Nghe Nói Kiếp Trước Tôi Là Tra Công
-
Chương 10
“Đi được bước nào hay bước ấy.”
“Phương ca!” Ngô Giang lại từ ngăn kéo lấy ra một con dao gọt hoa quả nho nhỏ, “Dao nhỏ được không.”
Phương Việt nhìn con dao kia tựa hồ vặn cái sẽ bị bẻ gãy, sau một lúc lâu không biét nói gì: “Đừng làm khó nó, bỏ đi.”
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng tông cửa mãnh liệt, khiến cho cửa ở hai bên giường đều rung lên liên hồi. Ba người tức khắc cương tại chỗ, không dám hành động thiếu suy nghĩ, trong lòng ai nấy đều cùng có suy nghĩ. Nhưng tiếng tông cửa ngược lại càng lúc càng lớn, còn thỉnh thoảng mang theo tiếng rít gào nghẹn ngào. Bên ngoài zombie càng tụ càng nhiều, chúng nó biết nơi này có người sống trốn.
Cửa KTX phần lớn đều được làm từ gỗ, nhìn tình hình, tựa hồ giây tiếp theo sẽ đổ ngay tức khắc. Zombie không có cảm giác đau, chúng hoàn toàn vô tri, cho nên chẳng sợ toàn thân gãy xương cũng có thể bò đánh úp về phía con mồi, cũng bởi vậy, sức lực của chúng nó lớn hơn người thường rất nhiều. Chỉ sợ cửa sẽ bị đâm hư, dù có khóa cũng chẳng được gì. Và kết quả giống nhau, vô số hoạt tử nhân ùa vào, trong căn phòng rộng 12 mét vuông này, họ sẽ trốn ở đâu, thậm chí ngay cả nhảy cửa sổ cũng không thể, bởi vì nơi đây có thiết bị phòng trộm.
Phương Việt không ngờ tới, vốn là vì lựa chọn bảo hộ mình, cuối cùng lại đi đến con đường giao lộ của bao chướng ngại vật.
“Nên làm cái gì bây giờ, nên làm cái gì bây giờ……” Lại một lần nữa lâm vào hoàn cảnh sinh tử, Tiền Giai Hảo sợ hãi vô cùng, xanh cả mặt, nước mắt pử hốc mắt lăn lộn. Cô cảm thấy lần này nhất định chết chắc rồi.
Ngô Giang tuy rằng cũng sợ hãi, nhưng ở trước mặt nữ sinh không thể yếu thế, nếu không sẽ càng làm cho cô thấy bất an hơn. Cho nên tận lực bảo trì ngữ khí trấn định: “Phương ca…… Cửa không được bao lâu nữa, dứt khoát liều một lần?”
Xem ra chỉ có thể như vậy.
Phương Việt ngưng trọng gật gật đầu, để Ngô Giang vác balo lên, vác lấy balo của mình để trên giường lên, cảm thấy quá nhẹ, lại làm lấy vài bộ quần áo và chăn bông mùa đông từ tủ đồ Ngô Giang ra nói: “Trong chốc lát anh đi mở cửa. Những con zombie kia sẽ đâm một loạt vào, khẳng định sẽ ngã lên nhau, cậu nhân cơ hội dùng thứ này chắn chúng nó.”
Như vậy cũng co thể tạm thời ngăn chúng lại, để kéo dài thời gian, chúng sẽ không dậy được.
Ngô Giang thận trọng gật gật đầu. Phương Việt cuối cùng vẫn muốn lấy dao gọt hoa quả đi, đem nó cột vào cây vợt cầu lông, dùng cuộn băng trong suốt quấn mấy vòng. Khi đã chuẩn bị ổn thoả, bọn họ một người cầm vợt đến bên cạnh cửa, một người tới gần mép giường đứng, để chừa một không gian lớn cho zombie. Tiền Giai Hảo theo sát phía sau Ngô Giang.
Ngô Giang hướng Phương Việt gật gật đầu, ý bảo đã chuẩn bị sẵn sàng. Phương Việt hít sâu một hơi, bàn tay cầm lấy nắm khoá cửa, khi tới gần, cả bàn tay cũng run rẩy theo cánh cửa gỗ.
Kế hoạch này vô cùng thô, hơn nữa chỉ suy xét đến tình huống lý tưởng nhất —— đó chính là zombie ngoài cửa sẽ ngã đổ lên nhau. Bởi vì cửa ký túc xá môn rất hẹp, nhiều lắm cũng chỉ để một người đi vào hoặc hai người nghiêng người tiến vào, cho nên giờ phút này tông cửa thì nhiều nhất phải vượt qua hai con. Cũng chính là chỉ có hai con zombie khả năng khi mở cửa sẽ té ngã. Tiép theo, những con zombie còn lại sẽ theo sau, đến lúc đó cũng chỉ có thể dựa vào vũ khí đơn giản trong tay Phương Việt để xử lý. Tóm lại, cần nhất là tạo ra một giông gian đủ lớn để thực hiện kế hoạch.
Đột nhiên mở cửa ra, mấy con zombie giương nanh múa vuốt như dự đoán vọt vào. Con sau đụng phải con trước, đồng thời té ngã trên đất. Ngô Giang giơ chăn, bổ nhào lên trên người chúng nó. Phương Việt ở ngay cạnh cửa lập tức lọt vào công kích. Con zombie mới vừa tới gần, anh liền hung hăng vung con dao gắn trên lông chụp đâm tới, mũi dao ấn vào cổ nó cổ, ấn nó lui ra phía sau vài bước.
Tiền Giai Hảo cùng Ngô Giang nhân cơ hội từ khe hở phía sau Phương Việt chuồn ra. Ngô Giang quăng một cú vào một con zombie khác từ bên sườn Phương Việt muốn đánh lén, Phương Việt cũng không ham chiến, quyết đoán ném vũ khí xoay người chạy. Thực may mắn, ngoài phòng chỉ có 4 con zombie.
Chờ ba người chạy ra khỏi ký túc xá, phát hiện zombie ở bên ngoài đã giảm bớt rất nhiều, phỏng chừng chúng đều bị hấp dẫn đến ký túc xá. Mà người sống sót bên trong, không đơn giản chỉ có ba người họ……
Nhưng vô luận như thế nào, không thể dễ dàng chạy trốn như vậy. Tuy rằng trên đường cũng gặp mấy con zombie, nhưng chúng nó hành động chậm chạp, căn bản không kịp mấy người chạy trốn chết như điên. Ba người hoảng không chọn đường, một hơi chạy tới cửa. Tiền Giai Hảo thật sự kiên trì không được, chỉ cảm thấy yết hầu sâp chảy máu rồi, hai chân nhũn ra, không cẩn thận té ngã trên đất: “Tôi không được…… Giúp giúp tôi.”
Ngô Giang chạy ở phía trước vội đvòng trở về đỡ cô ta, không phải không có lo lắng: “Không sao chứ? Nếu không nghỉ ngơi trong chốc lát.”
Tiền Giai Hảo thật ra muốn nghỉ ngơi, nhưng hiện tại nguy hiểm còn chưa bién mất, căn bản không phải lúc nghỉ ngơi. Cô ta giận chó đánh mèo nói: “Ai bảo mấy người ngày hôm qua nhường xe cho bọn chúng. Bây giờ thì sao nào? Không có phương tiện giao thông, có ra tới ngoài kia cũng vô dụng.”
Phương Việt lúc này đang đứng ở cổng, căn bản không nghe thấy mấy câu oán giận của cô ả. Cửa chính ở trường ngày thường ít người qua lại, nhưng lui tới rất nhiều xe. Hiện giờ không biết có phải còn sớm không, hay là dị vật hoành hành, trên đường trống không, hoang vắng vô cùng.
Lúc này, cách đó không xa có một chiếc ô tô chạy như bay tới. Phương Việt cũng không muốn xông lên đường cái, nhưng luc này đã đứng ngay giữa đường. Người trong xe thấy có kẻ không muốn sống, lòng nóng như lửa đốt dẫm phanh lại. Lốp xe cùng mặt đất ma xát phát ra tiếng vang chói tai, cơ hồ chỉ kém mấy centimet sẽ đụng phải người.
Chủ xe tức muốn hộc máu, há mồm mắng: “Mày không muốn sống nữa hả? Đừng đực ở giữa đường, là muốn tiền bồi thường hả!”
“Xin lỗi.” Phương Việt vội vàng đi qua, “Trong trường học có quái vật đang truy chúng tôi, có thể chở chúng tôi đi một đoạn đường hay không.”
“Ha? Đầu mày không vấn đề chứ?” Chủ xe không hiểu. Gã đã là thanh niên 20 tuổi, ăn mặc thời thượng, nhưng ngôn ngữ cách nói năng lại rất côn đồ.
Phương Việt nghe giọng đối phương, không khỏi sửng sốt. Khuôn mặt kia cùng bạn tốt ngày xưa vô cùng giống, so ra sự thành thục, khí chất cũng không chỗ nào giống. Nhưng anh vẫn là theo bản năng buột miệng thốt ra: “Cậu là Phó Thượng?”
Thanh niên ngẩn ra một chút, lấy kính râm, lộ ra che kín đầy đôi mắt tơ máu, “Chúng ta quen nhau?” Gã cẩn thận đánh giá khuôn mặt Phương Việt, mới dám khẳng định: “Phương, Phương Việt?”
Cũng không trách Phó Thượng nhận ra. Gã ngày hôm qua ở quán ăn đêm cuồng hoan một đêm, vốn là có chút đầu hôn não trướng. Hơn nữa hiện giờ Phương Việt thay đổi không ít, lại không ngờ tới sẽ ngẫu nhiên gặp được nhau ở nơi này, tự nhiên không biết phản ứng thế nào.
Phương Việt gật đầu, nôn nóng nói: “Mau, mau cho chúng tôi lên xe. Chuyện thé nào lúc sau bàn lại!”
“Ác, được.” Phó Thượng mơ màng hồ đồ gật gật đầu, Phương Việt đi mở cửa điều khiển, gã vội vàng ngăn cản anh, “Từ từ, bên trong có người.” Trong xe là một cô gái ăn mặc gợi cảm nùng trang diễm mạt, cô nhíu mày nhìn những người đột nhiên nói muốn lên xe, không nói một lời.
“A, xin lỗi.” Phương Việt đóng cửa xe.
Lúc này Ngô Giang Tiền Giai Hảo cũng chạy đến. Khuôn mặt Ngô Giang căng thẳng vội vàng: “Phương ca! Amh không sao chứ.” Phương Việt của cậu không bị thương, mới hơi chút thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại nhíu mày không tán đồng mà nói, “Đột nhiên xông lên đường cái cũng quá lỗ mãng, nếu không phải vận khí tốt……”
“Được rồi.” Phương Việt ngăn cậu lại, “Oán giận về sau lại nghe, mau lên xe.”
Ba người từ phía sau lên, Phó Thượng cũng trở lại ghế điều khiển khởi động xe. Ngô Giang không nghĩ tới chủ xe lại tốt bụng đến mức cho bọn họ lên xe, không khỏi cảm kích trong lòng, hướng đối phương nói lời cảm tạ.
“Cảm tạ cái gì.” Phó Thượng chẳng nề hà, “Phương Việt là anh em tôi, dĩ nhiên là phải giúp.”
“Ác……” Ngô Giang ngây thơ mờ mịt, có chút hâm mộ, “Phương ca, anh có thật nhiều anh em a.” Cậu chưa từng gặp qua người này.
Phương Việt lúc này đang chống cằm nhìn ra phía ngoài cửa sổ, thuận miệng đáp: “A, nghiệt duyên bắt đầy từ sơ trung.”
Phương Việt lúc trung học, chính là thời kỳ phát bệnh trung nhị* nghiêm trọng nhất. Trong lòng người khác nhiều lắm cũng chỉ có ý dâm, chống đối thầy cô một chút cũng không gây ra vấn đề gì. Nhưng anh lại đem tuổi dậy thì gây nên bao nhiêu xao động.
(*Trung nhị: Bệnh tuổi dậy thì, nói về tính cách thích thể hiện của thiếu niên trong độ tuổi dậy thì, Việt Nam mình chắc gọi đó là Trẩu tre)
Phương Việt ảo tưởng mình là yakuza* trong TV, giao dịch hắc bang, tranh chấp địa bàn, sống mái ẩu đả với nhau, tình nghĩa huynh đệ, đều có thể làm nhiệt huyết trong anh sôi trào. Ngay từ đầu không biết nên làm như thế nào, chỉ có thể vụng về bắt chước theo. Hút thuốc uống rượu bắt nạt đồng học không cai gì là không làm, trốn học cũng là chuyện cơm bữa, các thầy cô cũng thất vọng tột đỉnh với anh, chỉ cần anh không cần quấy rầy các đồng học khác ổn rồi.
(*yakuza: một băng nhóm xã hội đen lớn ở Nhật)
Mà lúc ấy, kẻ luôn nổi điên cùng anh lại là Phó Thượng. Hai người lúc sơ trung không học cùng trường, nhân một lần ẩu đả không đánh không quen nhau, kết giao nhiều phát hiện đối phương và mình thật sự là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, rất nhanh kết nghĩa thành bạn tốt. Khác với Phương Việt chính là, gia cảnh Phương Việt bình thường, Phó Thượng lại là một phú nhị đại*. Vì thế Phương Việt dựa vào nắm tay để đe dọa, Phó Thượng dựa vào tiền tài lung lạc, có không ít người cam tâm tình nguyện đi theo làm tiểu đệ hai người. Mà hai người có đầy thành tích kiêu ngạo, lại làm cho đám bất lương cao trung phụ cận ngoan ngoãn cúi đầu trước hai cậu học sinh trung học.
(*phú nhị đại: con ông cháu cha, con nhà giàu có)
Rất nhanh, anh em càng tụ càng nhiều, bọn họ thành một tập đoàn, thậm chí kinh động cảnh sát ba lần bốn lượt vây tới bắt đám sâu trùng có hại. Nhưng đám người đều là vị thành niên, lại không gây nên chuyện thương thiên hại lí, chỉ là giáo dục một phen thì không giải quyết gì nữa. Phương Việt Phó Thượng vận khí không tốt cũng bị bắt lấy vài lần, Lộ Tiếu —— cảnh sát mà trước đó gặp ở bệnh viện, đó là cảnh sát phụ trách vụ án của hai người.
Chờ đến khi lên cao trung, Phó Thượng cố ý vào cùng một trường học với Phương Việt. Hai người tụ ở bên nhau càng nhiều, càng cấu kết với nhau làm xằng làm bậy.
Rồi sau đó…… Hai người bị một nhóm hắc bang thật sự theo dõi, đối phương ra oai phủ đầu với hai ngườu để cảnh cáo. Đây cũng là sự kiện hai người ‘thăng cấp’ đánh nhau đổ máu, đám đàn em đi theo có mấy người bị thương quá nặng, suýt nữa không cứu được. Lần đó mẹ anh khóc thật sự thảm, cha ít lời nhưng hút không ít điếu thuốc, sau đó lấy cả ghế hung hăng đánh con trai một trận.
Đó là đánh rất ngoan. Phương Việt cùng hắc bang đánh nhau thương còn chưa lành, lại bị đánh đến miệng vết thương nứt toạc, xương cốt đều chặt đứt mấy cây, còn bị cha xách theo đến từng nhà của đàn em xin lỗi. Thái độ cha mẹ họ nếu tốt thì chỉ lạnh băng, nếu hỏa bạo thì sẽ xông đến đánh, cha đèu sẽ giúp anh kháng lại.
Sau đó, Phương Việt chuyển trường, bị cha mẹ cưỡng chế chặt đứt liên hệ với Phó Thượng. Anh khi đó cũng sợ, cũng không phản kháng. Sau lại đi nơi khác vào một trường đại học hạng ba, cứ đần đần độn độn mà sống. Không ngờ luc này lại có thể cùng Phó Thượng tương ngộ.
Đó thật sự là một đoạn lịch sử đen tối. Cho nên khi Phương Việt nhận ra Phó Thượng, so với hoài niệm, càng cảm thấy xấu hổ hơn.
Hoàn chương 10
“Phương ca!” Ngô Giang lại từ ngăn kéo lấy ra một con dao gọt hoa quả nho nhỏ, “Dao nhỏ được không.”
Phương Việt nhìn con dao kia tựa hồ vặn cái sẽ bị bẻ gãy, sau một lúc lâu không biét nói gì: “Đừng làm khó nó, bỏ đi.”
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng tông cửa mãnh liệt, khiến cho cửa ở hai bên giường đều rung lên liên hồi. Ba người tức khắc cương tại chỗ, không dám hành động thiếu suy nghĩ, trong lòng ai nấy đều cùng có suy nghĩ. Nhưng tiếng tông cửa ngược lại càng lúc càng lớn, còn thỉnh thoảng mang theo tiếng rít gào nghẹn ngào. Bên ngoài zombie càng tụ càng nhiều, chúng nó biết nơi này có người sống trốn.
Cửa KTX phần lớn đều được làm từ gỗ, nhìn tình hình, tựa hồ giây tiếp theo sẽ đổ ngay tức khắc. Zombie không có cảm giác đau, chúng hoàn toàn vô tri, cho nên chẳng sợ toàn thân gãy xương cũng có thể bò đánh úp về phía con mồi, cũng bởi vậy, sức lực của chúng nó lớn hơn người thường rất nhiều. Chỉ sợ cửa sẽ bị đâm hư, dù có khóa cũng chẳng được gì. Và kết quả giống nhau, vô số hoạt tử nhân ùa vào, trong căn phòng rộng 12 mét vuông này, họ sẽ trốn ở đâu, thậm chí ngay cả nhảy cửa sổ cũng không thể, bởi vì nơi đây có thiết bị phòng trộm.
Phương Việt không ngờ tới, vốn là vì lựa chọn bảo hộ mình, cuối cùng lại đi đến con đường giao lộ của bao chướng ngại vật.
“Nên làm cái gì bây giờ, nên làm cái gì bây giờ……” Lại một lần nữa lâm vào hoàn cảnh sinh tử, Tiền Giai Hảo sợ hãi vô cùng, xanh cả mặt, nước mắt pử hốc mắt lăn lộn. Cô cảm thấy lần này nhất định chết chắc rồi.
Ngô Giang tuy rằng cũng sợ hãi, nhưng ở trước mặt nữ sinh không thể yếu thế, nếu không sẽ càng làm cho cô thấy bất an hơn. Cho nên tận lực bảo trì ngữ khí trấn định: “Phương ca…… Cửa không được bao lâu nữa, dứt khoát liều một lần?”
Xem ra chỉ có thể như vậy.
Phương Việt ngưng trọng gật gật đầu, để Ngô Giang vác balo lên, vác lấy balo của mình để trên giường lên, cảm thấy quá nhẹ, lại làm lấy vài bộ quần áo và chăn bông mùa đông từ tủ đồ Ngô Giang ra nói: “Trong chốc lát anh đi mở cửa. Những con zombie kia sẽ đâm một loạt vào, khẳng định sẽ ngã lên nhau, cậu nhân cơ hội dùng thứ này chắn chúng nó.”
Như vậy cũng co thể tạm thời ngăn chúng lại, để kéo dài thời gian, chúng sẽ không dậy được.
Ngô Giang thận trọng gật gật đầu. Phương Việt cuối cùng vẫn muốn lấy dao gọt hoa quả đi, đem nó cột vào cây vợt cầu lông, dùng cuộn băng trong suốt quấn mấy vòng. Khi đã chuẩn bị ổn thoả, bọn họ một người cầm vợt đến bên cạnh cửa, một người tới gần mép giường đứng, để chừa một không gian lớn cho zombie. Tiền Giai Hảo theo sát phía sau Ngô Giang.
Ngô Giang hướng Phương Việt gật gật đầu, ý bảo đã chuẩn bị sẵn sàng. Phương Việt hít sâu một hơi, bàn tay cầm lấy nắm khoá cửa, khi tới gần, cả bàn tay cũng run rẩy theo cánh cửa gỗ.
Kế hoạch này vô cùng thô, hơn nữa chỉ suy xét đến tình huống lý tưởng nhất —— đó chính là zombie ngoài cửa sẽ ngã đổ lên nhau. Bởi vì cửa ký túc xá môn rất hẹp, nhiều lắm cũng chỉ để một người đi vào hoặc hai người nghiêng người tiến vào, cho nên giờ phút này tông cửa thì nhiều nhất phải vượt qua hai con. Cũng chính là chỉ có hai con zombie khả năng khi mở cửa sẽ té ngã. Tiép theo, những con zombie còn lại sẽ theo sau, đến lúc đó cũng chỉ có thể dựa vào vũ khí đơn giản trong tay Phương Việt để xử lý. Tóm lại, cần nhất là tạo ra một giông gian đủ lớn để thực hiện kế hoạch.
Đột nhiên mở cửa ra, mấy con zombie giương nanh múa vuốt như dự đoán vọt vào. Con sau đụng phải con trước, đồng thời té ngã trên đất. Ngô Giang giơ chăn, bổ nhào lên trên người chúng nó. Phương Việt ở ngay cạnh cửa lập tức lọt vào công kích. Con zombie mới vừa tới gần, anh liền hung hăng vung con dao gắn trên lông chụp đâm tới, mũi dao ấn vào cổ nó cổ, ấn nó lui ra phía sau vài bước.
Tiền Giai Hảo cùng Ngô Giang nhân cơ hội từ khe hở phía sau Phương Việt chuồn ra. Ngô Giang quăng một cú vào một con zombie khác từ bên sườn Phương Việt muốn đánh lén, Phương Việt cũng không ham chiến, quyết đoán ném vũ khí xoay người chạy. Thực may mắn, ngoài phòng chỉ có 4 con zombie.
Chờ ba người chạy ra khỏi ký túc xá, phát hiện zombie ở bên ngoài đã giảm bớt rất nhiều, phỏng chừng chúng đều bị hấp dẫn đến ký túc xá. Mà người sống sót bên trong, không đơn giản chỉ có ba người họ……
Nhưng vô luận như thế nào, không thể dễ dàng chạy trốn như vậy. Tuy rằng trên đường cũng gặp mấy con zombie, nhưng chúng nó hành động chậm chạp, căn bản không kịp mấy người chạy trốn chết như điên. Ba người hoảng không chọn đường, một hơi chạy tới cửa. Tiền Giai Hảo thật sự kiên trì không được, chỉ cảm thấy yết hầu sâp chảy máu rồi, hai chân nhũn ra, không cẩn thận té ngã trên đất: “Tôi không được…… Giúp giúp tôi.”
Ngô Giang chạy ở phía trước vội đvòng trở về đỡ cô ta, không phải không có lo lắng: “Không sao chứ? Nếu không nghỉ ngơi trong chốc lát.”
Tiền Giai Hảo thật ra muốn nghỉ ngơi, nhưng hiện tại nguy hiểm còn chưa bién mất, căn bản không phải lúc nghỉ ngơi. Cô ta giận chó đánh mèo nói: “Ai bảo mấy người ngày hôm qua nhường xe cho bọn chúng. Bây giờ thì sao nào? Không có phương tiện giao thông, có ra tới ngoài kia cũng vô dụng.”
Phương Việt lúc này đang đứng ở cổng, căn bản không nghe thấy mấy câu oán giận của cô ả. Cửa chính ở trường ngày thường ít người qua lại, nhưng lui tới rất nhiều xe. Hiện giờ không biết có phải còn sớm không, hay là dị vật hoành hành, trên đường trống không, hoang vắng vô cùng.
Lúc này, cách đó không xa có một chiếc ô tô chạy như bay tới. Phương Việt cũng không muốn xông lên đường cái, nhưng luc này đã đứng ngay giữa đường. Người trong xe thấy có kẻ không muốn sống, lòng nóng như lửa đốt dẫm phanh lại. Lốp xe cùng mặt đất ma xát phát ra tiếng vang chói tai, cơ hồ chỉ kém mấy centimet sẽ đụng phải người.
Chủ xe tức muốn hộc máu, há mồm mắng: “Mày không muốn sống nữa hả? Đừng đực ở giữa đường, là muốn tiền bồi thường hả!”
“Xin lỗi.” Phương Việt vội vàng đi qua, “Trong trường học có quái vật đang truy chúng tôi, có thể chở chúng tôi đi một đoạn đường hay không.”
“Ha? Đầu mày không vấn đề chứ?” Chủ xe không hiểu. Gã đã là thanh niên 20 tuổi, ăn mặc thời thượng, nhưng ngôn ngữ cách nói năng lại rất côn đồ.
Phương Việt nghe giọng đối phương, không khỏi sửng sốt. Khuôn mặt kia cùng bạn tốt ngày xưa vô cùng giống, so ra sự thành thục, khí chất cũng không chỗ nào giống. Nhưng anh vẫn là theo bản năng buột miệng thốt ra: “Cậu là Phó Thượng?”
Thanh niên ngẩn ra một chút, lấy kính râm, lộ ra che kín đầy đôi mắt tơ máu, “Chúng ta quen nhau?” Gã cẩn thận đánh giá khuôn mặt Phương Việt, mới dám khẳng định: “Phương, Phương Việt?”
Cũng không trách Phó Thượng nhận ra. Gã ngày hôm qua ở quán ăn đêm cuồng hoan một đêm, vốn là có chút đầu hôn não trướng. Hơn nữa hiện giờ Phương Việt thay đổi không ít, lại không ngờ tới sẽ ngẫu nhiên gặp được nhau ở nơi này, tự nhiên không biết phản ứng thế nào.
Phương Việt gật đầu, nôn nóng nói: “Mau, mau cho chúng tôi lên xe. Chuyện thé nào lúc sau bàn lại!”
“Ác, được.” Phó Thượng mơ màng hồ đồ gật gật đầu, Phương Việt đi mở cửa điều khiển, gã vội vàng ngăn cản anh, “Từ từ, bên trong có người.” Trong xe là một cô gái ăn mặc gợi cảm nùng trang diễm mạt, cô nhíu mày nhìn những người đột nhiên nói muốn lên xe, không nói một lời.
“A, xin lỗi.” Phương Việt đóng cửa xe.
Lúc này Ngô Giang Tiền Giai Hảo cũng chạy đến. Khuôn mặt Ngô Giang căng thẳng vội vàng: “Phương ca! Amh không sao chứ.” Phương Việt của cậu không bị thương, mới hơi chút thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại nhíu mày không tán đồng mà nói, “Đột nhiên xông lên đường cái cũng quá lỗ mãng, nếu không phải vận khí tốt……”
“Được rồi.” Phương Việt ngăn cậu lại, “Oán giận về sau lại nghe, mau lên xe.”
Ba người từ phía sau lên, Phó Thượng cũng trở lại ghế điều khiển khởi động xe. Ngô Giang không nghĩ tới chủ xe lại tốt bụng đến mức cho bọn họ lên xe, không khỏi cảm kích trong lòng, hướng đối phương nói lời cảm tạ.
“Cảm tạ cái gì.” Phó Thượng chẳng nề hà, “Phương Việt là anh em tôi, dĩ nhiên là phải giúp.”
“Ác……” Ngô Giang ngây thơ mờ mịt, có chút hâm mộ, “Phương ca, anh có thật nhiều anh em a.” Cậu chưa từng gặp qua người này.
Phương Việt lúc này đang chống cằm nhìn ra phía ngoài cửa sổ, thuận miệng đáp: “A, nghiệt duyên bắt đầy từ sơ trung.”
Phương Việt lúc trung học, chính là thời kỳ phát bệnh trung nhị* nghiêm trọng nhất. Trong lòng người khác nhiều lắm cũng chỉ có ý dâm, chống đối thầy cô một chút cũng không gây ra vấn đề gì. Nhưng anh lại đem tuổi dậy thì gây nên bao nhiêu xao động.
(*Trung nhị: Bệnh tuổi dậy thì, nói về tính cách thích thể hiện của thiếu niên trong độ tuổi dậy thì, Việt Nam mình chắc gọi đó là Trẩu tre)
Phương Việt ảo tưởng mình là yakuza* trong TV, giao dịch hắc bang, tranh chấp địa bàn, sống mái ẩu đả với nhau, tình nghĩa huynh đệ, đều có thể làm nhiệt huyết trong anh sôi trào. Ngay từ đầu không biết nên làm như thế nào, chỉ có thể vụng về bắt chước theo. Hút thuốc uống rượu bắt nạt đồng học không cai gì là không làm, trốn học cũng là chuyện cơm bữa, các thầy cô cũng thất vọng tột đỉnh với anh, chỉ cần anh không cần quấy rầy các đồng học khác ổn rồi.
(*yakuza: một băng nhóm xã hội đen lớn ở Nhật)
Mà lúc ấy, kẻ luôn nổi điên cùng anh lại là Phó Thượng. Hai người lúc sơ trung không học cùng trường, nhân một lần ẩu đả không đánh không quen nhau, kết giao nhiều phát hiện đối phương và mình thật sự là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, rất nhanh kết nghĩa thành bạn tốt. Khác với Phương Việt chính là, gia cảnh Phương Việt bình thường, Phó Thượng lại là một phú nhị đại*. Vì thế Phương Việt dựa vào nắm tay để đe dọa, Phó Thượng dựa vào tiền tài lung lạc, có không ít người cam tâm tình nguyện đi theo làm tiểu đệ hai người. Mà hai người có đầy thành tích kiêu ngạo, lại làm cho đám bất lương cao trung phụ cận ngoan ngoãn cúi đầu trước hai cậu học sinh trung học.
(*phú nhị đại: con ông cháu cha, con nhà giàu có)
Rất nhanh, anh em càng tụ càng nhiều, bọn họ thành một tập đoàn, thậm chí kinh động cảnh sát ba lần bốn lượt vây tới bắt đám sâu trùng có hại. Nhưng đám người đều là vị thành niên, lại không gây nên chuyện thương thiên hại lí, chỉ là giáo dục một phen thì không giải quyết gì nữa. Phương Việt Phó Thượng vận khí không tốt cũng bị bắt lấy vài lần, Lộ Tiếu —— cảnh sát mà trước đó gặp ở bệnh viện, đó là cảnh sát phụ trách vụ án của hai người.
Chờ đến khi lên cao trung, Phó Thượng cố ý vào cùng một trường học với Phương Việt. Hai người tụ ở bên nhau càng nhiều, càng cấu kết với nhau làm xằng làm bậy.
Rồi sau đó…… Hai người bị một nhóm hắc bang thật sự theo dõi, đối phương ra oai phủ đầu với hai ngườu để cảnh cáo. Đây cũng là sự kiện hai người ‘thăng cấp’ đánh nhau đổ máu, đám đàn em đi theo có mấy người bị thương quá nặng, suýt nữa không cứu được. Lần đó mẹ anh khóc thật sự thảm, cha ít lời nhưng hút không ít điếu thuốc, sau đó lấy cả ghế hung hăng đánh con trai một trận.
Đó là đánh rất ngoan. Phương Việt cùng hắc bang đánh nhau thương còn chưa lành, lại bị đánh đến miệng vết thương nứt toạc, xương cốt đều chặt đứt mấy cây, còn bị cha xách theo đến từng nhà của đàn em xin lỗi. Thái độ cha mẹ họ nếu tốt thì chỉ lạnh băng, nếu hỏa bạo thì sẽ xông đến đánh, cha đèu sẽ giúp anh kháng lại.
Sau đó, Phương Việt chuyển trường, bị cha mẹ cưỡng chế chặt đứt liên hệ với Phó Thượng. Anh khi đó cũng sợ, cũng không phản kháng. Sau lại đi nơi khác vào một trường đại học hạng ba, cứ đần đần độn độn mà sống. Không ngờ luc này lại có thể cùng Phó Thượng tương ngộ.
Đó thật sự là một đoạn lịch sử đen tối. Cho nên khi Phương Việt nhận ra Phó Thượng, so với hoài niệm, càng cảm thấy xấu hổ hơn.
Hoàn chương 10
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook