Ngày Về
-
Chương 15
Ly hôn đã hơn một năm, trong thời gian này Đỗ Nhược Hành không phải là không nhận thấy được những ám hiệu tương tự. Công việc ở khách sạn là loại công việc mà bản thân có thể tiếp xúc đủ kiểu người, muôn hình muôn vẻ, diện mạo của Đỗ Nhược Hành thuộc dạng mang vẻ đẹp cổ điển nhã nhặn lịch sự, từ trước đến giờ không thiếu hoa tươi hay quà tặng này nọ. Trừ lần đó ra cô thậm chí còn có người công khai tỏ tình, có một quản lý cấp cao của khách sạn đã có gia đình nhưng sau khi tiếp xúc vài lần với cô đã sai người chuyển lời, bày tỏ rằng mình rất có hứng thú với cô, hi vọng có thể tìm hiểu phát triển tình cảm, Đỗ Nhược Hành có thể ra giá bao nhiêu tiền cũng có thể.
Đỗ Nhược Hành nhịn không được đáy lòng sôi trào cảm giác buồn nôn nhưng vẫn phải từ chối một cách nhã nhặn uyển chuyển.
Trên thực tế cô cảm thấy mình chân chính chấp nhận những điều Tô Cầu nói về đàn ông, đối với người khác phái rất khó có lòng tin lần nữa. Trải qua một cuộc hôn nhân, cô đã có ấn tượng xấu thật sự sâu sắc, nhất định chính là chứng sợ hãi sau hôn nhân thất bại trong sách vở đã đề cập đến, khiến đến bây giờ cô vãn còn bị ám ảnh. Có lúc nằm trên giường một mình, cảm thấy tương lai của mình thật bi thảm, cảm thấy mình làm sao có thể lại tiếp tục ngây thơ đi dùng cả trái tim phát triển một đoạn tình cảm khác.
Không phải là không tin tưởng cõi đời này không tồn tại tình yêu nữa mà cô nghĩ mình sẽ không gặp lại thôi.
Ý nghĩ như vậy khiến cô không ngừng chui vào vỏ ốc của chính mình. Cự tuyệt là cách tốt nhất để cô tự vệ.
Trên đường về, Đỗ Nhược Hành ngồi trong xe Khang Thần suy tư về nguyên nhân tối nay cô lại cho anh ta một đáp án ngoại lệ là không cự tuyệt. Có lẽ la do vẻ bên ngoài dễ nhìn gia tăng điểm của Khang Thần trong mắt cô. Cũng có lẽ là do gần đây cô bắt đầu chân chính quên đi chuyện cũ và muốn bắt đầu cuộc sống mới, như nhiều năm trước tiếp nhận tình cảm của Chu Yến Cầm thì bây giờ cũng có thể tiếp nhận tình cảm của một người khác.
Nhưng mặc kệ nói thế nào, bất luận nguyên nhân nào, đối với cô mà nói đây là chuyện tốt.
Lúc Đỗ Nhược Hành về đến gần cửa tiểu khu thì nhận được điện thoại từ thành phố T, lúc ấy cô đang cùng Khang Thần tranh luận nhà hàng món cay Tứ Xuyên nào có món cá chần nước sôi ngon nhất. Điện thoại bàn từ nhà họ Chu không hề có điềm báo trước gọi tới, chuông điện thoại di động trong xe vang lên, có vẻ chói tai không hiểu. Đỗ Nhược Hành nhận, đối phương hiếm thấy lại là Ngô quản gia đã lâu không gặp, bên kia đầu dây ông dùng giọng nói nghiêm trọng nói với nàng: "Đỗ tiểu thư, tôi muốn nói với cháu một chuyện, nhưng cháu phải hứa là bình tĩnh."
Ông dừng một chút, nghiêm giọng mở miệng: "Chu Đề mất tích."
Chu Đề hôm nay đi nhà trẻ, buổi chiều tài xế Chu gia tới đón con bé nhưng lại bị kẹt xe mà tới trễ mấy phút, sau đó thời điểm đến nhà trẻ thì nghe giáo viên nói Đề Đề đã được người khác đón đi. Người phụ nữ tới đón tự nhận là cô cô của bé và bé không phủ nhận nên giáo viên đã để bé đi.
Chu Yến Cầm làm gì có em gái, sau khi biết được tin tức Ngô lão quản gia ngay lập tức gọi điện cho mấy cô em gái họ của cậu chủ, trong đó thậm chí còn có một cô đang còn ở nước ngoài. Toàn bộ đều trả lời chắc chắn là không có đón Chu Đề, ông bắt đầu chau mày, suy tính có hay không phải báo cảnh. Giáo viên ở nhà trẻ miêu tả bề ngoài cô gái đón Chu Đề quá mơ hồ, không thể hình dung nổi đó là ai.
Lúc này, Ngô lão quản gia của nhà họ Chu mới gọi điện cho cô, có chút do dự hỏi cô hôm nay có trở về thành phố T một chuyến được hay không.
Đỗ Nhược Hành nói cháu sẽ về, có thể sẽ cần người ra sân bay đón. Ngay khi cúp điện thoại của Ngô lão quản gia, cô gọi điện thoại ngay cho Chu Yến Cầm, sau khi anh ta bốc máy cô không thể kìm được cơn giận của mình nữa mà hét lớn: "Đề Đề ít nhất cũng là con gái anh, anh nhận trách nhiệm nuôi con thì nên quan tâm tới con một chút chứ, không phải anh sống chỉ biết phong lưu với mấy cô gái oanh oanh yến yến kia của mình đấy chứ!"
Lúc này tâm tình Đỗ Nhược Hành rất tệ, không còn đủ sức để quan tâm đến cẩm thục của Khang Thần đang ngồi bên cạnh nữa, tiếp đó giọng nói cũng trở nên bất ổn, truyền tới tai Chu Yến Cầm lại giống như tiếng nức nở. Chu Yến Cầm không lên tiếng, yên lặng nghe cô mắng, đợi đến lúc cảm xúc Đỗ Nhược Hành hơi ổn định lại mới nói tiếp: "Sẽ tìm được Đề Đề thôi, em không cần gấp."
Lời này không có bất cứ tác dụng trấn an gì: "Con bé làm sao lại có thể mất tích! Con gái tôi thông minh lém lỉnh như thế, sẽ không vô duyên vô cớ đi cùng người khác, có phải anh đã làm gì con? Rốt cuộc anh có đi tìm con bé một cách tử tế cho tôi không!"
Cô không nói thì anh cũng đã lật cả cái thành phố T này để tìm con gái rồi, Chu Yến Cầm không muốn cãi lộn cùng cô, đợi hô hấp của cô bình ổn rồi mới mở miệng, giống như có thể cách xa ngàn dặm nhìn thấu tâm ý của cô: "em có phải định tới thành phố t hay không? Lát nữa nhớ nhắn số hiệu chuyến bay, tôi phái người tới đón. Trên đường tới sân bay không nên suy nghĩ linh tinh, chú ý an toàn."
Đỗ Nhược Hành cúp điện thoại nói muốn xuống xe, Khang Thần trực tiếp đánh tay lái. Xe bắt đầu hướng tới đường cao tốc lên sân bay: "Tôi đưa em đi."
Đỗ Nhược Hành tỏ ý cảm ơn. Suốt cả quãng đường Khang Thần thỉnh thoảng nói mấy câu trấn an, căn bản cũng thức thời giữ yên lặng không quấy rầy cô. Đến sân bay đã là rất khuya, gió đêm vô cùng lạnh, Đỗ Nhược Hành lại chỉ mặc một chiếc áo mỏng manh, vì vậy lúc xuống xe Khang Thần đem áo khoác của mình choàng lên người cô. Anh còn tận tình đi mua vé máy bay giùm cô, nhìn cô qua cổng bảo vệ, lại không lâu sau gọi điện thoại xác nhận cô đã thuận lợi lên máy bay. Anh ta trấn an Đỗ Nhược Hành: "Thả lỏng, nói không chừng lúc em tới thành phố T thì đã tìm được Đề Đề rồi."
Lời tiên đoán của Khang Thần thế mà lại chính xác. Lúc Đỗ Nhược Hành vội vàng chạy ra sảnh ra của sân bay thì thấy Chu Yến Cầm đang ôm Chu Đề đứng chờ ở phía xa. Cô bé thấy cô thì sững sờ mấy giây sau đó giãy dụa ra khỏi vòng tay Chu Yến Cầm xuống đất, hung hăng chạy giống như con ong mật nhỏ, nhào vào ngực Đỗ Nhược Hành. Đôi mắt bé con nhòa lệ giống như chịu đủ uất ức, luôn miệng gọi mẹ.
Đỗ Nhược Hành thiếu chút nữa không kìm được mà khóc theo con gái.
Chu Yến Cầm đứng sau lưng hai mẹ con, nhìn thấy Đỗ Nhược Hành khoác trên người một chiếc áo vest nam, nhất thời không lên tiếng.
Trên đường về nhà, Chu Đề một mực nắm chặt tay Đỗ Nhược Hành không chịu buông. Chu Yến Cầm nói một giờ trước có người ở đường dành riêng cho người đi bộ trong phố trong quán cà phê nhìn thấy Chu Đề, không có ai bên cạnh. Gặng hỏi mãi lúc tan học đi theo ai thì con bé khăng khăng không chịu mở miệng. Đỗ Nhược Hành không còn quan tâm ai dẫn con gái mình đi nữa, con gái cưng vẫn an toàn khỏe mạnh trong lòng cô bây giờ mới là quan trọng, tâm trạng khẩn trương lo lắng suốt buổi tối nay cuối cùng cũng có thể thả lỏng, thở phảo một hơi nhẹ nhõm.
Buổi tối, Đỗ Nhược Hành nhận nhiệm vụ dỗ con gái ngủ, nhưng Chu Đề không chịu ngoan ngoãn nhắm mắt. Cô bé cũng không muốn nghe chuyện công chúa đậu phộng trước lúc ngủ như xưa mà cố chấp muốn hỏi một vấn đề: "Mẹ, về sau có phải mẹ sẽ kết hôn với người khác hay không?"
Vì câu hỏi này mà Đỗ Nhược Hành đờ đẫn một lúc lâu. Cuối cùng cô cúi xuống hôn lên mí mắt con gái: "Mặc kệ sau này mẹ có làm cái gì, con vẫn là người mà mẹ yêu thương nhất."
Nhưng Chu Đề không lấy thế làm vui vẻ gì. Cô bé lại hỏi: "Như vậy ba thì sao, sau này ba cũng sẽ kết hôn với người khác phải không?"
Đỗ Nhược Hành nhấn giọng, cố khiến cho lời nói của mình trở nên đáng tin cậy hơn: "Ba cùng giống mẹ, mặc cho ba có kết hôn với ai thì tình yêu của ba dành cho con vẫn không thay đổi. Trên thế giới này, người ba con quan tâm nhất vẫn là con, tình yêu của ba đối với con sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà ít đi."
Đỗ Nhược Hành chưa từng nghi ngờ tình yêu thương của người cha ở Chu Yến Cầm. Đại khái nếu lấy tình cảm trong trái tim cân lên, một Chu Đề có thể áp đảo tất cả. Trên đời này loại người mâu thuẫn như Chu Yến Cầm không nhiều, có thể là một người chồng trong cuộc hôn nhân thất bại, là một nhà tư bản máu lạnh vô tình, lại đồng thời vừa là một người cha yêu thương, chiều lòng con gái một cách hết mực.
Thương yêu con gái giống như là bản năng của Chu Yến Cầm.
Chu Đề đột nhiên nói: "Nhưng con muốn mẹ yêu con như yêu ba, ba cũng yêu con giống như yêu mẹ, không thể được sao?"
Đỗ Nhược Hành: ". . . . . ."
Con gái dùng đôi mắt đen láy nhìn cô: "Con không muốn mẹ và người khác kết hôn, cũng không muốn ba cùng người khác kết hôn. Con chỉ muốn mẹ, ba và con ở cùng một chỗ. Một nhà ba người chúng ta, vĩnh viễn ở cùng một chỗ, không tốt sao?"
Đỗ Nhược Hành ngẩng đầu nhìn trần nhà một lát. Đợi đến khi trước mắt lần nữa lần rõ ràng, mới cúi đầu vuốt ve tóc con gái, dịu dàng hỏi: "Con gái yêu, tan học hôm nay con đã đi cùng ai thế?"
"Một gì xinh đẹp, gì ấy bảo gì ấy tên Trương Nhã Nhiên."
Chu Đề vẫn không chịu ngủ, cô bé lặp đi lặp lại một vấn đề, tại sao ba người chúng ta không thể ở cùng một chỗ. Thời điểm con nít không nói đạo lý, căn bản không logich nào có thể giải quyết, Đỗ Nhược Hành có nói gì con bé cũng không chịu nghe, trừ phi là chính miệng cô cam kết. Không còn cách nào khác, Đỗ Nhược Hành chỉ có thể bật lại cây đèn ngủ đầu giường, đi ra bên ngoài gọi Chu Yến Cầm vào.
Chu Yến Cầm về nhà nhưng vẫn không đi tắm, anh có chút lo lắng rằng Đỗ Nhược Hành sẽ không giải quyết được cô con gái có chút bướng bỉnh tối nay. Không biết tối nay Chu Đề đang suy nghĩ gì, rất có thể liên quan đến chuyện ba mẹ ly hôn, không biết con bé sẽ làm khó gì Đỗ Nhược Hành nữa. Mà Đỗ Nhược Hành không giỏi việc nói dối hay dụ dỗ ai đó nên thời điểm đối mặt với ánh mắt con gái tính cách này nhất định sẽ bị lộ ra.
Quả nhiên Chu Yến Cầm ngồi ở phòng khách xem TV vài chục phút đã nhìn thấy Đỗ Nhược Hành xụ mặt từ trên lầu đi xuống.
Chu Yến Cầm đem một chén bữa ăn khuya trên khay trà đem cho cô: "Nhiệt độ vừa đủ, Lưu thúc đặc biệt làm cho em đấy. Tôi lên lầu nhìn một chút."
Đỗ Nhược Hành mở to mắt nhìn Chu Yến Cầm đi ngang qua, không cần hỏi một câu đã lên lầu, một mạch quẹo phải cuối cầu thang chính là phòng con gái. Đỗ Nhược Hành đứng yên trong chốc lát, trừng mắt luôn miệng mắng Chu Yến Cầm khốn kiếp khốn kiếp.
Hơn mười phút sau, Chu Yến Cầm xuống lầu, nói với Đỗ Nhược Hành rằng Đề Đề đã ngủ. Kế tiếp chính là một hồi tẻ ngắt, hai người cùng ngồi trên ghế sofa nhưng lại cách thật xa nhau, chỉ nhìn nhau không nói gì. Chuyện hơn mười ngày trước gây gổ giống như đến bây giờ cũng chưa tiêu tán, Chu Yến Cầm không nhìn cô, cũng không nói chuyện, cuối cùng vẫn là Đỗ Nhược Hành đánh vỡ trầm mặc: "Anh cùng con gái nói gì?Anh đừng nói dối con bé nhiều quá."
"Tôi chỉ nói với con rằng cuộc đời này không có gì là hoàn mỹ." Chu Yến Cầm lơ đãng nói, "Con phải tự mình vượt qua khó khăn, sống vui vẻ thì mẹ con mới có thể sống tốt. Con phải lựa chọn thứ tốt cho cả con và mẹ."
Đỗ Nhược Hành trầm mặc. Câu trả lời của Chu Yến Cầm đúng là ngoài tầm dự đoán của cô. Cô còn tưởng rằng anh ta sẽ vẫn thuận theo chủ ý của con gái, dỗ dành con gái rằng yên tâm một ngày kia mẹ sẽ trở lại sống cùng ba con mình.
Chu Yến Cầm vẫn là không nhịn được, dời tầm mắt im lặng nhìn cô. Tinh thần Đỗ Nhược Hành có vẻ rất tốt, làn da trắng nõn nà, giống như một viên ngọc trai tỏa sáng trong nước. Có thể thấy được trong nửa tháng này cuộc sống của cô rất tốt, ít nhất không bị chứng mất ngủ quấy phá giống như mình. Chỉ vậy thôi mà Chu Yến Cầm đã không thể kìm được sự chua xót, trên thực tế, cảm giác chua xót như thế này từ sau khi ly hôn vẫn luôn quanh quẩn trong trái tim anh, chỉ là thủy chung không thể quen được.
Nhìn thấy trên người cô vẫn còn khoác chiếc áo vest nam kia, ngón tay đặt trên đầu gối của Chu Yến Cầm khẽ giật giật. Một lát sau, anh nhẹ giọng nói: "Cảm xúc của Đề Đề tối nay không được ổn định, nếu như ngày mai tỉnh dậy không thấy em, chắc chắn con bé sẽ khóc lớn. Có thể xin nghỉ mấy ngày, ở lại thành phố T với con không?"
Đỗ Nhược Hành quay mặt lại nhưng Chu Yến Cầm không nhìn cô, chỉ nhàn nhạt bổ sung: "Nếu như em cảm thấy không tiện, mấy ngày nay anh sẽ không về nhà. Hoặc là, em có thể đem con bé về thành phố S vài ngày cũng được."
Đỗ Nhược Hành nhịn không được đáy lòng sôi trào cảm giác buồn nôn nhưng vẫn phải từ chối một cách nhã nhặn uyển chuyển.
Trên thực tế cô cảm thấy mình chân chính chấp nhận những điều Tô Cầu nói về đàn ông, đối với người khác phái rất khó có lòng tin lần nữa. Trải qua một cuộc hôn nhân, cô đã có ấn tượng xấu thật sự sâu sắc, nhất định chính là chứng sợ hãi sau hôn nhân thất bại trong sách vở đã đề cập đến, khiến đến bây giờ cô vãn còn bị ám ảnh. Có lúc nằm trên giường một mình, cảm thấy tương lai của mình thật bi thảm, cảm thấy mình làm sao có thể lại tiếp tục ngây thơ đi dùng cả trái tim phát triển một đoạn tình cảm khác.
Không phải là không tin tưởng cõi đời này không tồn tại tình yêu nữa mà cô nghĩ mình sẽ không gặp lại thôi.
Ý nghĩ như vậy khiến cô không ngừng chui vào vỏ ốc của chính mình. Cự tuyệt là cách tốt nhất để cô tự vệ.
Trên đường về, Đỗ Nhược Hành ngồi trong xe Khang Thần suy tư về nguyên nhân tối nay cô lại cho anh ta một đáp án ngoại lệ là không cự tuyệt. Có lẽ la do vẻ bên ngoài dễ nhìn gia tăng điểm của Khang Thần trong mắt cô. Cũng có lẽ là do gần đây cô bắt đầu chân chính quên đi chuyện cũ và muốn bắt đầu cuộc sống mới, như nhiều năm trước tiếp nhận tình cảm của Chu Yến Cầm thì bây giờ cũng có thể tiếp nhận tình cảm của một người khác.
Nhưng mặc kệ nói thế nào, bất luận nguyên nhân nào, đối với cô mà nói đây là chuyện tốt.
Lúc Đỗ Nhược Hành về đến gần cửa tiểu khu thì nhận được điện thoại từ thành phố T, lúc ấy cô đang cùng Khang Thần tranh luận nhà hàng món cay Tứ Xuyên nào có món cá chần nước sôi ngon nhất. Điện thoại bàn từ nhà họ Chu không hề có điềm báo trước gọi tới, chuông điện thoại di động trong xe vang lên, có vẻ chói tai không hiểu. Đỗ Nhược Hành nhận, đối phương hiếm thấy lại là Ngô quản gia đã lâu không gặp, bên kia đầu dây ông dùng giọng nói nghiêm trọng nói với nàng: "Đỗ tiểu thư, tôi muốn nói với cháu một chuyện, nhưng cháu phải hứa là bình tĩnh."
Ông dừng một chút, nghiêm giọng mở miệng: "Chu Đề mất tích."
Chu Đề hôm nay đi nhà trẻ, buổi chiều tài xế Chu gia tới đón con bé nhưng lại bị kẹt xe mà tới trễ mấy phút, sau đó thời điểm đến nhà trẻ thì nghe giáo viên nói Đề Đề đã được người khác đón đi. Người phụ nữ tới đón tự nhận là cô cô của bé và bé không phủ nhận nên giáo viên đã để bé đi.
Chu Yến Cầm làm gì có em gái, sau khi biết được tin tức Ngô lão quản gia ngay lập tức gọi điện cho mấy cô em gái họ của cậu chủ, trong đó thậm chí còn có một cô đang còn ở nước ngoài. Toàn bộ đều trả lời chắc chắn là không có đón Chu Đề, ông bắt đầu chau mày, suy tính có hay không phải báo cảnh. Giáo viên ở nhà trẻ miêu tả bề ngoài cô gái đón Chu Đề quá mơ hồ, không thể hình dung nổi đó là ai.
Lúc này, Ngô lão quản gia của nhà họ Chu mới gọi điện cho cô, có chút do dự hỏi cô hôm nay có trở về thành phố T một chuyến được hay không.
Đỗ Nhược Hành nói cháu sẽ về, có thể sẽ cần người ra sân bay đón. Ngay khi cúp điện thoại của Ngô lão quản gia, cô gọi điện thoại ngay cho Chu Yến Cầm, sau khi anh ta bốc máy cô không thể kìm được cơn giận của mình nữa mà hét lớn: "Đề Đề ít nhất cũng là con gái anh, anh nhận trách nhiệm nuôi con thì nên quan tâm tới con một chút chứ, không phải anh sống chỉ biết phong lưu với mấy cô gái oanh oanh yến yến kia của mình đấy chứ!"
Lúc này tâm tình Đỗ Nhược Hành rất tệ, không còn đủ sức để quan tâm đến cẩm thục của Khang Thần đang ngồi bên cạnh nữa, tiếp đó giọng nói cũng trở nên bất ổn, truyền tới tai Chu Yến Cầm lại giống như tiếng nức nở. Chu Yến Cầm không lên tiếng, yên lặng nghe cô mắng, đợi đến lúc cảm xúc Đỗ Nhược Hành hơi ổn định lại mới nói tiếp: "Sẽ tìm được Đề Đề thôi, em không cần gấp."
Lời này không có bất cứ tác dụng trấn an gì: "Con bé làm sao lại có thể mất tích! Con gái tôi thông minh lém lỉnh như thế, sẽ không vô duyên vô cớ đi cùng người khác, có phải anh đã làm gì con? Rốt cuộc anh có đi tìm con bé một cách tử tế cho tôi không!"
Cô không nói thì anh cũng đã lật cả cái thành phố T này để tìm con gái rồi, Chu Yến Cầm không muốn cãi lộn cùng cô, đợi hô hấp của cô bình ổn rồi mới mở miệng, giống như có thể cách xa ngàn dặm nhìn thấu tâm ý của cô: "em có phải định tới thành phố t hay không? Lát nữa nhớ nhắn số hiệu chuyến bay, tôi phái người tới đón. Trên đường tới sân bay không nên suy nghĩ linh tinh, chú ý an toàn."
Đỗ Nhược Hành cúp điện thoại nói muốn xuống xe, Khang Thần trực tiếp đánh tay lái. Xe bắt đầu hướng tới đường cao tốc lên sân bay: "Tôi đưa em đi."
Đỗ Nhược Hành tỏ ý cảm ơn. Suốt cả quãng đường Khang Thần thỉnh thoảng nói mấy câu trấn an, căn bản cũng thức thời giữ yên lặng không quấy rầy cô. Đến sân bay đã là rất khuya, gió đêm vô cùng lạnh, Đỗ Nhược Hành lại chỉ mặc một chiếc áo mỏng manh, vì vậy lúc xuống xe Khang Thần đem áo khoác của mình choàng lên người cô. Anh còn tận tình đi mua vé máy bay giùm cô, nhìn cô qua cổng bảo vệ, lại không lâu sau gọi điện thoại xác nhận cô đã thuận lợi lên máy bay. Anh ta trấn an Đỗ Nhược Hành: "Thả lỏng, nói không chừng lúc em tới thành phố T thì đã tìm được Đề Đề rồi."
Lời tiên đoán của Khang Thần thế mà lại chính xác. Lúc Đỗ Nhược Hành vội vàng chạy ra sảnh ra của sân bay thì thấy Chu Yến Cầm đang ôm Chu Đề đứng chờ ở phía xa. Cô bé thấy cô thì sững sờ mấy giây sau đó giãy dụa ra khỏi vòng tay Chu Yến Cầm xuống đất, hung hăng chạy giống như con ong mật nhỏ, nhào vào ngực Đỗ Nhược Hành. Đôi mắt bé con nhòa lệ giống như chịu đủ uất ức, luôn miệng gọi mẹ.
Đỗ Nhược Hành thiếu chút nữa không kìm được mà khóc theo con gái.
Chu Yến Cầm đứng sau lưng hai mẹ con, nhìn thấy Đỗ Nhược Hành khoác trên người một chiếc áo vest nam, nhất thời không lên tiếng.
Trên đường về nhà, Chu Đề một mực nắm chặt tay Đỗ Nhược Hành không chịu buông. Chu Yến Cầm nói một giờ trước có người ở đường dành riêng cho người đi bộ trong phố trong quán cà phê nhìn thấy Chu Đề, không có ai bên cạnh. Gặng hỏi mãi lúc tan học đi theo ai thì con bé khăng khăng không chịu mở miệng. Đỗ Nhược Hành không còn quan tâm ai dẫn con gái mình đi nữa, con gái cưng vẫn an toàn khỏe mạnh trong lòng cô bây giờ mới là quan trọng, tâm trạng khẩn trương lo lắng suốt buổi tối nay cuối cùng cũng có thể thả lỏng, thở phảo một hơi nhẹ nhõm.
Buổi tối, Đỗ Nhược Hành nhận nhiệm vụ dỗ con gái ngủ, nhưng Chu Đề không chịu ngoan ngoãn nhắm mắt. Cô bé cũng không muốn nghe chuyện công chúa đậu phộng trước lúc ngủ như xưa mà cố chấp muốn hỏi một vấn đề: "Mẹ, về sau có phải mẹ sẽ kết hôn với người khác hay không?"
Vì câu hỏi này mà Đỗ Nhược Hành đờ đẫn một lúc lâu. Cuối cùng cô cúi xuống hôn lên mí mắt con gái: "Mặc kệ sau này mẹ có làm cái gì, con vẫn là người mà mẹ yêu thương nhất."
Nhưng Chu Đề không lấy thế làm vui vẻ gì. Cô bé lại hỏi: "Như vậy ba thì sao, sau này ba cũng sẽ kết hôn với người khác phải không?"
Đỗ Nhược Hành nhấn giọng, cố khiến cho lời nói của mình trở nên đáng tin cậy hơn: "Ba cùng giống mẹ, mặc cho ba có kết hôn với ai thì tình yêu của ba dành cho con vẫn không thay đổi. Trên thế giới này, người ba con quan tâm nhất vẫn là con, tình yêu của ba đối với con sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà ít đi."
Đỗ Nhược Hành chưa từng nghi ngờ tình yêu thương của người cha ở Chu Yến Cầm. Đại khái nếu lấy tình cảm trong trái tim cân lên, một Chu Đề có thể áp đảo tất cả. Trên đời này loại người mâu thuẫn như Chu Yến Cầm không nhiều, có thể là một người chồng trong cuộc hôn nhân thất bại, là một nhà tư bản máu lạnh vô tình, lại đồng thời vừa là một người cha yêu thương, chiều lòng con gái một cách hết mực.
Thương yêu con gái giống như là bản năng của Chu Yến Cầm.
Chu Đề đột nhiên nói: "Nhưng con muốn mẹ yêu con như yêu ba, ba cũng yêu con giống như yêu mẹ, không thể được sao?"
Đỗ Nhược Hành: ". . . . . ."
Con gái dùng đôi mắt đen láy nhìn cô: "Con không muốn mẹ và người khác kết hôn, cũng không muốn ba cùng người khác kết hôn. Con chỉ muốn mẹ, ba và con ở cùng một chỗ. Một nhà ba người chúng ta, vĩnh viễn ở cùng một chỗ, không tốt sao?"
Đỗ Nhược Hành ngẩng đầu nhìn trần nhà một lát. Đợi đến khi trước mắt lần nữa lần rõ ràng, mới cúi đầu vuốt ve tóc con gái, dịu dàng hỏi: "Con gái yêu, tan học hôm nay con đã đi cùng ai thế?"
"Một gì xinh đẹp, gì ấy bảo gì ấy tên Trương Nhã Nhiên."
Chu Đề vẫn không chịu ngủ, cô bé lặp đi lặp lại một vấn đề, tại sao ba người chúng ta không thể ở cùng một chỗ. Thời điểm con nít không nói đạo lý, căn bản không logich nào có thể giải quyết, Đỗ Nhược Hành có nói gì con bé cũng không chịu nghe, trừ phi là chính miệng cô cam kết. Không còn cách nào khác, Đỗ Nhược Hành chỉ có thể bật lại cây đèn ngủ đầu giường, đi ra bên ngoài gọi Chu Yến Cầm vào.
Chu Yến Cầm về nhà nhưng vẫn không đi tắm, anh có chút lo lắng rằng Đỗ Nhược Hành sẽ không giải quyết được cô con gái có chút bướng bỉnh tối nay. Không biết tối nay Chu Đề đang suy nghĩ gì, rất có thể liên quan đến chuyện ba mẹ ly hôn, không biết con bé sẽ làm khó gì Đỗ Nhược Hành nữa. Mà Đỗ Nhược Hành không giỏi việc nói dối hay dụ dỗ ai đó nên thời điểm đối mặt với ánh mắt con gái tính cách này nhất định sẽ bị lộ ra.
Quả nhiên Chu Yến Cầm ngồi ở phòng khách xem TV vài chục phút đã nhìn thấy Đỗ Nhược Hành xụ mặt từ trên lầu đi xuống.
Chu Yến Cầm đem một chén bữa ăn khuya trên khay trà đem cho cô: "Nhiệt độ vừa đủ, Lưu thúc đặc biệt làm cho em đấy. Tôi lên lầu nhìn một chút."
Đỗ Nhược Hành mở to mắt nhìn Chu Yến Cầm đi ngang qua, không cần hỏi một câu đã lên lầu, một mạch quẹo phải cuối cầu thang chính là phòng con gái. Đỗ Nhược Hành đứng yên trong chốc lát, trừng mắt luôn miệng mắng Chu Yến Cầm khốn kiếp khốn kiếp.
Hơn mười phút sau, Chu Yến Cầm xuống lầu, nói với Đỗ Nhược Hành rằng Đề Đề đã ngủ. Kế tiếp chính là một hồi tẻ ngắt, hai người cùng ngồi trên ghế sofa nhưng lại cách thật xa nhau, chỉ nhìn nhau không nói gì. Chuyện hơn mười ngày trước gây gổ giống như đến bây giờ cũng chưa tiêu tán, Chu Yến Cầm không nhìn cô, cũng không nói chuyện, cuối cùng vẫn là Đỗ Nhược Hành đánh vỡ trầm mặc: "Anh cùng con gái nói gì?Anh đừng nói dối con bé nhiều quá."
"Tôi chỉ nói với con rằng cuộc đời này không có gì là hoàn mỹ." Chu Yến Cầm lơ đãng nói, "Con phải tự mình vượt qua khó khăn, sống vui vẻ thì mẹ con mới có thể sống tốt. Con phải lựa chọn thứ tốt cho cả con và mẹ."
Đỗ Nhược Hành trầm mặc. Câu trả lời của Chu Yến Cầm đúng là ngoài tầm dự đoán của cô. Cô còn tưởng rằng anh ta sẽ vẫn thuận theo chủ ý của con gái, dỗ dành con gái rằng yên tâm một ngày kia mẹ sẽ trở lại sống cùng ba con mình.
Chu Yến Cầm vẫn là không nhịn được, dời tầm mắt im lặng nhìn cô. Tinh thần Đỗ Nhược Hành có vẻ rất tốt, làn da trắng nõn nà, giống như một viên ngọc trai tỏa sáng trong nước. Có thể thấy được trong nửa tháng này cuộc sống của cô rất tốt, ít nhất không bị chứng mất ngủ quấy phá giống như mình. Chỉ vậy thôi mà Chu Yến Cầm đã không thể kìm được sự chua xót, trên thực tế, cảm giác chua xót như thế này từ sau khi ly hôn vẫn luôn quanh quẩn trong trái tim anh, chỉ là thủy chung không thể quen được.
Nhìn thấy trên người cô vẫn còn khoác chiếc áo vest nam kia, ngón tay đặt trên đầu gối của Chu Yến Cầm khẽ giật giật. Một lát sau, anh nhẹ giọng nói: "Cảm xúc của Đề Đề tối nay không được ổn định, nếu như ngày mai tỉnh dậy không thấy em, chắc chắn con bé sẽ khóc lớn. Có thể xin nghỉ mấy ngày, ở lại thành phố T với con không?"
Đỗ Nhược Hành quay mặt lại nhưng Chu Yến Cầm không nhìn cô, chỉ nhàn nhạt bổ sung: "Nếu như em cảm thấy không tiện, mấy ngày nay anh sẽ không về nhà. Hoặc là, em có thể đem con bé về thành phố S vài ngày cũng được."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook