Nghe Nói Em Thích Tôi
-
Chương 299
Hóa ra là như vậy, tên anh để lại mới kỳ lạ như thế…Chỉ thấy anh quay đầu hỏi cô, “Bà xã, em thấy được không?”Chuyện này có gì không tốt đâu, “Đều nghe anh cả!”Vẻ mặt cô dịu ngoan, làm cho mọi người lại ồn ào.
Ninh Thời Khiêm đứng trước mặt các anh em mình, điểm danh một lượt mấy người đàn ông trong phòng, “Nhìn thấy chưa! Em nói mà, trong đám đàn ông chúng ta, cả người đến người không đến, chỉ có Ninh gia nhà em mới có hai chữ “phu cương”*, mấy người các anh ai ai cũng là thê nô!*Người chồng mạnh mẽ.
Nhất thời, mấy người đàn ông nhìn nhau không nói, cánh phụ nữ thì cười híp mắt, cũng không nói gì.
“Sao nào? Không phục?” Ninh Thời Khiêm chỉ từng người, “Tả Thần An, Tiêu Y Đình, các anh ở nhà có dám nói một chữ “không” với vợ không? Đại ca Thần Viễn không tới, anh ấy nấu cơm cho chị Loan Loan cả đời! Có tiền đồ! Lục Hướng Bắc đã nổi tiếng là thê nô rồi! Chị Niệm Niệm nữ vương nói mặt trời là hướng này, mọi người xem anh ta có dám phản bác không? Nhìn lại đàn ông nhà họ Ninh em đây, chị dâu cả suốt ngày thủ trưởng thủ trưởng, dáng vẻ giống như fan hâm mộ của lão đại, ngày nào cũng rửa chân cho lão đại có không?”Vẻ mặt Ninh Chấn Khiêm rất vui sướng, bé con nhà anh chính là ngoan như vậy!“Lại nhìn thêm lão nhị nữa.
” Ninh Thời Khiêm quyến rũ học theo dáng vẻ Lưu Tranh, “Thầy Ninh, đều nghe anh….
Ây ya, đây có chút mùi vị tình yêu thầy trò!”Tất cả mọi người đều xem màn biểu diễn của anh ấy, thình lình, Tiêu Y Đình hướng ra cửa vẫy tay, “Ấy, Mười ba, em cũng tới à!”Nháy mắt Ninh Thời Khiêm thôi làm trò, lập tức quay đầu, “Chỗ nào?”Mọi người cười ha ha.
Đối với trò vui của mọi người Ninh Thời Khiêm có chút bất đắc dĩ, “Đừng, em là đàn ông không sao cả, nếu như mười ba thực sự ở đây, mọi người vẫn phải hạ khẩu lưu tình, dù sao người ta cũng là con gái… Đừng để đến cuối cùng ngay cả bạn bè cũng không thể làm! Đặc biệt là anh đó, Tiêu Y Đình, anh còn là anh họ của cô ấy!”“Anh nói này hai đứa chú rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đính hôn cũng đã nói lâu rồi, Ninh nhị ngay cả thai đôi cũng có rồi, hai đứa còn đang kì kèo ở đấy?” Tiêu Y Đình cau mày hỏi.
Ninh Thời Khiêm lắc đầu, cười, “Chính là chuyện mọi người thấy đó! Đừng nói về em, hôm nay là ngày lành của lão nhị!”Mọi người từ từ chuyển đề tài đi chỗ khác.
Đám người này nháo nhào một hồi sau đó rời đi, hết người này tới người kia, còn có bác sĩ y tá của Bắc Nhã đến thăm cô, có y tá không quen thân với Nguyễn Lưu Tranh, chỉ lén tụ tập ngoài cửa phòng bệnh nhìn vào, còn lặng lẽ bàn luận thai đôi của chủ nhiệm Ninh…Khiến cho Nguyễn Lưu Tranh vô cùng ngại, kiểu này giống y xì thăm quan vườn bách thú nhỉ?“Bạn bè quốc tế ở Mỹ của anh có gửi điện chúc mừng không? Còn đồng bào A Khố nữa?” Cô rất tò mò, cả buổi tối qua rốt cuộc anh đã thông báo cho bao nhiêu người?Anh giơ điện thoại ra lắc lắc, “Có! Tất cả đều ở đây!”Anh đưa điện thoại mở ra cho cô xem, vòng bạn bè của anh, một tin duy nhất : Tôi làm bố rồi! Cảm ơn bà xã! Ảnh đăng kèm là mặt ngủ của cô, bình luận còn có anh bổ sung: Thai đôi!Like khen phía dưới nhìn hoa cả mắt, lần đầu tiên chủ nhiệm Ninh đăng vòng bạn bè, toàn bộ bạn bè cũng cho tí sĩ diện, bình luận kéo mãi không xong.
Điều khiến cô cạn lời là, lại chụp cô xấu như thế!“Anh…” Cô không thể dùng lời nói để hình dung tấm ảnh xấu xí này của mình! Vốn dĩ mặt cô bé lại nhọn, bị anh chụp thành to như cái mâm! Cho dù trong mắt anh cô không tính là xinh đẹp tuyệt trần, tốt xấu gì cũng coi như thanh tú xinh đẹp, vì sao trong ảnh của anh ngũ quan của cô lại biến dạng? Còn nữa! Ưu điểm khác cô không có, nhưng da dẻ cũng coi là trắng, nhưng tấm ảnh này của anh, cô sắp có cùng màu da với anh cả Ninh rồi!“Anh làm sao?” Chủ nhiệm Ninh đang đợi tuyên dương, dù sao thì một tin duy nhất trong vòng bạn bè của anh chính là vợ con! Lão tứ nói đàn ông nhà họ Ninh có phu cương, thực ra mới không phải, anh cũng là thê nô đó được không hả! Chỉ là chết vì sĩ diện thôi, trước mặt người ngoài không nhận, cũng may bà xã rất cho anh mặt mũi, không vạch trần anh…Nguyễn Lưu Tranh ném điện thoại của anh một cái, “Em nghiêm trọng hoài nghi, anh còn có vợ khác!”“…” Chuyện này lớn nha! Cái gì cũng có thể hoài nghi, nhưng không thể hoài nghi phẩm đức của anh nha! “Bà xã, em…có phải ngốc rồi không?” Nghe nói có thai ngốc ba năm, đây là điềm báo ngốc sao? Anh dơ tay sờ trán cô.
Cô đẩy ra, “Thầy Ninh! Nhớ kỹ anh là tiến sĩ y học! Ngốc và sốt là một chuyện à? Sờ đầu em làm gì!”“Không phải…anh đang lo lắng mà! Quýnh lên là anh bị loạn!” Anh giơ điện thoại ra, chỉ vào tấm ảnh, “Anh chỉ có một người vợ thôi! Cô ấy tên là Nguyễn Lưu Tranh! Là mẹ của con anh! Cục cưng của anh! Anh lấy nửa đời sau không cần ăn lộc tiên của anh ra để thề.
”“…” Cái này cũng có thể thề à? Cho rằng chọc cười như thế có thể làm cô cười sao! Cô không phải người chuyên selfi, nhưng cô cũng là phụ nữ, phụ nữ vẫn có chút để ý mình đẹp hay không được không hả? Cô chỉ vào tấm ảnh, “Anh xác định đây là chụp em? Em nhìn như thế hả?”Anh chậm rì rì, “Từ góc độ này của anh…thì chính là như vậy…”Nguyễn Lưu Tranh đưa lưng về phía anh, biểu đạt sự phẫn nộ của mình, “Xóa!”“…” Anh do dự, “Đây là lời chúc đầu tiên mọi người dành cho bảo bối của chúng ta, anh không nỡ xóa…”“Vậy từ nay về sau không cho phép chụp ảnh em và con! Từ giờ trở đi cũng đừng nói chuyện với em!”Anh chần chừ, quấn tới, “Bà xã, tấm ảnh này sao thế?”“…”Chuyện tức giận nhất trên đời này chính là, bạn đã giận cả nửa ngày rồi, anh ta vẫn chưa biết vì sao bạn tức giận! Vốn dĩ không tức như vậy! Bây giờ càng ngày càng tức! Cô đẩy anh ra, “Anh xa em ra một chút! Hôm qua đã nói lệnh cấm rồi mà! Ít nhất cách ba mét!”“… Hôm qua không phải nói ba mét mà! Mới tí đã tăng rồi?” Vẻ mặt anh vô tội.
“Lượn, xa!”Vừa dứt lời, cửa phòng bệnh đã mở ra, Bùi Tố Phân và Nguyễn Kiến Chung tới…“Ấy, đang làm gì vậy? Phụ nữ có thai ít tức giận thôi! Không tốt cho bé con!” Bùi Tố Phân vừa tới đã nói.
“Mẹ…” Nguyễn Lưu Tranh nghe thấy giọng mẹ, lập tức quay lại.
“Mẹ, Lưu Tranh không tức giận, là con…chọc giận cô ấy….
” Ninh Chí Khiêm vội nói.
Bùi Tố Phân lại mang vẻ mặt không tin, “Con có thể chọc giận nó? Tính cách đứa trẻ này mẹ còn không biết sao? Mẹ còn không hiểu con à? Mười lần thì có mười một lần là Lưu Tranh cố tình gây sự!”“Mẹ…có cần như thế không…” Nguyễn Lưu Tranh hung hăng trợn mắt lườm Ninh Chí Khiêm.
“Được rồi, mẹ con nói đúng đó, bây giờ kỵ nhất nổi nóng, tâm trạng con không tốt ảnh hưởng trực tiếp tới cháu ngoại bảo bối của bố!” Nguyễn Kiến Chung cũng nói giúp.
Nguyễn Lưu Tranh không còn gì để nói.
Bùi Tố Phân cũng mang đồ bổ tới, “Sáng sớm đi mua gà, hầm với gừng cả buổi sáng, một nồi canh thành một bát, có thể ngăn nôn, con uống đi.
”Nghe nói có thể ngăn nôn, cô lập tức phải uống.
Ninh Chí Khiêm nhanh mắt, lập tức sấn tới bón cho cô.
Cô không hòa nhã với anh, “Ai cho anh qua đây? Ba mét!”Bùi Tố Phân khẽ gõ cô một cái, “Ăn nói kiểu gì thế?”Ninh Chí Khiêm lấy lòng, “Con làm cho mẹ, để con làm đi.
”Nguyễn Lưu Tranh không thèm để ý tới anh, đã xách cả đường rồi nên canh cũng không nóng lắm, cô uống ừng ực một ngụm hết.
Ninh Chí Khiêm chỉ biết ngượng ngùng đứng một bên.
Bùi Tố Phân lại quở trách cô một trận, sau đó hai mẹ con bắt đầu thảo luận về đứa bé này, nói đến trẻ con là chủ đề nói mãi không xong…Canh gà này có hiệu quả ngăn nôn không Nguyễn Lưu Tranh không biết, sau khi uống vào vẫn rất buồn bực, cố nén không nôn ra, có lẽ nói chuyện với mẹ hơn một tiếng, sau đó liền bắt đầu ngáp ngủ.
Phụ nữ có thai thích ngủ, Bùi Tố Phân cũng không ảnh hưởng cô nữa, ngồi qua một bên, để cô ngủ trưa.
Bùi Tố Phân vừa nhường ra, Ninh Chí Khiêm đã dán tới.
“Chí Khiêm, con cũng vất vả rồi, muốn ngủ một chút không?” Bùi Tố Phân hỏi anh.
Câu này vừa đúng hỏi trúng tim đen của anh, anh lập tức nói, “Có hơi buồn ngủ ạ, tối qua cả đêm con không ngủ được, quá hưng phấn.
”Bùi Tố Phân cười, “Thằng bé này, rốt cuộc vẫn là trẻ con, lần đầu tiên làm bố chân chính, đương nhiên là hưng phấn rồi, mau ngủ một chút đi.
”Anh như được trúng thưởng lớn, để nguyên quần áo nằm xuống, dán vào cô.
Nguyễn Lưu Tranh cũng không tiện trắng trợn giận anh trước mặt bố mẹ mình, xoay người đưa lưng về phía anh, tự mình đi ngủ.
Cảm nhận được cánh tay của anh vòng qua, vắt lên người cô, bên tai giọng anh nhẹ nhàng nói, “Nhìn một chút.
”Nhìn cái gì?Rốt cuộc vẫn không nén nổi tò mò, mở mắt ra, chỉ thấy dưới tấm ảnh kia có nhiều thêm bình luận của anh: Bà xã vừa nhìn thấy bức ảnh này liền tức giận, vì sao vậy?Phía dưới mọi người trả lời anh đều cùng ý kiến: Anh chụp bác sĩ Nguyễn quá xấu! Còn có người phụ thêm ý: Đáng đời cậu!Anh chậm rãi kéo lên trên, lại xuất hiện một câu nói khác của anh: Ai nói bà xã tôi bức ảnh này xấu tôi liều với người đó! Bà xã tôi mãi mãi là đẹp nhất trong tim tôi! Đồng ý thì mau ủng hộ tôi!”“…” Nhạt nhẽo! Chủ nhiệm Ninh cầu ủng hộ, phía dưới đương nhiên có một đống ủng hộ! Ninh bợ!“Bà xã…” Anh ghé trên vai cô, “Bà xã….
”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook