Nghe Đâu Ảnh Đế Rất Cao Lãnh
-
Chương 68: Không tồn tại
Nói xong, Lê Hạo khẩn trương nhìn chằm chằm Nghiêm Trạch, sợ anh nói ra lời cay đắng. Chỉ là ngoài dự kiến của cậu, Nghiêm Trạch không những không chê cười cậu, còn thật sự hỏi lại:
– Vậy cậu định dùng gì để giữ tôi lại?
Lê Hạo gãi ót, thử nói:
– Dùng tâm cảm hóa nha?
Nghiêm Trạch:
– Cái đó gọi là siêu độ.
Lê Hạo: “….”
Hơi dừng một lát, Nghiêm Trạch lại nói:
– Lê Hạo.
– Sao, sao thế?
– …… Không có gì,
Nghiêm Trạch nhún vai.
– Thật ra ngu một chút cũng tốt.
Lê Hạo: “????”
Nghiêm Trạch im lặng.
Lời anh nói ra không phải thuận miệng mà nói.
Đôi khi quá thông minh lại là xấu. Bị trói buộc trong quá khứ câu nệ trông trước ngó sau, cứ tuyệt giao lưu với thế giới bên ngoài, chỉ sẽ khiến người ta cố thủ tự phong(1), đi hướng hủy diệt.
Người thẳng thắn đối diện mọi chuyện như Lê Hạo thật ra cũng không có gì xấu, Nghiêm Trạch không thể không thừa nhận người quá giữ mình, làm theo quá khứ là anh. Cái gọi là phật tính cũng được, mà thiên ý khó trãi cũng thế, nói thẳng là lý do anh trốn tránh sự thật mà thôi.
Vì sao lại muốn sống ở rạp hát cả đời? Nói thẳng là do anh khao khát muốn dung nhập với thế giới mới mẻ, xong lại sợ hãi đi tiếp xúc với vật bản thân chưa bao giờ biết.
Lê Hạo đối với anh cũng là sự vật mới.
Hơi nghiêng đầu, thấy Lê Hạo vẫn ngơ ngơ ngác ngác, Nghiêm Trạch cũng đổi đề tài, không tiếp tục nói chuyện này nữa. Anh giục Lê Hạo nhanh chạy tới sân bay, để khỏi bị lỡ.
Tuy Lê Hạo không đủ thông minh để hiểu Nghiêm Trạch đang muốn nói cái gì, nhưng cậu vẫn một mưc nghe lời Nghiêm Trạch, lúc này vội kéo theo va li, đi ra ngoài.
Lúc hai người ra cửa, Hướng Dĩ Lâm và Hướng Tây Đông vẫ còn ở ngoài. Thấy hai người đi ra, Hướng Dĩ Lâm vội chạy tới muốn nói thêm một chút. Nhưng Nghiêm Trạch không thèm đáp lại, coi Hướng Dĩ Lâm thành không khí làm hắn lúng túng vô cùng.
—–
Sau khi về Bùi thị, cuộc sống vẫn như cũ.
Chỉ là Lê Hạo vẫn mãi nhớ thương về chuyện bản thân phải làm Nghiêm Trạch cảm động, bèn cố ý nhân lúc Nghiêm Trạch đi quay gameshow, cậu một mình láu xe về quê, hẹn người cha vô trách nhiệm của mình, hỏi mấy chuyện liên quan tới “Hiệp nghị”
Nhưng…
– Cái gì? Không có hiệp nghị á?
Ngồi trên sô pha, Lê Hạo nhiều năm chưa về vẻ mặt khiếp sợ nhìn chằm chằm cha mình, giống như phải nhìn mặt ông nở hoa mới chịu vậy.
Thật ra cũng không thể nói Lê Hạo, vì Lê Chính Thù sau nhiều ngày bị bám lấy dây dưa đã cắn răng phun ra một đáp án quá kinh thế hãi tục, làm Lê Hạo không thể không hoài nghi nhân sinh.
Cậu nhớ rõ ràng, rằng dù Nghiêm Trạch hay cha mình, hai người đều đã xác minh, chuyện Nghiêm Trạch ký hợp đồng với cậu, là do hiệp nghị với Lê Chính Thù.
Kết quả, Lê Chính Thù lại nói với cậu, cái gọi là Hiệp nghị vốn không tồn tại?!
…. Lê Hạo cảm thấy hơi choáng.
Lê Chính Thù nhìn tên nghịch tử nhà mình, cũng không biết EQ của thằng này là di truyền ai nhỉ, rõ ràng cả ông và vợ trước EQ đều cao mà!
– Đúng, không có hiệp nghị,
Lê Chính Thù đốt một điếu thuốc, cũng đưa cho Lê Hạo một điếu.
– Con trai, hút không?
Lê Hạo từ chối.
– Không được, Lê Hạo không thích mùi khói, buổi tối tôi về nếu bị anh ấy ngửi thấy mùi, ảnh mắng chết con luôn.
Lê Chính Thù: “….”
Tên nghịch tử đồng tính không nhân tính này.
Lê Hạo lại hỏi:
– Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
– Có thể xảy ra chuyện gì chứ.
Lê Chính Thù lắc đầu.
– Mày có thể não nghĩ được không, Nghiêm Trạch là ai, cha mày và Lê gia tồn tại làm gì. Lê gia chúng ta truyền thừa xuống, nhiệm vụ là thay lão tổ tông bán mạng, làm bảo an cho Nghiêm Trạch. Sai sử Nghiêm Trạch, sau đó ký hiệp nghị với hắn, bắt hắn làm nghệ nhân cho mày? Con ơi, sao cha mày trâu bò như vậy được.
– Nhưng…
Lê Hạo giật giật môi.
Nếu như vậy sao Nghiêm Trạch còn phải lừa cậu, nói giữa anh và Lê Chính Thù có hiệp nghị?
Lê Chính Thù hút thuốc.
– Ta biết con nghĩ gì.
Lê Chính Thù nói:
– Trên thực tế, hiệp nghị cũng là ý của Nghiêm Trạch.
– Ý của a Trạch?
– Đúng.
Lê Chính Thù chậm rãi nói:
– Lúc trước ta đi cầu tình cho con, xin Nghiêm Trạch từ bi, giúp con một phen, thì chính hắn nói vậy. Ký hợp đồng cũng được, nhưng điều kiện là ta phải làm bộ như có hiệp nghị với hắn. Hắn ký với con, là vì bản hiệp nghị, không phải hắn cam tâm tình nguyện.
Lê Hạo giật môi, cậu vẫn không hiểu tại sao Nghiêm Trạch phải làm tới thế.
Chẳng lẽ anh là diễn tinh trong truyền thuyết, coi diễn như nhân sinh, nhân sinh như diễn?
Nhưng mà ——
– Không có hiệp nghị cũng tốt.
Lê Hạo thở phào.
Nếu hiệp nghị không tồn tại, vậy có phải thật ra Nghiêm Trạch sớm cam tâm tình nguyện ở lại? Hoặc là nói…. là cậu cam tâm tình nguyện bị Nghiêm Trạch lừa.
Lê Chính Thù chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn cậu.
– Con ơi là con, mày cũng không biết giận sao?!
– Giận gì chứ?
Lê Hạo buồn bực.
Lê Chính Thù:
– Nghiêm Trạch lừa mày đó!
– Anh ấy lừa con nhiều lắm, con quen rồi.
Lê Hạo thẳng thắn nói.
Đột nhiên Lê Hạo không hiểu sao lại nghĩ tới, Nghiêm Trạch hình như rất thích đi trêu chọc cậu. Đánh là thương mắng là yêu, vậy có nghĩ là cậu đặc biệt trong lòng Nghiêm Trạch hả?
Nhìn đứa con vì ảo tưởng mà vẻ mặt trở nên vô cùng vi diệu, Lê Chính Thù: “….”
Thằng này ngu hết thuốc chữa rồi.
Ngay lúc Lê Hạo muốn hỏi thêm vài chuyện có liên quan tói Nghiêm Trạch, bõng nhiên điện thoại trong túi cậu rung lên từng hồi. Nói ông cha mình chờ chút, sau đó Lê Hạo rút điện thoại ra, xem ai gửi tin nhắn.
Cậu vừa nhìn, đã giật mình——-
Người nhắn cậu là sản xuất của gameshow Nghiêm Trạch đang quay, nói là bên trường quay xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lúc quay xong bỗng nhiên đền trên sân khấu rơi xuống, đập trúng người một nghệ nhâ, người đó hiện chỉ bị thương nhẹ, đang nằm trong bệnh viện trị liệu, nhắn Lê Hạo yên tâm.
Yên tâm cái quần nhé!
Sản xuất cũng không nói tên người bị đập trúng là ai, vì vậy Lê Hạo không biết ai bị thương.
Cậu lo người đó là Nghiêm Trạch, không thèm suy nghĩ chạy đi bỏ lại người cha muốn nói lại thôi, rồi không nói không được ở sau. Cậu ra khỏi nhà, vọt thẳng tới xe chạy tới bệnh viện sản xuất nói, chuẩn bị đi xem Nghiêm Trạch.
Thấy trái tim của thằng con ngốc nhà mình đặt trên người Nghiêm Trạch, Lê Chính Thù cũng không tiện nói gì, chỉ có thể than thở con cái lớn rồi không thể lưu.
Con cái đều có phúc của con cái, Lê Chính Thù tự an ủi bản thân. Ông cũng nhìn thấu, ông ly hôn với vợ cũ cũng vì quá chểnh mảng. Lê Hạo quan tâm Nghiêm Trạch như vậy, hy vọng thằng con nhà mình sẽ có kết quả tốt, đừng như ông, phải hối hận gần nửa đời,
Ông nghĩ như vậy.
(1) cố thủ: bảo thủ, sống mãi trong một thế giới của bản thân
tự phong: tự gò bó, bó buộc bản thân
– Vậy cậu định dùng gì để giữ tôi lại?
Lê Hạo gãi ót, thử nói:
– Dùng tâm cảm hóa nha?
Nghiêm Trạch:
– Cái đó gọi là siêu độ.
Lê Hạo: “….”
Hơi dừng một lát, Nghiêm Trạch lại nói:
– Lê Hạo.
– Sao, sao thế?
– …… Không có gì,
Nghiêm Trạch nhún vai.
– Thật ra ngu một chút cũng tốt.
Lê Hạo: “????”
Nghiêm Trạch im lặng.
Lời anh nói ra không phải thuận miệng mà nói.
Đôi khi quá thông minh lại là xấu. Bị trói buộc trong quá khứ câu nệ trông trước ngó sau, cứ tuyệt giao lưu với thế giới bên ngoài, chỉ sẽ khiến người ta cố thủ tự phong(1), đi hướng hủy diệt.
Người thẳng thắn đối diện mọi chuyện như Lê Hạo thật ra cũng không có gì xấu, Nghiêm Trạch không thể không thừa nhận người quá giữ mình, làm theo quá khứ là anh. Cái gọi là phật tính cũng được, mà thiên ý khó trãi cũng thế, nói thẳng là lý do anh trốn tránh sự thật mà thôi.
Vì sao lại muốn sống ở rạp hát cả đời? Nói thẳng là do anh khao khát muốn dung nhập với thế giới mới mẻ, xong lại sợ hãi đi tiếp xúc với vật bản thân chưa bao giờ biết.
Lê Hạo đối với anh cũng là sự vật mới.
Hơi nghiêng đầu, thấy Lê Hạo vẫn ngơ ngơ ngác ngác, Nghiêm Trạch cũng đổi đề tài, không tiếp tục nói chuyện này nữa. Anh giục Lê Hạo nhanh chạy tới sân bay, để khỏi bị lỡ.
Tuy Lê Hạo không đủ thông minh để hiểu Nghiêm Trạch đang muốn nói cái gì, nhưng cậu vẫn một mưc nghe lời Nghiêm Trạch, lúc này vội kéo theo va li, đi ra ngoài.
Lúc hai người ra cửa, Hướng Dĩ Lâm và Hướng Tây Đông vẫ còn ở ngoài. Thấy hai người đi ra, Hướng Dĩ Lâm vội chạy tới muốn nói thêm một chút. Nhưng Nghiêm Trạch không thèm đáp lại, coi Hướng Dĩ Lâm thành không khí làm hắn lúng túng vô cùng.
—–
Sau khi về Bùi thị, cuộc sống vẫn như cũ.
Chỉ là Lê Hạo vẫn mãi nhớ thương về chuyện bản thân phải làm Nghiêm Trạch cảm động, bèn cố ý nhân lúc Nghiêm Trạch đi quay gameshow, cậu một mình láu xe về quê, hẹn người cha vô trách nhiệm của mình, hỏi mấy chuyện liên quan tới “Hiệp nghị”
Nhưng…
– Cái gì? Không có hiệp nghị á?
Ngồi trên sô pha, Lê Hạo nhiều năm chưa về vẻ mặt khiếp sợ nhìn chằm chằm cha mình, giống như phải nhìn mặt ông nở hoa mới chịu vậy.
Thật ra cũng không thể nói Lê Hạo, vì Lê Chính Thù sau nhiều ngày bị bám lấy dây dưa đã cắn răng phun ra một đáp án quá kinh thế hãi tục, làm Lê Hạo không thể không hoài nghi nhân sinh.
Cậu nhớ rõ ràng, rằng dù Nghiêm Trạch hay cha mình, hai người đều đã xác minh, chuyện Nghiêm Trạch ký hợp đồng với cậu, là do hiệp nghị với Lê Chính Thù.
Kết quả, Lê Chính Thù lại nói với cậu, cái gọi là Hiệp nghị vốn không tồn tại?!
…. Lê Hạo cảm thấy hơi choáng.
Lê Chính Thù nhìn tên nghịch tử nhà mình, cũng không biết EQ của thằng này là di truyền ai nhỉ, rõ ràng cả ông và vợ trước EQ đều cao mà!
– Đúng, không có hiệp nghị,
Lê Chính Thù đốt một điếu thuốc, cũng đưa cho Lê Hạo một điếu.
– Con trai, hút không?
Lê Hạo từ chối.
– Không được, Lê Hạo không thích mùi khói, buổi tối tôi về nếu bị anh ấy ngửi thấy mùi, ảnh mắng chết con luôn.
Lê Chính Thù: “….”
Tên nghịch tử đồng tính không nhân tính này.
Lê Hạo lại hỏi:
– Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
– Có thể xảy ra chuyện gì chứ.
Lê Chính Thù lắc đầu.
– Mày có thể não nghĩ được không, Nghiêm Trạch là ai, cha mày và Lê gia tồn tại làm gì. Lê gia chúng ta truyền thừa xuống, nhiệm vụ là thay lão tổ tông bán mạng, làm bảo an cho Nghiêm Trạch. Sai sử Nghiêm Trạch, sau đó ký hiệp nghị với hắn, bắt hắn làm nghệ nhân cho mày? Con ơi, sao cha mày trâu bò như vậy được.
– Nhưng…
Lê Hạo giật giật môi.
Nếu như vậy sao Nghiêm Trạch còn phải lừa cậu, nói giữa anh và Lê Chính Thù có hiệp nghị?
Lê Chính Thù hút thuốc.
– Ta biết con nghĩ gì.
Lê Chính Thù nói:
– Trên thực tế, hiệp nghị cũng là ý của Nghiêm Trạch.
– Ý của a Trạch?
– Đúng.
Lê Chính Thù chậm rãi nói:
– Lúc trước ta đi cầu tình cho con, xin Nghiêm Trạch từ bi, giúp con một phen, thì chính hắn nói vậy. Ký hợp đồng cũng được, nhưng điều kiện là ta phải làm bộ như có hiệp nghị với hắn. Hắn ký với con, là vì bản hiệp nghị, không phải hắn cam tâm tình nguyện.
Lê Hạo giật môi, cậu vẫn không hiểu tại sao Nghiêm Trạch phải làm tới thế.
Chẳng lẽ anh là diễn tinh trong truyền thuyết, coi diễn như nhân sinh, nhân sinh như diễn?
Nhưng mà ——
– Không có hiệp nghị cũng tốt.
Lê Hạo thở phào.
Nếu hiệp nghị không tồn tại, vậy có phải thật ra Nghiêm Trạch sớm cam tâm tình nguyện ở lại? Hoặc là nói…. là cậu cam tâm tình nguyện bị Nghiêm Trạch lừa.
Lê Chính Thù chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn cậu.
– Con ơi là con, mày cũng không biết giận sao?!
– Giận gì chứ?
Lê Hạo buồn bực.
Lê Chính Thù:
– Nghiêm Trạch lừa mày đó!
– Anh ấy lừa con nhiều lắm, con quen rồi.
Lê Hạo thẳng thắn nói.
Đột nhiên Lê Hạo không hiểu sao lại nghĩ tới, Nghiêm Trạch hình như rất thích đi trêu chọc cậu. Đánh là thương mắng là yêu, vậy có nghĩ là cậu đặc biệt trong lòng Nghiêm Trạch hả?
Nhìn đứa con vì ảo tưởng mà vẻ mặt trở nên vô cùng vi diệu, Lê Chính Thù: “….”
Thằng này ngu hết thuốc chữa rồi.
Ngay lúc Lê Hạo muốn hỏi thêm vài chuyện có liên quan tói Nghiêm Trạch, bõng nhiên điện thoại trong túi cậu rung lên từng hồi. Nói ông cha mình chờ chút, sau đó Lê Hạo rút điện thoại ra, xem ai gửi tin nhắn.
Cậu vừa nhìn, đã giật mình——-
Người nhắn cậu là sản xuất của gameshow Nghiêm Trạch đang quay, nói là bên trường quay xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lúc quay xong bỗng nhiên đền trên sân khấu rơi xuống, đập trúng người một nghệ nhâ, người đó hiện chỉ bị thương nhẹ, đang nằm trong bệnh viện trị liệu, nhắn Lê Hạo yên tâm.
Yên tâm cái quần nhé!
Sản xuất cũng không nói tên người bị đập trúng là ai, vì vậy Lê Hạo không biết ai bị thương.
Cậu lo người đó là Nghiêm Trạch, không thèm suy nghĩ chạy đi bỏ lại người cha muốn nói lại thôi, rồi không nói không được ở sau. Cậu ra khỏi nhà, vọt thẳng tới xe chạy tới bệnh viện sản xuất nói, chuẩn bị đi xem Nghiêm Trạch.
Thấy trái tim của thằng con ngốc nhà mình đặt trên người Nghiêm Trạch, Lê Chính Thù cũng không tiện nói gì, chỉ có thể than thở con cái lớn rồi không thể lưu.
Con cái đều có phúc của con cái, Lê Chính Thù tự an ủi bản thân. Ông cũng nhìn thấu, ông ly hôn với vợ cũ cũng vì quá chểnh mảng. Lê Hạo quan tâm Nghiêm Trạch như vậy, hy vọng thằng con nhà mình sẽ có kết quả tốt, đừng như ông, phải hối hận gần nửa đời,
Ông nghĩ như vậy.
(1) cố thủ: bảo thủ, sống mãi trong một thế giới của bản thân
tự phong: tự gò bó, bó buộc bản thân
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook