Chuyện của Tạ Minh Hạ đến phút chót vẫn có sự cố. Ông ta quả nhiên là con cáo già, chứng cứ đặt trong Túy Mã các là giả.

Tạ Nguyên đang định dựa vào thứ này để bắt giữ Tạ Minh Chương, không ngờ tình hình có biến đổi, vội vã tới chỗ Tạ Thù bàn bạc.

“Thật gian xảo, ông ta đã sớm đề phòng bị chúng ta lợi dụng rồi.”

Tạ Nguyên hỏi: “Vậy có cần hạ quan tiếp tục tra hỏi Tạ Minh Hạ nữa không?”

Tạ Thù lắc đầu: “Dù sao cũng là trưởng bối trong tộc, lại đã có tuổi rồi, truyền ra ngoài cũng không hay ho gì, hơn nữa với bản lĩnh của ông ta, ngươi cũng không thể tra ra điều gì. Vẫn nên ra tay từ chỗ Tạ Tuấn được rồi, việc này cứ để đường thúc của ta làm, hắn rất có kinh nghiệm trong việc ép cung.”

Lúc Tạ Nhiễm nhận được thông báo từ Mộc Bạch thì đang ở trong Lưu Vân hiên cho cá ăn, ăn vận giản dị ngồi xổm bên cạnh hồ, nhìn rất nho nhã yếu ớt.

“Thừa tướng đúng là đã làm khó ta, ta là người hiền lành lương thiện như vậy, sao lần nào cũng bị sắp xếp đi ép cung thế? Nhớ lần đầu khi tra hỏi Nhạc Am, đến cuối cùng ta vẫn không ra tay được kìa.”

Mộc Bạch nghe thấy vậy, trong đầu nhớ đến hành động của hắn lúc đó, lặng lẽ giả ngu nhìn chằm chằm cá trong hồ.

Kiến Khang rét đậm, tuyết rơi dày đặc.

Tạ Thù khoác áo choàng đứng trong đình viện, nhìn đám họ hàng xa vừa đi nhậm chức tới đây chào hỏi, nhớ tới cảnh tộc nhân quỳ xuống trong ngày đầu tiên nàng ngồi vào vị trí Thừa tướng, dường như chỉ là một giấc mộng.

Mộc Bạch cầm bản tộc quy mới do nàng đề ra, đọc lần lượt: “Sau này, khi lựa chọn nhân tài trong tộc, bất kể huyết thống thân sơ, tất cả mọi người đều có thể tự tiến cử là có công, tiến cử người khác cũng có công. Kỵ ngờ vực tranh đấu, kỵ bắt nạt người trong tộc. Trước biết tự rèn luyện lễ nghĩa hầu hạ quân vương, sau biết chăm sóc dạy bảo hậu thế…”

Tạ Thù thấy khí trời lạnh giá, ngắn gọn tổng kết lại: “Đoạn đường chư vị phải đi còn rất dài, vì xuất thân của các vị, trên con đường làm quan sau này sẽ phải chịu rất nhiều sự xa lánh, chèn ép, nhưng chỉ cần chúng ta đồng lòng, nhà họ Tạ chắc chắn có thể đứng vững giữa chốn này.”

Mọi người đều dạ một tiếng.

Đám người đó đi rồi, Tạ Thù dặn dò Mộc Bạch: “Đi đốc thúc bọn họ làm việc đi, nhanh chóng bán hết tài sản của Tạ Minh Hạ lấy tiền về bù đắp quân lương của quân doanh Từ Châu.”

“Công tử sợ Vũ Lăng vương giục sao?”

“Thiếu nợ của hắn nhiều như vậy còn chưa trả, đây là chuyện duy nhất có thể làm tốt, ta không hi vọng sau này phải dùng lợi ích của gia tộc để trả nợ.”

Mộc Bạch nhỏ giọng thì thầm: “Nhưng Vũ Lăng vương cam tâm tình nguyện, không phải hắn có âm mưu đó sao?”

Tạ Thù lườm hắn: “Đừng nói lung tung.”

Chớp mắt đã đến cuối năm, Hoàng đế lại mở yến tiệc thiết đãi quần thần, cả Hoàng hậu và Thái hậu cũng tới.

Đèn đuốc sáng bừng, ăn uống linh đình. Trên yến hội không nói chuyện chính sự, chỉ khen Hoàng đế anh minh thần võ, quốc gia thịnh thế thanh bình, ngươi tới ta đi, cungjc hén cạn ly, nói cười không ngừng.

Sau cơn bạo bệnh, Thái hậu càng thêm chăm chút tình thân, điều khiến bà bận tâm nhất hiện giờ chính là chuyện của con cháu. Hôm nay bà đã nhận lời cầu xin của Hoàng hầu, nên làm chủ cho việc thành thân của Thái tử, rượu quá ba tuần, bà liền chủ động đề xuất việc này với Hoàng đế.

Hoàng đế hơi nghiêng người hỏi: “Mẫu hậu cảm thấy con gái nhà ai tốt nhất?”

“Bệ hạ có điều không biết, Thái tử đã chung tình với bào muội của Vương Thái phó, Vương Lạc Tú từ lâu rồi.”

Gia phong nhà họ Vương vô cùng nghiêm khắc, với tiếng tăm của Vương Lạc Tú, quả đúng là lựa chọn tốt. Hoàng đế quay đầu nhìn về phía Vương Kính Chi, giống như đùa giỡn nói: “Không biết Thái phó có vừa mắt đứa con trai này của trẫm không?”

Vương Kính Chi vội vàng đứng dậy hành lễ: “Bệ hạ nói quá lời, Thái tử điện hạ nhân đức đôn hậu, xá muội có được mối lương duyên này, chính là phúc phận của nàng.”

Hoàng đế cười cười hai tiếng, việc này cứ như thế được quyết định.

Rõ ràng sớm biết kết quả này, nhớ tới cảnh gặp Vương Lạc Tú trong biệt viện của nhà họ Vương đêm đó, Tạ Thù vẫn có chút thẫn thờ.

Cũng may tính tình Thái tử hiền lành, cũng coi như là một mối duyên tốt đi.

Lúc xuất cung, Vệ Ngật Chi đi phía sau nàng, đến chỗ không người liền đi lên sánh bước: “Sao hôm nay nhìn nàng có vẻ không vui thế?”

Tạ Thù nói dối trôi chảy: “Tiếc thay huynh thôi, người mà huynh định cầu thân giờ đã bị Thái tử cướp mất, chắc giờ có nhiều người đang cười thầm sau lưng huynh đấy.”

Vệ Ngật Chi bật cười: “Không phải cá, làm sao biết niềm vui của cá? Bọn họ không phải ta, sao có thể biết ta đang nghĩ gì?” Nói xong lại tiếp. “Bọn họ chẳng biết gì hết.”

Tạ Thù trở về phủ, Tạ Nhiễm đã chờ trong thư phòng từ lâu.

“Cạy miệng Tạ Tuấn được rồi à?”

Tạ Nhiễm gật đầu: “Bằng không sao ta dám tới gặp Thừa tướng chứ, đây chính là lấy công chuộc tội còn gì?”

Trước là vì để Tạ Minh Hạ tín nhiệm, hắn đã dùng những chứng cứ xác thực để tố cáo Tạ Thù, giờ muốn che giấu cũng chẳng dễ dàng gì. Huống hồ Hoàng đế không nỡ giao trả quyền lực triều chính, đối với chuyện này lại càng thêm soi mói. Vì thế chuyện Tạ Thù muốn lấy lại quyền lực không biết sẽ còn phải kéo dài tới bao giờ.

Tạ Thù ngồi xuống nói: “Ta cũng không trách ngươi, dù sao còn nhiều gia tộc khác nhìn vào, bệ hạ cũng không thể độc tài nắm giữ quyền lực, sớm muộn gì cũng phải giao ra mà thôi, không cần sốt ruột.”

“Thừa tướng cũng không vội thì ta nôn nóng gì chứ?” Tạ Nhiễm đột nhiên quay ra đóng cửa phòng rồi quay lại nói: “Lúc trên đường về ta có gặp mấy con cháu thế gia, nói chuyện phiếm vài câu, sau chuyện này, dường như lời đồn giữa Thừa tướng và Vũ Lăng vương lại càng bị phát tán rộng rãi.”

Sắc mặt Tạ Thù vô cùng nghiêm túc: “Lần này có thể thuận lợi vượt qua khó khăn, hắn giúp ta không ít, bị người khác nói bóng nói gió cũng không có gì lạ.”

Chẳng trách ngay cả Cửu hoàng tử cũng gửi tờ giấy đó cho nàng.

Vệ Ngật Chi về phủ, thay triều phục xong, đang định đi luyện võ như ngày thường thì có tỳ nữ đến bẩm báo nói Tương phu nhân gọi hắn tới từ đường, từ giọng điệu đến sắc mặt vô cùng dè dặt.

Hắn cảm thấy có gì không ổn, có vẻ mẫu thân lại đang giận chuyện gì rồi.

Từ đường là cấm địa của nhà họ Vệ, năm đó chín người đứng đầu gia tộc bị tru diệt, đến nay nỗi đau vẫn chưa thể xóa nhòa.

Vệ Ngật Chi vừa vào đã thấy Tương phu nhân trầm mặt đứng dưới bài vị, dáng vẻ như đứng trước cơn giông tố.

“Đã không còn sớm, sao mẫu thân vẫn còn chưa đi nghỉ?”

Tương phu nhân lệnh cho mọi người lui ra ngoài, vừa lên tiếng liền quát: “Quỳ xuống!”

Vệ Ngật Chi không nói hai lời, xốc vạt áo cung kính quỳ xuống.

“Trước mặt liệt tổ liệt tông không được phép nói dối, ta hỏi ngươi, có phải đúng như lời đồn, ngươi lén lút qua lại với Tạ Thù không?”

Từ khi biết Cửu hoàng tử đã nghe được lời đồn, Vệ Ngật Chi đã biết sớm muộn gì cũng có ngày hôm nay. Hắn rũ mắt nhìn chằm chằm mặt đất: “Vâng.”

“Ngươi…” Tương phu nhân tức đến tái mặt: “Tạ gia lúc nào cũng đối nghịch với Vệ gia, vì sao ngươi phải qua lại với hắn chứ?”

“So với Tạ Minh Quang, thủ đoạn của nàng ôn hòa hơn, để nàng làm Thừa tướng, mới có lợi cho thế cân bằng giữa các gia tộc, lại càng có lợi cho Vệ gia.”

“Có thật không?”

“Thật ạ.”

“Được, vậy ta hỏi ngươi, ngoại trừ lý do này, ngươi có tâm tư khác không?”

Vệ Ngật Chi mím môi không đáp.

“Nói!”

“Có ạ.!”

Tương phu nhân tức giận đi qua đi lại trước mặt hắn, giống như khó có thể mở miệng, một lúc sau mới nói: “Ngươi có phải… yêu hắn rồi không?”

Vệ Ngật Chi do dự một chút mới đáp. “Vâng.”

Tương phu nhân lảo đảo lùi vè phía sau, vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ, một lát sau mới chỉ vào hắn nói: “Lúc còn trẻ, ngươi nói muốn tạo dựng chiến công làm vẻ vang gia tộc, lúc trưởng thành lại nói muốn ổn định gia nghiệp chưa muốn đón dâu. Từ nhỏ ngươi đã bị người xung quanh tán tụng, dưỡng thành tính kiêu ngạo, ta chỉ nghĩ ngươi hay soi mói, không ngờ ngươi chọn đi chọn lại, cuối cùng lại chọn một gã đàn ông! Nhà họ Vệ giờ chỉ có mình ngươi là nam đinh, chẳng lẽ ngươi muốn gia tộc tuyệt hậu hay sao?”

Vệ Ngật Chi không đáp.

Tương phu nhân đè nén lửa giận, trầm giọng nói: “Giờ ngươi thề trước bài vị liệt tổ liệt tông, từ hôm nay trở đi sẽ không tiếp tục lén lút qua lại với Tạ Thù, càng không có bất kỳ quan hệ không minh bạch nào với hắn nữa!”

Vệ Ngật Chi ngẩng đầu nhìn bài vụ tổ tiên, đưa tay cởi trường tiên bên hông, hai tay dâng lên.

Tương phu nhân giận đến run ngươi, nhanh chóng giật lấy.

Vệ Ngật Chi cởi áo ra, vẫn im lặng không nói một lời.

Tương phu nhân nhìn tấm lưng trơn nhẵn của hắn, chỉ có mấy vết sẹo do vết thương cũ để lại, nhưng đều là do đánh trận mà có, nay hắn lại vì một gã đàn ông mà cam lòng chịu phạt.

Bà mạnh mẽ quất một roi xuống: “Có đứa con như ngươi, đúng là khiến ta thất vọng cùng cực!”

Tết đến có mấy ngày nghỉ ngơi, Tạ Thù nhàn rỗi nằm mấy ngày, vết thương bị tên bắn cũng đã sắp lành, hôm đó soi gương, phát hiện dạo này mặt tròn hơn một chút, xem ra là vì ăn quá nhiều đồ bổ.

Sau khi điểm tâm xong, thì Hoàn Đình gửi thiếp mời tới, nói muốn mời nàng cùng đi ngắm tuyết. Dù sao Tạ Thù cũng rảnh rỗi, liền thay đổi y phục chuẩn bị đến chỗ hẹn, không ngờ Phù Huyền lại đến nhà.

Hắn đứng trước cửa, vẻ mặt lúng túng: “Thừa tướng có thẻ đến thăm quận vương được không?”

Tạ Thù nghi hoặc: “Quận vương nhà ngươi làm sao? Ốm à?”

“Cũng không khác là mấy.”

“Chẳng trách mấy hôm nay không thấy mặt.”

Tạ Thù gọi Mộc Bạch đi thông báo với Hoàn Đình, còn bản thân mặc áo khoác đi ra, vừa mới tới cổng thì lại do dự: ‘Quận vương nhà ngươi đang ở nhà cũ hay ở trong phủ Đại Tư Mã?”

Phù Huyền nói: “Ở nhà cũ, mấy ngày nay tâm tình phu nhân không vui, quận vương liền tới ở chỗ nhà cũ.”

Tạ Thù bật cười: “Lần nào hắn cũng chỉ biết lẩn trốn.”

Phù Huyền đuổi bước theo nàng, ngó chừng trái phải không có ai, thấp giọng nói: “Thực ra… Lần này là vì Thừa tướng đấy ạ.”

Tạ Thù dừng bước: “Sao cơ?”

Roi của Vệ Ngật Chi là roi sắt, mà lúc đó Tương phu nhân lại trong cơn thịnh nộ, đương nhiên đánh rất mạnh tay. Giờ đến y phục hắn cũng không thể mặc chỉnh tề, chỉ có thể choàng áo trên lưng, buồn bực ngán ngẩm, chỉ có thể nằm nhoài trên giường xem binh thư.

Lúc Tạ Thù đi vào, nhìn thấy tình cảnh này, thật sự rất giật mình.

Chưa bao giờ nàng thấy hắn thê thảm như vậy.

Vệ Ngật Chi nghe thấy tiếng động, còn tưởng là Phù Huyền, quay đầu định gọi hắn thay thuốc cho mình, lại trông thấy Tạ Thù, vội vã muốn ngồi dậy.

Tạ Thù đi tới dìu hắn, đúng lúc áo khoác bên ngoài trượt xuống, nhìn trên lưng hắn chi chit vết thương, nàng hít sâu một hơi: “Tương phu nhân ra tay nặng như vậy.”

Vệ Ngật Chi bất ngờ: “Nàng biết rồi.”

“Hừm, Phù Huyền nói cả rồi.”

Vệ Ngật Chi thở dài” “Chuyện mất mặt như thế mà cũng nói ra được.”

Tạ Thù bật cười, quay lại tìm thuốc trị thương: “Lần này ta có thể trả nợ huynh bôi thuốc giúp ta lần trước rồi nhé.”

Vệ Ngật Chi cười cười: “Cũng được, để ta xem tay nghề của nàng thế nào.”

Tạ Thù miết lớp thuốc đen xì, tỉ mỉ bôi dọc theo vết roi dài đi tới, làn da hoàn hảo ngày nào giờ đã sưng đỏ, vết thương càng thêm thê thảm.

Nàng như thăm dò nói: “Nếu huynh nói bí mật của ta, có lẽ Tương phu nhân đã không tức giận như vậy, cùng lắm sẽ dùng lập trường đối nghịch giữa hai ta khuyên can huynh mà thôi, sẽ không cho rằng huynh đi ngược luân thường đạo lý.”

Vệ Ngật Chi mở một tờ binh thư: “Gia mẫu có thành kiến với nàng, giờ chưa phải lúc nói cho bà biết.” Hắn quay đầu liếc nhìn nàng: “Nàng có thể yên tâm.”

Tạ Thù hơi run, vô tình cử động của bàn tay nhẹ nhàng đi nhiều.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương