Nghe Gió Nói Tiếng Yêu Người
Chương 43: Từ nơi xa xăm (3)

Quý Duyệt Sênh đột nhiên hít sâu, bởi vì cô thoáng nhìn thấy nhóc ăn mày hơi hé mở mắt, cũng đối diện với cô.

Điều khiến cô thấy lạ là nhóc ăn mày cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.

Có phải từng gặp ở đâu không nhỉ?

Quý Duyệt Sênh buồn cười nghĩ, nhưng cô dừng suy nghĩ này. Đây không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy người sống bằng cách ăn xin, đại khái là cảnh ngộ của bọn họ đều giống nhau nên nhìn bề ngoài cũng không khác nhau là bao.

Cô tiếp tục đi lên phía trước, thậm chí xuống bậc thang cũng không làm rõ được nguyên nhân lúc ấy mình ngừng chân quan sát. Nhưng cảm giác nặng nề chậm rãi nảy lên trong lòng, tạo thành sự tương phản mãnh liệt với thời tiết đẹp ngày hôm nay.

Cửa hàng nem chua có một hàng dài thực khách đang xếp hàng, Quý Duyệt Sênh chợt cảm thấy mình tính sai, nhưng cô cũng không lựa chọn quay đầu, ngoan ngoãn đứng sau đội ngũ. Cô buồn bực ngán ngẩm nhìn chằm chằm vào tấm menu viết các loại nem chua trong cửa hàng.

"Em có lạnh không?"

Lại có một cặp đôi xếp hàng đằng sau, Quý Duyệt Sênh nghe được âm thanh vô thức quay đầu lại nhìn thoáng qua, là một cặp đôi rất phổ thông. Chàng trai đang đối mặt với cô bạn gái ăn mặc phong phanh, phô bày trọn những đường cong cơ thể mà không biết làm sao, trong lời nói có lo lắng cũng có tò mò.

Cô gái hờn dỗi nói: "Mặt trời đang chiếu lên người em đây này, không lạnh chút nào."

"Em mặc thế này sẽ bị cảm đấy, mùa xuân giữ ấm mùa thu giữ mát có biết không hả?"

Chàng trai đau lòng khuyên, song lại cảm thấy nhiều lời vô ích, có thể là cậu ta hiểu bạn gái của mình rất rõ, sau đó tháo khăn quàng cổ của mình ra, quàng lên cho bạn gái.

"Ui da, anh này... Cái khăn quàng cổ này ảnh hưởng tới tạo hình tổng thể của em!" Cô gái cười oán trách, nhưng vẫn ngượng ngùng nhận sự săn sóc cẩn thận của bạn trai.

Quý Duyệt Sênh lắng tai nghe một lúc lâu, không nhịn được hâm mộ cặp đôi kia. Biết vậy cô đã bảo Kỳ Tư đi cùng rồi, chắc chắn anh cũng sẽ đau lòng cởi áo khoác phủ thêm cho cô...

Đang nghĩ, trong đầu cô chợt lóe lên một đoạn ký ức nào đó trùng khớp với cảnh tượng hiện tại. Quý Duyệt Sênh không dám tin tưởng, lại lần nữa quay đầu, ánh mắt rơi vào khăn quàng cổ của cô gái. Một khoảnh khắc đã từng nào đó, có phải cô cũng từng có hành động tương tự không?

"Chị ấy sao thế?" Cô gái thấy Quý Duyệt Sênh dùng ánh mắt khó có thể tin và nghi hoặc nhìn mình chằm chằm thì hơi lúng túng, nhỏ giọng trao đổi với bạn trai: "Chị ấy nhìn chằm chằm vào em làm gì?"

Bạn trai cũng không để ý, mỉm cười nói: "Có lẽ cô ấy cũng cảm thấy em đẹp."

"Hứ, đáng ghét!"

Quý Duyệt Sênh tập trung toàn bộ tinh thần vào chiếc khăn quàng cổ khiến cô liên tưởng kia, hoàn toàn không nghe thấy cuộc đối thoại của hai người bọn họ. Thế nhưng cô suy nghĩ hồi lâu, làm thế nào cũng không nhớ lại được nội dung cụ thể của đoạn ký ức đó. Giống như mắc chứng dễ quên, khiến trong lòng cô rất bức bối.

Chờ mãi cũng đến lượt cô mua nem chua, nhận nem chua từ trong tay người bán hàng, trong nháy mắt mở khóa túi xách ra chuẩn bị trả tiền, rốt cuộc cô đã nhớ ra nội dung mà mình quên mất kia.

"Trời! Là nhóc ăn mày đó!"

Quý Duyệt Sênh hò hét trong lòng. Cô nói mà, sao mình lại vô duyên vô cớ bị tên ăn mày kia hấp dẫn, hóa ra là cái khăn quàng cổ mà nhóc ăn mày quàng chính là cái mà cô tặng kia! Bởi vì nhìn quen mắt cô mới chậm rãi tới gần, nhưng sao lại trùng hợp như vậy? Lần trước không phải đứa bé kia...

"Tổng cộng 28 tệ." Nhân viên phục vụ cười thúc giục Quý Duyệt Sênh.

"À à."

Quý Duyệt Sênh nhanh nhẹn trả tiền, quay người chạy nhanh về phía cầu vượt. Mặc dù cô không rõ đầu đuôi câu chuyện, thậm chí lần đầu tiên gặp mặt trong lòng đã cảm thấy cậu nhóc đó là ăn mày. Nhưng lần trước khi cô nhìn thấy cậu nhóc, các loại hành vi mà cậu nhóc biểu hiện ra rõ ràng là đang "lang thang", thậm chí gần như "chạy trốn”, nhưng hôm nay gặp lại sao thật sự biến thành ăn mày rồi?

Không nói đến nguyên nhân ẩn giấu trong đó, chỉ là việc lần trước Quý Duyệt Sênh thả cậu nhóc chạy mất khiến nội tâm khủng hoảng đủ để khiến cô còn nhớ rõ. Lần này bất ngờ gặp lại càng khiến tim cô đập thình thịch.

Quý Duyệt Sênh biết rất rõ ràng, gặp phải không có gì kỳ lạ, thế giới rộng lớn vốn chỉ là một vòng quanh đi quẩn lại thôi. Thế nhưng trong lòng cô vẫn luôn có khúc mắc, mà bây giờ có một suy nghĩ đang kêu gào trong đầu, đó chính là cô muốn xoa dịu âm thanh khủng hoảng trong lòng lúc trước.

Cầu vượt không có chân, sẽ không chạy, sẽ không biến mất. Thứ sẽ thay đổi là người đi đến cầu vượt, Quý Duyệt Sênh ba chân bốn cẳng chạy lên cầu. Ở điểm cuối của tầm mắt, cô đã không tìm thấy nhóc ăn mày kia.

Quý Duyệt Sênh không dừng lại lâu, mà tìm kiếm theo dọc đường. Cô khẳng định hướng biến mất của cậu nhóc kia, nhất định là ngược với hướng cô đi lên cầu vượt lúc này, bằng không thì chắc chắn cô có thể phát hiện gì đó.

Đẩy đám đông ra, Quý Duyệt Sênh đi từ đầu cầu vượt bên này sang đầu bên kia, bước xuống bậc thang, đứng trong đám đông nhìn chung quanh.

Chỉ trong chớp mắt, Quý Duyệt Sênh đã nhạy bén nhìn thấy một bóng người vội vã nhanh chóng trốn vào trong con ngõ nhỏ. Cô không chút nghĩ ngợi đuổi theo, xuyên qua con ngõ nhỏ hẹp kia, cô thật sự trông thấy bóng một đứa trẻ đang chạy khập khiễng.

"Này, sao em lại chạy?"

Quý Duyệt Sênh muốn gọi cậu nhóc lại, dù sao điều kiện sức khỏe của cả hai cách xa nhau, cậu nhóc chắc chắn không chạy nhanh bằng cô. Nhưng vào lúc cô sắp đuổi kịp thì đột nhiên bị đánh mạnh vào sau gáy, hai mắt tối sầm lập tức ngã bất tỉnh nhân sự...

"Cái cậu Quý Duyệt Sênh này thật là, mua nem chua mà mua đến giờ này luôn, có phải lén ăn một mình hai phần không dám về gặp mình không?" Trên tay Tĩnh Tĩnh xách theo một túi giấy nhỏ, trong túi giấy đựng hộp nhạc mà cô ấy mua cho Quý Duyệt Sênh. Lúc ấy cô ấy thấy Quý Duyệt Sênh cầm nó trong tay quan sát tỉ mỉ, cho rằng Quý Duyệt Sênh thích, bèn tự bỏ tiền ra mua.

Vốn định cho cô một bất ngờ, kết quả cô nàng này lại chơi trò mất tích.

"Mau gọi điện thoại cho cậu ấy đi!"

Lục Địch và Phó Kiêu Kiêu đang mua đồ được nửa chừng thì bị gọi xuống tập hợp, cả hai vừa mới chạy xuống, lúc này lại chỉ có thể thúc giục Tĩnh Tĩnh liên hệ Quý Duyệt Sênh.

"Tớ thật sự muốn mắng chửi người, cậu ấy không nhận điện thoại!" Tĩnh Tĩnh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Ba người đứng cạnh đài phun nước trên quảng trường, cau mày nhìn xung quanh. Giờ phút này họ vô cùng hy vọng Quý Duyệt Sênh có thể vui vẻ nhảy ra nói "Surprise", như vậy thì bọn họ có thể đánh cô một trận.

"Được rồi, được rồi! Không thì chúng ta chia nhau ra tìm xem? Mới mấy phút, sẽ không đi quá xa." Lục Địch nêu ý kiến.

Tĩnh Tĩnh còn đang kiên trì gọi điện thoại, vừa mới chuẩn bị biến ý kiến của Lục Địch thành hành động, điện thoại lại đột nhiên kết nối...

"Nghe rồi, nghe rồi! Quý Duyệt Sênh cậu chết ở đâu rồi?!" Tĩnh Tĩnh vừa giơ điện thoại lên là lập tức mắng to, vô cùng khí thế, nhưng mắng vài câu, vẻ mặt cô ấy lại thay đổi.

"Sao thế?" Phó Kiêu Kiêu thấy vẻ mặt Tĩnh Tĩnh hoảng sợ, vội hỏi: "Có gì thì cứ nói, đừng dọa bọn tớ."

"Duyệt Sênh đã hôn mê!"

"Cái gì?"

Hóa ra người bắt máy là một người đi đường, người này về nhà phải xuyên qua con ngõ nhỏ kia, đi chưa được mấy bước đột nhiên trông thấy một người nằm giữa đường, suýt chút nữa bị hù chết.

Người đó đang chuẩn bị đi lên xác nhận đối phương chết hay sống, lại nghe thấy điện thoại trong túi xách của cô vang lên âm rung, thế là bắt máy.

Theo cách nói của Tĩnh Tĩnh thì là, Quý Duyệt Sênh may mắn gặp được người tốt, chứ nếu gặp gỡ một kẻ giậu đổ bìm leo, không những thấy chết không cứu, có khi còn muốn lấy mất tiền của cô.

Ba người chạy tới địa điểm mà người qua đường nói bằng tốc độ chạy nước rút 100m, mái tóc đón gió bay loạn đến rối bời. Nhưng bọn họ hoàn toàn không có tâm tư sửa sang lại, chờ chạy đến chỗ kia, bọn họ thấy người qua đường còn ngồi xổm bên cạnh Quý Duyệt Sênh, không xê dịch cô nửa phần.

"Tôi... Tôi không dám đụng vào cô ấy, có cần gọi 120 không?" Người qua đường là một chàng trai trẻ, trông thấy ba cô gái tóc ngắn khí thế hung hãn lao đến, lập tức đứng lên.

Đám Phó Kiêu Kiêu ngay lập tức vây quanh Quý Duyệt Sênh.

Tĩnh Tĩnh quỳ trên mặt đất, nhẹ nhàng nâng đầu cô đặt lên đầu gối của mình, xem có thể gọi cô tỉnh lại không. Bởi vì bọn họ vào trường học đều từng tham dự quá trình kiểm tra sức khỏe nghiêm khắc, thân thể cơ bản khỏe mạnh không mắc tật bệnh nghiêm trọng nào. Cô đột nhiên té xỉu nhất định là có nguyên nhân khác.

"Không có vết thương bên ngoài." Sau khi cẩn thận kiểm tra một lượt, Lục Địch lắc đầu nói, "Cậu nhìn này, trên tay cậu ấy còn đang nắm nem chua đây này. Nhất định là cậu ấy mua đồ xong chuẩn bị về tìm cậu."

"Duyệt Sênh?" Phó Kiêu Kiêu ấn nhẹ lên ngực cô, gọi tên của cô.

Tĩnh Tĩnh không hiểu: "Nhưng tại sao cậu ấy lại chạy vào con ngõ này?"

"Tớ đột nhiên cảm thấy hơi sợ hãi, hay chúng ta gọi điện thoại cho Kỳ Tư?" Lục Địch đưa ra ý kiến: "Nói thế nào cậu ấy cũng là bạn trai của Quý Duyệt Sênh, lại là cao thủ của khoa chúng ta... Không phải, là trụ cột của khoa chúng ta!"

"Ngậm miệng, đợi lát nữa cậu ấy tới, tớ còn sợ hơn!" Lúc này Phó Kiêu Kiêu bác bỏ.

Ba người bàn bạc một hồi cũng không biết đang thảo luận gì, thanh niên thấy hình như không chuyện của mình, bèn lặng lẽ rời đi.

"Ôi, đầu của tôi..." Đang tranh cãi, Quý Duyệt Sênh vừa hay tỉnh lại, ôm đầu vẻ mặt đau khổ.

"Cám ơn trời đất, cậu còn sống!"

Ba người cực kỳ kích động, cũng không đoái hoài tới ánh mắt kì lạ của những người đi ngang qua xung quanh. Bọn họ đều buồn bực, bốn cô gái xinh đẹp này ngồi trên mặt đất lạnh lẽo làm gì thế?

"Đừng động vào tớ!" Quý Duyệt Sênh ngăn các cô gái đỡ mình, đau đớn nói, "Đầu đau, bị người ta đánh. Nhìn xem, có phải chảy máu rồi không?"

Tĩnh Tĩnh cuống quýt căng thẳng vén tóc cô ra, kiểm tra tỉ mỉ, thật sự phát hiện dấu vết lưu lại sau khi bị nện mạnh ở sau gáy, lập tức hít một hơi lạnh.

"Xuất huyết dưới da, lại còn bị sưng, vẫn nên tới bệnh viện chụp chiếu đi."

Phó Kiêu Kiêu vô cùng khó hiểu, lúc cô ấy nâng cánh tay trái của cô, dìu cô đứng lên thì hỏi: "Cậu bị ai đánh? Tại sao lại đánh cậu? Sao cậu lại chạy vào con ngõ này?"

"Nói ra, tớ sợ các cậu đánh tớ." Quý Duyệt Sênh vẫn là dáng vẻ thê thảm đau đớn đến không chịu đựng được bất kỳ đả kích gì.

Lục Địch nhấc tay thề: "Cậu nói, nếu đánh cậu thì bọn tớ cũng không phải là người."

Ồ, lần nào mấy người này cũng nói như vậy. Cuối cùng nói sai, quả thật là bị bọn họ hành hạ đến mức không có vùng da nào lành lặn. Nhưng lần này hẳn là sẽ không, dù sao thì trên người cô còn có thương tích.

"Tớ đuổi theo một tên ăn mày, sau đó bị người ta đánh ngất xỉu."

"?"

Sau khi nghe xong, ba người hoang mang tập thể. Quý Duyệt Sênh đang nói gì? Tại sao cô lại muốn đuổi theo một tên ăn mày?

"Cậu quá không biết xấu hổ! Cho ăn mày tiền còn muốn đòi lại, cậu có còn là người không hả? Có chút lương tâm có được không? Quả là vô đạo đức! Bình thường bọn tớ dạy cậu thế à? Người như cậu sao xứng làm bạn cùng phòng của bọn tớ?"

"Duyệt Sênh, cậu thật quá đáng. Chắc chắn cậu cũng chỉ cho tên ăn mày mấy tệ, cậu đuổi theo người ta làm cái gì? Cậu cũng có nem chua rồi, cần gì nữa chứ?"

"Hừ, tớ khinh thường cậu!"

Ba người thay nhau bắn phá cô, Quý Duyệt Sênh biết ngay mà, mấy người này đều không hỏi đầu đuôi câu chuyện đã bắt đầu tự tiện ảo tưởng kịch bản trước, sức tưởng tượng của họ phong phú như thế, sao không đi viết tiểu thuyết đi?

"Không phải như vậy... Ôi, các cậu dẫn tớ đi bệnh viện trước đi, đầu tớ đau muốn nổ ra rồi..." Quý Duyệt Sênh hết cách, nghĩ lại vẫn là mạng sống quan trọng.

"Được, được, được! Đi bệnh viện trước." Chơi thì chơi, ba người họ vẫn rất thương cô.

Từ đầu tới cuối ba người Tĩnh Tĩnh luôn chăm sóc Quý Duyệt Sênh, từ đây đến bệnh viện gần nhất cần phải sang bên kia đường bắt xe. Thế là, bốn người lại một lần nữa lên cầu vượt.

Thế nhưng, bọn họ mới bước lên hai bậc thang, tự dưng lại có một người ngã từ trên xuống, người này trực tiếp đẩy bốn cô gái ngã nhào xuống đất tựa như chơi bowling.

Không lâu sau, tăng thêm bốn người bị thương.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương