CHƯƠNG 1670

Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh vẫn luôn ngồi trước tivi xem video trực tiếp, sau khi Tôn Đại Sơn đọc hết nhật ký của Tinh Tinh thì Tô Thu Quỳnh đã tức đến muốn đập tivi luôn rồi.

“Tiểu Tịnh, cậu tin đây là nhật ký mà một đứa bé sáu tuổi có thể viết ra được sao? “

“Không tin. ” Nhan Nhã Tịnh chắc như đinh đóng cột nói: ‘Nhật ký này không thể nào là Tỉnh Tinh viết được, Thu Quỳnh, cậu có cảm thấy không, Tinh Tinh dường như rất sợ Tôn Đại Sơn? Tớ nghi ngờ rằng những vết thương trên người Tỉnh Tinh không phải Lê Mặc đánh mà là do Tôn Đại Sơn đánh! “

Nhan Nhã Tịnh vừa dứt lời thì trong tivi lại truyền đến giọng nói kích động của Tôn Đại Sơn: “Tinh Tinh nhà chúng tôi nhảy lầu, Lê Mặc không thể thoát tội được! Nhưng Nhan Nhã Tịnh mới là thủ phạm chân chính! “

“Cái gì? Nhan Nhã Tịnh sao?! Tại sao Nhan Nhã Tịnh lại biến thành thủ phạm chân chính rồi? “

Ton Đại Sơn vô cùng hài lòng với bộ dạng kinh ngạc của phóng viên: “Chính là Nhan Nhã Tịnh! Sau khi Lê Mặc ức hiếp Tinh Tỉnh thì Nhan Nhã Tịnh đã từng đến tìm con bét “

“Tinh Tỉnh vốn dĩ là muốn báo cảnh sát nhưng lại bị Nhan Nhã Tịnh đe dọa, nếu như con bé dám báo cảnh sát thì cô ta sẽ hại chết cả nhà chúng tôi! Tih Tinh sợ liên lụy đến tôi và vợ tôi nên đã chọn cách một mình nhày lầu tự sát! Nếu như các người không tin thì có thể tự mình hỏi Tinh Tinh, điều này là sau khi con bé tỉnh lại đã nói với tôi! “

Sau khi Tôn Đại Sơn vừa dứt lời thì tâm mắt của tất cả phóng viến ở hiện trường đều đồng loạt hướng lên trên người Tinh Tỉnh.

Tỉnh Tỉnh căng thẳng co rụt người lại, cô bé lặng lẽ nhìn Tôn Đại Sơn một cái, sợ hãi †rong mắt càng nồng đậm hơn.

Tất cả phóng viên đều cảm thấy Tinh Tinh sợ hãi như vậy là vì Lê Mặc ức hiếp cô bé đã để lại trong tâm hồn non nớt của cô bé ám ảnh tâm lý nặng nề, bọn họ hoàn toàn không nhận ra cô bé đây là đang sợ hãi bố của mình.

‘CON – Trên mặt Tỉnh Tinh hiện lên đầy sự giằng co, cô bé cúi thấp đầu xuống, cắn môi không muốn tiếp tục nói chuyện.

Phóng viên lại không muốn bỏ qua tin tức lớn như vậy, chuyện của Tỉnh Tỉnh lần này có nhiệt độ rất cao, tùy tiện viết một chút cũng có thể hot, bây giờ lại còn kéo cả Nhan Nhã Tịnh vào, bọn họ đương nhiên là sợ thiên hạ không loạn.

“Tinh Tinh, con không cần sợ hãi, chúng ta sẽ giúp đỡ con. “

Một vị nữ phóng viên trung tuổi đứng phía trước âu yếm xoa đầu cô bé: “Người xấu thì nên nhận được sự trừng phạt thích đáng, chúng ta sẽ không để người xấu tiếp tục ức hiếp con nữa. “

Tỉnh Tỉnh không quen khi có người thân thiết với cô bé như vậy, cô bé phản xạ có điều kiện liền tránh khỏi tay của vị nữ phóng viên kia, cô bé lại rụt người vào sâu trong xe lăn thêm chút nữa mới có chút cảm giác an toàn.

“Tinh Tinh, sao con không nói chuyện vậy?

” Giọng nói của Tôn Đại Sơn dịu dàng đến vô cùng, mà Tỉnh Tỉnh lại run rẩy càng mạnh hơn một chút: “Vừa nãy ở trong phòng bệnh không phải con đã nói với bố rồi đó à, con nhảy lầu tự sát đều là vì Nhan Nhã Tịnh?! “

“Con không…”

Chữ ‘không” cô bé nói quá nhỏ, căn bản là không có ai nghe thấy, đối mặt với ánh mắt dịu dàng đến quỷ dị của Tôn Đại Sơn, cơ thể Tỉnh Tỉnh càng run rẩy lợi hại hơn, cô bé gân như muốn đem đầu mình chôn vào trong chân, rất lâu sau có bé mới run rẩy mợ miệng nói: Là… là Nhan Nhã Tịnh đã ép con nhảy lầu tự sát. “

“Cô ta…cô ta đe dọa con, muốn giết cả nhà con, con sợ liên lụy đến bố mẹ nên con…

con liền nhảy lầu tự sát. “

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương