Quân đội của Trường Sa vương vẫn chưa đi xa khỏi quận Trường Sa mà Vệ Ngật Chi thì đã đến quận Giang Châu. Vì Tạ Thù đã sớm viết thư cho hắn, nên hắn đã lặng lẽ hành quân trở về.

Vệ Ngật Chi chuẩn bị năm mươi ngàn binh mã ở quận Vũ Lăng, chia làm ba hướng tiến về Kiến Khang, hắn là nhánh xuất phát đầu tiên. Mà Trường Sa vương lại quan tâm tới nhánh cuối cùng, vì lẽ đó còn tưởng rằng hắn đi sau mình, trên thực tế hắn đã sắp đến Kiến Khang.

Hắn cũng không cố gắng về càng sớm càng tốt, mà lại đóng trại ở Giang Châu, sau đó hạ lệnh từ quân doanh Từ Châu điều mười vạn binh mã bảo vệ quanh biên giới đô thành, lúc cần có thể trong ứng ngoài hợp.

Tư Mã Đình cũng đã sớm gửi thư cho Vệ Ngật Chi, nhưng nếu tính thời gian thì không thể nhanh như vậy được, vì thế khi biết tin thì rất ngạc nhiên.

Cuộc đời Vệ Ngật Chi trải qua bao thăng trầm, lúc nhỏ đã sớm nhập quân doanh, dần dưỡng thành tính cách trầm ổn. Viên quý phi vẫn nói tính cách hắn dễ kích động, thường dặn hắn phải chịu khó học hỏi Vệ Ngật Chi. Bây giờ nhớ lại những câu nói ấy, hắn vừa thấy xấu hổ vừa thấy chua xót, rốt cuộc cũng chủ động kiềm chế cảm xúc, thả Tạ Thù ra, quyết định tự mình đi gặp Vệ Ngật Chi.

Tạ Thù và Vương Kính Chi đều thở phào nhẹ nhõm, lệnh cho binh mã phe mình lui về cung thành, hai bên lại trở về tình trạng giằng co.

Khi về, Vương Kính Chi lại đi cùng xe với Tạ Thù, rầu rĩ nói: “Vũ Lăng vương trở về đương nhiên là vì giúp Cửu hoàng tử, binh mã của hắn lớn mạnh, đối phó xong Trường Sa vương, người kế tiếp chính là Thái tử.”

Tạ Thù phe phẩy cây quạt, không nói lời nào.

Quân doanh của Vệ Ngật Chi dừng tại nơi hoang dã, buổi tối yên bình, gió xuân cuốn theo mùi hương hoa mới nở len vào trong lều. Hắp chắp tay đứng ở bên trong, nhìn bản đồ Giang Châu, lặng lẽ tính toán kế hoạch.

Vùng này là nơi dân chúng sinh sống, nếu khai chiến sẽ rất bất lợi.

Tốt nhất vẫn nên dùng cách không đánh mà vẫn có thể thắng thì hơn.

Tư Mã Đình nhanh chân đi vào, còn chưa nói lời nào thì Vệ Ngật Chi cũng không quay đầu lại đã nói: “Điện hạ lại kích động nữa rồi.”

Mắt hắn đỏ hoe: “Trọng Khanh ca ca nói nhẹ nhàng quá, phụ hoàng nằm trên giường bệnh không rõ sống chết, mẫu phi bị nhốt chốn thâm cung, từ nhỏ ta đã được bọn họ nâng niu trong tay, sao có thể ngồi yên không bận tâm cho được?”

Vệ Ngật Chi xoay người, giơ tay mời hắn ngồi xuống.

“Suy nghĩ của điện hạ không sai, nhưng sẽ dễ khiến người ta lợi dụng, ngài và Thái tử giương cung bạt kiếm, người được lợi nhất vẫn là Trường Sa vương.”

Tư Mã Đình hừ lạnh: “Ta biết hoàng thúc không có ý tốt, cho nên mới sốt ruột mời Trọng Khanh ca ca trở về.”

“Vậy thì tốt, bản vương còn tưởng rằng điện hạ vì mình mới viết thư, nếu đã vì giang sơn xã tắc như thế thì mới không uổng phí kỳ vọng của bệ hạ dành cho ngài.” Vệ Ngật Chi cười cười. “Cũng nhờ có tín hàm của đệ hạ, bằng không, gia mẫu vẫn cương quyết không chịu thả bản vương về.”

Hắn gọi Phù Huyền tới dặn dò vài câu, rồi nói với Tư Mã Đình: “Tạm thời điện hạ ở lại phủ Đại Tư Mã đi, ngày nào cũng canh giữ ngoài thành không thích hợp đâu, Thái hậu và quý phi sẽ không yên lòng.”

Trước giờ Tư Mã Đình đều nghe lời hắn, lại cho rằng hết thảy đã có hắn sắp xếp, vì thế ngoan ngoãn gật đầu.

Lẽ ra Tạ Thù cũng sẽ nhanh chóng đến gặp Vệ Ngật Chi, nhưng lại đột nhiên xảy ra chuyện.

Quân vương Mộ Dung Triều của Thổ Dục Hồn đột nhiên lại điều quân xâm chiếm Ninh Châu, cướp đốt giết hiếp, phá vỡ thế hòa bình mấy năm qua.

Bây giờ trong triều hỗn loạn tưng bừng, hai vị hoàng tử giằng co lẫn nhau, một hoàng thúc nhìn chằm chằm giang sơn, lại có họa ngoại xâm, tất cả đều dồn hết lên vị hoàng đế nắm giữ quyền lực đang nằm trên giường bệnh.

Tạ Thù rầu rĩ ngồi trong thư phòng vẽ vài con rùa, cuối cùng quyết định gọi cơ sở ngầm trong cung thăm dò động tĩnh của Hoàng đế.

Nghe nói gần đây thỉnh thoảng Hoàng đế có tỉnh lại, nàng muốn chân chính trở về làm gian thần.

Liên tiếp ba ngày, cuối cùng cũng coi như thu được tin Hoàng đế tỉnh lại. Tạ Thù lập tức vào cung, vì bệnh tình của Hoàng đế lúc tốt lúc kém, ngay cả triều phục nàng cũng không kịp thay.

Các cổng thành đều đã đổ hết, Tạ Thù dẫn theo Hoàn Bồi Thánh, Tạ Nhiễm, Tạ Nguyên và đám thân tín vội vã vào cung, xông thẳng vào tẩm cung Hoàng đế.

Tường công công từ xa trông thấy một đám người xông tới nơi này cảm thấy không ổn, muốn đi báo cho Thái hậu biết, Mộc Bạch đã tiến tới khống chế ông ta.

Lúc này ngự y đang cho Hoàng đế dùng thuốc, nhìn thấy Thừa tướng dẫn nhiều người như thế đi vào, không hiểu gì hết, nhưng tiếc rằng ông ta còn chưa kịp nắm bắt tình hình đã bị xách ra cửa điện.

“Vi thần tham kiến bệ hạ.”

Mọi người cùng nhau chào hỏi, tinh thần Hoàng đế mệt mỏi, yếu ớt tựa vào thành giường: “Đêm khuya Thừa tướng vào cung, chẳng hay có chuyện gì quan trọng?”

“Vi thần đến xin bệ hạ thực hiện lời hứa, xin bệ hạ hãy để vi thần phục hồi chức Lục thượng thư sự đi ạ.”

Hoàng đế trợn mắt: “Ngươi muốn bức cung hay sao?”

Nét mặt Tạ Thù tươi như hoa: “Bệ hạ nói quá lời, không phải chính miệng ngài đã hứa chờ đến khi Thái tử điện hạ thành hôn xong sẽ để vi thần phục hồi nguyên chức hay sao?”

Hoàng đế giận đến tái mặt, giơ tay che ngực ho một hồi.

Tạ Thù ra vẻ kính cẩn: “Xin bệ hạ chớ tức giận, trong thời gian ngài mê man, Hoàng hậu, Thái tử và Viên quý phi đều bị hàm oan, Cửu điện hạ bị xui khiến đã quay ra đấu đá với Thái tử, Trường Sa vương lại khởi binh xúi giục, tộc Thổ Dục Hồn tấn công Ninh Châu, tình hình Đại Tấn lúc này là loạn trong giặc ngoài. Vì lẽ đó, kính xin bệ hạ thông cảm cho nỗi lòng trung tâm vì nước của vi thần.”

Hoàng đế hoảng hốt: “Sao không ai nói cho trẫm biết những việc này?”

“Bệ hạ cần phải tĩnh dưỡng, không thể bị kích thích, vi thần nói cho ngài biết cũng là hoàn toàn bất đắc dĩ.” Tạ Thù hơi giơ tay: “Xin bệ hạ ban cho vi thần ấn thụ Lục thượng thư sự.”

Tất cả các quan lại ở đây đều quỳ xuống vái lạy: “Xin bệ hạ lấy đại cục làm trọng.”

“Ngươi…” Bệ hạ tức giận chỉ vào Tạ Thù, giận đến mức không nói nên lời.

Tạ Thù bình tĩnh nhìn ông ta: “Quân vô hí ngôn.”

Hoàng đế bị nghẹn một thoáng, dần dần trấn tĩnh lại. Thứ Tạ Thù muốn chỉ là quyền lực, sẽ không bán nước, mà ông ta đã hứa, giờ đúng là đuối lý. Huống hồ trong tình thế này, ông ta không thích hợp nắm giữ quyền lực.

“Hừ, Tạ tướng đúng là càng ngày càng có phong độ của lão Thừa tướng rồi đấy.” Hoàng đế châm chọc một câu, cất cao giọng nói: “Người đâu, lấy ấn Lục thượng thư sự ra đây.”

Tường công công dưới sự giám sát của Mộc Bạch đi lấy ấn thụ ở gần đó, Hoàng đế đã lại mệt mỏi.

“Bệ hạ anh minh, xin bệ hạ hãy bảo trọng long thể.”

Hoàng đế trơ mắt nhìn đoàn người lui ra ngoài, sau đó nôn khan một tiếng rồi hôn mê bất tỉnh.

Tạ Thù ra tới cửa điện, nói với ngự y: “Hình như bệ hạ khổng ổn rồi, ngài vào xem sao đi.”

Ngự y tái mặt, vội vã xông vào cứu Hoàng đế.

Trên đường hồi phủ, Tạ Thù cười nói: “Lần này có thực quyền, Trường Sa vương nói muốn thanh lọc quan thâm còn có vẻ giống hơn rồi đấy.”

Sáng hôm sau, Tạ Thù tới Giang Châu gặp Vệ Ngật Chi, vì khoảng cách khá gần, nên nàng cũng không thông báo trước cho hắn biết.

Đến quân doanh đã là sau giờ ngọ, quân doanh kỷ luật nghiêm minh, vô cùng yên tĩnh.

Tất cả hộ vệ tướng phủ đều phải chờ ở bên ngoài doanh trại, Tạ Thù dẫn theo Mộc Bạch đi theo binh lính dẫn đường vào lều lớn.

Nàng dùng kim quan vấn tóc, trường bào xanh ngọc, tướng mạo đẹp đẽ, môi đỏ răng trắng, đi thẳng một đường mà khiến binh lính ngoái đầu nhìn theo không ngớt.

“Lần đầu tiên trông thấy một người đẹp trai không kém Vũ Lăng vương của chúng ta.”

“Đúng thế, nếu một cô gái có sắc đẹp như thế cũng là mỹ mạo hơn người, nhưng vẫn không sánh được với con gái nhà họ Mục.”

Vệ Ngật Chi ngồi sau án vẽ thứ gì đó, nét bút uốn lượn như múa.

Tạ Thù lặng lẽ tiếp cận, đang định vỗ vai cho hắn giật mình, đã nghe thấy hắn thản nhiên nói: “Gì vậy, định dọa ta sợ hay sao?”

“Hứ, đám người các ngươi luyện võ cả ngày như thế còn gì lạc thú nữa cơ chứ?”

Vệ Ngật Chi hạ bút, ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt tràn ngập ý cười, trong càng thêm đẹp chói lọi: “Sao bỗng nhiên lại đến đây?”

Tạ Thù ngồi xuống, chỉnh lại vạt áo: “Chuyện tộc Thổ Dục Hồn tấn công, chàng thấy thế nào?”

Vệ Ngật Chi ra vẻ thất vọng: “Hóa ra là vì chuyện này à?”

“Đối đầu với kẻ địch mạnh, chàng vẫn còn tâm trạng đùa giỡn à?”

Vệ Ngật Chi đưa bức tranh vừa vẽ cho nàng xem: “Đều đã chuẩn bị xong, Mục Xung dẫn binh đi ứng chiến, các tướng lĩnh thiện chiến của ta như Trương Triệu và Tuân Trác cũng đều ở đó, tạm thời có thể ngăn chặn quân địch, việc cấp bách bây giờ là phải giải quyết chuyện nơi này cho xong đã.”

Tạ Thù gật đầu: “Trường Sa vương đúng là chẳng khiến người ta yên tâm được, muốn phản lúc nào chẳng được, cứ nhè lúc này ra mà làm phản.” Nói xong, nàng bỗng sững người lại: “Sao có thể trùng hợp như thế được?”

“Ta cũng cảm thấy rất trùng hợp. Nàng còn nhớ lần trước Mộ Dung Triều đi sứ Đại Tấn không, hắn nói đi qua quận Tấn Hưng bị quân Tấn phục khích, còn nói có giữ tù binh quân Tấn và vũ khí làm chứng cứ. Lúc đó ta có nói, một nửa binh mã của quận Tấn Hưng thuộc về Trường Sa vương, một nửa là của ta, hắn vẫn vô cùng trấn tĩnh, không hề e sợ bị tra ra sự thật.”

“Ý chàng muốn nói, hắn sớm cấu kết với Trường Sa vương rồi ư?” Tạ Thù nghĩ tới một chuyện. “Nội ứng trong cung của Trường Sa vương là một cô gái người Thổ Dục Hồn, cực kỳ trung thành, có trách nhiệm gây xích mích giữa Cửu hoàng tử và Thái tử, hóa ra, người nàng ta trung thành lại là Mộ Dung Triều.”

“Chẳng trách nói phản liền phản, hóa ra đã chuẩn bị từ lâu rồi.” Vệ Ngật Chi nhìn Tạ Thù. “Nàng có tính toán gì không?”

Tạ Thù đang định trả lời, thì bên ngoài truyền vào một giọng nói quen thuộc.

“Quấy rầy Vũ Lăng vương, ta đưa thuốc tới rồi.”

Nàng ngước đầu nhìn, một thiếu nữ thướt tha bưng khay bước vào, váy ngắn thêu hoa, trâm ngọc lộng lẫy, mày xanh thanh tú, má ửng ráng hồng.

Quả nhiên là Mục Diêu Dung.

Vốn không ngờ trong lều còn có người khác, Mục Diêu Dung ngẩng đầu nhìn thấy Tạ Thù, suýt nữa làm đổ bát thuốc.

“Sao ngươi lại ở đây?” Nói xong mới ý thức bản thân đã thất lễ, lại miễn cưỡng hành lễ: “Tham kiến Thừa tướng.”

Tạ Thù nhìn thoáng qua Vệ Ngật Chi: “Thảo nào đã lâu không gặp, thấy khí sắc của Vũ Lăng vương tốt lên nhiều lắm, hóa ra mỗi ngày đều uống thuốc bổ.”

Vệ Ngật Chi nháy mắt với Mục Diêu Dung, ý bảo nàng lui ra ngoài. Nhưng Mục Diêu Dung vừa thấy Tạ Thù thì cả người xù lên như con nhím, hận không thể xông lên kéo hai người cách xa hai ba trượng mới cam tâm, vì thế không những không đi mà còn bưng thuốc tới đặt trước án.

“Vũ Lăng vương uống nhanh đi, để nguội sẽ không dễ uống đâu.” Nói xong còn cười khanh khách nhìn Tạ Thù: “Thừa tướng cũng muốn uống một bát chứ?”

Tạ Thù cười tủm tỉm: “Bản tướng không cần, nhưng Vũ Lăng vương lại rất thích, ngươi vẫn nên để dành cho hắn thì tốt hơn.”

Vệ Ngật Chi bóp trán, đành phải trực tiếp mở miệng: “Diêu Dung, nàng đi ra ngoài đi, bản vương còn có việc muốn bàn luận với Tạ tướng.”

Mục Diêu Dung liếc mắt nhìn Tạ Thù, miễn cưỡng ra ngoài.

Tạ Thù thấy Vệ Ngật Chi xưng hô thân thiết với nàng kia, cười nói: “ Trọng Khanh về Vũ Lăng không lâu, lúc về lại có thêm một người thân thiết quá nhỉ.”

Vệ Ngật Chi thở dài: “Đừng nói nữa, nàng đi theo từ Ninh Châu đến Kiến Khang thăm người thân, đi qua Vũ Lăng, tới phủ nhà ta bái phỏng, gia mẫu vì mối quan hệ sâu xa giữa ta và nhà họ Mục nên mới giữ nàng ấy ở lại ít lâu, sau nghe nói nàng muốn đến Kiến Khang nên mới để nàng ta cùng đi với ta.”

Tạ Thù cười cợt: “Rất tốt, đi chung đường tịch mịch, có một mỹ nhân như hoa ở bên, mới có thú tiêu khiển.”

Vệ Ngật Chi bỗng nhiên nhìn nàng chằm chằm, cười như có như không.

Tạ Thù nhìn hắn: “Bản tướng định khuyên nhủ Thái tử và Cửu hoàng tử vứt bỏ hiềm khích, cùng nhau nghị hòa với Trường Sa vương, ổn định thế cục xong, xuất binh đánh lui Thổ Dục Hồn. Vũ Lăng vương thấy thế nào?”

Vệ Ngật Chi đành kìm nén cảm xúc, vừa định trả lời thì Mục Diêu Dung vừa đi đã quay lại.

“Vừa rồi quên không hỏi Vũ Lăng vương, buổi tối ngài muốn ăn gì?”

Vệ Ngật Chi bất đắc dĩ nói: “Những chuyện này đều có đầu bếp sắp xếp rồi, nàng không cần tự tay làm.”

Mục Diêu Dung còn định nói gì nữa, hắn khoát tay, ý bảo nàng đi ra ngoài.

Tạ Thù hơi nhếch môi.

Vệ Ngật Chi nói tiếp: “Biện pháp nàng vừa nói đúng là rất ổn thỏa, nhưng ta lo Trường Sa vương không chịu hòa đàm với hai vị hoàng tử, mà Cửu hoàng tử còn chưa trưởng thành….”

Mục Diêu Dung lại đi vào: “Thừa tướng định ở lại đây bao lâu? Có muốn nếm thử tay nghề của Diêu Dung hay không?”

Vệ Ngật Chi dở khóc dở cười.

Tạ Thù hùa theo nàng ta, cười ngọt ngào: “Điều đó là đương nhiên, nếu Mục cô nương đã tích cực như vậy, chi bằng đến phủ của bản tướng chơi vài ngày, bản tướng cũng sẽ có lộc ăn nhiều hơn.”

Mục Diêu Dung sửng sốt: “Hả? Không, không, không, đa tạ Thừa tướng, ta không đi đâu.”

“Sao lại thế, không phải vừa rồi mới nói rất tốt sao?” Tạ Thù gọi Mộc Bạch vào phân phó: “Đi giúp Mục cô nương thu dọn đồ đạc, đưa nàng về tướng phủ đi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương