Bóng đêm dày đặc, Vệ Ngật Chi thúc ngựa hồi phủ, vừa mới tới cửa đã thấy Mục Diêu Dung cầm đèn đứng ở cạnh cửa, dường như đã chờ rất lâu.

Ánh đèn kéo dài bóng người nàng, trong đêm tối như vậy nom thật yên bình. Nàng hành lễ với hắn, trong ánh mắt tràn ngập khao khát: “Rốt cuộc Vũ Lăng vương cũng đã về, Tương phu nhân đang chờ ngài đó.”

Vệ Ngật Chi không xuống ngựa, tầm mắt dời khỏi người nàng, ngẩng đầu nhìn về tấm biển trên phủ Đại Tư Mã, bốn chữ kia chính là trách nhiệm to lớn của hắn. Hắn chậm rãi rũ mắt xuống: “Bản vương không vào đâu, hai ngày tới phải tới Ninh Châu gấp, còn nhiều việc bận, phiền nàng chuyển lời tới gia mẫu hộ.”

Mục Diêu Dung kinh ngạc nhìn hắn, bóng lưng hắn đã theo tiếng vó ngựa cộc cộc biến mất trong màn đêm.

Một đường chạy thẳng về nhà cũ của Vệ gia, trên đường đi qua tướng phủ, hắn ghìm cương ngựa, chậm rãi đi qua cánh cổng lớn.

Những năm qua làm bạn với chinh chiến, cho rằng rốt cuộc cũng có thể tìm thấy một người nắm tay cùng bước, không chỉ là tình yêu mà còn có niềm vui và sự quan tâm, là người yêu, cũng là bạn bè, là tri kỷ. Nhưng hóa ra, chỉ là vì cảm động nhất thời mà thôi.

Không phải hai bên tình nguyện, ngay cả tư cách níu kéo cũng không có, nàng thản nhiên lui tới để mặc hắn bị vây hãm trong vũng bùn lầy.

Nhưng dù sao cũng là bản thân một mình đơn phương, đúng là hắn đã đánh giá mình quá cao.

Phù Huyền lặng lẽ đi theo sau hắn, biết bản tính hắn kín đáo, ngay cả lời an ủi cũng không dám nói ra.

Những trận mưa mùa hè dần dần rơi xuống, thời tiết ngày càng nóng bức.

Quận Cối Kê đã giành lại được, Vương Kính Chi quyết định trở về tu sửa mộ tổ, làm lễ báo cáo với tổ tiên trên trời cao có linh thiêng. Đang chuẩn bị tới chỗ Tạ Thù xin nghỉ thì nhi tử lại tới nhắc nhở hắn, hắn mới biết ngày hôm ấy mình say ngất ngây bên mộ phần đã thất lễ thế nào.

“Haizz, sao lần nào ta cũng bị mất mặt trước Thừa tướng thế nhỉ.” Hắn ngồi trên giường ôm trán thở dài.

Vương Uẩn Chi đứng bên cạnh, vẻ mặt nghiêm túc: “Hết lần này tới lần khác như vậy, trước mặt Thừa tướng, thanh danh của phụ thân đã sớm không còn.”

Vương Kính Chi bất đắc dĩ nhìn nó: “Con ngoan, không nên chế giễu phụ thân như vậy.”

Hắn lại thở dài, đứng dậy chuẩn bị rồi đi tới tướng phủ.

Vừa tới cửa tướng phủ, Tạ Thù mặc triều phục, đầu đội mũ quan đi ra nhìn thấy hắn thì mỉm cười: “Thái phó đến có việc gì thế? Đã tỉnh rượu rồi à?”

Trước giờ Vương Kính Chi là người sống theo nguyên tắc, lại bị câu nói này làm cho hơi nóng mặt: “Thừa tướng chê cười rồi, tại hạ lại mất mặt.”

Tạ Thù cười cười: “Mất mặt gì chứ, bản tướng chỉ nhìn thấy một người chồng tốt trọng tình trọng nghĩa mà thôi.” Nàng tiến lên đưa tay làm thế xin mời: “Bản tướng muốn vào cung gặp bệ hạ. Thái phó cũng đi cùng đi.”

Vương Kính Chi đáp lại, cùng nàng rời đi.

Tạ Nhiễm cũng vừa ra tới ngoài, nhìn thấy cảnh này thì hơi nhíu mày, sao gần đây Thừa tướng hay qua lại với Vương Kính Chi vậy nhỉ?

Sức khỏe Hoàng đế đã tốt lên khá nhiều, hôm nay phải xứ lý chuyện Viên quý phi bị hàm oan. Tạ Thù tiến cung chính là vì việc này, Vương Kính Chi cũng hiểu rõ nội tình, chạy đến là chuyện đương nhiên.

Thư nhận tội của mỹ nhân Thổ Dục Hồn kia vẫn còn đó, huống hồ những hành động của Trường Sa vương đến giờ đã đủ để chứng minh tất cả. Tuy rằng tình cảm giữa Hoàng đế và Hoàng hậu có sự bất hòa nhưng vẫn chưa đến mức không phân biệt phải trái, huống hồ bản tính người đó cũng không làm được chuyện hại người, ông ta hiểu rõ điều này.

Nhưng dù sao cũng là chuyện trong hậu cung, ông ta nằm lâu ngày như vây, suýt chút nữa làm hỏng chuyện lớn, Hoàng hậu thống lĩnh hậu cung, đương nhiên phải gánh trách nhiệm, một chút trừng phạt nhẹ là điều đương nhiên, nhưng lần này Viên quý phi cũng có phần trách nhiệm, coi như là không thiên vị.

Mục đích của Tạ Thù và Vương Kính Chi tới là để bảo vệ Thái tử, đối với kết quả này thì hết sức hài lòng.

Lúc xuất cung, Tạ Thù nói với Vương Kính Chi: “Lần này bệ hạ ôm bệnh, quốc gia bất an, nhưng gia đình lại hòa thuận vui vẻ.”

Vương Kính Chi gật đầu, cảm than: “Nếu có thể sớm diệt trừ Trường Sa vương, quốc gia mới có thể yên ổn, xem ra còn phải dựa vào Vũ Lăng vương.”

Tạ Thù rũ mắt nhìn xuống đất: “Bản tướng dự định phái người đi Ninh Châu, Tương phu nhân có ý định để Vũ Lăng vương sớm ngày thành gia lập thất, Đại Tấn cũng cần chú ý đề bạt tướng lĩnh, sau này mới có thể ổn định và hòa bình lâu dài.”

Vương Kính Chi hơi kinh ngạc, trong triều có lời đồn Thừa tướng và Vũ Lăng vương có quan hệ mập mờ, hắn cũng từng nghe qua, nhưng hôm nay xem ra không hẳn đã là thật.

Đang nói thì từ xa có xe ngựa chạy tới, dừng lại ở gần đó. Hai người giương mắt nhìn theo, Vệ Ngật Chi triều phục chỉn chu, dùng kim quan vấn tóc, chậm rãi bước xuống xe.

Nhìn thấy hai người, hắn ngừng lại một lát rồi mới tiếp tục rảo bước, vạt áo bay phất phới theo làn gió, chậm rãi thong dong, nhưng vẫn toát ra phong thái tuấn tú cùng với gương mặt đẹp như châu ngọc. Vũ Lăng vương đến trước mặt, chào hỏi từng người.

“Chào Tạ tướng.”

“Chào Vũ Lăng vương.”

Đôi mắt đen sâu lắng nhưng mơ hồ ẩn chứa ý cười, như là lần đầu tiên gặp gỡ.

Mãi đến khi lướt qua người, nụ cười trên mặt Vệ Ngật Chi mới thu lại, tiến vào cửa cung lại quay đầu nhìn lại một lần, Tạ Thù nhàn nhã tự nhiên, vẫn trò chuyện vui vẻ với Vương Kính Chi, giống như khi nãy chưa từng gặp hắn.

Vương Kính Chi đứng ở bên cạnh xe, thở dài: “Vũ Lăng vương đẹp như vậy, cả triều chỉ có mỗi Thừa tướng mới có thể sánh ngang với ngài ấy.”

Tạ Thù khẽ mỉm cười, nhấc vạt áo leo lên xe ngựa.

Nhân vật như thế càng phải sánh đôi cùng với mỹ nhân đệ nhất thiên hạ.

Trở về phủ, khoái mã đã đưa về tin tức Trường Sa vương. Binh mã của hắn đi đường vòng theo đường thủy, đổ bộ ở quận Tấn Hưng, quả nhiên là muốn tới Ninh Châu.

Vệ Ngật Chi phái quân đuổi theo, liên tiếp quấy rầy, ra sức làm giảm tốc độ của Trường Sa vương nhưng xem ra không hiệu quả lắm. Tư Mã Thích cũng không trúng kế, tình nguyện tổn hại binh lực nhưng kiên quyết không giảm tốc độ.

Tạ Thù lâp tức muốn sai Dương Kiệu mang quân tới Ninh Châu trợ giúp thì đúng lúc đó Mộc Bạch dẫn Phù Huyền đi vào thư phòng.

“Bẩm Thừa tướng, quận vương nhà ta đã tới Ninh Châu, lệnh cho thuộc hạ tới đây bẩm báo.”

Tạ Thù bất ngờ ngẩng đầu lên: “Không phải khai nãy bản tướng mới gặp ngài ấy ngoài cửa cung hay sao?”

“Vừa nãy quận vương vào cung là để xin chỉ thị của bệ hạ, sau khi xuất cung liền trực tiếp ra khỏi thành.”

Mệnh lệnh Tạ Thù mới viết được một nửa, đặt bút xuống, mím môi không nói.

Dù sao chiến sự cũng sẽ có lúc kết thúc, bây giờ có thể trốn, nhưng không trốn được cả đời.

Đi tới Ninh Châu, đường xá xa xôi, nghe nói Mộ Dung Triều đã phái binh đi đón Tư Mã Thích, Vệ Ngật Chi cố gắng càng nhanh càng tốt, ngày đêm không nghỉ.

Trương Triệu và Tuân Trác đều canh chừng quân đội của Trường Sa vương chặt chẽ, mấy lần phái binh tập kích phía sau Mộ Dung Triều, ngăn cản bọn họ hội hợp, truy kích quân đội của Trường Sa vương không ngừng. Nhưng hiện giờ Tư Mã Thích đang trong tình thế sống còn, đám binh lính thủ hạ càng thêm ngoan cường, rốt cuộc binh mã hai bên cũng tập trung một chỗ.

Vì để tránh bị thế tấn công đồng loạt cả trước lẫn sau, liên quân kia dời về hướng bắc, chiếm cứ phía bắc Ninh Châu, dựa vào Thổ Dục Hồn phía sau, cùng đối lập với quân Tấn.

Lần này Tư Mã Thích đã chính thức từ nổi loạn biến thành phản quốc, bách tính phri nhổ, ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng coi thường hắn.

Vệ Ngật Chi đến Ninh Châu, không hề nghỉ ngơi mà tự mình cưỡi ngựa dò xét. Binh mã của Tư Mã Thích hơn ba mươi vạn, di chuyển tới Ninh Châu cũng cùn có hai mươi mấy vạn, công thêm binh mã của Mộ Dung Triều, không thể xem thường.

Hắn trở lại doanh trại, ngồi trong lều suy nghĩ hồi lâu, gọi Trương Triệu tới, trước hết lệnh cho hắn phái thám tử xâm nhập Thổ Dục Hồn tìm hiểu tình trong nước, xem ý quốc chủ Thổ Dục Hồn thế nào. Hiện giờ Mộ Dung Triều xuất binh không nhiều, có thể quốc chủ chỉ có ý thăm dò, cũng không muốn tùy tiện trở mặt.

Trương Triệu lĩnh mệnh đi làm, lúc này hắn mới có thời gian nghỉ ngơi.

Binh sĩ bê nước nóng vào, hắn rửa mặt rồi đi ra ngoài trướng. Lúc này ở Ninh Châu đang vào mùa mưa, còn có chút cảm giác mát mẻ, không giống với Kiến Khang đang giữa mùa hè nóng bức.

Khí trời như thế, lại đối mặt với một đối thủ xảo quyệt đến vậy, cũng không dễ đánh chút nào.

Phù Huyền tới chậm hơn hắn một bước, mới từ Kiến Khang tới, cả người ướt đẫm nước mưa: “Quận vương đi vội quá, phu nhân lại không vui, gọi thuộc hạ tới nhắn ngài nên thường xuyên gửi thư nhà, tránh để bà và Mục cô nương lo lắng.”

“Biết rồi, Thừa tướng có nói gì không?”

Phù Huyền lúng túng: “Không, không có.”

Vệ Ngật Chi gật gật đầu, rũ mắt xuống, xoay người đi vào trong lều, một lát sau lại nhìn về phía địa độ, sắc mặt đã khôi phục sự chăm chú ban đầu.

Dù sao hắn vẫn là tướng lĩnh chỉ huy thiên quân vạn mã.

Thám tử phái đi Thổ Dục Hồn còn chưa gửi tin về thì ở biên giới quân Tấn đã phát hiện vài người Thổ Dục Hồn mặc trang phục người Hán, vì nghi có mật thám hiềm nghi nên áp giải bọn họ về doanh trại.

Vệ Ngật Chi nghe vậy, tự mình đến chỗ bọn họ, phát hiện một người trong đó vô cùng quen mặt, đến gần nhìn xem mới nhận ra đó là Sở Liên.

“Chuyện gì thế này? Sao đột nhiên ngươi chạy tới nơi này làm gì?”

Sở Liên đã ra sức ngụy trang, mặt mày bám đầy bụi đát, nhìn vô cùng nhếch nhác: “Bẩm Vũ Lăng vương, thời gian trước, Thừa tướng phát hịch trách mắng Mộ Dung Triều xuất quân không có lý do chính đáng, hắn lòng dạ nhỏ nhen, vì thế càng có ý đoạn tuyệt hẳn với nước Tấn, ngay cả những nhạc sư nước Tấn chúng ta cũng muốn giết. Quốc chủ Thổ Dục Hồn không đồng ý nên đám tiểu nhân mới có thể giữ được tính mạng nhưng mọi người đều vô cùng sợ hãi, cuối cùng vẫn quyết định âm thầm bỏ trốn, tiếc rằng có mấy người không thể chạy thoát.”

Vệ Ngật Chi hiểu ra, ngẫm nghĩ lại thêm sầu lo: “Xem ra, tộc Thổ Dục Hồn muốn cắt đứt quan hệ với đại Tấn ta rồi.”

Sở Liên gật đầu tán thành: “Tất cả đường vào Thổ Dục Hồn đều đã đóng chặt, hiển nhiên là để phòng thủ. Mộ Dung Triều và Trường Sa vương hội họp xong lui về cố thủ thì tình hình hỗn loạn, đám tiểu nhân mới chạy ra, còn có mấy người bị thương.”

Vệ Ngật Chi nghe xong, lập tức sai người cởi trói, lại đưa những người bị thương tới chỗ quân y trị liệu.

Còn chưa xử lý xong, bỗng nhiên có binh sĩ vội vàng đi vào bẩm báo nói có quân địch tấn công.

Vệ Ngật Chi vốn tưởng Tư Mã Thích đã người kiệt sức, ngựa hết hơi nên sẽ nghỉ ngơi một thời gian, không ngờ ông ta lại hành động nhanh như vậy. Hắn lập tức hạ lệnh cho Tuân Trác dẫn binh đi nghênh địch, bên chỗ Sở Liên còn chưa kịp sắp xếp, liền trực tiếp nói: “Ngươi tạm thời cứ đợi bản vương ở trong lều.” Nói xong mặc giáp ra trận.

Sở Liên thấy hắn đối xử trọng thị với mình như vậy, những nghi ngờ trước kia đã phai nhạt đi nhiều.

Vũ Lăng vương có lẽ là người tốt.

Trong thành Kiến Khang, thời tiết vô cùng oi bức, tiếng ve kêu ồn ào ing tai nhức óc.

Tạ Nhiễm đến tìm Tạ Thù, thấy nàng đang ngồi trong nhà thủy tạ nuôi cá, mặc y phục trắng, búi tóc cài ngọc thạch, dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng lấp lánh nhưng không thể nào sánh được với gò má trắng mịn của nàng. Nàng rũ mắt, rèm mi dài khẽ nhúc nhích, đôi môi nhếch lên, một tay cầm hộp đồ, một tay viên thức ăn cho cá, động tác lặp đi lặp lại đơn điệu.

Đây không phải là lần đầu tiên Tạ Nhiễm trông thấy Tạ Thù, trước kia cũng cảm thấy nàng dung mạo hơn người nhưng chưa từng thấy vẻ mặt này của nàng, trong nháy mắt bị gương mặt của nàng mê hoặc.

Hắn xiết chặt bàn tay, mím môi đi vào nhà thủy tạ: “Nghe nói Thừa tướng đã giao liên minh binh mã của thế gia cho Tạ Vận rồi?”

Tạ Thù ngồi thẳng người: “Hừm, tuy Trường Sa vương trốn về Ninh Châu, nhưng một ngày chưa trừ khử được ông ta, thì nguồn binh lực này cần phải dùng để trấn thủ Kiến Khang, tránh cho có kẻ nhân cơ hội này lại sinh sự.”

Tạ Nhiễm quan sát vẻ mặt nàng. “Hôm nay ta đến, là có chuyện muốn nói với Thừa tướng.”

“Ngươi nói đi.”

“Thừa tướng qua lại với Vũ Lăng vương, ta có thể hiểu được, dù sao hắn cũng nắm trọng binh trong tay. Thứ Tạ gia thiếu nhất chính là binh quyền nhưng cũng không nhất thiết phải qua lại với Vương Thái phó chứ?”

Tạ Thù giương mắt nhìn hắn, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là buồn cười, hóa ra hắn luôn giám sát quan hệ giữa nàng và Vệ Ngật Chi, chẳng trách không đồng chí cho nàng và Vương Kính Chi giao hảo, không có lợi cho mưu đồ.

“Ngươi nghĩ đi đâu vậy, trước kia ta và Vương Kính Chi từng âm thầm liên thủ, chẳng qua gần đây mới hay qua lại một chút thôi.”

Tạ Nhiễm nhìn những ánh nắng vàng phản chiếu dưới mặt nước, âu sầu nói: “Chung quy Thừa tướng vẫn không tin tưởng ta, rất nhiều chuyện đều không báo cho ta biết.”

Tạ Thù càng cảm thấy buồn cười, đúng lúc đó Mộc Bạch vội vã vào nhà thủy tạ, đưa thư tới: “Công tử, chiến báo Ninh Châu.”

Tạ Thù thả hộp thức ăn cho cá xuống, nhận lấy mở ra, vừa nhìn xong thì căm hận mắng: “Đúng là đồ nhân lúc cháy nhà thừa cơ hôi của!”

Tạ Nhiễm quay đầu: “Sao vậy?”

“Ninh Châu đã khai chiến, nước Tần lại tập kết trọng binh tấn công biên giới.”

“Thì ra là vậy.” Tạ Nhiễm cầm hộp thức ăn lên, thay nàng cho cá ăn, không biết là vô tình hay cố ý mà nói: “Ba bên áp sát, không biết lần này Vũ Lăng vương có ngăn cản nổi không.”

Bức thư trong tay bị Tạ Thù vò nát

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương