CHƯƠNG 18

“Cái con hồ ly tinh này, mày dám quyến rũ chồng tao, tao đánh chết mày!” Vừa nói người phụ nữ vừa giơ tay tát vào mặt Nhan Nhã Tịnh.

Nhan Nhã Tịnh chưa bao giờ là kẻ yếu đuối để cho người ta bắt nạt. Cô nắm lấy cổ tay người phụ nữ, sự áp chế vô hình trong giọng nói khiến người phụ nữ phải lùi lại một bước.

“Chị à, có phải chị nhầm không? Tôi vừa mới về nước, làm sao quyến rũ được chồng chị?”

Cơ thể mập mạp của người phụ nữ run lên, nhưng khi nghĩ đến ba trăm triệu mà Nhan Vũ Trúc đưa cho mình, cô ta lại kiên trì nói tiếp: “Con hồ ly tinh, đừng có mà giả vờ với tao! Mày có gan cướp người đàn ông của người khác mà lại không có gan thừa nhận, sao mày không biết xấu hổ thế!”

Khi người phụ nữ nhìn thấy xung quanh bắt đầu có nhiều người xúm lại, giọng nói của cô ta cũng lập tức tăng âm lượng: “Mọi người vào xem thử đi này! Con hồ ly tinh này cướp chồng của người khác, phá hoại gia đình nhà người ta, ai mà dám đi chữa bệnh ở chỗ cô ta nữa? Cũng không sợ chồng mình bị cô ta giật mất à! Bệnh viện này suy nghĩ gì mà lại để cho loại hồ ly tinh thế này tới làm việc, không biết có phải lãnh đạo bệnh viện cũng qua lại với cô ta không nữa?”

Lời nói của người phụ nữ quá khó nghe khiến sắc mặt Nhan Nhã Tịnh chợt lạnh xuống: “Chị nói tôi giật chồng chị, chị có bằng chứng gì?”

“Chuyện này còn cần chứng cứ sao? Tôi đã tận mắt nhìn thấy cô và chồng tôi vào khách sạn, chồng tôi đã thừa nhận rồi! Loại hồ ly tinh như cô không xứng làm bác sĩ. Lãnh đạo bệnh viện các cô đâu? Tôi muốn họ phải sa thải cô!” Người phụ nữ hét lớn lên, như sợ người khác không nghe thấy.

Sau khi nghe những lời người phụ nữ kia nói, xung quanh lập tức xôn xao bàn luận.

“Không nhìn ra đấy, còn trẻ như vậy mà đã sa đọa thế này rồi.”

“Đúng vậy, quyến rũ chồng của người khác, thật không biết xấu hổ!”

“Mấy cô gái trẻ bây giờ đúng là càng ngày càng tệ! Người như vậy làm sao có thể vào bệnh viện làm việc được? Loại người này nên bị đuổi việc!”

“Đúng, phải đuổi đi! Không đuổi việc loại người này thì ai dám tới bệnh viện này khám bệnh nữa? Lỡ mà chồng tôi cũng bị giật mất thì phải làm sao?”

Nơi này quá ồn ào khiến chủ nhiệm Bùi Bảo Bình cũng biết, nghe tin là lập tức chạy tới. Vừa nhìn thấy Bùi Bảo Bình, người phụ nữ kia vội vàng phóng vụt qua: “Nhìn ông thế này thì chắc là lãnh đạo nhỉ? Bác sĩ chỗ các ông giật chồng tôi, phá hoại gia đình tôi. Hôm nay ông phải cho tôi một lời giải thích!”

Bùi Bảo Bình âm thầm miết thẻ ngân hàng trong túi, tối hôm qua, bên trong tấm thẻ này có thêm một tỷ rưỡi.Lấy tiền của người ta thì phải giúp người ta trừ họa. Hôm nay ông ta nhất định phải ép Nhan Nhã Tịnh bỏ đi.

Bùi Bảo Bình đẩy gọng kính viền vàng trên sống mũi, nói vờ nói vịt: “Có hiểu lầm gì trong chuyện này phải không?”

“Hiểu lầm?” Người phụ nữ kia ra sức phát huy bản tính chanh chua, cô ta nhảy dựng lên: “Cô ta đã ngủ với chồng tôi, còn có thể có hiểu lầm gì được đây!”

Người phụ nữ kia quay người lại, hét về phía cầu thang: “Lý Tùng, anh lại đây cho tôi! Anh nói xem, có phải con hồ ly tinh này quyến rũ anh không?”

Bị vợ của mình gọi tên, Lý Tùng cúi đầu ngoan ngoãn đi từ đầu cầu thang tới, anh ta ngẩng mặt lên, liếc mắt nhìn Nhan Nhã Tịnh một cái rồi lập tức cúi đầu.

“Đúng, là cô ta đó. Vợ à, anh sai rồi. Sau này anh sẽ không dám nữa đâu. Anh nhất thời mụ mị nên mới bị cô ta mê hoặc! Cô ta… Cô ta cứ quấn lấy anh, anh không nhịn được…”

Giọng nói của Lý Tùng mỗi lúc một lí nhí, cứ như thật sự cùng Nhan Nhã Tịnh làm chuyện gì đó khuất tất.

Bùi Bảo Bình làm ra vẻ vô cùng đau đớn: “Nhã Tịnh à, sao cô có thể làm ra chuyện hồ đồ thế này?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương