Sau khi rời khỏi nhà Lâm Hiểu, Phương Trì lao đầu vào sáng tác ca khúc mới, gần như ngâm mình suốt hai mươi tư tiếng ở phòng tập ngoại thành.
Đây là nơi yên tĩnh trống trải nhất, không chỉ đối với mình Phương Trì mà nơi này còn có ý nghĩa đặc thù đối với tất cả thành viên của CALM.

Căn phòng rộng lớn yên ắng này như lắng đọng được tiếng hồn, nên mười bài thì tám bài đội trưởng Phương đều viết ở đây.
Phòng tập có đầy đủ nhạc cụ, phía trong cùng có một phòng thu âm nhỏ, trong phòng có thiết bị thu âm mới nhất.

Phương Trì nằm vật ra ghế sô pha, quanh người la liệt nhạc phổ trắng tinh.

Đội trưởng Phương có thói quen viết nhạc trước rồi mới viết lời, có giai điệu cơ bản, có sườn nhạc chuẩn chỉ, lời bài hát sẽ như tiếng lòng mà tuôn ra ngoài.
Khi Phương Trì bắt đầu sáng tác sẽ hơi mất nhận thức về ngày đêm, có đôi khi là ôm ghita chui vào góc tường trống trải, có đôi khi là dành nguyên buổi sáng ngồi bệt trong sảnh phòng tập, ngón tay gõ từng nhịp xuống sàn nhà, tiến vào trạng thái ngồi thiền.
Các thành viên khác trong nhóm cũng biết tới lời mời viết nhạc này.

Cả đám cũng tránh không dám làm phiền khi anh đại tiến vào trạng thái tu tiên để sáng tác nên không có ghé qua, thỉnh thoảng mới gửi một tin thăm hỏi chân tình sau mười giờ tối để hỏi về tiến độ, hoặc là liều chết hỏi thăm xem có cần người giúp đỡ hay không.
Nhưng! Hỏi lần đầu Phương Trì đáp “Không cần.”
Hỏi lần hai cũng “Không cần.”
Lần thứ ba thì chỉ có “Cút.”
Ca sĩ chính Tiền Tùng thò bản mặt đẹp trai đáng thương vào màn hình: “Anh đại à, thằng em đây xót anh mà, dù sao cũng gấp rút như thế, ông đừng có biến mình thành tâm thần phân liệt hay biến thái* gì gì đó nha…”
*”biến thái” ở đây nghĩa là “bất thường”, ở đây để nguyên để phù hợp với đoạn sau
“Biến mẹ ông đi.” Phương Trì ném cây bút chì sang một bên, đặt chiếc guitar gỗ xuống, đứng dậy đi một vòng xoa xoa cần cổ cứng ngắc, “Không có gì thì tôi cúp máy.”
Tiền Tùng: “Hả? Ông định làm gì à?”
Giờ mới mười rưỡi, không có đúng với thói quen sáng tác xuyên đêm của đội trưởng Phương nha.
Phương Trì cầm chiếc điện thoại đặt trên bàn lên, cười nói: “Đi mát xa.”
Tiền Tùng: “…”
Hay lắm, có sư phụ Tiểu Lâm ở đây thì biến thái sao nổi.
Ặc… Mà cũng chưa chắc.
Có lẽ là biến thái theo kiểu khác thôi.
Phương Trì tắt cuộc trò chuyện video, tắt đèn rồi ra khỏi phòng.
Mấy ngày nay, cho dù Phương Trì có đắm chìm trong việc sáng tác tới cỡ nào thì chỉ cần tới tối là dừng lại ngay.
Đã đồng ý ngày nào cũng gặp Lâm Hiểu một lần rồi, chắc chắn sẽ làm được.
Phản xạ này… như kiểu trong đầu có một chiếc đồng hồ cài sẵn báo thức, cứ tới giờ là tự động tắt nguồn Phương Trì, đốt hết toàn bộ khuôn nhạc và giai điệu trong đầu kéo hắn về hiện thực, nhắc nhở hắn phải tỉnh táo lại đi gặp bạn trai.
Thậm chí có mấy lần sau khi làm xong trị liệu, Phương Trì ngồi tâm sự với Lâm Hiểu một lúc ở cửa tiệm mát xa xong lại lái xe quay về phòng tập, xem đi xem lại các đoạn phim đã được cắt nối biên tập tới tận sáng.
Trong căn phòng mát xa nho nhỏ, Lâm Hiểu chuyển đèn nhiệt sang chỗ khác, Phương Trì đứng dậy trước cậu, tiện tay mặc áo phông vào rồi rút giắc cắm đèn.
Lâm Hiểu đứng tựa vào cửa, trầm ngâm một hồi, đoạn nói: “Anh Trì, có phải dạo gần đây anh… hơi mệt không?”
“Vẫn ổn.” Phương Trì thuận miệng đáp, ngựa quen đường cũ ngồi xuống giường mát xa, lấy một chiếc ga mới trong tủ trải lên giường, “Sao lại hỏi vậy?”

Lâm Hiểu: “Anh gầy đi rõ đấy, anh không thấy à?”
Viết nhạc tới rạc cả người là chuyện quá bình thường, Phương Trì bị hoài cũng quen, coi như giảm cân nên cũng chẳng để tâm.

Hắn nhét lại góc ga, nghe thế chỉ cười cười: “Đúng là không nhận ra, sao, cộm tay em à?”
Lâm Hiểu phì cười thành tiếng.
Trải ga giường xong, Phương Trì nắm tay Lâm Hiểu bước ra ngoài, cùng ngồi xuống chiếc sô pha nhỏ ở tầng hai, lắng nghe cậu kể về những vị khách quen thuộc đã gặp hôm nay, đã chuyện trò những gì và đã ôn tập được đến đâu để chuẩn bị chiến đấu ở kỳ thi đại học vào tháng sáu năm sau.
Ánh trăng dìu dịu, hai con người chen chúc trên chiếc sô pha nhỏ, người cất giọng nhẹ nhàng từ tốn, người yên lặng lắng nghe bằng tất cả con tim.
Vẫn là những cảm giác quen thuộc từ những ngày đầu, cho dù có vội vã mệt mỏi, cho dù có bị cuốn vào trong vòng xoáy âm nhạc không thể dứt ra được thì chỉ cần ở bên sư phụ Tiểu Lâm, trái tim treo lơ lửng giữa không trung như nhẹ đi và bình yên trở về vị trí ban đầu.

Lâm Hiểu tựa như sức sống ngày xuân lặng lẽ và trong lành, có thể lấp đầy mọi vết nứt trong tâm hồn hắn.
Nhưng khi tâm hồn lắng lại, mệt mỏi mấy ngày nay không hẹn mà đến.
Lâm Hiểu ngồi cạnh hắn, một tay bị hắn nắm, đang nói dở thì dừng lại.
Bàn tay đang siết lấy tay cậu dần dần thõng ra, Lâm Hiểu giật nảy mình, vừa nghiêng người sang thì đầu của Phương Trì từ từ trượt xuống hõm vai cậu.
Lâm Hiểu: “…”
Thế mà bảo không mệt, đang ngồi mà cũng ngủ được.
Hô hấp của Phương Trì nhẹ nhàng đều đặn, Lâm Hiểu khẽ nhúc nhích bả vai, hơi hạ thấp người xuống để hắn có một chỗ dựa thật thoải mái.
Đúng là hiếm có, giữa một đêm yên ả bình thường, đội trưởng Phương không gì không làm được lại vô thức lộ ra chút ỷ lại này.
Lâm Hiểu nhẹ nhàng cọ má lên đỉnh đầu hắn, mở những đầu ngón tay đang cuộn lại của Phương Trì ra, đan cài vào bàn tay của mình.
Màn đêm say lòng người, lại chẳng say bằng một phút lặng im đôi ta dựa vào nhau.
Phương Trì ngủ tới tận nửa đêm mới tỉnh.
Lúc mở mắt ra còn hơi hoảng loạn, cứ trừng mắt nhìn ánh đèn vàng mờ ảo trên đầu một hồi mới nhớ ra mình đang ở đâu.
Vừa quay sang thì thấy Lâm Hiểu đang ngoẹo cổ dựa trên thành ghế sô pha mà ngủ.
Còn mình thì đang nằm trên ghế sô pha, trên người đắp một chiếc chăn mỏng còn gối đầu lại là chân của sư phụ Tiểu Lâm.
Phương Trì thở phào một tiếng, vừa nhúc nhích một chút thì thấy cái chân mình đang gối lên hơi lắc lư, cũng thấy Lâm Hiểu nhăn mày thức dậy.
Sư phụ Tiểu Lâm cất giọng mơ màng, cuống họng như bị dính hồ, duỗi một ngón tay ra chọc chọc lên má Phương Trì, tay bị nắm lại ngay, cậu cười khẽ hỏi: “Dậy rồi à?”
“Dậy rồi.” Phương Trì hít sâu một hơi, từ từ ngồi thẳng dậy.

Hắn đặt tay lên đùi Lâm Hiểu, vuốt vuốt vị trí mình vừa dùng làm gối ngủ nãy giờ, đoạn nhìn lên đồng hồ treo tường mà bật cười: “Sắp một giờ rồi, muộn vậy rồi vẫn chưa về có sợ hai bác lo quá không?”
Lâm Hiểu lắc đầu, “Không ạ, cha mẹ biết đêm nào anh cũng tới nên không sốt ruột, nãy lúc anh vừa ngủ sư mẫu có gọi, có gọi một cuộc cho em… Em, em bảo là anh ở đây, nên, nên… Á anh đừng có xoa nữa!”
Phương Trì ngừng tay lại, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn những mảng đỏ rực đang lan dần khắp mặt Lâm Hiểu, rồi lại cúi đầu nhìn vị trí hắn đang ấn nãy giờ, nghĩ nghĩ một hồi, bất ngờ bật cười.
“Chà chà… Sư phụ Tiểu Lâm đúng là hai mươi xuân xanh phơi phới nhỉ.”
Lâm Hiểu cực kỳ lúng túng, muốn kéo cái tay đang ấn ngày một mạnh kia ra mà kéo thế nào cũng không nổi, cậu vừa cuống vừa xấu hổ, lắp bắp nói: “Em, em còn trẻ, cực kỳ bình thường, không giống anh!”
Phương Trì: “…”
Nụ cười đã tắt.
Em còn trẻ, không giống anh.

Mà câu này lọt vào tai đội trưởng Phương mang ý nghĩa là…
Anh già rồi, không được.
Phương Trì hít sâu một hơi, tự nhủ thầm, đội trưởng Phương tỉnh táo lại đi, cứ coi như con nít con nôi nói mà không nghĩ, không cần quan tâm.
Không quan tâm… Có cái cức ý!
“Nếu không phải…” Một hồi sau, Phương Trì sau mấy lần bị Lâm Hiểu châm chọc “không được” bỗng ôm chầm người trước mặt vào lòng, bất lực hạ thấp giọng cười: “Nếu không phải anh xót em thì anh đã muốn cho em biết tại sao anh lại cúc cung tận tụy nguyện làm trâu làm ngựa yêu thương em như thế này…”
“Dạ?” Lâm Hiểu bị ôm đến khó thở, máu không lên não nên không kịp xử lý lời đội trưởng Phương nói, lẩm bẩm hỏi lại: “Tại, tại sao ạ?”
Phương Trì cười khẩy một tiếng, dùng giọng điệu đứng đắn nói lời không đứng đắn: “Muốn ngựa chạy nhanh thì đêm nào cũng phải cho nó đậu nhé.”
Chơi chữ, câu gốc là: “Muốn ngựa chạy nhanh thì phải cho ngựa cỏ mỗi đêm.”
Từ “cỏ” /cǎo/ đồng âm với từ “chịt”.

Sau một hồi tra cứu thì trong khẩu phần ăn của ngựa đua có thêm đậu nên mình mới edit thành “đậu” trong “đậu má” nói lái của “đụ”.
Ngừng một giây rồi nghiêm túc bổ sung: “Đừng nghĩ linh tinh, chỉ là một loại cây thôi.”
Lâm Hiểu: “…!!!”
Tự dưng có cách hiểu mới về thành ngữ “Ngựa không ăn đậu đêm không béo”.
Nói là đậu này, nghĩa là dduj nọ, cảm ơn thằng cha lưu manh này nhá!
Trước đó bị sư phụ Tiểu Lâm quần cho không khép được chân tới nửa đêm chỉ đơn giản là do Phương Trì chưa quá quen khi lần đầu được yêu, sau khi đã củng cố lại tâm lý thì trong khoản trêu chọc ngoài đứng đắn trong khùng khùng này thì đội trưởng Phương vẫn là tốp một server không thấy đối thủ.
Khuôn mặt xinh trai của Lâm Hiểu đỏ ửng lên, ấp úng không ra câu, tâm trạng của Phương Trì rất tốt, hắn nhéo nhéo phần gáy nhỏ gầy của cậu, khẽ cười: “Nào, hơn nửa đêm rồi, mau về ngủ đi, anh đi đây.”
Lâm Hiểu bị kéo dậy khỏi ghế sô pha, cậu vô thức theo chân hắn xuống cầu thang, mãi tới khi ra cửa sau ở tầng một cửa hàng mát xa mới hoàn hồn từ trạng thái luống cuống, nhỏ giọng hỏi: “Muộn lắm rồi, hay là…”
“Ha…” Phương Trì bật cười ngắt lời cậu: “Vẫn dám cho anh ở lại cơ à, sư phụ Tiểu Lâm lắm tài lớn mật qua ha.”
Lâm Hiểu: “…”
Ai bảo sai à.
“Mau vào đi.” Phương Trì sợ mình trêu làm Lâm Hiểu gật đầu thật, hắn lẳng lặng nói sang chuyện khác: “Anh nhìn em vào nhà rồi đi.”
Lâm Hiểu mím môi, gạt suy nghĩ ra sau đầu, khẽ “ừ” một tiếng.
Phương Trì đứng ở cửa sau của cửa hàng dõi theo bóng Lâm Hiểu vào nhà, không lâu sau, căn phòng phía tây sáng đèn rồi vụt tắt, Phương Trì mỉm cười.
Lâm Hiểu không cần đèn để soi sáng, nên ánh đèn vụt sáng lên giữa đêm đen chỉ có một tác dụng, đó là nói với Phương Trì, em đã vào phòng, anh yên tâm về nhé!
Thế là đội trưởng Phương chỉ đứng thêm một chốc rồi thực sự lái xe về phía phòng tập.
Dọc theo con đường ấy, trong đầu hắn lưu luyến không thôi ánh mắt Lâm Hiểu đã nhìn hắn trước khi xa nhau.
Bình tĩnh và dịu yên, sâu sắc và chìm đắm.
Mấy ngày sau, vấn đề hộ chiếu của Lâm Hiểu đã được giải quyết, ngày CALM xuất cảnh cũng dần đến gần.
Sau nhiều ngày bế quan trong phòng tập, ngay trước ngày khởi hành mấy ngày, cuối cùng Phương Trì cũng cho ra lò bài hát quảng cáo và bài hát chủ đề.
Tác phẩm màn ảnh rộng quy mô lớn bối cảnh cổ trang, trong quyền mưu triều chính cũng có giang hồ gần xa, dưới ánh đao mũi kiếm sát phạt hỗn loạn lại chẳng thể kìm nén nổi ái tình đau khổ triền miên, cốt truyện chính được truyền tải vô cùng rõ ràng, hai bài hát của Phương Trì hoàn toàn là dệt hoa trên gấm.
Chạng vạng tối, các thành viên của CALM tới phòng tập nghe bản demo Phương Trì làm.

Phương Trì thu giọng của mình, tới lúc thu bản chính thức thì hát chính là Tiền Tùng, hắn và những người còn lại chỉ phụ trách phần điệp khúc.

Nghe xong bản quảng cáo, Tiền Tùng mò mò cằm nói: “Anh đại, đúng là kiệt tác luôn, thế này là chuẩn bị đi nhận giải được rồi đấy.”
Phương Trì cười nhạt một tiếng, “Nghe bài hát chủ đề đi.”
Cả bọn tập trung tinh thần rửa tai lắng nghe, bấy giờ, theo giai điệu du dương phát ra từ chiếc loa, giọng hát trầm thấp ngâm nga của Phương Trì vang lên cùng giai điệu say đắm lòng người, có những đoạn rất trữ tình xen lẫn trong nhịp điệu lưu loát, một sự dung hợp hoàn mỹ giữa cái anh hùng và chuyện nhi nữ tình trường, nhưng hài hát này… phần lời lại mập mờ chung chung, không rõ ràng lắm.
Mọi người quay sang nhìn nhau, Tỉnh Hàn ngộ ra manh mối, cười hỏi: “Anh đại, ý gì đây?”
Phương Trì ấn tạm dừng, như không có chuyện gì đáp: “Không có gì, bài hát này… cho mấy ông nghe giai điệu trước, cho đã ghiền.”
Ba Tử cười cười: “Ồ, bọn tôi nghiện rồi đấy nhé, sao nào, giấu giấu diếm diếm gì với các anh em đấy?”
Phương Trì bật cười, phát nhạc phổ cho các thành viên khác, “Làm quen với cảm xúc của bài hát trước, xế chiều ngày mai thu chính thức.”
An Đạt: “Nhạc phổ còn lại đâu?”
Đầu ngón tay thon dài của Phương Trì gõ nhẹ lên nhạc phổ không lời, cười đáp: “Bài hát này thì Tiền Tùng đứng ngấp nghé, tôi hát.”
“Ông hát?!”
Cả nhóm nhạc cùng đứng hình.
Thực tế, giọng hát của Phương Trì có thể nói là được “tổ nghề phù hộ”.

Khác hoàn toàn với âm sắc sạch sẽ rõ ràng của hát chính Tiền Tùng, giọng của đội trưởng Phương sinh ra đã trầm, tuy thấp nhưng không u ám, âm vực cực kỳ rộng, cuống họng cũng hoàn hảo.

Nhưng sau từng ấy năm CALM ra mắt, ngoại trừ hát đoạn hòa âm thì Phương Trì chưa từng mở miệng hát riêng bao giờ, lúc lên sân khấu cũng ung dung thong thả ngồi đằng sau dàn trống của mình, không tranh đoạt với ai.
Hiện giờ đội trưởng Phương lại nói, bài hát này, hắn sẽ hát.
Cả bọn đơ ra như phỗng một hồi, Tỉnh Hàn hồi hồn hỏi: “Anh đại, có chuyện gì vậy? Bao lâu nay chưa thấy ông hát đơn bao giờ, lần này… là nể mặt ảnh đế đó à?”
Phương Trì cười nhạt, không định giấu giếm nên nói thẳng: “Nhầm, tôi chỉ định… tặng một món quà thôi.”
“Cái đậu má, đừng nói là…” Tiền Tùng bày ra khuôn mặt hóng hớt “thế giới thật vi diệu”, khoa trương nói: “Thế này là công khai lấy việc công làm việc tư đó anh đại, hóa ra bài hát này… viết cho sư phụ Tiểu Lâm à?”
Phương Trì mặt lạnh như tiền liếc cậu ta: “Không.”
Tiền Tùng giật nảy mình: “Ớ? Thế là-”
“Viết cho bạn trai tôi.”
Cả bọn: “…”
Bạn cái gì cơ? Trai cái gì cơ? Bạn là con trai gì cơ?
Phương Trì nhướn mi, lướt qua thật nhanh những khuôn mặt đã hóa đá, bật tiếng cười nhạo: “Cái dáng vẻ chưa trải sự đời này đúng là giống đồng đội tôi.”
Nói xong thì bơ tiệt đám người đằng kia, cầm cây guitar mộc đặt trên ghế sô pha lên đeo lên vai: “Té đây, mấy ông khóa cửa.”
Mãi tới lúc này đám người bị tin tức động giời giáng xuống đầu tới choáng váng mới hoàn hồn, nín thở nhìn Phương Trì thong dong bước ra ngoài ba giây rồi đồng lòng gào to-
“Chúc mừng anh đại hết FA!”
“Chúc mừng tay phải thất tình!”
“Bọn này yêu cầu được khao!”
“Mang sư phụ Tiểu Lâm theo!”
Phương Trì đã ra tới cửa, khuôn mặt không kìm được ý cười, quay đầu đáp: “Không thành vấn đề, bao giờ tới trạm diễn tiếp theo thì mấy ông chọn một chỗ, coi như thành lập CALM.”
Sau đó vui vẻ ra ngoài.
Vẫn là chiếc mini Polo chuyên dụng kia, vẫn lao vào bóng đêm thăm thẳm kia, chạy về phía cửa hàng mát xa của Lâm Hiểu.
Lâm Hiểu biết đêm nay Phương Trì sẽ qua đón nên đã chuẩn bị hành lý từ sớm, cậu cất hộ chiếu mới làm và căn cước công dân vào ngăn nhỏ trong túi, đóng cửa hàng rồi ngồi chờ trong nhà cũng sư phụ sư mẫu.
Vừa qua chín giờ tối, tiếng động cơ ô tô rất nhỏ vang lên trong con ngõ, sau đó là dừng hẳn ở sân sau cửa hàng.
Phương Trì xuống xe, mở cửa sân, vào thẳng nhà.

Trong vườn vẫn đượm hương như trước, dưới ánh đèn lập lòe trên vườn nho, một nhà ba người đang ngồi dưới cây chuyện trò.
Có tiếng bước chân lại gần rồi dừng lại phía trước, không đợi Phương Trì chào hỏi sư phụ sư mẫu, Lâm Hiểu đứng bật dậy, không kiềm chế được mà gọi: “Anh Trì!”
Phương Trì sững sờ, đoạn cười khẽ coi như đáp lại, sau đó lễ phép chào hỏi: “Sư phụ Lâm, bác gái, con qua đón em.”
Lâm Hữu Dư dựa lưng vào ghế, nghe thấy tiếng Phương Trì liền ngồi thẳng dậy, bật cười ha hả: “Đang chờ con đấy, bé Hiểu cứ lầm bà lầm bầm từ lúc ăn cơm trưa tới lúc mặt trời lặn, nếu con không đến chắc thằng bé phát điên luôn!”
Lâm Hiểu xấu hổ quá chừng, chột dạ thanh minh: “Đâu có đâu ạ… Chỉ là lần đầu ra nước ngoài nên con hơi, hơi kích động một chút.”
Phương Trì mỉm cười không lên tiếng, sư mẫu vỗ nhẹ lên mu bàn tay Lâm Hiểu, “Rồi rồi, cũng muộn rồi, đi đi con, ra ngoài… nhớ phải chú ý an toàn, giữ gìn sức khỏe.”
Chuyến lần này khác với chuyến lần trước, trong ba tuần lưu diễn ở nước ngoài sẽ không có thời gian rảnh đề về nhà, Lâm Hiểu nghe ra được sự lo âu và lưu luyến trong giọng nói của sư mẫu, lòng dạ cậu cũng rối bời theo.
Khát khao được cảm thụ thế giới bên ngoài cùng Phương Trì nhưng cũng không nỡ rời xa cha mẹ đôi bạn già khập khiễng.
Tình yêu làm lòng người nồng ấm, tình thân làm lòng người yếu mềm.
Ngay từ đầu cậu đã phải đấu tranh với những cảm xúc giằng xé này, giờ đứng trước cảnh chia xa, cảm xúc áy náy và bất lực ngày càng rõ ràng hơn.
Mà sự khó xử và tự kiềm chế ấy của cậu cũng bị Phương Trì nhìn thấu.
Phương Trì tiến lên một bước nhận túi xách trong tay Lâm Hiểu, tiện thể dắt cổ tay cậu hơi siết chặt lại, đoạn nói với hai người lớn trước mặt: “Hai bác yên tâm, con đưa em đi, đợi tới khi kết thúc công việc sẽ trả về đúng như lúc đi, lần này cũng vậy, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn…”
Phương Trì ngừng một nhịp, khẽ cười nói tiếp: “Vậy phải để sư phụ Lâm tốn sức cầm gậy đánh con ra khỏi cửa rồi, coi như giúp bác hả giận.”
Vừa nói dứt câu, không chỉ sư mẫu cũng phải ngừng khóc mỉm cười mà tới Lâm Hiểu cũng không nhịn được phì cười thành tiếng.
Lâm Hữu Dư thở dài một hơi, phất phất tay về phía Phương Trì, trong nét cô đơn lại hiện ra chút an tâm và vui mừng: “Rồi rồi, bé Hiểu đi với con thì hai ông bà này có gì mà không yên lòng, đừng kề cà nữa, mau đi đi!”
Xét cho cùng thì đội trưởng Phương làm việc rất đáng tin cậy, cử chỉ hành động cũng điềm tĩnh, trên hết ông cũng nhìn ra cậu trai này rất quan tâm tới Lâm Hiểu là “thợ mát xa tư nhân” của mình, cho dù trên danh nghĩa là ông chủ nhưng sau vài lần ở chung, hai ông bà đều nhận ra sự tương tác giữa hai người, có nhiều lần Phương Trì còn vô thức chăm sóc ngược lại con của họ.
Ví dụ như lần trước tới đón người dẫn theo một đoàn người rất đông, cái gì mà quản lý, trợ lý rồi một đống nhân viên công tác, nhưng lần này chỉ có mình Phương Trì mò đêm mò hôm tới đây, không giống thái độ giải quyết việc chung mà càng giống… dùng thân phận bạn bè tới đón Lâm Hiểu đi xa.
Được sư phụ Lâm già cho phép, Phương Trì gật đầu, ngón cái ấn nhẹ lên khớp xương lồi ra trên cổ tay gầy gò của cậu, Lâm Hiểu ngầm hiểu ý, đoạn hít sâu một hơi, đỏ bừng mắt chào tạm biệt với cha mẹ.
Hai người nghe sư mẫu đi một bước dặn ba câu, sau cùng vẫn ra tới cửa.
Lên xe, Phương Trì nghiêng người qua thắt dây an toàn cho Lâm Hiểu, tiện tay nhéo má cậu: “Đừng buồn, ừm… thế này nhé, để xem tiến độ của ba tuần diễn này thế nào, nếu có thể anh sẽ cố gắng đưa em về thăm bố mẹ trong trung kỳ sự kiện, được không em?”
Lâm Hiểu lắc đầu, cậu cười, nom có hơi gượng gạo, “Thôi ạ, anh mà đã làm việc thì phải tất bật tới ăn ngủ không yên, đừng lo, em không sao.”
Phương Trì thở dài trước sự tri kỷ của Lâm Hiểu, hắn vươn tay xoa gáy cậu: “Ngồi yên nào, chúng ta về nhà thôi.”
Không cần nói thêm lời thừa thãi nữa.
Hắn biết Lâm Hiểu không chỉ không nỡ mà còn cảm thấy hổ thẹn với tình thương sâu đậm này.
Cõi lòng Phương Trì cũng xót xa…
Dù sao hắn cũng chính là nguyên nhân Lâm Hiểu cảm thấy hổ thẹn.
Dọc đường không ai nói chuyện, cả hai âm thầm tự điều chỉnh cảm xúc của riêng mình, mãi tới lúc đến nhà Phương Trì thì đám mây đen lo lắng trong thâm tâm họ mới được xua đi gần hết.
Phương Trì xuống xe, vòng sang phía Lâm Hiểu mở cửa xe, đỡ Lâm Hiểu đứng vững xong thì bất ngờ nói: “Đợi một chút.”
Sau đó vòng ra ghế sau xách guitar đeo lên lưng.
Lâm Hiểu tò mò, sau khi được dẫn vào thang máy liền hỏi: “Vừa nãy anh lấy gì vậy?”
Cửa thang máy sáng loáng mô tả chân thực nét cười trên khóe môi Phương Trì, hắn đáp: “Guitar.”
Lâm Hiểu hơi ngạc nhiên: “Anh biết đánh guitar? Là… loại guitar điện anh An Đạt chơi à?”
“Không phải.” Phương Trì nhìn con số đang hiển thị tăng dần, “Là một cây guitar cổ điển, loại không cắm điện.”
Lâm Hiểu càng hào hứng hơn: “Hồi trước chưa từng nghe anh đàn- À không, ngoại trừ trống thì chưa thấy anh chơi loại nhạc cụ nào khác, thế… hôm nay anh cầm guitar theo để làm gì?”
“Đinh” một tiếng, thang máy dừng lại ở tầng thứ mười sáu, cửa thang từ từ mở ra, Phương Trì kéo Lâm Hiểu vào lòng mình bước khỏi thang máy, đoạn ghé vào lỗ tai cậu khẽ cười thầm thì…
“Không có gì, trước khi đi ngủ hát ru cho em một bài.”Tác giả có lời muốn nói:
Sư phụ Tiểu Lâm: Cảm ơn anh Trì, em lại tiếp thu được kiến thức kỳ quái rồi.
Đội trưởng Phương: Đừng khách sáo, đã đến giờ anh Trì hát ru dỗ ngủ rồi.
19: Tui lại nghi ngờ bản thân rồi… rốt cuộc tui đang viết cái gì vậy chời… *che mặt*.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương