Nghe Bảo Anh Muốn Đánh Em
-
Chương 57: Con đường trở về
Về đêm, Trần Miên Miên và chú rể cùng vào động phòng.
+
Trần Mưu uống quá nhiều rượu, lúc rời đi được Nguyên Phi Hòa dìu ra. Vợ của Tiếu Vanh bắt một chiếc xe ở bên đường, sau khi tạm biệt với Nguyên Phi Hòa thì cười xin lỗi rời đi.
Nguyên Phi Hòa nhìn Trần Mưu đang ở bên cạnh mình say đến bất tỉnh nhân sự, dìu cậu lên ghế phụ.
Trần Mưu uống say không biết gì, trong miệng còn đang lẩm bẩm như là đang oán giận chuyện gì đó.
Nguyên Phi Hòa ngồi xuống bên cạnh Trần Mưu, thấy vẻ mặt của Trần Mưu lộ vẻ không vui liền thò mặt lại gần muốn nghe xem Trần Mưu rốt cuộc đang nói gì.
Nhưng chưa kịp chờ Nguyên Phi Hòa nghe rõ thì Trần Mưu người đầy mùi rượu đã duỗi tay ôm Nguyên Phi Hòa, sau đó dán môi mình lên trên môi của Nguyên Phi Hòa.
Nguyên Phi Hòa không nhúc nhích, tùy ý để Trần Mưu chủ động, hắn vươn tay sờ sờ đầu tóc ngắn ngủn của Trần Mưu, trong lòng lại cực kì bình tĩnh.
Trần Mưu hôn Nguyên Phi Hòa đủ rồi mới nhỏ giọng, nói:
"Anh đừng đi..."
Nguyên Phi Hòa ừ một tiếng.
Trần Mưu lại nói:
"Anh không được gạt em."
Trong lòng Nguyên Phi Hòa nói anh gạt em khi nào, nhưng người uống say không nghe lọt đạo lý, hắn cũng không dây dưa với Trần Mưu.
Nguyên Phi Hòa không ngấm rượu, tất nhiên là lái xe không sao rồi, hắn xoay vô lăng lái xe ra khỏi gara, đi ra đường chính.
Lần uống say này của Trần Mưu có chút khác so với trước. Nguyên Phi Hòa sở dĩ không thích Trần Mưu uống rượu là vì sau khi Trần Mưu uống rượu xong, tính tình rất táo bạo, thậm chí sẽ không khống chế được mà đánh Nguyên Phi Hòa. Lần nghiêm trọng nhất, Nguyên Phi Hòa bị Trần Mưu đánh đến nhập viện. Lúc ấy bác sĩ còn hỏi Nguyên Phi Hòa có muốn báo án hay không, Nguyên Phi Hòa nghĩ nghĩ, cuối cũng vẫn nhịn xuống.
Nhưng mà hôm nay, Trần Mưu có chút khác thường. Tuy cậu bây giờ có chút hờn giận, nhưng cả người đều tỏa ra sự uể oải nản lòng, so với mỗi lần say rượu là tăng động khi trước như hai người khác nhau, cậu ngoan ngoãn ngồi trên ghế phụ, ngây ngốc nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, nếu không phải cả người nồng mùi rượu, chỉ sợ Nguyên Phi Hòa sẽ không biết cậu uống rượu.
Lái xe đi ngang qua con đường đã được tu sửa, chiếu đầy đèn đường, Trần Mưu đột nhiên kêu lên:
"Dừng xe."
Nguyên Phi Hòa còn tưởng mình nghe lầm, nhưng Trần Mưu rất nhanh đã lặp lại một lần nữa, cậu nói, dừng xe.
Vì thế, Nguyên Phi Hòa dừng xe lại, quay đầu hỏi Trần Mưu:
"Sao thế? Không thoải mái sao? Có phải muốn ói không?"
Trần Mưu chậm rãi lắc đầu, cậu còn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, cho nên Nguyên Phi Hòa không thể thấy vẻ mặt của cậu. Trần Mưu cất giọng nói mang theo men say của mình:
"Xuống, xuống xe."
Nguyên Phi Hòa liếc mắt nhìn Trần Mưu một cái, lần này hắn không hỏi Trần Mưu làm sao, mà là chọn xuống xe, sau đó đỡ Trần Mưu từ ghế phụ ra ngoài.
Trần Mưu vừa xuống xe, lảo đảo vài bước, cậu lắc đầu như muốn tỉnh táo lại một chút.
Thời tiết bây giờ vẫn rất rét lạnh, gió đêm thổi qua bờ sông đánh thẳng vào mặt, làm cả xương cốt trong ngường đều bị gió lạnh nhập vào.
Lúc uống rượu, Trần Mưu có cởi áo khoác ra, nên bây giờ chỉ mặc một chiếc áo lông mỏng, cậu đứng ở bờ sông, chỉ vào ánh đèn làm nổi bật lên những cơn sóng nước lấp lánh trên mặt hồ, nói:
"Em, em tìm thấy anh ở chỗ này."
Trong nháy mắt, Nguyên Phi Hòa liền hiểu Trần Mưu nói thế là có ý gì, tuy rằng kí ức đó đã từ lâu lắm rồi, chính hắn cũng hoài nghi có phải bản thân mình đã quên mất rồi hay không, như khi được nhắc lại, chỉ trong nháy mắt, hắn đã nhớ ra, hắn xoay người lấy áo khoác từ trong xe, sau đó khoác lên người Trần Mưu, hắn nói:
"Anh nhớ."
Trần Mưu nức nở, cậu như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng không thể cất thành lời, ánh mắt mê ly mang theo vô số hoài niệm, nhưng không biết mở đầu như thế nào.
Năm đó, đó là lần Trần Mưu và Nguyên Phi Hòa cãi nhau lớn nhất dẫn đến chia tay, vì Trần Mưu đánh gãy một cái xương sườn của Nguyên Phi Hòa, trải qua chuyện lần đó làm cho Nguyên Phi Hòa đánh mất sự tin tưởng cuối cùng dành cho Trần Mưu, hắn nói chia tay với Trần Mưu, sau đó rời đi.
Trần Mưu tất nhiên không đồng ý, cậu tìm Nguyên Phi Hòa như điên, tìm suốt một tháng ròng, nhưng chưa thể tìm được bóng dáng của Nguyên Phi Hòa.
Bạn bè của Trần Mưu biết chuyện phát sinh giữa cậu và Nguyên Phi Hòa, tất nhiên sẽ không mật báo cho Trần Mưu, thậm chí bọn họ còn trong tối ngoài sáng giúp đỡ Nguyên Phi Hòa trốn tránh Trần Mưu.
Ngay lúc người khác tưởng đoạn nhân duyên này cuối cùng cũng kết thúc như thế, Trần Mưu gặp được Nguyên Phi Hòa, ở trên bãi bùn trên bờ sông này, hai người ma xui quỷ khiến thế nào đó mà gặp lại nhau.
Trần Mưu rất ít khi ra bờ sông, Nguyên Phi Hòa càng không, nhưng xác suất nhỏ như thế lại có thể xảy ra không thể không làm cho người khác cảm thán vận mệnh thật thần kì, sau khi hai người gặp lại, Trần Mưu vẫn lại là màn xin lỗi, mà Nguyên Phi Hòa...
Nguyên Phi Hòa có tha thứ cho cậu không? Trần Mưu say khướt không thể nhớ nổi, cậu chỉ biết, chuyện tiếp theo, cậu không muốn nhớ lại nữa.
Trần Mưu che chắn đoạn kí ức này, nhưng Nguyên Phi Hòa lại nhớ rất rõ, hắn nhớ bản thân đi khỏi con sông này, vì tránh né Trần Mưu mà bôn ba trên đường, nhưng khi chờ hắn hồi thần lại thì đã thấy Trần Mưu bị một chiếc xe tải tông bay.
Sau đó, hết thảy chỉ là bắt đầu.
Trần Mưu lắp bắp nói:
"Anh, anh tha thứ cho em được không?"
Trong lòng Nguyên Phi Hòa nói, dù cho anh có không tha thứ cho em thì em cũng đừng có mơ mà đánh anh.
Trần Mưu thấy Nguyên Phi Hòa không đáp, lại hỏi một lần nữa, đôi mắt của cậu vì cồn mà hơi đỏ lên, hơi thở có hơi không quá ổn định.
Nguyên Phi Hòa giúp Trần Mưu chỉnh áo khoác trên người cho chặt lại, chậm rãi gật đầu.
Thật ra, sắc mặt của hắn lúc này, so với Trần Mưu còn khó coi hơn, khuôn mặt vốn đã trắng nõn nay lại không còn chút huyết sắc, hơn nữa vì gió rét mà bờ môi của hắn có chút phát tím.
Nhưng dù vậy, hắn vẫn dung túng Trần Mưu, hắn muốn thấy bộ dáng vui vẻ nhất của người yêu mình.
Trần Mưu duỗi tay cầm lấy tay của Nguyên Phi Hòa, đôi tay kia lạnh như một tảng băng, sự rét lạnh này đuổi đi một ít cơn say, con ngươi vốn vẩn đục của Trần Mưu cuối cùng cũng có chút thần thái, cậu nói:
"Sao lại lạnh như vậy?"
Nguyên Phi Hòa cười cười, đặt tay của Trần Mưu lên ngực của mình, hắn nói:
"Không sao, nơi này ấm là được."
Trần Mưu ừm một tiếng, không hiểu sao đã tỉnh rượu hơn phân nửa, cậu ôm Nguyên Phi Hòa vào trong lồng ngực, sau đó đi về phía xe.
Trong xe có mở điều hòa, rất ấm áp.
Sau khi Trần Mưu vào trong xe, ngồi yên vài phút, hỏi Nguyên Phi Hòa sao không lái xe.
Nguyên Phi Hòa nói:
"Đi liền à?"
Mắt Trần Mưu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vừa mới đổ một cơn mưa rào, trên không trung đen kịt, mặc dù đang ngồi ở trong xe nhưng cũng có thể nghe được tiếng gió gào thét bên ngoài, Trần Mưu híp mắt, sau đó nói:
"Em cứ có cảm giác bản thân đang nằm mơ."
Nguyên Phi Hòa nói:
"Là mộng đẹp hay là ác mộng?"
Trần Mưu nói:
"Có anh ở trong mơ, hết thảy đều là mộng đẹp."
Nguyên Phi Hòa cười nhạt, hắn nói:
"Đi thôi."
Ngày tháng của hắn và Trần Mưu còn dài, không nhất thiết phải vội.
Xe chậm rãi lăn bánh, Trần Mưu ngồi ở trên ghế phụ co thành một đoàn, bởi vì đã sắp rạng sáng nên đường phố xung quanh cực kì yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng động cơ rất nhỏ, Trần Mưu chợt hỏi:
"Trương Thư Nhã làm sao rồi?"
Nguyên Phi Hòa có chút kinh ngạc khi Trần Mưu thế mà hỏi hắn về mẹ của cậu, hắn im lặng một lát, mới nói:
"Chưa chết."
Trần Mưu nói:
"Sống tốt không?"
Nguyên Phi Hòa trả lời:
"Không."
Người làm tổn thương Trần Mưu, hắn sao có thể để bà ta sống tốt được.
Trần Mưu nghe vậy, hỏi:
".... Còn, trở về không?"
Nguyên Phi Hòa nói:
"Vĩnh viễn không."
Hắn nói xong câu đó liền duỗi tay cầm lấy tay của Trần Mưu, thấy vẻ mặt của Trần Mưu buông lỏng mới thu tay cầm lại tay lái.
Trần Mưu có thỏa mãn không? Thật ra cũng không, cho dù Trương Thư Nhã có sống tốt hay là không tốt thì chỉ cần cậu nghe thấy cái tên đó thôi đã cảm thấy khổ sở rồi. Cậu nhớ đến những năm tháng khó khăn vượt qua mùa đông bên cạnh Trương Thư Nhã, và đôi môi mềm mại của Nguyên Phi Hòa hình như có thể làm mọi thứ trở nên ấm áp.
Trần Mưu mạnh mẽ như thế, nhưng cồn lại làm thần kinh của cậu lơi lỏng, cậu cảm thấy quần của mình làm mình hơi không thoải mái nên trực tiếp cởi ra, sau đó cứ lớn mật mà ở bên cạnh Nguyên Phi Hòa an ủi bản thân.
Nguyên Phi Hòa vốn đang nghiêm túc lái xe, nghe được tiếng thở d.ốc rất nhỏ của Trần Mưu, mới nhìn thoáng qua ghế phụ, vừa liếc mắt một cái làm hắn xém nữa đã đánh lệch tay lái – người yêu của hắn, cứ thế mà ở bên cạnh hắn....
Nguyên Phi Hòa vươn đầu lưỡi liếm đôi môi khô khốc, hắn không thích cưỡng ép Trần Mưu, nếu có thể lựa chọn, tất nhiên là hắn muốn hưởng thụ chuyện làm tình đôi bên nguyện ý rồi.
Giọng của Nguyên Phi Hòa khàn khàn, nói:
"Trần Mưu, em làm cái gì thế?"
Trần Mưu cúi đầu tự sóc hăng say, nghe thấy Nguyên Phi Hòa hỏi liền lập tức phun ra, vẻ mặt của cậu có chút mờ mịt, trên tay còn dính chất lỏng màu trắng, cậu nói:
"Không, không làm gì...."
Nguyên Phi Hòa tự nhủ phải nhịn, nhưng hắn lại nhịn không được, vì thế hắn tìm đại một chỗ để dừng xe, gỡ dây an toàn ra, nhào về hướng của Trần Mưu.
Không gian trong xe có chút nhỏ, làm cho Trần Mưu không có khả năng tránh né, cậu có chút mờ mịt nhìn Nguyên Phi Hòa nhào đến chỗ cậu, biểu cảm của Nguyên Phi Hòa không hiểu sao lại khiến cậu sợ hãi.
Trần Mưu nói:
"Anh muốn làm gì?"
Nguyên Phi Hòa nói:
"Chơi một mình không vui, để anh chơi với em."
Nói xong, hắn chỉnh điều hòa cao hơn một chút, sau đó bắt đầu cởi quần áo của Trần Mưu, Trần Mưu ngay từ đầu còn hơi ngơ ngác, chờ cậu phản ứng lại muốn giãy giụa thì cả người đã gần như bị cởi sạ.ch.
Trần Mưu nhìn thấy nơi nào đó của Nguyên Phi Hòa đang dâng trào, sắc mặt có chút trắng bệch, cậu cự tuyệt, nói:
"Không được... trong xe chật quá... không thoải mái... về đi..."
Trần Mưu làm gì cũng sẽ tìm ý do, nếu là Nguyên Phi Hòa lúc trước thì đại khái sẽ tha cho cậu, nhưng mà Nguyên Phi Hòa của lúc này hầu như không có ý định nào buông tha cho Trần Mưu, hắn cẩn thận đánh giá cơ thể của Trần Mưu, giống như một nhà nghệ thuật đang thưởng thức một bức vẽ làm cho hắn cảm động.
Nguyên Phi Hòa nói:
"Mưu Mưu, anh thật sự muốn cùng em ngốc ở trên giường cả đời..."
Trần Mưu nghe xong những lời này, phản ứng thứ nhất đó là:
"Được thôi, miễn là em ở trên!"
1
Nguyên Phi Hòa nhếch môi cười, hắn nói:
"Không thành vấn đề, chỉ cần, em có thể đánh thắng được anh."
Trần Mưu nghe xong, cảm thấy mười phần bi an cho cuộc đời không có cơ hội này của mình....
+
Trần Mưu uống quá nhiều rượu, lúc rời đi được Nguyên Phi Hòa dìu ra. Vợ của Tiếu Vanh bắt một chiếc xe ở bên đường, sau khi tạm biệt với Nguyên Phi Hòa thì cười xin lỗi rời đi.
Nguyên Phi Hòa nhìn Trần Mưu đang ở bên cạnh mình say đến bất tỉnh nhân sự, dìu cậu lên ghế phụ.
Trần Mưu uống say không biết gì, trong miệng còn đang lẩm bẩm như là đang oán giận chuyện gì đó.
Nguyên Phi Hòa ngồi xuống bên cạnh Trần Mưu, thấy vẻ mặt của Trần Mưu lộ vẻ không vui liền thò mặt lại gần muốn nghe xem Trần Mưu rốt cuộc đang nói gì.
Nhưng chưa kịp chờ Nguyên Phi Hòa nghe rõ thì Trần Mưu người đầy mùi rượu đã duỗi tay ôm Nguyên Phi Hòa, sau đó dán môi mình lên trên môi của Nguyên Phi Hòa.
Nguyên Phi Hòa không nhúc nhích, tùy ý để Trần Mưu chủ động, hắn vươn tay sờ sờ đầu tóc ngắn ngủn của Trần Mưu, trong lòng lại cực kì bình tĩnh.
Trần Mưu hôn Nguyên Phi Hòa đủ rồi mới nhỏ giọng, nói:
"Anh đừng đi..."
Nguyên Phi Hòa ừ một tiếng.
Trần Mưu lại nói:
"Anh không được gạt em."
Trong lòng Nguyên Phi Hòa nói anh gạt em khi nào, nhưng người uống say không nghe lọt đạo lý, hắn cũng không dây dưa với Trần Mưu.
Nguyên Phi Hòa không ngấm rượu, tất nhiên là lái xe không sao rồi, hắn xoay vô lăng lái xe ra khỏi gara, đi ra đường chính.
Lần uống say này của Trần Mưu có chút khác so với trước. Nguyên Phi Hòa sở dĩ không thích Trần Mưu uống rượu là vì sau khi Trần Mưu uống rượu xong, tính tình rất táo bạo, thậm chí sẽ không khống chế được mà đánh Nguyên Phi Hòa. Lần nghiêm trọng nhất, Nguyên Phi Hòa bị Trần Mưu đánh đến nhập viện. Lúc ấy bác sĩ còn hỏi Nguyên Phi Hòa có muốn báo án hay không, Nguyên Phi Hòa nghĩ nghĩ, cuối cũng vẫn nhịn xuống.
Nhưng mà hôm nay, Trần Mưu có chút khác thường. Tuy cậu bây giờ có chút hờn giận, nhưng cả người đều tỏa ra sự uể oải nản lòng, so với mỗi lần say rượu là tăng động khi trước như hai người khác nhau, cậu ngoan ngoãn ngồi trên ghế phụ, ngây ngốc nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, nếu không phải cả người nồng mùi rượu, chỉ sợ Nguyên Phi Hòa sẽ không biết cậu uống rượu.
Lái xe đi ngang qua con đường đã được tu sửa, chiếu đầy đèn đường, Trần Mưu đột nhiên kêu lên:
"Dừng xe."
Nguyên Phi Hòa còn tưởng mình nghe lầm, nhưng Trần Mưu rất nhanh đã lặp lại một lần nữa, cậu nói, dừng xe.
Vì thế, Nguyên Phi Hòa dừng xe lại, quay đầu hỏi Trần Mưu:
"Sao thế? Không thoải mái sao? Có phải muốn ói không?"
Trần Mưu chậm rãi lắc đầu, cậu còn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, cho nên Nguyên Phi Hòa không thể thấy vẻ mặt của cậu. Trần Mưu cất giọng nói mang theo men say của mình:
"Xuống, xuống xe."
Nguyên Phi Hòa liếc mắt nhìn Trần Mưu một cái, lần này hắn không hỏi Trần Mưu làm sao, mà là chọn xuống xe, sau đó đỡ Trần Mưu từ ghế phụ ra ngoài.
Trần Mưu vừa xuống xe, lảo đảo vài bước, cậu lắc đầu như muốn tỉnh táo lại một chút.
Thời tiết bây giờ vẫn rất rét lạnh, gió đêm thổi qua bờ sông đánh thẳng vào mặt, làm cả xương cốt trong ngường đều bị gió lạnh nhập vào.
Lúc uống rượu, Trần Mưu có cởi áo khoác ra, nên bây giờ chỉ mặc một chiếc áo lông mỏng, cậu đứng ở bờ sông, chỉ vào ánh đèn làm nổi bật lên những cơn sóng nước lấp lánh trên mặt hồ, nói:
"Em, em tìm thấy anh ở chỗ này."
Trong nháy mắt, Nguyên Phi Hòa liền hiểu Trần Mưu nói thế là có ý gì, tuy rằng kí ức đó đã từ lâu lắm rồi, chính hắn cũng hoài nghi có phải bản thân mình đã quên mất rồi hay không, như khi được nhắc lại, chỉ trong nháy mắt, hắn đã nhớ ra, hắn xoay người lấy áo khoác từ trong xe, sau đó khoác lên người Trần Mưu, hắn nói:
"Anh nhớ."
Trần Mưu nức nở, cậu như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng không thể cất thành lời, ánh mắt mê ly mang theo vô số hoài niệm, nhưng không biết mở đầu như thế nào.
Năm đó, đó là lần Trần Mưu và Nguyên Phi Hòa cãi nhau lớn nhất dẫn đến chia tay, vì Trần Mưu đánh gãy một cái xương sườn của Nguyên Phi Hòa, trải qua chuyện lần đó làm cho Nguyên Phi Hòa đánh mất sự tin tưởng cuối cùng dành cho Trần Mưu, hắn nói chia tay với Trần Mưu, sau đó rời đi.
Trần Mưu tất nhiên không đồng ý, cậu tìm Nguyên Phi Hòa như điên, tìm suốt một tháng ròng, nhưng chưa thể tìm được bóng dáng của Nguyên Phi Hòa.
Bạn bè của Trần Mưu biết chuyện phát sinh giữa cậu và Nguyên Phi Hòa, tất nhiên sẽ không mật báo cho Trần Mưu, thậm chí bọn họ còn trong tối ngoài sáng giúp đỡ Nguyên Phi Hòa trốn tránh Trần Mưu.
Ngay lúc người khác tưởng đoạn nhân duyên này cuối cùng cũng kết thúc như thế, Trần Mưu gặp được Nguyên Phi Hòa, ở trên bãi bùn trên bờ sông này, hai người ma xui quỷ khiến thế nào đó mà gặp lại nhau.
Trần Mưu rất ít khi ra bờ sông, Nguyên Phi Hòa càng không, nhưng xác suất nhỏ như thế lại có thể xảy ra không thể không làm cho người khác cảm thán vận mệnh thật thần kì, sau khi hai người gặp lại, Trần Mưu vẫn lại là màn xin lỗi, mà Nguyên Phi Hòa...
Nguyên Phi Hòa có tha thứ cho cậu không? Trần Mưu say khướt không thể nhớ nổi, cậu chỉ biết, chuyện tiếp theo, cậu không muốn nhớ lại nữa.
Trần Mưu che chắn đoạn kí ức này, nhưng Nguyên Phi Hòa lại nhớ rất rõ, hắn nhớ bản thân đi khỏi con sông này, vì tránh né Trần Mưu mà bôn ba trên đường, nhưng khi chờ hắn hồi thần lại thì đã thấy Trần Mưu bị một chiếc xe tải tông bay.
Sau đó, hết thảy chỉ là bắt đầu.
Trần Mưu lắp bắp nói:
"Anh, anh tha thứ cho em được không?"
Trong lòng Nguyên Phi Hòa nói, dù cho anh có không tha thứ cho em thì em cũng đừng có mơ mà đánh anh.
Trần Mưu thấy Nguyên Phi Hòa không đáp, lại hỏi một lần nữa, đôi mắt của cậu vì cồn mà hơi đỏ lên, hơi thở có hơi không quá ổn định.
Nguyên Phi Hòa giúp Trần Mưu chỉnh áo khoác trên người cho chặt lại, chậm rãi gật đầu.
Thật ra, sắc mặt của hắn lúc này, so với Trần Mưu còn khó coi hơn, khuôn mặt vốn đã trắng nõn nay lại không còn chút huyết sắc, hơn nữa vì gió rét mà bờ môi của hắn có chút phát tím.
Nhưng dù vậy, hắn vẫn dung túng Trần Mưu, hắn muốn thấy bộ dáng vui vẻ nhất của người yêu mình.
Trần Mưu duỗi tay cầm lấy tay của Nguyên Phi Hòa, đôi tay kia lạnh như một tảng băng, sự rét lạnh này đuổi đi một ít cơn say, con ngươi vốn vẩn đục của Trần Mưu cuối cùng cũng có chút thần thái, cậu nói:
"Sao lại lạnh như vậy?"
Nguyên Phi Hòa cười cười, đặt tay của Trần Mưu lên ngực của mình, hắn nói:
"Không sao, nơi này ấm là được."
Trần Mưu ừm một tiếng, không hiểu sao đã tỉnh rượu hơn phân nửa, cậu ôm Nguyên Phi Hòa vào trong lồng ngực, sau đó đi về phía xe.
Trong xe có mở điều hòa, rất ấm áp.
Sau khi Trần Mưu vào trong xe, ngồi yên vài phút, hỏi Nguyên Phi Hòa sao không lái xe.
Nguyên Phi Hòa nói:
"Đi liền à?"
Mắt Trần Mưu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vừa mới đổ một cơn mưa rào, trên không trung đen kịt, mặc dù đang ngồi ở trong xe nhưng cũng có thể nghe được tiếng gió gào thét bên ngoài, Trần Mưu híp mắt, sau đó nói:
"Em cứ có cảm giác bản thân đang nằm mơ."
Nguyên Phi Hòa nói:
"Là mộng đẹp hay là ác mộng?"
Trần Mưu nói:
"Có anh ở trong mơ, hết thảy đều là mộng đẹp."
Nguyên Phi Hòa cười nhạt, hắn nói:
"Đi thôi."
Ngày tháng của hắn và Trần Mưu còn dài, không nhất thiết phải vội.
Xe chậm rãi lăn bánh, Trần Mưu ngồi ở trên ghế phụ co thành một đoàn, bởi vì đã sắp rạng sáng nên đường phố xung quanh cực kì yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng động cơ rất nhỏ, Trần Mưu chợt hỏi:
"Trương Thư Nhã làm sao rồi?"
Nguyên Phi Hòa có chút kinh ngạc khi Trần Mưu thế mà hỏi hắn về mẹ của cậu, hắn im lặng một lát, mới nói:
"Chưa chết."
Trần Mưu nói:
"Sống tốt không?"
Nguyên Phi Hòa trả lời:
"Không."
Người làm tổn thương Trần Mưu, hắn sao có thể để bà ta sống tốt được.
Trần Mưu nghe vậy, hỏi:
".... Còn, trở về không?"
Nguyên Phi Hòa nói:
"Vĩnh viễn không."
Hắn nói xong câu đó liền duỗi tay cầm lấy tay của Trần Mưu, thấy vẻ mặt của Trần Mưu buông lỏng mới thu tay cầm lại tay lái.
Trần Mưu có thỏa mãn không? Thật ra cũng không, cho dù Trương Thư Nhã có sống tốt hay là không tốt thì chỉ cần cậu nghe thấy cái tên đó thôi đã cảm thấy khổ sở rồi. Cậu nhớ đến những năm tháng khó khăn vượt qua mùa đông bên cạnh Trương Thư Nhã, và đôi môi mềm mại của Nguyên Phi Hòa hình như có thể làm mọi thứ trở nên ấm áp.
Trần Mưu mạnh mẽ như thế, nhưng cồn lại làm thần kinh của cậu lơi lỏng, cậu cảm thấy quần của mình làm mình hơi không thoải mái nên trực tiếp cởi ra, sau đó cứ lớn mật mà ở bên cạnh Nguyên Phi Hòa an ủi bản thân.
Nguyên Phi Hòa vốn đang nghiêm túc lái xe, nghe được tiếng thở d.ốc rất nhỏ của Trần Mưu, mới nhìn thoáng qua ghế phụ, vừa liếc mắt một cái làm hắn xém nữa đã đánh lệch tay lái – người yêu của hắn, cứ thế mà ở bên cạnh hắn....
Nguyên Phi Hòa vươn đầu lưỡi liếm đôi môi khô khốc, hắn không thích cưỡng ép Trần Mưu, nếu có thể lựa chọn, tất nhiên là hắn muốn hưởng thụ chuyện làm tình đôi bên nguyện ý rồi.
Giọng của Nguyên Phi Hòa khàn khàn, nói:
"Trần Mưu, em làm cái gì thế?"
Trần Mưu cúi đầu tự sóc hăng say, nghe thấy Nguyên Phi Hòa hỏi liền lập tức phun ra, vẻ mặt của cậu có chút mờ mịt, trên tay còn dính chất lỏng màu trắng, cậu nói:
"Không, không làm gì...."
Nguyên Phi Hòa tự nhủ phải nhịn, nhưng hắn lại nhịn không được, vì thế hắn tìm đại một chỗ để dừng xe, gỡ dây an toàn ra, nhào về hướng của Trần Mưu.
Không gian trong xe có chút nhỏ, làm cho Trần Mưu không có khả năng tránh né, cậu có chút mờ mịt nhìn Nguyên Phi Hòa nhào đến chỗ cậu, biểu cảm của Nguyên Phi Hòa không hiểu sao lại khiến cậu sợ hãi.
Trần Mưu nói:
"Anh muốn làm gì?"
Nguyên Phi Hòa nói:
"Chơi một mình không vui, để anh chơi với em."
Nói xong, hắn chỉnh điều hòa cao hơn một chút, sau đó bắt đầu cởi quần áo của Trần Mưu, Trần Mưu ngay từ đầu còn hơi ngơ ngác, chờ cậu phản ứng lại muốn giãy giụa thì cả người đã gần như bị cởi sạ.ch.
Trần Mưu nhìn thấy nơi nào đó của Nguyên Phi Hòa đang dâng trào, sắc mặt có chút trắng bệch, cậu cự tuyệt, nói:
"Không được... trong xe chật quá... không thoải mái... về đi..."
Trần Mưu làm gì cũng sẽ tìm ý do, nếu là Nguyên Phi Hòa lúc trước thì đại khái sẽ tha cho cậu, nhưng mà Nguyên Phi Hòa của lúc này hầu như không có ý định nào buông tha cho Trần Mưu, hắn cẩn thận đánh giá cơ thể của Trần Mưu, giống như một nhà nghệ thuật đang thưởng thức một bức vẽ làm cho hắn cảm động.
Nguyên Phi Hòa nói:
"Mưu Mưu, anh thật sự muốn cùng em ngốc ở trên giường cả đời..."
Trần Mưu nghe xong những lời này, phản ứng thứ nhất đó là:
"Được thôi, miễn là em ở trên!"
1
Nguyên Phi Hòa nhếch môi cười, hắn nói:
"Không thành vấn đề, chỉ cần, em có thể đánh thắng được anh."
Trần Mưu nghe xong, cảm thấy mười phần bi an cho cuộc đời không có cơ hội này của mình....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook