lới gì nữa, đành phải khai, “Ra cửa quẹo phải! Đi vào trong, tận cùng bên trong gian kia chính là nó!”
Nói xong đương như còn sợ lại bị đánh tiếp, cuống quít bảo vệ đầu. Ít lâu sau, không nghe thấy đáp lại, xuyên thấu qua khe hở nhìn lại, mới phát hiện thiếu niên bạo lực kia đã xoay người rời đi. Long ca buông tay ra, con mắt hiện lên một ngọn lửa ngun ngút. Gã đã bao nhiêu năm không chịu qua loại đãi ngộ này, nếu người khác biết gã lớn đầu còn để một thằng nhóc con hỗn xược đánh như vậy, còn ra cái gì nữa!
Gã đàn ông ngồi dậy móc ra **, đôi mắt đỏ bừng, giơ khẩu súng lên hướng đến thân hình đang bước củ thiếu niên, toan nổ súng. Nhưng chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, trong tay chợt nhẹ đi, người kia thế nhưng đã thuấn di đến bên người gã, đoạt đi khẩu súng trong tay.
(Haki: Hiện lên ô vuông và không hiện chữ. Nhưng đoán đại thì nó là khẩu súng)
Phương Việt lần thứ hai thấy loại thần kỹ này, rốt cuộc tin tưởng mắt mình không phải nhìn lầm. Đây có nghĩa là gì, thức tỉnh dị năng? Cho nên mới dám lái một chiếc máy xe liền xông tới.
Phương Việt cảm thấy hâm mộ, lại có chút không cam lòng. Nếu như anh cũng có được loại năng lực này, Ngô Giang cũng sẽ không bị buộc phải đi đến kết cục như thế
Long ca sợ ngây người. Vốn tưởng rằng đối phương chỉ có đanha đấm là giỏi, lại không nghĩ rằng hoàn toàn thoát ly khỏi phạm trù con người, lập tức bất chấp tất cả, quỳ xuống xin khoan dung. Nhưng họng súng trầm mặc lại đặt lên ấn đường của gã.
“A, a……” Long ca run rẩy môi, “Đừng……”
Tiếng súng vang lên, gã trợn tròn đôi mắt, ót lưu lại một lỗ thủng đỏ mâu, phía sau vách tường dính đầy vết máu, thân thể ngửa ra sau ngã xuống. Trên mặt thiếu niên nọ cũng bị bắn vài giọt hồng, lại làm như không sao mà dùng tay áo lau.
Phương Việt thấy đối phương đẩy xe liền chạy ra cửa, đột nhiên ra tiếng hỏi: “Em có dị năng?”
Tiền Giai Hảo không ngờ tới Phương Việt lại chủ động nói chuyện với kẻ sát nhân, kinh nghi bất định nhìn hai người, sợ một khi không cẩn thận chọc giận đối phương thì cô cũng bị liên lụy.
Thiếu niên nhìn qua. Làn da cậu tái nhợt, hốc mắt quầng thâm, nhìn có chút uể oải, hoàn toàn không giống như mới vừa chiến đấu xong. Cậu tựa hồ nhận ra Phương Việt, đôi mắt hơi hơi trợn tròn: “Tôi biết anh.”
“……” Phương Việt nhíu mày. Nếu như gặp qua loại người lợi hại biến thái này, anhh không thể không có ấn tượng.
“Lần đó ở phụ cận bệnh viện, tôi bị mấy tên lưu manh vây công, anh đã ‘ giúp ‘ tôi.”
Phương Việt hồi tưởng trong chốc lát, như nhớ lại điều gì đó. Chỉ là lúc ấy sắc trời đã tối, cậu bé mia lại mang mũ, anh căn bản không chú ý đến nhóc quỷ xui xẻo trông như thế nào.
“Tôi lúc ấy chỉ nghĩ mặc kệ bọn họ, cho nên không ra tay.” Cậu bày ra một bộ nhàm chán, “Kết quả bị anh cưỡng chế dời đi.”
Nếu lúc ấy người này thực sự có thân thủ cao như hiện tại, vậy coi như mình anh xen vào việc người khác. Nếu chỉ bởi vì dị năng mà trang B…… Phương Việt bất động thần sắc: “Dù sao anh cũng đã giúp em, có thể trả lời anh vài vấn đề không.”
“Dị năng sao.” Thiếu niên đi tới, “Anh muốn nói đến cái gì.”
“Đừng giả ngây giả dại, em đã dùng hai lần. Đột nhiên biến mất đột nhiên xuất hiện, như là ‘ thuấn di ‘.”
“Thuấn di? Không phải.” Cậu bé cách xa Phương Việt chỉ một bước rồi dừng lại, đột nhiên giơ tay đánh đến.
Phương Việt tay mắt lanh lẹ chặn lại. Công kích tuy rằng bất ngờ, nhưng đối phương rõ ràng đè ép lực, cho nên cho dù thân thể có vết thương, cũng miễn cưỡng chống lại một kích này.
“Em có ý gì?” Phương Việt có chút phẫn nộ.
“Thử xem trình độ ra sao.” Người nọ thu tay lại, đánh giá, “Cũng coi như tạm.”
Vô nghĩa, anh mới vừa bị người ta đánh một trận, miệng vết thương cũng chưa khỏi hẳn, có thể chặn lại đã là không tồi.
Thiếu niên lấy khẩu súng trong tay Long ca ném về phía Phương Việt, đáp một câu: “Đi với tôi.”
Phương Việt sẽ không dùng súng, cầm cũng vô dụng. Anh đi xem vũ khí, không tìm được vũ khí của mình, nhưng lại phát hiện con dao dưa hấu mà Ngô Giang dùng, sắc mặt tối sầm lại, thu nó lại trên người, đi theo thiếu niên ra cửa. Anh không rõ thiếu niên muốn làm gì, chỉ là tạm thời đi theo, chờ hỏi được vụ dị năng rồi thì biến mất.
Tiền Giai Hảo thấy hai người rời đi, không dám ở tại chỗ, liền lặng lẽ đi theo phía sau bọn họ. Kết quả mới vừa ra khỏi cửa đã bị zombie bắt lấy, không khỏi kêu la ra tiếng. Cô ta vốn tưởng rằng sát nhân kia hung tàn như vậy, có lẽ đã thanh lý sạch sẽ đám zombie bên ngoài, lại không nghĩ rằng số lượng nhiều như vậy.
“Cứu mạng! Cứu mạng a, Phương Việt!” Tiền Giai Hảo la lên, chỉ có người tốt như Phương Việt mới có khả năng giúp mình, cho nên theo bản năng gọi tên anh, nhất thời quên mất hai người giữa ngăn cách.
Một đao dưa hấu chém ngang qua, chém đứt tuỷ não của zombie, những giọt máu đỏ nhiễm màu lên đao. Cô gái kinh hồn chưa ổn bám lấy tay cử người con trai kia: “Cảm, cảm ơn anh……” Nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt âm trầm của đối phương, hốc mắt đảo quanh nhỏ lệ lập tức hạ xuống, “Xin lỗi, xin lỗi mà, Phương Việt, tôi…..”
“Câm miệng.” Phương Việt ngăn cô ta lại, hốc mắt đỏ bừng, cơ hồ muốn trừng đến xuất huyết, “Tôi không muốn giúp cô, chỉ là Ngô Giang là người hiền lành sẽ không thấy chết mà không cứu. Đây là cuối cùng, đừng quấn lấy tôi nữa.”
Tiền Giai Hảo khóc càng to hơn, nói năng lộn xộn: “Xin lỗi mà, tôi biết sai rồi, tôi không bao giờ như vậy nữa, tôi sẽ làm theo lời anh được không, tôi cam đoan sẽ ngoan ngoãn!”
Phương Việt thấy không có gì để nói, vung tay cô ta ra, kết quả lại bị gắt gao ôm lấy. Tiền Giai Hảo rốt cuộc bất chấp tất cả, đầu vùi vào ngực thanh niên: “Tôi thật sự biết sai rồi, tôi cầu anh, mang tôi theo được không, muốn tôi làm cái gì tôi cũng nguyện ý!” Cô ta bỗng nhiên im lặng, chỉ vì sau ót mang theo nhiệt độ của họng súng.
“Bà chị, đừng có đưa zombie tới nữa.” Thanh âm sát nhân ở bên cạnh vang lên.
Thân thể Tiền Giai Hảo cứng đờ, chẳng sợ bị đẩy ra cũng không nói một lời, chỉ dùng ánh mắt tràn ngập khẩn cầu nhìn Phương Việt.
Hoàn chương 20.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook