Dù không thấy Phương Trì trả lời thì Lâm Hiểu cũng không vội vàng giục giã, cậu ngồi yên trên nệm êm, cằm hướng lên trời cười ngây ngô, đầu mày đuôi mắt cong cong, một dáng vẻ tinh nghịch và tùy tiện sau khi say rượu.
Phương Trì lại dựng cậu dậy lần nữa, thấp giọng dỗ cậu: “Đi nào, anh Trì đưa em về phòng nhé, được không… Không được cười, sao lại vui quá mức thế hả…”
Lâm Hiểu run run hai cẳng chân đứng không vững, mặc Phương Trì kéo tay mình chỉ biết lảo đảo bước theo, cậu cũng chẳng biết tại sao mình cứ vui vẻ mãi, chỉ là cậu muốn cười thôi, là kiểu không nhịn được ấy.
Mặc dù vóc dáng của Lâm Hiểu không hẳn là thấp nhưng tạng người cậu gầy gò, nếu là hồi trước thì Phương Trì kéo cậu bằng một tay hay ôm ngang cậu lên gói mang về luôn cũng không thành vấn đề, nhưng thực tế thì sau khi uống say, người ta bỗng nặng hơn, trọng tâm cả người dồn hết xuống thân dưới.

Thế là khi Phương Trì ôm theo một Lâm Hiểu không biết từ phối hợp viết thế nào thì gân xanh cũng đã ẩn hiện trên trán, sau lưng cũng thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.
Phương Trì dở khóc dở cười, hai tay ôm chặt Lâm Hiểu trong ngực không buông, cố ý hù cậu: “Quậy nữa là kệ em thật đấy.”
Cơ thể người trong lòng chợt cứng đờ, Phương Trì sững sờ, tưởng cậu nghĩ thế thật nên định đổi giọng dỗ dành, ai dè lại thấy Lâm Hiểu cúi thấp đầu thỏ thẻ đáp: “Anh sẽ không làm đâu.”
Phương Trì giật mình, nín cười trả lời: “Chưa chắc đã thế đâu.”
“Dạ?” Lâm Hiểu chật vật ngẩng đầu, ánh mắt hướng thẳng về cánh cửa của phòng riêng mà hoang mang không thôi: “Kệ em thật ạ?”
Phương Trì còn chưa kịp đáp là “đùa” thì sư phụ Tiểu Lâm đột nhiên nở một nụ cười tươi tắn, tủm tỉm nói: “Không sao hết! Em sẽ hối lộ anh!”
“Em làm gì-”
Còn chưa kịp dứt lời thì bị kẻ say chặn miệng.
Sau khi say sưa thì sư phụ Tiểu Lâm hoàn toàn không tuân theo quy tắc gì cả, cậu đặt một chiếc hôn tràn đầy tình yêu thương, bản thân mình đã chẳng đứng vững rồi lại không biết lối giơ tay lên ôm cổ Phương Trì, cả hai tay cứ chăm chăm siết chặt ống tay áo của hắn, lại còn nắm rất chặt, thế là khiến cho cái áo cổ V màu đen của đội trưởng Phương biến thẳng thành một chiếc áo gợi cảm.
Phương Trì: “…”
Hương soju thơm nồng tràn ra giữa răng môi, tình mềm ý nồng, men say bốc hơi quẩn quanh, rõ ràng vừa rồi Phương Trì không dính một giọt rượu nào nhưng giờ đây đầu óc lại thoáng mơ hồ.
Chuyện chết người nhất là một sư phụ Tiểu Lâm ngày thường bình tĩnh và biết tiết chế, bị trêu hai câu sẽ đỏ bừng cả mặt, bấy giờ đôi con ngươi trong veo như mặt nước mùa thu ngà ngà say sáng lóe lên, nhìn thẳng vào mắt Phương Trì, đuôi mắt ầng ậc nước long lanh, hàng mi lúc khép lúc mở, những tiếng cười nhỏ vụn vang lên, hai mắt cậu sáng rực tựa như bảo thạch.
Bảy phần thuần khiết ba phần khát khao.
Đầu óc của Phương Trì đang hơi loạn.
Thật lâu sau, Lâm Hiểu rời khỏi đôi môi hắn, hai tay vòng qua cổ Phương Trì, thả lỏng đu bám nửa người trên thân hắn như gấu koala, cậu vừa đắc ý vừa khiêu khích hỏi: “Ừm… có ngọt không?”
Phương Trì: “… Ngọt.”
Lâm Hiểu: “Có đủ không?”
Phương Trì: “… Đủ.”
Lâm Hiểu tiếp tục cười ngây ngô, Phương Trì hết cách, chỉ đành cắn răng xoay ngang cậu ra bế bổng lên, ôm ra ngoài phòng riêng.
Hiện giờ là buổi chiều, phần lớn thực khách xuất hiện ở khu ăn uống của khách sạn đã dùng cơm xong và về phòng nghỉ ngơ, nhưng Phương Trì cũng không dám chủ quan, không định đi thang máy của tòa nhà mà ra cổng của nhà hàng Nhật, ôm Lâm Hiểu băng qua một dãy hành lang, bước vào một thang máy nhỏ để lên phòng.
Phí hết sức bú mẹ mới quét được thẻ để vào, Phương Trì ngựa không dừng vó, giày cũng chẳng kịp thay, bê thằng Lâm Hiểu đang nhỏ giọng rên hừ hừ trong lòng vào phòng ngủ.
Đặt được cậu lên giường thì Phương Trì mới dám thở ra một hơi nặng nề.

Ai mà ngờ được lúc định ra cửa mang dép lê vào thay cho cậu thì Lâm Hiểu ngoan ngoãn vòng tay quanh cổ mình bỗng nhiên gồng lên, Phương Trì chỉ thấy cái cổ của mình kêu cái khậc một tiếng, sau đó thì bị lực tay mạnh thần kỳ của sư phụ Tiểu Lâm kéo vật ra giường.
Lâm Hiểu ôm đầu hắn thủ thỉ: “Anh Trì…”
Lúc này người dưới thân cứ như một vũng sâu rộng, thích mềm bao nhiêu thì mềm bấy nhiêu, sợi dây thần kinh căng thẳng trong não Phương Trì gần như đứt phăng, hắn nghiến răng nghiến lợi nhắm một bên mắt lại, âm thanh phát ra nghe khàn khàn: “Sao?”
Lâm Hiểu: “… Em muốn đi vệ sinh!”
Phương Trì: “…”
Anh muốn… Thôi bỏ đi, hầu hạ ông giời con đi vệ sinh trước đã.
Đội trưởng Phương rất bất đắc dĩ, lại phải dìu cậu đứng dậy khỏi giường, đoạn bước từng bước xiêu vẹo vào toilet rồi dùng mũi chân đá văng cánh cửa đang khép hờ.

Phương Trì dẫn Lâm Hiểu đứng trước bồn cầu, lo lắng hỏi: “Em tự làm được không, đứng vững được không?”
Lâm Hiểu ngẩn ngơ lắc đầu rồi thú thật: “Không được, anh, anh giữ…”
Phương Trì: “…”
Đờ mờ thế là anh phải giữ em hay giữ giùm em cái kia kia hả?
Đội trưởng Phương thật sự, thật sự, thật sự cạn lời, vừa phải cố gắng kiềm chế cơn say của Lâm Hiểu càng nhiều càng tốt, vừa phải gồng sức kiểm soát sự tỉnh táo của bản thân, thực sự là… không dễ ăn gì.

Đội trưởng Phương chịu khó chịu khổ để Lâm Hiểu dựa vào người mình, hắn ra tay tụt cái quần jean của cậu xuống, sau đó nhấn cậu ngồi xuống bệ bồn cầu, mệt mỏi thở dài, “Ngồi xuống đi, đừng có ngã thật đấy.”
Lâm Hiểu ngồi trên bệ xí, đầu choáng mắt hoa chống tay lên đầu gối, vùi mặt vào hai lòng bàn tay, những lời say xỉn không bị kiểm soát tràn ra ngoài: “… Anh Trì, anh hát cho em nghe một bài đi…”
Phương Trì dựa vào thành bồn rửa tay, nhéo nhéo trán để bản thân tỉnh táo hơn, đoạn hỏi: “Em muốn nghe gì?”
Lâm Hiểu: “Nghe… À, giúp người ta đi nhà xí thì nên hát bài gì ý nhỉ?”
Đội trưởng Phương: “…”
Lòng lạnh một nửa.
Thật ra đây cũng là lần đầu tiên anh giúp ai đó làm chuyện này đấy, anh thật sự không có kinh nghiệm đâu.
Cũng may sư phụ Tiểu Lâm không thực sự cần một thần khúc dẫn dắt mới giải quyết được vấn đề trước mặt, Phương Trì thầm thở dài một hơi, đang định giúp cậu mặc quần áo tử tế sau khi giải quyết nỗi buồn xong thì bị Lâm Hiểu giữ tay lại.
Cũng không phải là chưa bao giờ gần gũi như thế này, nhưng với trạng thái hiện tại của Lâm Hiểu… Phương Trì kiểm soát đường nhìn của mình, mắt không thấy tâm không loạn, thấp giọng hỏi: “Sao vậy?”
Lâm Hiểu vung tay quơ một đường ngẫu hứng ở sau lưng, chỉ về phía có bồn tắm lớn trong trí nhớ, thầm thì nho nhỏ: “Em muốn tắm…”
Chỉ một câu này khiến đầu óc Phương Trì nổ tung.
Cảnh tượng sư phụ Tiểu Lâm co quắp trong bồn tắm đêm qua đột nhiên hiện về như sóng trào, làn da trắng sứ, thân thể gầy gò, hai mắt thất thần, và… sóng nước dập dềnh.
Phương Trì nghiến chặt răng, lôi hết tất cả lý trí ra, cuống họng đã cứng đờ tới khó tin: “Ngoan… Đừng quậy, uống rượu thì không nên tắm, đợi, đợi ngày mai em tỉnh rượu hẵng tắm, được không em-”
“Không được!”
Lâm Hiểu bất ngờ lên tông giọng, đứng phắt dậy khỏi bệ bồn cầu, quần thì lướt qua đầu gối rơi thẳng xuống đất, làm đội trưởng Phương sợ hết hồn còn chưa nói xong thì cắn cái khậc vào lưỡi, vô thức lùi lại một bước!
Mà khả năng giữ trọng tâm của Lâm Hiểu đang bất ổn, cậu còn chăm chăm giữ chặt cổ tay của Phương Trì, thế là khi hắn vừa lùi lại một cái thì cậu cũng bổ nhào về phía trước theo quán tính.
Lông mày của Phương Trì nhảy liền hai cái, tay mắt lanh lẹ túm được người kia, gần như là bị đẩy tới giới hạn: “… Cưng à, rốt cuộc thì em muốn gì đây?”
Lâm Hiểu mở đôi mắt đã lờ đờ say từ trong ngực hắn, lông mày giật giật, cậu bấu vào vai hắn lần tới tai, mỉm cười phả cả hơi nóng: “Cưng à, em cũng muốn tắm cho anh á, có được hông?”
Phương Trì: “…”
Cái đ*t, cái tiếng “cưng” này của sư phụ Tiểu Lâm…
Cảm giác như mình bị trêu – đùa vậy.
Lâm Hiểu không quan tâm, nói xong khỏi miệng thì dắt Phương Trì tới thẳng bồn tắm lớn, bước đi như đi trên mây, mồm bảo tắm nhưng nhóc mù sau khi say sưa xong thì nào còn cảm giác được phương hướng gì.

Nom thấy tình hình sắp thành gặp chướng ngại vật nên thiết đầu công ra trận, Phương Trì bèn ôm thẳng cậu vào lòng, lôi vào buồng tắm bên cạnh.
Sư phụ Tiểu Lâm đã uống tới mức này, đội trưởng Phương đâu có dám để cậu tắm bồn thật, mà chẳng thuyết phục được nên chỉ đành để cậu xả người bằng nước nóng, chỉ mong xả một cái xong có thể tỉnh táo được đôi chút.
Gạt vòi tắm, nước nóng dội thẳng xuống đầu, Phương Trì sột soạt hai ba cái cởi đồ Lâm Hiểu, lột xong thì cả người cũng ướt sũng.
Hơi nóng bốc lên, Lâm Hiểu tựa trên vai Phương Trì, giơ tay ra muốn kéo khóa quần hắn, mở lời như dỗ dành lại như cầu xin: “Anh cởi quần áo đi mà… Cách quần jean em không cầm được…”
Phương Trì: “…”
Bé con ạ, bây giờ thì anh lại nghi ngờ em có thể cầm được đúng chỗ hay không hơn đấy.
Hơi nước lượn lờ trong phòng kính, hai mắt cậu trông còn ẩm ướt mù mờ hơn cả sương trắng.

Cuối cùng thì Phương Trì cũng phải gục ngã trước màn mây mù trắng xóa ướt át này, lý trí đã bị cuốn trôi theo dòng nước nóng, hắn thầm thở than một tiếng, đoạn vòng một tay ôm lấy bả vai Lâm Hiểu, một tay khác thì chẳng biết quỷ xui thần khiến thế nào mà thả tay cậu ra.
Phẹc mơ tuya bị kéo xuống, đầu ngón tay của người say cũng nóng hôi hổi, khoảnh khắc da thịt chạm nhau, Phương Trì cúi đầu hôn lên môi cậu.
Dòng nước nóng bỏng, nụ hôn nóng bỏng, Lâm Hiểu như muốn bốc hơi trong làn sương mù này.
Đầu ngón tay mềm mại chần chừ cử động, Phương Trì mở lớn mắt giữa dòng nước đang xả xuống, màu mắt như tối sầm lại, khóa thẳng ở khuôn mặt đang say mèm của Lâm Hiểu.
Một giây sau-
“Cái, đ*t…!!!”
Máu chảy ngược dòng, dồn thẳng từ phía dưới xộc lên tận óc, mặt mày đội trưởng Phương đột ngột đỏ bừng, một tiếng hét tới kinh thiên động địa đau sống đau chết nghẹn lại ở cuống họng, hóa thành một tiếng ngân kéo dài ở cuối câu.
Khớp hàm Phương Trì run lên bần bật, cơ mặt co giật mấy hồi: “Cưng, cưng ơi… Thả, tay!”
Lâm Hiểu đỏ mặt nóng mắt, đây là lần đầu tiên cậu làm chuyện này, con tim cứ nhảy lên liên hồi, trong cơn mê mang khẽ thầm thì, nghe ra cả chút vui vẻ đắc ý: “Tại sao ạ?”
Phương Trì muốn khóc lên… Thực sự là lúc này hắn có thể khóc được-
Tại sao à?

Bởi vì anh muốn giữ giống lại đấy.
Ai mờ ngờ rằng sư phụ Tiểu Lâm sau khi say rượu lại thật thà như thế, dùng hẳn lực tay lúc mát xa bóp mạnh tới nỗi đội trưởng Phương không thể miêu tả nổi.

Khoảnh khắc này, tích tắc này, đội trưởng Phương vừa bị quỷ ám ma xui bỗng tỉnh táo lại, dục vọng đầy đầu ban nãy trong chớp mắt hóa thành một chữ “đau” được in hoa.
Quả nhiên, mình không lừa phỉnh nổi nền tảng văn học mạng.
Lần đầu tiên của đàn ông, thực sự, rất, đau, đấy!
Phương Trì hít vào một hơi thật sâu, nước nóng dội lên người biến thành mồ hôi nhớp nháp trong tích tắc, nhưng cân nhắc tới lòng tự trọng kiên cường mà thẹn thùng của sư phụ Tiểu Lâm, hắn vẫn quyết định nửa dỗ dành nửa lừa gạt kéo tay cậu ra: “Không, không tại sao cả, anh… anh bỗng cảm thấy thời điểm này chưa chắc đã ổn…”
Tay bị kéo ra thật chậm thật chậm, Lâm Hiểu hơi bị tổn thương, cậu lau qua loa mấy giọt nước vương trên mặt, lẩm bẩm nói: “Anh… anh đừng từ chối em mà, nhiều lần quá… em, em sẽ có bóng ma tâm lý…”
Phương Trì: “…”
Không, em sẽ không có đâu.
Người có bóng ma sợ là anh mới đúng.
Phương Trì hít một hơi thật sâu, sống lại sau đại họa, cố gắng làm lơ cảm xúc của cái gì đó vừa bị móng vuốt sắc nhọn siết chặt kia, lướt qua từ đầu tới chân cho Lâm Hiểu xong thì tắt nước, dùng khăn tắm bao lại rồi ôm ra khỏi phòng tắm.
Bước chân lúc về phòng có hơi cà thọt.
Đặt đối phương lên giường một lần nữa, đội trưởng Phương thật sự là mệt tới sức cùng lực kiệt, quyết định dùng khăn tắm lau tạm đống nước trên người, sau đó vứt phăng quần áo ướt xuống sàn nhà, nằm vật xuống cạnh Lâm Hiểu, thở hổn hển từng hồi mệt mỏi để kéo dài sự sống.
Mà nói mới nhớ, lần đặt xuống giường thứ hai này sư phụ Tiểu Lâm lại yên tĩnh đến lạ, cậu nằm yên không hề nhúc nhích, má chôn trong gối đầu, hai mắt vẫn mông lung rối loạn, nhưng nhiều hơn cả là sự ngoan ngoãn và yên lòng.
Phương Trì thở dài, nghiêng người qua hôn nhẹ lên gò má cậu, hỏi: “Có khó chịu không, muốn uống nước không?”
Lâm Hiểu chớp chớp mắt, đầu vẫn choáng như trước, nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp: “Không cần ạ, không có khó chịu lắm.”
“Vậy ngủ một giấc nhé, được không?”
Lâm Hiểu cong cong môi, khe khẽ đáp: “Được ạ.”
Phương Trì chống tay trên giường, lặng nhìn cậu ngoan ngoãn nhắm mắt lại, khóe môi từ từ vẽ ra một nụ cười.
Sư phụ Tiểu Lâm của hắn ngoài mềm trong rắn, tuy tính tình cậu khép kín hiền lành nhưng lại có thể che chở cho hắn một cách công khai trước mặt người ngoài, trắng trợn trao cho hắn tất cả ngưỡng mộ và sự yêu thích nồng nhiệt.
Tới say rượu cũng đáng yêu đến thế.
Trong nhà hàng Nhật Bản, Lâm Hiểu đã nói cậu ấy thích mọi thứ của mình.

Phương Trì đã rõ, đây là ví dụ cho “cái đẹp của vợ, ấy là cái riêng”, nào có người trời sinh hoàn mỹ, nhưng đó là sở thích của riêng cậu ấy.
妻之美,私也 thê chi mĩ, tư dã, tra gg thì là 妻之美我者,私我也 thê chi mĩ ngã giả, á tư ngã dã “cái đẹp của vợ tôi là tôi, tôi là duy nhất” (để “riêng” thì hơi tối nghĩa nên mình để là “duy nhất”).
Câu này cùng nghĩa với “người tình trong mộng hóa Tây Thi” và “vẻ đẹp nằm trong đôi mắt của kẻ si tình” – link tham khảo, tác giả rút gọn quá nên không biết để sao.
Nguyên văn là: “Vợ tôi thấy tôi đẹp vì cô ấy yêu tôi, vợ lẽ thấy tôi đẹp vì cô ấy sợ tôi, khách tới thấy tôi đẹp là vì họ muốn một điều gì đó từ tôi.”
Mà thực tế thì người nên biết ơn nhiều hơn phải là chính mình.
Hắn phải may mắn tới mức nào mới có thể tìm được người yêu của mình giữa thế gian mênh mông cằn cỗi, hắn có tài đức gì mà lại có được một sư phụ Tiểu Lâm với trái tim yêu yên bình thuần khiết, không trộn lẫn chút tạp chất nào.
Vậy thì hãy hết lòng mà yêu cậu ấy đi.
Trao cho cậu hết thảy những gì hắn có, dành cho cậu hết thảy những gì hắn có thể hiến dâng.
Ở bên cạnh cậu ấy, dùng cả quãng đời còn lại, từng bước từng bước một, dẫn cậu ấy đi qua mọi con đường mà cuộc đời này cần.
Làm cây gậy dò đường của cậu ấy, cũng làm đôi mắt của cậu ấy.
Ặc…
Miễn là đừng có kéo khóa của đội trưởng Phương xuống thì cái gì cũng dễ hết.
Giấc ngủ này của Lâm Hiểu thông một phát từ đêm tới sáng.
Lúc tỉnh lại thì đầu óc rỗng tuếch, cổ họng nhoi nhói đau, toàn thân cũng hơi nhức mỏi.
Lâm Hiểu ngửa mặt nằm ườn trên giường, trong lúc đầu óc không minh mẫn thì vô thức vươn tay lần sờ sang bên cạnh mình- Không có gì.
Cậu bối rối một hồi, lại giơ tay vuốt vuốt khuôn mặt đang ngay đơ ra, đoạn mò cạnh gối để tìm điện thoại.

Nhấn hai lần vào màn hình rồi áp loa lên tai, hệ thống báo cho cậu biết bây giờ đang là sáu giờ rưỡi sáng của ngày hôm sau.
Lâm Hiểu hoang mang đặt điện thoại xuống, dường như cậu không thể tin rằng mình lại có thể lịm đi mà không biết trời trăng gì lâu như thế.
Cả căn phòng lặng thinh, Lâm Hiểu run tay nhũn chân bò ra khỏi chăn, đang định vén chăn xuống giường đi giày thì bàn tay vừa đặt lên mép chăn bỗng khựng lại-
Đồ… đồ ngủ của mình đâu?
Sư phụ Tiểu Lâm bàng hoàng vươn tay ra, sờ soạng cả người mình-
Không một mảnh vải.
Với cả… Lâm Hiểu bỗng đỏ bừng cả mặt, cái cảm giác lạnh lạnh mát mát này, rõ ràng là… ngay cả đồ lót cũng không mặc.
Hiện thực phũ phàng làm cả linh hồn của Lâm Hiểu bị chấn động tới hoảng loạn.
Tại sao lại như vậy?
Tại sao lại cởi – sạch – bách thế này?
Chuyện gì đã xảy ra vào hôm qua?
Nhưng với những mảng ký ức rời rạc này, dù có cố hết sức để nhớ lại cũng chỉ nhớ được vài cảnh vụn vặt, nhiều nhất là tới đoạn Phương Trì đưa cậu về phòng, sau đó thì… thì sao nữa?
Lâm Hiểu ôm chăn ngồi thừ trên giường, ký ức tự dưng nhảy ra, đột ngột nhớ tới nụ hôn diễn ra ở phòng tắm kia.
Triền miên nóng hổi, mà cậu… cậu còn… còn kéo khóa của Phương Trì…
Cả người Lâm Hiểu run lên một hồi, tự dưng giật mình một cái!
Đúng rồi! Cậu nhớ ra rồi, mặc dù hình ảnh không ăn khớp nhau lắm, nhưng cậu vẫn nhớ kỹ là… anh Trì… hình như còn, còn thoải mái rên lên một tiếng…
Màn sương mù trong đầu như được rẽ ra một con đường nhỏ, Lâm Hiểu chôn dí đầu trong chăn, cả mặt đỏ bừng như nhỏ máu!
Sau đó thì sao? Hai người các cậu… ấy, ấy ấy à?
Lâm Hiểu không thể diễn tả được tâm trạng của mình lúc này, trong sự thẹn thùng tới cực điểm còn xen lẫn chút rung động mừng vui không thể kìm nén được, một anh Trì có khả năng kiềm chế tốt như thế, cuối cùng cũng không thể chống cự được mình sau khi say rượu…
Chẳng trách tay chân của mình lại nhũn như con chi chi thế này, cả người không còn sức!
Chẳng trách cơ bắp cả người lại nhưng nhức!
Chẳng trách… chẳng trách cậu lại mê man gần hai mươi tiếng đồng hồ!
Hết thảy nghi vấn đã có lời giải đáp, nom là rõ, khỏi cần nghi ngờ! Nhất định bọn họ đã- Đã ấy ấy!
Lâm Hiểu ôm chăn cười ngây ngô, trông như thể đã hóa thành một người không được thông minh cho lắm.

Ôi… anh Trì của cậu thật dịu dàng quá đi.

Mặc dù mình không nhớ nổi chi tiết nhưng hiện giờ cả người nhẹ nhàng thư thái khoan khoái, nói chung là không thấy khó chịu ở đâu cả, hẳn là sau khi cậu ngủ say thì anh Trì đã giúp cậu dọn dẹp mọi thứ.
Không sai vào đâu được, anh Trì… trong hai lần trước đó cũng đã thực hiện đầy chu đáo những hành động sau khi xong xuôi này.
Giây phút ấy con tim của Lâm Hiểu như bị sự ngọt ngào làm cho tan ra, chỉ tiếc hận tại sao ngày hôm qua mình lại say tới quá đáng như thế, khoảnh khắc quan trọng nhường này lại có thể mơ hồ…
Lần tiếp theo! Chắc chắn lần tiếp theo cậu sẽ không uống rượu! Dù sao thì… cái chuyện thế này, một trong hai người lại uống tới bất tỉnh nhân sự, lại nghĩ tới trải nghiệm lần đầu của người kia cũng không được hoàn hảo lắm…
Lúc đó cậu đang trong trạng thái say… cũng không biết anh Trì cảm thấy thế nào, có, có thực sự sung – sướng không…
Sư phụ Tiểu Lâm ngồi lì trên giường suy nghĩ khùng điên, cửa phòng ngủ được đẩy ra khe khẽ, tiếng bước chân từ từ lại gần rồi dừng lại ở trước giường, âm thanh trầm thấp của Phương Trì vang lên: “Dậy rồi à?”
Lâm Hiểu hoàn hồn ngay tức thì, mặt mày không chịu nghe lời đỏ bừng lên, đầu ngón tay víu lấy mép chăn, ừ một tiếng thật nhẹ.
Phương Trì thấy sự thẹn thùng lẫn trong sự tẽn tò hiện rõ trên mặt của cậu, cứ tưởng cậu đã nhớ ra mình đã làm những chuyện lộn xộn gì sau khi say, bây giờ tỉnh rồi thì bắt đầu xấu hổ.

Mà xét thấy da mặt của Lâm Hiểu ở trạng thái bình thường còn mỏng hơi cả cánh ve, Phương Trì quyết định không hó hé một chữ nào về chuyện hôm qua, hắn ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng sờ lên trán cậu, hỏi: “Vẫn thấy khó chịu à?”
“Em…” Lâm Hiểu cắn môi, lắc đầu quầy quậy, “Không khó chịu chút nào ạ…”
“Vậy là ổn rồi, sau này đừng uống như thế này nữa, tửu lượng của em tới mức nào chứ hả?” Phương Trì vươn tay lấy cốc nước đặt ở tủ cạnh giường, đoạn đưa tới môi cậu: “Nước mật ong, anh mới pha trước khi tắm, uống từ từ cho yên dạ dày.”
Lâm Hiểu ngoan ngoãn uống non nửa cốc nước ngay trên tay Phương Trì, cốc nước ngọt ngào như tâm trạng của cậu lúc này vậy.

Vị ngọt trào dâng trong khoang miệng, Lâm Hiểu chịu hết nổi, quyết định nhỏ giọng hỏi: “À thì… anh Trì, anh cảm thấy… thế nào?”
“Anh?” Phương Trì đặt cốc nước xuống cũng mất một lúc, quay đầu quan sắt tận mắt khuôn mặt đỏ bừng của Lâm Hiểu, hiểu rồi, đây là lời xin lỗi gián tiếp của sư phụ Tiểu Lâm sau một đêm hành hạ người ta đây mà.
Phương Trì xoa đầu cậu, khẽ cười: “Anh ổn, mặc dù ban đầu em có hơi ầm ĩ, nhưng tới lúc lên giường thì ngoan ngoãn, bảo làm gì thì làm nấy, nói chung là ngoan.”
Nói nhắm mắt là nhắm mắt, nói ngủ là ngủ, nghe lời không chịu được.
Lên giường thì ngoan ngoãn…
Bảo làm gì thì làm nấy…
Lâm Hiểu im lặng một hồi, lúc nói chuyện thì bỗng hạ giọng thật nhẹ: “Em, lần đầu tiên của em… có lẽ là, có lẽ là…” Có lẽ là không đạt yêu cầu cho lắm? Thư thư lại và kiềm chế sự xấu hổ ngọt ngào, Lâm Hiểu không thèm để ý nữa, “Lần tiếp theo em có thể-”

“Em còn nghĩ tới lần sau à?”
Phương Trì thực sự không ngờ rằng cậu chàng còn uống soju tới nghiện luôn à?
Lâm Hiểu ngẩng đầu dậy khỏi sự mê đắm, mặt mày đầy hoang mang: “Không có, không có lần sau ạ?”
Mình thực sự tệ đến thế sao?!
Tệ tới mức anh Trì chỉ muốn mua bán một lần duy nhất?!
Phương Trì dở khóc dở cười, nhéo nhéo cái má vẫn đỏ ửng của cậu: “Anh cảnh cáo em đấy, lần sau không được làm như thế này nữa, cứ uống kiểu này thì cơ thể không kham nổi.”
“Em không bảo chuyện này…” Giọng Lâm Hiểu thì thào như tiếng muỗi kêu, sau khi ngộ ra thì càng cuống cuồng hơn, nhưng mà cuống quá thì quá cuống, mới vừa tỉnh táo lại khiến cậu chẳng nói được nên câu, chỉ đành hít một hơi thật sâu mà lân la hỏi dò: “Thì… anh cảm thấy, cảm thấy thế nào?”
Phương Trì từ từ thu lại bàn tay đang áp bên má cậu, ngay sau đó khuôn mặt hắn trưng ra một biểu cảm tương đối nghiêm trọng.
Em không bảo chuyện này, mà em hỏi cảm giác của anh thế nào…
Nói như thế này là sư phụ Tiểu Lâm muốn hỏi… một pha bóp cực kỳ kinh hãi ở buồng tắm ngày hôm qua à?
Biểu cảm của đội trưởng Phương tương đối phức tạp.
Nói thật thôi, không ổn, làm vậy sẽ hạ gục sự tự tin yếu ớt của sư phụ Tiểu Lâm mất, nhưng mà nếu dối lòng nói “rất sướng” thì-
Cơn đau như tráng sĩ chặt tay của ngày hôm qua thoáng hiện về trong trí não…
Đệt, đội trưởng Phương không dối được lòng.
Nói không nên lời.
“Anh, cảm giác của anh…” Đội trưởng Phương hơi do dự, hắn chọn từ chọn ngữ, cẩn trọng nói: “Cũng, cũng tạm được… thì, thì có thể… hơi, anh nói là hơi nhá, có hơi hơi… đau một chút?”
“… Anh, đau?” Lâm Hiểu không thể tin nổi, choáng váng trong chớp mắt.
Em còn không đau thì anh đau cái gì?
Lâm Hiểu nhíu mày rơi vào trầm tư, một hồi sau, một ý tưởng kinh thiên động địa chợt xẹt qua não-
Lâm Hiểu nghẹn họng nhìn trân trối, lẩm bẩm nói: “Anh bảo là… em, em khiến anh… bị đau?”
Phương Trì lúng túng ho khan, “ừm” một tiếng thật khẽ.
Mà bấy giờ, âm thanh nhỏ nhẹ khe khẽ này vào tai sư phụ Tiểu Lâm nghe thật xấu hổ và e lệ, vô cùng mềm mỏng.
Lâm Hiểu: “…”
Sao nó lại như thế này?
Vốn tưởng ngày hôm qua anh Trì đã làm này làm kia không thể tả với cậu, thực sự không hề nghĩ rằng thực tế lại là cậu ấy ấy anh Trì… làm này làm kia không thể tiết lộ với ảnh?!
Còn… còn làm anh ấy bị đau?!
Không, thể, tin, rằng, mình, lại, tệ, hại, tới, thế?!
“Anh Trì…” Lâm Hiểu không biết cảm xúc trong lòng mình lúc này là cảm động nhiều hơn hay đau lòng nhiều hơn, hoặc là… một loại bản năng của đàn ông muốn chịu trách nhiệm với người đàn ông của đời mình, cậu từ từ giơ tay đặt lên bả vai của Phương Trì, không nói năng gì ấn đầu hắn vào lồng ngực mình, trịnh trọng hô: “Em, em thực sự không ngờ được… Cảm ơn anh, em, em sẽ chịu trách nhiệm…”
Phương Trì: “???”
Không không, cưng à em với ai cơ?
Mấy cái lung tung này là sao?
“Em… chịu trách nhiệm?”
“Ừm.” Lâm Hiểu thở ra một hơi thật dài, “Ngày hôm qua em đã uống rất nhiều, có phải là… em đã ép buộc anh phải làm… Em thực sự xin lỗi, làm anh đau tức là em đã không đủ dịu dàng, à, nhưng mà cũng có thể là do em quá vội vàng… Dù sao thì em, em thích anh nhiều như vậy…”
Phương Trì: “…”
Dường như anh, anh mơ hồ nắm được một chuyện.
“Nhưng anh yên tâm, không cần phải nói sẽ không có lần sau, em… lần tiếp theo em chắc chắn sẽ không uống rượu… Em, em sẽ nhẹ nhàng một chút…”
Phương Trì: “…”
Rồi, giờ tôi hiểu hết rồi.
Sau cùng, sư phụ Tiểu Lâm dịu dàng đặt tay lên khuôn mặt cứng đờ của đội trưởng Phương, yêu thương ghé vào tai hắn nói nhỏ: “Anh… bị thương à? Để em sờ xem một xíu nhé được không… À, đau thắt lưng không ạ? Em, em day day cho anh nhé?”
Phương Trì: “…”
Một trận say sưa, nhân thế đảo điên.
Trai sung thuần 1, vì yêu làm 0.
*mãnh nam
Chỉ là… hóa ra tình yêu của sư phụ Tiểu Lâm dành cho mình thực sự có thể biến mất.Tác giả có lời muốn nói:
Sư phụ Tiểu Lâm sư phó: Em say.
Đội trưởng Phương: Anh tự kỷ.
19: … Đừng nói khùng nói điên nữa, mau ra đây quỳ xuống cầu nguyện nhanh!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương