Ngày Xuân Oanh Hót
-
Quyển 1 - Chương 16: Ly biệt
Editor: Tây An
Giờ Tý, một cụm dân cư trong thành Để Lư đột nhiên cháy to.
Người Yết trong thành bị dọa giữa đêm hôm khuya khoắt, vội vã sang xem xét. Chẳng ngờ, thế lửa mạnh dị thường, chưa đến nửa khắc thôi, lại có gió đêm nên cứ bùng lên, ngay cả nhà thành chủ cũng bị tai vạ. Đám người Yết lập tức loạn cả lên, vội lấy nước dập lửa, chuyển đồ có giá trị đi.
Đang lúc trên dưới hối hả, cửa thành Để Lư lại bị ai đó mở ra. Hàng trăm hàng ngàn người xông vào trong thành Để Lư, như hổ như sói, nhìn thấy người Yết là chém. Người Yết trở tay không kịp, đến khi cứu viện đến nơi, cả nửa cái thành đã bị chiếm rồi.
Tên tướng Yết đầu lĩnh vui tiệc một đêm, được biết quân địch đã giết tới mới tỉnh rượu, bụng giận lắm, cưỡi ngựa bèn dẫn người phóng về dưới thành.
Dưới bóng đêm lửa khói mù chẳng cần bàn, dọc đường toàn là nhà dân đổ sụp trong cơn lửa, chiếu sáng bóng người ồn ào bôn tẩu, khiến lòng dạ người ta bồn chồn. Tên tướng Yết dọc đường cứ hò hét mở đường, phóng ngựa phi nước đại, người qua đường vội tránh sang hai bên.
Đột nhiên, phía trước vẳng đến một loạt tiếng vó ngựa như nổi trống, sau đó, trong sương khói đột nhiên có kỵ binh tót ra, người ngồi trên ngựa thân hình vĩ thẳng, khôi giáp lưỡi đao phản chiếu sáng loáng trong ngọn lửa.
Đầu Tên tướng Yết vẫn chuếnh choáng, đương dồn đủ sức toàn thân, giận dữ gầm lên một tiếng, nâng đao tiến ra đón.
Người phía sau thấy mà kinh, chỉ thấy hai con ngựa thác thân qua nhau, lưỡi đao vang lên một tiếng, hoa lửa bắn ra. Tên tướng Yết tái đấu, trước mặt bỗng có một ánh hàn quang như gió đột ngột vung tới, gã chưa kịp hoàn hồn đã kêu thảm một tiếng, ngã ngựa mất mạng.
Thấy chủ tướng bị giết, đám người Yết còn lại nhất thời đại loạn. Thấy kỵ binh mà tên Đại tướng mặc giáp sắt kia dẫn theo sau lưng rào rạt vọt tới, cũng ngăn cản một lượt, rồi tức thì nhớn nhác lui lên núi Để Lư.
Người tấn công thừa thắng xông lên, dọc đường đánh lén. Quân sĩ liên tục tràn vào thành, chiếm hết phố lớn ngõ nhỏ ở Để Lư, tiếng kêu gào của người Yết vang vọng toàn thành, cùng với ánh lửa hừng hực, vươn liếm đến nửa bầu trời.
“Lưu huỳnh tán quả là ghê gớm!” cạnh nhà thành chủ đã bị thiêu hủy, Tào Nhượng cười nói với Cố Quân: “Công lao trận chiến này, hai người anh em Ôn Tử và Dư Khánh cũng phải nửa ấy chứ.”
Cố Quân gật đầu, phóng tầm mắt nhìn trong thành, chỉ thấy cơn lửa đã nhỏ đi nhiều, lại vẫn đang hừng hực, nơi trông qua, bảy tám phần mười đã bị hủy hoại. Nhìn Ôn Hủ, chỉ thấy vẻ mặt y bình tĩnh, cũng không có đắc ý giành công.
“Người Yết trên núi còn có bao nhiêu?” Cố Quân hỏi.
“Lần này tổng cộng có tới hơn ba ngàn người Yết, tất cả đều là kỵ binh.” Ôn Hủ nói: “Người lĩnh quân chính là con rể Thạch Kiên, mới rồi đã bị tướng quân chính tay đâm. Kể ra cho ngắn gọn, thì trong thành đã diệt được hơn hai ngàn tên địch, mấy trăm tên còn lại chạy trốn vào núi rồi.”
Nghe y đáp đến là trật tự rõ ràng, Cố Quân không hỏi thêm nữa, nhìn về ngọn núi đem ngòm, trầm giọng nói với Tào Nhượng: “Tăng thêm nhân mã vào trong núi tiễu sát, không được để một kẻ nào sót lại.”
Tào Nhượng ôm quyền đồng ý, đương toan quay người cưỡi tọa kỵ, chợt nhớ tới một chuyện, hỏi Ôn Hủ: “Tiên sinh có thấy Dư Khánh không?”
Ôn Hủ gật đầu, nói: “Dư quân sĩ vào trong núi rồi ạ.”
Tào Nhượng thấy quái lạ, lúc trước đã bàn rõ ràng bảo anh ta ở lại trong thành mà.
“Đi vào núi làm gì?” Không chờ gã hỏi thăm, Cố Quân đã mở miệng.
“Đi tìm Diêu Biển Thước ạ.” Ôn Hủ nói.
Móng ngựa lao vùn vụt qua đường núi núi Để Lư. Càng lên cao, đường càng uốn lượn khó đi, hồ dương và liễu đỏ ban đầu đã bị từng lùm vân sam* cao ngất thay thế.
*Vân sam [云杉]: một loài thông.
Trên đường đi toàn gặp người đang truy tìm lính Yết, Cố Quân tra hỏi họ, không ít họ đều nhìn thấy Dư Khánh, song không ai thấy Diêu Biển Thước.
Cố Quân nhìn bốn phía, giục ngựa tiếp tục chạy về phía trước. Bó đuốc chiếu rọi, cánh rừng trước mặt càng thêm tăm tối, hắn cảm thấy trong lòng sao lại mơ hồ xao động.
“Tả Tướng quân!” Bỗng, giọng Dư Khánh vẳng đến từ nơi không xa. Tâm thần Cố Quân chấn động, trông lại, chỉ thấy anh ta đi ra từ trong bụi cây, trong tay dắt ngựa.
Cố Quân bước lên phía trước, hỏi: “Diêu Biển Thước ở đâu?”
Mặt Dư Khánh uể oải: “Không tìm được ạ.”
Lòng Cố Quân thoáng nặng xuống, một lát sau, hỏi: “Thế có tung tích không?”
“Chắc là đường này.” Dư Khánh nói, dừng lại, đoạn anh ta bổ sung: “Tôi nhớ khi đó lính Yết đuổi theo Biển Thước lên núi, vẫn cứ lần theo, nhưng...”
Anh ta không nói tiếp, Cố Quân nhìn anh ta, cũng không hỏi lại, hai con ngươi sâu tối như núi. Sau một lát, hắn quay đầu, nhìn xung quanh một lượt, lệnh Dư Khánh cùng mấy quân sĩ đi các hướng để tìm.
Mọi người đáp vâng, Dư Khánh thấy chính Cố Quân cũng toan chạy vào trong rừng, vội nói: “Tướng quân, tôi theo ngài...”
“Không cần.” Cố Quân không quay đầu mà nói, còn chưa dứt lời, đã cưỡi ngựa chạy vào một mảnh sam cao lớn.
Trong mắt người Tiên Ti thì Để Lư là ngọn núi thần bất trắc, giờ xem ra, đây chẳng phải lời khoe khoang khoác lác.
Bây giờ là cuối thu, trong rừng sam vẫn um tùm cỏ cây, Cố Quân đi một hồi, đường sau lưng đã bị che khuất, không cẩn thận sẽ lạc đường. Song cây sam tuy cao to, cũng không coi là dày, còn có thể dẫn ngựa đi qua. Hắn rút đao ra, vừa vẽ ký hiệu khi đi ngang qua đường, vừa cầm bó đuốc cẩn thận tra xét.
Dưới ánh sáng, cỏ cây trên đất bị dày xéo, nhánh cây bên cạnh có mấy vết tích bị bẻ gãy, Cố Quân chậm dần bước chân, thuận hướng về phía trước, đi một đoạn, chợt phát hiện bên đường có một thứ đồ vật, nhặt lên trông, lại là một cái mũ Yết.
Trong lòng Cố Quân phút chốc khẽ động, tay cầm bảo kiếm, cẩn thận tiến lên nhìn.
Bên đường, trăng sao như khảm trong bức màn sân khấu mà lóe sáng, đã là sát bên vách núi. Trước mặt lại khoáng đạt hơn tí, từng cây vân sam cao to thô kệch vút lên trong mây, trên mặt đất, vừa trông vào mắt chính là hai tên lính Yết đang nằm.
Cố Quân đi qua, xem bọn chúng, chỉ thấy cũng còn sống, mắt trợn tròn nhìn hắn, trong mắt tràn đầy hoảng sợ. Cố Quân nhưng không để ý tới, đi thẳng qua, réo lên: “Diêu Biển Thước!”
Giọng đâm vào trong rừng sam to lớn, lại không ai trả lời.
Cố Quân lại về phía trước, thoáng cất cao giọng: “Diêu Biển Thước!”
Vẫn không ai trả lời. Đi chưa được mấy bước, trước mặt lại xuất hiện hai tên lính Yết đang nằm. Cố Quân lại trông, chúng cũng có vẻ bị chuốc thuốc.
Trong lòng lại cháy lên hi vọng, Cố Quân không khỏi vội vàng. Hắn nhìn về phía rừng cây đen nhánh, nhanh giọng hét to: “Diêu Phức Chi!”
Giọng nói vang dội làm kinh sợ mấy con chim to đậu trên đại thụ “vèo” cái giương cánh bay lên, nơi xa vẳng đến mấy tiếng vang mơ hồ. Sau đó, lại quay về cơn lặng thinh hoàn toàn.
Cố Quân đứng một lát, đang toan đi lên phía trước nữa, bỗng nhiên lại nghe thấy trên đỉnh đầu có mấy tiếng động. Cố Quân cảnh giác dừng bước, thoáng giơ bó đuốc trên tay lên.
Chỉ thấy ấy là một vách đá cao hơn trượng, đầy đằng la rủ xuống, trên đỉnh, có một gốc cây tùng già nghiêng ra vươn thân cành to lớn che phía trên, hình thành một cái cửa hang cao nửa người.
Cố Quân ngưng thần tĩnh khí, ngửa đầu nhìn chằm chằm nơi đó, tay phải vững vàng đặt trên thân kiếm.
Dưới tùng già, lá cây đằng la khẽ rung, sau đó, bỗng nhiên có một gương mặt nhô ra, ánh lửa chiếu rọi, lại chính là Diêu Phức Chi.
Cố Quân rút kiếm được một nửa, đột nhiên dừng.
“Tả Tướng quân?” Phức Chi nhìn thấy Cố Quân, cũng khẽ giật mình, một lát sau, nàng đẩy cửa động bằng lá cây đằng la ra.
Cố Quân nhìn nàng, không nói gì, giơ bó đuốc lên. Chỉ thấy nàng cẩn thận đi ra, bên trong ánh sáng, tuy tóc có hơi rối, lại vẫn được búi chỉnh tề, quần áo người Yết nàng mặc trên người, trông rộng rãi không ít.
“Sao lại đến chỗ đây?” Một lát sau, Cố Quân hỏi.
Phức Chi ngồi bên cửa hang, vừa buông chân xuống, vừa đáp: “Tìm mấy thứ ấy mà.”
Cố Quân không hỏi nữa, ánh mắt rơi vào mấy miếng lá kim rơi cạnh tóc nàng.
Phức Chi ngồi trên cửa hang, hướng mặt xuống nhìn quanh, như đang tìm chỗ đặt chân.
Cố Quân quay đầu kéo kéo mình ngựa, một lát sau, kéo lên trước.
Phức Chi sững sờ, nhìn ngựa, lại nhìn Cố Quân, sắc mặt hơi quẫn. Suy nghĩ một hồi, nàng bắt lấy mấy cây đằng la thô to, xuống từ cửa hang, đưa chân đạp trên yên ngựa.
“Ngựa của tôi bị dọa phát sợ nên chạy rồi.” Phức Chi vừa cẩn thận xuống yên, vừa nói.
“Ừm.”
Phức Chi vừa định xuống ngựa, chợt thấy trước mặt có một bóng dáng cũng vượt tới.
“Vịn lấy!” Cố Quân thấp giọng quát, nắm chặt dây cương, đánh ngựa hướng chạy về đường cũ.
Phức Chi chỉ cảm thấy ngựa chợt chạy, vội đưa hai tay bắt lấy áo giáp Cố Quân, ngồi vững vàng.
Gió nửa đêm mang theo hơi lạnh đặc hữu trong núi thổi tới, hai cánh tay áo Phức Chi phần phật.
Đương khi ngựa chạy vững vô cùng, Cố Quân chắn phía trước, nàng không cảm thấy rét, nghe tiếng thiết giáp xóc nảy đập ra tiếng vang nhỏ xíu, trong mũi toàn là mùi rừng rậm mát lạnh. Nàng hít một hơi thật sâu lại cảm thấy giữa hơi thở có lấy một thứ mùi xa lạ nào đó, không phân biệt nổi là mùi khói đuốc hay là cái gì khác...
“Tướng quân!” Chuyển qua một giao lộ, phía trước có xuất hiện mấy đóm đuốc, một người nhanh chóng chạy tới chỗ Cố Quân.
Khi đến gần mới thấy rõ, lại là Dư Khánh.
“Diêu Biển Thước!” Dư Khánh nhìn thấy Phức Chi, giữa lông mày chợt sáng lên, kinh hỉ vạn phần.
Phức Chi mỉm cười, đang muốn trả lời, lại nghe Cố Quân phía trước nói: “Hậu phương cách trăm trượng có bốn tên người Yết, các ngươi xử trí.”
Dư Khánh nghe vậy, lập tức nghiêm mặt đáp. Anh ta cười một tiếng với Phức Chi, lĩnh người cưỡi ngựa chạy về rừng phía sau.
Trong thành Để Lư, lửa lớn đã tắt, chỉ có mấy lâu trạch dưới thành phả ra khói xanh. Tiếng kèn khẽ vang xa xa truyền đến, có quân sĩ lại đang lớn tiếng thét lệnh tập kết.
Bốn phía vẫn có quân sĩ vội chạy qua, Phức Chi đứng bên đầu phố, nhìn thành Để Lư trước mặt đã hóa thành một vùng phế tích. Đỉnh đầu trống trải, sao trời đều ẩn đi không thấy nữa, chỉ có trăng non hình lưỡi liềm buông xuống, lẳng lặng bễ nghễ trông nhân gian.
Nàng nhìn về một bên, con lạc đà cưỡi lúc đến đang đứng bình yên, trên lưng có chở hành lý tùy thân của nàng.
Phức Chi đi qua, sờ sờ đầu của nó.
Lại nhìn trong tay, một cọng cỏ tươi xanh mơn mởn, lá nhọn trắng như tuyết.
Nàng nhớ lúc mới đốt lửa trong động thì thình lình nhìn thấy trên vách đá có khắc nét chữ viết quen thuộc “Hạc Quy Xử Sĩ của Dĩnh Xuyên vì bạn là Mạnh Hiền mà xin thuốc nơi đây”, lạc khoản là mồng 6 tháng 8 năm nay, sự an lòng của nàng mới ổn xuống.
Đỗ Nhược lá trắng, sống trong một vùng núi Để Lư, mười năm trở lên mới đến kì ra hoa, màu trông như trắng bạc.
Phương sĩ thích đồ quý hiếm, Đỗ Nhược cánh trắng thường được gọi là “Tiên dược”, dùng để luyện chế kim đan. Năm đó Phức Chi theo thúc phụ đến núi Để Lư, cũng chính là vì thứ này. Song, Đỗ Nhược cánh trắng rốt cuộc không phải thứ bình thường, thúc phụ tìm mãi lâu cũng không tìm được, nhưng may sao biết chút về đặc tính của nó, cuối cùng phát hiện một mầm thuốc dưới cành tùng trong động.
Phức Chi biết chỗ tốt của thúc phụ, năm đó lúc rời núi Để Lư, vẻ mặt thất vọng mà thần sắc lại mong đợi của ông cứ ghi tạc trong lòng Phức Chi. Lúc ở núi Thái Hành, nàng đã từng đặc biệt hỏi Bạch Thạch tán nhân về Đỗ Nhược lá trắng. Lão cũng khen ngợi, nói vật này có kỳ hiệu cứu mạng, hơn nhiều nhân sâm, sau đó vẻ mặt than thở, nói tiếc sao bị phương sĩ thế gian hủy hoại bởi đan đỉnh... Năm nay phong trào luyện đan đại thịnh; nếu không có gì ngoài ý muốn, Đỗ Nhược lá trắng cũng vừa trưởng thành, nên, khi thúc phụ bặt vô âm tín Phức Chi lập tức nghĩ đến nơi đây.
Nàng không biết “Mạnh Hiền” kia là ai, nhưng thúc phụ đã vì cứu người mà đến đây hái thuốc, tất không ở lâu. Bây giờ đã là tháng mười, chắc trước khi người Yết đến thúc phụ đã rời đi...
Phức Chi thở phào một hơi, gỡ bọc hành lý trên lưng lạc đà, định chỉnh trang qua loa.
Bỗng, sau lưng truyền đến một loạt tiếng vó ngựa. Phức Chi nhìn lại, một con ngựa chạy vội tới, người ở phía trên lại là Cố Quân,
“Nàng theo Ôn Hủ về Trung Nguyên à?” Vừa tới gần, hắn đã cất lời.
Phức Chi cười cười: “Vâng.”
Cố Quân gật đầu, nhìn nàng một cái: “Đã tìm được thúc phụ nàng chưa?”
“Chưa ạ.” Phức Chi nói. Người Yết để lại một vài dân thành làm lao dịch, vừa rồi nàng từng đi hỏi thăm họ. Họ nói hai ba tháng trước quả có một người giống Phức Chi miêu tả tới Để Lư, nhưng mấy ngày sau liền rời đi.
Cố Quân không cất tiếng, nhìn nàng, trong đồng tử có chút ánh lửa chiếu đến. Chốc lát sau, hắn quay đầu nhìn mấy nhân mã cách đó không xa đang chạy qua, nói: “Ta để lại ngàn người ở Để Lư, sau cuộc chiến sẽ trở về, Biển Thước vẫn nên theo đại quân mà về.”
Phức Chi sững sờ, nhìn hắn. Suy nghĩ một lát, lại lắc đầu: “Không cần đâu, tôi đã bàn giá tiền với Ôn Tử xong rồi, theo anh ta đi cũng vậy thôi.”
Cố Quân quay đầu nhìn nàng, lông mày khẽ nhíu lên.
“Tướng quân đến là hỏi chuyện Trần Biển Thước ạ?” Hắn đang muốn nói nữa, Phức Chi lại nói.
Cố Quân kinh ngạc.
Chỉ thấy Phức Chi lấy một thứ ra từ trong tay áo, đưa cho hắn: “Tướng quân cầm thứ này đến gia đình Diêu thị ở Dĩnh Xuyên, giao cho một lão bộc tên Triệu Ngũ nhà Diêu Kiền, ông ấy tất sẽ thay tướng quân mời Trần Biển Thước đến.”
Cố Quân nhận vật kia, lại nhìn Phức Chi chằm chằm: “Nàng là người nhà họ Diêu của Dĩnh Xuyên ư?”
“Diêu Biển Thước! Chúng ta cắm trại dưới thành nhé!” Lúc này, nơi xa vẳng đến tiếng của một người, thương đội Ôn Hủ đã tập hợp một lần nữa.
Phức Chi cất tiếng với bên kia, nhìn về phía Cố Quân, chỉ cười: “Dọc đường được chiếu cố, tướng quân bảo trọng nhé.” Nói đoạn, làm lễ với hắn, dắt lạc đà đi về dưới thành.
Cố Quân nhìn bóng dáng nàng dần khuất trong màn đêm, vẫn đứng tại chỗ cũ. Trong tay là cảm xúc ấm mềm, hắn cúi đầu trông lại, chỉ thấy đó là một miếng bạch ngọc, sợi chỉ buộc thành một dây thao màu xanh, không khắc không chạm, trơn bóng mịn màng.
Tiếng kèn lại truyền đến lần nữa, hắn quay đầu lại, nhét bạch ngọc vào trong ngực, đánh ngựa, về trên thành.
Mùa xuân năm Quang Hòa thứ ba, Tây Yết xâm phạm biên giới. Mùa thu, phong Hà Khải làm đại tướng quân, sai mười vạn quân đến quận Bình Dương. Cố Quân làm Tả Tướng quân, buổi đêm dẫn hai vạn tinh kỵ đến Du Tắc, qua đại mạc, đến Để Lư tập kích Tây Yết, kết hợp cùng với lính của đại tướng quân, giết được Thiền Vu Thạch Kiên, chém được ba mươi bảy tên chư Vương, Vương tử, Tướng quốc, nhanh chóng bắt được hơn năm vạn thuộc cấp, lại bắt được hơn bảy vạn bộ hạ trai gái, và vô số súc vật, Tây Yết bị tiêu diệt.Vậy là hết quyển 1 rồi đó hen, quyển sau có một vài nhân vật rấc nà quan trọng sẽ debut. Tớ sẽ hoàn thành bộ [Tường nam] ngăn ngắn trong hè rồi sẽ quay lại bộ này sau. Sẽ không drop dou thề luôn đóooo.
Giờ Tý, một cụm dân cư trong thành Để Lư đột nhiên cháy to.
Người Yết trong thành bị dọa giữa đêm hôm khuya khoắt, vội vã sang xem xét. Chẳng ngờ, thế lửa mạnh dị thường, chưa đến nửa khắc thôi, lại có gió đêm nên cứ bùng lên, ngay cả nhà thành chủ cũng bị tai vạ. Đám người Yết lập tức loạn cả lên, vội lấy nước dập lửa, chuyển đồ có giá trị đi.
Đang lúc trên dưới hối hả, cửa thành Để Lư lại bị ai đó mở ra. Hàng trăm hàng ngàn người xông vào trong thành Để Lư, như hổ như sói, nhìn thấy người Yết là chém. Người Yết trở tay không kịp, đến khi cứu viện đến nơi, cả nửa cái thành đã bị chiếm rồi.
Tên tướng Yết đầu lĩnh vui tiệc một đêm, được biết quân địch đã giết tới mới tỉnh rượu, bụng giận lắm, cưỡi ngựa bèn dẫn người phóng về dưới thành.
Dưới bóng đêm lửa khói mù chẳng cần bàn, dọc đường toàn là nhà dân đổ sụp trong cơn lửa, chiếu sáng bóng người ồn ào bôn tẩu, khiến lòng dạ người ta bồn chồn. Tên tướng Yết dọc đường cứ hò hét mở đường, phóng ngựa phi nước đại, người qua đường vội tránh sang hai bên.
Đột nhiên, phía trước vẳng đến một loạt tiếng vó ngựa như nổi trống, sau đó, trong sương khói đột nhiên có kỵ binh tót ra, người ngồi trên ngựa thân hình vĩ thẳng, khôi giáp lưỡi đao phản chiếu sáng loáng trong ngọn lửa.
Đầu Tên tướng Yết vẫn chuếnh choáng, đương dồn đủ sức toàn thân, giận dữ gầm lên một tiếng, nâng đao tiến ra đón.
Người phía sau thấy mà kinh, chỉ thấy hai con ngựa thác thân qua nhau, lưỡi đao vang lên một tiếng, hoa lửa bắn ra. Tên tướng Yết tái đấu, trước mặt bỗng có một ánh hàn quang như gió đột ngột vung tới, gã chưa kịp hoàn hồn đã kêu thảm một tiếng, ngã ngựa mất mạng.
Thấy chủ tướng bị giết, đám người Yết còn lại nhất thời đại loạn. Thấy kỵ binh mà tên Đại tướng mặc giáp sắt kia dẫn theo sau lưng rào rạt vọt tới, cũng ngăn cản một lượt, rồi tức thì nhớn nhác lui lên núi Để Lư.
Người tấn công thừa thắng xông lên, dọc đường đánh lén. Quân sĩ liên tục tràn vào thành, chiếm hết phố lớn ngõ nhỏ ở Để Lư, tiếng kêu gào của người Yết vang vọng toàn thành, cùng với ánh lửa hừng hực, vươn liếm đến nửa bầu trời.
“Lưu huỳnh tán quả là ghê gớm!” cạnh nhà thành chủ đã bị thiêu hủy, Tào Nhượng cười nói với Cố Quân: “Công lao trận chiến này, hai người anh em Ôn Tử và Dư Khánh cũng phải nửa ấy chứ.”
Cố Quân gật đầu, phóng tầm mắt nhìn trong thành, chỉ thấy cơn lửa đã nhỏ đi nhiều, lại vẫn đang hừng hực, nơi trông qua, bảy tám phần mười đã bị hủy hoại. Nhìn Ôn Hủ, chỉ thấy vẻ mặt y bình tĩnh, cũng không có đắc ý giành công.
“Người Yết trên núi còn có bao nhiêu?” Cố Quân hỏi.
“Lần này tổng cộng có tới hơn ba ngàn người Yết, tất cả đều là kỵ binh.” Ôn Hủ nói: “Người lĩnh quân chính là con rể Thạch Kiên, mới rồi đã bị tướng quân chính tay đâm. Kể ra cho ngắn gọn, thì trong thành đã diệt được hơn hai ngàn tên địch, mấy trăm tên còn lại chạy trốn vào núi rồi.”
Nghe y đáp đến là trật tự rõ ràng, Cố Quân không hỏi thêm nữa, nhìn về ngọn núi đem ngòm, trầm giọng nói với Tào Nhượng: “Tăng thêm nhân mã vào trong núi tiễu sát, không được để một kẻ nào sót lại.”
Tào Nhượng ôm quyền đồng ý, đương toan quay người cưỡi tọa kỵ, chợt nhớ tới một chuyện, hỏi Ôn Hủ: “Tiên sinh có thấy Dư Khánh không?”
Ôn Hủ gật đầu, nói: “Dư quân sĩ vào trong núi rồi ạ.”
Tào Nhượng thấy quái lạ, lúc trước đã bàn rõ ràng bảo anh ta ở lại trong thành mà.
“Đi vào núi làm gì?” Không chờ gã hỏi thăm, Cố Quân đã mở miệng.
“Đi tìm Diêu Biển Thước ạ.” Ôn Hủ nói.
Móng ngựa lao vùn vụt qua đường núi núi Để Lư. Càng lên cao, đường càng uốn lượn khó đi, hồ dương và liễu đỏ ban đầu đã bị từng lùm vân sam* cao ngất thay thế.
*Vân sam [云杉]: một loài thông.
Trên đường đi toàn gặp người đang truy tìm lính Yết, Cố Quân tra hỏi họ, không ít họ đều nhìn thấy Dư Khánh, song không ai thấy Diêu Biển Thước.
Cố Quân nhìn bốn phía, giục ngựa tiếp tục chạy về phía trước. Bó đuốc chiếu rọi, cánh rừng trước mặt càng thêm tăm tối, hắn cảm thấy trong lòng sao lại mơ hồ xao động.
“Tả Tướng quân!” Bỗng, giọng Dư Khánh vẳng đến từ nơi không xa. Tâm thần Cố Quân chấn động, trông lại, chỉ thấy anh ta đi ra từ trong bụi cây, trong tay dắt ngựa.
Cố Quân bước lên phía trước, hỏi: “Diêu Biển Thước ở đâu?”
Mặt Dư Khánh uể oải: “Không tìm được ạ.”
Lòng Cố Quân thoáng nặng xuống, một lát sau, hỏi: “Thế có tung tích không?”
“Chắc là đường này.” Dư Khánh nói, dừng lại, đoạn anh ta bổ sung: “Tôi nhớ khi đó lính Yết đuổi theo Biển Thước lên núi, vẫn cứ lần theo, nhưng...”
Anh ta không nói tiếp, Cố Quân nhìn anh ta, cũng không hỏi lại, hai con ngươi sâu tối như núi. Sau một lát, hắn quay đầu, nhìn xung quanh một lượt, lệnh Dư Khánh cùng mấy quân sĩ đi các hướng để tìm.
Mọi người đáp vâng, Dư Khánh thấy chính Cố Quân cũng toan chạy vào trong rừng, vội nói: “Tướng quân, tôi theo ngài...”
“Không cần.” Cố Quân không quay đầu mà nói, còn chưa dứt lời, đã cưỡi ngựa chạy vào một mảnh sam cao lớn.
Trong mắt người Tiên Ti thì Để Lư là ngọn núi thần bất trắc, giờ xem ra, đây chẳng phải lời khoe khoang khoác lác.
Bây giờ là cuối thu, trong rừng sam vẫn um tùm cỏ cây, Cố Quân đi một hồi, đường sau lưng đã bị che khuất, không cẩn thận sẽ lạc đường. Song cây sam tuy cao to, cũng không coi là dày, còn có thể dẫn ngựa đi qua. Hắn rút đao ra, vừa vẽ ký hiệu khi đi ngang qua đường, vừa cầm bó đuốc cẩn thận tra xét.
Dưới ánh sáng, cỏ cây trên đất bị dày xéo, nhánh cây bên cạnh có mấy vết tích bị bẻ gãy, Cố Quân chậm dần bước chân, thuận hướng về phía trước, đi một đoạn, chợt phát hiện bên đường có một thứ đồ vật, nhặt lên trông, lại là một cái mũ Yết.
Trong lòng Cố Quân phút chốc khẽ động, tay cầm bảo kiếm, cẩn thận tiến lên nhìn.
Bên đường, trăng sao như khảm trong bức màn sân khấu mà lóe sáng, đã là sát bên vách núi. Trước mặt lại khoáng đạt hơn tí, từng cây vân sam cao to thô kệch vút lên trong mây, trên mặt đất, vừa trông vào mắt chính là hai tên lính Yết đang nằm.
Cố Quân đi qua, xem bọn chúng, chỉ thấy cũng còn sống, mắt trợn tròn nhìn hắn, trong mắt tràn đầy hoảng sợ. Cố Quân nhưng không để ý tới, đi thẳng qua, réo lên: “Diêu Biển Thước!”
Giọng đâm vào trong rừng sam to lớn, lại không ai trả lời.
Cố Quân lại về phía trước, thoáng cất cao giọng: “Diêu Biển Thước!”
Vẫn không ai trả lời. Đi chưa được mấy bước, trước mặt lại xuất hiện hai tên lính Yết đang nằm. Cố Quân lại trông, chúng cũng có vẻ bị chuốc thuốc.
Trong lòng lại cháy lên hi vọng, Cố Quân không khỏi vội vàng. Hắn nhìn về phía rừng cây đen nhánh, nhanh giọng hét to: “Diêu Phức Chi!”
Giọng nói vang dội làm kinh sợ mấy con chim to đậu trên đại thụ “vèo” cái giương cánh bay lên, nơi xa vẳng đến mấy tiếng vang mơ hồ. Sau đó, lại quay về cơn lặng thinh hoàn toàn.
Cố Quân đứng một lát, đang toan đi lên phía trước nữa, bỗng nhiên lại nghe thấy trên đỉnh đầu có mấy tiếng động. Cố Quân cảnh giác dừng bước, thoáng giơ bó đuốc trên tay lên.
Chỉ thấy ấy là một vách đá cao hơn trượng, đầy đằng la rủ xuống, trên đỉnh, có một gốc cây tùng già nghiêng ra vươn thân cành to lớn che phía trên, hình thành một cái cửa hang cao nửa người.
Cố Quân ngưng thần tĩnh khí, ngửa đầu nhìn chằm chằm nơi đó, tay phải vững vàng đặt trên thân kiếm.
Dưới tùng già, lá cây đằng la khẽ rung, sau đó, bỗng nhiên có một gương mặt nhô ra, ánh lửa chiếu rọi, lại chính là Diêu Phức Chi.
Cố Quân rút kiếm được một nửa, đột nhiên dừng.
“Tả Tướng quân?” Phức Chi nhìn thấy Cố Quân, cũng khẽ giật mình, một lát sau, nàng đẩy cửa động bằng lá cây đằng la ra.
Cố Quân nhìn nàng, không nói gì, giơ bó đuốc lên. Chỉ thấy nàng cẩn thận đi ra, bên trong ánh sáng, tuy tóc có hơi rối, lại vẫn được búi chỉnh tề, quần áo người Yết nàng mặc trên người, trông rộng rãi không ít.
“Sao lại đến chỗ đây?” Một lát sau, Cố Quân hỏi.
Phức Chi ngồi bên cửa hang, vừa buông chân xuống, vừa đáp: “Tìm mấy thứ ấy mà.”
Cố Quân không hỏi nữa, ánh mắt rơi vào mấy miếng lá kim rơi cạnh tóc nàng.
Phức Chi ngồi trên cửa hang, hướng mặt xuống nhìn quanh, như đang tìm chỗ đặt chân.
Cố Quân quay đầu kéo kéo mình ngựa, một lát sau, kéo lên trước.
Phức Chi sững sờ, nhìn ngựa, lại nhìn Cố Quân, sắc mặt hơi quẫn. Suy nghĩ một hồi, nàng bắt lấy mấy cây đằng la thô to, xuống từ cửa hang, đưa chân đạp trên yên ngựa.
“Ngựa của tôi bị dọa phát sợ nên chạy rồi.” Phức Chi vừa cẩn thận xuống yên, vừa nói.
“Ừm.”
Phức Chi vừa định xuống ngựa, chợt thấy trước mặt có một bóng dáng cũng vượt tới.
“Vịn lấy!” Cố Quân thấp giọng quát, nắm chặt dây cương, đánh ngựa hướng chạy về đường cũ.
Phức Chi chỉ cảm thấy ngựa chợt chạy, vội đưa hai tay bắt lấy áo giáp Cố Quân, ngồi vững vàng.
Gió nửa đêm mang theo hơi lạnh đặc hữu trong núi thổi tới, hai cánh tay áo Phức Chi phần phật.
Đương khi ngựa chạy vững vô cùng, Cố Quân chắn phía trước, nàng không cảm thấy rét, nghe tiếng thiết giáp xóc nảy đập ra tiếng vang nhỏ xíu, trong mũi toàn là mùi rừng rậm mát lạnh. Nàng hít một hơi thật sâu lại cảm thấy giữa hơi thở có lấy một thứ mùi xa lạ nào đó, không phân biệt nổi là mùi khói đuốc hay là cái gì khác...
“Tướng quân!” Chuyển qua một giao lộ, phía trước có xuất hiện mấy đóm đuốc, một người nhanh chóng chạy tới chỗ Cố Quân.
Khi đến gần mới thấy rõ, lại là Dư Khánh.
“Diêu Biển Thước!” Dư Khánh nhìn thấy Phức Chi, giữa lông mày chợt sáng lên, kinh hỉ vạn phần.
Phức Chi mỉm cười, đang muốn trả lời, lại nghe Cố Quân phía trước nói: “Hậu phương cách trăm trượng có bốn tên người Yết, các ngươi xử trí.”
Dư Khánh nghe vậy, lập tức nghiêm mặt đáp. Anh ta cười một tiếng với Phức Chi, lĩnh người cưỡi ngựa chạy về rừng phía sau.
Trong thành Để Lư, lửa lớn đã tắt, chỉ có mấy lâu trạch dưới thành phả ra khói xanh. Tiếng kèn khẽ vang xa xa truyền đến, có quân sĩ lại đang lớn tiếng thét lệnh tập kết.
Bốn phía vẫn có quân sĩ vội chạy qua, Phức Chi đứng bên đầu phố, nhìn thành Để Lư trước mặt đã hóa thành một vùng phế tích. Đỉnh đầu trống trải, sao trời đều ẩn đi không thấy nữa, chỉ có trăng non hình lưỡi liềm buông xuống, lẳng lặng bễ nghễ trông nhân gian.
Nàng nhìn về một bên, con lạc đà cưỡi lúc đến đang đứng bình yên, trên lưng có chở hành lý tùy thân của nàng.
Phức Chi đi qua, sờ sờ đầu của nó.
Lại nhìn trong tay, một cọng cỏ tươi xanh mơn mởn, lá nhọn trắng như tuyết.
Nàng nhớ lúc mới đốt lửa trong động thì thình lình nhìn thấy trên vách đá có khắc nét chữ viết quen thuộc “Hạc Quy Xử Sĩ của Dĩnh Xuyên vì bạn là Mạnh Hiền mà xin thuốc nơi đây”, lạc khoản là mồng 6 tháng 8 năm nay, sự an lòng của nàng mới ổn xuống.
Đỗ Nhược lá trắng, sống trong một vùng núi Để Lư, mười năm trở lên mới đến kì ra hoa, màu trông như trắng bạc.
Phương sĩ thích đồ quý hiếm, Đỗ Nhược cánh trắng thường được gọi là “Tiên dược”, dùng để luyện chế kim đan. Năm đó Phức Chi theo thúc phụ đến núi Để Lư, cũng chính là vì thứ này. Song, Đỗ Nhược cánh trắng rốt cuộc không phải thứ bình thường, thúc phụ tìm mãi lâu cũng không tìm được, nhưng may sao biết chút về đặc tính của nó, cuối cùng phát hiện một mầm thuốc dưới cành tùng trong động.
Phức Chi biết chỗ tốt của thúc phụ, năm đó lúc rời núi Để Lư, vẻ mặt thất vọng mà thần sắc lại mong đợi của ông cứ ghi tạc trong lòng Phức Chi. Lúc ở núi Thái Hành, nàng đã từng đặc biệt hỏi Bạch Thạch tán nhân về Đỗ Nhược lá trắng. Lão cũng khen ngợi, nói vật này có kỳ hiệu cứu mạng, hơn nhiều nhân sâm, sau đó vẻ mặt than thở, nói tiếc sao bị phương sĩ thế gian hủy hoại bởi đan đỉnh... Năm nay phong trào luyện đan đại thịnh; nếu không có gì ngoài ý muốn, Đỗ Nhược lá trắng cũng vừa trưởng thành, nên, khi thúc phụ bặt vô âm tín Phức Chi lập tức nghĩ đến nơi đây.
Nàng không biết “Mạnh Hiền” kia là ai, nhưng thúc phụ đã vì cứu người mà đến đây hái thuốc, tất không ở lâu. Bây giờ đã là tháng mười, chắc trước khi người Yết đến thúc phụ đã rời đi...
Phức Chi thở phào một hơi, gỡ bọc hành lý trên lưng lạc đà, định chỉnh trang qua loa.
Bỗng, sau lưng truyền đến một loạt tiếng vó ngựa. Phức Chi nhìn lại, một con ngựa chạy vội tới, người ở phía trên lại là Cố Quân,
“Nàng theo Ôn Hủ về Trung Nguyên à?” Vừa tới gần, hắn đã cất lời.
Phức Chi cười cười: “Vâng.”
Cố Quân gật đầu, nhìn nàng một cái: “Đã tìm được thúc phụ nàng chưa?”
“Chưa ạ.” Phức Chi nói. Người Yết để lại một vài dân thành làm lao dịch, vừa rồi nàng từng đi hỏi thăm họ. Họ nói hai ba tháng trước quả có một người giống Phức Chi miêu tả tới Để Lư, nhưng mấy ngày sau liền rời đi.
Cố Quân không cất tiếng, nhìn nàng, trong đồng tử có chút ánh lửa chiếu đến. Chốc lát sau, hắn quay đầu nhìn mấy nhân mã cách đó không xa đang chạy qua, nói: “Ta để lại ngàn người ở Để Lư, sau cuộc chiến sẽ trở về, Biển Thước vẫn nên theo đại quân mà về.”
Phức Chi sững sờ, nhìn hắn. Suy nghĩ một lát, lại lắc đầu: “Không cần đâu, tôi đã bàn giá tiền với Ôn Tử xong rồi, theo anh ta đi cũng vậy thôi.”
Cố Quân quay đầu nhìn nàng, lông mày khẽ nhíu lên.
“Tướng quân đến là hỏi chuyện Trần Biển Thước ạ?” Hắn đang muốn nói nữa, Phức Chi lại nói.
Cố Quân kinh ngạc.
Chỉ thấy Phức Chi lấy một thứ ra từ trong tay áo, đưa cho hắn: “Tướng quân cầm thứ này đến gia đình Diêu thị ở Dĩnh Xuyên, giao cho một lão bộc tên Triệu Ngũ nhà Diêu Kiền, ông ấy tất sẽ thay tướng quân mời Trần Biển Thước đến.”
Cố Quân nhận vật kia, lại nhìn Phức Chi chằm chằm: “Nàng là người nhà họ Diêu của Dĩnh Xuyên ư?”
“Diêu Biển Thước! Chúng ta cắm trại dưới thành nhé!” Lúc này, nơi xa vẳng đến tiếng của một người, thương đội Ôn Hủ đã tập hợp một lần nữa.
Phức Chi cất tiếng với bên kia, nhìn về phía Cố Quân, chỉ cười: “Dọc đường được chiếu cố, tướng quân bảo trọng nhé.” Nói đoạn, làm lễ với hắn, dắt lạc đà đi về dưới thành.
Cố Quân nhìn bóng dáng nàng dần khuất trong màn đêm, vẫn đứng tại chỗ cũ. Trong tay là cảm xúc ấm mềm, hắn cúi đầu trông lại, chỉ thấy đó là một miếng bạch ngọc, sợi chỉ buộc thành một dây thao màu xanh, không khắc không chạm, trơn bóng mịn màng.
Tiếng kèn lại truyền đến lần nữa, hắn quay đầu lại, nhét bạch ngọc vào trong ngực, đánh ngựa, về trên thành.
Mùa xuân năm Quang Hòa thứ ba, Tây Yết xâm phạm biên giới. Mùa thu, phong Hà Khải làm đại tướng quân, sai mười vạn quân đến quận Bình Dương. Cố Quân làm Tả Tướng quân, buổi đêm dẫn hai vạn tinh kỵ đến Du Tắc, qua đại mạc, đến Để Lư tập kích Tây Yết, kết hợp cùng với lính của đại tướng quân, giết được Thiền Vu Thạch Kiên, chém được ba mươi bảy tên chư Vương, Vương tử, Tướng quốc, nhanh chóng bắt được hơn năm vạn thuộc cấp, lại bắt được hơn bảy vạn bộ hạ trai gái, và vô số súc vật, Tây Yết bị tiêu diệt.Vậy là hết quyển 1 rồi đó hen, quyển sau có một vài nhân vật rấc nà quan trọng sẽ debut. Tớ sẽ hoàn thành bộ [Tường nam] ngăn ngắn trong hè rồi sẽ quay lại bộ này sau. Sẽ không drop dou thề luôn đóooo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook