Nghe Lời Anh Nhất
-
Chương 7: Một bên mặt
Edit: Mộc Tử Đằng
Trình Tư Miên che đầu, buồn bực nói: “Đã biết…”
Tô Hiển Ngôn cười nhàn nhạt một tiếng, kéo cái ghế bên cạnh rồi ngồi xuống cạnh cô, sau đó lấy sách bài tập đến xem, “Tất cả đều không hiểu hả?”
“Ừ.”
“Lên trung học từ khi nào thì bắt đầu không nghe giảng bài?”
“Khi nào à?” Trình Tư Miên suy nghĩ một hồi, “Hình như vẫn luôn như vậy.”
Tô Hiển Ngôn không nhịn được nhìn cô một cái, suy tư trong chốc lát rồi nói, “Vậy hôm nay bài tập này xem chừng cô không thể làm được rồi, trước để đó đi. Lấy sách ra đọc lại từ đầu đi.”
“Hả?”
“Căn bản không hiểu thì làm sao làm được những bài này.”
Tô Hiển Ngôn lúc nói những lời này có chút lạnh lẽo, thật là giống như thầy giáo trong lớp cô, Trình Tư Miên lè lưỡi một cái, rồi ngoan ngoãn ngồi yên, “Đúng là chỉ có thể làm vậy.”
Tô Hiển Ngôn quả nhiên dạy cô lại từ đầu, đầu tiên anh tự xem qua sách một lần, sau đó nói ví dụ cho cô hiểu. Trình Tư Miên thu hồi suy nghĩ của mình lại, bị sự nghiêm túc của Tô Hiển Ngôn lây sang cũng bắt đầu chăm chỉ lắng nghe những gì anh giảng giải.
Một lúc lâu sau.
“Nhìn ví dụ vừa rồi sau đó làm vài đề rồi đưa cho tôi xem.”
“Được.” Trình Tư Miên đặt sách bài tập và sách giáo khoa trước mắt mình, vùi đầu nghiêm túc làm bài.
Tô Hiển Ngôn nhìn dáng vẻ cau mày nghiêm túc đó của cô, trong con người hiện lên chút vui vẻ và an tâm.
Cô chẳng qua là không chịu nghe giảng mà thôi, còn người thật ra rất thông minh, anh chỉ nói một lần là cô đã biết cách làm. Xem ra, đề ra thành tích cao cũng không khó gì.
Trình Tư Miên làm xong một đề, len lén quay qua nhìn Tô Hiển Ngôn, cô không dám hành động quá lớn sợ anh nói cô không tập trung.
Lúc quay qua nhìn cô thấy rõ được bàn tay thon dài lộ ra khớp xương của anh đang di chuyển trên bàn phím, tốc độ tay rất nhanh, nhìn vào rất đẹp mắt như đang đánh đàn dương cầm vậy.
Tầm mắt Trình Tư Miên hơi dời lên phía trên một chút, ánh mắt vô cùng chăm chú. Ánh sáng màu xanh từ màn hình máy tính hắt lên gò má anh, ánh mắt chuyên chú nhìn màn hình, lông mi khẽ động đậy, cả người giống như bị bao phủ bởi tầng ánh sáng chói lóa, rõ ràng ánh đèn trong phòng không sáng chói, nhưng Trình Tư Miên lại cảm thấy cả thế giới tựa hồ được chiếu sáng, Tô Hiển Ngôn như thế này khiến cô không thể dời tằm mắt được.
“Còn không làm bài.” Đang lúc nhìn hăng say, Tô Hiển Ngôn đột nhiên quay đầu qua nhìn cô. Tầm mắt hai người chạm nhau, làm Trình Tư Miên sợ hết hồn, vội vàng quay đầu lại nhìn chăm chú vào bài tập, “Tôi, tôi đang làm mà!”
“Âm thanh bàn phím làm ồn cô à?”
“Không có!”
Tô Hiển Ngôn không lên tiếng nữa, lát sau anh đứng dậy đi ra khỏi phòng. Trình Tư Miên ngẩng đầu lên từ đống bài tập nhìn bóng lưng đi ra cửa của anh, trong lòng thầm kêu ‘Này, đừng đi mà, thật sự không ồn chút nào đâu.’
Tô Hiển Ngôn một hồi lâu cũng không trở lại, đoán chừng là muốn cô chuyên tâm làm bài.
Sau khi anh trở lại, trên tay đã có thêm một ly nước trái cây, anh đặt ly nước lên bàn Trình Tư Miên đang ngồi, đứng bên cạnh nhìn cô giải đề.
Trình Tư Miên làm đến bài cuối cùng, trong lòng đã có đáp an, nhưng ý thức được Tô Hiển Ngôn đang đứng bên cạnh cô làm cô không bình tĩnh nỗi nữa, lén lút hít thở sâu nhiều lần nhưng không có phương pháp nào tập trung tinh thần được.
“Đề này rất khó à?” Tô Hiển Ngôn nhìn cô nửa ngày cũng không chịu viết, rốt cuộc cũng lên tiếng hỏi.
Trình Tư Miên kêu rên trong lòng, đề bài không khó lắm, nhưng mà anh đứng nhìn tôi như vậy căn bản viết không được! Dĩ nhiên những lời này cô chỉ dám nói trong lòng mà thôi!
“Hình như có hơi khó thật, nhưng tôi suy nghĩ chút sẽ ra thôi.”
Tô Hiển Ngôn ừ một tiếng, “Không cần gấp gáp, cứ từ từ làm.”
“Được.”
May mắn là Tô Hiển Ngôn nói xong những lời này liền quay đầu nhìn máy tính của anh, Trình Tư Miên chợt thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng có thể chuyên tâm giải bài được rồi.
“Xong rồi.” Trình Tư Miên làm xong bài cuối cùng, nhanh chóng đi đến trước mặt Tô Hiển Ngôn, biểu cảm “Mau khen tôi đi” khi làm bài tốt hiện rõ mồn một trên mặt cô.
Mấy phút sau.
“Tính sai rồi.” Tô Hiển Ngôn chỉ một bài trong đề nói.
Trình Tư Miên nhướng mài một cái, vội vàng tiến lên trước, “A, ở đâu, ở đâu.”
“Ở đây này, sai bước nhỏ làm cho phía sau đều sai hết.” Tô Hiển Ngôn vừa nói vừa nhìn cô đứng bên cạnh.
“Sai rồi…để tôi tính lại lần nữa.”
“Cẩn thận vào.” Tô Hiển Ngôn nói xong câu này lại nói tiếp: “Cách giải đều đúng, làm không tệ.”
Trình Tư Miên sửng sốt một chút, “Còn những bài khác thì sao?”
“Cũng đúng hết.” Tô Hiển Ngôn nói xong, khóe miệng lộ ra một nụ cười vui vẻ, “Trình Tư Miên, cô rất thông minh.”
Trình Tư Miên mở to mắt nhìn anh, chỉ cảm thấy có một cổ kích động từ trước đều giờ chưa từng có bốc lên.
Đây là…Được khen?
Tim đập bình bịch đến dọa người, Trình Tư Miên ngỡ ngàng nhìn Tô Hiển Ngôn. Đây là lần đầu tiên cô được khen vì học tốt, cảm giác được khen ngợi này quá tốt…
“Cốc, cốc, cốc”
Tô Hiển Ngôn hướng cửa phòng nói: “Vào đi.”
“Hiển Ngôn, lần này đi Bắc Kinh tôi…” Trình Tần đang thao thao bất tuyệt đột nhiên im bặt, anh ta nhìn khung cảnh quỷ dị trước mắt nhưng lại có cảm giác hài hòa vô cùng này, đầu óc bị gián đoạn cục bộ ngay lập tức.
“Chú, chú đã về rồi.” Trình Tư Miên rất vui vẻ vẫy tay với anh ta.
Tô Hiển Ngôn: “Sao về sớm vậy?”
Trình Tần không trả lời Tô Hiển Ngôn mà khiếp sợ hỏi, “Trình Tư Miên, làm sao cháu lại ở đây?”
“Cháu làm bài tập.” Trình Tư Miên chống cằm, “Sao ạ, có phải rất nghiêm túc đúng không?”
“Cháu, cháu, cháu, chú đã nói với cháu bao nhiêu lần là không được làm phiền người khác mà.” Trình Tầnn nhấc chân đi qua nói: “Mau ra ngoài cho chú.”
Trình Tư Miên oan ức nói: “Cháu ở đây có làm phiền ai đâu chứ.”
“Con nhóc này anh không cần phải nể mặt tôi mà chịu đựng đâu.” Trình Tần nói với Tô Hiển Ngôn xong rồi kéo Trình Tư Miên đi.
Trình Tần rất hiểu Tô Hiển Ngôn, đừng nhìn anh đối với anh cũng khách khí như vậy, nhưng trong lòng phân chia rất rõ ràng, hơn nữa anh còn rất thích sạch sẽ, sao tùy tiện để cho người khác vào phòng được? Còn ngôi ở khu máy tính bảo bối của anh nữa chứ?
Không cần suy nghĩ nhiều, nhất định là Trình Tư Miên da mặt dày đòi vào đây rồi, vì anh ta cũng rất hiểu cháu gái mình, may mắn là Tô Hiển Ngôn tốt tính nên không đuổi người.
“Nhanh, cháu mà còn chạy loạn vào phòng người khác thì biết tay chú.”
“Chú!”
“Là tôi để cô ấy vào.” Đang lúc hai người giằng co, thanh âm Tô Hiển Ngôn đột nhiên truyền đến.
Trình Tần đình chỉ mọi động tác, mở to mắt nhìn. Trình Tư Miên dương dương đắc ý, “Thấy chưa, cháu được chủ nhân cho phép mới vào chứ bộ.”
“Anh, anh để cho con bé…”
“Trình Tư Miên cần được dạy kèm làm bài tập, vừa vặn tôi có thời gian rảnh nên dạy cô ấy một chút.” Tô Hiển Ngôn nhìn về phía Trình Tần, “Cậu là chú cô ấy, trên phương diện học tập cũng nên để ý đến cô ấy chút.”
Trình Tần: “..Đừng đùa nữa, con bé lúc nào thì nguyện ý học tập chứ.”
“Chú, bắt đầu từ hôm nay cháu quyết tâm phải ngiêm thúc học tập thật tốt, thật sự!.”
Trình Tần, “Cháu uống lộn thuốc à?”
“Chú mới…” Trình Tư Miên chợt thu lại câu định nói, Trình đại thiếu gia! Hôm nay tôi có tâm tình tốt nên cũng không muốn so đo với chú!!
Trình Tư Miên không để ý đến Trình Tần, hướng về phía Tô Hiển Ngôn nói, “Bài tập làm xong rồi tôi có thể xem tivi được không?”
Tô Hiển Ngôn ý vị sâu xa nhìn cô một cái, rất bình tĩnh nói, “Nếu kỳ thi cuối kỳ có tiến bộ tốt thì cô có thể xem tivi.”
“…Tôi trở về phòng học bài tiếng anh đây.”
Trình Tần: “…”
Trình Tư Miên thu dọn xong tập sách của mình sau đó đi ra khỏi phòng Tô Hiển Ngôn, Trình Tần chờ cô đi mới nói, “Con nhóc này sao lại chịu học thế? Tính tình còn thay đổi nhanh chóng như vậy.”
Tô Hiển Ngôn hạ mắt nhìn tài liệu, “Thật ra cô ấy rất thông minh, muốn học giỏi cũng không thành vấn đề.”
“Người thì đúng là rất thông minh.” Trình Tần ngồi xuống chỗ mà Trình Tư Miên đã ngồi, “Nhưng cho tới bây giờ cũng không dùng đúng chỗ. Thế này thì làm sao có…”
Tô Hiển Ngôn câu môi, “Đại khái là đã nghĩ thông suốt.”
“Nghĩ thông suốt?” Trình Tần gãi gãi ót, “Thật hay giả…Nhưng mà con bé còn rất nghe lời anh.”
“Không phải cũng rất nghe lòi cậu sao?”
“Đệch.” Trình Tần chửi thề, “Đó là do bây giờ muốn nhờ vả tôi thôi, tính tình con nhóc này đâu phải vậy chứ, nếu là trước kia, nó làm sao có thể cúi đầu với tôi được.”
“Ừ.”
“Cho nên mới nói anh lợi hại, thu phục tiểu bá vương ngoan ngoãn nghe lời.”
Tô Hiển Ngôn nghe vậy hơi ngừng lại một lát, anh suy nghĩ cẩn thận, hình như không cần nói thu phục, bởi vì ngay từ đầu anh dã cảm thấy Trình Tư Miên không phải là tiểu bá vương.
“Nhưng nói vậy cũng tốt, con gái mười mấy tuổi quả nhiên phải học cho giỏi.” Trình Tần thở dài, “Con bé cũng thật đáng thương, cha mẹ đều không ai để ý đến, không người dạy dỗ cho con bé biết cái gì tốt cái gì xấu.”
Tô Hiển Ngôn nhíu mày một cái mà không ai phát hiện ra.
Trình Tần tiếp tục nói, “Hiển Ngôn, vậy cháu gái nhà tôi giao cho anh đó, giúp tôi đôn đốc con bé nghiêm túc học tập đi.”
Tô Hiển Ngôn bất thình lình nhìn anh ta một cái.
Trình Tần cười ha hả, “Anh tương đối có lực uy hiếp, cố gắng lên…”
“…Đi ra ngoài.”
Phó Tử Văn cảm thấy Trình Tư Miên có chút đáng sợ rồi.
Người không chịu học, suốt ngày ngủ trong lớp lại nói muốn bắt đầu chăm chỉ học tập, mỗi tiết mắt đều trợn lên như chuông đồng nhìn chằm chằm lên bục giảng…
“Tư Miên, tiết tâm lý học mà cậu cũng muốn nghiêm túc nghe giảng sao.” Tiết tâm lý học là tiết học có tiếng dành để nghỉ ngơi, chính xác hơn là thả lỏng đầu óc, đại đa số mọi người đều thất thần khi đến tiết này, nhưng bạn học Trình Tư Miên của chúng ta lại rất chăm chú học…Còn ghi chú lại nữa chứ.
Trình Tư Miên nhìn cô ấy một cái, “Không cần nghe giảng hả?”
“Ừ, dĩ nhiên rồi, dù sao cũng không thi mà.”
“Ồ…không nói sớm.” Trình Tư Miên giống như một quả cầu bị xì hơi nằm bẹp ra trên bàn.
“Này, trông sắc mặt cậu không tốt lắm.” Phó Tử Văn nói.
“Ừ, bình thường thôi, cái đó đến.”
“A?”
“Hàng tháng đều phải đón tiếp thân thích.”
Phó Tử Văn hơi đỏ mặt, “Vậy, vậy cậu có ổn không?”
Trình Tư Miên uể oải nói, “Có thể chịu được đến khi tan học.”
“Vậy cậu không thoải mái thì nói cho tớ biết, chúng ta cùng xuống phòng y tế.”
“Ừ.” Trình Tư Miên vỗ vai Phó Tử Văn một cái, trên miệng treo một nụ cười cứng ngắc, “Cảm ơn cậu, Văn Tử*.”
(*Văn Tử: con muỗi. Tớ sửa lại biệt danh cho bạn học Phó Tử Văn để nghe nó đẹp hơn.)
Phó Tử Văn nhìn thấy cô cười như vậy thì trong lòng có chút sợ hãi, bây giờ nhìn hai người họ vô cùng thân thiết.
“Cảm ơn gì chứ.”
Trình Tư Miên hơi khép mi không lên tiếng. Chỉ là muốn cảm ơn thôi, có một người bạn quan tâm như vậy thật tốt.
Tan học, Trình Tư Miên cảm thấy bụng có cảm giác trướng hơn. Cô mang theo vẻ mặt âm trầm đi ra cổng trường.
“Này, mau nhìn bên kia, người đó đẹp trai quá.”
“Bên cạnh người đó hình như là Lâm Ánh Hàm đúng không? Không lẽ là bạn trai cô ta?”
“Ôi, thật hâm mộ!”
“Hâm mộ gì chứ, nhìn qua không phải loại hiền lành gì đâu.”
“Nhưng…đẹp trai là được.”
“Được rồi, mê mệt ghê.”
“Vậy cậu còn nhìn!”
…
Trước cửa trường học, mấy nữ sinh tụ tập lại bàn luận sôi nổi, lúc Trình Tư Miên đi ngang qua chợt nghe được cái tên Lâm Ánh Hàm, vì vậy rất tự nhiên nhìn theo ánh mắt của các bạn học, khi thấy rõ người bên kia. Fuck…Trình Tư Miên ôm bụng, quay đầu đi hướng khác.
Trình Tư Miên che đầu, buồn bực nói: “Đã biết…”
Tô Hiển Ngôn cười nhàn nhạt một tiếng, kéo cái ghế bên cạnh rồi ngồi xuống cạnh cô, sau đó lấy sách bài tập đến xem, “Tất cả đều không hiểu hả?”
“Ừ.”
“Lên trung học từ khi nào thì bắt đầu không nghe giảng bài?”
“Khi nào à?” Trình Tư Miên suy nghĩ một hồi, “Hình như vẫn luôn như vậy.”
Tô Hiển Ngôn không nhịn được nhìn cô một cái, suy tư trong chốc lát rồi nói, “Vậy hôm nay bài tập này xem chừng cô không thể làm được rồi, trước để đó đi. Lấy sách ra đọc lại từ đầu đi.”
“Hả?”
“Căn bản không hiểu thì làm sao làm được những bài này.”
Tô Hiển Ngôn lúc nói những lời này có chút lạnh lẽo, thật là giống như thầy giáo trong lớp cô, Trình Tư Miên lè lưỡi một cái, rồi ngoan ngoãn ngồi yên, “Đúng là chỉ có thể làm vậy.”
Tô Hiển Ngôn quả nhiên dạy cô lại từ đầu, đầu tiên anh tự xem qua sách một lần, sau đó nói ví dụ cho cô hiểu. Trình Tư Miên thu hồi suy nghĩ của mình lại, bị sự nghiêm túc của Tô Hiển Ngôn lây sang cũng bắt đầu chăm chỉ lắng nghe những gì anh giảng giải.
Một lúc lâu sau.
“Nhìn ví dụ vừa rồi sau đó làm vài đề rồi đưa cho tôi xem.”
“Được.” Trình Tư Miên đặt sách bài tập và sách giáo khoa trước mắt mình, vùi đầu nghiêm túc làm bài.
Tô Hiển Ngôn nhìn dáng vẻ cau mày nghiêm túc đó của cô, trong con người hiện lên chút vui vẻ và an tâm.
Cô chẳng qua là không chịu nghe giảng mà thôi, còn người thật ra rất thông minh, anh chỉ nói một lần là cô đã biết cách làm. Xem ra, đề ra thành tích cao cũng không khó gì.
Trình Tư Miên làm xong một đề, len lén quay qua nhìn Tô Hiển Ngôn, cô không dám hành động quá lớn sợ anh nói cô không tập trung.
Lúc quay qua nhìn cô thấy rõ được bàn tay thon dài lộ ra khớp xương của anh đang di chuyển trên bàn phím, tốc độ tay rất nhanh, nhìn vào rất đẹp mắt như đang đánh đàn dương cầm vậy.
Tầm mắt Trình Tư Miên hơi dời lên phía trên một chút, ánh mắt vô cùng chăm chú. Ánh sáng màu xanh từ màn hình máy tính hắt lên gò má anh, ánh mắt chuyên chú nhìn màn hình, lông mi khẽ động đậy, cả người giống như bị bao phủ bởi tầng ánh sáng chói lóa, rõ ràng ánh đèn trong phòng không sáng chói, nhưng Trình Tư Miên lại cảm thấy cả thế giới tựa hồ được chiếu sáng, Tô Hiển Ngôn như thế này khiến cô không thể dời tằm mắt được.
“Còn không làm bài.” Đang lúc nhìn hăng say, Tô Hiển Ngôn đột nhiên quay đầu qua nhìn cô. Tầm mắt hai người chạm nhau, làm Trình Tư Miên sợ hết hồn, vội vàng quay đầu lại nhìn chăm chú vào bài tập, “Tôi, tôi đang làm mà!”
“Âm thanh bàn phím làm ồn cô à?”
“Không có!”
Tô Hiển Ngôn không lên tiếng nữa, lát sau anh đứng dậy đi ra khỏi phòng. Trình Tư Miên ngẩng đầu lên từ đống bài tập nhìn bóng lưng đi ra cửa của anh, trong lòng thầm kêu ‘Này, đừng đi mà, thật sự không ồn chút nào đâu.’
Tô Hiển Ngôn một hồi lâu cũng không trở lại, đoán chừng là muốn cô chuyên tâm làm bài.
Sau khi anh trở lại, trên tay đã có thêm một ly nước trái cây, anh đặt ly nước lên bàn Trình Tư Miên đang ngồi, đứng bên cạnh nhìn cô giải đề.
Trình Tư Miên làm đến bài cuối cùng, trong lòng đã có đáp an, nhưng ý thức được Tô Hiển Ngôn đang đứng bên cạnh cô làm cô không bình tĩnh nỗi nữa, lén lút hít thở sâu nhiều lần nhưng không có phương pháp nào tập trung tinh thần được.
“Đề này rất khó à?” Tô Hiển Ngôn nhìn cô nửa ngày cũng không chịu viết, rốt cuộc cũng lên tiếng hỏi.
Trình Tư Miên kêu rên trong lòng, đề bài không khó lắm, nhưng mà anh đứng nhìn tôi như vậy căn bản viết không được! Dĩ nhiên những lời này cô chỉ dám nói trong lòng mà thôi!
“Hình như có hơi khó thật, nhưng tôi suy nghĩ chút sẽ ra thôi.”
Tô Hiển Ngôn ừ một tiếng, “Không cần gấp gáp, cứ từ từ làm.”
“Được.”
May mắn là Tô Hiển Ngôn nói xong những lời này liền quay đầu nhìn máy tính của anh, Trình Tư Miên chợt thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng có thể chuyên tâm giải bài được rồi.
“Xong rồi.” Trình Tư Miên làm xong bài cuối cùng, nhanh chóng đi đến trước mặt Tô Hiển Ngôn, biểu cảm “Mau khen tôi đi” khi làm bài tốt hiện rõ mồn một trên mặt cô.
Mấy phút sau.
“Tính sai rồi.” Tô Hiển Ngôn chỉ một bài trong đề nói.
Trình Tư Miên nhướng mài một cái, vội vàng tiến lên trước, “A, ở đâu, ở đâu.”
“Ở đây này, sai bước nhỏ làm cho phía sau đều sai hết.” Tô Hiển Ngôn vừa nói vừa nhìn cô đứng bên cạnh.
“Sai rồi…để tôi tính lại lần nữa.”
“Cẩn thận vào.” Tô Hiển Ngôn nói xong câu này lại nói tiếp: “Cách giải đều đúng, làm không tệ.”
Trình Tư Miên sửng sốt một chút, “Còn những bài khác thì sao?”
“Cũng đúng hết.” Tô Hiển Ngôn nói xong, khóe miệng lộ ra một nụ cười vui vẻ, “Trình Tư Miên, cô rất thông minh.”
Trình Tư Miên mở to mắt nhìn anh, chỉ cảm thấy có một cổ kích động từ trước đều giờ chưa từng có bốc lên.
Đây là…Được khen?
Tim đập bình bịch đến dọa người, Trình Tư Miên ngỡ ngàng nhìn Tô Hiển Ngôn. Đây là lần đầu tiên cô được khen vì học tốt, cảm giác được khen ngợi này quá tốt…
“Cốc, cốc, cốc”
Tô Hiển Ngôn hướng cửa phòng nói: “Vào đi.”
“Hiển Ngôn, lần này đi Bắc Kinh tôi…” Trình Tần đang thao thao bất tuyệt đột nhiên im bặt, anh ta nhìn khung cảnh quỷ dị trước mắt nhưng lại có cảm giác hài hòa vô cùng này, đầu óc bị gián đoạn cục bộ ngay lập tức.
“Chú, chú đã về rồi.” Trình Tư Miên rất vui vẻ vẫy tay với anh ta.
Tô Hiển Ngôn: “Sao về sớm vậy?”
Trình Tần không trả lời Tô Hiển Ngôn mà khiếp sợ hỏi, “Trình Tư Miên, làm sao cháu lại ở đây?”
“Cháu làm bài tập.” Trình Tư Miên chống cằm, “Sao ạ, có phải rất nghiêm túc đúng không?”
“Cháu, cháu, cháu, chú đã nói với cháu bao nhiêu lần là không được làm phiền người khác mà.” Trình Tầnn nhấc chân đi qua nói: “Mau ra ngoài cho chú.”
Trình Tư Miên oan ức nói: “Cháu ở đây có làm phiền ai đâu chứ.”
“Con nhóc này anh không cần phải nể mặt tôi mà chịu đựng đâu.” Trình Tần nói với Tô Hiển Ngôn xong rồi kéo Trình Tư Miên đi.
Trình Tần rất hiểu Tô Hiển Ngôn, đừng nhìn anh đối với anh cũng khách khí như vậy, nhưng trong lòng phân chia rất rõ ràng, hơn nữa anh còn rất thích sạch sẽ, sao tùy tiện để cho người khác vào phòng được? Còn ngôi ở khu máy tính bảo bối của anh nữa chứ?
Không cần suy nghĩ nhiều, nhất định là Trình Tư Miên da mặt dày đòi vào đây rồi, vì anh ta cũng rất hiểu cháu gái mình, may mắn là Tô Hiển Ngôn tốt tính nên không đuổi người.
“Nhanh, cháu mà còn chạy loạn vào phòng người khác thì biết tay chú.”
“Chú!”
“Là tôi để cô ấy vào.” Đang lúc hai người giằng co, thanh âm Tô Hiển Ngôn đột nhiên truyền đến.
Trình Tần đình chỉ mọi động tác, mở to mắt nhìn. Trình Tư Miên dương dương đắc ý, “Thấy chưa, cháu được chủ nhân cho phép mới vào chứ bộ.”
“Anh, anh để cho con bé…”
“Trình Tư Miên cần được dạy kèm làm bài tập, vừa vặn tôi có thời gian rảnh nên dạy cô ấy một chút.” Tô Hiển Ngôn nhìn về phía Trình Tần, “Cậu là chú cô ấy, trên phương diện học tập cũng nên để ý đến cô ấy chút.”
Trình Tần: “..Đừng đùa nữa, con bé lúc nào thì nguyện ý học tập chứ.”
“Chú, bắt đầu từ hôm nay cháu quyết tâm phải ngiêm thúc học tập thật tốt, thật sự!.”
Trình Tần, “Cháu uống lộn thuốc à?”
“Chú mới…” Trình Tư Miên chợt thu lại câu định nói, Trình đại thiếu gia! Hôm nay tôi có tâm tình tốt nên cũng không muốn so đo với chú!!
Trình Tư Miên không để ý đến Trình Tần, hướng về phía Tô Hiển Ngôn nói, “Bài tập làm xong rồi tôi có thể xem tivi được không?”
Tô Hiển Ngôn ý vị sâu xa nhìn cô một cái, rất bình tĩnh nói, “Nếu kỳ thi cuối kỳ có tiến bộ tốt thì cô có thể xem tivi.”
“…Tôi trở về phòng học bài tiếng anh đây.”
Trình Tần: “…”
Trình Tư Miên thu dọn xong tập sách của mình sau đó đi ra khỏi phòng Tô Hiển Ngôn, Trình Tần chờ cô đi mới nói, “Con nhóc này sao lại chịu học thế? Tính tình còn thay đổi nhanh chóng như vậy.”
Tô Hiển Ngôn hạ mắt nhìn tài liệu, “Thật ra cô ấy rất thông minh, muốn học giỏi cũng không thành vấn đề.”
“Người thì đúng là rất thông minh.” Trình Tần ngồi xuống chỗ mà Trình Tư Miên đã ngồi, “Nhưng cho tới bây giờ cũng không dùng đúng chỗ. Thế này thì làm sao có…”
Tô Hiển Ngôn câu môi, “Đại khái là đã nghĩ thông suốt.”
“Nghĩ thông suốt?” Trình Tần gãi gãi ót, “Thật hay giả…Nhưng mà con bé còn rất nghe lời anh.”
“Không phải cũng rất nghe lòi cậu sao?”
“Đệch.” Trình Tần chửi thề, “Đó là do bây giờ muốn nhờ vả tôi thôi, tính tình con nhóc này đâu phải vậy chứ, nếu là trước kia, nó làm sao có thể cúi đầu với tôi được.”
“Ừ.”
“Cho nên mới nói anh lợi hại, thu phục tiểu bá vương ngoan ngoãn nghe lời.”
Tô Hiển Ngôn nghe vậy hơi ngừng lại một lát, anh suy nghĩ cẩn thận, hình như không cần nói thu phục, bởi vì ngay từ đầu anh dã cảm thấy Trình Tư Miên không phải là tiểu bá vương.
“Nhưng nói vậy cũng tốt, con gái mười mấy tuổi quả nhiên phải học cho giỏi.” Trình Tần thở dài, “Con bé cũng thật đáng thương, cha mẹ đều không ai để ý đến, không người dạy dỗ cho con bé biết cái gì tốt cái gì xấu.”
Tô Hiển Ngôn nhíu mày một cái mà không ai phát hiện ra.
Trình Tần tiếp tục nói, “Hiển Ngôn, vậy cháu gái nhà tôi giao cho anh đó, giúp tôi đôn đốc con bé nghiêm túc học tập đi.”
Tô Hiển Ngôn bất thình lình nhìn anh ta một cái.
Trình Tần cười ha hả, “Anh tương đối có lực uy hiếp, cố gắng lên…”
“…Đi ra ngoài.”
Phó Tử Văn cảm thấy Trình Tư Miên có chút đáng sợ rồi.
Người không chịu học, suốt ngày ngủ trong lớp lại nói muốn bắt đầu chăm chỉ học tập, mỗi tiết mắt đều trợn lên như chuông đồng nhìn chằm chằm lên bục giảng…
“Tư Miên, tiết tâm lý học mà cậu cũng muốn nghiêm túc nghe giảng sao.” Tiết tâm lý học là tiết học có tiếng dành để nghỉ ngơi, chính xác hơn là thả lỏng đầu óc, đại đa số mọi người đều thất thần khi đến tiết này, nhưng bạn học Trình Tư Miên của chúng ta lại rất chăm chú học…Còn ghi chú lại nữa chứ.
Trình Tư Miên nhìn cô ấy một cái, “Không cần nghe giảng hả?”
“Ừ, dĩ nhiên rồi, dù sao cũng không thi mà.”
“Ồ…không nói sớm.” Trình Tư Miên giống như một quả cầu bị xì hơi nằm bẹp ra trên bàn.
“Này, trông sắc mặt cậu không tốt lắm.” Phó Tử Văn nói.
“Ừ, bình thường thôi, cái đó đến.”
“A?”
“Hàng tháng đều phải đón tiếp thân thích.”
Phó Tử Văn hơi đỏ mặt, “Vậy, vậy cậu có ổn không?”
Trình Tư Miên uể oải nói, “Có thể chịu được đến khi tan học.”
“Vậy cậu không thoải mái thì nói cho tớ biết, chúng ta cùng xuống phòng y tế.”
“Ừ.” Trình Tư Miên vỗ vai Phó Tử Văn một cái, trên miệng treo một nụ cười cứng ngắc, “Cảm ơn cậu, Văn Tử*.”
(*Văn Tử: con muỗi. Tớ sửa lại biệt danh cho bạn học Phó Tử Văn để nghe nó đẹp hơn.)
Phó Tử Văn nhìn thấy cô cười như vậy thì trong lòng có chút sợ hãi, bây giờ nhìn hai người họ vô cùng thân thiết.
“Cảm ơn gì chứ.”
Trình Tư Miên hơi khép mi không lên tiếng. Chỉ là muốn cảm ơn thôi, có một người bạn quan tâm như vậy thật tốt.
Tan học, Trình Tư Miên cảm thấy bụng có cảm giác trướng hơn. Cô mang theo vẻ mặt âm trầm đi ra cổng trường.
“Này, mau nhìn bên kia, người đó đẹp trai quá.”
“Bên cạnh người đó hình như là Lâm Ánh Hàm đúng không? Không lẽ là bạn trai cô ta?”
“Ôi, thật hâm mộ!”
“Hâm mộ gì chứ, nhìn qua không phải loại hiền lành gì đâu.”
“Nhưng…đẹp trai là được.”
“Được rồi, mê mệt ghê.”
“Vậy cậu còn nhìn!”
…
Trước cửa trường học, mấy nữ sinh tụ tập lại bàn luận sôi nổi, lúc Trình Tư Miên đi ngang qua chợt nghe được cái tên Lâm Ánh Hàm, vì vậy rất tự nhiên nhìn theo ánh mắt của các bạn học, khi thấy rõ người bên kia. Fuck…Trình Tư Miên ôm bụng, quay đầu đi hướng khác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook