CHƯƠNG 1680

Nhan Nhã Tịnh cho rằng anh đang nói đến chuyện bảo lãnh, cô vội vàng nói, “Anh hai, em không có quấy rây anh! Cho dù là mẹ bảo anh đến bảo lãnh cho em, anh cũng có thể không quản em mài Anh hai, em không muốn nợ ân tình của anh, về sau, em cũng không cần anh quản emI”

“Cho dù em có chết, cũng không cần anh quản đâu!”

“Nhan Nhã Tịnh, cô câm miệng cho tôi!”

Không biết vì sao, khi Lưu Thiên Hàn nghe thấy cô nói loại lời chết chóc này, trong lòng lại thấy khủng hoảng không nói nên lời, như thể, có một ngày cô sẽ thật sự triệt để bỏ anh mà đi.

“Anh hai, anh nói em có kinh nghiệm, muốn em giúp anh và Cung Tư Mỹ lựa chọn đồ dùng cho mẹ và bé, thực ra, em thực sự không hề có bất kỳ kinh nghiệm gì cả.”

Giọng nói của Nhan Nhã Tịnh, nghe lên bình tĩnh khó tả, nhưng lại mang theo một loại thê lương đau thấu tận xương tuỷ.

“Em chưa từng mua cho mình bất kỳ đồ cho mẹ và bé nào, cho nên, em không biết Cung Tư Mỹ hiện giờ cần những gì. Anh hai, em cũng không phải muốn giành được sự thông cảm của anh, lúc em mang thai An Bảo và An Mỹ rất nghèo, rất vất vả, sự i xa xỉ của đám người có tiền như các người, em không hiểu, cũng học không được, cho nên, anh vân nên tìm người khác cùng các người đi mua đồ cho mẹ và bé đi thôi!”

Cô chưa từng mua cho mình bất kỳ đồ cho mẹ và bé nào…

Lúc cô mang thai An Bảo và An Mỹ rất nghèo, rất vất vả…

Những lời này của cô, nói rất nhẹ nhàng qua loa, nhưng anh dường như có thể cảm thận được, lúc trước, một cô gái nhỏ mới thành niên như cô, một thân một mình mang thai ở nơi đất khách quê người, phải trải qua bao nhiêu bất lực và giày vò.

Rõ ràng, đề xuất muốn cô cùng bọn họ đi mua đồ dùng mẹ và bé là muốn xỉ nhục cô, nhưng mà đến cuối cùng, anh phát hiện, người trong lòng khó chịu nhất vấn là anh.

Đau lòng, đau đến không cách nào kìm nén được…

Đến mức, anh không còn sức lực tiếp tục cưỡng ép cô đi theo bọn họ lựa chọn đồ dùng cho mẹ và bé, dùng cách này tiếp tục xỉ nhục cô nữa.

Đột nhiên rất rất muốn biết, những năm không có anh bên cạnh đó, cô đều đã trải qua những chuyện gì.

Đạp mạnh chân phanh, Lưu Thiên Hàn mở khoá an toàn, “CútI”

Nhan Nhã Tịnh sợ anh đổi ý, lại muốn cô đi theo bọn họ lựa chọn đồ dùng mẹ và bé gì đó, nhận được sự phân phó của anh, cô vội không chờ nổi đẩy mở cửa xe, liền xuống xe.

Thấy cô gấp gáp rời đi như vậy, trong mắt Lưu Thiên Hàn thoặt cái nhiễm lên một †âng sương lạnh, “Nhan Nhã Tịnh, đứng lại!”

Thân thể Nhan Nhã Tịnh khựng lại, anh thật sự lại đổi ý rồi?

Cô cứng ngắc xoay người, cô vừa muốn nói, anh hai, em sẽ không đi, anh đừng ép em. Một túi hồ sơ liền rơi xuống bên chân cø.

Màu trời đêm như mực, cho dù bên đường có đèn đường, cũng có vẻ khá mờ tối, cho nên, Nhan Nhã Tịnh không nhìn thấy nét ửng đỏ mất tự nhiên trên mặt Lưu Thiên Hàn.

Anh mở miệng, mang theo vẻ lạy ông tôi ở bụi này rõ ràng.

“Nhan Nhã Tịnh, đây là một vài tư liệu về cha con Tôn Đại Sơn. Cô chớ tự mình đa tình, tôi cho cô những tư liệu này, không phải vì muốn giúp cô…”

Lưu Thiên Hàn nghĩ ra một cái cớ, mới nói tiếp, ‘Là mẹ bảo tôi đưa cho cô.”

“Ân, anh hai, anh yên tâm, em sẽ không tự mình đa tình nữa đâu, mãi mãi sẽ không.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương