Nghe Nói Anh Đẹp Trai Nhưng Tiếc Là Tôi Mù
-
55: Chương 50-2
Chuyến bay dự kiến khởi hành vào buổi sáng, Tiểu Du qua nhà đưa đón vào lúc ba giờ sáng.
Tối qua có “sóng gió buổi trực tiếp” nên hai người ngủ không sâu, giờ phải dậy sớm để kịp chuyến bay nên sự mỏi mệt khó có thể che giấu.
Cậu trợ lý nhỏ mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, rất là thức thời đẩy hành lý của hai người xếp lên xe, đối với chuyện ngoài ý muốn mấy tiếng trước cũng chẳng dám hó hé lấy một chữ.
Lên xe, Phương Trì và Lâm Hiểu cùng ngồi ở hàng ghế sau, Phương Trì hạ lưng ghế xuống thấp một chút, nói với người bên cạnh: “Ngủ thêm một lát đi, đến nơi anh gọi em.”
Lâm Hiểu nửa đóng hai mí mắt mỏi nhừ, cậu khẽ “ừ” một tiếng, sau đó dựa đầu vào bả vai Phương Trì.
Một lát sau, hô hấp của sư phụ Tiểu Lâm dần dần đều đều ổn định.
Phương Trì bảo Tiểu Du bật điều hòa không khí rồi tăng nhiệt độ lên, sau đó lấy điện thoại ra, ấn vào ứng dụng Weibo đã bị đày vào lãnh cung từ lâu, lướt xem chủ đề nóng hổi lúc này.
Quả nhiên đã lên men.
Nhưng hẳn là do tác động từ phía công ty nên chủ đề về “thợ mát xa của Phương Trì” từ đầu tới giờ vẫn chỉ quanh quẩn ở thứ hạng ba mươi, không tụt xuống hẳn là vì người hâm mộ bàn luận quá nhiều, còn không lên nổi là do đoàn đội cố ý kiểm soát.
Phương Trì rũ mắt, không cảm xúc ấn vào chủ đề để xem chi tiết.
Buổi phát trực tiếp tối qua có số lượng người tham gia lên tới hơn hai mươi triệu người, đỉnh điểm là lúc Lâm Hiểu xuất hiện ở cửa ra vào, Phương Trì lướt ngón tay thon dài trên màn hình, phát hiện ra Weibo có số lượt thích và bình luận nhiều nhất là một tệp âm thanh.
Lâm Hiểu dựa vào vai hắn ngủ bù, Phương Trì không có thói quen mang theo tai nghe bên người nên chỉ đành điều chỉnh âm lượng tới mức nhỏ nhất rồi mở tệp, đưa di động tới sát lỗ tai mình.
Tất nhiên là đoạn ghi âm này đã được xử lý tiếng ồn rồi, giọng của những thành viên khác trong đội làm phông nền lúc đó đã bị xóa đi, chỉ để lại âm thanh trong trẻo sạch sẽ của Lâm Hiểu.
“Anh Trì, anh Trì, anh Trì.”
Đoạn ghi âm chỉ vỏn vẹn năm giây, chỉ hai chữ này được lặp lại ba lần.
Phương Trì thầm nhủ đúng là cư dân mạng quá rảnh, hắn tắt tệp âm thanh quay trở lại khu bình luận, phát hiện một phong cách múa lụa khác.
[ Giọng của anh bé êm tai quá đi, đảng cuồng âm thanh xin phép nói rằng tiếng “anh Trì” kia đã khiến lỗ tai có thai.
]
[ Đã đặt làm báo thức rồi, gọi anh Trì chẳng khác gì gọi tui rời giường, chín bỏ làm mười tức là tui với anh Trì cùng giường.
]
[ Anh Trì! Em lại được rồi anh ơi! ]
Phương Trì xem sang bình luận khác, vừa liếc thấy bình luận [ Anh bé có giọng nói xịn xò như thế, nhất định là có nhan sắc ngây ngất lòng người luôn ], suýt thì không kiềm chế được nhấn thích.
Tất nhiên vẫn có những bình luận trái chiều tồn tại.
[ Đu idol có dùng não không vậy? Phương Trì nói cái gì thì fan nghe răm rắp hết à? Có loại thợ mát xa nào có quan hệ thân mật với ông chủ tới mức đó không? Bọn fan của CALM đủ rồi đấy, đu mụ não.
]
[ Ờ ờ ờ ờ, không phải đôi mắt mù lòa này không nhìn rõ được người, nhưng mà Phương Trì bị chụp cái mũ “nghi ngờ đồng tính” lên người cũng chẳng phải oan đâu.
]
Nhưng những bình luận đột ngột này luôn nhanh chóng bị vùi lấp vào góc hẻo lánh dưới sự tấn công dồn dập của một lượng lớn người hâm mộ CALM.
Phương Trì vô thức vuốt màn hình điện thoại, mặc dù những âm thanh nghi ngờ không gây ra được bất cứ sóng gió gì nhưng chúng vẫn làm hắn phiền lòng như cũ.
Phương Trì thở dài, đổi sang tài khoản phụ, chuẩn bị đi rửa mắt cho mình.
Từ khi tài khoản “Thợ mát xa triệu đô của siêu sao đình đám” được đăng ký tới giờ chỉ có độc mười một người theo dõi, một trong số đó còn là tài khoản phụ của mình; ngược lại thì theo dõi rất nhiều người, có blogger chuyên về kiến thức Trung Y dưỡng sinh, có chuyên gia mát xa, có bách khoa toàn thư về mát xa Trung Y, tài khoản tích V vân vân, ngoài ra còn có một vài minh tinh trong giới giải trí, diễn viên ca sĩ có cả.
Phương Trì nhìn lướt qua, khóe miệng rất không nghe lời cứ cong lên.
Thủ thuật che mắt này của sư phụ Tiểu Lâm đúng là có pháp lực vô biên ha.
Ngoài việc chia sẻ ngẫu nhiên một vài kiến thức chuyên môn về mát xa trị liệu thì tài khoản này thỉnh thoảng còn có tác dụng ghi chép cảm xúc.
Phương Trì vuốt đầu ngón cái trên màn hình, tầm mắt rơi vào dòng trạng thái vừa được đăng tải vào đêm hôm qua, chỉ độc có hai chữ.
“Tôi thích.”
Thoạt nhìn thì không có nhiều cảm xúc lắm, tới ngữ cảnh cũng không có luôn, đơn giản thẳng thắn chỉ hai từ và một dấu chấm tròn, giống hệt như con người Lâm Hiểu, bình tĩnh và lạnh nhạt.
Nhưng Phương Trì vẫn không thể kìm được khóe môi mình không cong lên.
Đêm hôm đó, là hắn đã đưa Lâm Hiểu ra sân thượng ngắm nhìn trời đêm, là hắn đã ôm đàn guitar hát cho cậu nghe, còn cùng… khụ, giao lưu chào hỏi vào lúc đó.
Phương Trì im lặng tặc lưỡi, nếu không sợ nọ sợ chai thì hắn thực sự rất muốn đánh thức Lâm Hiểu đang ngủ ngon lành dậy, muốn hỏi cậu xem cậu nói thích… là thích chuyện gì.
Bỏ đi, cũng chẳng phải con nít nữa, cần gì phải lựa chọn.
Thế là đội trưởng Phương vô cùng chắc chắn tự tin trả lời thay cho sư phụ Tiểu Lâm-
Anh Trì cho cái gì em cũng thích.
Ba giờ sáng, phố xá lặng im đến lạ, đèn đường hai bên sân bay sừng sững lặng thinh, ánh đèn bị chiếc xe lao nhanh kéo thành một vệt dài qua cửa sổ, lướt qua sườn mặt yên ngủ của Lâm Hiểu.
Phương Trì cất điện thoại, nghiêng đầu nhìn người kề bên, tâm trạng dần trở nên sáng sủa.
Đến sân bay, Phương Trì nhẹ nhàng gọi cậu dậy, ngồi thêm một lát thì Lâm Hiểu tỉnh hẳn, Phương Trì kéo tay cậu vào sảnh chờ.
Giờ cất cánh này vừa có lợi vừa có hại, mặc dù rất buồn ngủ nhưng được cái yên bình, số lượng người hâm mộ đến tiễn chỉ đếm được trên đầu ngón tay, có thể né được rất dễ dàng.
Dù là vậy, trước khi xuống xe Lâm Hiểu vẫn đội mũ và đeo khẩu trang, phòng ngừa cấp độ cao tránh gây rắc rối khác cho Phương Trì.
Qua sảnh chờ, tụ tập với những thành viên khác của CALM trong phòng VIP, trợ lý đi đổi thẻ lên máy bay cho mọi người và gửi hành lý, một lát sau thì CALM lên máy bay, xuất phát tới trạm đầu tiên của ba buổi biểu diễn ở nước ngoài.
Sau sáu giờ bay không ngừng nghỉ, cả bọn hạ cánh xuống sân bay quốc tế Changi của Singapore.
Thời gian bay cũng không quá ngắn, may là hai quốc gia có cùng một múi giờ và không có nhiều sự chênh lệch giữa các thành phố.
Ra khỏi sân bay thì đã gần mười một giờ trưa, xe bảo mẫu đã đến từ trước qua đón bọn họ tới thẳng khách sạn đã được đặt trước.
Khách sạn tọa lạc ở ven biển Singapore, nổi tiếng với kiến trúc “Vườn treo” và “Bể bơi trên trời” được xây dựng ở đỉnh tòa nhà.
Thiết kế bên trong khách sạn càng khiến người ta phải trầm trồ tán thưởng hơn, “giá thủy tinh” lấp lánh trôi nổi khắp nơi, bảo tàng hoa sen tràn đầy hơi thở văn học nghệ thuật, những cửa hàng buôn bán xa xỉ phẩm và những hộp đêm sòng bài không bao giờ biết ngủ… Có lẽ là vì ra nước ngoài, tạm thời thoát khỏi những ánh nhìn đã quá quen từ công chúng, có thể hưởng thụ chút tự do không cần lo nghĩ nên kể từ khi xuống máy bay, tâm trạng của các thành viên CALM hiếm có lúc được thả lỏng.
Mà lần này quản lý Trương cũng khá là săn sóc khi đặt phòng, đó là không để Lâm Hiểu và Phương Trì ở hai phòng khác nhau nữa mà đặt ngay một set “phòng ở cao cấp nhìn ra ngoài trời”.
Phương Trì vuốt ve tấm thẻ phòng tinh xảo Trương Viễn đưa cho, cười tới cực kỳ hiền lành vô hại: “Anh hết lòng rồi ạ.”
Trương Viễn bực mình phất tay, bảo hắn xéo đi cho nước nó trong.
Đội trưởng Phương cũng rất phối hợp, dẫn sư phụ Tiểu Lâm đang đỏ ửng cả mặt bước vào thang máy đi lên thẳng tầng bốn lăm.
Vào phòng, Phương Trì ngựa quen đường cũ dẫn Lâm Hiểu đi làm quen hoàn cảnh xung quanh, nhưng bởi vì căn phòng này được trang hoàng quá tinh xảo lộng lẫy nên quá trình này trở nên phí thời gian phí sức hơn hẳn ngày thường.
Đi tới đi lui trong căn phòng to tổ bố này ba lần, sau khi chắc chắn sư phụ Tiểu Lâm đã hình thành những ấn tượng nhất định trong đầu về từng ngóc ngách xong, Phương Trì hỏi: “Khách sạn này có nhiều món ăn đặc sắc được nấu bởi nhiều đầu bếp nổi tiếng trên thế giới, có thể đặt trước quầy phục vụ ăn uống, em có muốn ăn món gì nhất không?”
Lâm Hiểu ngồi trên ghế salon ngẫm nghĩ, đoạn đáp: “… Bò bít tết?” Ngừng khoảng chừng hai giây, cậu có hơi xấu hổ cười cười: “Cơm Tây hay gì đó… em chưa từng thử bao giờ, em muốn được dùng thử lần đầu tiên cùng anh, được không ạ?”
Đuôi mắt Phương Trì cong cong, hắn đáp: “Tất nhiên là được.”
Phương Trì gọi điện cho bộ phận phục vụ của khách sạn để đặt trước, Lâm Hiểu thấy hắn cúp máy rồi mới hỏi: “Ừm… tại sao lần này chúng ta không ở cùng một tầng với những người khác ạ?”
Lúc nãy khi đi thang máy, những người còn lại đều ra ngoài ở tầng ba mươi bảy, chỉ có mỗi hai người họ là ra ở tầng bốn mươi lăm.
Phương Trì: “Lý do khá mâu thuẫn.”
Lâm Hiểu: “Dạ?”
Phương Trì bình tĩnh trả lời: “Bởi vì không tiện, mà cũng bởi vì tiện.”
Lâm Hiểu trầm tư suy nghĩ một hồi, vừa hiểu ra thì mặt lại đỏ bừng lên lần nữa.
“Đi thôi, xuống tầng ăn cơm.” Phương Trì kéo cậu dậy khỏi ghế salon, rất tự nhiên cầm tay Lâm Hiểu, Lâm Hiểu vô thức rụt tay lại, Phương Trì nhíu mày nói: “Không sao đâu, ở nước ngoài không cần lo lắng tới mức vậy, trời cao đường xa, không ai chú ý tới hai ta đâu, ra nước ngoài có thể tự do một lúc.”
“Dạ…” Lâm Hiểu vẫn hơi bất an, “Vậy mũ và khẩu trang…”
“Cũng không cần nốt.” Phương Trì nắm chặt tay cậu bật cười, “Lần đầu tiên lấy thân phận bạn trai cùng ra ngoài, thả lỏng một tí nhé, coi như đang nghỉ phép, có được không?”
Lâm Hiểu suy nghĩ một chặp rồi gật đầu, sau đó rút cái tay đang bị Phương Trì nắm về, mười đầu ngón tay lại chầm chậm giao nhau.
Phương Trì sửng sốt, thốt lên một tiếng trầm trồ từ tận đáy lòng, ngoan thật đấy.
Trong nhà ăn đặc biệt của một đầu bếp người Pháp nổi tiếng, Phương Trì dẫn Lâm Hiểu ngồi xuống vị trí đã được đặt trước.
Gọi món xong, Lâm Hiểu tò mò hỏi: “Mình không ăn cùng những người khác ạ?”
Phương Trì rót một cốc nước hoa hồng cho cậu, đáp: “Không, lần nào cũng vậy thôi, vừa ra nước ngoài là tụi kia không chịu ngồi yên một chỗ, chắc chắn bây giờ đang phát điên ở trung tâm thương mại phía dưới rồi.
Không cần phải để ý tới đám đó, chúng ta cứ ăn thôi.”
Phương Trì thấy cậu vẫn hơi ngần ngại liền nói thêm: “Vả lại… hai người mới gọi là nghỉ phép, chứ túm năm tụm ba đi cùng nhau thì gọi là đội mua sắm rồi.”
Lâm Hiểu phì cười thành tiếng.
Nhân viên lên món rất nhanh, Phương Trì tiện tay đặt tiền boa vào trong khay, người phục vụ cao lớn lịch sự gật đầu chào hỏi, thấp giọng đáp “Thank you, sir”.
Phương Trì cắt đĩa bít tết trước mặt thành từng miếng nhỏ, sau đó đổi với phần thịt trước mặt Lâm Hiểu, dúi một cái nĩa vào tay cậu bảo: “Ăn thử xem.”
Lâm Hiểu cầm nĩa nhẹ nhàng cắm xuống, thành công xiên trúng một miếng thịt bò nhỏ, đoạn cho vào miệng nếm thử rồi nuốt xuống, hai mắt cong lên, cười nói: “Ngon lắm ạ!”
Đáng yêu đến mức sự thèm ăn của đội trưởng Phương cũng chuyển đối tượng.
Vị trí của họ ở ngay gần cửa sổ của phòng ăn, bên cạnh bàn bày biện những lẵng hoa ngạt ngào hương thơm.
Giữa bữa ăn có trò chuyện đôi ba câu, chủ yếu là Phương Trì nhắc nhở vị trí đồ ăn trên bàn cho Lâm Hiểu, mà sư phụ Tiểu Lâm thì sáng dạ lẹ tay, không biểu hiện ra bất cứ luống cuống nào, thậm chí lúc sắp ăn xong còn chủ động đề nghị: “Miếng bít tết này… em có thể cắt thử không ạ?”
Phương Trì nhướn mày cười, “Tất nhiên là được.”
Đối với việc trải nghiệm và khiêu chiến với hình thức sống của người bình thường, sư phụ Tiểu Lâm chưa từng từ bỏ.
Phương Trì nhấn chuông gọi phục vụ, gọi thêm một phần bít tết khác cho cậu.
Món ăn được dọn lên, Phương Trì đưa dao ăn cho cậu, nhỏ giọng nói: “Tay trái là nĩa, tay phải là dao, lúc cắt thì hơi nghiêng dao một chút, đừng cố cắt vuông góc.
Đơn giản lắm, em thử xem?”
Lâm Hiểu đổi vị trí dao nĩa trong tay, gật đầu.
Phương Trì rũ mắt nhìn người trước mặt, ngoại trừ động tác hơi chậm chạp ra thì tất cả hành động của sư phụ Tiểu Lâm đều không khác gì người bình thường, ánh mắt hắn bình tĩnh mà ân cần.
Lâm Hiểu không nhìn được, có tiếc nuối không… Có lẽ là có.
Nhưng so sánh với khí chất bình thản lạnh nhạt mà cậu luôn thể hiện ra ngoài thì hết thảy những tiếc nuối đó đều không là gì cả.
Đây chính là đặc điểm khiến người con trai này luôn thu hút được ánh nhìn của Phương Trì từ trước đến giờ.
Lâm Hiểu ăn được một nửa phần bít tết thì dừng lại, cậu cầm dao nĩa do dự một hồi, bỗng dưng cảm nhận được đĩa ăn trước mặt mình bị bê đi, đoạn đổi thành một cốc đồ uống.
Phương Trì: “Trà đào thái lát giải ngấy, cũng khá ổn.” Sau đó lại cầm dao nĩa lên lần nữa.
“Anh…” Lâm Hiểu nghẹn họng, cốc trà đặt bên tay không hề nhúc nhích, mặt mày cậu đầy vẻ ngạc nhiên.
Phương Trì cắt một miếng nhỏ cho vào miệng, nhai nuốt rồi mới bật cười hỏi: “Biểu cảm kiểu gì vậy, em không nỡ bỏ à?”
Hầu kết của Lâm Hiểu khẽ nhúc nhích, trong sự ngạc nhiên xen lẫn một ít luống cuống xấu hổ, cậu nhỏ giọng, lúng búng nói: “Cái đó em nếm qua rồi, trên đó còn dính…”
Phương Trì nhướn mày, cố ý hỏi: “Dính cái gì?”
Lâm Hiểu không nói được nữa, hai gò má lại đỏ ửng lên.
Phương Trì cong môi, nhanh chóng giải quyết những miếng thịt cuối cùng của phần ăn, uống một hớp trà rồi mới nói: “Nên hương vị mới ngon như này.”
Lâm Hiểu: “…”
Phương Trì ngừng lại một nhịp, mỉm cười bổ sung: “Có qua có lại, cũng không phải là em chưa từng…”
Nói tới đây người đi chọc đột nhiên tạm dừng, hiếm khi đội trưởng Phương cũng phải đỏ mặt.
Ôi- Cái mối tình đầu trong sáng chết bằm này.
Sau bữa trưa, Phương Trì lấy một phần đồ ngọt ở nhà ăn, nói là để cho Lâm Hiểu dùng trong bữa trà chiều.
Hai người quay về phòng, sáng nay phải dậy sớm, còn phải ngồi gần nửa ngày trên máy bay nữa, Phương Trì định để Lâm Hiểu đi nghỉ thì sư phụ Tiểu Lâm lại lắc đầu: “Lát nữa các anh phải ra sân khấu làm quen sân đúng không ạ? Vậy thì giờ làm mát xa cho hôm nay luôn đi, nếu đêm nay về mới làm thì muộn quá, khéo lại làm trễ nải chuyện gì.”
Ngừng một chút lại cười nói tiếp: “Em không mệt, lúc mọi người đi thì em có thể ngủ lúc nào cũng được mà.”
Dụng cụ trị liệu vật lý được chuyển tới trên cùng chuyến bay, hiện giờ đã được Tiểu Du sắp xếp ngăn nắp ở đối diện phòng khách.
Phương Trì không muốn Lâm Hiểu phải lo lắng nên đã sảng khoái đồng ý.
Hai người đi vào phòng khách.
Phương Trì cắm đèn nhiệt đẩy tới cạnh giường, Lâm Hiểu lấy từ trong vali ra một lọ tinh dầu Đông Y, ngửi thử thấy chính xác rồi liền xoa xoa tay, chuẩn bị cho lần kinh doanh đầu tiên ở nước ngoài của mình.
Ấy thế mà Phương Trì vừa cởi áo nằm sấp trên giường xong thì chuông cửa lại vang lên.
“Sớm không đến muộn không đến…” Phương Trì nhíu mày, đứng dậy bất đắc dĩ nói: “Anh đi xem một lát, đợi anh một chút.”
Phương Trì tiện thể cầm cái áo bên cạnh lên đi mở cửa.
Lâm Hiểu nghĩ nghĩ, đặt lọ tinh dầu trong tay xuống, đi theo tiếng bước chân của hắn.
Cửa mở, Trương Viễn và bốn người còn lại của CALM đứng chỉnh tề ngoài cửa- Vừa trông thấy tạo hình bán khỏa thân của Phương Trì, không thừa không thiếu một ai, tất cả đều hóa đá, trợn mắt há hốc mồm.
Trương Viễn híp mắt cười: “Này… Có phải chúng ta đến không đúng lúc không?”
Phương Trì cười nhạo không đáp.
Tiền Tùng bĩu môi, rón rén hỏi thử: “Anh đại anh đang… là chưa bắt đầu hay là vừa xong chưa kịp thu dọn chiến trường vậy…”
Tỉnh Hàn hiếm khi trêu ghẹo một câu: “Ngồi máy bay hơn sáu tiếng, ngựa không dừng vó chuyển vào ở… Chậc chậc, thể lực của đội trưởng Phương cũng ra gì đấy…”
Phương Trì liếc bằng nửa con mắt nhìn từng người một, đang định phản kích thì phía sau đột nhiên vang lên thanh âm trong sáng sạch sẽ của Lâm Hiểu: “Anh Trì, sao vậy ạ?”
Mấy câu tục tĩu nghẹn lại giữa họng Phương Trì.
Đám người còn lại thấy Lâm Hiểu đang từ từ bước tới liền rụt lại biểu cảm trêu chọc trên mặt.
Trương Viễn ho cái khụ, nghiêm mặt nói: “À thì… Bọn anh định ra sân í, sư phụ Tiểu Lâm cho bọn anh mượn đội trưởng Phương trước được không?”
Lâm Hiểu sững sờ, hai má nóng phừng phừng lên.
“Dùng cái đầu anh.” Phương Trì lạnh lùng mở miệng, sau đó tròng cái áo phông đen vào người, quay lại nói với Lâm Hiểu: “Chắc là không có thời gian làm vật lý trị liệu rồi, đợi tối về rồi làm nhé, được không?”
Không đợi Lâm Hiểu trả lời thì Ba Tử đang đứng ngoài rìa rón rén mở miệng, thấy ê hết cả răng nói: “Anh đại đúng là lật mặt như lật bánh tráng mà, với quản lý thì trừng mắt lạnh lùng, với bạn trai thì lại dịu dàng có thừa.
Ầy! Đàn ông ấy mà…”
Lâm Hiểu xấu hổ quá trời, vội vàng nói: “Được ạ, vậy anh… các anh đi đường cẩn thận.”
Phương Trì mỉm cười, không thèm để ý tới tiểu đội độc thân trước cửa, hắn kéo tay Lâm Hiểu dẫn cậu về phòng ngủ, lại vòng qua phòng khách rút đèn nhiệt, đặt đèn về chỗ cũ xong mới cầm điện thoại lên, chào Lâm Hiểu một tiếng rồi ra khỏi phòng.
Sân khấu cho buổi hòa nhạc lần này nằm ở ngay cạnh khách sạn, đó là một nhà hát kịch đậm chất nghệ thuật của Singapore, bên tổ chức thuê được địa điểm lớn nhất, việc bố trí âm thanh ánh sáng được hoàn thiện kịp thời trước một ngày CALM tới Singapore.
Lịch trình biểu diễn ở nước ngoài được sắp xếp khá gần nhau, đi qua ba quốc gia, giữa chừng CALM gần như không có thời gian nghỉ.
Ngày hôm nay làm quen sân khấu tìm cảm giác trước, ngày mai thì tập cả ngày, tới hôm sau thì buổi hòa nhạc chính thức bắt đầu.
Dưới ánh đèn lộng lẫy của sân khấu, Phương Trì ngồi sau dàn trống, dùi trống có hoa văn sẫm màu đảo qua đảo lại giữa những đầu ngón tay mảnh khảnh, hắn thấy hơi bực mình.
Lịch trình được sắp xếp quá kỹ càng, không chừa bất cứ cơ hội nào cho hắn đưa sư phụ Tiểu Lâm đi trải nghiệm thành phố ngàn hoa.
Sau khi Phương Trì đi, Lâm Hiểu ra khỏi phòng ngủ, cậu lấy máy tính, tay nghe và bảng chữ nổi từ trong túi xách, chậm rãi bước về phía bàn làm việc của phòng khách nhỏ.
Cậu sờ nút nguồn máy tính, định tiếp tục nghe bài giảng, nhưng sau một hồi thử thì phát hiện ra không thể tải được trang web.
Lâm Hiểu ngồi yên trên ghế không biết phải làm gì, chỉ đành lấy điện thoại ra, cắm tai nghe rồi truy cập lại.
Nhưng… điện thoại cũng không vào được, cậu không có dữ liệu quốc tế.
Sư phụ Tiểu Lâm phiền não nhíu mày, rốt cục không còn cách nào khác chỉ đành tắt máy tính, vào phòng ngủ ngủ trưa.
Một giấc này thông tới tận tối, ngủ tới khi Tiểu Du qua nhấn chuông.
Trợ lý nhỏ nhận ủy thác của đội trưởng Phương vội vàng trở về từ nhà hát, vào nhà hàng dưới tầng gói đồ ăn tối, đặc biệt tới giao hàng.
Lâm Hiểu ngồi trước bàn ăn, có phần ăn không ngon hỏi: “Mấy người anh Trì… bao lâu nữa mới về ạ?”
Tiểu Du rót một cốc nước đặt vào tay cậu, đáp: “Không nói chính xác được, thời gian eo hẹp nhiệm vụ nặng nề, sân khấu của buổi hòa nhạc lần này còn được đổi mới nữa, có khi phải cả đêm.”
“Cả đêm?” Lâm Hiểu giật mình, “Nhưng ngày mai còn phải luyện tập tiếp mà ạ? Thức trắng suốt hai ngày một đêm như thế, tối ngày mốt còn biểu diễn chính thức nữa, cơ thể chịu sao nổi chứ?!”
“Hầy, thế có là gì, nghệ sĩ làm việc thâu đêm suốt sáng chẳng phải là chuyện thường à?” Tiểu Du hờ hững cười: “Giờ còn đỡ rồi, hồi CALM mới ra mắt ấy, một ngày bay tới ba thành phố khác như đi chợ là bình thường.
Nghỉ ngơi à? Không tồn tại, lúc lên máy bay hay ngồi trong xe thương vụ vớt vát được mười phút chợp mắt đã là tốt lắm rồi.”
Lâm Hiểu cầm đũa lặng người, sự đau lòng trào dâng trong tâm trí.
“Rồi, sư phụ Tiểu Lâm cứ ăn từ từ nhé, anh Trì bảo không cần chờ ổng đâu, cậu đừng thức đêm, đi nghỉ sớm đi nhé.”
Nghe ra Tiểu Du định đi, Lâm Hiểu khựng lại, đặt đũa xuống nói: “Anh Tiểu Du, em muốn làm phiền anh một chuyện ạ.”
“Cậu cứ nói đi, không phiền mà.”
Lâm Hiểu: “Cái máy tính trong phòng… em không truy cập được trang web, anh có thể xem giúp em có chuyện gì không ạ?”
“À, cái này à…” Tiểu Du bật cười, “Hẳn là trang web trong nước có tường lửa, để tôi xem giúp cậu nhé.”
Lâm Hiểu gật đầu, đứng dậy theo chân Tiểu Du sang phòng khách, đứng cạnh bàn làm việc, nghe Tiểu Du mở máy rồi gõ lạch cạch trên bàn phím, được một lúc thì hỏi cậu: “Địa chỉ trang web cậu muốn nghe là gì ý nhỉ?”
Lâm Hiểu đứng cạnh đọc rõ ràng rành mạnh một tổ hợp tiếng Anh và số.
Tiểu Du leo tường lửa mãnh như hổ, xong xuôi thì gõ Enter cái cạch, nói: “Đó!”
Lâm Hiểu thở phào một hơi, nhỏ giọng cảm ơn cậu chàng.
“Đừng khách sáo đừng khách sáo!” Tiểu Du phẩy phẩy tay, sảng khoái nói: “Chuyện của cậu là chuyện của anh Trì, chuyện của anh Trì là chuyện của tôi, suy luận đã được chứng minh, tất cả đều là một chuyện mà!”
Lâm Hiểu lặng lẽ cong khóe môi.
Tiểu Du không ở lại thêm, trước khi đi còn bật đèn phòng khách và đèn ở cửa theo lời Lâm Hiểu bảo, lại có phần tò mò hỏi thử: “Sư phụ Tiểu Lâm… sợ tối hả?”
Lâm Hiểu lắc đầu, mỉm cười đáp: “Em không bị ảnh hưởng, chỉ là… cho yên tâm chút thôi.”
Tiểu Du không thắc mắc gì nữa, chào một tiếng rồi ra ngoài.
Lâm Hiểu đứng ở cửa, nghe thấy tiếng đóng cửa phát ra mới khe khẽ thở dài.
Đêm hay ngày, có ánh sáng hay không có ánh sáng, với cậu tất cả đều không khác biệt.
Cậu chỉ muốn để lại cho Phương Trì một ngọn đèn lúc trở về nhà.
Hai giờ sáng, trong phòng nghỉ ở hậu trường nhà hát, các thành viên của CALM xuống sân khấu, chân nam đá chân chiêu đổ nghiêng đổ ngả vào chiếc ghế salon tròn, thở dài thườn thượt.
Nhóm trợ lý săn sóc đưa cho nghệ sĩ nhà mình mấy cái chăn lông, mắt trước mắt sau đã thấy cả bọn nhắm mắt ngủ say.
Phương Trì ngả vào chiếc ghế sô pha đơn bên trong, phẩy tay từ chối chiếc chăn Tiểu Du đưa qua, lấy điện thoại ra liếc đồng hồ, sau đó đứng dậy, nhỏ giọng nói với Trương Viễn ôm chăn bên cạnh đang ngồi đối chiếu, kiểm tra chương trình của buổi hòa nhạc: “Em về trước.”
Trương Viễn ngẩng đầu khỏi chăn, kinh ngạc nhìn hắn, hạ giọng hỏi: “Giờ này rồi còn hành xác mình à, sáng sớm ngày mai lại phải tới đấy, chịu đựng tạm mấy tiếng trong phòng nghỉ đi!”
“Không chịu đâu.” Phương Trì cười cười: “Em không giống mọi người, mấy người cô đơn ngủ ở đâu cũng là ngủ, nhưng trong phòng của em vẫn còn người chờ đấy.”
Trương Viễn: “…”
Nội tâm chửi thề hết bài này tới bài khác.
“Chú mày thực sự là…” Trương Viễn dùng ánh mắt phức tạp nhìn đội trưởng Phương dù đã mệt tới hết cả hơi nhưng vẫn có thể nói chuyện cợt nhả phóng khoáng như thế, “Giờ này có khi người ta đã ngủ từ lâu rồi đấy, nửa đêm nửa hôm cậu có mưu đồ gì đây?”
“Chăn ấm ấy.” Đội trưởng Phương cười cười vứt lại một câu, không quay đầu lại bước thẳng ra cửa.
Trương Viễn: “…”
Mày không cợt nhả thì mày chết à!
Biến mẹ đi!Tác giả có lời muốn nói:
Đội trưởng Phương: Ôi… Mối tình đầu trong sáng thuần khiết của tôi~
Sư phụ Tiểu Lâm: Sư phụ nhỏ trong sáng làm ấm chăn?
19: … Có phải hai người có hiểu làm gì với cái từ trong sáng không vậy?.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook