Hai tiếng “anh Trì” được thu âm rõ ràng trên sóng trực tiếp, Phương Trì đơ ra nhìn một chốc rồi nhanh chóng khôi phục trạng thái bình thường.

Mà cùng lúc đó thì cả bốn người trong nhóm nhạc và hàng trăm hàng nghìn cư dân mạng cũng nghe thủng âm thanh của Lâm Hiểu.

Mặc dù đã cố gắng kiểm soát biểu cảm nhưng trên mặt cả đám lúc này vẫn xuất hiện vài cảm xúc khó tả.
Chỉ có Phương Trì là bình tĩnh như không.
Liếc sang màn hình thì bình luận trực tiếp đã như bão táp mưa sa.
[ Cái đậu đậu đậu? Lúc nãy tui nghe nhầm đúng không? Hình như tui nghe thấy có người vừa gọi đội trưởng Phương á?! ]
[ Không phải nghe nhầm x3! Tui cũng nghe thấy nè! Là giọng của một bạn nam đó, giọng xịn xỉu luôn! ]
苏: /tô/ Từ trên mạng (bắt nguồn từ Mã Lệ Tô), ý chỉ người đẹp trai hoặc rất có mị lực, đa tài đa nghệ.

Nói chung là nhân vật hoàn mỹ.

Có thể dùng theo nghĩa không tốt là tự luyến.

– bulovelanguage (Hanzii)
[ +1 Tui nghe được là toàn bộ người dân trên Trái Đất đều nghe được! Nên là… xin phép to gan đoán một tí, một anh bé nửa đêm nửa hôm xuất hiện trong nhà đội trưởng Phương rồi gọi ổng là “anh Trì” là ai á, là ai?! ]
[ Chàng trai, anh đã thành công thu hút sự chú ý của tôi, trong ba giây, tôi muốn có được toàn bộ thông tin về anh! ]
[ Quỳ xuống cầu xin đội trưởng Phương giải đáp thắc mắc!!! ]
[ Các chế ơi, CALM đã ra mắt nhiều năm vầy rồi, mọi người đã bao giờ thấy đội trưởng Phương dùng giọng điệu dịu dàng tới nhũn cả xương kia bao giờ chưa? Sống đủ lâu mới thấy, dù sao thì tui chưa đủ! ]
集美们 /Jíměimen/ jiěmèimen: từ lóng
[ Thế nên là não tui đang vẽ ra một chuyện cực kỳ chấn động đó, ừm ừm ừ ừ… tui có thể nhìn lén một chút được hông? ]
[ Đậu mó người anh em ảo tưởng kia, cậu rất là không ổn nha, mà tui cũng không ổn luôn… ]
[ Không ổn +1 ]
[ Không ổn +1 ]
[ Không ổn +1 ]

Nội dung của chuỗi bình luận đã bị thay đổi hoàn toàn trong chớp mắt, tình huống bất ngờ này khiến mọi người trở tay không kịp.

Để ngăn ngừa vụ việc trở thành chủ đề chính, các thành viên khác định bụng sẽ lặng lẽ ngăn chặn sóng gió, khổ nỗi dù đã cố nói lảng sang chuyện khác nhưng tất cả đều thất bại.
Từ lúc Lâm Hiểu xuất hiện ở cửa ra vào cho tới khi Phương Trì hạ giọng nói “Xin lỗi, xin mọi người đợi một lúc” rồi biến mất khỏi màn hình, tất cả chỉ diễn ra trong đúng ba giây.
Đội trưởng Phương bình tĩnh đứng dậy bước ra cửa, dịu dàng hỏi Lâm Hiểu, người đang hoàn toàn không biết chuyện gì vừa xảy ra: “Sao lại dậy rồi?”
Lâm Hiểu nhíu mày, trán nhăn lại một vệt mờ, đáp: “Em muốn uống nước nhưng không thấy anh ở cạnh, thế này là…”
Phương Trì cười: “Anh đang phát trực tiếp mà.”
Lâm Hiểu: “!!!”
Sư phụ Tiểu Lâm chỉ cho mình đúng một giây đồng hồ để tiêu hóa sự thật, sau khi hoàn hồn lại thì mặt trắng nhách như tờ giấy, rồi chẳng biết là cái dây thần kinh nhạy cảm nào bị động vào mà quay phắt đầu sang chỗ khác, co giò lên định chạy!
Huyệt thái dương của Phương Trì nhảy lên một cái, túm gáy cậu lại kéo trở về, “Định đi đâu?”
Mồ hôi mẹ mồ hôi con đổ ra như mưa trên trán Lâm Hiểu, một người xưa nay luôn bình tĩnh lại bị hù cho không nói nên lời, răng môi lẫn lộn va vào nhau: “Em, anh, thế này…”
Phương Trì đang phát trực tiếp! Phát trực tiếp đó!
Thế mà mình lại bỗng dưng xuất hiện…
Đêm hôm khuya khoắt thế này thì nói sao cho nổi!

Thế… camera có quay được mình không? Hai người họ nói gì cũng bị quay hết lại rồi đúng không?
Vừa nghĩ vậy, Lâm Hiểu bỗng nín thở, giơ tay lên bịt kín miệng!
Không khiến Phương Trì dính vào phiền phức đúng không?!
Không… đã vướng vào phiền phức rồi…
Lâm Hiểu bị Phương Trì túm cổ áo, hoang mang đứng trước cửa, trong mắt cậu ngập tràn nỗi kinh hoàng và hoang mang.
Còn Phương Trì thì phì cười ra tiếng sau một hồi nhìn cậu chăm chú.
“Không sao đâu.” Phương Trì tiến lại gần, ghé vào tai cậu hạ giọng nói: “Không thấy em đâu nên đừng sợ.”
Lâm Hiểu che miệng mở to mắt, cậu gật gật đầu, ngay sau đó lại lắc đầu như điên.
Cậu chưa bao giờ vướng phải một tình huống khó giải quyết tới vậy nên cuống lên không biết phải làm gì, cậu muốn nói cho Phương Trì rằng cậu không sợ mình bị sao mà là lo cho hắn, nhưng cậu lại không dám mở miệng lung tung.
Phương Trì đặt sự lo lắng không yên của cậu trong mắt, nhưng bây giờ vẫn phải tiếp tục buổi phát trực tiếp, có quá nhiều chuyện không thể nói ra ngay lúc này.

Thế là hắn vươn tay nhéo nhéo má cậu, kéo đôi bàn tay đang bịt chặt miệng của cậu xuống, nhẹ nhàng an ủi cậu: “Yên tâm.”
Phương Trì biết hiện tại hắn phải nhanh chóng trở lại trước màn hình để giải thích tình huống phát sinh bất ngờ này, nhưng trạng thái của Lâm Hiểu lúc này khiến… hắn không thể rời đi được.
Cầm hai bàn tay vì quá căng thẳng mà lạnh cóng của Lâm Hiểu, Phương Trì khe khẽ thở dài, đoạn dẫn cậu về phòng ngủ.
Lâm Hiểu như một con rối cử động rập khuôn không ý thức, nhắm mắt theo đuôi hắn về giường.
Phương Trì đỡ vai cậu, dìu cậu từ từ tựa vào đầu giường, sau đó rót một cốc nước ấm, tháo mở những ngón tay vẫn luôn siết lại thành nắm đấm, đặt cốc nước vào tay cậu.
“Em bảo khát đúng không?” Phương Trì nói, “Uống nước rồi ngủ tiếp đi.

Nếu không ngủ được… thì đợi anh một lúc, buổi phát sóng bên kia cũng sắp kết thúc rồi.”
Lâm Hiểu ôm cốc nước hoang mang gật đầu, gật xong vẫn không thấy làm động tác tiếp theo, nghiễm nhiên là vẫn chưa hoàn hồn.
Phương Trì mỉm cười, vừa bất lực vừa thương cúi đầu đặt một nụ hôn thoáng qua lên má cậu, khẽ cười: “Sư phụ Tiểu Lâm, dậy đi đừng ngủ nữa.”
Phương Trì có nói gì thì Lâm Hiểu cũng không còn khả năng để tiêu hóa nữa, nhưng một cái hôn này lại trực tiếp kích thích tới sợi dây thần kinh đã căng tới suýt đứt của cậu.

Lâm Hiểu hoảng lên, hai bả vai run lên từng hồi, rốt cục cũng mở miệng trong sự hoảng loạn và do dự, giọng nói khàn đặc cả lại: “Anh… anh điên à?”
Đội trưởng Phương đã kinh qua trăm trận chiến, chút sóng gió nhỏ bé này hắn chẳng để trong lòng, mà hắn có điên đâu, hắn chỉ xót người mà thôi.
Lâm Hiểu gằn giọng tới mức nhỏ nhất, gần như là không phát ra tiếng: “Bây giờ chúng ta nói chuyện thế này… có bị nghe thấy không?”
“Không đâu.” Phương Trì thấy cậu nói như tắt tiếng mà nhíu chặt mày, lấy lại cốc nước đặt lên môi cậu, “Uống nước đã.”
Nhận được câu trả lời khẳng định của Phương Trì, trái tim vẫn luôn chấp chới bên bờ vực của Lâm Hiểu cuối cùng cũng từ từ tụt xuống, cậu hít một hơi thật sâu, uống ừng ực hơn non nửa cốc nữa trong tay Phương Trì.
Nước ấm chảy vào cuống họng, chảy qua những sợi thần kinh lo lắng, rốt cuộc Lâm Hiểu cũng bình tĩnh lại.
“… Em xin lỗi.” Mãi sau, cậu gục đầu xuống, nói một tiếng xin lỗi từ tận đáy lòng, hàng mi cong dài của cậu hơi run lên, để lộ những bất an còn sót lại.
Phương Trì đặt cốc lên tủ đầu giường, đỡ vai cậu nằm xuống lần nữa.

Hắn thở dài: “Giữa hai ta đâu cần lời xin lỗi, nghe giả lắm.”
“Không phải, em thật sự…” Lâm Hiểu lại kích động lên, lưng vừa chạm vào nệm đã giật bắn người dậy, “Em thực sự không biết anh đang… Em không cố ý! Anh…”
“Lâm Hiểu.” Phương Trì đè hai vai cậu, hai cánh tay hơi dùng sức nhấn cậu ngồi xuống đệm, hiếm khi dùng ngữ điệu trịnh trọng mà nói: “Thực sự không cần vậy đâu.”
“Buổi phát trực tiếp vẫn chưa kết thúc, anh không thể bỏ mặc mấy đứa kia ở đó được, tới lúc đó mới thực sự là không kiểm soát được tình hình.

Anh không nói gì thừa thãi nữa, chỉ một câu thôi: anh thực sự không để tâm, mà đúng ra em cũng không gây ra phiền phức gì cho anh, hoặc là đối với anh mà nói, những cái mà em gọi là phiền phức kia không hề bõ bèn gì với anh.

Nếu anh không nghĩ tới việc có thể ảnh hưởng tới mấy người còn lại trong CALM thì hiện tại anh có thể ra kia come out luôn, chẳng sao hết.”
Lâm Hiểu ngơ ngác: “Anh…”

“Nên em đừng suy nghĩ lung tung nữa, có anh ở đây.” Phương Trì lau đi những giọt mồ hôi trên trán cậu, hắn hạ một chiếc hôn thật nhẹ, dịu dàng nói: “Anh đi một lát rồi về, em… giờ em ngoan ngoãn đi ngủ nhé, được không?”
Sống mũi cậu vừa xót vừa cay, nhưng cậu biết hiện giờ không phải là lúc làm Phương Trì tốn thời gian, cậu chỉ đành thở phù ra một hơi, nhỏ giọng đồng ý: “Dạ.”
Phương Trì ra khỏi phòng ngủ quay về bàn máy tính trong phòng sách, sự quay lại lần hai của hắn trên sóng trực tiếp khiến cho những cơn mưa bình luận vừa lắng xuống một lúc lại bắt đầu nổ ra.
[ Đội trưởng Phương em chỉ có một câu hỏi thôi, anh bé vừa rồi là ai đấy! Xin hãy tiết lộ, hãy để cho em được yên lòng nhắm mắt! ]
[ Đội trưởng Phương em chỉ có một câu hỏi thôi, anh bé vừa rồi là ai đấy! Xin hãy tiết lộ, hãy để cho em đang yên lòng nhắm mắt! +1 ]
[ Đội trưởng Phương em chỉ có một câu hỏi thôi, anh bé vừa rồi là ai đấy! Xin hãy tiết lộ, hãy để cho em đang yên lòng nhắm mắt! +1 ]
[ Đội trưởng Phương em chỉ có một câu hỏi thôi, anh bé vừa rồi là ai đấy! Xin hãy tiết lộ, hãy để cho em đang yên lòng nhắm mắt! +1 ]
Phương Trì nhìn bình luận như mưa bay qua màn hình mà nhíu mày, hắn thoải mái ngồi dựa vào ghế đáp: “Là thợ mát xa tư nhân của tôi.”
[ Ơ kìa ơ kìa kìa? Cái thiết lập này nom không đúng lắm nha! Tại sao thợ mát xa tư nhân lại xuất hiện ở nhà của đội trưởng Phương giữa đêm hôm khuya khoắt chớ?! ]
亚子 /yà zi/: Xuất phát từ bộ phim “Balala the Fairies”, đồng âm với 样子 /yàngzi/: hình dạng, kiểu dáng,… Do người lồng tiếng nói dính khẩu âm nên bị dân mạng chế thành từ đồng âm.

Tạm biên là “nom”.
[ Ui! Tui thích tiến triển này nè, phấn khích quá má ơi, mlem! ]
赤鸡 gà đỏ: từ ngữ mạng, cách nói dễ thương biểu đạt cảm giác cực kỳ phấn khích
带感: Hanzii để là mlem – link baike
[ Tư nhân… Tư nhân đến mức nào? Tới mức có thể gọi thẳng đội trưởng Phương là “anh Trì” luôn sao? ]
Phương Trì đối đáp nước chảy mây trôi: “Nếu đã là thợ mát xa đi cùng thì ở nhờ một đêm chỗ tôi có vấn đề gì không? Dù sao thì thời gian làm việc của tôi không rõ ràng, mà việc mát xa trị liệu này cần duy trì liên tục.

Nên là không chỉ có thợ mát xa trong nhà tôi, mà có khi một ngày nào đó tôi có mở một cửa hàng mát xa Trung Y trong nhà của mình cũng chẳng phải điều gì lạ.

Còn về việc gọi tôi là anh Trì-”
Phương Trì lắc đầu, bật cười nói tiếp: “Gọi anh đã không chịu được? Thế trước đó gọi chồng gọi bố, ừm… có người còn gọi tôi là con trai… Tôi là người thân của tất cả mấy người, mấy người mất liên hệ với người thân tập thể à?”
[ Ha ha ha ha ha ha đệch! Chính là kiểu luận điệu này, vô cùng sảng khoái! ]
[ Đội trưởng của bọn em mãi mãi là đội trưởng của bọn em, nếu cậu không im lặng trong sự im lặng thì sẽ ép chết cậu trong chính sự im lặng! Há há há há há… ]
[ Là ổng là ổng là ổng! Chính là công thức chúng ta vẫn quen thuộc đó, vẫn giữ nguyên hương vị ngày nào! ]
Chỉ mới dăm ba câu Phương Trì đã thổi tan được mọi nghi ngờ, sau đó hắn chỉ cười không tiếp tục trả lời, rũ mắt nhìn mưa bình luận đang lên cơn.
Trên màn hình nhỏ của phòng phát sóng trực tiếp, Tỉnh Hàn nở một nụ cười nhã nhặn, lịch sự bổ sung: “Tuy nói là thợ mát xa tư nhân của anh đại nhưng thực ra đội viên bọn tôi cũng được ké ít nhiều miếng thơm của đội trưởng.

Tay nghề mát xa của sư phụ nhỏ này rất tuyệt, bình thường không có việc gì còn giúp chúng tôi thả lỏng nữa, cũng được coi là một thành viên trong đoàn đội.”
Hàm ý là- Cũng không phải là kiểu “quan hệ tư nhân” kia giống mấy người đang nghĩ đâu.
Mấy đứa còn lại đang ăn ý trình diễn phiên bản live-action của vở kịch “Gà con mổ thóc” cũng liên tục gật đầu phụ họa, xác nhận đúng là như thế.
Tiền Tùng tận dụng mọi thời cơ, nhân lúc chín muồi bầu không khí hòa bình mà uyển chuyển lảng sang chuyện khác: “Tôi cứ tưởng đây là thế giới chỉ biết nhìn mặt chứ, ai mà biết thời thế thay đổi, người mê sắc cô đơn, kẻ mê giọng khởi nghĩa, mới nghe cậu thợ mát xa kia gọi anh đại có hai tiếng thôi mà sao thế này, muốn leo tưởng hết rồi hả? Mấy bạn vừa xổ một tràng bình luận kêu tôi hát bài hát mới cho mấy người đều ngủ hết rồi hả?”
Mà vừa thốt câu này ra thì một tràng bình luận lại bắn ra điên cuồng, khắp màn hình toàn là:
[ Tùng soái mở miệng, tuyệt không thể ngăn! ]
soái 帅: chủ tướng, chủ soái/ đẹp trai, xuất sắc (nhiều nghĩa để nguyên)
[ Tùng soái mở miệng, tuyệt không thể ngăn! ]
[ Tùng soái mở miệng, tuyệt không thể ngăn! ]
Tiền Tùng nháy mắt mấy cái với camera trước mặt, ho nhẹ một tiếng, mở miệng hát một đoạn điệp khúc ngắn trong ca khúc mới trên nền chữ hét điên cuồng “A a a a tui bị điện giật” của người hâm mộ.
Kỹ thuật của bạn nhỏ hát chính online thành công thay đổi chủ đề bình luận của người hâm mộ, Phương Trì khoanh tay tựa lưng vào ghế, trên mặt luôn treo một nụ cười hờ hững, nhưng tâm trạng lúc này lại thoáng trùng xuống.

Chuyện xảy ra đêm nay hoàn toàn ngoài ý muốn.

Mặc dù thoạt trông có vẻ hữu kinh vô hiểm cho qua thành công nhưng bản thân của ngành giải trí này là luôn tạo đề tài, bất cứ tin đồn thất thiệt nào cũng có thể làm dấy lên một hồi dư luận, chuyện này một khi đã lộ ra một phần nhỏ thì chắc chắn sẽ không dừng lại ở đó, nhất định vẫn còn phần sau.

Cho dù việc định hướng dư luận có thể giao cho bên quan hệ xã hội, nhưng kết cục của mọi chuyện sẽ là sóng yên biển lặng hay mưa giông bão táp thì không ai dám cam đoan.
Bản thân hắn không sợ hãi, nhưng hắn sợ Lâm Hiểu sẽ bị hãm sâu vào nó.
Thêm vào đó, ngay cả khi trí nhớ của mạng xã hội chỉ có bảy ngày thì sau đó sẽ sao đây?
Hai người sớm chiều bên nhau, không thể có chuyện sẽ không bao giờ xuất hiện trong cùng một khung ảnh hay cùng xuất hiện ở dưới tầm nhìn của công chúng được.

Vậy lần tiếp theo, rồi tiếp theo nữa, rồi lại vô số lần khác, phải tạo dựng một khung cảnh yên bình giả tạo thế nào đây, phải duy trì sự yên ổn giả tạo cho dư luận thế nào đây?
Nếu một ngày nào đó, hoặc là vô tình, hoặc là tình huống không thể tránh khỏi, Lâm Hiểu lại ngẫu nhiên xuất hiện trước mặt công chúng một lần nữa, phải đứng trước ống kính, bị tra hỏi một cách trực diện, vậy hắn phải định nghĩa và giải thích thế nào về mối quan hệ của mình và Lâm Hiểu đây?
Lại vơ đũa cả nắm nói là thợ mát xa tư nhân của hắn sao?
Hoặc là dứt khoát lập lờ không để lại dấu vết im ỉm không đáp?
Phương Trì nở một nụ cười nhạt, đặt tay lên thành ghế, lặng lẽ siết thành nắm đấm.
Cả hai lí do thoái thác này, hắn không muốn chọn cái nào cả.
Quá khổ thân cho Lâm Hiểu.
Cũng quá tội vạ cho chính mình.
Hắn chỉ thích một người, yêu một người, một người… tốt đến thế, dựa vào đâu mà hắn phải nói năng cẩn thận, dựa vào đâu mà phải che che giấu giấu?
Nhưng, nếu thoải mái thừa nhận hoặc dứt khoát công bố với quần chúng… lại sợ rằng người bên cạnh sẽ bị cuốn vào vòng xoáy càng mãnh liệt hơn.
Sức mạnh của con dao hai lưỡi Internet đã quá rõ ràng, mà giới giải trí là một nơi như thế nào chứ, chốn thị phi, vòng danh lợi, mọi hoạt động của người nghệ sĩ đều gắn dưới mi mắt của công chúng, cư dân mạng chỉ cần nháy mắt mấy cái là có thể làm mưa làm gió trên mạng.

Phía bên này đội trưởng Phương có thể im lặng bất động, nhưng Lâm Hiểu thì sao, thậm chí… đôi vợ chồng già ở cửa tiệm mát xa kia thì sao, phải tự xử lý thế nào bây giờ?
Vả lại, hoàn cảnh hiện tại còn có nhiều yếu tố ràng buộc khách quan hơn, một khi hai người họ quyết định công khai mối quan hệ này thì chỉ sợ cả nhóm CALM sẽ bị phong sát một cách lặng lẽ.

Chính hắn bị giới giải trí này xóa tên cũng được, không chỉ vậy còn được yên tĩnh một phen, chỉ cần có trống, chỗ nào mà chẳng gõ được.

Nhưng hắn có thể bình tĩnh như không nói “Ông không quan tâm”, nhưng bốn người còn lại thì sao?
Ngày trước, mấy anh em vì giấc mộng âm nhạc và sự chân thành từ tận đáy lòng tập hợp lại một chỗ, bằng đó năm cùng trưởng thành cùng đội mưa chắn gió, không có nghĩa lý gì mà phải bị chôn vùi trong tuyết vì tình cảm riêng tư của Phương Trì hắn, nghiêm trọng hơn nữa là có thể phải rời xa sân khấu, biến mất trước mặt công chúng.
… Phương Trì không thể buộc bản thân làm chuyện ích kỷ như vậy.
Nói như vậy, trước mặt là vực sâu, đằng sau là vách núi, muốn sống sót trong hoàn cảnh tuyệt vọng này dường như chỉ có một con đường duy nhất… đó là Phương Trì tự rời khỏi đội và lui giới.
Buổi phát trực tiếp vẫn còn tiếp tục, Phương Trì nhìn mưa bình luận bay trên màn hình, nhất thời suy nghĩ viển vông.
Dưới áp lực cực lớn đến từ gia đình, con đường trở thành nhà thiết kế kiến trúc nổi danh dễ như trở bàn tay nhưng Tỉnh Hàn không đi, lại nhất quyết muốn đồng hành bọn họ đi hết quãng đường tăm tối; Tiền Tùng vừa vào nhóm không lâu thì nhận được giấy báo trúng tuyển của học viện âm nhạc, mãi năm nay mới tốt nghiệp, bằng đó năm vật lộn giữa việc học và sự nghiệp, cũng chẳng còn nhớ rõ đã bao lần vừa hạ màn sân khấu lại phải thức trắng đêm hoàn thành bài tập…
Ngược lại thì An Đạt và Ba Tử lại theo chủ nghĩa yên bình, nhưng đối mặt với giấc mộng nóng bỏng như thế, có ai lại chịu trở thành một con cá khô mặc kệ sự đời chứ?
CALM là một khối thống nhất, mà hắn là đội trưởng, tất cả mọi người vẫn đang theo chân hắn, từng bước lưỡng lự tiến lên, thế mà hiện tại hắn lại đột nhiên bảo “Xin lỗi anh em, anh đây đi yêu đương đây, không chơi nữa, mấy người tự xử đi”…
Phương Trì thầm phì cười… Câu này đúng là khó có thể mở miệng ra nói được.
Mười hai giờ đúng, buổi phát trực tiếp kết thúc, CALM chào tạm biệt người hâm mộ, hứa hẹn sẽ gặp trực tiếp sau khi tuần diễn ở nước ngoài kết thúc.

Phương Trì offline, tắt máy tính.
Kết quả là mông còn chưa rời khỏi ghế thì Trương Viễn gọi điện thoại tới, Phương Trì biết là không tránh được, chỉ đành thở dài nhận máy.
Mới vừa bật lên nghe, còn chưa kịp chào hỏi gì thì người quản lý ở đầu bên kia điện thoại đã phẫn nộ gào lên: “Phương Trì bà già mày! Không cho ông mày một phút bình yên nào thì mày thấy khó chịu đúng không? Đêm hôm khuya khoắt phát trực tiếp mà còn có thể diễn ra “chuyện không thể không nói giữa đêm khuya của tôi và thợ mát xa”! Mày thấy dạo gần đây anh mày thoải mái quá nên ngứa ngáy toàn thân đúng không, giả nhân giả nghĩa kích thích năng lượng tiêu cực của anh đúng không?! Mày mới yêu đương thôi đã làm anh nơm nớp lo sợ thế này, cứ tiếp tục như vậy tới ngày hai đứa tu thành chính quả ra nước ngoài lấy giấy kết hôn thì anh chuyển qua thẳng nhà mày ở luôn đi, mày với anh sinh hoạt cùng nhà tiện cho anh có thể theo dõi mày hai tư trên bảy!”
“Anh Viễn, anh…” Phương Trì day day trán, nở một nụ cười ba phần mệt mỏi xen lẫn sự bất đắc dĩ, “… Chuyện này đáng lẽ nên hỏi ý kiến chị dâu trước chứ?”
Trương Viễn ở đâu bên kia hơi khựng lại, một giây sau lại sửng cồ lên máu chiến hơn: “Cút đi! Đừng có văn vở với anh, anh đang chửi mày đấy!”
“Vâng vâng vâng, anh mắng phải.” Hiếm khi Phương Trì dễ nói chuyện như thế này, “Hôm này là lỗi của em, có bao nhiêu lửa anh cứ quẳng cho em, mắng qua điện thoại chưa đã nghiền thì để em mở video call lên cho anh mắng thẳng mặt, cam đoan không cãi lại.

Anh mắng chán rồi thì em vỗ tay cho anh, có được không?”
“Mày…” Trương Viễn dẫn dắt CALM nhiều năm như thế, đã bao giờ gặp một đội trưởng Phương tự nhiên hiểu rõ lý lẽ hiền khô như vậy đâu, thế là cục tức nghẹn ứ ở cuống họng, sự phẫn nộ vụt thẳng lên đỉnh đầu vừa rồi bỗng chốc tiu nghỉu lại thành mấy đám lửa loe ngoe.
Mãi sau Trương Viễn mới cười hừ một tiếng, giọng điệu cũng bình tĩnh hơn nhiều: “Bỏ trò đó đi mày, công khai nhận lỗi lầm để âm thầm che chở cho con? Còn cái gì mà “Có bao nhiêu lửa cứ quẳng cho em”… Vở vẩn, anh không nổi khùng với mày thì nổi khùng với ai? Chẳng lẽ là nổi khùng với sư phụ nhỏ gọi mày là “anh Trì” trước mặt bàn dân thiên hạ chắc?”
Phương Trì hiểu được hàm ý trong câu nói bóng gió của anh, chắc chắn lúc gặp lại đối phương sẽ không khiến Lâm Hiểu khó xử thì mới yên lòng.

Phương Trì mỉm cười: “Cảm ơn anh Viễn.”
“Đừng cảm ơn quá sớm.” Trương Viễn mệt mỏi thở dài, “Sự việc ngoài ý muốn đêm nay tạm gọi là giải quyết an toàn, nhưng ngày mai trên mạng có tin đồn thế nào thì không biết chắc được.

Tốt nhất là cậu chuẩn bị tâm lý đi, nếu có bị phốt thì… đừng lên tiếng, nằm ngửa mặc kệ xì xào, đợi đội quan hệ xã hội xử lý, đừng có tự tiện đáp lại bất cứ điều gì, coi như cậu thương thân anh nhé, được không!”
“Được.” Phương Trì nhẹ nhàng đồng ý, “Anh sắp xếp sao em làm vậy, nhưng… có một điều…”
“Rồi rồi!” Trương Viễn lên cơn ngắt lời, “Sẽ không có bất cứ lời ra tiếng vào nào làm ảnh hưởng tới danh dự, hình ảnh của vị sư phụ Tiểu Lâm kia cả! Được chưa hả ông giời!”
Phương Trì phì cười không đáp.
“Tắt tắt!” Trương Viễn lầm bầm vài tiếng rồi cúp máy.
Sự việc xảy ra bất ngờ, đồng đội tri kỷ yểm trợ, quản lý nóng tính lại bao che khuyết điểm.
Lúc đứng dậy khỏi ghế, Phương Trì nghĩ vội, vậy thì… đợi thêm một thời gian nữa đi, tối thiểu là hết ba tour diễn nước ngoài này đã, đến lúc đó sẽ bàn bạc kỹ hơn nên đi con đường nào rồi mới quyết định.
Mà trước mắt vẫn còn chuyện quan trọng hơn đang chờ hắn.
Trong phòng ngủ, Lâm Hiểu nằm trên giường, chăm chăm vểnh tai nghe động tĩnh từ căn phòng đối diện, cậu lỡ tay chọc thủng một lỗ thủng lớn như thế, chẳng biết Phương Trì phải tốn bao nhiêu công sức mới vớt vát lại được nữa.

Lúc này đây cậu đóng cửa suy nghĩ muốn nát óc cũng không nghĩ ra cách giải quyết vấn đề, thậm chí… trong giây phút hoảng loạn vừa rồi, cậu đã nghĩ hay là không ra nước ngoài với Phương Trì nữa, để Phương Trì đưa cậu về nhà ngay trong đêm, chỉ là… Thứ nhất là cậu không nỡ, thứ hai là thời gian tổ chức ba buổi hòa nhạc rất ngắn, giữa chừng gần như chúng đội viên không có thời gian nghỉ ngơi, cậu lại không yên lòng để Phương Trì bị khó chịu vì vai gáy và cổ tay.
Đèn ngủ vẫn luôn bật, Lâm Hiểu ẩn mình dưới ánh đèn vàng ấm áp, tựa như đang ẩn náu trong góc nhà ấm áp mà Phương Trì tự tay dựng nên cho cậu, nhưng trong thế giới tối tăm mù mịt của chính mình, cậu vẫn hoang mang mông lung như cũ, hoàn toàn lạc mất phương hướng.
Cửa phòng được đẩy ra thật khẽ, Lâm Hiểu sững sờ, bật dậy ngay tức thì, cất tiếng gọi: “Anh Trì.”
Phương Trì biết ngay cậu sẽ không ngủ, Lâm Hiểu hay suy nghĩ, xảy ra loại chuyện thế này thì sao có thể yên tâm đi ngủ được.
Phương Trì thở dài, cầm đồ ngủ bước về giường.
Cảm nhận được giường bên cạnh bỗng trũng xuống một cái, Lâm Hiểu tức thì cảnh giác hỏi ngay: “Sao rồi ạ, bị phát hiện rồi ạ? Anh nói thế nào, có phiền phức không- Ưm!”
“Suỵt.” Phương Trì giơ hai ngón tay ra, khép chặt đôi môi đang bắn như súng liên thanh của cậu, khẽ cười: “Không có gì, không bị phát hiện, anh không nói gì cả, không phiền phức gì hết- Sư phụ Tiểu Lâm, em phải có chút lòng tin với anh chứ, ba cái chuyện nhỏ nhặt này anh vẫn có thể xử lý ổn thỏa được.”
Lâm Hiểu kéo ngón tay hắn xuống để miệng được giải phóng: “Thật không ạ… Những người kia… người hâm mộ với cư dân mạng… không nghi ngờ ạ?”
“Nghi ngờ?” Phương Trì bật cười đáp: “Mấy người đó còn nghi ngờ sao? Chẳng phải đã trắng trợn ghép đôi đội viên từ lâu trong, ừm… fanfic của CALM.

Sư phụ Tiểu Lâm nếu rảnh có thể lên mạng tìm nghe thử, trên Weibo nhiều lắm, có thể mở ra một cánh cửa dẫn em tới thế giới mới đấy.”
Lâm Hiểu chỉ có đôi ba kiến thức nửa vời về cái thế giới tuyệt đẹp trong miệng Phương Trì, nhưng lúc này đây cậu lại quan tâm tới câu nói phía trước của hắn hơn, thấy hắn bình tĩnh thản nhiên như vậy thì trái tim đang treo trên đỉnh đầu mới từ từ hạ xuống, một hồi sau mới nhỏ giọng hỏi: “Thế bọn họ… là cư dân mạng ấy, không nói gì không hay về anh đúng không?”
“Không.” Phương Trì giơ tay vuốt chóp mũi cậu, cười cười: “Không nói gì cả, không những vậy có rất nhiều người khen em, nói cái gì mà “Giọng của anh bé hay quá đi” các kiểu.

Nên là không sao đâu mà, chuyện đã qua rồi, không nghĩ nữa nhé, được không?”
Lâm Hiểu hít sâu một hơi, chầm chậm gật đầu.
Phương Trì leo lên giường nằm xuống cạnh cậu rồi ôm cậu vào lòng mình, đêm khuya tĩnh lặng càng làm nổi bật thứ cảm giác dịu dàng, lặng yên của người bên cạnh: “Chuyện xảy ra đêm nay là do anh bất cẩn, nhưng anh… kế hoạch không theo kịp thay đổi, anh không dám cam đoan với em rằng sau này sẽ không xảy ra chuyện tương tự.

Nhưng có một điều mà em phải tin rằng, cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra cũng đừng hoảng sợ.”
Phương Trì bật cười, dùng cằm thân mật cọ lên trán Lâm Hiểu, an ủi cậu: “Anh Trì vẫn đứng bên em đây, nắm tay em, bảo vệ em nhé, được không em?”
Dịu dàng thủ thỉ, Lâm Hiểu dựa vào lòng hắn, hai hốc mắt không nghe lời đỏ ửng cả lên.
Rõ ràng là do mình vô tình rước họa, ấy thế mà Phương Trì lại quy hết tất cả vấn đề lên người mình, không để cậu phải chịu áp lực, lại còn an ủi cậu.
Mãi sau, Lâm Hiểu mới thì thào nói từ trong lồng ngực hắn: “Anh Trì, em cũng không có yếu ớt như anh nghĩ, cho dù không quá mạnh mẽ nhưng cũng không tới mức phải để anh che chở mọi lúc mọi nơi, để em, nên là, em không cần anh bảo vệ…”
Phương Trì mượn chút ánh sáng mờ ảo để nhìn vào mắt cậu: “Vậy em muốn gì?”
Lâm Hiểu siết chặt tay hắn, chầm chậm nhắm mắt lại, nhỏ giọng đáp-
“Chỉ muốn anh yêu em.”
Đó là thứ sức mạnh để em có thể thản nhiên đối mặt với hết thảy những điều không tưởng.
Lại còn là dũng khí giúp em vai kề vai sóng bước bên anh hướng về phía mặt trời ấm áp trong không gian tăm tối của em.
Chỉ cần yêu anh, chỉ cần có anh.
Em không dám hứa hẹn, nhưng em bằng lòng hiến tế cả phần đời còn lại của mình.Tác giả có lời muốn nói:
Đội trưởng Phương: Mấy người đoán sao thì đoán, tôi sợ thì coi như tôi thua.
Sư phụ Tiểu Lâm: Có anh Trì ở đây thì tui không sợ gì hết! (Trừ bị khóa chương ra)
19: … Lâm Hiểu cưng trật tự đi!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương